“Yoon Ji Hee, 38 tuổi, chuyên phụ trách án hình sự. Cô ta sẽ xóa sạch toàn bộ tội chứng các vụ án cô ta tiếp nhận, cho nên mới được mệnh danh là tẩy vạn năng. Đưa Yoon Ji Hee từ cấp độ vụ án bình thường lên đến mức cao như bây giờ, là người này.” Cảnh sát Hwang lôi từ trong đống ảnh chụp ra một tấm cho mọi người coi, “Nam Chan Gwa, bốn năm trước tên này giết chết đại ca ở bến tàu, hắn chùi sạch dấu tay trên hung khí ở hiện trường, nhân chứng nhìn thấy thằng khốn đó cầm dao chạy trốn đều có cả. Thế nhưng! Cậu biết người phụ nữ kia đưa ra phản chứng sao không?”
Thấy mọi người đều lộ ánh mắt nghi hoặc, lần đầu tiên cảnh sát Hwang có cảm giác lãnh đạo đội, há miệng muốn nói lại bị Đường Vũ Tân cắt ngang trước một bước.
“Anh đừng nói với tôi, chị ta nói Nam Chan Gwa giúp tên đại ca bến tàu kia rút hung khí ra… xin anh, cốt truyện kiểu này xưa quá rồi…”
Dường như cả người Đường Vũ Tân bị bao phủ trong âm u, không khơi dậy nổi tí hăng hái nào.
“Sao cô biết… À phải, cô biết người phụ nữ này được mệnh danh là tẩy vạn năng, xem qua vụ án của cô ta rồi?” Cảnh sát Hwang đầu tiên là ngạc nhiên kế đó liền hiểu.
Đường Vũ Tân chỉ gật đầu không nói, tiếp tục lười biếng nằm úp sấp xuống bàn.
“Cô sao vậy? Không khỏe à?” Công tố Yoo ngồi cạnh Đường Vũ Tân hỏi nhỏ.
“Không sao…” Cũng không thể trách Đường Vũ Tân không dậy nổi hăng hái. Trong trận chiến này bọn họ thua là chắc chắn không thể nghi ngờ. Cho dù cuối cùng Yang Si Chul thừa nhận mình là hung thủ nhưng căn bản không có chứng cứ. Mì vắt sớm đã bị biến thành bánh mì rồi, cho dù lấy nó ra làm chứng cứ, chẳng lẽ có thể biến bánh mì trở lại thành trục cán đông lạnh như cũ sao?
Nghĩ đến đây Đường Vũ Tân càng cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, đột nhiên cô đứng bật dậy nhìn mọi người: “Tôi hơi buồn bực, đi ra ngoài hít thở không khí chút.”
“Này!” Cảnh sát Hwang còn hi vọng công tố Đường có thể chỉ điểm cho bọn họ cái gì hay ho chút, hôm nay cô công tố viên đầu óc rất giỏi này rốt cuộc làm sao thế?
“À, đúng rồi! Mẫu máu tôi đã đưa đến phòng kiểm tra rồi, cho nên mọi người chỉ cần ngồi chờ kết quả là được.”
Đường Vũ Tân lại giống như lúc ở phòng thẩm vấn, không trả lời vấn đề của bất kỳ ai, quay lưng về phía mọi người vẫy tay rồi đi ra ngoài.
Đường Vũ Tân leo lên sân thượng, nhìn dòng xe cộ và dòng người qua lại nườm nượp bên dưới, thiếu chút nữa cô đã bị hút vào trong thế giới sáng lạn nhưng lại hắc ám này. Cô thở dài, ngẩng đầu nhìn sao trời bị vô số ánh đèn chiếu rọi che dấu, trước mắt lại hiện lên tình tiết phát triển ở mặt sau, từng màn từng màn một, cuối cùng bức tranh ấy dừng lại trên người công tố Min.
Hi vọng những lời ban nãy có thể khiến mọi người có mặt tỉnh ngộ. Đường Vũ Tân chỉ mong chờ như vậy. Thật ra vừa nãy cô chủ yếu nhằm vào công tố Min, Yang Si Chul gì đó chẳng qua là tiện thể mà thôi, đương nhiên nếu có đại boss thì càng tốt.
Đường Vũ Tân trèo lên lan can sân thượng, đạp hai chân lên thanh chắn ngang đếm ngược thứ nhất. Cô dang hai tay ra, bắt đầu hưởng thụ không khí không bị ô nhiễm trên cao. Gió se lạnh lướt qua ngón tay cô, mang theo bớt sầu não trong ngực. Lập tức môi cô hơi hé:
Cuộc sống không có đáp án tôi luôn không nhịn được thở dài
Bản thân chân chính tựa hồ đã biến mất không thấy
Cho dù lại nỗ lực lắng nghe cũng không cách nào nghe được tiếng anh
Tôi chỉ có thể không ngừng truy tìm, không ngừng tiến lên
Luôn không có cách truyền đạt tâm tình và nhớ nhung
Theo thời gian tụ tập biến thành con nhộng tưởng niệm
Có phải sẽ có ngày phá kén hóa bướm hay không
Khi bôn ba cảm thấy mệt mỏi thì dừng chân nán lại nơi ngã tư đường.
