Bước chân con ngựa gầy của Nhậm Sương Bạch chậm dần rồi dừng hẳn lại, còn cách chiếc thạch kiều trước mặt một quãng nữa, tuy nhiên Nhậm Sương Bạch vẫn cảm nhận được một bóng người yểu điệu và cô độc đứng ở đầu cầu. Trực giác báo cho chàng biết bóng người ấy là của Chung Nhược Tự, thậm chí chàng còn cảm nhận được ánh tà dương ám vàng phủ lên gương mặt gầy gò của nàng, ánh tà dương làm cho thân ảnh Chung Nhược Tự trong mắt chàng mang một màu sắc lạ lùng, giữa sương chiều lãng đãng, thân ảnh ấy càng mang vẻ huyền hư, thoắt có thoắt không.
Thúc ngựa đi tới vài bước nữa, song mục Nhậm Sương Bạch chăm chú nhìn thân ảnh lờ mờ trước mặt, trầm giọng gọi :
- Có phải Chung cô nương đó không?
Không sai, người đứng lặng nơi đầu thạch kiều chính là Chung Nhược Tự, hai tay nàng nắm chặt lan can cầu, chú mục nhìn một người một ngựa đang tiến đến gần. Từ đằng xa, nàng đã nhìn thấy người ngựa, và dường như nàng tin chắc rằng đó là ai, nhưng mãi đến khi Nhậm Sương Bạch đến ngay trước mặt, lên tiếng gọi nàng mới dám tin đó là sự thật chứ không phải là mộng ảo, không phải là nỗi thất vọng như bao ngày qua nàng vẫn gặp.
Nhậm Sương Bạch lại cất tiếng hỏi :
- Chung cô nương đó có phải không?
Giơ hai tay ra phía trước, Chung Nhược Tự chạy ào tới trước như phát cuồng, nhưng khi đến giữa đường nàng bất thần đứng phắt lại, hơi thở dồn dập, gương mặt đỏ hồng chẳng biết là vì chạy hay vì thẹn thùng. Nàng cất tiếng gọi nho nhỏ :
- Sương Bạch ca... Sương Bạch ca...
Nhảy xuống ngựa, Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
- Tuy chẳng nhìn thấy được rõ ràng, nhưng ta cũng đoan chắc chính là nàng.
Dấn lên vài bước tiến sát đến bên Nhậm Sương Bạch, Chung Nhược Tự đưa mắt quan sát nam nhân trước mắt, gương mặt gầy gò nhợt nhạt, râu đâm ra tua tủa dưới cằm, dáng dấp trông có hơi tiều tụy, nhưng thần thái thì trông rất vui vẻ.
Rất tự nhiên, Nhậm Sương Bạch đưa tay nắm lấy tay Chung Nhược Tự, dịu dàng nói :
- Mặt trời sắp xuống núi rồi, chiều thu lạnh lẽo, gió to thế này, nàng chẳng chờ ở trong nhà mà chạy ra đây làm gì? Không sợ bị nhiễm lạnh sao?
Bàn tay mình bị bàn tay ấm nóng của Nhậm Sương Bạch nắm chặt nhưng Chung Nhược Tự không hề có cảm giác ngượng ngập hay đường đột, có chăng chỉ là cảm giác ấm áp thân thiết, gần gũi và an toàn. Xa cách bấy lâu nay, nhưng giữa hai người chừng như đã xích lại gần nhau hơn.
Sóng bước đi lên thạch kiều, Nhậm Sương Bạch quay sang nhìn Chung Nhược Tự, mỉm cười nói :
- Sao chẳng nói gì cả?
Chung Nhược Tự cúi thấp đầu, nói :
- Vốn là có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng đến khi gặp rồi lại chẳng biết nói gì ...
Nhậm Sương Bạch bật cười nói :
- Cô gái ngốc à, nếu vậy thì để từ từ hãy nói, giờ thì trả lời ta, tại sao lại đứng ngơ ngẩn một mình bên cầu?
Chung Nhược Tự nhìn Nhậm Sương Bạch nói :
- Muội chẳng phải chỉ đứng mà ngẩn ngơ, muội đang đợi huynh...
