"Người đâu bắt bọn chúng lại cho ta"Sau câu nói của ả Huỳnh My, cả một đám lính quèn xông lên. Chúng cầm giáo, mác, vũ khí..... còn các nàng thì không một tấc sắc trong tay. Đã đến nước này thì Hải Vân cũng không thể nhẫn nhịn được nữa rồi. Khi Huyết Tử và Kiều Tuyết còn đang xử lí bọn lính thì Hải Vân tự lúc nào đã đến đằng sau ả Huỳnh My. Nàng đưa tay lên, tóm lấy cổ ả, nhấc bổng ả lên. Ả dãy dụa, mặt tái xanh nhưng vẫn cố gắng lên giọng ra oai cố vớt vát tí thể diện:
"Bỏ ta xuống mau. Nếu....nếu không ta....ta sẽ nói với phụ thân ngươi"
"Hừ...lấy lão già đó ra mà dọa ta á? Đùa à? Lão ta mà giám làm gì ta cho lão một vé thăm quan âm phủ miễn phí luôn"- Nàng nghĩ
Cùng lúc đó, Kiều Tuyết và Huyết Tử đã xử lí xong xuôi bọ nhãi nhép đó. Phủi phủi tay áo như vừa động vào thứ gì bẩn thỉu lắm, Huyết Tử lên giọng nhắc nhỏ nàng:
"Vân Vân! Bỏ xuống đi. Chưa xong việc thì chưa thể xử lí ả."
PHỊCH
Nàng thả ả Huỳnh My xuống khiến cho ả ngã sõng soài. Mặt ả ta đỏ lên vừa vì tức giận, vừa vì nhục nhã.
"Khụ...khụ....ngươi.....ngươi.....dám...."- Huỳnh My ho sặc sụa, tay ôm lấy cổ. Ả ta sợ hãi không nói nên lời khi nhớ lại khuôn mặt đằng đằng sát khỉ của nàng vừa rồi và cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện của nàng. Nàng.....sao tự dưng lại thay đổi nhiều đến thế?
"Hừ.....Hương nhi! Em đưa cho ta cái khăn. Thật bẩn thỉu quá đi. Khi không tự dưng lại nổi hứng CHƠI ĐÙA với một con cẩu"- nàng nói bằng dọng điệu châm chọc, ẩn ý nói rõ. Sau đó, nàng liếc sang phía bà Mai phu nhân vẫn đứng run rẩy ở một góc. Hừ lạnh một cái, nàng liếc mắt sang chỗ khác, nói mà không thèm quay lại:
"Lần này vì một số chuyện mà ta chừa cho các ngươi một con đường sống. Nếu còn lần sau thì đừng nghĩ sẽ còn may mắn như hôm nay"
Trăng đã dần dần hiện lên, mờ ảo, diệu kì.
{Tối đó, tại phòng của ba nàng}
Khi hai con heo Kiều Tuyết và Hải Vân đang say giấc nồng, Huyết Tử lại chằn chọc không thôi. Nàng không ngủ được. Nàng là không quen chỗ.
Nàng rón rén nhẹ nhàng bước chân ra khỏi cửa, cầm theo một chai rượu, cẩn thận không để hai con heo kia thức giấc. Nàng trèo lên lan can của phủ ngồi ngắm trăng. Một chân nàng thả rơi ra phía ngoài, một chân co lại chống lên lan can. Nàng ngước đầu lên ngắm vầng trăng sáng. Khuôn mặt nàng được ánh trăng chiếu vào đẹp lung linh, đầy vẻ bí ẩn. Nàng nhớ lại mọi chuyện đã qua, nở nụ cười nhẹ. Thật là.....nàng chưa bào giờ tin vào mấy cái chuyện huyền huyễn vớ vẩn này nhưng mà đời đâu đoán trước được chữ ngờ. Ai lại nghĩ vì bị tông xe mà xuyên qua đây cơ chứ. Nàng cầm chai rượu lên, tu ừng ực. Đã quá lâu nàng không uống rượu rồi nên bây giờ mới uống một ít đã thấy say say, đầu óc hơi choáng váng. Ở thời hiện đại, nàng là sát thủ. Vì vậy có không ít kẻ muốn giết nàng. Nàng không thể uống rượu nhiều được. Nếu đang say lại có kẻ phục kích thì làm sao? Nhưng giờ mọi chuyện đã khác rồi. Ở đây chẳng có ai biết nàng là sát thủ cả. Vì vậy nàng cứ uống đó. Uống cho hả dạ đi. Nàng nhớ lại chuyện của Tuyết. Hừ....tên Uy Phong đáng ghét. Dám làm con bạn thân của nàng buồn ư? Dám làm Kiều Tuyết khóc ư? Nàng mà có thể quay về nhất định không thể tha cho hắn.
Nàng hiện tại đang trong trạng thái mơ hồ. Nửa tỉnh nửa ngủ. Trên trời, một bóng người đang vận khinh công bỗng sà xuống chỗ nàng ngồi.
Sau khi kể, Hương Nhi còn nói thêm khiến cho các nàng sặc hết cả nước bọt:
"Nàng ta không chỉ ghen ghét tiểu thư về nhan sắc mà còn cả về chuyện tiểu thư được hoàng thượng ban hôn với tam vương gia hôm nọ đó ạ. Nàng ta...."
