Kinh Vô Mạng vẫn còn đang đứng yên một chỗ, đôi mắt cá chết của hắn vẫn đăm đăm nhìn vào khoảng trống.
Sương đọng trên áo hắn, sương nhỏ từng giọt xuống chân, hắn đứng như tượng đá.
Hình như hắn không hề hay biết Thượng Quan Kim Hồng từ trong rừng rậm bước ra.
Thượng Quan Kim Hồng cũng không nhìn hắn, chầm chậm bước tới trước mặt hắn nói bằng một giọng bình thường :
- Trời hôm nay có sương, nhất định là một ngày khá tốt.
Lắng một lúc lâu, Kinh Vô Mạng cũng nói bằng một giọng chậm rãi :
- Trời hôm nay có sương, nhất định là một ngày khá tốt.
Chân của Thượng Quan Kim Hồng nhấc lên bước đi đều đều, chân của Kinh Vô Mạng cũng nhấc lên bước chồng thật đúng lên dấu chân của hắn.
Con đường phố nhỏ nhưng thật là rộn rịp, giống in như ngả Thiên Kiều của đô thị Bắc Bình.
Nơi này thật đủ thứ vui chơi và buôn bán, cũng thật là tấp nập, bây giờ chưa phải là buổi chiều nhưng những sạp hai bên đường là bày ra đều đủ, những sòng đỏ đen, những món vật dụng, những hàng ăn đủ thứ, mùi thơm của thức ăn pha lẫn tiếng nói tiếng cười huyên náo.
Đến nơi này, đôi mắt Linh Linh hoa lên, nàng chưa gặp một cảnh nào thích thú hơn thế nữa.
Nàng nhìn sững từ vật này sang vật nọ, đôi mắt nàng lóe ngời, đúng là một cô bé mới ra đời.
Thấy Lý Tầm Hoan tay cầm gói kẹo, Linh Linh bỗng bật cười.
Nàng vừa ăn kẹo vừa níu tay Lý Tầm Hoan chỉ vào hàng ngọc thạch.
Không một cô bé nào mà không thích đồ trang sức.
Tự nhiên Linh Linh đã mua khá nhiều rồi, có lẽ nàng chỉ tiếc vì có cái cổ tay và hai tai, giá như còn chỗ đeo nữa chắc nàng không ngần ngại mua hết gian hàng.
Những cô bé mua hàng chỉ sợ ít chứ không khi nào thấy nói sợ nhiều và Lý Tầm Hoan phải cầm phụ nàng cả hai tay.
Tuy vẫn cùng đi với Linh Linh dạo chơi nhưng đầu óc Lý Tầm Hoan không còn chú ý đến gì chung quanh cả, hắn đang bận theo dỗi một người.
Người ấy đang đi về phía trước, trên mình phủ một chiếc áo bẩn thỉu cũ xì, đầu đội một cái nón rộng vành tơi tả, hắn cắm đầu khập khễnh bước đi như không biết xung quanh mình có những cuộc vui.
Lưng hắn cong khòm xuống, cổ hắn như rút lại, giá như hắn đi đứng đàng hoàng, nhất định hắn phải là một con người cao lớn hiên ngang.
Vừa liếc thấy con người ấy là Lý Tầm Hoan dán mắt theo liền.
Thật ra thì con người đó cũng không có gì đặc biệt, chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ biết đó là một kẻ ăn xin.
Những kẻ ăn mày đâu có thiếu gì trong đường phố.
Nhưng trong con mắt của Lý Tầm Hoan thì lại không như thế.
Nhưng dán mắt theo dõi người ăn mày không chỉ một mình Lý Tầm Hoan.
Phía sau người ấy còn có một người khác nữa bám sát theo.
Lý Tầm Hoan định bước nhanh lên nhìn mặt gã ăn mày nhưng khi hắn phát hiện thấy có người cùng theo dõi người ăn mày đó nên hắn lại thôi.
Người theo gã ăn mày hơi cao và gầy, quần áo cũng thông thường chứ không có gì đặc biệt, nhưng đôi mắt hắn long lanh, chỉ nhìn qua, Lý Tầm Hoan nhận ngay không phải kẻ tầm thường.
Người ăn mày đi chậm thì người ấy cũng đi chậm, người ăn mày đi nhanh hơn thì người ấy cũng nhanh hơn.