Nhậm Sương Bạch lại bật cười :
- Gọi nàng là cô gái ngốc, quả đúng là ngốc thật. Ta đâu có nói chắc là ngày nào sẽ trở về, nàng làm sao biết chắc hôm nay ta sẽ về mà ra đứng đợi? Nếu không phải hôm nay mà ngày mai ngày kia, thậm chí mươi bữa nửa tháng sau mới về thì sao?
Chung Nhược Tự im lặng một thoáng rồi nói :
- Trước khi đi huynh có nói là khoảng một tháng sau sẽ quay về, đếm đủ một tháng, ngày nào muội cũng ra đây đứng trông, muội tin chắc sẽ có một ngày muội sẽ trông thấy huynh trở về, ngày hôm nay chẳng phải là như vậy sao?
Hơi nhướng mày, Nhậm Sương Bạch cười cười hỏi :
- Chạy ra đây đứng trông mà làm gì? Vừa mệt vừa lạnh chứ ích gì? Nếu ta trở về thì nhất định sẽ gọi cửa, sợ gì không gặp mặt?
Chung Nhược Tự cúi đầu, hạ giọng thật thấp nói :
- Người ta chỉ muốn được thấy huynh sớm hơn một chút...
Nhậm Sương Bạch bỗng thấy hồn chao đảo, phải một lát sau chàng mới lấy lại được bình tĩnh, chậm rãi nói :
- Thấy sớm hơn hay muộn hơn cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, cần gì phải cực khổ như vậy?
Chung Nhược Tự không đáp lời, ánh mắt nàng thoáng một nét u buồn hờn giận, nàng ấm ức trong lòng, không lẽ tình cảm trong thiên hạ cũng phải chờ học hỏi kinh nghiệm nơi người đi trước, hoặc giả phải có cao nhân chỉ điểm mới có thể thấu hiểu chăng?
Thả ngựa cho nó tự đi kiếm ăn, bước vào trong nhà, Nhậm Sương Bạch cảm thấy thật sự được trở về nhà, ngoài cảm giác thoải mái tự tại, còn có một thứ cảm giác khác lạ mà xưa nay chàng chưa bao giờ được cảm nhận, xưa nay chàng sống một cuộc sống phiêu bạt tứ hải là nhà, cảm giác như thế này đúng là lần đầu tiên trong đời cảm nhận được, bất giác cúi đầu ngẫm nghĩ, do đâu mà có cảm giác lạ lùng như vậy.
Một tách trà nóng đặt vào tay Nhậm Sương Bạch, hương trà thơm lựng bốc lên, chẳng phải là loại trà móc câu hảo hạng đó sao?
Đưa tách trà lên gần mũi, Nhậm Sương Bạch hít mạnh một hơi dài, gật đầu khen :
- Trà ngon! Trà ngon tuyệt!
Trong khi đó đã có người cởi giày cho chàng, chẳng cần phải nhìn thấy, chàng đang ngồi trên ghế người ta nhất định là phải cúi thật thấp hoặc ngồi hẳn dưới đất mới có thể cởi giày cho chàng được.
Nhậm Sương Bạch vội vàng đặt chén trà xuống bàn, nói :
- Chung cô nương, để đó ta tự làm được mà!
Đang nửa quỳ nửa ngồi dưới đất, Chung Nhược Tự ngẩng mặt lên tươi cười nói :
- Để thay cho huynh một đôi giày vải, bên trong có lót bông, ấm áp hơn!
Nhậm Sương Bạch bất an nói :
- Thì để đó ta tự làm được mà, nàng cần gì phải làm như vậy?
Nhanh tay thay xong cho Nhậm Sương Bạch đôi giày, Chung Nhược Tự đứng dậy, đôi mục quang ấm áp nhìn Nhậm Sương Bạch nói :
- Ngày thường muội cũng hầu hạ đại ca như vậy, những việc trong bổn phận của nữ nhân, chẳng cần nam nhân phải nhọc sức!
Nhậm Sương Bạch lắc đầu nói :
- Cả đời ta phiêu bạc sóng gió, việc gì cũng tự làm quen rồi, xưa nay chưa có ai chăm sóc ta từng cái ăn cái mặc như vầy, nàng làm vậy ta làm sao dám nhận. Hơn nữa ta cũng chẳng phải là lệnh huynh, làm sao có tư cách để nhận sự hầu hạ của nàng?
