Mưa thu lất phất.
Lãnh Huyết nằm bất động trong lòng Vô Tình.
Tiểu điếm hiện ra trước mắt hai người trông giống một chuồng thú hơn là nơi con người có thể nghỉ chân.
Nó bẩn và đổ nát.
Nhưng vẫn không thể thê thảm như cõi lòng Vô Tình lúc này. Y mỉm cười chấp nhận thực tại, từ từ tiến vào trong tiểu điếm.
Tên tiểu nhị đang lau bàn. Có lẽ cả đời hắn chỉ mắc mỗi việc lau những cái bàn đầy bụi này. Thấy khách vào hẳn cũng chẳng buồn ra chào đón. Khách vào mặc khách, lau bàn mới là việc của hắn.
May là vị khách của hắn cũng thuộc loại cực kỳ dễ tính.
Vô Tình cứ thế lẳng lặng đi vào, lẳng lặng chọn một cái buồng nhỏ ở dưới chân cầu thang, lẳng lặng dọn dẹp chiếu chăn trong khi một tay vẫn ôm ngang người Lãnh Huyết. Khi đã tương đối tươm tất, nói tương đối có nghĩa là cái chăn mốc ẩm đã được trải ra che đi mấy vết thủng của tấm lót giường và cái gối cứng như đệm gạch đã được thay bằng bộ y phục rách của Vô Tình sau khi gấp lại gọn gẽ, Vô Tình từ từ đặt Lãnh Huyết xuống dù y chưa thực sự hài lòng.
Tên tiểu nhị lầm bầm nguyền rủa.
_ Lâu lâu có khách thì lại vớ phải một tên què với một tên liệt.
Thì ra ngoài việc lau bàn, hắn cũng thích mắng, mắng đến độc địa là đằng khác.
Vô Tình mỉm cười, lâu lâu nghe mắng cũng vui tai, tự dưng y cảm thấy có sinh khí. Y nhẹ nhàng đặt lên cái bàn hắn đang lau một đĩnh bạc.
Tiền có sức hút kỳ lạ thật.
Tên tiểu nhị ngưng lau bàn, ngưng mắng, ngước lên nhìn vị khách hào phóng kia, trong lòng khó hiểu tại sao một người có tiền lại trú tại chỗ như vậy? Vừa nhìn thấy Vô Tình, mặt hắn liền đỏ bừng, miệng lắp bắp:
_ Vị công tử này… không biết là…có yêu…yêu cầu gì không?
Vô Tình lắc đầu, đoạn nói:
_ Phiền ngươi giữ im lặng và chỉ cho ta nhà bếp ở đâu?
_ Ách… công tử cần gì thì cứ yêu… yêu cầu, tiểu nhân sẽ cố hết sức làm công tử vừa lòng.
_ Ta muốn tự làm, phiền ngươi chỉ cho ta
Tên tiểu nhị đành chỉ cho y tự làm, miệng lầm bầm:
“Đáng tiếc, mi thanh mục tú, xinh đẹp động nhân như vậy mà lại bị tàn phế!”
Vô Tình thấm những giọt mồ hôi trên trán Lãnh Huyết.
_ Lãnh Huyết!
Lãnh Huyết nghe tiếng gọi chầm chậm mở mắt, kinh mạch toàn thân bị kỳ độc phong toả, không thể cử động, chỉ có thể di chuyển mục quang một cách chậm chạp, đôi lúc cất lên vài tiếng khe khẽ.
_ Uống thuốc!
Vô Tình thấp giọng như sợ làm Lãnh Huyết giật mình, một tay nâng bát thuốc, nhìn Lãnh Huyết đầy vẻ quan hoài.
Y kề bát thuốc vào miệng Lãnh Huyết, khẽ giục:
_ Đệ chịu khó một chút!
Lãnh Huyết cố gắng cất đầu để uống nhưng vô dụng, Vô Tình đành nâng đầu hắn dậy, đẩy bát thuốc vào sát miệng hắn nhưng đầu Lãnh Huyết không thể tự chủ, cứ nghiêng ngã làm thuốc chỉ trực trào ra ngoài.
_ Không được! Thuốc giải không có nhiều, không thể hao phí.
Lãnh Huyết nhìn Vô Tình bằng ánh mắt bất lực, đoạn cố hết sức lên tiếng:
_ Cứ mặc đệ…
Vô Tình lắc đầu:
_ Uống thuốc vào đệ sẽ khỏi, lại giống như trước đây.
“ Giống như trước đây?” Lãnh Huyết chua xót thầm nghĩ, “đệ còn mong như thế nữa sao?”
Vô Tình im lặng.
Chậm rãi đưa chén thuốc lên miệng nhấp một ngụm, rồi cúi xuống thật thấp, thật thấp cho đến khi môi y chạm vào môi Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết ngẩn ra.
