Đầu thanh miến đao bằng phẳng, tỏa ánh sáng ngời ngời, giữa thân đao dài chừng năm thước có một vệt màu đỏ như máu, hằn sâu vào thân đao, nhìn thoáng qua vệt màu đỏ ấy chẳng khác nào vết máu ngưng tụ trên thân đao, vừa lạ lùng vừa đẹp mắt, nhưng đồng thời cũng đem lại một cảm giác yêu quái, rất lạ lùng. Vệt đỏ màu máu làm cho thanh đao như có linh hồn, như một cơ thể sống chứ không như một món binh khí vô tri vô giác. Đặc biệt là khi thanh đao khẽ lay động, những tia hàn quang chờn vờn như con độc xà thè chiếc lưỡi lạnh toát ra ngoài.
Nhậm Sương Bạch ngồi trước bàn, tay cầm một mảnh vải cẩn thận, từ tốn lau lưỡi đao. Động tác của chàng thật nhẹ nhàng, êm ái trông cứ như bàn tay từ mẫu đang vuốt ve lên tấm thân non nớt tinh khôi của đứa con mới sinh, thật cẩn trọng, thật dịu dàng như tình yêu thương của người mẹ dành cho con.
Trên bàn, một ngọn đèn dầu tỏa ánh sáng đơn độc, ánh đèn vàng vọt lạnh lùng, nhưng đối với Nhậm Sương Bạch, nó chẳng qua cũng chỉ là một vầng ánh quang nhạt nhòa. Song mục chàng vẫn còn nguyên vẹn, tròng mắt đen nhánh nằm giữa nhãn cầu không có vẻ gì bệnh hoạn cả, nhưng chàng lại là một người mù có mắt. Nghĩa là không hoàn toàn mù hẳn, nhưng cảnh vật bên ngoài lọt vào mắt chàng chỉ là những hình ảnh mờ mờ, như nhìn sự vật qua một màn sương dày đặc vậy. Trước đây chàng không phải như vậy, chàng đã từng có một thế giới sáng sủa đầy màu sắc, hiện giờ tuy không nhìn thấy được thế giới bên ngoài với diện mạo thực của nó, nhưng chàng vẫn cảm nhận được nó như thế nào.
Bỏ mảnh vải xuống, cổ tay chàng dựng lên, thanh miến đao mềm nhũn như một dải lụa bỗng “oang” một tiếng duỗi thẳng ra, vệt màu đỏ phát ra một làn huyết quang đỏ rực, chập chờn quanh thân đao, lởn vởn khắp căn phòng.
Sau đó, bằng một thủ pháp cực kỳ thuần thục và nhanh nhẹn, thanh đao đã nằm gọn vào trong vỏ đao bằng da đen sì đeo dưới thắt lưng.
Gương mặt gầy gò và trắng nhợt như người mắc bệnh lâu ngày của Nhậm Sương Bạch không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. Thất tình lục dục dường như từ lâu đã cô đặc lại trong tâm khảm, ngưng kết trên hai gò má nhô cao nhợt nhạt của chàng. Gương mặt ấy, phản phất nét ưu tư của một người đã trải qua hết phong trần dâu bể cuộc đời. Nhìn gương mặt phẳng lặng, lạnh lùng ấy, người ta dễ liên tưởng đến vầng trăng cô độc lơ lửng trên tầng không trong đêm trăng tròn. Vầng trăng lạnh lùng cô độc nhìn xuống thế gian, những gì nó nhìn thấy chẳng qua cũng là những biến đổi tang thương, bể khổ thâm trầm, nhưng những thứ đó có lẽ cũng chẳng liên quan gì đến bản thân nó.
Có tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh rất khẽ, khẽ đến nỗi khó mà phân biệt nó với tiếng gió tây thi thoảng bên ngoài, nếu không lưu ý lắng nghe, không dễ gì nhận ra được đó là tiếng gõ cửa.
Nhậm Sương Bạch chậm rãi quay đầu lại, hướng mặt nhìn về phía cánh cửa, giọng trầm trầm, khan khản nói :
- Âu Dương Trường Phong đó chăng?
Bên ngoài vang lên giọng nói cao vút, khí lực mạnh mẽ đáp lại :
- Chính là “Song Hoán Kiếm” Âu Dương Trường Phong!
Nhậm Sương Bạch nói :
- Mời vào!
“Bình” một tiếng, cánh cửa phòng mỏng manh bị đá bật ra, thân hình cao lớn của Âu Dương Trường Phong xuất hiện giữa cửa, trông như một ngọn tháp sừng sững, gương mặt chữ điền màu tía nhạt lộ rõ vẻ cuồng ngạo, dáng dấp ấy, gương mặt ấy trông mạnh mẽ và rắn chắc như đá hoa cương.
Nhậm Sương Bạch vẫn ngồi bất động, nói :
- Ta đã nói rồi, mời vào!
Song mục Âu Dương Trường Phong như hai hòn than, nhìn lướt xung quanh một lượt, sau đó mới cúi đầu bước vào nhà.
Đây là một căn nhà đất mái tranh đơn sơ, trong nhà chỉ có độc một bàn một ghế, trong góc nhà, nơi sát bờ tường đặt một chiếc rương bện bằng liễu điều. Trong khung cảnh thế này, chiếc rương nằm đó trông chẳng hợp cảnh chút nào.
Trong nhà đã chỉ có một bàn một ghế, chẳng có ghế cho khách ngồi và Nhậm Sương Bạch cũng chẳng có ý định nhường ghế cho khách.
Âu Dương Trường Phong phất mạnh ống tay áo, hỏi :
- Ngươi chính là Nhậm Sương Bạch, “Hàn Nguyệt” Nhậm Sương Bạch?
Khẽ gật đầu, Nhậm Sương Bạch đáp lời :
- Không sai!
Âu Dương Trường Phong trợn trừng song mục, tỏ ý không còn đủ kiên nhẫn nữa, cao giọng nói :
- Ngươi nói muốn gặp ta thảo luận việc có liên quan đến “Thập Thủ Thoa” Vạn Chí Viễn. Giờ thì ta đến rồi, ngươi nói thử xem, lão Vạn đã gặp phải chuyện gì rồi?
Nhậm Sương Bạch điềm tĩnh đáp :
- Việc rất hệ trọng, nếu không, ta đã không làm phiền ngươi ban đêm ban hôm chạy đến đây làm gì.
Âu Dương Trường Phong giương ánh mắt hồ nghi nhìn về phía Nhậm Sương Bạch, nói :
- Nhậm Sương Bạch, bất kể là trong giang hồ danh vọng ngươi có to lớn đến thế nào, cũng chẳng làm cho ta phải sợ ngươi. Mỗi người có giang san riêng, mỗi người có sở trường riêng của mình. Nếu ngươi định dùng không khí nửa hư nửa thực này để hù dọa ta thì e rằng ngươi phải thất vọng đó!
Nhậm Sương Bạch lắc đầu nói :
- Ta chẳng có giang san gì cả, có chăng chỉ là một chút bản lãnh mà thôi!
Âu Dương Trường Phong nổi nóng quát :
- Ta không có thời gian ở đây đấu khẩu với ngươi! Ngươi nói đi, lão Vạn thế nào rồi?
Nhậm Sương Bạch đưa tay chỉ chiếc rương liễu điều đặt ở góc phòng nói :
- Ngươi nhìn thấy chiếc rương chứ?
Âu Dương Trường Phong ném cái nhìn về phía chiếc rương, giọng chẳng chút thân thiện, hỏi lại :
- Thì sao?
Nhậm Sương Bạch gật đầu, nói :
- Thấy rồi thì tốt, ngươi qua đó giở chiếc rương ra coi đi.
Bước đi hai bước về phía chiếc rương, nhưng sau đó Âu Dương Trường Phong bỗng dừng chân, hắn không cam tâm làm theo sự chỉ thị của đối phương, cất giọng lạnh lùng nói :
- Ngươi còn muốn bày trò gì nữa? Trong rương có thứ gì trong đó?
Nhậm Sương Bạch nói :
- Giở rương ra khắc biết, còn hỏi ta làm gì?
Âu Dương Trường Phong hừ lạnh một tiếng, bước đến gần chiếc rương, hắn chẳng dại gì mà cúi người xuống mở rương, chỉ dùng chân hất bật nắp rương lên rồi nhảy lùi về phía sau.
Rương bện bằng liễu điều nên rất nhẹ, mũi giày khẽ hất một cái là nó đã bật lên, quả nhiên không có cơ quan ám phục, thậm chí chẳng có âm thanh nào phát ra.
Nhậm Sương Bạch nói :
- Âu Dương Trường Phong, ngươi chẳng cần phải sợ hãi như vậy, Nhậm mỗ xưa nay chưa hề dùng thủ đoạn ám toán người khác!
Âu Dương Trường Phong cười lạnh nói :
- Cái đó cũng khó nói lắm, nhân tâm hiểm trá, mưu ma chước quỷ trên giang hồ Âu Dương Trường Phong này đã thấy nhiều rồi, cẩn thận một chút vẫn hơn!
Nói xong hắn bước lên một bước đến gần chiếc rương đã bật nắp nhìn vào trong. Chỉ thấy bên trong lót một lần vải trắng, bên trên có một chiếc thủ cấp đặt ngay ngắn chính giữa rương. Song mục của chiếc thủ cấp trợn trừng gần như lồi hẳn ra ngoài, đôi môi toét ra để lộ hai hàm răng trắng ởn, dưới cổ vết máu còn đỏ hỏn kết lại thành một mảng quanh cổ. Xem tình hình thì chiếc thủ cấp này được cắt xuống chưa lâu.
Cho dù làn da trên gương mặt đã vàng nhợt, cho dù gương mặt đã biến dạng vì kinh hãi và cuồng nộ trước khi chết, Âu Dương Trường Phong vẫn nhận ra, trời ạ, đó không phải là thủ cấp của hảo hữu Vạn Chí Viễn thì còn là của ai nữa?
Cố dằn cảm giác nôn nao trong dạ dày để khỏi phải nôn mửa, Âu Dương Trường Phong càng chú ý khống chế nỗi sợ hãi kinh hoàng đang tung hoành trong tâm khảm. Hắn hít một hơi dài để lấy lại bình tĩnh, chầm chậm quay người lại, nói :
- Chính là thủ cấp của Vạn Chí Viễn.
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Quả đúng là hảo hữu, vừa nhìn đã nhận ra ngay!
Âu Dương Trường Phong nuốt khan một cái, trầm giọng hỏi :
- Ai giết hắn?
Nhậm Sương Bạch buông gọn :
- Ta!
Làn da trên gương mặt Âu Dương Trường Phong giật giật liên hồi, giọng băng lạnh hỏi :
- Tại sao?
Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói :
- Trước khi trả lời câu hỏi này, cho ta hỏi thăm ngươi một người. Âu Dương Trường Phong, có một vị tiền bối võ lâm họ Khuất, tên là Khuất Tịch, ngươi nhớ người này chứ?
Âu Dương Trường Phong nghiến răng kèn kẹt, song mục bắn ra những tia hàn quang đầy oán độc, nói :
- Đó là một lão thất phu, một lão già chết tiệt, một con ác thú đội lốt người! Lão mà là võ lâm tiền bối cái mẹ gì!
Gương mặt Nhậm Sương Bạch vẫn lặng trang như mặt nước hồ thu, nói :
- Mười một năm trước ngươi và Vạn Chí Viễn đã thịt lão, nhưng thủ đoạn thì chẳng quang minh chút nào. Các ngươi đã trộn mê dược vào thức ăn, chờ cho dược tính phát tác mới hè nhau hạ độc thủ. Khuất Tịch gắng gượng kháng cự mới giữ được mạng, nhưng vì thương thế quá nặng nên đã thành bán thân bất toại.
