Tuyết y phiêu phiêu.
Tay trái của Vô Tình run lên nhè nhẹ theo từng lay động của cây lá trong màn đêm u tĩnh. Đó là cánh tay bị thương của y, là cánh tay đang siết chặt một cái thoi bạc, cũng chính là cánh tay đang nắm giữ sinh mệnh y.
Đặc thù của ám khí chính là nhất kích tất sát.
Chỉ một chiêu trong nháy mắt lấy mạng kẻ địch.
Chính vì vậy, từ trước tới nay, những trận chiến khốc liệt nhất của Vô Tình chỉ diễn ra trong khoảnh khắc. Phàm là những cuộc chiến diễn ra càng chóng vánh thì càng khốc liệt.
Khoảnh khắc đáng sợ nhất là khi nào?
Là khi ám khí được phóng ra?
Không đúng.
Khi ám khí đã phóng ra, tựa như tên đã rời cung, cho dù có chuyện gì xảy ra sau đó cũng không còn quan trọng nữa. Cho dù là cái chết thì cũng sẽ rất nhanh gọn.
Khoảnh khắc đáng sợ nhất, chính là lúc này.
Cả hai đối thủ lặng lẽ nhìn nhau, toàn thân giới bị, mỗi một sợi thần kinh cũng căng ra phòng thủ.
Giống như khi giương cung ngắm bắn còn căng thẳng hơn lúc đã xuất tên.
Giống như tử tù khi ra pháp trường sợ lưỡi đao còn kề trên cổ hơn cả khi nó hạ xuống.
Hắc y nhân thứ ba chú mục vào bàn tay đang run rẩy của Vô Tình. Cái thoi bạc lấp lánh trong màn đêm theo mỗi nhịp run của y. Tại sao y lại chọn nó để đấu với kẻ kia?
Vô Tình không rời mắt khỏi cái ống nhỏ xíu trên tay hắn. Thiết kế chẳng có gì đặc biệt của nó thu hút sự chú ý của y. Chỉ là một cái ống rỗng ruột, dài không quá một ngón tay, bề ngoài nhẵn nhụi. Một ám khí như thế sẽ có sức sát thương thế nào đây?
Thời khắc xuất thủ cuối cùng cũng đến.
Hắc y nhân phóng ra cái ống trên tay y. Vì cái ống rỗng nên dù có lao đi với vận tốc rất nhanh thì cũng không hề tạo ra tiếng rít gió, cũng không phát quang. Vô Tình khó lòng phát hiện quỹ đạo của loại ám khí này trong màn đêm.
Hắn rất tự tin.
Một kích này nhất định hạ thủ được Vô Tình.
Thủ pháp ám khí của hắn rất cao minh, bên trong ẩn tàng nội lực thâm hậu. Ám khí do hắn tự thiết kế cũng rất đặc biệt, vô cùng khó lường. Hơn nữa, Vô Tình phóng ám khí bằng tay trái, cánh tay bị thương cũng là tay trái. Chung quy, hắn tự tin đến vậy, âu cũng là có cơ sở.
Khác hẳn với ám khí của hắn, ám khí của Vô Tình chẳng những phát quang mà còn là ánh bạch quang vô cùng rực rỡ, sẽ theo gió bay đi đầy uy vũ. Ám khí của y phát sáng như thế, lẽ nào không sợ đối phương nhìn ra được mục tiêu tấn công rồi né tránh?
Sở dĩ y dùng cái thoi bạc này chính là muốn lợi dụng ưu thế phát sáng của nó. Y tin rằng cho dù hắn có nhìn ra được mục tiêu, cũng sẽ không né tránh.
Và y đã đúng.
Hắn quá tự tin, tự tin đến mức ngông cuồng. Hắn biết rõ Vô Tình nhắm thẳng vào yết hầu mà tấn công, nhưng không hề né tránh.
Lẽ nào hắn đã quên bản thân đang đấu với vua ám khí?
Nguyên lai bên trong còn có ẩn tình.
Cái ống nhỏ mà hắn phóng ra đi được nửa đường lập tức tách làm hai. Từ hai nửa ống hình trụ này xuất ra hai lưỡi dao bén nhọn, một lao tới đỉnh đầu Vô Tình, một lao tới cản chiếc thoi.
Hai lưỡi dao vẫn lướt gió bay tới, vô thanh vô tức.