Bằng vào dáng cách, con người ấy quả đúng là một lịch duyệt giang hồ.
Lý Tầm Hoan cố bám sát theo.
Nếu hình dáng người ăn mày có quan hệ đến Lý Tầm Hoan thì nhất định có quan hệ đến nhiều người khác và đó mới chính là điều lo ngại.
Người ăn mày vẫn cắm đầu bước tới, hình như hắn không hề hay biết có người đang theo dõi sau lưng.
Người qua đường cho hắn tiền, hắn lấy, người không cho mà còn trề nhún, hắn vẫn điềm nhiên.
Linh Linh nhìn quanh và bỗng nắm tay Lý Tầm Hoan hỏi nhỏ :
- Theo người ăn mày à?
Kể ra mắt cô bé cũng khá lanh.
Lý Tầm Hoan gật đầu đáp nhỏ :
- Cô nên nói nhỏ hơn.
Linh Linh chớp mắt :
- Hắn là ai? Tại làm sao lại phải theo dõi hắn?
Lý Tầm Hoan lắc đầu :
- Cô không biết đâu.
Linh Linh nói :
- Anh nói cho tôi biết đi, không biết nên tôi mới hỏi chứ anh không nói tôi hỏi lên à.
Lý Tầm Hoan nói :
- Hắn rất giống một người bạn mà đã lâu quá tôi không gặp.
Linh Linh trố mắt :
- Bạn? Hắn là môn hạ Cái Bang à?
Lý Tầm Hoan lắc đầu :
-Không phải.
Linh Linh hỏi :
- Chứ hắn là ai?
Lý Tầm Hoan vẫn điềm đạm :
- Cô không biết thì có nói tên cũng không biết được.
Linh Linh làm thinh nhưng chỉ một thoáng qua, nàng lại hỏi :
- Sau lưng hắn, trước mặt mình cũng có một người theo hắn phải không?
Dù đang bận tâm nhưng Lý Tầm Hoan cũng phải bật cười :
- Con mắt của cô lanh quá.
Linh Linh cũng cười :
- Ai vậy? Bạn của anh à?
Lý Tầm Hoan lắc đầu :
- Không phải.
Linh Linh nhăn mặt :
- Không phải bạn chắc là thù?
Lý Tầm Hoan nói :
- Có lẽ.
Linh Linh hỏi dồn :
- Thế sao anh không cho người bạn anh biết?
Lý Tầm Hoan thở dài :
- Người bạn tôi thích kỳ lắm, hắn không thích ai giúp hắn.
Linh Linh cau mày :
- Nhưng.
Nàng chưa kịp nói hết câu thì vụt nín ngay, nàng thấy chuyện lạ nơi phía trước.
Người ăn mày đi đến một cái sạp bánh bao.
Cách cửa hàng bánh bao có người gánh rượu, thiên hạ bu lại mua rượu uống, trong số này có một gã thầy bói, da mặt xanh rờn.
Xa xa, trong hè phố có một gã đại hắn áo xanh.
Một gã gánh đậu hũ chiên từ bên kia đường xăn xít đi về phía người gánh rượu.
Ngoài ra còn người đàn bà cao lớn đang mua kim chỉ, khi bà ta ngẩng lên mới thấy bà ta một mắt.
Người ăn mày vừa đến nơi ấy thì gã gánh rượu vùng buông gánh, người thầy bói mù quăng cái chén trên tay.
Người đại hắn áo xanh từ trong hè phố phóng nhanh ra.
Người đàn bà một mắt xây mình thật lẹ.
Người theo đuôi gã ăn mày dồn tới, cả bọn này hình như đã lập sẵn vòng vây siết chặt gã ăn mày.
Tên bán đậu hũ chiên bỏ gánh xuống, hai tay cầm đòn gánh chận ngang phía trước.
Trên đường không phải chỉ có bao nhiêu người ấy nhưng những người ấy khác thường.
Họ hành động thầm lặng nhưng nhịp nhàng, chỉ có ai theo dõi người ăn mày mới thấy chuyện xảy ra liên quan mật thiết.
Linh Linh nhận thấy tình hình bất ổn, Lý Tầm Hoan càng thấy sớm hơn nàng, hắn hơi tái mặt.
Hắn chưa thấy mặt người ăn mày nhưng hắn biết những người lập thế bao vây.