Trán nổi đầy gân xanh, Âu Dương Trường Phong vô cùng kích động nói :
- Lão chết tiệt ấy dắt hai người bọn ta đi làm ăn một chuyến, chận đường cướp mười vạn lượng quan ngân ở Hoát Mạc quan. Trước khi động thủ đã nói rõ ràng là ăn đồng chia đủ, mẹ nó, vậy mà đến chừng bạc vào tay rồi lão chết tiệt ấy ỷ thế võ nghệ cao cường, trở mặt đòi chia sáu phần. Giang hồ có quy củ của giang hồ, hắc đạo cũng có quy luật của hắc đạo. Trong lúc làm ăn, người nào cũng đều lấy tánh mạng của mình ra mà đặt cược, lão chết tiệt Khuất Tịch lấy quyền gì để đòi đến sáu thành chứ? Bọn ta biết không thể ra mặt tranh với lão, chính vì vậy buộc phải dùng đến thủ đoạn. Cũng vì không thể thịt ngay lão chết tiệt ấy mà mười năm nay, huynh đệ ta luôn cảm thấy tiếc rẻ.
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Nay thì nhị vị đã không còn phải tiếc rẻ nữa, vụ tranh chấp còn bỏ dở mười một năm nay đã đến lúc phải thanh toán cho dứt điểm, có điều, cách thanh toán e rằng chẳng được êm ái cho lắm!
Âu Dương Trường Phong trừng mắt nhìn Nhậm Sương Bạch, gằn từng tiếng một, nói :
- Nhậm Sương Bạch! Giờ ngươi đến đây để làm sát thủ cho Khuất Tịch phải không?
Song mục Nhậm Sương Bạch chẳng chút thần quang nhìn ra một điểm vô định trước mặt, giọng nói cũng lạnh lùng, chẳng giống giọng người chút nào :
- Thật ra thì ta cũng chẳng thích thú gì khi thực hiện những việc này, thậm chí ta còn căm ghét lão hơn cả ngươi nữa. Nhưng con người, không phải lúc nào cũng có thể làm được những điều mình thích, hay tránh được những điều mình không thích. Ngươi đừng hỏi ta tại sao, ta không thể trả lời ngươi được, mười năm trước các ngươi đã trồng nhân, ngày nay đã đến lúc phải gặt quả.
Âu Dương Trường Phong gầm lên :
- Nhậm Sương Bạch, “Cửu Tâm Tuyệt Đồ” Khuất Tịch là gì của ngươi? Giữa các ngươi có quan hệ gì?
Nhậm Sương Bạch lắc lắc đầu nói :
- Giữa con người với nhau, nếu không phải là thâm cừu đại oán thì là ân nhân thân hữu, những mối quan hệ rắc rối khó hiểu, thiện duyên ác duyên, chẳng qua chỉ cách nhau một ranh giới vô hình. Ngươi nói thử xem, giữa ta và Khuất tiền bối là quan hệ gì giữa những thứ mà ta vừa nói?
Âu Dương Trường Phong chẳng thể hiểu nổi những lời nói chứa đầy huyền cơ của Nhậm Sương Bạch, bất giác cơn cuồng nộ lại trào dâng, như con dã thú bị dồn vào đường cùng, gầm lên :
- Ta không có thời gian ở đây trả lời những câu hỏi vô vị như vậy! Nhậm Sương Bạch, Âu Dương Trường Phong này một mình một ngựa, sinh mạng cũng chỉ có một, ngươi muốn thế nào ta cũng nhất định theo tới cùng, quyết chẳng bỏ ngang giữa chừng!
Đôi mắt Nhậm Sương Bạch nhìn ra ngoài trời tối đen như mực, tựa như đang cố tìm kiếm cái gì đó trong bóng tối. Chàng chậm rãi nói :
- Vậy thì tại hạ cam đắc tội!
Âu Dương Trường Phong hai tay chống ngang hông, cười lạnh nói :
- Người này nói “Hàn Nguyệt” lợi hại, người kia nói Nhậm Sương Bạch hung hãn, nói tới nói lui đó chẳng qua cũng chỉ là một tên mù, mắt mở trừng trừng mà chẳng thấy chi cả. Ha! Ta thấy thiên hạ còn đui hơn cả ngươi nữa!
Gương mặt Nhậm Sương Bạch như được chạm từ đá, chẳng chút biến đổi, giọng bình thản nói :
- Chẳng cần phải đấu khẩu nữa, Âu Dương Trường Phong. Ta thấy làm như vậy cũng chẳng ích lợi gì.
Hai tay Âu Dương Trường Phong từ thắt lưng nhanh chóng đưa lên vai, đến khi hai tay đưa trở ra trước mặt thì đã một tay cầm kiếm một tay cầm bao kiếm. Nội tư thế rút kiếm cũng thấy khác người, xem ra Âu Dương Trường Phong này không đơn giản chút nào! Đó là một thanh lợi kiếm rộng ba tấc dài ba thước, thân kiếm sáng như nước, mỗi khi di động phía sau còn thấy một vệt hàn quang kéo theo dài cả thước. Bao kiếm được đánh bằng thép trắng, ngắn thô nặng nề, chỉ nhìn qua cũng biết nó không đơn giản chỉ là một bao kiếm.
Nhậm Sương Bạch chẳng nói chẳng rằng, cũng không cử động, vẫn ngồi dựa trên ghế như tư thế từ đầu đến giờ, hai mắt mở thao láo.
Âu Dương Trường Phong quát :
- Họ Nhậm kia, có bản lãnh gì thì cứ giở hết ra đi! Ta không tin một tên mù như ngươi lại có được bản lãnh ba đầu sáu tay!
Nhậm Sương Bạch vịn lấy cạnh bàn, chậm chạp đứng dậy, giọng bình thản nói :
- Hai ngày trước đây hảo hữu của ngươi, Vạn Chí Viễn, cũng nói những lời y hệt như vậy...
Quát lớn một tiếng ngắt lời Nhậm Sương Bạch, Âu Dương Trường Phong xông tới, kiếm quang bừng lên lóe mắt, nhằm thẳng ngực Nhậm Sương Bạch đâm tới! Phản ứng của Nhậm Sương Bạch còn nhanh nhẹn và chuẩn xác hơn cả người sáng mắt. Thân hình chàng chỉ khẽ nghiêng đi một chút, chỉ nửa thước thôi, kiếm của Âu Dương Trường Phong đã đâm vào khoảng không.
Thân hình to lớn của Âu Dương Trường Phong xoay đi hai bước, bao kiếm trong tay trái đột ngột phóng ra. Chỉ thấy một đạo bạch quang kèm theo kình lực kinh nhân nhằm ngực Nhậm Sương Bạch bay tới. Với một khoảng cách quá gần như vậy, món “ám khí” tuy hơi thô thiển nhưng oai lực chẳng phải nhỏ!
Nhậm Sương Bạch đứng bất động, bất thần giơ tay lên, từ trong ống tay áo màu nguyệt bạch, một bàn tay gầy guộc xương xẩu thò ra, chộp ngang lấy bao kiếm. Bao kiếm - ám khí đang đà bay tới với một lực đạo mạnh như vậy mà bàn tay chộp lấy bao kiếm của Nhậm Sương Bạch tưởng như được đúc bằng thép đặc, chẳng thấy lay chuyển chút nào!
Song mục Âu Dương Trường Phong đỏ rực như hai hòn than, cước bộ nhanh như gió bắt đầu bước quanh người Nhậm Sương Bạch. Một mặt bước đi một mặt thanh kiếm trong tay hắn không ngừng chuyển đổi qua lại giữa hai tay, ngân quang loang loáng, lãnh khí veo veo, không những khiến cho đối phương không biết hắn sẽ xuất thủ khi nào mà còn không biết hắn sẽ xuất thủ ở góc độ nào, thậm chí, nếu như đối phương sáng mắt, còn không biết hắn thật sự có mấy thanh kiếm trong tay nữa!
“Song Hoán kiếm” quả nhiên danh phù kỳ thực! Đáng tiếc, mục lực của Nhậm Sương Bạch đã không còn để có thể nhìn được quang cảnh tuyệt mỹ lúc này. Ngân quang huyền mục nhưng đối với chàng cũng chỉ là một vầng ánh sáng mờ mờ mà thôi.
Không nhìn thấy nhưng không có nghĩa là không biết gì cả, thính lực tinh tường đặc dị của chàng có thể nhận thấy một cách rõ ràng từng tiếng xé gió của lưỡi kiếm, đừng nói là tiếng xé gió, một luồng khí dù nhẹ đến đâu hễ có chuyển động là không qua được đôi tai tinh tường của chàng. Không chỉ có thế, làn da chàng có thể nhận thấy sự thay đổi thân nhiệt của đối thủ, mũi chàng có thể ngửi thấy mùi sát khí và nguy hiểm khi nó cận kề. Có được những khả năng đó, đôi mắt chàng kể như đã thừa, đôi mắt không sáng nhưng nó không hề gây cản trở cho chàng.
Kiếm quang phân thành sáu đạo, gần như tất cả đồng nhằm về phía Nhậm Sương Bạch thích tới.
Thân hình Nhậm Sương Bạch bỗng bay vọt lên không, trong một thoáng như hồn thăng khỏi xác, một hóa thành hai, một nhân ảnh khác lướt tới sau lưng Âu Dương Trường Phong. Ánh đao sáng trắng điểm xuyết bởi một dải màu đỏ thẫm chớp lên, thủ cấp của Âu Dương Trường Phong rời khỏi cổ văng lên cao, đến khi rơi xuống đất vẫn còn lăn lông lốc quanh phòng như muốn tìm lại nơi mà nó đã từng ở. Cảnh tượng trông thật rùng rợn!
Miến đao nhanh chóng trở vào vỏ, mũi giày Nhậm Sương Bạch khẽ hất một cái, chiếc đầu lâu Âu Dương Trường Phong đã nằm trong tay. Chàng chậm rãi bước đến bên chiếc rương, đặt chiếc đầu lâu nằm ngay ngắn trong rương, cẩn thận đậy nắm rương, cài nắp rương lại, cuối cùng cắp chiếc rương dưới nách chậm rãi đi ra ngoài.
Bầu trời đêm đen kịt, không trăng không sao, mây đen sà thấp lè tè, tưởng có thể giơ tay lên là chạm được. Đúng là tối đen như mực, xòe tay không thấy ngón.
Gió đêm lành lạnh lướt qua, Nhậm Sương Bạch hơi ngước mặt lên, hai cánh mũi phập phồng, chàng đã ngửi thấy mùi khác lạ. Mùi của sự kinh hãi, căm phẫn, tức giận hòa trộn lại, tất cả tạo nên mùi sát khí! Chàng chậm rãi buông chiếc rương xuống, đứng thẳng người, hai tay buông xuôi. Chàng chờ đợi, chàng biết việc liên quan đến Âu Dương Trường Phong chưa phải đã chấm dứt.
Trong bóng đêm âm trầm bỗng xuất hiện ba bóng người. Ba người nhẹ nhàng áp tới gần trong tư thế bao vây, tạo thành một tam giác vây Nhậm Sương Bạch vào giữa. Dưới mỗi bước đi, binh khí trong tay họ phát ra những luồng hàn quang lóe mắt.
Nhậm Sương Bạch đã cảm nhận được hơi thở của đối phương, đã ngửi thấy mùi bốc ra từ cơ thể họ, mùi mồ hôi, mùi hôi nách và cả mùi hăng hắc vì cơ thể lâu ngày không tắm giặt.