Đóa hoa phát ra hương thơm hoài niệm giờ phút này đang nở rộ
Vì không để nhớ nhung cay đắng không cách nào đếm được dễ dàng tiêu tan
Nên nắm chặt toàn bộ chúng, dẫm tiếp chân lên hành trình
Mặc kệ đi đường vòng hay đường tắt, tự mình đều thử đi qua
Có phải sẽ lập tức tới nơi không?
Nơi mà quá khứ và tương lai tình cờ gặp gỡ
Luôn luôn tìm kiếm tất cả những thứ tôi đánh mất
Lúc một rồi hai bóng người xa lạ lướt qua bên cạnh thì
Nhất định còn tồn tại chuyện mà tôi chưa từng phát hiện
Hiện giờ ánh sáng chiếu rọi đáp án rốt cuộc tồn tại ở nơi nào chứ?
Tất cả những thứ quan trọng nhất không cách nào quên được
Hiện giờ chỉ muốn có thể truyền đạt tình cảm này đến anh
Cho dù nhỏ bé như vậy tôi cũng có thể làm được
Mang nhớ nhung trong lòng từng chút từng chút một bày tỏ với anh[5]…
Đường Vũ Tân theo tiếng gió nhẹ mà ngâm nga. Bài hát này lúc còn sống cô thích nhất, không ngờ hiện tại lại biến thành khắc họa chân thực con người cô.
Bốp bốp bốp!
Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng vỗ tay. Đường Vũ Tân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trưởng phòng Jang không biết leo lên sân thượng lúc nào, vừa vặn nghe thấy đoạn ngâm nga vừa rồi của cô.
“Hát hay lắm, tên bài hát là gì?” Trưởng phòng Jang đến cạnh Đường Vũ Tân, cùng nhìn về phía đường chân trời.
“Không nhớ nữa. Hát bài này lâu lắm, lâu lắm rồi.”
“Sao vậy? Vụ án gặp khó khăn à?”
Đường Vũ Tân lắc đầu, nói sao đây? Là vụ án gặp khó khăn sao? Phải mà cũng không phải, cô biết nói thế nào chứ?
“Rất ít khi thấy vẻ mặt bối rối của cô thế này đó,” Đại boss Jang nhìn Đường Vũ Tân vẫn đứng trên lan can như cũ, “Xuống đi, đứng trên đó quá nguy hiểm.”
Đường Vũ Tân nghe xong ngoan ngoãn đi xuống, nhìn thẳng vào Jang Chul Oh: “Đại thúc, ngài gặp qua tình huống, rõ ràng là biết đối phương phạm tội giết người nhưng lại không cách nào kết tội chưa?”
Jang Chul Oh bị tiếng đại thúc của Đường Vũ Tân làm cho ngớ người, kế đó hoàn hồn lại đáp: “Đương nhiên gặp rồi, mà còn rất nhiều lần nữa.”
“Vậy lúc đó đại thúc giải quyết làm sao?”
“Mau chóng tìm chứng cứ, có thể làm sao nữa.” Jang Chul Oh nhíu mày, thật ra ông rất muốn nói là cắn chết là xong…
“Vậy đến cuối cùng vẫn bất lực thì thế nào?”
“Vậy thì bất lực thôi.”
“…” Đường Vũ Tân trợn trắng mắt, còn không phải ngài há miệng ra là chuyện gì cũng giải quyết sao?
“Ha ha, cô nhìn tôi như vậy cũng vô dụng thôi. Cuối cùng chỉ có thể vì không đủ chứng cứ mà khởi tố thất bại, trừ phi sau đó lại tìm được chứng cứ có tính quyết định hoặc là kẻ tình nghi thừa nhận tội lỗi.”
“Cái này tôi cũng biết…” Nhưng vấn đề là, lần này là một cái thòng lọng có tổ chức, có âm mưu, có kỉ luật… phân bổ nhân sĩ có vai vế là thẩm phán, luật sư, mục sư vào giới pháp luật cùng đạo đức, rốt cuộc chúng ta phải dựng nên tổ hợp gì mới thắng được dạng team thế này?
“Không có tin tưởng đối với vụ án lần này sao, hả? Tôi đã nói với Young In rồi, cái gì nên điều tra thì cứ điều tra, áp lực lớn quá à?”
Đường Vũ Tân lại lắc đầu, hình như cả đêm động tác cô làm nhiều nhất là lắc đầu.
“Vậy là vì cái gì?”
“Vì nhân loại đó.” Đột nhiên Đường Vũ Tân phát ra cảm khái như thế.
“Cái gì?”
“Nếu mọi người đều không phải là người thì tốt rồi.” Đường Vũ Tân nói tiếp.
“Nếu đều không phải là người thì tốt… rồi?” Trưởng phòng Jang mâu thuẫn rồi, ông hoàn toàn không hiểu được cách tư duy của Đường Vũ Tân.