Họ là những người bạn đồng hành sinh tử với Thiết Giáp Kim Cương, vì một án oan mà Thiết Giáp Kim Cương bị nghi là thủ phạm, những người bạn đồng sinh tử bỗng xem Thiết Giáp Kim Cương là kẻ thù không bao giờ đội trời chung. Họ rắp tâm bắt Thiết Giáp Kim Cương để tế con người đã chết.
Thiết Giáp Kim Cương chạy ra vùng quan ngoại, trở thành tên đánh xe mà cũng là người bạn thân thiết của Lý Tầm Hoan.
Vì Lý Tầm Hoan mà Thiết Giáp Kim Cương trở lại Trung Nguyên và bị những người này bắt được, họ định moi gan Thiết Giáp Kim Cương để tế người đã chết mà họ nghi Thiết Giáp Kim Cương là thủ phạm nhưng Lý Tầm Hoan kịp thời cứu thoát và từ đó, Thiết Giáp Kim Cương và Lý Tầm Hoan phải xa nhau.
Hơn hai năm bặt vô âm tín.
Bây giờ mới nhìn qua, Lý Tầm Hoan thấy người ăn mày hao hao giống Thiết Giáp Kim Cương nhưng hắn không dám chắc.
Bây giờ nhận ra những người này, Lý Tầm Hoan không còn nghi ngờ gì nữa, người ăn mày quả đúng là Thiết Giáp Kim Cương và hắn lâm nguy.
Hận thù chưa hóa giải, Thiết Giáp Kim Cương mà gặp lại những người này thì mạng hắn không còn.
Lý Tầm Hoan có chết chứ không thể để cho Thiết Giáp Kim Cương bị thương vong, nhất là vụ án vô cùng oan uổng cho hắn.
Lý Tầm Hoan không thể mất một người bạn như Thiết Giáp Kim Cương.
Chỉ trong chớp mắt, người ăn mày đã bị ba mũi đao chĩa vào ngực.
Thiên hạ vui chơi trên đường phố lập tức tản ra.
Họ biết ngay đây là chuyện ân oán giang hồ mà họ là người bình dân, họ không bao giờ muốn vạ lây.
Đường phố tuy rộng nhưng bây giờ chỉ còn có bọn người đang hành tung gã ăn mày.
Tên thầy bói mù trầm giọng :
- Hãy ngoan ngoãn nghe theo bọn ta, không được có một tiếng nào, biết chưa?
Gã đại hắn áo xanh nghiến răng trèo trẹo :
- Hãy ngoan ngoãn nghe lời thì còn sống được lâu hơn, có một ý phản kháng nào thì chết không kịp trối.
Gã ăn mày đờ đẫn gật đầu.
Người đàn bà một mắt nhịp nhịp thanh đao trên vai hắn :
- Đi!
Nhưng chính cái xô gã ăn mày đã phát sinh chuyện lạ.
Chiếc nón cờ của hắn rơi xuống đất, bộ mặt của hắn lộ nguyên ra.
Bộ mặt vàng bệch, đôi mắt đục ngầu, cái miệng há hốc toét ra cười ngơ ngác.
Một gã ăn mày khật khùng chứ đâu phải là Thiết Giáp Kim Cương?
Người đàn bà giận đến rung bắn tay chân, mụ ta rít giọng :
- Lão Ngũ, chuyện làm sao thế?
Người cao ốm theo dõi tên ăn mày lúc đầu run giọng :
- Rõ ràng là Thiết Giáp Kim Cương sao đột nhiên... biến thành gã ăn mày khật khùng?
Gã hắn tử áo xanh dậm chân, hắn tát cho người ăn mày một cái đổ lửa :
- Ngươi là ai? Ai?
Gã ăn mày đưa tay xoa má, hắn nhe răng cười đờ đẫn :
- Tui là tui, sao khi không ông đánh tui?
Gã bán rượu nói :
- Không chừng Thiết Giáp Kim Cương cải trang đấy, hãy lột mặt hắn xem.
Gã thầy bói lắc đầu :
- Không phải đâu, hắn không phải là Thiết Giáp Kim Cương.
Cho đến bây giờ, chỉ có gã thầy bói là vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, giọng hắn cũng lạnh lùng.