Khoảng cách song phương thu ngắn dần, ba người đồng loạt dừng chân, ba món binh khí giơ lên chờ đợi, ba bộ mặt đầy nét phẫn uất và lo âu.
Nhậm Sương Bạch hướng mặt nhìn về cõi xa xăm trước mặt, giọng trầm trầm nói :
- Ba vị có thể giữ được mạng, nếu ba vị chưa muốn chết bây giờ.
Một người, có vẻ như là đầu lãnh trong bọn, phun mạnh một bãi nước bọt xuống đất, nghiến răng nói :
- Họ Nhậm kia, ngươi thật là tàn độc! Lẽ ra ngươi không nên giết chết Âu Dương đại ca của bọn ta!
Nhậm Sương Bạch lắc đầu nói :
- Không cần nói những điều vô nghĩa ấy nữa. Vấn đề của ba vị bây giờ là có muốn báo cừu cho Âu Dương Trường Phong hay không? Nếu muốn thì động thủ đi, nếu không thì nhân lúc hãy còn đi được mau mau rời khỏi chỗ này.
Gã đại hán đưa mắt nhìn hai người đồng bọn, hai người này thần thái bất định, một phần muốn tiến chín phần muốn lui. Hắn hơi do dự một lát rồi nghiến răng nói :
- Bọn ta đã nhận lới phó thác của Âu Dương đại ca đến đây để trợ trận Giờ Âu Dương đại ca đã trúng độc thủ của ngươi, bọn ta không thể khoanh tay đứng nhìn ngươi hoành hành ngang ngược như vậy được! Món nợ máu này bọn ta nhất định phải lấy lại!
Hai người kia từ đầu đến giờ vẫn đứng im thin thít, hai mắt cụp xuống nhìn mũi giày, tựa như nhìn như vậy, mặt đất sẽ bỗng dưng nứt ra để chúng có thể chui xuống mà tránh tai kiếp vậy.
Nhậm Sương Bạch gật đầu, nói :
- Vậy thì đừng oán ta không cho các ngươi cơ hội. Đó là tại các ngươi muốn như vậy!
Gã đại hán cắn chặt răng vung mạnh thanh đại khảm đao trong tay, quát :
- Tiến lên đi!
Tiếng “đi” vừa dứt thì thanh miến đao cũng được rút ra khỏi vỏ, một làn ngân quang chớp lên như một ánh chớp trong đêm. Thanh đại khảm đao vừa vung ra định đón đỡ thì làn ngân quang đã vỡ ra, hóa thành muôn đạo hào quang. Tất cả chỉ loáng lên một cái rồi tắt ngấm, thanh đại khảm đao văng ngược ra sau mang theo một cánh tay, bàn tay hãy còn nắm chặt chuôi đao!
Tiếng kêu khóc vang trời dậy đất, gã đại hán quay đầu tháo chạy, thậm chí chẳng kịp nhìn cánh tay bị rơi lại dưới đất. Hai tên đồng bọn sau một thoáng thất thần, cũng chạy theo sát gót. Chẳng những không dám “tiến lên đi” mà ngược lại còn “chạy mau đi”.
Nhậm Sương Bạch lúc lắc đầu, lẩm bẩm :
- Âu Dương Trường Phong nói không thực lòng, hắn mạng người thì có một, nhưng không phải một người một ngựa đến!
Nhậm Sương Bạch chụm môi huýt mấy tiếng sáo, từ trong bóng tối, một con ngựa đi đến trước mặt chàng. Con ngựa gầy gò đến tội nghiệp, hai bên hông hõm sâu vào, xương sườn nổi rõ từng chiếc một, bộ lông màu trắng bạc trông xơ xác. Nhìn nó có cảm giác như một ngọn đèn cạn dầu leo loét trước gió, nhưng bề ngoài ấy lại vô cùng tương hợp với bộ dạng của Nhậm Sương Bạch!
* * * * *
Trong thạch động ẩm thấp được soi sáng bằng một ngọn đuốc thông, những lưỡi lửa xanh đỏ chen nhau nổ tí tách chờn vờn, mùi khói và mùi dầu thông nồng nặc bức mũi, nhưng có vẻ như Khuất Tịch chẳng để ý đến những thứ ấy. Lão xếp bằng tròn ngồi trên một chiếc thạch đôn to tròn rộng rãi, nửa dưới người được che phủ bởi một tấm da chó sói, song mục lão lim dim, đôi tay nhẹ nhàng mở nắp chiếc rương bện bằng liễu điều.
Nhậm Sương Bạch hai tay buông xuôi đứng phía trước, song mục chàng nhìn vào một điểm vô định nơi cuối động. Thật ra thì chàng có nhìn thấy gì đâu, cuối động chỉ là một khoảng đen hun hút, tựa như tâm tình của chàng bấy lâu nay, trống rỗng hoang lương, không một chút sinh khí, nó sẽ vĩnh viễn tối đen như vậy cho đến khi chàng không còn hơi thở nữa.
Gương mặt khô gầy gần như là bộ xương của Khuất Tịch bỗng đỏ ửng lên một cách dị dạng, song mục hõm sâu vào hốc mắt của lão phát ra những tia sáng nóng rực nhìn về phía Nhậm Sương Bạch, cất giọng mũi nghe ồm ồm, nói :
- Rất tốt! Việc này ngươi làm như vậy là rất tốt! Ngươi theo ta chín năm nay, lần đầu tiên mới thấy ngươi báo đáp. Thật chẳng uổng công ta dạy dỗ ngươi bấy lâu nay, không uổng công ta mang tuyệt nghệ “Kiếp Hình tứ thuật” truyền thụ cho ngươi...
Nhậm Sương Bạch nhẹ nhàng đáp :
- Khuất tiền bối, ân đức dạy dỗ của tiền bối, vãn bối suốt đời khắc ghi trong tâm khảm, quyết chẳng bao giờ dám quên. Tiền bối cũng chẳng cần phải nhắc đi nhắc lại làm gì, trí nhớ của vãn bối chưa tệ đến nỗi có từng đó mà cũng quên. Chín năm nay, đây là lần đầu tiên vãn bối làm việc cho tiền bối. Chẳng phải là vãn bối không muốn làm, nhưng vì một là Tứ thuật vãn bối luyện chưa đủ hỏa hầu, hai nữa việc vận dụng nó trong giao đấu còn chưa thuần thục. Như tiền bối cũng từng căn dặn, vãn bối ngày đêm nghiên luyện, vận dụng sao cho Tứ thuật liên thông, ý động công sinh, chừng cảm thấy chắc chắn có thể hoàn thành sứ mạng mới ra tay.
Khuất Tịch gật gật đầu cười khằng khặc, nói :
- Chỉ riêng việc ngươi động thủ chỉ một đao là có thể cắt thủ cấp của Vạn Chí Viễn và Âu Dương Trường Phong cũng có thể thấy “Kiếp Hình tứ thuật” đã được ngươi luyện đến mức tinh thuần, nắm được cái tinh túy của nó rồi!
Nhậm Sương Bạch gật đầu :
- Đã có thể công tùy ý động rồi, Khuất tiền bối!
Khuất Tịch thở hắt ra một hơi dài, chậm rãi nói :
- Cảnh giới cao nhất của “Kiếp Hình tứ thuật” là biến hóa qua lại, bốn là một một là bốn, luyện được đến mức đó thì oai lực càng tăng gấp bội. “Kiếp Hình tứ thuật” đao pháp thiện hạ vô song, oai lực của nó nằm ở chỗ đó, giờ thì ngươi đã lãnh hội được rồi phải không?
Nhậm Sương Bạch gật đầu :
- Phải!
Khuất Tịch “Ừ” một tiếng nói :
- Ngươi đừng quên đó là công lao của ta!
Đôi môi Nhậm Sương Bạch hơi nhích động, gật đầu nói :
- Đương nhiên rồi, Khuất tiền bối!
Khuất Tịch đưa tay sờ lên vành tai trái khô khốc của mình, giọng trầm trầm nói :
- Nhớ lại chín năm trước, ngươi chủ động đến gõ cửa tìm ta, cầu ta truyền thụ “Kiếp Hình tứ thuật” cho ngươi, ha! Võ công của ngươi lúc ấy chẳng có gì đáng nói, nếu không phải vì ngươi tư chất tốt, dị bẩm hơn người, ngộ tính đặc biệt thì ta đã không nhận truyền thụ “Kiếp Hình tứ thuật” cho ngươi. Giờ thì ngươi có thể nói là giậm chân một cái kinh động tứ phương, không còn là một tên lơ ngơ như lúc ấy nữa...
Nhậm Sương Bạch điềm nhiên tiếp lời :
- Ngoài ra, tiền bối còn phát hiện vãn bối có một dị bẩm thiên phú, đó là khả năng đạo khí quán mạch. Loại khả năng này ngàn vạn người hiếm thấy được một, đồng thời lại đồng ý tiếp nhận điều kiện của tiền bối, nhận lời làm cho tiền bối năm việc. Về phía vãn bối, vãn bối cũng chẳng ngại phải trả giá bằng đôi mắt của mình để luyện “Kiếp Hình tứ thuật”!
Khuất Tịch hừ lạnh nói :
- Người có thể chịu được cái khổ nhất trong cái khổ nhất mới có thể làm nên việc lớn nhất trong những việc lớn nhất! Thế gian làm gì có chuyện ngồi không mà được hưởng lộc từ trên trời rơi xuống? Ta vì chẳng có được điều kiện tốt như ngươi để có thể luyện “Kiếp Hình tứ thuật”, biết mà không thể luyện, để nó thất truyền thì càng ân hận. Ta truyền “Kiếp Hình tứ thuật” cho ngươi một phần cũng vì lý do này, còn việc ngươi làm giúp ta vài việc chẳng qua chỉ là giúp đỡ cho lão già tàn phế này mà thôi, có vậy mà ngươi cũng kể lể sao?
Nhậm Sương Bạch lắc đầu nói :
- Chẳng phải kể lể, Khuất tiền bối, vãn bối chỉ nói sự thật!
Khuất Tịch lại hừ lạnh nói :
- Nhậm Sương Bạch! Tốt nhất là ngươi nên xác định cho rõ ràng, trước khi làm xong năm việc cho ta thì đừng có mà đi báo thù cho lão sư phụ bất tài vô dụng của ngươi!
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Vãn bối rất hiểu điều đó, nhưng năm việc giờ chỉ còn bốn mà thôi!
Khuất Tịch cao giọng nói :
- Trước khi hoàn thành bốn việc còn lại, mọi hành động của ngươi đều phải nhất nhất tuân theo ý chỉ của ta, không được tùy tiện định đoạt bất kỳ chuyện gì. Ngươi nên nhớ, nếu không được ta tài bồi, ngươi bây giờ bất quá cũng chỉ là gà trong bầy gà mà thôi, chứ chẳng được là phụng giữa bầy gà như bây giờ!
Sắc diện Nhậm Sương Bạch phẳng lặng như mặt nước hồ thu, giọng đều đều nói :
- Tiền bối sợ vãn bối bất cẩn chết đi rồi chẳng có ai hoàn thành tâm nguyện của tiền bối! Vãn bối hiểu được nỗi lòng của tiền bối, đồng thời vãn bối cũng muốn tuân thủ lời hứa của mình, trước khi chưa hoàn thành công việc cho tiền bối, vãn bối nhất định không động đến mối cừu của ân sư!
Khuất Tịch chú mục nhìn Nhậm Sương Bạch một hồi lâu, sau đó mới cất giọng hòa hoãn nói :
- Người ta phải biết uống nước nhớ nguồn, không nên qua cầu rút ván!