“Phải đó. Nếu đối phương không phải con người, chỉ việc xông lên đấm cho một đấm, đánh chiêu chiêu gì đó là được rồi, giết người cũng chẳng bị ai quản ai hỏi. Vụ án này nọ đều không phải vì chết là con người, giết người cũng là con người mới gây ra nhiều chuyện phiền phức như vậy sao?”
“Cô lý luận gì mà kì quái thế?” Jang Chul Oh dở khóc dở cười, có điều lời của Đường Vũ Tân khiến ông ta có phần đề phòng, cái câu “Không Phải Người Là Tốt Rồi” là cố ý nhằm vào ông ta sao?
“Không có gì, càu nhàu vài câu mà thôi, cám ơn trưởng phòng Jang đã nghe tôi cằn nhằn.”
“Cũng không phải thường xuyên, ít nhất lần trước không nghe được cô càu nhàu. Câu cuối cùng cô nói có ý gì vậy?”
“Đại khái là, không phải chuyện lớn, không đến mức phải nói với người ngoài.”
“Là cổ ngữ nước G à?”
“Sao cơ? Tôi cũng không hiểu lắm, khi đó đột nhiên lóe lên trong đầu thôi, phỏng chừng là nghe ở đâu đó.” Đường Vũ Tân cười ha hả, chuyển đề tài, “Tốt rồi, tôi đi xuống làm việc đi, đại thúc cứ tiếp tục hứng gió lạnh trên này đi.”
“Khá hơn chút nào chưa? Tâm tình?” Trưởng phòng Jang cao giọng hỏi.
“Tốt nhiều rồi, cám ơn đại thúc.” Đường Vũ Tân tặng cho trưởng phòng Jang một nụ cười ngọt ngào, quay người đi về phía đầu cầu thang, dường như lại nghĩ ra điều gì quay đầu nói, “Đại thúc, lại tặng ngài một câu cổ ngữ nữa.”
“Cô lại vừa nghĩ ra à?”
“Coi như là vậy đi, câu đó là thế này: Đức Tính Tốt Đẹp Nhất Của Con Người, Là Khoan Dung, phải nhớ kỹ nha.” Dứt lời, bóng Đường Vũ Tân cũng khuất sau cầu thang.
“Vụ án mã số 2011 giam giữ bị cáo số 1320 Yang Si Chul, hiện tại khai mạc phiên tòa.” Thẩm phán Nam Gwan Wook gõ búa, chính thức bắt đầu xử án.
Công tố Min đứng dậy bước ra trước tòa: “Tại phòng làm việc của mục sư Kim Goo Hyun đã phát hiện, vân tay của bị cáo Yang Si Chul, dấu chân của Yang Si Chul. Trên quần áo của nạn nhân có để lại vết máu. Đây là những chứng cứ có tính quyết định chứng minh bị cáo đã giết Kim Goo Hyun!”
Công tố Min nói xong trình hồ sơ lên thẩm phán, cũng mời nhân chứng số 1.
“Ngày xảy ra vụ án, bà thấy bị cáo đi ra từ phòng làm việc của luật sư Kim Goo Hyun?”
“Đương nhiên thấy rồi, thấy rất rõ. Thằng ranh đó toàn thân đỏ sẫm từ trong chạy ra, tôi đi vào thì thấy mục sư Kim cả người chảy máu nằm trên đất. Chắc chắn là thằng đó, đồ ác độc! Sao có thể đem mục sư của chúng tôi…” Nói xong bà cụ khóc nức nở.
“Ông có thể thuật lại những gì ông chứng kiến hôm đó không?” Nhân chứng số 2 được mời lên trước tòa.
Nhân chứng số 2 chỉ vào Yang Si Chul nói: “Người này cả người đầy máu chạy từ trong phòng ra, còn xô tôi ngã xuống đất nữa.”
“Ông nói người này là chỉ người đang ngồi trên ghế bị cáo kia sao?”
“Đúng thế, tôi chắc chắn.”
Nhận được câu trả lời khẳng định xong, công tố Min quay lại nhìn thẩm phán.
“Trên đây là chứng cứ tôi nói.”
“Trong tình huống mất lý trí, chúng ta dễ dàng phạm sai lầm. Thế nhưng, nếu quá mức lý trí cũng sẽ dễ phạm sai như vậy. Nhìn tình huống, dùng lý trí mà phán đoán thật ra cũng không phải là cách nói hoàn mỹ.” Luật sư Yoon bước lên, tràn đầy tự tin nhìn mọi người, mở màn.
“Không sai. Tất cả chứng cứ đều chỉ vào bị cáo, chứng cứ cũng vô cùng xác thực. Nhưng mà, ở đây không thể dùng lý trí để nhìn 1 cen ti mét, tình huống có lẽ sẽ có thay đổi, nếu nhìn bị cáo từ góc độ không phải hung thủ giết người mà là người chứng kiến.”
Luật sư Yoon nói xong dẫn tới một loạt tiếng xôn xao bên dưới.
“Ngày xảy ra vụ án, bị cáo đến đó là vì gặp nạn nhân. Lúc bị cáo đến phòng của nạn nhân thì phát hiện nạn nhân đã chết rồi. Khi đó bị cáo quá hoảng loạn. Mục sư bình thường được tôn trọng như thế bị người giết chết rồi… lưu ở hiện trường không phải chứng cứ bị cáo giết người, đó chỉ là dấu vết do bị cáo vật lộn để cứu nạn nhân mà để lại dấu vết.”