Người đàn bà một mắt hỏi :
- Nhị ca nghe rõ giọng hắn nói rồi à?
Gã thầy bói nói :
- Thiết Giáp Kim Cương có chết cũng không đến nỗi chịu xuống một cái tát tay như thế kia đâu.
Hắn ngẩng mặt lên hỏi tiếp :
- Lão Ngũ, chú nghĩ chuyện này làm sao?
Gã cao ốm xạm mặt :
- Nhất định tên này thông đồng với Thiết Giáp Kim Cương nên cố ý dẫn dụ làm cho mình lạc hướng để cho họ Thiết cao chạy xa bay.
Người đàn bà một mắt giận dữ :
- Chứ chú làm cái giống gì mà để cho nó thoát dễ dàng như thế chứ?
Gã ốm cao cúi mặt :
- Có lẽ... có lẽ hắn chuồn ngay khi hắn vào cầu tiêu.
Người đàn bà một mắt quay phắt lại nhìn gã ăn mày :
- Như vậy ngươi là đồng đảng của Thiết Giáp Kim Cương, ta sẽ giết ngươi.
Mụ ta chụp lấy cây đòn gánh từ trong tay của tên bán rượu giáng xuống đầu của gã ăn mày.
Đến bây giờ Lý Tầm Hoan không còn đứng yên được nữa.
Cho dầu gã ăn mày có phải thật khật khùng hay không, hắn có phải là bằng hữu của Thiết Giáp Kim Cương hay không, vô tình hay cố ý hắn cũng đã giúp cho Thiết Giáp Kim Cương thoát thân, Lý Tầm Hoan không thể để cho hắn chết.
Huống chi, nếu muốn biết tin về Thiết Giáp Kim Cương nhất định phải nhờ vào gã ăn mày.
Lý Tầm Hoan máy động cánh tay.
Rốp!
Nhưng hắn khỏi phải can thiệp vì cây đòn gánh của người đàn bà một mắt đã gãy làm đôi.
Không ai biết vật gì và từ đâu đã đánh gãy cây đòn gánh nhưng họ cũng một lượt thối lui.
Và họ rập lên :
- Kẻ nào can thiệp?
Trong mái hiên bên phố có tiếng đáp ôn hoà :
- Ta đây.
Bao nhiêu cặp mắt quay về hướng đó.
Một người áo trắng dáng dấp thư sinh đang chấp tay sau đít, ngẩng mặt nhìn con chim đang nhảy nhót trong lồng treo dưới hiên nhà.
Người áo trắng hình như thích chim hơn là cái đám người đang hồ hộc bên ngoài, hắn trả lời nhưng mắt vẫn cứ nhìn vào con chim nhảy nhót.
Đuôi mắt hắn cũng đã có vết nhăn nhưng mắt hắn vẫn sáng như sao, ai nhìn vào cũng chỉ kết luận hắn là một thư sinh công tử chứ không tài nào đoán ra niên kỷ hắn.
Gã đại hắn áo xanh thét lớn :
- Tiểu tử, ngươi đánh gãy cây đòn gánh phải không?
Người áo trắng không nói một lời.
Bọn người của gã áo xanh quát tháo như sắp sửa tràn vào để hành hung, thình lình gã thầy bói trầm giọng :
- Dừng lại!
Hắn khom người xuống nhặt từ dưới đất lên một đĩnh bạc cầm lên và nói tiếp :
- Vị công tử kia tuy đã đánh gãy cây đòn gánh nhưng đổi lại đã đền cho một đĩnh bạc có thể mua được cả trăm cây cũng còn thừa, thế thì ức chi mà là lối chứ.
Gã đại hắn áo xanh nhìn cây đòn gánh gãy và nhìn nén bạc, hình như gã không tin nổi con người văn chất thư sinh như người áo trắng mà lại có thể dùng đĩnh bạc đánh gãy cây đòn gánh như thế ấy.
Người áo trắng nghe gã thầy bói nói, hắn vụt cười lên khanh khách :
- Hay lắm, thật không ngờ con người mù mà lại còn hơn người sáng mắt, vậy xin biếu luôn nén bạc đấy.
Gã thầy bói nói :
- Mắt tuy mù nhưng lòng lại không mù, vì thế ta không bao giờ làm chuyện không minh bạch.