Nhậm Sương Bạch gật đầu :
- Đương nhiên!
Khuất Tịch bỗng cất tiếng cười rờn rợn nói :
- Hơn nữa, nếu ngươi dám qua cầu rút ván, ta cũng sẽ có cách trị ngươi, hãy nhớ kỹ điều đó!
Nhậm Sương Bạch chẳng chút động tâm, chậm rãi nói :
- Việc tiền bối chuẩn bị trước kế sách để kềm chế vãn bối, vãn bối không hề cảm thấy bất ngờ, con người tiền bối là như vậy, nếu tiền bối không làm vậy mới khiến cho người ta ngạc nhiên!
Khuất Tịch cất tiếng cười đắc ý nói :
- Ngươi biết vậy càng hay, “Cửu Tâm Tuyệt Đồ” làm bất kỳ việc gì cũng lo đến hậu hoạn, cán đao bao giờ cũng giữ chặt trong tay!
Nhậm Sương Bạch im lặng, chàng đang nghĩ, không biết giữa chàng và Khuất Tịch là mối quan hệ gì? Giữa người và người sao lại có mối quan hệ gì quái lạ như vậy? Ngoài chàng và lão ra, thiên hạ chắc không ai có được mối quan hệ lạ lùng như vậy!
Khuất Tịch nhìn Nhậm Sương Bạch, cảnh giác hỏi :
- Nhậm Sương Bạch! Ngươi đang nghĩ gì đó?
Nhậm Sương Bạch chẳng chút giấu diếm, nói :
- Vãn bối đang nghĩ, mối quan hệ giữa chúng ta không biết gọi là quan hệ gì cho đúng. Chín năm nay, dù ngày đêm ở cạnh nhau, nhưng giữa chúng ta chẳng tạo được chút tình cảm nào, chẳng người nào có lòng nghĩ tới người kia, nói trắng ra, dù ở cạnh nhau chín năm ròng rã mà vẫn xa lạ, thậm chí đến lời nói cũng chẳng hợp được nhau. Nhưng, tiền bối lại chính là người truyền nghệ cho vãn bối, thân vãn bối lại nặng mang ân oán hơn nửa đời người của tiền bối!
Khuất Tịch cười lạnh nói :
- Người ta sống ở đời, chỉ mấy mùa mưa nắng là hết, điều quan trọng là phải sống sao cho bản thân cảm thấy hài lòng, muốn sao được vậy, để ý làm gì tới tình cảm của người khác dành cho mình? Chỉ cần chuẩn bị cho mình thật chu toàn là được! Nhậm Sương Bạch, ta với ngươi tuy xa cách ngàn trùng nhưng ai cũng hiểu đối phương rất rõ, vậy là đủ rồi. Cả đời ta, ngoài việc lợi và cái hại của bản thân, ta không còn biết đến bất cứ cái gì khác!
Nhậm Sương Bạch giọng đều đều nói :
- Đó là thiên kiến của tiến bối!
Khuất Tịch cười lạnh nói :
- Cứ cho là như vậy đi, nhưng chờ đến khi ngươi sống đủ dài, chịu đủ những đớn đau, uất hận, sợ hãi như ta, ngươi sẽ thấy nó chẳng lệch lạc chút nào. Ngươi còn trẻ lắm, chưa học được mấy bài học từ thế gian!
Nhậm Sương Bạch lắc đầu nói :
- Vãn bối đã không còn trẻ nữa, tiền bối, người tuy chỉ mới có ba mươi bảy tuổi, nhưng tâm cảnh thì đã bước vào tuổi trung niên từ lâu rồi.
Khuất Tịch khoát tay nói :
- So với cái tuổi năm mươi lăm của ta, ngươi còn non nớt đến tội nghiệp. Những điều ta thấy, những điều ta phải chịu đựng, ngươi làm sao mà bì được, chính vì vậy người làm sao thể nghiệm được những gì mà ta đã thể nghiệm? Qua chừng mươi năm nữa... Ừ, chỉ cần mươi năm nữa, ngươi sẽ thấy hết cái mặt trái đáng nguyền rủa của thế gian này!
Nhậm Sương Bạch không muốn tiếp tục tranh luận với Khuất Tịch nữa, chàng đổi đề tài, hỏi :
- Tiền bối định làm gì hai chiếc thủ cấp này? Có cần vãn bối xử lý nó?
Khuất Tịch cất tiếng cười rờn rợn nói :
- Không cần! Ta có tính toán của riêng ta, chẳng cần ngươi bận tâm! Hừ! Chúng làm cho ta liệt một nửa người, chỉ cắt lấy đầu chúng thôi thì đâu đủ để bù đắp! Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
Nhậm Sương Bạch im lặng một lúc rồi hỏi :
- Nhưng đó chẳng qua chỉ là hai chiếc thủ cấp của người chết, tiền bối còn tính toán được gì với chúng nữa?
Khuất Tịch lại cất tiếng cười, tiếng cười nghe như tiếng dã thú gào rú giữa đêm khuya :
- Đã bảo ngươi không cần phải bận tâm, sau này ngươi sẽ biết… Ha ha ha, người ta ai cũng nói thây ma thối chẳng nên tích sự gì, nhưng với ta thì rất hữu dụng! Chẳng dám nói là lưu truyền thiên cổ, ít ra cũng làm được một món đồ dùng!
Nhậm Sương Bạch đã hiểu ý định của Khuất Tịch, nhưng chàng chẳng nói ra, ngoài mặt cũng không thể hiện chút cảm xúc nào. Chàng tuy chẳng nhìn thấy cảm xúc thể hiện trên gương mặt của Khuất Tịch, nhưng không khí oán độc nặng nề trong thạch động chàng hoàn toàn có thể cảm nhận được!
Lại nghe Khuất Tịch hỏi :
- Bước kế tiếp, ngươi định làm gì?
Nhậm Sương Bạch bình thản đáp :
- Đại Long tiêu cuộc sắp có một chuyến tiêu, tiền bối.
Song mục Khuất Tịch bỗng sáng hẳn lên :
- Tin tức có chính xác không?
Nhậm Sương Bạch gật đầu :
- Hoàn toàn chính xác! Vãn bối giả dạng làm một thầy bói, moi được tin tức từ một tên lâu la trong tiêu cuộc.
Khuất Tịch gằn giọng hỏi :
- Lượng tiêu ngân có đủ lớn không?
Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói :
- Hai rương Phỉ thúy ngọc loại cực phẩm, một hộp trân châu hạt nào hạt nấy to bằng trứng chim câu, một hộp hồng ngọc đặc sản của Nam Tuần, ngoài ra còn có hơn trăm thỏi vàng ròng mỗi thỏi mười lượng. Tổng giá trị của chuyến tiêu ước hơn hai mươi vạn lạng bạc trắng.
Càng nghe mồ hôi trên trán Khuất Tịch vã ra như tắm, hơi thở cũng hổn hển như trâu cày ruộng cạn, giọng gấp gáp nói :
- Hay lắm! Hay lắm! Đại Long tiêu cuộc nếu bị mất chuyến tiêu này, nếu dùng tài sản của tiêu cuộc để bồi hoàn không tán gia bại sản thì còn là gì nữa! Nhậm Sương Bạch! Lúc ngươi ra tay, chẳng cần phải lưu tình, cứ cả gốc lẫn ngọn, từ ngoài vào trong mà làm, một cọng rơm cũng quyết không chừa lại!
Nhậm Sương Bạch gật đầu :
- Đương nhiên rồi!
Khuất Tịch vừa kích động vừa hưng phấn, thở hổn hển tiếp :
- Lâm Tường ơi là Lâm Tường! Giờ báo ứng của ngươi đã tới rồi! Thứ hạ lưu, vô sỉ, ti tiện! Mười lăm năm trước, ngươi cùng ta đi cầu thân, nhưng cuối cùng thì ngươi phản khách vi chủ, cướp mất người mà lẽ ra phải là thê tử của ta! Hừ! Cho ngươi phu thê ân ái, cơ nghiệp phát đạt, ha ha ha! Phong thủy phải luân chuyển chứ, chỉ trong nháy mắt, uyên ương lẻ bạn, gia sản tiêu tan, bắt ngươi phải ngậm đắng nuốt cay, khổ sở đến suốt đời! Ha ha! Ha ha ha!
Nhậm Sương Bạch im lặng, đoạn ân oán này chàng đã biết từ lâu, nó là một trong những điều kiện mà chàng phải hoàn thành để được truyền thụ “Kiếp Hình tứ thuật”.
Khuất Tịch đưa tay lau mồ hôi ướt đẫm trán, tần ngần một lúc rồi nói :
- Nhậm Sương Bạch! Theo ngươi thì cướp lấy chuyến tiêu này có đủ để Đại Long tiêu cuộc dẹp tiệm không?
Nhậm Sương Bạch không đáp mà hỏi lại :
- Không phải tiền bối cho rằng đã đủ rồi sao?
Khuất Tịch há miệng định nói điều gì, bỗng lão cúi xuống, lẩm bẩm một mình :
- Đại Long tiêu cuộc được Lâm Tường sáng lập chỉ mới mười năm nay mà thôi, ta biết vốn liếng hắn chẳng có mấy, lúc đó nghe đâu phải vay mượn của bằng hữu và quyến thuộc thêm mới tạm đủ để gầy dựng nên Đại Long tiêu cuộc. Mười năm nay cho là hắn làm ăn được, nhưng phần thì trả nợ, phần chi tiêu, số dành dụm cũng chẳng được bao nhiêu, chỉ trong một chuyến làm của hắn những hai mươi vạn lạng, mẹ nó, lấy gì mà bồi thường cho nổi!
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Thật ra thì tổ nghiệp Lâm Tường cũng chẳng giàu có gì lắm, tài sản do tự thân dành dụm, mới chỉ trong mười năm thì làm gì có đủ hai mươi vạn lạng để bồi hoàn!
Khuất Tịch xoa hai tay vào nhau, gương mặt lão đỏ hồng, suýt xoa nói :
- Nói đúng lắm! Nói đúng lắm! Lâm Tường xuất thân bần hàn, gia tộc cũng không ai giàu có, cho hắn lên trời cũng chẳng đào đủ hai mươi vạn lạng! Ha ha! Cho hắn thấy thủ đoạn của ta lợi hại như thế nào!
Nhậm Sương Bạch nói :
- Nếu tiền bối không còn dặn dò gì thêm, vãn bối xin cáo lui.
Khuất Tịch gào lên :
- Việc này ngươi phải ráng làm cho sạch sẽ, đừng để có bất kỳ sơ suất nào! Ta muốn tận mắt nhìn thấy Lâm Tường tán gia bại sản, gia phá nhân vong! Muốn thấy phu thê hắn ngày đêm khóc hận! Muốn cho đôi cẩu nam nữ ấy sống lay lắt, sống chẳng bằng chết mới hả cơn hận trong lòng ta!
Nhậm Sương Bạch lẳng lặng gật đầu, nhẹ nhàng đi khỏi thạch động.
Chàng không muốn nhìn thấy vẻ phấn kích điên cuồng của Khuất Tịch, không muốn nghe lão phóng đại thành công của lão nữa. Thật ra thì một Đại Long tiêu cuộc cỏn con, mất đi một lúc ngần ấy bạc thì đương nhiên là phải gánh chịu hậu quả thảm khốc nhất, cảnh tượng ấy ai ai cũng có thể hình dung, đâu đợi lão huênh hoang!