Luật sư Yoon nói lại làm bên dưới ầm ỹ thêm một trận, khiến luật sư Yoon phải lên giọng lần nữa.
“Tường thuật của nhân chứng Kim Soon Ja nói nhìn thấy bị cáo có nghi vấn, chứng lão thị nghiêm trọng.” Luật sư Yoon đi đến trước mặt Kim Soon Ja hỏi: “Bà ngay cả kinh thánh cũng nhìn không rõ đúng không?”
“Ôi, toàn là cháu nội tôi đọc cho tôi nghe.” Bà cụ đáp.
“Một bà cụ đến sách đặt ngay trước mắt cũng không nhìn rõ, sao có thể nhìn rõ ràng bị cáo chạy lướt qua? Lại còn không có ánh đèn chiếu sáng thì càng khó phân biệt.”
Nói xong, luật sư Yoon quay qua đối diện với nhân chứng số 2, tiếp tục chất vấn. Dường như cả tòa án là sân khấu của mình chị ta. Sau khi trình ra ghi chép chứng minh nhân chứng số 2 uống rượu quá độ dẫn tới suy giảm trí nhớ mà ngày xảy ra vụ án vẫn còn uống rượu, Yoon Ji Hee nở nụ cười hoàn mỹ trình báo cáo lên cho thẩm phán Nam Gwan Wook.
“Công nhận, phản chứng cô vừa nêu thành lập. Hủy bỏ nội dung trình bày của nguyên cáo.” Nam Gwan Wook không do dự xóa bỏ khẩu cung từ công tố Min.
Bên dưới lại nhốn nháo, tiếng phẫn nộ chửi mắng vang lên nhưng có tác dụng gì với thẩm phán tối cao trên kia?
“Chứng cứ sở công tố cung cấp chỉ có thể chứng mình bị cáo có mặt ở hiện trường, không thể chứng minh bị cáo giết người. Chứng cứ quan trọng nhất chưa được tìm thấy, đó là hung khí. Không có căn cứ mà nói bị cáo giết người có phải quá tắc trách rồi không? Điều này sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến tinh thần, vật chất của bị cáo, vì thế tôi cho rằng thân là một công tố viên nên bị phê bình vì điều này.”
Bãi tòa xong, Đường Vũ Tân nãy giờ vẫn đứng bên ngoài, tụt lại sau đám đông. Cô đang chờ luật sư Yoon xuất hiện.
Công tố Min đi ra trước nhất, liếc Đường Vũ Tân đang dựa vào tường một cái, kế đó mặt mày lãnh đạm bỏ đi.
“Công tố Đường đứng đây làm gì thế? Chúc mừng thắng lợi của tôi sao?” Luật sư Yoon cười, lướt qua người Đường Vũ Tân.
“Choi Jin Mi.” Đường Vũ Tân nhìn bóng lưng luật sư Yoon đi phía trước, gọi. Luật sư Yoon đang sải bước đột ngột dừng lại.
“Cô… biết cả rồi?” Luật sư Yoon quay đầu, nhìn Đường Vũ Tân.
“Chẳng phải hồ sơ bí mật gì, còn chưa quan trọng tới mức giấu trong két bảo hiểm.” Đường Vũ Tân cười khổ, “Hung khí tôi cũng đoán được đại khái rồi. Tôi nghĩ có lẽ cả đời chúng tôi cũng đừng mơ tìm được hung khí, đúng chứ?”
Yoon Ji Hee không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn Đường Vũ Tân, vẻ mặt phức tạp.
“Rốt cuộc vẫn đi tới bước này, các chị… không thể buông tay ư?” Đường Vũ Tân không hết hi vọng, tiếp tục khuyên.
“Vì sao cô không hỏi xem công tố viên các cô có dừng tay không?” Đột nhiên Yoon Ji Hee có cảm giác phẫn nộ. Cô ta dựa vào đâu mà chỉ đòi bọn họ buông ta? Người bị hại lại không phải bọn họ?! Dựa vào cái gì, hả?!
“Tôi… hỏi rồi.”
“Vậy đáp án?”
Tuy Đường Vũ Tân không trả lời nhưng ai cũng có thể biết được từ vẻ mặt khổ tâm của cô. Lúc cô hết sức thấp thỏm hỏi công tố Min vấn đề này, công tố Min chỉ trả lời một câu, “Cô Đừng Nghĩ Nữa, Giao Cho Chúng Tôi Làm Đi.”, ánh mắt nhìn Đường Vũ Tân đột nhiên có cảm giác xa lạ không nói nên lời.
“Xem ra là hỏi rồi. Vậy rất tốt, chúng tôi cũng đưa ra đáp án giống thế.”