Nhìn thấy thành tựu ám khí của mình, khoé miệng hắn cong lên.
Nhưng khi người ta chưa kịp nhận ra nụ cười của hắn thì nó đã tắt lịm.
Tại sao hắn có thể nhìn thấy nó tách ra làm hai mảnh? Rõ ràng nó hòa lẫn trong màn đêm, không hề phát ra quang tuyến kia mà? Hắn có thể nhìn thấy, nghĩa là Vô Tình cũng có thể.
Thì ra ánh sáng phát ra từ cái thoi bạc đã soi rọi cả quỷ đạo của ám khí kia.
Vô Tình cũng đã nhìn thấy ám khí của hắn tách ra thành hai lưỡi dao, một trong hai đang lao thẳng tới đỉnh đầu mình, và y cũng không hề né tránh. Bởi lẽ cái thoi bạc của y cũng đã bắt đầu tách ra làm hai mảnh.
Hai mảnh của cái thoi lao tới hai lưỡi dao. Một tiếng va chạm đinh tai nổ ra ở trên không trung. Cả bốn mảnh ám khí đều rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, “ba” một tiếng vang lên.
Hắc y nhân đã ngã. Trên yết hầu găm một đạo hoa tuyết nhuốm máu tươi.
Nguyên lai khi cái thoi bạc tách ra làm đôi, từ trong thoi bắn ra một đạo hoa tuyết, phản lực tạo ra từ vụ va chạm càng làm hoa tuyết tăng thêm tốc lực. Hắc y nhân không tránh chiếc thoi vì hắn tự tin vào ám khí của bản thân, còn về đạo hoa tuyết là vì hắn có muốn tránh cũng không kịp.
Diễn đạt thì dài dòng, nhưng từ khi họ bắt đầu xuất thủ cho đến khi kết thúc chỉ trong một sát na ngắn ngủi.
Hiện tại, hai mắt hắn nhắm nghiền, có lẽ đang tận hưởng cảm giác thất bại.
Thất bại thực sự.
Y vĩnh viễn không phải là vua ám khí.
Một lần lầm lỡ, vạn kiếp bất phục.
Vô Tình bất giác có điểm chua xót.
Từ đầu chí cuối, hắn thuỷ chung muốn đơn thân đấu với ta.
Suy cho cùng, hắn vẫn còn có chút khí phách.
Bỗng y nghe thấy tiếng khò khè phát ra từ trong cổ họng hắc y nhân. Thi triển khinh công, đáp xuống bên cạnh hắn.
_ Ngươi muốn trăn trối điều gì?
Hắn gật đầu, đoạn hướng mắt xuống hoa tuyết đỏ thẫm trên yết hầu.
————————
_ Đại sư huynh!
Lãnh Huyết bật dậy sau cơn mê, toàn thân đầy mồ hôi. Gương mặt hắn thoáng lộ ra vẻ kinh hoàng. Hắn đã mơ thấy đôi ngọc thủ, mà dù có chết hắn cũng vẫn có thể nhận ra chủ nhân của nó, nhuốm đầy máu.
Không gian về đêm tĩnh lặng đến rợn người.
“ Vô Tình, huynh đang ở đâu? ”
Ỷ Vân toạ vẫn còn nguyên đó.
———————-
_ Lãnh Huyết!
Vô Tình mấp máy đôi môi. Đầu ong ong như có ai đang gọi tên mình.
Một mùi tanh hôi đến buồn nôn xộc lên mũi. Y cố gắng lấy lại thần trí để xác nhận thực tại.
“Đây rốt cuộc là đâu? “
Y đưa mắt nhìn quanh, nhưng không nơi nào cho y câu trả lời xác đáng. Xung quanh chỉ có thạch nhũ, không gian thật ẩm thấp.
Là một hang động?
Rồi y nhận ra phía dưới mình là một cây cầu bắc ngang qua một hồ nước rộng lớn. Nước trong hồ đục ngầu, không ngừng sủi bọt, và vị đạo hôi tanh kia bốc lên từ đây. Giữa cây cầu có đóng một cọc trụ, và y thì đang bị treo trên cây cọc đó bằng một sợi thừng thít chặt ngang hông, tay bị cột ra phía sau cây cọc.
Tại sao Vô Tình lại ở một nơi như vậy?