Chung Nhược Tự mỉm cười nói :
- Sương Bạch ca, coi huynh kìa, mới cách biệt một tháng mười bảy ngày mà đã thành ra xa lạ như vậy rồi! Chúng ta là hoạn nạn chi giao, sinh tử chi giao, huynh đối với muội ân nghĩa như non như bể, cho dù là đại ca có còn tại thế cũng đến vậy là cùng, có gì là khác biệt? Cần gì phải khách sáo như vậy?
Bưng chén trà lên, uống một hớp, Nhậm Sương Bạch vẫn chưa hết lúng túng :
- Chẳng phải ta khách sáo, ta chẳng đáng nhận...
Chung Nhược Tự nghiêm giọng nói :
- Lần sau là sẽ quen thôi, Sương Bạch ca, nữ nhân là phải phục thị nam nhân... chỉ cần nam nhân đó là chủ căn nhà...
Một luồng nhiệt khí chợt bốc cao trong lồng ngực, hơi nóng từ chén trà bốc lên tạo thành một màn hơi sương mờ mờ, giữa làn hơi sương ấy thoáng hiện một khung cảnh gia đình ấm cúng, có vợ có chồng và có cả trẻ con...
Nhưng ngay lập tức, Nhậm Sương Bạch lắc mạnh đầu, cố xua đuổi ảo cảnh trước mắt, chàng nghiêm khắc tự cảnh cáo mình, một kẻ mù lòa lang bạt thì không được mơ ước đến một tương lai đẹp đẽ như vậy, mình có xứng đáng với một khuê nữ đang độ hoa niên như nàng không? Không, chắc chắn là không, mình không thể làm lỡ làng cuộc sống tươi đẹp của nàng được.
Chú mục nhìn những thay đổi trên gương mặt Nhậm Sương Bạch, Chung Nhược Tự nhẹ nhàng hỏi :
- Sương Bạch ca, huynh đang nghĩ gì vậy?
Nhậm Sương Bạch trấn tĩnh tinh thần, điềm tĩnh nói :
- Không có gì, ta đang nghĩ không khí trong nhà hiện thời giống hệt một gia đình, về đến đây ta có cảm giác yên ổn thư thái. À, Chung cô nương, ta còn quên hỏi nàng tối nay chúng ta ăn gì?
Chung Nhược Tự đã chuẩn bị mọi thứ từ lâu, đưa tay chỉ từng thứ nói :
- Hai món thịt nguội, dưa leo trộn da heo, dưa cải ướp đường, súp măng nấu sườn, thịt bò kho mặn, một dĩa trứng chiên và một tô canh gà ngoài ra còn có bánh bao nướng, Sương Bạch ca, từng đó thứ đã đủ chưa?
Nhậm Sương Bạch tươi cười nói :
- Với ta thì bấy nhiêu đó đã vương giả lắm rồi, quanh năm suốt tháng ít khi nào có dịp ngồi xuống ăn uống cho đàng hoàng, thường thì thứ gì cũng được, cứ nhét cho đầy bụng là được, giờ chỉ nghe nàng kể món thôi cũng đủ thèm rỏ dãi rồi!
Chung Nhược Tự sung sướng nói :
- Chỉ cần huynh thích ăn, mỗi ngày muội sẽ đổi món để huynh thưởng thức thỏa thích, gì chứ công phu trong nhà bếp muội cũng học được vài ngón, có lẽ mấy lúc trước huynh chưa để ý thấy.
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Có thể lúc đó ta đang bị thương đau đớn nên ăn không thấy ngon miệng, bởi vậy lúc đó ăn cho có ăn thôi chứ không biết ngon dở gì cả, lần này thì nàng cứ giở hết tài năng làm bếp ra để ta được hưởng chút hương vị gia đình...
Chung Nhược Tự bật cười khanh khách nói :
- Huynh nói nghe tội nghiệp quá, Sương Bạch ca, cứ yên tâm đi, chỉ cần huynh ở nhà ba tháng bảo đảm muội sẽ nuôi cho huynh mập ra trắng ra cho mà xem.