Nói xong, luật sư Yoon quay người để lại một bóng lưng quyết tuyệt, đế giày cao gót giẫm lên nền đá phát ra tiếng “cộp cộp” nặng nề, gây nên từng cơn đau đớn trong lòng Đường Vũ Tân…
“Yoon Ji Hee, tuổi, chuyên phụ trách án hình sự. Cô ta sẽ xóa sạch toàn bộ tội chứng các vụ án cô ta tiếp nhận, cho nên mới được mệnh danh là tẩy vạn năng. Đưa Yoon Ji Hee từ cấp độ vụ án bình thường lên đến mức cao như bây giờ, là người này.” Cảnh sát Hwang lôi từ trong đống ảnh chụp ra một tấm cho mọi người coi, “Nam Chan Gwa, bốn năm trước tên này giết chết đại ca ở bến tàu, hắn chùi sạch dấu tay trên hung khí ở hiện trường, nhân chứng nhìn thấy thằng khốn đó cầm dao chạy trốn đều có cả. Thế nhưng! Cậu biết người phụ nữ kia đưa ra phản chứng sao không?”
Thấy mọi người đều lộ ánh mắt nghi hoặc, lần đầu tiên cảnh sát Hwang có cảm giác lãnh đạo đội, há miệng muốn nói lại bị Đường Vũ Tân cắt ngang trước một bước.
“Anh đừng nói với tôi, chị ta nói Nam Chan Gwa giúp tên đại ca bến tàu kia rút hung khí ra… xin anh, cốt truyện kiểu này xưa quá rồi…”
Dường như cả người Đường Vũ Tân bị bao phủ trong âm u, không khơi dậy nổi tí hăng hái nào.
“Sao cô biết… À phải, cô biết người phụ nữ này được mệnh danh là tẩy vạn năng, xem qua vụ án của cô ta rồi?” Cảnh sát Hwang đầu tiên là ngạc nhiên kế đó liền hiểu.
Đường Vũ Tân chỉ gật đầu không nói, tiếp tục lười biếng nằm úp sấp xuống bàn.
“Cô sao vậy? Không khỏe à?” Công tố Yoo ngồi cạnh Đường Vũ Tân hỏi nhỏ.
“Không sao…” Cũng không thể trách Đường Vũ Tân không dậy nổi hăng hái. Trong trận chiến này bọn họ thua là chắc chắn không thể nghi ngờ. Cho dù cuối cùng Yang Si Chul thừa nhận mình là hung thủ nhưng căn bản không có chứng cứ. Mì vắt sớm đã bị biến thành bánh mì rồi, cho dù lấy nó ra làm chứng cứ, chẳng lẽ có thể biến bánh mì trở lại thành trục cán đông lạnh như cũ sao?
Nghĩ đến đây Đường Vũ Tân càng cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, đột nhiên cô đứng bật dậy nhìn mọi người: “Tôi hơi buồn bực, đi ra ngoài hít thở không khí chút.”
“Này!” Cảnh sát Hwang còn hi vọng công tố Đường có thể chỉ điểm cho bọn họ cái gì hay ho chút, hôm nay cô công tố viên đầu óc rất giỏi này rốt cuộc làm sao thế?
“À, đúng rồi! Mẫu máu tôi đã đưa đến phòng kiểm tra rồi, cho nên mọi người chỉ cần ngồi chờ kết quả là được.”
Đường Vũ Tân lại giống như lúc ở phòng thẩm vấn, không trả lời vấn đề của bất kỳ ai, quay lưng về phía mọi người vẫy tay rồi đi ra ngoài.
Đường Vũ Tân leo lên sân thượng, nhìn dòng xe cộ và dòng người qua lại nườm nượp bên dưới, thiếu chút nữa cô đã bị hút vào trong thế giới sáng lạn nhưng lại hắc ám này. Cô thở dài, ngẩng đầu nhìn sao trời bị vô số ánh đèn chiếu rọi che dấu, trước mắt lại hiện lên tình tiết phát triển ở mặt sau, từng màn từng màn một, cuối cùng bức tranh ấy dừng lại trên người công tố Min.
Hi vọng những lời ban nãy có thể khiến mọi người có mặt tỉnh ngộ. Đường Vũ Tân chỉ mong chờ như vậy. Thật ra vừa nãy cô chủ yếu nhằm vào công tố Min, Yang Si Chul gì đó chẳng qua là tiện thể mà thôi, đương nhiên nếu có đại boss thì càng tốt.
Đường Vũ Tân trèo lên lan can sân thượng, đạp hai chân lên thanh chắn ngang đếm ngược thứ nhất. Cô dang hai tay ra, bắt đầu hưởng thụ không khí không bị ô nhiễm trên cao. Gió se lạnh lướt qua ngón tay cô, mang theo bớt sầu não trong ngực. Lập tức môi cô hơi hé:
Cuộc sống không có đáp án tôi luôn không nhịn được thở dài
Bản thân chân chính tựa hồ đã biến mất không thấy
Cho dù lại nỗ lực lắng nghe cũng không cách nào nghe được tiếng anh
Tôi chỉ có thể không ngừng truy tìm, không ngừng tiến lên
Luôn không có cách truyền đạt tâm tình và nhớ nhung
Theo thời gian tụ tập biến thành con nhộng tưởng niệm
Có phải sẽ có ngày phá kén hóa bướm hay không
Khi bôn ba cảm thấy mệt mỏi thì dừng chân nán lại nơi ngã tư đường.