——————-
Lãnh Huyết mò mẫn trong đêm tối, cố hết sức để lấy lại bình tĩnh. Toàn bộ tâm trí dồn nén lại, chỉ tập trung vào khứu giác. Cuối cùng Lãnh Huyết cũng ngửi thấy, là mùi máu, rất nhiều máu tươi.
Có cả thảy ba cái xác.
Một tử thi đầu gối bị vỡ vụn, một thanh khoái kiếm xuyên ngay ngực, từ trước ra sau.
Một tử thi khác bị trúng mười hai đạo ngân châm vào mười hai yếu huyệt sau lưng, vết thương trí mạng là ngân châm dài ba thốn ở thái dương.
Tử thi còn lại có một lỗ thủng nơi yết hầu.
Đều là tuyệt tác của Vô Tình.
Lãnh Huyết thở phào:
Vô Tình vẫn còn sống!
Bên tai đột nhiên có tiếng gió rít lên.
Nhanh như chớp, Lãnh Huyết quay người lại. Nhưng không kịp, chỉ thấy một đạo hàn quang loé lên trong màn đêm, Lãnh Huyết thấy mi tâm chợt nhói, gục ngã.
——————-
Tại sao Vô Tình lại ở một nơi như vậy?
Nhớ lại khi đó…
“Ngươi muốn trăn trối điều gì?”
Vô Tình hỏi hắc y nhân.
Hắn gật đầu, đoạn hướng mắt xuống hoa tuyết đỏ thẫm nơi yết hầu.
Vô Tình hiểu ý, vươn tay nhổ hoa tuyết trên cổ y.
Máu tươi bắn lên khuôn mặt như bạch ngọc của Vô Tình, nhuộm đỏ cả tuyết y.
Trắng – đỏ đối chọi nhau một cách dữ dội.
Hắc y nhân không hề trăn trối lời nào.
Hắn chỉ cười, một tràng cười ghê rợn trước khi nó tắt lịm cùng với hơi thở của hắn.
Lòng Vô Tình quặn thắt.
Y đã hiểu ra ý nghĩa của nụ cười đó. Nhưng muộn mất rồi!
Gia Cát Lượng đến lúc chết vẫn còn có thể dùng hình nhân đánh lui Tư Mã Ý.
Bài học từ cổ nhân còn đó!
Vậy mà y đã tin vào khí phách của hắn. Y thấy bản thân thật ngu ngốc.
Máu tươi phảng phất mùi tanh.
Trước mắt một mảnh mơ hồ, bên tai chỉ còn những thanh âm hỗn loạn.
Y từ từ ngã xuống…
…Đến khi y tỉnh lại thì đã thấy mình ở đây rồi!
Thiên Độc Tàng Cung là một tổ chức bí mật, đã tuyệt tích trên giang hồ gần chục năm nay. Tổ chức này nổi danh với thủ pháp dụng độc ám toán. Những độc vật bình thường khác thường không mùi không vị, nhưng độc pháp của Thiên Độc Tàng Cung hữu hương hữu vị, còn là hương và vị rất đặc trưng không thể tìm thấy ở đâu khác. Lẽ dĩ nhiên những kẻ lịch duyệt giang hồ thường dựa vào mùi hương đặc trưng đó để phòng tránh bị trúng độc của tổ chức này. Thế nhưng vẫn có không ít người đi lại trên giang hồ nhiều năm mà vẫn bị chết trong tay chúng. Bởi lẽ, thủ pháp phóng độc của bọn chúng thật sự rất đặc biệt.
Vô Tình không phải không biết đến tổ chức này.
Thâm chí y đã từng phá nhiều vụ án có liên quan đến độc dược của Thiên Độc Tàng Cung.
Nhưng rốt cuộc vẫn bị người của cung này ám toán. Làm sao y có thể ngờ trong máu của hắc y nhân kia lại có độc?
Mấy năm nay đã điều tra nhiều vụ án có liên quan đến Thiên Độc Tàng Cung, tuyệt không tìm ra manh mối cũng như nơi ẩn nấp của bọn chúng. Tỷ như bọn chúng thực sự là người của Sái Kinh, tỷ như bao năm nay Sái Kinh luôn che chở cho chúng, không tìm ra bất cứ một manh mối nào cũng là lẽ đương nhiên!