Không chỉ ba tháng, Nhậm Sương Bạch sao lại không muốn ở lại cái tạm gọi là “nhà” này ba năm hay ba chục năm? Nhưng tình thế hiện thời đâu cho phép chàng an nhàn dài lâu như vậy được! Những việc đang chờ đợi chàng ở phía trước ẩn tàng nhiều gian nan, chưa biết chàng có sống được để hưởng an nhàn hay không nữa.
Ánh dương rực rỡ nhưng không khí vẫn mát dịu dát vàng lên gương mặt bình lặng, dát vàng lên đôi tay thoan thoắt khéo léo của Chung Nhược Tự, trong khoảng sân hẹp trước nhà Chung Nhược Tự đang may may vá vá, không gian yên tĩnh đến nỗi tiếng kim châm thủng vải cũng có thể nghe thấy.
Nhậm Sương Bạch ngồi trên chiếc thạch đôn đối diện Chung Nhược Tự, song mục chàng chăm chú nhìn động tác của nàng, trông thần thái chàng dường như có thể nhìn rõ quang cảnh trước mặt vậy.
Đưa chiếc áo lên miệng cắn đứt sợi chỉ, Chung Nhược Tự ngẩn mặt nhìn lên, chẳng biết lòng có cảm xúc gì, bỗng thở dài đánh sượt một cái.
Nhậm Sương Bạch sửa lại thế ngồi, hơi mỉm miệng cười, nói :
- Vô duyên vô cớ, sao lại thở dài?
Chung Nhược Tự đặt chiếc áo xuống đầu gối, nhìn Nhậm Sương Bạch nói :
- Sương Bạch ca, trở về nhà lần này muội thấy thần thái huynh chẳng được tự tại cho lắm, suốt ngày cứ trầm tư mặc tưởng, hay là có chuyện gì còn chưa giải quyết xong?
Nhậm Sương Bạch im lặng một thoáng rồi nói :
- Khi trước ta đã từng kể cho nàng nghe, ta đã từng có một vị sư phụ, một vị sư phụ võ nghệ bình thường nhưng lại hết lòng thương yêu ta, chính người đã thu dụng và nuôi dưỡng ta, một đứa cô nhi không thân không thích đang đói khát chờ chết; cũng chính người đã dạy cho ta những căn bản võ công nhập môn, nuôi dạy ta khôn lớn thành người. Sư phụ là một võ lâm hán tử bình thường nhất trong những người bình thường, tâm dạ thẳng ngay, đạm bạc danh lợi, suốt đời chấp giữ nhân nghĩa đạo lý, cho đến khi trút hơi thở cuối cùng cũng ghét ác như cừu. Ta tôn kính người, một vị sư phụ, một người cha...
Chung Nhược Tự cúi đầu nói :
- Những điều này huynh đã kể, Sương Bạch ca, tiên sư bị ác nhân hãm hại, huynh đã hy sinh đôi mắt để học lấy võ công ngõ hầu báo sư cừu.
Nhậm Sương Bạch trầm ngâm một lúc rồi tiếp :
- Gần mười năm qua ta cắn răng chịu đựng bao khổ sở nhục nhằn, chịu để cho Khuất Tịch la mắng hò hét kể cả đánh đập, ta như một con chó trung thành chạy đông chạy tây làm việc cho lão, thay lão làm điều bạo ngược, tất cả chỉ là để học lấy một thân võ công, để báo cừu cho vị sư phụ đáng thương của ta!
Chung Nhược Tự mân mê chiếc áo trong tay, khó khăn lắm mới giữ được giọng bình tĩnh nói :
- Sương Bạch ca, những việc này xảy ra đã quá lâu rồi, thế sự thương hải tang điền, nhân diện biến thiên, chẳng ai biết được những người trong cuộc ngày ấy giờ đã ra sao. Muội... muội không phải có ý khuyên huynh quên đi sư cừu, Sương Bạch ca, ý muội muốn nói là có cần đi báo cừu gấp đến như vậy không?