Đóa hoa phát ra hương thơm hoài niệm giờ phút này đang nở rộ
Vì không để nhớ nhung cay đắng không cách nào đếm được dễ dàng tiêu tan
Nên nắm chặt toàn bộ chúng, dẫm tiếp chân lên hành trình
Mặc kệ đi đường vòng hay đường tắt, tự mình đều thử đi qua
Có phải sẽ lập tức tới nơi không?
Nơi mà quá khứ và tương lai tình cờ gặp gỡ
Luôn luôn tìm kiếm tất cả những thứ tôi đánh mất
Lúc một rồi hai bóng người xa lạ lướt qua bên cạnh thì
Nhất định còn tồn tại chuyện mà tôi chưa từng phát hiện
Hiện giờ ánh sáng chiếu rọi đáp án rốt cuộc tồn tại ở nơi nào chứ?
Tất cả những thứ quan trọng nhất không cách nào quên được
Hiện giờ chỉ muốn có thể truyền đạt tình cảm này đến anh
Cho dù nhỏ bé như vậy tôi cũng có thể làm được
Mang nhớ nhung trong lòng từng chút từng chút một bày tỏ với anh[]…
Đường Vũ Tân theo tiếng gió nhẹ mà ngâm nga. Bài hát này lúc còn sống cô thích nhất, không ngờ hiện tại lại biến thành khắc họa chân thực con người cô.
Bốp bốp bốp!
Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng vỗ tay. Đường Vũ Tân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trưởng phòng Jang không biết leo lên sân thượng lúc nào, vừa vặn nghe thấy đoạn ngâm nga vừa rồi của cô.
“Hát hay lắm, tên bài hát là gì?” Trưởng phòng Jang đến cạnh Đường Vũ Tân, cùng nhìn về phía đường chân trời.
“Không nhớ nữa. Hát bài này lâu lắm, lâu lắm rồi.”
“Sao vậy? Vụ án gặp khó khăn à?”
Đường Vũ Tân lắc đầu, nói sao đây? Là vụ án gặp khó khăn sao? Phải mà cũng không phải, cô biết nói thế nào chứ?
“Rất ít khi thấy vẻ mặt bối rối của cô thế này đó,” Đại boss Jang nhìn Đường Vũ Tân vẫn đứng trên lan can như cũ, “Xuống đi, đứng trên đó quá nguy hiểm.”
Đường Vũ Tân nghe xong ngoan ngoãn đi xuống, nhìn thẳng vào Jang Chul Oh: “Đại thúc, ngài gặp qua tình huống, rõ ràng là biết đối phương phạm tội giết người nhưng lại không cách nào kết tội chưa?”
Jang Chul Oh bị tiếng đại thúc của Đường Vũ Tân làm cho ngớ người, kế đó hoàn hồn lại đáp: “Đương nhiên gặp rồi, mà còn rất nhiều lần nữa.”
“Vậy lúc đó đại thúc giải quyết làm sao?”
“Mau chóng tìm chứng cứ, có thể làm sao nữa.” Jang Chul Oh nhíu mày, thật ra ông rất muốn nói là cắn chết là xong…
“Vậy đến cuối cùng vẫn bất lực thì thế nào?”
“Vậy thì bất lực thôi.”
“…” Đường Vũ Tân trợn trắng mắt, còn không phải ngài há miệng ra là chuyện gì cũng giải quyết sao?
“Ha ha, cô nhìn tôi như vậy cũng vô dụng thôi. Cuối cùng chỉ có thể vì không đủ chứng cứ mà khởi tố thất bại, trừ phi sau đó lại tìm được chứng cứ có tính quyết định hoặc là kẻ tình nghi thừa nhận tội lỗi.”
“Cái này tôi cũng biết…” Nhưng vấn đề là, lần này là một cái thòng lọng có tổ chức, có âm mưu, có kỉ luật… phân bổ nhân sĩ có vai vế là thẩm phán, luật sư, mục sư vào giới pháp luật cùng đạo đức, rốt cuộc chúng ta phải dựng nên tổ hợp gì mới thắng được dạng team thế này?
“Không có tin tưởng đối với vụ án lần này sao, hả? Tôi đã nói với Young In rồi, cái gì nên điều tra thì cứ điều tra, áp lực lớn quá à?”
Đường Vũ Tân lại lắc đầu, hình như cả đêm động tác cô làm nhiều nhất là lắc đầu.
“Vậy là vì cái gì?”
“Vì nhân loại đó.” Đột nhiên Đường Vũ Tân phát ra cảm khái như thế.
“Cái gì?”
“Nếu mọi người đều không phải là người thì tốt rồi.” Đường Vũ Tân nói tiếp.
“Nếu đều không phải là người thì tốt… rồi?” Trưởng phòng Jang mâu thuẫn rồi, ông hoàn toàn không hiểu được cách tư duy của Đường Vũ Tân.