--------------------------------------------------------------------------------
Truyện còn có tên Quỷ Ảnh Ma Đao
Đầu thanh miến đao bằng phẳng, tỏa ánh sáng ngời ngời, giữa thân đao dài chừng năm thước có một vệt màu đỏ như máu, hằn sâu vào thân đao, nhìn thoáng qua vệt màu đỏ ấy chẳng khác nào vết máu ngưng tụ trên thân đao, vừa lạ lùng vừa đẹp mắt, nhưng đồng thời cũng đem lại một cảm giác yêu quái, rất lạ lùng. Vệt đỏ màu máu làm cho thanh đao như có linh hồn, như một cơ thể sống chứ không như một món binh khí vô tri vô giác. Đặc biệt là khi thanh đao khẽ lay động, những tia hàn quang chờn vờn như con độc xà thè chiếc lưỡi lạnh toát ra ngoài.
Nhậm Sương Bạch ngồi trước bàn, tay cầm một mảnh vải cẩn thận, từ tốn lau lưỡi đao. Động tác của chàng thật nhẹ nhàng, êm ái trông cứ như bàn tay từ mẫu đang vuốt ve lên tấm thân non nớt tinh khôi của đứa con mới sinh, thật cẩn trọng, thật dịu dàng như tình yêu thương của người mẹ dành cho con.
Trên bàn, một ngọn đèn dầu tỏa ánh sáng đơn độc, ánh đèn vàng vọt lạnh lùng, nhưng đối với Nhậm Sương Bạch, nó chẳng qua cũng chỉ là một vầng ánh quang nhạt nhòa. Song mục chàng vẫn còn nguyên vẹn, tròng mắt đen nhánh nằm giữa nhãn cầu không có vẻ gì bệnh hoạn cả, nhưng chàng lại là một người mù có mắt. Nghĩa là không hoàn toàn mù hẳn, nhưng cảnh vật bên ngoài lọt vào mắt chàng chỉ là những hình ảnh mờ mờ, như nhìn sự vật qua một màn sương dày đặc vậy. Trước đây chàng không phải như vậy, chàng đã từng có một thế giới sáng sủa đầy màu sắc, hiện giờ tuy không nhìn thấy được thế giới bên ngoài với diện mạo thực của nó, nhưng chàng vẫn cảm nhận được nó như thế nào.
Bỏ mảnh vải xuống, cổ tay chàng dựng lên, thanh miến đao mềm nhũn như một dải lụa bỗng “oang” một tiếng duỗi thẳng ra, vệt màu đỏ phát ra một làn huyết quang đỏ rực, chập chờn quanh thân đao, lởn vởn khắp căn phòng.
Sau đó, bằng một thủ pháp cực kỳ thuần thục và nhanh nhẹn, thanh đao đã nằm gọn vào trong vỏ đao bằng da đen sì đeo dưới thắt lưng.
Gương mặt gầy gò và trắng nhợt như người mắc bệnh lâu ngày của Nhậm Sương Bạch không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. Thất tình lục dục dường như từ lâu đã cô đặc lại trong tâm khảm, ngưng kết trên hai gò má nhô cao nhợt nhạt của chàng. Gương mặt ấy, phản phất nét ưu tư của một người đã trải qua hết phong trần dâu bể cuộc đời. Nhìn gương mặt phẳng lặng, lạnh lùng ấy, người ta dễ liên tưởng đến vầng trăng cô độc lơ lửng trên tầng không trong đêm trăng tròn. Vầng trăng lạnh lùng cô độc nhìn xuống thế gian, những gì nó nhìn thấy chẳng qua cũng là những biến đổi tang thương, bể khổ thâm trầm, nhưng những thứ đó có lẽ cũng chẳng liên quan gì đến bản thân nó.
Có tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh rất khẽ, khẽ đến nỗi khó mà phân biệt nó với tiếng gió tây thi thoảng bên ngoài, nếu không lưu ý lắng nghe, không dễ gì nhận ra được đó là tiếng gõ cửa.
Nhậm Sương Bạch chậm rãi quay đầu lại, hướng mặt nhìn về phía cánh cửa, giọng trầm trầm, khan khản nói :
- Âu Dương Trường Phong đó chăng?
Bên ngoài vang lên giọng nói cao vút, khí lực mạnh mẽ đáp lại :
- Chính là “Song Hoán Kiếm” Âu Dương Trường Phong!
Nhậm Sương Bạch nói :
- Mời vào!
“Bình” một tiếng, cánh cửa phòng mỏng manh bị đá bật ra, thân hình cao lớn của Âu Dương Trường Phong xuất hiện giữa cửa, trông như một ngọn tháp sừng sững, gương mặt chữ điền màu tía nhạt lộ rõ vẻ cuồng ngạo, dáng dấp ấy, gương mặt ấy trông mạnh mẽ và rắn chắc như đá hoa cương.
Nhậm Sương Bạch vẫn ngồi bất động, nói :
- Ta đã nói rồi, mời vào!
Song mục Âu Dương Trường Phong như hai hòn than, nhìn lướt xung quanh một lượt, sau đó mới cúi đầu bước vào nhà.
Đây là một căn nhà đất mái tranh đơn sơ, trong nhà chỉ có độc một bàn một ghế, trong góc nhà, nơi sát bờ tường đặt một chiếc rương bện bằng liễu điều. Trong khung cảnh thế này, chiếc rương nằm đó trông chẳng hợp cảnh chút nào.
Trong nhà đã chỉ có một bàn một ghế, chẳng có ghế cho khách ngồi và Nhậm Sương Bạch cũng chẳng có ý định nhường ghế cho khách.
Âu Dương Trường Phong phất mạnh ống tay áo, hỏi :
- Ngươi chính là Nhậm Sương Bạch, “Hàn Nguyệt” Nhậm Sương Bạch?
Khẽ gật đầu, Nhậm Sương Bạch đáp lời :
- Không sai!
Âu Dương Trường Phong trợn trừng song mục, tỏ ý không còn đủ kiên nhẫn nữa, cao giọng nói :
- Ngươi nói muốn gặp ta thảo luận việc có liên quan đến “Thập Thủ Thoa” Vạn Chí Viễn. Giờ thì ta đến rồi, ngươi nói thử xem, lão Vạn đã gặp phải chuyện gì rồi?
Nhậm Sương Bạch điềm tĩnh đáp :
- Việc rất hệ trọng, nếu không, ta đã không làm phiền ngươi ban đêm ban hôm chạy đến đây làm gì.
Âu Dương Trường Phong giương ánh mắt hồ nghi nhìn về phía Nhậm Sương Bạch, nói :
- Nhậm Sương Bạch, bất kể là trong giang hồ danh vọng ngươi có to lớn đến thế nào, cũng chẳng làm cho ta phải sợ ngươi. Mỗi người có giang san riêng, mỗi người có sở trường riêng của mình. Nếu ngươi định dùng không khí nửa hư nửa thực này để hù dọa ta thì e rằng ngươi phải thất vọng đó!
Nhậm Sương Bạch lắc đầu nói :
- Ta chẳng có giang san gì cả, có chăng chỉ là một chút bản lãnh mà thôi!
Âu Dương Trường Phong nổi nóng quát :
- Ta không có thời gian ở đây đấu khẩu với ngươi! Ngươi nói đi, lão Vạn thế nào rồi?
Nhậm Sương Bạch đưa tay chỉ chiếc rương liễu điều đặt ở góc phòng nói :
- Ngươi nhìn thấy chiếc rương chứ?
Âu Dương Trường Phong ném cái nhìn về phía chiếc rương, giọng chẳng chút thân thiện, hỏi lại :
- Thì sao?
Nhậm Sương Bạch gật đầu, nói :
- Thấy rồi thì tốt, ngươi qua đó giở chiếc rương ra coi đi.
Bước đi hai bước về phía chiếc rương, nhưng sau đó Âu Dương Trường Phong bỗng dừng chân, hắn không cam tâm làm theo sự chỉ thị của đối phương, cất giọng lạnh lùng nói :
- Ngươi còn muốn bày trò gì nữa? Trong rương có thứ gì trong đó?
Nhậm Sương Bạch nói :
- Giở rương ra khắc biết, còn hỏi ta làm gì?
Âu Dương Trường Phong hừ lạnh một tiếng, bước đến gần chiếc rương, hắn chẳng dại gì mà cúi người xuống mở rương, chỉ dùng chân hất bật nắp rương lên rồi nhảy lùi về phía sau.
Rương bện bằng liễu điều nên rất nhẹ, mũi giày khẽ hất một cái là nó đã bật lên, quả nhiên không có cơ quan ám phục, thậm chí chẳng có âm thanh nào phát ra.
Nhậm Sương Bạch nói :
- Âu Dương Trường Phong, ngươi chẳng cần phải sợ hãi như vậy, Nhậm mỗ xưa nay chưa hề dùng thủ đoạn ám toán người khác!
Âu Dương Trường Phong cười lạnh nói :
- Cái đó cũng khó nói lắm, nhân tâm hiểm trá, mưu ma chước quỷ trên giang hồ Âu Dương Trường Phong này đã thấy nhiều rồi, cẩn thận một chút vẫn hơn!
Nói xong hắn bước lên một bước đến gần chiếc rương đã bật nắp nhìn vào trong. Chỉ thấy bên trong lót một lần vải trắng, bên trên có một chiếc thủ cấp đặt ngay ngắn chính giữa rương. Song mục của chiếc thủ cấp trợn trừng gần như lồi hẳn ra ngoài, đôi môi toét ra để lộ hai hàm răng trắng ởn, dưới cổ vết máu còn đỏ hỏn kết lại thành một mảng quanh cổ. Xem tình hình thì chiếc thủ cấp này được cắt xuống chưa lâu.
Cho dù làn da trên gương mặt đã vàng nhợt, cho dù gương mặt đã biến dạng vì kinh hãi và cuồng nộ trước khi chết, Âu Dương Trường Phong vẫn nhận ra, trời ạ, đó không phải là thủ cấp của hảo hữu Vạn Chí Viễn thì còn là của ai nữa?
Cố dằn cảm giác nôn nao trong dạ dày để khỏi phải nôn mửa, Âu Dương Trường Phong càng chú ý khống chế nỗi sợ hãi kinh hoàng đang tung hoành trong tâm khảm. Hắn hít một hơi dài để lấy lại bình tĩnh, chầm chậm quay người lại, nói :
- Chính là thủ cấp của Vạn Chí Viễn.
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Quả đúng là hảo hữu, vừa nhìn đã nhận ra ngay!
Âu Dương Trường Phong nuốt khan một cái, trầm giọng hỏi :
- Ai giết hắn?
Nhậm Sương Bạch buông gọn :
- Ta!
Làn da trên gương mặt Âu Dương Trường Phong giật giật liên hồi, giọng băng lạnh hỏi :
- Tại sao?
Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói :
- Trước khi trả lời câu hỏi này, cho ta hỏi thăm ngươi một người. Âu Dương Trường Phong, có một vị tiền bối võ lâm họ Khuất, tên là Khuất Tịch, ngươi nhớ người này chứ?
Âu Dương Trường Phong nghiến răng kèn kẹt, song mục bắn ra những tia hàn quang đầy oán độc, nói :
- Đó là một lão thất phu, một lão già chết tiệt, một con ác thú đội lốt người! Lão mà là võ lâm tiền bối cái mẹ gì!
Gương mặt Nhậm Sương Bạch vẫn lặng trang như mặt nước hồ thu, nói :
- Mười một năm trước ngươi và Vạn Chí Viễn đã thịt lão, nhưng thủ đoạn thì chẳng quang minh chút nào. Các ngươi đã trộn mê dược vào thức ăn, chờ cho dược tính phát tác mới hè nhau hạ độc thủ. Khuất Tịch gắng gượng kháng cự mới giữ được mạng, nhưng vì thương thế quá nặng nên đã thành bán thân bất toại.