Gương mặt Nhậm Sương Bạch trầm trầm, một lúc sau chàng dịu giọng nói :
- Ta hiểu được ý nghĩ trong đầu nàng, ta cũng hiểu được chỗ dụng tâm của nàng, Chung cô nương, nhưng việc này không thể không giải quyết cho ổn thỏa, với lương tri đạo đức, với tình cảm trách nhiệm, ta không có sự lựa chọn nào khác. Gần mười năm rồi, ta chờ đợi đã quá lâu rồi...
Nét mặt thoáng hiện vẻ thống khổ, Chung Nhược Tự nói :
- Cả cuộc đời của mình, sợ rằng muội chẳng bao giờ thoát khỏi được sự trói buộc của sợi dây cừu hận, không thoát khỏi được trường mưa máu gió tanh. Từ khi muội bắt đầu hiểu biết, bên tai toàn nghe những chuyện nếu không phải là tranh giành chém giết, mạnh sống yếu chết thì cũng là chuyện bạo lực ngang tàng, ân ân oán oán... Đến khi Quỷ Mã bang bị nội gian làm phản, rồi đại ca bị hại, trong tuyệt cảnh cô khổ phiêu linh gặp được huynh như người chết đuối vớ được cọc, nhưng chẳng được bao lâu huynh lại bị cuốn vào vòng xoáy của ân oán cừu hận... Sương Bạch ca, mấy ngày nay thấy huynh mặt ủ mày ê, thường tránh ra chỗ vắng ngồi một mình, muội đoán là vì mối sư cừu còn chưa báo xong ấy, thật không may, muội đã đoán đúng...
Nhậm Sương Bạch thở dài nói :
- Thế gian có nhiều việc chẳng do mình quyết định được, có những trách nhiệm mà không một ai có thể làm thay được, Chung cô nương, tất cả chúng ta đều muốn tiếp tục sống, nhưng phải sống sao cho lòng được yên ổn, sống mà không phải ngày đêm hổ thẹn với lòng, sống như vậy mới có ý nghĩa, mới được thư thả. Bằng ngược lại, cuộc sống sẽ là một gánh nặng, Chung cô nương, không lẽ nàng không muốn ta sớm được giải thoát khỏi cái gánh nặng ngàn cân đeo đẳng bên người ấy sao?
Chung Nhược Tự nghẹn ngào gật đầu nói :
- Muốn, muội muốn như vậy lắm chứ. Muội muốn huynh được sống như vậy, sống suốt đời ở nơi mà muội phải luôn được nhìn thấy huynh, sống ở ngay bên cạnh muội...
Sắc diện Nhậm Sương Bạch cũng đầy đau khổ, nói :
- Chung cô nương, nàng nhìn thấy đôi mắt của ta không? Ngày trước nó bình thường như mắt của mọi người, nhưng giờ đây thì nó chẳng còn chức năng của một đôi mắt nữa, thử nghĩ xem gần mười năm nay ta chịu hết đắng cay khổ nhục của đời người là vì cái gì? Đó không phải là vì báo đáp sư ân, báo cừu tuyết hận cho ân sư, sư phụ đã vì ta mà làm trăm việc ngàn việc tốt, cả đời ta chỉ làm cho người mỗi một việc...
Chung Nhược Tự đưa hai tay bưng mặt, hai vai nàng run run liên hồi, khóc không thành tiếng.
Nhậm Sương Bạch chú mục nhìn Chung Nhược Tự, giọng thành khẩn nói :
- Báo xong sư cừu, chúng ta vẫn chưa thể phủi tay mà sống an nhàn, nỗi uất hận trong lòng đại ca nàng không thể cứ mãi là nỗi uất hận không tan, máu của anh ta không thể chảy một cách vô ích như vậy, Chung cô nương, anh ta là huynh trưởng của nàng, là ân nhân cứu mạng ta, chỉ cần còn chút hơi thở, chúng ta không thể để cho anh ấy chết không nhắm mắt dưới cửu tuyền!
Buông hai tay đang ôm mặt xuống, Chung Nhược Tự đưa đôi mắt ướt đẫm nhìn Nhậm Sương Bạch, giọng kích động nói :
- Sương Bạch ca, huynh vẫn còn nhớ việc của đại ca...