“Phải đó. Nếu đối phương không phải con người, chỉ việc xông lên đấm cho một đấm, đánh chiêu chiêu gì đó là được rồi, giết người cũng chẳng bị ai quản ai hỏi. Vụ án này nọ đều không phải vì chết là con người, giết người cũng là con người mới gây ra nhiều chuyện phiền phức như vậy sao?”
“Cô lý luận gì mà kì quái thế?” Jang Chul Oh dở khóc dở cười, có điều lời của Đường Vũ Tân khiến ông ta có phần đề phòng, cái câu “Không Phải Người Là Tốt Rồi” là cố ý nhằm vào ông ta sao?
“Không có gì, càu nhàu vài câu mà thôi, cám ơn trưởng phòng Jang đã nghe tôi cằn nhằn.”
“Cũng không phải thường xuyên, ít nhất lần trước không nghe được cô càu nhàu. Câu cuối cùng cô nói có ý gì vậy?”
“Đại khái là, không phải chuyện lớn, không đến mức phải nói với người ngoài.”
“Là cổ ngữ nước G à?”
“Sao cơ? Tôi cũng không hiểu lắm, khi đó đột nhiên lóe lên trong đầu thôi, phỏng chừng là nghe ở đâu đó.” Đường Vũ Tân cười ha hả, chuyển đề tài, “Tốt rồi, tôi đi xuống làm việc đi, đại thúc cứ tiếp tục hứng gió lạnh trên này đi.”
“Khá hơn chút nào chưa? Tâm tình?” Trưởng phòng Jang cao giọng hỏi.
“Tốt nhiều rồi, cám ơn đại thúc.” Đường Vũ Tân tặng cho trưởng phòng Jang một nụ cười ngọt ngào, quay người đi về phía đầu cầu thang, dường như lại nghĩ ra điều gì quay đầu nói, “Đại thúc, lại tặng ngài một câu cổ ngữ nữa.”
“Cô lại vừa nghĩ ra à?”
“Coi như là vậy đi, câu đó là thế này: Đức Tính Tốt Đẹp Nhất Của Con Người, Là Khoan Dung, phải nhớ kỹ nha.” Dứt lời, bóng Đường Vũ Tân cũng khuất sau cầu thang.
“Vụ án mã số giam giữ bị cáo số Yang Si Chul, hiện tại khai mạc phiên tòa.” Thẩm phán Nam Gwan Wook gõ búa, chính thức bắt đầu xử án.
Công tố Min đứng dậy bước ra trước tòa: “Tại phòng làm việc của mục sư Kim Goo Hyun đã phát hiện, vân tay của bị cáo Yang Si Chul, dấu chân của Yang Si Chul. Trên quần áo của nạn nhân có để lại vết máu. Đây là những chứng cứ có tính quyết định chứng minh bị cáo đã giết Kim Goo Hyun!”
Công tố Min nói xong trình hồ sơ lên thẩm phán, cũng mời nhân chứng số .
“Ngày xảy ra vụ án, bà thấy bị cáo đi ra từ phòng làm việc của luật sư Kim Goo Hyun?”
“Đương nhiên thấy rồi, thấy rất rõ. Thằng ranh đó toàn thân đỏ sẫm từ trong chạy ra, tôi đi vào thì thấy mục sư Kim cả người chảy máu nằm trên đất. Chắc chắn là thằng đó, đồ ác độc! Sao có thể đem mục sư của chúng tôi…” Nói xong bà cụ khóc nức nở.
“Ông có thể thuật lại những gì ông chứng kiến hôm đó không?” Nhân chứng số được mời lên trước tòa.
Nhân chứng số chỉ vào Yang Si Chul nói: “Người này cả người đầy máu chạy từ trong phòng ra, còn xô tôi ngã xuống đất nữa.”
“Ông nói người này là chỉ người đang ngồi trên ghế bị cáo kia sao?”
“Đúng thế, tôi chắc chắn.”
Nhận được câu trả lời khẳng định xong, công tố Min quay lại nhìn thẩm phán.
“Trên đây là chứng cứ tôi nói.”
“Trong tình huống mất lý trí, chúng ta dễ dàng phạm sai lầm. Thế nhưng, nếu quá mức lý trí cũng sẽ dễ phạm sai như vậy. Nhìn tình huống, dùng lý trí mà phán đoán thật ra cũng không phải là cách nói hoàn mỹ.” Luật sư Yoon bước lên, tràn đầy tự tin nhìn mọi người, mở màn.
“Không sai. Tất cả chứng cứ đều chỉ vào bị cáo, chứng cứ cũng vô cùng xác thực. Nhưng mà, ở đây không thể dùng lý trí để nhìn cen ti mét, tình huống có lẽ sẽ có thay đổi, nếu nhìn bị cáo từ góc độ không phải hung thủ giết người mà là người chứng kiến.”
Luật sư Yoon nói xong dẫn tới một loạt tiếng xôn xao bên dưới.
“Ngày xảy ra vụ án, bị cáo đến đó là vì gặp nạn nhân. Lúc bị cáo đến phòng của nạn nhân thì phát hiện nạn nhân đã chết rồi. Khi đó bị cáo quá hoảng loạn. Mục sư bình thường được tôn trọng như thế bị người giết chết rồi… lưu ở hiện trường không phải chứng cứ bị cáo giết người, đó chỉ là dấu vết do bị cáo vật lộn để cứu nạn nhân mà để lại dấu vết.”