Trong đầu Vô Tình, những dòng suy nghĩ liên tục ngược xuôi.
Tim y đột nhiên như bị một tảng đá chèn ép.
“Lãnh Huyết!”
“Lãnh Huyết!”
Tại sao y lại có cảm giác bất an như vậy?
Một tia sáng khẽ lọt vào trong hang động ẩm thấp.
Những tiếng “cộp… cộp…” vọng vào vách đá phá vỡ không gian yên tĩnh.
“Cuối cùng cũng tới…”
Vô Tình không nén được tiếng thở dài.
_ Đại bổ đầu vẫn khoẻ chứ?
Thanh âm khàn đặc quen thuộc vang lên.
_ Chúng ta lại gặp nhau, sớm quá phải không?
_ Lần đó ngươi bỏ đi nhanh như vậy, ta đã nghĩ sẽ gặp lại rất sớm.
Xú lão bà cười hắc hắc, mà Vô Tình nghe như một con linh xà đang rít gió, nhưng tiếng rít của con rắn già này tuyệt không trong trẻo gì cho cam.
_ Ngươi đáng tuổi con ta, nên biết tôn trọng trưởng bối một chút.
_ Phải! Có điều muốn so với mẫu thân ta thì ngươi nên trẻ thêm chút nữa, cả hai mắt của ngươi cũng nên sáng lại!
Xú lão bà ngũ quan lập tức vặn vẹo. Mụ đưa tay lên sờ vào hốc mắt, con mắt đã bị ám khí của Vô Tình móc ra, chỉ còn lại một cái lỗ đen ngòm.
_ Cũng nhờ Đại bổ đầu ban cho.
Xú lão bà không còn nhìn thấy gì, đi bên cạnh bà ta là hai tên sai nhân, một tên cao gầy, tên kia mập lùn. Hai tên sai nhân đỡ xú bà bà đi lên cây cầu bắc ngang qua cái hồ nước, dẫn tới chỗ Vô Tình.
Đến trước mặt Vô Tình, mụ thong thả gọi:
_ A Tâm!
_ Ân, chủ nhân?
Tên sai nhân mập lùn lên tiếng đáp.
_ Mau trút bỏ y phục của Đại bổ đầu!
Tay trái của Vô Tình run lên nhè nhẹ theo từng lay động của cây lá trong màn đêm u tĩnh. Đó là cánh tay bị thương của y, là cánh tay đang siết chặt một cái thoi bạc, cũng chính là cánh tay đang nắm giữ sinh mệnh y.
Đặc thù của ám khí chính là nhất kích tất sát.
Chỉ một chiêu trong nháy mắt lấy mạng kẻ địch.
Chính vì vậy, từ trước tới nay, những trận chiến khốc liệt nhất của Vô Tình chỉ diễn ra trong khoảnh khắc. Phàm là những cuộc chiến diễn ra càng chóng vánh thì càng khốc liệt.
Khoảnh khắc đáng sợ nhất là khi nào?
Là khi ám khí được phóng ra?
Không đúng.
Khi ám khí đã phóng ra, tựa như tên đã rời cung, cho dù có chuyện gì xảy ra sau đó cũng không còn quan trọng nữa. Cho dù là cái chết thì cũng sẽ rất nhanh gọn.
Khoảnh khắc đáng sợ nhất, chính là lúc này.
Cả hai đối thủ lặng lẽ nhìn nhau, toàn thân giới bị, mỗi một sợi thần kinh cũng căng ra phòng thủ.
Giống như khi giương cung ngắm bắn còn căng thẳng hơn lúc đã xuất tên.
Giống như tử tù khi ra pháp trường sợ lưỡi đao còn kề trên cổ hơn cả khi nó hạ xuống.
Hắc y nhân thứ ba chú mục vào bàn tay đang run rẩy của Vô Tình. Cái thoi bạc lấp lánh trong màn đêm theo mỗi nhịp run của y. Tại sao y lại chọn nó để đấu với kẻ kia?
Vô Tình không rời mắt khỏi cái ống nhỏ xíu trên tay hắn. Thiết kế chẳng có gì đặc biệt của nó thu hút sự chú ý của y. Chỉ là một cái ống rỗng ruột, dài không quá một ngón tay, bề ngoài nhẵn nhụi. Một ám khí như thế sẽ có sức sát thương thế nào đây?