Nhậm Sương Bạch trầm giọng nói :
- Đúng như lời nàng đã nói, chúng ta là hoạn nạn chi giao, sinh tử chi tình, Chung cô nương, giữa ta và huynh muội nàng đã có duyên phận như vậy, làm thế nào mà quên được?
Lau khô nước mắt đọng trên má, Chung Nhược Tự cúi đầu, nói :
- Sương Bạch ca, huynh không trách muội chứ?
Nhậm Sương Bạch tròn mắt ngạc nhiên hỏi :
- Trách nàng? Trách nàng về việc gì mới được chứ?
Chung Nhược Tự càng cúi thấp đầu, nói :
- Muội... muội quá ích kỷ, chỉ nghĩ tới việc trước mắt, ngóng tới việc tương lai mà quên việc đã qua, chỉ lo đến an nguy của huynh mà bỏ qua đạo nghĩa, bỏ qua huyết hải thâm cừu...
Nhậm Sương Bạch chồm tới, đặt hai tay lên bàn tay Chung Nhược Tự, dịu dàng nói :
- Nữ nhân ai cũng nghĩ như vậy cả, nàng không có gì đáng trách, ít ra nàng còn hơn những nữ nhân khác, biết đạo lý, biết cân nhắc khinh trọng.
Chung Nhược Tự lau mắt mỉm cười nói :
- Đừng khen muội nữa, chỉ cần huynh đừng giận muội là đủ rồi, muội chẳng mong gì hơn.
Khẽ vỗ vỗ lên lưng bàn tay Chung Nhược Tự, Nhậm Sương Bạch ngồi trở lại thạch đôn, vầng trán chàng trông đã giãn hẳn ra.
Hai tay ôm má, Chung Nhược Tự nói :
- Sương Bạch ca, huynh có thể nói cho muội nghe chuyện của sư phụ huynh không?
Nhậm Sương Bạch hỏi lại :
- Nàng muốn nghe chuyện gì?
Chung Nhược Tự cẩn trọng nói :
- Chẳng hạn như vì sao mà sư phụ huynh lại kết oán với người ta, người đó là ai...
Nhậm Sương Bạch ngẩng mặt nhìn trời, giọng bình thản đều đều, kể :
- Sư phụ ta họ Điền, tên là Điền Vị, chữ “Vị” trong “Vị Thủy”. Sư phụ ta bình sinh chỉ có hai người thân thích, ta và một người cháu tên là Ngô Học Nghĩa. Gia tộc Điền gia vốn ít người, sư phụ cũng chẳng có thê tử, người chị ruột của sư phụ, mẹ của Ngô Học Nghĩa, thì mất sớm, vì lẽ đó mà sư phụ rất thương yêu Ngô Học Nghĩa. Có lẽ vì thiếu tình mẫu tử, nhà không có người quản giáo nên phẩm đức của Ngô Học Nghĩa chẳng tốt đẹp gì. Mới hơn hai mươi tuổi đầu mà cờ bạc rượu chè, chẳng thứ nào hắn không biết. Vì hắn mà sư phụ luôn gặp chuyện phiền não rắc rối...
Nhậm Sương Bạch hơi dừng lời, Chung Nhược Tự chen vào, hỏi :
- Thế còn thân phụ của Ngô Học Nghĩa thì sao? Sao ông ta không quản giáo y?
Nhậm Sương Bạch lắc đầu, thở dài nói :
- Cha Ngô Học Nghĩa là một bợm nhậu, ba ngày thì say khướt đến hai ngày rồi, ngày thường ông ta làm thuê làm mướn cho dân chúng quanh vùng, đại khái cũng là các việc đánh cá phơi lưới cho ghe chài. Lão tự lo cho mình còn không xong, lấy đâu quản giáo đứa con trai nhiễm nặng các thói hư tật xấu trong thiên hạ? Hơn nữa, trước khi Ngô Học Nghĩa gây ra đại họa hơn năm thì lão đã té ngã từ trên mái nhà xuống đất chết rồi.
Chung Nhược Tự thở dài nói :
- Người có số khổ thì vùng vẫy cách nào cũng không ra khỏi được một chữ khổ!