Hắn nắn nắn đĩnh bạc nói tiếp :
- Cây đòn gánh chỉ đáng một tiền còn đĩnh bạc này có hơn mười lượng, công tử cho dầu muốn bồi thường cây đòn gánh thì cũng không đến nhiều như thế.
Hắn vừa nói vừa kéo đĩnh bạc dài ra thành một con roi, tay trái hắn bẻ đi một đoạn và cười nói :
- Bao nhiêu đây cũng đã hơn mười cây đòn gánh, còn lại thì xin vật hoàn cố chủ.
Câu nói vừa dứt thì cây roi bạc nơi tay hắn cũng đã phóng ra đâm thẳng vào giữa ngực người áo trắng.
Cây roi bạc trở thành cây kiếm và người thầy bói xử dụng lại đúng là chiêu tối độc trong Lưỡng Nghi Kiếm Pháp của Võ Đang, ánh sáng loáng lên, ngọn roi bạc đã phóng nhanh vào năm sáu huyệt nơi giữa ngực người áo trắng.
Chờ cho ngọn roi bạc vào sát tới ngực, người áo trắng mới nhẹ kéo tay lên, hai ngón tay trỏ và giữa của hắn kẹp lấy đầu roi và y như một cái kép thép, hắn nhích một cái là một đoạn roi rơi xuống.
Hắn cười lên thành tiếng :
- Kiếm pháp của các hạ khá lắm, chỉ có điều là hơi chậm.
Nói một tiếng hắn xấp hai ngón tay một cái tức thì lại thêm một đoạn roi bạc rơi liền, cho đến khi hắn nói gần dứt thì cây roi bạc đã tiện thành mười mấy khúc rơi đầy trên đất.
Linh Linh thè lưỡi so vai :
- Tay của người ấy chắc không phải bằng xương bằng thịt.
Bọn của tên thầy bói nhìn khúc roi còn lại cụt sát tận tay hắn, người nào cũng đều xạm mặt nói không ra tiếng.
Người áo trắng lại chấp tay sau đít lạnh lùng :
- Bạc của ta đưa ra thì không bao giờ lấy lại, các ngươi hãy nhặt lấy đi.
“Nhặt lấy đi”, tiếng bảo lượm bạc mà cũng bao hàm tiếng đuổi, gã thầy bói rất thông minh, hắn khum xuống nhặt những khúc bạc và đi thẳng không hề ngó lại.
Bọn người đàn bà một mắt ríu ríu theo sau, không ai dãm ngẩng đầu lên.
Linh Linh cười nhỏ :
- Đến thì ào ào mà rút thì lại im ru, những người ấy đúng là những thức thời.
Trầm ngâm một lúc, Lý Tầm Hoan vụt nói :
- Cô có thấy gian hàng bánh bao ở đằng kia không?
Linh Linh nói :
- Chẳng những đã thấy rất sớm mà còn muốn thử vài bánh nữa.
Lý Tầm Hoan nói :
- Được rồi, cô hãy lại đằng ấy đợi tôi.
Linh Linh trố mắt :
- Anh định theo người ăn mày đó phải không?
Lý Tầm Hoan gật đầu :
- Tôi có chuyện muốn hỏi hắn.
Tên ăn mày bây giờ đã lồm cồm bò dậy, hắn hốc miệng cười, hình như những chuyện xảy ra vừa rồi đối với hắn không có chút gì can hệ.
Linh Linh cúi mặt, mắt nàng bỗng đỏ hoe :
- Cho tôi theo với không được sao?
Lý Tầm Hoan lắc đầu :
- Không được đâu.
Linh Linh nói như sắp khóc :
- Được rồi, tôi sẽ đợi anh ở đó nếu anh không trở lại thì tôi sẽ đợi suốt đời.
Lý Tầm Hoan vuốt tóc nàng dịu giọng :
- Tôi cũng muốn ăn bánh bao lắm, cho nên phải trở lại chứ.
Gã ăn mày không đi nhanh lắm.
Lý Tầm Hoan cũng không vội vã.
Trên đường bây giờ người đông trở lại, mà đông người thì nói không tiện nên Lý Tầm Hoan cứ lò dò theo phía sau hắn xa xa.
Lý Tầm Hoan cũng muốn nhìn kỹ người áo trắng, người mới dùng Chỉ Tiễn Ngân Côn, một công phu vô cùng hứng thú.