Trán nổi đầy gân xanh, Âu Dương Trường Phong vô cùng kích động nói :
- Lão chết tiệt ấy dắt hai người bọn ta đi làm ăn một chuyến, chận đường cướp mười vạn lượng quan ngân ở Hoát Mạc quan. Trước khi động thủ đã nói rõ ràng là ăn đồng chia đủ, mẹ nó, vậy mà đến chừng bạc vào tay rồi lão chết tiệt ấy ỷ thế võ nghệ cao cường, trở mặt đòi chia sáu phần. Giang hồ có quy củ của giang hồ, hắc đạo cũng có quy luật của hắc đạo. Trong lúc làm ăn, người nào cũng đều lấy tánh mạng của mình ra mà đặt cược, lão chết tiệt Khuất Tịch lấy quyền gì để đòi đến sáu thành chứ? Bọn ta biết không thể ra mặt tranh với lão, chính vì vậy buộc phải dùng đến thủ đoạn. Cũng vì không thể thịt ngay lão chết tiệt ấy mà mười năm nay, huynh đệ ta luôn cảm thấy tiếc rẻ.
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Nay thì nhị vị đã không còn phải tiếc rẻ nữa, vụ tranh chấp còn bỏ dở mười một năm nay đã đến lúc phải thanh toán cho dứt điểm, có điều, cách thanh toán e rằng chẳng được êm ái cho lắm!
Âu Dương Trường Phong trừng mắt nhìn Nhậm Sương Bạch, gằn từng tiếng một, nói :
- Nhậm Sương Bạch! Giờ ngươi đến đây để làm sát thủ cho Khuất Tịch phải không?
Song mục Nhậm Sương Bạch chẳng chút thần quang nhìn ra một điểm vô định trước mặt, giọng nói cũng lạnh lùng, chẳng giống giọng người chút nào :
- Thật ra thì ta cũng chẳng thích thú gì khi thực hiện những việc này, thậm chí ta còn căm ghét lão hơn cả ngươi nữa. Nhưng con người, không phải lúc nào cũng có thể làm được những điều mình thích, hay tránh được những điều mình không thích. Ngươi đừng hỏi ta tại sao, ta không thể trả lời ngươi được, mười năm trước các ngươi đã trồng nhân, ngày nay đã đến lúc phải gặt quả.
Âu Dương Trường Phong gầm lên :
- Nhậm Sương Bạch, “Cửu Tâm Tuyệt Đồ” Khuất Tịch là gì của ngươi? Giữa các ngươi có quan hệ gì?
Nhậm Sương Bạch lắc lắc đầu nói :
- Giữa con người với nhau, nếu không phải là thâm cừu đại oán thì là ân nhân thân hữu, những mối quan hệ rắc rối khó hiểu, thiện duyên ác duyên, chẳng qua chỉ cách nhau một ranh giới vô hình. Ngươi nói thử xem, giữa ta và Khuất tiền bối là quan hệ gì giữa những thứ mà ta vừa nói?
Âu Dương Trường Phong chẳng thể hiểu nổi những lời nói chứa đầy huyền cơ của Nhậm Sương Bạch, bất giác cơn cuồng nộ lại trào dâng, như con dã thú bị dồn vào đường cùng, gầm lên :
- Ta không có thời gian ở đây trả lời những câu hỏi vô vị như vậy! Nhậm Sương Bạch, Âu Dương Trường Phong này một mình một ngựa, sinh mạng cũng chỉ có một, ngươi muốn thế nào ta cũng nhất định theo tới cùng, quyết chẳng bỏ ngang giữa chừng!
Đôi mắt Nhậm Sương Bạch nhìn ra ngoài trời tối đen như mực, tựa như đang cố tìm kiếm cái gì đó trong bóng tối. Chàng chậm rãi nói :
- Vậy thì tại hạ cam đắc tội!
Âu Dương Trường Phong hai tay chống ngang hông, cười lạnh nói :
- Người này nói “Hàn Nguyệt” lợi hại, người kia nói Nhậm Sương Bạch hung hãn, nói tới nói lui đó chẳng qua cũng chỉ là một tên mù, mắt mở trừng trừng mà chẳng thấy chi cả. Ha! Ta thấy thiên hạ còn đui hơn cả ngươi nữa!
Gương mặt Nhậm Sương Bạch như được chạm từ đá, chẳng chút biến đổi, giọng bình thản nói :
- Chẳng cần phải đấu khẩu nữa, Âu Dương Trường Phong. Ta thấy làm như vậy cũng chẳng ích lợi gì.
Hai tay Âu Dương Trường Phong từ thắt lưng nhanh chóng đưa lên vai, đến khi hai tay đưa trở ra trước mặt thì đã một tay cầm kiếm một tay cầm bao kiếm. Nội tư thế rút kiếm cũng thấy khác người, xem ra Âu Dương Trường Phong này không đơn giản chút nào! Đó là một thanh lợi kiếm rộng ba tấc dài ba thước, thân kiếm sáng như nước, mỗi khi di động phía sau còn thấy một vệt hàn quang kéo theo dài cả thước. Bao kiếm được đánh bằng thép trắng, ngắn thô nặng nề, chỉ nhìn qua cũng biết nó không đơn giản chỉ là một bao kiếm.
Nhậm Sương Bạch chẳng nói chẳng rằng, cũng không cử động, vẫn ngồi dựa trên ghế như tư thế từ đầu đến giờ, hai mắt mở thao láo.
Âu Dương Trường Phong quát :
- Họ Nhậm kia, có bản lãnh gì thì cứ giở hết ra đi! Ta không tin một tên mù như ngươi lại có được bản lãnh ba đầu sáu tay!
Nhậm Sương Bạch vịn lấy cạnh bàn, chậm chạp đứng dậy, giọng bình thản nói :
- Hai ngày trước đây hảo hữu của ngươi, Vạn Chí Viễn, cũng nói những lời y hệt như vậy...
Quát lớn một tiếng ngắt lời Nhậm Sương Bạch, Âu Dương Trường Phong xông tới, kiếm quang bừng lên lóe mắt, nhằm thẳng ngực Nhậm Sương Bạch đâm tới! Phản ứng của Nhậm Sương Bạch còn nhanh nhẹn và chuẩn xác hơn cả người sáng mắt. Thân hình chàng chỉ khẽ nghiêng đi một chút, chỉ nửa thước thôi, kiếm của Âu Dương Trường Phong đã đâm vào khoảng không.
Thân hình to lớn của Âu Dương Trường Phong xoay đi hai bước, bao kiếm trong tay trái đột ngột phóng ra. Chỉ thấy một đạo bạch quang kèm theo kình lực kinh nhân nhằm ngực Nhậm Sương Bạch bay tới. Với một khoảng cách quá gần như vậy, món “ám khí” tuy hơi thô thiển nhưng oai lực chẳng phải nhỏ!
Nhậm Sương Bạch đứng bất động, bất thần giơ tay lên, từ trong ống tay áo màu nguyệt bạch, một bàn tay gầy guộc xương xẩu thò ra, chộp ngang lấy bao kiếm. Bao kiếm - ám khí đang đà bay tới với một lực đạo mạnh như vậy mà bàn tay chộp lấy bao kiếm của Nhậm Sương Bạch tưởng như được đúc bằng thép đặc, chẳng thấy lay chuyển chút nào!
Song mục Âu Dương Trường Phong đỏ rực như hai hòn than, cước bộ nhanh như gió bắt đầu bước quanh người Nhậm Sương Bạch. Một mặt bước đi một mặt thanh kiếm trong tay hắn không ngừng chuyển đổi qua lại giữa hai tay, ngân quang loang loáng, lãnh khí veo veo, không những khiến cho đối phương không biết hắn sẽ xuất thủ khi nào mà còn không biết hắn sẽ xuất thủ ở góc độ nào, thậm chí, nếu như đối phương sáng mắt, còn không biết hắn thật sự có mấy thanh kiếm trong tay nữa!
“Song Hoán kiếm” quả nhiên danh phù kỳ thực! Đáng tiếc, mục lực của Nhậm Sương Bạch đã không còn để có thể nhìn được quang cảnh tuyệt mỹ lúc này. Ngân quang huyền mục nhưng đối với chàng cũng chỉ là một vầng ánh sáng mờ mờ mà thôi.
Không nhìn thấy nhưng không có nghĩa là không biết gì cả, thính lực tinh tường đặc dị của chàng có thể nhận thấy một cách rõ ràng từng tiếng xé gió của lưỡi kiếm, đừng nói là tiếng xé gió, một luồng khí dù nhẹ đến đâu hễ có chuyển động là không qua được đôi tai tinh tường của chàng. Không chỉ có thế, làn da chàng có thể nhận thấy sự thay đổi thân nhiệt của đối thủ, mũi chàng có thể ngửi thấy mùi sát khí và nguy hiểm khi nó cận kề. Có được những khả năng đó, đôi mắt chàng kể như đã thừa, đôi mắt không sáng nhưng nó không hề gây cản trở cho chàng.
Kiếm quang phân thành sáu đạo, gần như tất cả đồng nhằm về phía Nhậm Sương Bạch thích tới.
Thân hình Nhậm Sương Bạch bỗng bay vọt lên không, trong một thoáng như hồn thăng khỏi xác, một hóa thành hai, một nhân ảnh khác lướt tới sau lưng Âu Dương Trường Phong. Ánh đao sáng trắng điểm xuyết bởi một dải màu đỏ thẫm chớp lên, thủ cấp của Âu Dương Trường Phong rời khỏi cổ văng lên cao, đến khi rơi xuống đất vẫn còn lăn lông lốc quanh phòng như muốn tìm lại nơi mà nó đã từng ở. Cảnh tượng trông thật rùng rợn!
Miến đao nhanh chóng trở vào vỏ, mũi giày Nhậm Sương Bạch khẽ hất một cái, chiếc đầu lâu Âu Dương Trường Phong đã nằm trong tay. Chàng chậm rãi bước đến bên chiếc rương, đặt chiếc đầu lâu nằm ngay ngắn trong rương, cẩn thận đậy nắm rương, cài nắp rương lại, cuối cùng cắp chiếc rương dưới nách chậm rãi đi ra ngoài.
Bầu trời đêm đen kịt, không trăng không sao, mây đen sà thấp lè tè, tưởng có thể giơ tay lên là chạm được. Đúng là tối đen như mực, xòe tay không thấy ngón.
Gió đêm lành lạnh lướt qua, Nhậm Sương Bạch hơi ngước mặt lên, hai cánh mũi phập phồng, chàng đã ngửi thấy mùi khác lạ. Mùi của sự kinh hãi, căm phẫn, tức giận hòa trộn lại, tất cả tạo nên mùi sát khí! Chàng chậm rãi buông chiếc rương xuống, đứng thẳng người, hai tay buông xuôi. Chàng chờ đợi, chàng biết việc liên quan đến Âu Dương Trường Phong chưa phải đã chấm dứt.
Trong bóng đêm âm trầm bỗng xuất hiện ba bóng người. Ba người nhẹ nhàng áp tới gần trong tư thế bao vây, tạo thành một tam giác vây Nhậm Sương Bạch vào giữa. Dưới mỗi bước đi, binh khí trong tay họ phát ra những luồng hàn quang lóe mắt.
Nhậm Sương Bạch đã cảm nhận được hơi thở của đối phương, đã ngửi thấy mùi bốc ra từ cơ thể họ, mùi mồ hôi, mùi hôi nách và cả mùi hăng hắc vì cơ thể lâu ngày không tắm giặt.