Nhậm Sương Bạch lắc đầu, nói :
- Chưa hẳn đã là vậy, chỉ cần bản thân biết khinh trọng, biết từ trong bể khổ bơi lên, nhất định sẽ có ngày ngẩn mặt với đời, chỉ sợ cứ mải mê trong bể khổ, lại còn tiêm nhiễm các thói hư tật xấu, chấp mê bất ngộ thì suốt đời chẳng ngóc đầu dậy nổi, càng ngày càng lún sâu vào trụy lạc, hại mình hại người!
Chung Nhược Tự lại hỏi :
- Nói vậy là mọi tai họa đều từ Ngô Học Nghĩa mà ra cả?
Nhậm Sương Bạch lại thở dài, nói :
- Đúng là nghiệp chướng, năm ấy Ngô Học Nghĩa chừng như bị quỷ ám mê muội cả đầu óc, chạy đến một đổ trường lớn nhất địa phương để đánh bạc, chỉ trong hai canh giờ đã thua đến hơn mười bảy ngàn lượng bạc! Trong số hơn mười bảy ngàn lượng bạc đó thì có đến hơn mười sáu ngàn tám trăm lượng là vay của chủ đổ trường!
Chung Nhược Tự hừ một tiếng nói :
- Đổ trường làm ăn kiểu gì mà lạ vậy? Chắc tại Ngô Học Nghĩa nghèo kiết xác mà giả bộ làm người giàu có, mới có chuyện chủ đổ trường dám cho vay một lúc nhiều bạc như vậy! Lỡ thua hết rồi y lấy gì mà trả nợ? Mở đổ trường sao lại có người dại dột đến như vậy?
Nhậm Sương Bạch lắc đầu nói :
- Nàng nói sai rồi, bọn chúng biết hết, biết rất cặn kẽ, đồng thời việc cho Ngô Học Nghĩa mượn bạc chẳng phải là hành động nông nổi nhất thời mà đã được chúng tính toán rất chu toàn! Chúng dư sức biết Ngô Học Nghĩa chẳng có gia sản gì đáng kể, nhưng biết y có một người cậu, tức sư phụ Điền Vị của ta. Sư phụ tuy chẳng giàu có gì, nhưng nhà cũng có vài mẫu ruộng tốt, một gian nhà ngói với một ít vườn tược, bấy nhiêu đó nếu đem bán hết thì cũng vừa đủ số, đồng thời chúng cũng biết chắc chắn sư phụ chẳng khi nào bỏ mặc đứa cháu mồ côi duy nhất của mình...
Chung Nhược Tự nghiến răng thốt lên một tiếng :
- Độc!
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Không sai, Chung cô nương, thường thì bọn người mở đổ trường, cho vay nặng lãi mười tên đủ mười đều chẳng phải là hạng tốt lành gì, nếu chẳng phải là bang hội giang hồ thì cũng là thổ hào ác bá. Chúng đã dám mở đổ trường, dám cho vay bạc, tất phải có cách để đòi nợ, lấy lãi, chẳng sợ con nợ trốn mà cũng chẳng lo con nợ thiếu dai. Sau khi Ngô Học Nghĩa thua bạc, đến ngày thứ ba thì người của đổ trường đến đòi nợ, không chỉ có nợ, hơn mười sáu ngàn lượng bạc ấy cứ lãi chín phân một ngày cộng dồn lên, thử hỏi Ngô Học Nghĩa làm sao trả nổi? Lần thứ hai chúng đến đòi nợ, Ngô Học Nghĩa vẫn không có bạc để trả, thế là động tay động chân, Ngô Học Nghĩa bị đòn một trận, mặt mày sưng tím, lại còn bị chúng chặt mất ba ngón tay để thị oai. Ngô Học Nghĩa biết không thể để kéo dài được nữa, đúng như dự đoán của đổ trường, chạy đến nhờ ông cậu ra tay cứu giúp...
Chung Nhược Tự tức giận nói :
- Việc này chắc chắn là cờ gian bạc lận rồi, Sương Bạch ca, bất luận là vận có đen thế nào, trong vòng hai canh giờ không thể thua hết đến gần hai vạn lượng bạc như vậy được. Chưa biết chừng chúng đã có dự mưu từ trước, bày sẵn bẫy rập dẫn dụ Ngô Học Nghĩa vào tròng.