Môi Vô Tình mềm mại như cánh hoa xuân vậy. Từ bên trong hai cánh môi dịu dàng ấy, một dòng thuốc trào ra tưới ướt môi hắn. Lãnh Huyết tách môi đón nhận dòng thuốc chảy vào. Với hắn, đó là chén thuốc ngọt ngào nhất thế gian.
Dòng thuốc sắp cạn, Lãnh Huyết còn đưa lưỡi hứng lấy giọt thuốc cuối cùng còn vương lại trên môi Vô Tình.
Đến lượt Vô Tình ngốc lăng.
Lưỡi Lãnh Huyết thật ấm áp, thật ẩm ướt, lướt nhẹ trên môi y như cơn gió mát đầu hạ. Vô Tình cơ hồ cầu mong cho giây phút này còn mãi, chén thuốc này vĩnh viễn không cạn.
Chén thuốc cạn rồi mà họ vẫn giữ nguyên tư thế kia.
Cùng nhau cảm nhận sự nồng nàn trong hơi thở.
Chén thuốc cạn rồi mà tình chưa cạn.
Hai người đắm đuối nhìn vào mắt nhau để thấu hiểu nhau nhiều hơn.
Đột nhiên Vô Tình cảm thấy sợ hãi.
Cứ tiếp tục giữ nguyên tư thế như vậy không biết sẽ dẫn đến đâu.
Bản thân Vô Tình cũng bắt đầu không thể tự chủ.
Lãnh Huyết nằm ngay bên dưới cơ hồ cũng có suy nghĩ tương tự.
Sau đêm hôm đó, Vô Tình không mong muốn có lần thứ hai.
Với Lãnh Huyết càng không.
Chỉ là giây phút này thật tuyệt vời, y không muốn kết thúc nó như thế này.
Chỉ là y không muốn rời xa Lãnh Huyết.
Càng lúc Vô Tình càng căng thẳng.
“Không được rồi! Buông tay thôi”
Vô Tình thầm nhủ.
Nhưng rốt cuộc y vẫn không thể nhấc môi lên.
Ở bên dưới Vô Tình, Lãnh Huyết vừa ngây ngất, vừa hứng thú. Vô Tình mãi không chịu rời khỏi hắn. Hắn đương nhiên cũng muốn như vậy. Chỉ là chưa bao giờ Lãnh Huyết thấy một Vô Tình thế này.
Cơn mưa ngoài trời mãi chẳng chịu tạnh…
Lãnh Huyết nằm bất động trong lòng Vô Tình.
Tiểu điếm hiện ra trước mắt hai người trông giống một chuồng thú hơn là nơi con người có thể nghỉ chân.
Nó bẩn và đổ nát.
Nhưng vẫn không thể thê thảm như cõi lòng Vô Tình lúc này. Y mỉm cười chấp nhận thực tại, từ từ tiến vào trong tiểu điếm.
Tên tiểu nhị đang lau bàn. Có lẽ cả đời hắn chỉ mắc mỗi việc lau những cái bàn đầy bụi này. Thấy khách vào hẳn cũng chẳng buồn ra chào đón. Khách vào mặc khách, lau bàn mới là việc của hắn.
May là vị khách của hắn cũng thuộc loại cực kỳ dễ tính.
Vô Tình cứ thế lẳng lặng đi vào, lẳng lặng chọn một cái buồng nhỏ ở dưới chân cầu thang, lẳng lặng dọn dẹp chiếu chăn trong khi một tay vẫn ôm ngang người Lãnh Huyết. Khi đã tương đối tươm tất, nói tương đối có nghĩa là cái chăn mốc ẩm đã được trải ra che đi mấy vết thủng của tấm lót giường và cái gối cứng như đệm gạch đã được thay bằng bộ y phục rách của Vô Tình sau khi gấp lại gọn gẽ, Vô Tình từ từ đặt Lãnh Huyết xuống dù y chưa thực sự hài lòng.
Tên tiểu nhị lầm bầm nguyền rủa.
_ Lâu lâu có khách thì lại vớ phải một tên què với một tên liệt.
Thì ra ngoài việc lau bàn, hắn cũng thích mắng, mắng đến độc địa là đằng khác.
Vô Tình mỉm cười, lâu lâu nghe mắng cũng vui tai, tự dưng y cảm thấy có sinh khí. Y nhẹ nhàng đặt lên cái bàn hắn đang lau một đĩnh bạc.
Tiền có sức hút kỳ lạ thật.
Tên tiểu nhị ngưng lau bàn, ngưng mắng, ngước lên nhìn vị khách hào phóng kia, trong lòng khó hiểu tại sao một người có tiền lại trú tại chỗ như vậy? Vừa nhìn thấy Vô Tình, mặt hắn liền đỏ bừng, miệng lắp bắp:
_ Vị công tử này… không biết là…có yêu…yêu cầu gì không?