Khoảng cách song phương thu ngắn dần, ba người đồng loạt dừng chân, ba món binh khí giơ lên chờ đợi, ba bộ mặt đầy nét phẫn uất và lo âu.
Nhậm Sương Bạch hướng mặt nhìn về cõi xa xăm trước mặt, giọng trầm trầm nói :
- Ba vị có thể giữ được mạng, nếu ba vị chưa muốn chết bây giờ.
Một người, có vẻ như là đầu lãnh trong bọn, phun mạnh một bãi nước bọt xuống đất, nghiến răng nói :
- Họ Nhậm kia, ngươi thật là tàn độc! Lẽ ra ngươi không nên giết chết Âu Dương đại ca của bọn ta!
Nhậm Sương Bạch lắc đầu nói :
- Không cần nói những điều vô nghĩa ấy nữa. Vấn đề của ba vị bây giờ là có muốn báo cừu cho Âu Dương Trường Phong hay không? Nếu muốn thì động thủ đi, nếu không thì nhân lúc hãy còn đi được mau mau rời khỏi chỗ này.
Gã đại hán đưa mắt nhìn hai người đồng bọn, hai người này thần thái bất định, một phần muốn tiến chín phần muốn lui. Hắn hơi do dự một lát rồi nghiến răng nói :
- Bọn ta đã nhận lới phó thác của Âu Dương đại ca đến đây để trợ trận Giờ Âu Dương đại ca đã trúng độc thủ của ngươi, bọn ta không thể khoanh tay đứng nhìn ngươi hoành hành ngang ngược như vậy được! Món nợ máu này bọn ta nhất định phải lấy lại!
Hai người kia từ đầu đến giờ vẫn đứng im thin thít, hai mắt cụp xuống nhìn mũi giày, tựa như nhìn như vậy, mặt đất sẽ bỗng dưng nứt ra để chúng có thể chui xuống mà tránh tai kiếp vậy.
Nhậm Sương Bạch gật đầu, nói :
- Vậy thì đừng oán ta không cho các ngươi cơ hội. Đó là tại các ngươi muốn như vậy!
Gã đại hán cắn chặt răng vung mạnh thanh đại khảm đao trong tay, quát :
- Tiến lên đi!
Tiếng “đi” vừa dứt thì thanh miến đao cũng được rút ra khỏi vỏ, một làn ngân quang chớp lên như một ánh chớp trong đêm. Thanh đại khảm đao vừa vung ra định đón đỡ thì làn ngân quang đã vỡ ra, hóa thành muôn đạo hào quang. Tất cả chỉ loáng lên một cái rồi tắt ngấm, thanh đại khảm đao văng ngược ra sau mang theo một cánh tay, bàn tay hãy còn nắm chặt chuôi đao!
Tiếng kêu khóc vang trời dậy đất, gã đại hán quay đầu tháo chạy, thậm chí chẳng kịp nhìn cánh tay bị rơi lại dưới đất. Hai tên đồng bọn sau một thoáng thất thần, cũng chạy theo sát gót. Chẳng những không dám “tiến lên đi” mà ngược lại còn “chạy mau đi”.
Nhậm Sương Bạch lúc lắc đầu, lẩm bẩm :
- Âu Dương Trường Phong nói không thực lòng, hắn mạng người thì có một, nhưng không phải một người một ngựa đến!
Nhậm Sương Bạch chụm môi huýt mấy tiếng sáo, từ trong bóng tối, một con ngựa đi đến trước mặt chàng. Con ngựa gầy gò đến tội nghiệp, hai bên hông hõm sâu vào, xương sườn nổi rõ từng chiếc một, bộ lông màu trắng bạc trông xơ xác. Nhìn nó có cảm giác như một ngọn đèn cạn dầu leo loét trước gió, nhưng bề ngoài ấy lại vô cùng tương hợp với bộ dạng của Nhậm Sương Bạch!
Trong thạch động ẩm thấp được soi sáng bằng một ngọn đuốc thông, những lưỡi lửa xanh đỏ chen nhau nổ tí tách chờn vờn, mùi khói và mùi dầu thông nồng nặc bức mũi, nhưng có vẻ như Khuất Tịch chẳng để ý đến những thứ ấy. Lão xếp bằng tròn ngồi trên một chiếc thạch đôn to tròn rộng rãi, nửa dưới người được che phủ bởi một tấm da chó sói, song mục lão lim dim, đôi tay nhẹ nhàng mở nắp chiếc rương bện bằng liễu điều.
Nhậm Sương Bạch hai tay buông xuôi đứng phía trước, song mục chàng nhìn vào một điểm vô định nơi cuối động. Thật ra thì chàng có nhìn thấy gì đâu, cuối động chỉ là một khoảng đen hun hút, tựa như tâm tình của chàng bấy lâu nay, trống rỗng hoang lương, không một chút sinh khí, nó sẽ vĩnh viễn tối đen như vậy cho đến khi chàng không còn hơi thở nữa.
Gương mặt khô gầy gần như là bộ xương của Khuất Tịch bỗng đỏ ửng lên một cách dị dạng, song mục hõm sâu vào hốc mắt của lão phát ra những tia sáng nóng rực nhìn về phía Nhậm Sương Bạch, cất giọng mũi nghe ồm ồm, nói :
- Rất tốt! Việc này ngươi làm như vậy là rất tốt! Ngươi theo ta chín năm nay, lần đầu tiên mới thấy ngươi báo đáp. Thật chẳng uổng công ta dạy dỗ ngươi bấy lâu nay, không uổng công ta mang tuyệt nghệ “Kiếp Hình tứ thuật” truyền thụ cho ngươi...
Nhậm Sương Bạch nhẹ nhàng đáp :
- Khuất tiền bối, ân đức dạy dỗ của tiền bối, vãn bối suốt đời khắc ghi trong tâm khảm, quyết chẳng bao giờ dám quên. Tiền bối cũng chẳng cần phải nhắc đi nhắc lại làm gì, trí nhớ của vãn bối chưa tệ đến nỗi có từng đó mà cũng quên. Chín năm nay, đây là lần đầu tiên vãn bối làm việc cho tiền bối. Chẳng phải là vãn bối không muốn làm, nhưng vì một là Tứ thuật vãn bối luyện chưa đủ hỏa hầu, hai nữa việc vận dụng nó trong giao đấu còn chưa thuần thục. Như tiền bối cũng từng căn dặn, vãn bối ngày đêm nghiên luyện, vận dụng sao cho Tứ thuật liên thông, ý động công sinh, chừng cảm thấy chắc chắn có thể hoàn thành sứ mạng mới ra tay.
Khuất Tịch gật gật đầu cười khằng khặc, nói :
- Chỉ riêng việc ngươi động thủ chỉ một đao là có thể cắt thủ cấp của Vạn Chí Viễn và Âu Dương Trường Phong cũng có thể thấy “Kiếp Hình tứ thuật” đã được ngươi luyện đến mức tinh thuần, nắm được cái tinh túy của nó rồi!
Nhậm Sương Bạch gật đầu :
- Đã có thể công tùy ý động rồi, Khuất tiền bối!
Khuất Tịch thở hắt ra một hơi dài, chậm rãi nói :
- Cảnh giới cao nhất của “Kiếp Hình tứ thuật” là biến hóa qua lại, bốn là một một là bốn, luyện được đến mức đó thì oai lực càng tăng gấp bội. “Kiếp Hình tứ thuật” đao pháp thiện hạ vô song, oai lực của nó nằm ở chỗ đó, giờ thì ngươi đã lãnh hội được rồi phải không?
Nhậm Sương Bạch gật đầu :
- Phải!
Khuất Tịch “Ừ” một tiếng nói :
- Ngươi đừng quên đó là công lao của ta!
Đôi môi Nhậm Sương Bạch hơi nhích động, gật đầu nói :
- Đương nhiên rồi, Khuất tiền bối!
Khuất Tịch đưa tay sờ lên vành tai trái khô khốc của mình, giọng trầm trầm nói :
- Nhớ lại chín năm trước, ngươi chủ động đến gõ cửa tìm ta, cầu ta truyền thụ “Kiếp Hình tứ thuật” cho ngươi, ha! Võ công của ngươi lúc ấy chẳng có gì đáng nói, nếu không phải vì ngươi tư chất tốt, dị bẩm hơn người, ngộ tính đặc biệt thì ta đã không nhận truyền thụ “Kiếp Hình tứ thuật” cho ngươi. Giờ thì ngươi có thể nói là giậm chân một cái kinh động tứ phương, không còn là một tên lơ ngơ như lúc ấy nữa...
Nhậm Sương Bạch điềm nhiên tiếp lời :
- Ngoài ra, tiền bối còn phát hiện vãn bối có một dị bẩm thiên phú, đó là khả năng đạo khí quán mạch. Loại khả năng này ngàn vạn người hiếm thấy được một, đồng thời lại đồng ý tiếp nhận điều kiện của tiền bối, nhận lời làm cho tiền bối năm việc. Về phía vãn bối, vãn bối cũng chẳng ngại phải trả giá bằng đôi mắt của mình để luyện “Kiếp Hình tứ thuật”!
Khuất Tịch hừ lạnh nói :
- Người có thể chịu được cái khổ nhất trong cái khổ nhất mới có thể làm nên việc lớn nhất trong những việc lớn nhất! Thế gian làm gì có chuyện ngồi không mà được hưởng lộc từ trên trời rơi xuống? Ta vì chẳng có được điều kiện tốt như ngươi để có thể luyện “Kiếp Hình tứ thuật”, biết mà không thể luyện, để nó thất truyền thì càng ân hận. Ta truyền “Kiếp Hình tứ thuật” cho ngươi một phần cũng vì lý do này, còn việc ngươi làm giúp ta vài việc chẳng qua chỉ là giúp đỡ cho lão già tàn phế này mà thôi, có vậy mà ngươi cũng kể lể sao?
Nhậm Sương Bạch lắc đầu nói :
- Chẳng phải kể lể, Khuất tiền bối, vãn bối chỉ nói sự thật!
Khuất Tịch lại hừ lạnh nói :
- Nhậm Sương Bạch! Tốt nhất là ngươi nên xác định cho rõ ràng, trước khi làm xong năm việc cho ta thì đừng có mà đi báo thù cho lão sư phụ bất tài vô dụng của ngươi!
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Vãn bối rất hiểu điều đó, nhưng năm việc giờ chỉ còn bốn mà thôi!
Khuất Tịch cao giọng nói :
- Trước khi hoàn thành bốn việc còn lại, mọi hành động của ngươi đều phải nhất nhất tuân theo ý chỉ của ta, không được tùy tiện định đoạt bất kỳ chuyện gì. Ngươi nên nhớ, nếu không được ta tài bồi, ngươi bây giờ bất quá cũng chỉ là gà trong bầy gà mà thôi, chứ chẳng được là phụng giữa bầy gà như bây giờ!
Sắc diện Nhậm Sương Bạch phẳng lặng như mặt nước hồ thu, giọng đều đều nói :
- Tiền bối sợ vãn bối bất cẩn chết đi rồi chẳng có ai hoàn thành tâm nguyện của tiền bối! Vãn bối hiểu được nỗi lòng của tiền bối, đồng thời vãn bối cũng muốn tuân thủ lời hứa của mình, trước khi chưa hoàn thành công việc cho tiền bối, vãn bối nhất định không động đến mối cừu của ân sư!
Khuất Tịch chú mục nhìn Nhậm Sương Bạch một hồi lâu, sau đó mới cất giọng hòa hoãn nói :
- Người ta phải biết uống nước nhớ nguồn, không nên qua cầu rút ván!