Thời khắc xuất thủ cuối cùng cũng đến.
Hắc y nhân phóng ra cái ống trên tay y. Vì cái ống rỗng nên dù có lao đi với vận tốc rất nhanh thì cũng không hề tạo ra tiếng rít gió, cũng không phát quang. Vô Tình khó lòng phát hiện quỹ đạo của loại ám khí này trong màn đêm.
Hắn rất tự tin.
Một kích này nhất định hạ thủ được Vô Tình.
Thủ pháp ám khí của hắn rất cao minh, bên trong ẩn tàng nội lực thâm hậu. Ám khí do hắn tự thiết kế cũng rất đặc biệt, vô cùng khó lường. Hơn nữa, Vô Tình phóng ám khí bằng tay trái, cánh tay bị thương cũng là tay trái. Chung quy, hắn tự tin đến vậy, âu cũng là có cơ sở.
Khác hẳn với ám khí của hắn, ám khí của Vô Tình chẳng những phát quang mà còn là ánh bạch quang vô cùng rực rỡ, sẽ theo gió bay đi đầy uy vũ. Ám khí của y phát sáng như thế, lẽ nào không sợ đối phương nhìn ra được mục tiêu tấn công rồi né tránh?
Sở dĩ y dùng cái thoi bạc này chính là muốn lợi dụng ưu thế phát sáng của nó. Y tin rằng cho dù hắn có nhìn ra được mục tiêu, cũng sẽ không né tránh.
Và y đã đúng.
Hắn quá tự tin, tự tin đến mức ngông cuồng. Hắn biết rõ Vô Tình nhắm thẳng vào yết hầu mà tấn công, nhưng không hề né tránh.
Lẽ nào hắn đã quên bản thân đang đấu với vua ám khí?
Nguyên lai bên trong còn có ẩn tình.
Cái ống nhỏ mà hắn phóng ra đi được nửa đường lập tức tách làm hai. Từ hai nửa ống hình trụ này xuất ra hai lưỡi dao bén nhọn, một lao tới đỉnh đầu Vô Tình, một lao tới cản chiếc thoi.
Hai lưỡi dao vẫn lướt gió bay tới, vô thanh vô tức.
Nhìn thấy thành tựu ám khí của mình, khoé miệng hắn cong lên.
Nhưng khi người ta chưa kịp nhận ra nụ cười của hắn thì nó đã tắt lịm.
Tại sao hắn có thể nhìn thấy nó tách ra làm hai mảnh? Rõ ràng nó hòa lẫn trong màn đêm, không hề phát ra quang tuyến kia mà? Hắn có thể nhìn thấy, nghĩa là Vô Tình cũng có thể.
Thì ra ánh sáng phát ra từ cái thoi bạc đã soi rọi cả quỷ đạo của ám khí kia.
Vô Tình cũng đã nhìn thấy ám khí của hắn tách ra thành hai lưỡi dao, một trong hai đang lao thẳng tới đỉnh đầu mình, và y cũng không hề né tránh. Bởi lẽ cái thoi bạc của y cũng đã bắt đầu tách ra làm hai mảnh.
Hai mảnh của cái thoi lao tới hai lưỡi dao. Một tiếng va chạm đinh tai nổ ra ở trên không trung. Cả bốn mảnh ám khí đều rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, “ba” một tiếng vang lên.
Hắc y nhân đã ngã. Trên yết hầu găm một đạo hoa tuyết nhuốm máu tươi.
Nguyên lai khi cái thoi bạc tách ra làm đôi, từ trong thoi bắn ra một đạo hoa tuyết, phản lực tạo ra từ vụ va chạm càng làm hoa tuyết tăng thêm tốc lực. Hắc y nhân không tránh chiếc thoi vì hắn tự tin vào ám khí của bản thân, còn về đạo hoa tuyết là vì hắn có muốn tránh cũng không kịp.
Diễn đạt thì dài dòng, nhưng từ khi họ bắt đầu xuất thủ cho đến khi kết thúc chỉ trong một sát na ngắn ngủi.
Hiện tại, hai mắt hắn nhắm nghiền, có lẽ đang tận hưởng cảm giác thất bại.
Thất bại thực sự.
Y vĩnh viễn không phải là vua ám khí.
Một lần lầm lỡ, vạn kiếp bất phục.
Vô Tình bất giác có điểm chua xót.