Cao thủ võ lâm như con người ấy quả thật không nhiều.
Là người biết võ, tình cờ gặp gỡ như thế thật là một chuyện may mắn vô cùng, không ai lại không muốn làm quen.
Nhưng bây giờ Lý Tầm Hoan không có thì giờ, chuyện tìm tin tức người bạn năm xưa gấp hơn, hắn đành bỏ qua cơ hội.
Hình như người áo trắng muốn nói gì với Lý Tầm Hoan, có lẽ hắn đã thấy Lý Tầm Hoan từ lâu nhưng khi hắn vừa bước ra thì đám đông người qua đường đã ùn ùn vây chung quanh hắn, họ háo kỳ muốn nhìn sát mặt con người có ngón võ lạ lùng.
Nhờ thế, Lý Tầm Hoan tách đám đông theo riết gã ăn mày
Phía trước... mút con đường lớn là một ngõ hẻm, gã ăn mày quẹo qua hẻm đó.
Lý Tầm Hoan bám riết theo sau.
Ngõ hẻm vắng người mà là một ngõ cụt, mút đầu là con đường hẹp, phía sau là dãy nhà, gã ăn mày quẹo luôn vô đó.
Lý Tầm Hoan riết theo thì chợt mất dấu, hắn không biết gã ăn mày đi đâu.
Cố dằn cơn nôn nóng, Lý Tầm Hoan cứ men theo con hẻm nhỏ, cửa sau của dãy nhà đều đóng kín bưng.
Hắn chợt thấy một người đang ngồi chồm hổm trong một hốc vắng, đúng là gã ăn mày.
Lý Tầm Hoan nhè nhẹ bước tới gần nhưng gã ăn mày vẫn không hay.
Hắn đang cầm một vật gì chùi nhanh vào thân áo.
Lý Tầm Hoan nhón gót dòm, quả đúng là khúc bạc mà người áo trắng cắt rơi khi nãy.
Lý Tầm Hoan cười hỏi :
- Bằng hữu tên họ là chi?
Gã ăn mày giật mình nhìn lên, đôi mắt hắn trợn trừng :
- Ai là bằng hữu, không có bằng hữu, bằng hữu ai đâu.
Lý Tầm Hoan mỉm cười :
- Tôi muốn hỏi thăm một người mà.
Gã ăn mày nói :
- Người nào không biết, tui không biết người nào, người nào cũng không biết.
Đúng là gã khật khùng, chỉ có một câu mà gã lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần.
Lý Tầm Hoan đang định tìm cách hỏi thì hắn vụt thoáng ra chạy tuốt.
Ăn mày thì người nào cũng chạy hay, có lẽ đó là sở trường của họ nhưng hoàn toàn là họ chỉ chạy chứ không có khinh công, tự nhiên hắn không làm sao chạy khỏi Lý Tầm Hoan.
Hắn vừa tránh né, vừa la :
- Làm cái gì vậy, làm cái gì vậy? Bộ muốn giựt bạc của người ta hả?
Lý Tầm Hoan mỉm cười và giật phắt khúc bạc trong tay hắn.
Hắn la ỏm tỏi :
- Bớ người ta, bớ người ta, nó ăn cướp, nó ăn cướp.
Ăn cướp của ăn mày thì quả là một chuyện nhục tám chín đời tổ tông ăn cướp, cũng may là hẻm này vắng ngắt không một bóng người nên hắn la cũng chẳng ai nghe.
Lý Tầm Hoan cười nói :
- Người bạn chịu trả lời tôi một câu hỏi thì chẳng những tôi trả khúc bạc này lại mà còn cho thêm nguyên một nén.
Ánh mắt lờ đờ của gã ăn mày chợt sáng lên, hắn nhìn Lý Tầm Hoan như để tính toán và nhẹ gật đầu :
- Thôi nhá, hỏi đi.
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Anh là bằng hữu của Thiết Giáp Kim Cương?
Gã ăn mày lắc đầu :
- Tui không có bằng hữu, đi xin không có bằng hữu.
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Anh có thấy một người cao lớn, có râu quai nón hay không?
Gã ăn mày suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu lia lịa :
- Có có, có gặp.
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Hắn ở đâu?
Gã ăn mày nói :
- Hồi sáng sớm, trong cầu tiêu.
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Làm gì trong cầu tiêu?