Nhậm Sương Bạch gật đầu :
- Đương nhiên!
Khuất Tịch bỗng cất tiếng cười rờn rợn nói :
- Hơn nữa, nếu ngươi dám qua cầu rút ván, ta cũng sẽ có cách trị ngươi, hãy nhớ kỹ điều đó!
Nhậm Sương Bạch chẳng chút động tâm, chậm rãi nói :
- Việc tiền bối chuẩn bị trước kế sách để kềm chế vãn bối, vãn bối không hề cảm thấy bất ngờ, con người tiền bối là như vậy, nếu tiền bối không làm vậy mới khiến cho người ta ngạc nhiên!
Khuất Tịch cất tiếng cười đắc ý nói :
- Ngươi biết vậy càng hay, “Cửu Tâm Tuyệt Đồ” làm bất kỳ việc gì cũng lo đến hậu hoạn, cán đao bao giờ cũng giữ chặt trong tay!
Nhậm Sương Bạch im lặng, chàng đang nghĩ, không biết giữa chàng và Khuất Tịch là mối quan hệ gì? Giữa người và người sao lại có mối quan hệ gì quái lạ như vậy? Ngoài chàng và lão ra, thiên hạ chắc không ai có được mối quan hệ lạ lùng như vậy!
Khuất Tịch nhìn Nhậm Sương Bạch, cảnh giác hỏi :
- Nhậm Sương Bạch! Ngươi đang nghĩ gì đó?
Nhậm Sương Bạch chẳng chút giấu diếm, nói :
- Vãn bối đang nghĩ, mối quan hệ giữa chúng ta không biết gọi là quan hệ gì cho đúng. Chín năm nay, dù ngày đêm ở cạnh nhau, nhưng giữa chúng ta chẳng tạo được chút tình cảm nào, chẳng người nào có lòng nghĩ tới người kia, nói trắng ra, dù ở cạnh nhau chín năm ròng rã mà vẫn xa lạ, thậm chí đến lời nói cũng chẳng hợp được nhau. Nhưng, tiền bối lại chính là người truyền nghệ cho vãn bối, thân vãn bối lại nặng mang ân oán hơn nửa đời người của tiền bối!
Khuất Tịch cười lạnh nói :
- Người ta sống ở đời, chỉ mấy mùa mưa nắng là hết, điều quan trọng là phải sống sao cho bản thân cảm thấy hài lòng, muốn sao được vậy, để ý làm gì tới tình cảm của người khác dành cho mình? Chỉ cần chuẩn bị cho mình thật chu toàn là được! Nhậm Sương Bạch, ta với ngươi tuy xa cách ngàn trùng nhưng ai cũng hiểu đối phương rất rõ, vậy là đủ rồi. Cả đời ta, ngoài việc lợi và cái hại của bản thân, ta không còn biết đến bất cứ cái gì khác!
Nhậm Sương Bạch giọng đều đều nói :
- Đó là thiên kiến của tiến bối!
Khuất Tịch cười lạnh nói :
- Cứ cho là như vậy đi, nhưng chờ đến khi ngươi sống đủ dài, chịu đủ những đớn đau, uất hận, sợ hãi như ta, ngươi sẽ thấy nó chẳng lệch lạc chút nào. Ngươi còn trẻ lắm, chưa học được mấy bài học từ thế gian!
Nhậm Sương Bạch lắc đầu nói :
- Vãn bối đã không còn trẻ nữa, tiền bối, người tuy chỉ mới có ba mươi bảy tuổi, nhưng tâm cảnh thì đã bước vào tuổi trung niên từ lâu rồi.
Khuất Tịch khoát tay nói :
- So với cái tuổi năm mươi lăm của ta, ngươi còn non nớt đến tội nghiệp. Những điều ta thấy, những điều ta phải chịu đựng, ngươi làm sao mà bì được, chính vì vậy người làm sao thể nghiệm được những gì mà ta đã thể nghiệm? Qua chừng mươi năm nữa... Ừ, chỉ cần mươi năm nữa, ngươi sẽ thấy hết cái mặt trái đáng nguyền rủa của thế gian này!
Nhậm Sương Bạch không muốn tiếp tục tranh luận với Khuất Tịch nữa, chàng đổi đề tài, hỏi :
- Tiền bối định làm gì hai chiếc thủ cấp này? Có cần vãn bối xử lý nó?
Khuất Tịch cất tiếng cười rờn rợn nói :
- Không cần! Ta có tính toán của riêng ta, chẳng cần ngươi bận tâm! Hừ! Chúng làm cho ta liệt một nửa người, chỉ cắt lấy đầu chúng thôi thì đâu đủ để bù đắp! Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
Nhậm Sương Bạch im lặng một lúc rồi hỏi :
- Nhưng đó chẳng qua chỉ là hai chiếc thủ cấp của người chết, tiền bối còn tính toán được gì với chúng nữa?
Khuất Tịch lại cất tiếng cười, tiếng cười nghe như tiếng dã thú gào rú giữa đêm khuya :
- Đã bảo ngươi không cần phải bận tâm, sau này ngươi sẽ biết… Ha ha ha, người ta ai cũng nói thây ma thối chẳng nên tích sự gì, nhưng với ta thì rất hữu dụng! Chẳng dám nói là lưu truyền thiên cổ, ít ra cũng làm được một món đồ dùng!
Nhậm Sương Bạch đã hiểu ý định của Khuất Tịch, nhưng chàng chẳng nói ra, ngoài mặt cũng không thể hiện chút cảm xúc nào. Chàng tuy chẳng nhìn thấy cảm xúc thể hiện trên gương mặt của Khuất Tịch, nhưng không khí oán độc nặng nề trong thạch động chàng hoàn toàn có thể cảm nhận được!
Lại nghe Khuất Tịch hỏi :
- Bước kế tiếp, ngươi định làm gì?
Nhậm Sương Bạch bình thản đáp :
- Đại Long tiêu cuộc sắp có một chuyến tiêu, tiền bối.
Song mục Khuất Tịch bỗng sáng hẳn lên :
- Tin tức có chính xác không?
Nhậm Sương Bạch gật đầu :
- Hoàn toàn chính xác! Vãn bối giả dạng làm một thầy bói, moi được tin tức từ một tên lâu la trong tiêu cuộc.
Khuất Tịch gằn giọng hỏi :
- Lượng tiêu ngân có đủ lớn không?
Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói :
- Hai rương Phỉ thúy ngọc loại cực phẩm, một hộp trân châu hạt nào hạt nấy to bằng trứng chim câu, một hộp hồng ngọc đặc sản của Nam Tuần, ngoài ra còn có hơn trăm thỏi vàng ròng mỗi thỏi mười lượng. Tổng giá trị của chuyến tiêu ước hơn hai mươi vạn lạng bạc trắng.
Càng nghe mồ hôi trên trán Khuất Tịch vã ra như tắm, hơi thở cũng hổn hển như trâu cày ruộng cạn, giọng gấp gáp nói :
- Hay lắm! Hay lắm! Đại Long tiêu cuộc nếu bị mất chuyến tiêu này, nếu dùng tài sản của tiêu cuộc để bồi hoàn không tán gia bại sản thì còn là gì nữa! Nhậm Sương Bạch! Lúc ngươi ra tay, chẳng cần phải lưu tình, cứ cả gốc lẫn ngọn, từ ngoài vào trong mà làm, một cọng rơm cũng quyết không chừa lại!
Nhậm Sương Bạch gật đầu :
- Đương nhiên rồi!
Khuất Tịch vừa kích động vừa hưng phấn, thở hổn hển tiếp :
- Lâm Tường ơi là Lâm Tường! Giờ báo ứng của ngươi đã tới rồi! Thứ hạ lưu, vô sỉ, ti tiện! Mười lăm năm trước, ngươi cùng ta đi cầu thân, nhưng cuối cùng thì ngươi phản khách vi chủ, cướp mất người mà lẽ ra phải là thê tử của ta! Hừ! Cho ngươi phu thê ân ái, cơ nghiệp phát đạt, ha ha ha! Phong thủy phải luân chuyển chứ, chỉ trong nháy mắt, uyên ương lẻ bạn, gia sản tiêu tan, bắt ngươi phải ngậm đắng nuốt cay, khổ sở đến suốt đời! Ha ha! Ha ha ha!
Nhậm Sương Bạch im lặng, đoạn ân oán này chàng đã biết từ lâu, nó là một trong những điều kiện mà chàng phải hoàn thành để được truyền thụ “Kiếp Hình tứ thuật”.
Khuất Tịch đưa tay lau mồ hôi ướt đẫm trán, tần ngần một lúc rồi nói :
- Nhậm Sương Bạch! Theo ngươi thì cướp lấy chuyến tiêu này có đủ để Đại Long tiêu cuộc dẹp tiệm không?
Nhậm Sương Bạch không đáp mà hỏi lại :
- Không phải tiền bối cho rằng đã đủ rồi sao?
Khuất Tịch há miệng định nói điều gì, bỗng lão cúi xuống, lẩm bẩm một mình :
- Đại Long tiêu cuộc được Lâm Tường sáng lập chỉ mới mười năm nay mà thôi, ta biết vốn liếng hắn chẳng có mấy, lúc đó nghe đâu phải vay mượn của bằng hữu và quyến thuộc thêm mới tạm đủ để gầy dựng nên Đại Long tiêu cuộc. Mười năm nay cho là hắn làm ăn được, nhưng phần thì trả nợ, phần chi tiêu, số dành dụm cũng chẳng được bao nhiêu, chỉ trong một chuyến làm của hắn những hai mươi vạn lạng, mẹ nó, lấy gì mà bồi thường cho nổi!
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Thật ra thì tổ nghiệp Lâm Tường cũng chẳng giàu có gì lắm, tài sản do tự thân dành dụm, mới chỉ trong mười năm thì làm gì có đủ hai mươi vạn lạng để bồi hoàn!
Khuất Tịch xoa hai tay vào nhau, gương mặt lão đỏ hồng, suýt xoa nói :
- Nói đúng lắm! Nói đúng lắm! Lâm Tường xuất thân bần hàn, gia tộc cũng không ai giàu có, cho hắn lên trời cũng chẳng đào đủ hai mươi vạn lạng! Ha ha! Cho hắn thấy thủ đoạn của ta lợi hại như thế nào!
Nhậm Sương Bạch nói :
- Nếu tiền bối không còn dặn dò gì thêm, vãn bối xin cáo lui.
Khuất Tịch gào lên :
- Việc này ngươi phải ráng làm cho sạch sẽ, đừng để có bất kỳ sơ suất nào! Ta muốn tận mắt nhìn thấy Lâm Tường tán gia bại sản, gia phá nhân vong! Muốn thấy phu thê hắn ngày đêm khóc hận! Muốn cho đôi cẩu nam nữ ấy sống lay lắt, sống chẳng bằng chết mới hả cơn hận trong lòng ta!
Nhậm Sương Bạch lẳng lặng gật đầu, nhẹ nhàng đi khỏi thạch động.
Chàng không muốn nhìn thấy vẻ phấn kích điên cuồng của Khuất Tịch, không muốn nghe lão phóng đại thành công của lão nữa. Thật ra thì một Đại Long tiêu cuộc cỏn con, mất đi một lúc ngần ấy bạc thì đương nhiên là phải gánh chịu hậu quả thảm khốc nhất, cảnh tượng ấy ai ai cũng có thể hình dung, đâu đợi lão huênh hoang!
--------------------------------------------------------------------------------
Truyện còn có tên Quỷ Ảnh Ma Đao