Từ đầu chí cuối, hắn thuỷ chung muốn đơn thân đấu với ta.
Suy cho cùng, hắn vẫn còn có chút khí phách.
Bỗng y nghe thấy tiếng khò khè phát ra từ trong cổ họng hắc y nhân. Thi triển khinh công, đáp xuống bên cạnh hắn.
_ Ngươi muốn trăn trối điều gì?
Hắn gật đầu, đoạn hướng mắt xuống hoa tuyết đỏ thẫm trên yết hầu.
————————
_ Đại sư huynh!
Lãnh Huyết bật dậy sau cơn mê, toàn thân đầy mồ hôi. Gương mặt hắn thoáng lộ ra vẻ kinh hoàng. Hắn đã mơ thấy đôi ngọc thủ, mà dù có chết hắn cũng vẫn có thể nhận ra chủ nhân của nó, nhuốm đầy máu.
Không gian về đêm tĩnh lặng đến rợn người.
“ Vô Tình, huynh đang ở đâu? ”
Ỷ Vân toạ vẫn còn nguyên đó.
———————-
_ Lãnh Huyết!
Vô Tình mấp máy đôi môi. Đầu ong ong như có ai đang gọi tên mình.
Một mùi tanh hôi đến buồn nôn xộc lên mũi. Y cố gắng lấy lại thần trí để xác nhận thực tại.
“Đây rốt cuộc là đâu? “
Y đưa mắt nhìn quanh, nhưng không nơi nào cho y câu trả lời xác đáng. Xung quanh chỉ có thạch nhũ, không gian thật ẩm thấp.
Là một hang động?
Rồi y nhận ra phía dưới mình là một cây cầu bắc ngang qua một hồ nước rộng lớn. Nước trong hồ đục ngầu, không ngừng sủi bọt, và vị đạo hôi tanh kia bốc lên từ đây. Giữa cây cầu có đóng một cọc trụ, và y thì đang bị treo trên cây cọc đó bằng một sợi thừng thít chặt ngang hông, tay bị cột ra phía sau cây cọc.
Tại sao Vô Tình lại ở một nơi như vậy?
——————-
Lãnh Huyết mò mẫn trong đêm tối, cố hết sức để lấy lại bình tĩnh. Toàn bộ tâm trí dồn nén lại, chỉ tập trung vào khứu giác. Cuối cùng Lãnh Huyết cũng ngửi thấy, là mùi máu, rất nhiều máu tươi.
Có cả thảy ba cái xác.
Một tử thi đầu gối bị vỡ vụn, một thanh khoái kiếm xuyên ngay ngực, từ trước ra sau.
Một tử thi khác bị trúng mười hai đạo ngân châm vào mười hai yếu huyệt sau lưng, vết thương trí mạng là ngân châm dài ba thốn ở thái dương.
Tử thi còn lại có một lỗ thủng nơi yết hầu.
Đều là tuyệt tác của Vô Tình.
Lãnh Huyết thở phào:
Vô Tình vẫn còn sống!
Bên tai đột nhiên có tiếng gió rít lên.
Nhanh như chớp, Lãnh Huyết quay người lại. Nhưng không kịp, chỉ thấy một đạo hàn quang loé lên trong màn đêm, Lãnh Huyết thấy mi tâm chợt nhói, gục ngã.
——————-
Tại sao Vô Tình lại ở một nơi như vậy?
Nhớ lại khi đó…
“Ngươi muốn trăn trối điều gì?”
Vô Tình hỏi hắc y nhân.
Hắn gật đầu, đoạn hướng mắt xuống hoa tuyết đỏ thẫm nơi yết hầu.
Vô Tình hiểu ý, vươn tay nhổ hoa tuyết trên cổ y.
Máu tươi bắn lên khuôn mặt như bạch ngọc của Vô Tình, nhuộm đỏ cả tuyết y.
Trắng – đỏ đối chọi nhau một cách dữ dội.
Hắc y nhân không hề trăn trối lời nào.
Hắn chỉ cười, một tràng cười ghê rợn trước khi nó tắt lịm cùng với hơi thở của hắn.
Lòng Vô Tình quặn thắt.
Y đã hiểu ra ý nghĩa của nụ cười đó. Nhưng muộn mất rồi!