Vô Tình lắc đầu, đoạn nói:
_ Phiền ngươi giữ im lặng và chỉ cho ta nhà bếp ở đâu?
_ Ách… công tử cần gì thì cứ yêu… yêu cầu, tiểu nhân sẽ cố hết sức làm công tử vừa lòng.
_ Ta muốn tự làm, phiền ngươi chỉ cho ta
Tên tiểu nhị đành chỉ cho y tự làm, miệng lầm bầm:
“Đáng tiếc, mi thanh mục tú, xinh đẹp động nhân như vậy mà lại bị tàn phế!”
Vô Tình thấm những giọt mồ hôi trên trán Lãnh Huyết.
_ Lãnh Huyết!
Lãnh Huyết nghe tiếng gọi chầm chậm mở mắt, kinh mạch toàn thân bị kỳ độc phong toả, không thể cử động, chỉ có thể di chuyển mục quang một cách chậm chạp, đôi lúc cất lên vài tiếng khe khẽ.
_ Uống thuốc!
Vô Tình thấp giọng như sợ làm Lãnh Huyết giật mình, một tay nâng bát thuốc, nhìn Lãnh Huyết đầy vẻ quan hoài.
Y kề bát thuốc vào miệng Lãnh Huyết, khẽ giục:
_ Đệ chịu khó một chút!
Lãnh Huyết cố gắng cất đầu để uống nhưng vô dụng, Vô Tình đành nâng đầu hắn dậy, đẩy bát thuốc vào sát miệng hắn nhưng đầu Lãnh Huyết không thể tự chủ, cứ nghiêng ngã làm thuốc chỉ trực trào ra ngoài.
_ Không được! Thuốc giải không có nhiều, không thể hao phí.
Lãnh Huyết nhìn Vô Tình bằng ánh mắt bất lực, đoạn cố hết sức lên tiếng:
_ Cứ mặc đệ…
Vô Tình lắc đầu:
_ Uống thuốc vào đệ sẽ khỏi, lại giống như trước đây.
“ Giống như trước đây?” Lãnh Huyết chua xót thầm nghĩ, “đệ còn mong như thế nữa sao?”
Vô Tình im lặng.
Chậm rãi đưa chén thuốc lên miệng nhấp một ngụm, rồi cúi xuống thật thấp, thật thấp cho đến khi môi y chạm vào môi Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết ngẩn ra.
Môi Vô Tình mềm mại như cánh hoa xuân vậy. Từ bên trong hai cánh môi dịu dàng ấy, một dòng thuốc trào ra tưới ướt môi hắn. Lãnh Huyết tách môi đón nhận dòng thuốc chảy vào. Với hắn, đó là chén thuốc ngọt ngào nhất thế gian.
Dòng thuốc sắp cạn, Lãnh Huyết còn đưa lưỡi hứng lấy giọt thuốc cuối cùng còn vương lại trên môi Vô Tình.
Đến lượt Vô Tình ngốc lăng.
Lưỡi Lãnh Huyết thật ấm áp, thật ẩm ướt, lướt nhẹ trên môi y như cơn gió mát đầu hạ. Vô Tình cơ hồ cầu mong cho giây phút này còn mãi, chén thuốc này vĩnh viễn không cạn.
Chén thuốc cạn rồi mà họ vẫn giữ nguyên tư thế kia.
Cùng nhau cảm nhận sự nồng nàn trong hơi thở.
Chén thuốc cạn rồi mà tình chưa cạn.
Hai người đắm đuối nhìn vào mắt nhau để thấu hiểu nhau nhiều hơn.
Đột nhiên Vô Tình cảm thấy sợ hãi.
Cứ tiếp tục giữ nguyên tư thế như vậy không biết sẽ dẫn đến đâu.
Bản thân Vô Tình cũng bắt đầu không thể tự chủ.
Lãnh Huyết nằm ngay bên dưới cơ hồ cũng có suy nghĩ tương tự.
Sau đêm hôm đó, Vô Tình không mong muốn có lần thứ hai.
Với Lãnh Huyết càng không.
Chỉ là giây phút này thật tuyệt vời, y không muốn kết thúc nó như thế này.
Chỉ là y không muốn rời xa Lãnh Huyết.
Càng lúc Vô Tình càng căng thẳng.
“Không được rồi! Buông tay thôi”
Vô Tình thầm nhủ.
Nhưng rốt cuộc y vẫn không thể nhấc môi lên.
Ở bên dưới Vô Tình, Lãnh Huyết vừa ngây ngất, vừa hứng thú. Vô Tình mãi không chịu rời khỏi hắn. Hắn đương nhiên cũng muốn như vậy. Chỉ là chưa bao giờ Lãnh Huyết thấy một Vô Tình thế này.
Cơn mưa ngoài trời mãi chẳng chịu tạnh…