Không để Hương nhi nói hết, Hải Vân đã cắt ngang:
"CÁI GÌ??? Tam vương gia????"
"dạ...tam vương gia là người văn võ song toàn. Là thiên hạ đệ tam, là người huynh đệ tốt với hoàng thượng đó ạ. Số người quả có phúc nha"
"Khi nào tiến hành?"- Cố gắng giữ bình tĩnh, Hải Vân hỏi.
"Dạ....ngày mai ạ"- Hương nhi ngây thơ trả lời mà không biết rằng sau khi nghe câu đó, Hải Vân như rơi xuống vực thẳm. Nàng muốn khóc a~
Nàng cúi gằm mặt xuống, "xúc động" không nói nên lời. "Trời ơi!!! Ta thật khổ" Kiều Tuyết và Huyết Tử chỉ biết vỗ lưng an ủi con bạn mình cùng với khuôn mặt rất chi là đểu.
Khi những tia nắng cuối cùng của ngày biến mất dần sau chân núi, các nàng được Hương Nhi đưa về phủ. Vừa bước chân vào phủ, các nàng đã chạm mặt kẻ đáng ghét mà theo lời kể của Hương Nhi là hồ ly tinh Mai Ngọc Dụng và ả rắn độc Lâm Huỳnh My. Ả ta rất kinh hãi khi thấy Hải Vân bước vào phủ. Không phải là nàng ta đã chết rồi sao? Tên kia làm ăn thật thiếu trách nhiệm. Nhưng cho dù nghĩ như thế nào ả cũng không quên cất giọng chua ngoa đanh đá đầy châm chọc:
"Ố ồ xem con cẩu nào đây? Tao còn tưởng mày chết rục ngoài kia rồi đấy chứ"
"à...à....con gái! Con về rồi à? Thế hôm nay tấm thân vàng ngọc của con đã qua bao nhiêu người rồi? Làm gì cũng vừa phải thôi cẩn thận không thất thân đó con"
Bà Cẩu Mai phu nhân cũng tiếp lời con gái mình. Ý tứ trong câu nói rất rõ ràng ám chỉ Hải Vân là hạng kĩ nữ hèn kém.
Kiều Tuyết tức sôi máu, mắt đỏ ngầu, long sòng sọc. Dám xúc phạm tới Vân Vân ư? Bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ để nàng xả giận đâu.
Huyết Tử nắm lấy cổ tay nàng, ghé vào tai và thì thầm:
"Hạ hỏa đi! Vì chuyện lớn cả thôi"
"Hừ....nhưng không phải ả ta là hung thủ sao?"
"Không có chứng cớ thì không thể kết tội"
Huyết Tử nói làm nàng cứng họng. Tử Tử nói hoàn toàn đúng. Nàng đâu có chứng cứ.
"Hương nhi! Phòng của ta"
Hải Vân nhẫn nhục chịu đựng trong khi tay đã nắm thành quyền, nổi gân xanh. Nàng vừa đi vừa phải tự nhủ:
"Nhẫn nhịn nào. Phải nhẫn nhịn vì chuyện lớn. Giờ chưa phải là lúc."
Lúc này, hai mẹ con ả kia mới để ý đến hai cô gái xinh đẹp đi bên cạnh Hải Vân là Kiều Tuyết và Huyết Tử.
"Các nàng thật đẹp nhưng bất quá chắc cũng chỉ là hai con nô tì mới. Ta- Lâm Huỳnh My sẽ cho chúng nó trở thành lọ lem ngay thôi."- Ả ta tự nhủ thầm rồi nói lớn:
"Này hai con tiện nhân kia! Bọn mày thấy bọn ta mà không chào à? Có cần ta giáo dục bọn bây không?"
Khóe môi Kiều Tuyết giật giật. Này nhé! Nàng còn chưa đụng đến họ thì thôi cớ sao họ lại động đến mình. Nước sông không phạm nước giếng nhưng nếu đã phạm ta sẽ trả người gấp mười lần. Cứ đợi đấy! Không lâu nữa ngươi sẽ nếm trải mùi vị đau khổ thôi.
Huyết Tử không nói gì, chỉ im lặng. Một sự im lặng đến đáng sợ. Khuôn mặt nàng không cảm xúc. Điều đó khiến cho ả Lâm Huỳnh My càng tức giận hơn. Ả nói:
"Hỗn láo! Sao ta nói mà dám im lặng. Người đâu đem hai con tiện nhân đó ra dạy dỗ cho ta"
Ả vừa ra lệnh thì lập tức bốn tên lính xông ra định tóm lấy hai nàng. Hai nàng đứng im. Khi hai tên lính tới gần thì Kiều Tuyết lập tức xòe tay ra đập vào gáy bọn chúng một phát, tức thì cả hai lăn ra đất gào thét kêu đau. Tuyết nhìn rồi cười nhạt. Thật yếu quá đi. Mới gãy cái xương cổ thôi là quá may rồi đó. Dám dùng cáu bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào người nàng ư? Đó là cái giá rẻ nhất ngươi phải trả rồi đó.
Bên Huyết Tử cũng không kém gì. Nàng một cước đá văng cả hai tên lên trời cao rồi lại về ôm đất mẹ vào lòng. Chết ngay tại chỗ.
"Người đâu bắt bọn chúng lại"- Ả Huỳnh My thấy thế tái xanh mặt ra lệnh.