Luật sư Yoon nói lại làm bên dưới ầm ỹ thêm một trận, khiến luật sư Yoon phải lên giọng lần nữa.
“Tường thuật của nhân chứng Kim Soon Ja nói nhìn thấy bị cáo có nghi vấn, chứng lão thị nghiêm trọng.” Luật sư Yoon đi đến trước mặt Kim Soon Ja hỏi: “Bà ngay cả kinh thánh cũng nhìn không rõ đúng không?”
“Ôi, toàn là cháu nội tôi đọc cho tôi nghe.” Bà cụ đáp.
“Một bà cụ đến sách đặt ngay trước mắt cũng không nhìn rõ, sao có thể nhìn rõ ràng bị cáo chạy lướt qua? Lại còn không có ánh đèn chiếu sáng thì càng khó phân biệt.”
Nói xong, luật sư Yoon quay qua đối diện với nhân chứng số , tiếp tục chất vấn. Dường như cả tòa án là sân khấu của mình chị ta. Sau khi trình ra ghi chép chứng minh nhân chứng số uống rượu quá độ dẫn tới suy giảm trí nhớ mà ngày xảy ra vụ án vẫn còn uống rượu, Yoon Ji Hee nở nụ cười hoàn mỹ trình báo cáo lên cho thẩm phán Nam Gwan Wook.
“Công nhận, phản chứng cô vừa nêu thành lập. Hủy bỏ nội dung trình bày của nguyên cáo.” Nam Gwan Wook không do dự xóa bỏ khẩu cung từ công tố Min.
Bên dưới lại nhốn nháo, tiếng phẫn nộ chửi mắng vang lên nhưng có tác dụng gì với thẩm phán tối cao trên kia?
“Chứng cứ sở công tố cung cấp chỉ có thể chứng mình bị cáo có mặt ở hiện trường, không thể chứng minh bị cáo giết người. Chứng cứ quan trọng nhất chưa được tìm thấy, đó là hung khí. Không có căn cứ mà nói bị cáo giết người có phải quá tắc trách rồi không? Điều này sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến tinh thần, vật chất của bị cáo, vì thế tôi cho rằng thân là một công tố viên nên bị phê bình vì điều này.”
Bãi tòa xong, Đường Vũ Tân nãy giờ vẫn đứng bên ngoài, tụt lại sau đám đông. Cô đang chờ luật sư Yoon xuất hiện.
Công tố Min đi ra trước nhất, liếc Đường Vũ Tân đang dựa vào tường một cái, kế đó mặt mày lãnh đạm bỏ đi.
“Công tố Đường đứng đây làm gì thế? Chúc mừng thắng lợi của tôi sao?” Luật sư Yoon cười, lướt qua người Đường Vũ Tân.
“Choi Jin Mi.” Đường Vũ Tân nhìn bóng lưng luật sư Yoon đi phía trước, gọi. Luật sư Yoon đang sải bước đột ngột dừng lại.
“Cô… biết cả rồi?” Luật sư Yoon quay đầu, nhìn Đường Vũ Tân.
“Chẳng phải hồ sơ bí mật gì, còn chưa quan trọng tới mức giấu trong két bảo hiểm.” Đường Vũ Tân cười khổ, “Hung khí tôi cũng đoán được đại khái rồi. Tôi nghĩ có lẽ cả đời chúng tôi cũng đừng mơ tìm được hung khí, đúng chứ?”
Yoon Ji Hee không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn Đường Vũ Tân, vẻ mặt phức tạp.
“Rốt cuộc vẫn đi tới bước này, các chị… không thể buông tay ư?” Đường Vũ Tân không hết hi vọng, tiếp tục khuyên.
“Vì sao cô không hỏi xem công tố viên các cô có dừng tay không?” Đột nhiên Yoon Ji Hee có cảm giác phẫn nộ. Cô ta dựa vào đâu mà chỉ đòi bọn họ buông ta? Người bị hại lại không phải bọn họ?! Dựa vào cái gì, hả?!
“Tôi… hỏi rồi.”
“Vậy đáp án?”
Tuy Đường Vũ Tân không trả lời nhưng ai cũng có thể biết được từ vẻ mặt khổ tâm của cô. Lúc cô hết sức thấp thỏm hỏi công tố Min vấn đề này, công tố Min chỉ trả lời một câu, “Cô Đừng Nghĩ Nữa, Giao Cho Chúng Tôi Làm Đi.”, ánh mắt nhìn Đường Vũ Tân đột nhiên có cảm giác xa lạ không nói nên lời.
“Xem ra là hỏi rồi. Vậy rất tốt, chúng tôi cũng đưa ra đáp án giống thế.”
Nói xong, luật sư Yoon quay người để lại một bóng lưng quyết tuyệt, đế giày cao gót giẫm lên nền đá phát ra tiếng “cộp cộp” nặng nề, gây nên từng cơn đau đớn trong lòng Đường Vũ Tân…