Gia Cát Lượng đến lúc chết vẫn còn có thể dùng hình nhân đánh lui Tư Mã Ý.
Bài học từ cổ nhân còn đó!
Vậy mà y đã tin vào khí phách của hắn. Y thấy bản thân thật ngu ngốc.
Máu tươi phảng phất mùi tanh.
Trước mắt một mảnh mơ hồ, bên tai chỉ còn những thanh âm hỗn loạn.
Y từ từ ngã xuống…
…Đến khi y tỉnh lại thì đã thấy mình ở đây rồi!
Thiên Độc Tàng Cung là một tổ chức bí mật, đã tuyệt tích trên giang hồ gần chục năm nay. Tổ chức này nổi danh với thủ pháp dụng độc ám toán. Những độc vật bình thường khác thường không mùi không vị, nhưng độc pháp của Thiên Độc Tàng Cung hữu hương hữu vị, còn là hương và vị rất đặc trưng không thể tìm thấy ở đâu khác. Lẽ dĩ nhiên những kẻ lịch duyệt giang hồ thường dựa vào mùi hương đặc trưng đó để phòng tránh bị trúng độc của tổ chức này. Thế nhưng vẫn có không ít người đi lại trên giang hồ nhiều năm mà vẫn bị chết trong tay chúng. Bởi lẽ, thủ pháp phóng độc của bọn chúng thật sự rất đặc biệt.
Vô Tình không phải không biết đến tổ chức này.
Thâm chí y đã từng phá nhiều vụ án có liên quan đến độc dược của Thiên Độc Tàng Cung.
Nhưng rốt cuộc vẫn bị người của cung này ám toán. Làm sao y có thể ngờ trong máu của hắc y nhân kia lại có độc?
Mấy năm nay đã điều tra nhiều vụ án có liên quan đến Thiên Độc Tàng Cung, tuyệt không tìm ra manh mối cũng như nơi ẩn nấp của bọn chúng. Tỷ như bọn chúng thực sự là người của Sái Kinh, tỷ như bao năm nay Sái Kinh luôn che chở cho chúng, không tìm ra bất cứ một manh mối nào cũng là lẽ đương nhiên!
Trong đầu Vô Tình, những dòng suy nghĩ liên tục ngược xuôi.
Tim y đột nhiên như bị một tảng đá chèn ép.
“Lãnh Huyết!”
“Lãnh Huyết!”
Tại sao y lại có cảm giác bất an như vậy?
Một tia sáng khẽ lọt vào trong hang động ẩm thấp.
Những tiếng “cộp… cộp…” vọng vào vách đá phá vỡ không gian yên tĩnh.
“Cuối cùng cũng tới…”
Vô Tình không nén được tiếng thở dài.
_ Đại bổ đầu vẫn khoẻ chứ?
Thanh âm khàn đặc quen thuộc vang lên.
_ Chúng ta lại gặp nhau, sớm quá phải không?
_ Lần đó ngươi bỏ đi nhanh như vậy, ta đã nghĩ sẽ gặp lại rất sớm.
Xú lão bà cười hắc hắc, mà Vô Tình nghe như một con linh xà đang rít gió, nhưng tiếng rít của con rắn già này tuyệt không trong trẻo gì cho cam.
_ Ngươi đáng tuổi con ta, nên biết tôn trọng trưởng bối một chút.
_ Phải! Có điều muốn so với mẫu thân ta thì ngươi nên trẻ thêm chút nữa, cả hai mắt của ngươi cũng nên sáng lại!
Xú lão bà ngũ quan lập tức vặn vẹo. Mụ đưa tay lên sờ vào hốc mắt, con mắt đã bị ám khí của Vô Tình móc ra, chỉ còn lại một cái lỗ đen ngòm.
_ Cũng nhờ Đại bổ đầu ban cho.
Xú lão bà không còn nhìn thấy gì, đi bên cạnh bà ta là hai tên sai nhân, một tên cao gầy, tên kia mập lùn. Hai tên sai nhân đỡ xú bà bà đi lên cây cầu bắc ngang qua cái hồ nước, dẫn tới chỗ Vô Tình.
Đến trước mặt Vô Tình, mụ thong thả gọi:
_ A Tâm!
_ Ân, chủ nhân?
Tên sai nhân mập lùn lên tiếng đáp.
_ Mau trút bỏ y phục của Đại bổ đầu!