Gã ăn mày đáp :
- Tôi đang tiêu thì hắn đi vào, hắn bảo là làm dùm hắn một chuyện, hắn sẽ cho tiền. À cái thằng ấy tiền nhiều lắm.
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Hắn nhờ làm chuyện gì?
Gã ăn mày đáp :
- Hắn đổi bộ quần áo và cái nón này cho tôi, hắn biểu tôi cắm đầu đi đừng nhìn ai hết. Hừ, cái chuyện dễ lấy tiền quá.
Lý Tầm Hoan cười thầm, thật không ngờ con người chân thực như là dại của Thiết Giáp Kim Cương mà lại cũng có ngày dùng được phép Kim Thiền Thoát Xác để lánh thân.
Gã ăn mày cười hề hề :
- Tui lấy tiền hắn ngay, đúng là cái thằng khật khùng, áo tôi còn rách hơn áo nó.
Lý Tầm Hoan nói :
- Tôi cũng khật khùng như hắn nhưng tiền tôi nhiều hơn hẳn.
Vừa nói, Lý Tầm Hoan vừa xổ cả túi banh ra.
Xổ túi banh ra là lại nhớ đến Thiết Giáp Kim Cương.
Lúc Lý Tầm Hoan phân chia tài sản cho thiên hạ để bỏ đi, Thiết Giáp Kim Cương cương quyết giữ lại một số, hắn bảo dành để cho Lý Tầm Hoan chi dụng.
Giá mà không có Thiết Giáp Kim Cương giữ lại thì trong mấy năm nay, Lý Tầm Hoan không cơm nguội mà ăn chứ đừng mong tới rượu.
Gã ăn mày nhìn bạc trên tay Lý Tầm Hoan bằng đôi mắt ham muốn thèm thuồng.
Lý Tầm Hoan nói :
- Nếu anh dẫn tôi đi tìm con người đổi áo cho anh thì tôi sẽ đưa anh hết mớ bạc này, bây giờ đưa trước cho anh đó.
Gã ăn mày hai tay quơ lấy bạc :
- Được, được, tôi dẫn đi cho.
Chỉ cần gặp được Thiết Giáp Kim Cương thì cho bầu hết bạc cả kho, Lý Tầm Hoan cũng không hề tiếc chứ đừng nói bấy nhiêu đó.
Hắn để cho gã ăn mày mặc tình quơ lấy.
Gã ăn mày tay đã phát rung, hắn khật khùng nhưng vẫn còn ham bạc.
Hai tay hắn hốt bạc từ trên tay của Lý Tầm Hoan, hắn hơi rung cho nên tay hắn cứ chạm mãi vào tay họ Lý.
Lý Tầm Hoan mỉm cười dễ dãi.
Nhưng nụ cười của Lý Tầm Hoan bỗng tắt ngay khi gã ăn mày hành động.
Hắn làm bộ chứ không phải rung, hắn làm bộ để chạm vào tay Lý Tầm Hoan rồi thừa cơ tung luôn một lượt bốn đòn khốc liệt.
Thứ nhất, khi tay hắn chạm vào tay của Lý Tầm Hoan thì hắn dùng ngay thế Nhiễm Y Trảo Vật, một môn nội công chính tông mà người bị bắt đừng hòng tránh thoát.
Thứ hai, hắn dùng Võ Đang Cẩm Nã thủ giữ chặt mạch môn của Lý Tầm Hoan.
Thứ ba, hắn thi triển phép Phân Cân Thố Cốt làm cho những khớp xương của Lý Tầm Hoan bị chênh lệch.
Và thứ tư là dỡ hông Lý Tầm Hoan lên quật xuống theo phương pháp đô vật của giống dân miền biên ải, cả bốn thế đều là nội gia chân lực, thứ công phu khó nhọc mà nếu học được cũng phải mất cả mười năm khổ luyện.
Lý Tầm Hoan cho dầu có nhận ra hắn không phải là tầm thường cũng không tưởng tượng hắn là cao thủ như thế ấy, nếu có nhận ra hắn là kẻ mang tuyệt kỹ võ công cũng không tưởng tượng hắn ám toán mình bằng cách đó.
Trong đời của Lý Tầm Hoan có lẽ đây là lần thứ nhất bị giật mình vì chuyện quá đỗi bất ngờ.