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Không sai, lúc đó ta cùng sư phụ cũng nhận định như vậy. Sư phụ sau khi nghe Ngô Học Nghĩa khóc kể một hồi, đau lòng vì thấy cháu toàn thân đầy vết thương, tức tối bọn người ở đổ trường bày mưu hại người. Sư phụ dắt ta cùng Ngô Học Nghĩa đến đổ trường gặp mặt tên quản sự để lý luận. Song phương giáp mặt chỉ nói được dăm ba câu, tình hình lập tức trở nên căng thẳng...
Chung Nhược Tự chừng như đã sớm đoán biết sự việc sẽ diễn ra như vậy, gật đầu nói :
- Không căng thẳng sao được? Cứ hòa mục tươi cười thì làm sao đòi được nợ?
Nhậm Sương Bạch hơi mỉm cười, thần thái thản nhiên như đang thuật chuyện của người khác, nói :
- Tên quản sự của đổ trường vừa gặp mặt đã lập tức ra giá, tiền vay mười sáu ngàn tám trăm mười lượng, cộng thêm lãi của bảy ngày, bỏ qua số lẻ, tổng cộng phải trả là mười bảy ngàn bảy trăm mười tám lượng, giấy vay ghi rõ rành rành, còn có dấu tay của Ngô Học Nghĩa ấn lên làm bằng. Y còn nói rõ ràng, không được thiếu một xu!
Chung Nhược Tự nghiến răng nói :
- Đúng là bọn cờ gian bạc lận!
Nhậm Sương Bạch thản nhiên nói :
- Đương nhiên là chúng không nhận, ngược lại còn chụp mũ nói bọn ta thua bạc làm liều, mưu đồ gây sự để quịt nợ, đến lúc đó thì việc đã rồi, lấy chứng cứ đâu để buộc tội chúng nữa?
Trên vầng trán Chung Nhược Tự bắt đầu nổi những đường gân xanh nho nhỏ, giọng gấp gáp hỏi :
- Thế sau đó? Sau đó sự việc diễn ra thế nào?
Nhậm Sương Bạch đưa tay sờ sờ lên mũi, chậm rãi nói :
- Sư phụ ta đương nhiên là không đồng ý trả nợ, thế là sự thể trở nên căng thẳng, sư phụ nổi giận dắt ta cùng Ngô Học Nghĩa bỏ về, bọn người ở đổ trường ỷ thế làm tàng, đã không làm thì thôi làm thì làm cho tới, cả một đám tay chân hùng hùng hổ hổ kéo ra chặn đường, nói rõ là không trả nợ thì đừng hòng bỏ đi!
Chung Nhược Tự thở dài nói :
- Chắc là không động thủ không xong?
Nhậm Sương Bạch gật đầu, nói :
- Không động thủ sao được? Ta cũng từng nói, sư phụ lòng dạ thẳng ngay, ghét ác như cừu, gặp chuyện như vậy làm gì mà nhịn được? Sư đồ ta liên thủ, tả đột hữu xông, bọn chúng tuy đông người nhưng võ nghệ bình bình, cuối cùng thì sư đồ ta cũng xông được ra ngoài, không những làm cho đổ trường ghế đổ bàn xiêu mà còn đả thương được năm bảy tên lâu la. Xong việc sư phụ vỗ tay cười lớn, cảm thấy hả dạ vô cùng.
Chung Nhược Tự mặt rầu rầu nói :
- Chỉ sợ mấy sư đồ vui mừng quá sớm, đó có phải chính là mầm họa dẫn đến cái chết của sư phụ huynh không?
Nhậm Sương Bạch vẫn thản nhiên như không, gật đầu nói :
- Không sai. Bọn ta đã vui mừng quá sớm. Trưa ngày hôm thì người ta đã tìm đến nhà, lần này chỉ có hai người thôi, một người là ông chủ thật sự đằng sau đổ trường, hiệu xưng “Thôi Bác Bì” tên là Thôi Công Đức, người kia là huynh đệ kết nghĩa của Thôi Công Đức, người mà y nịnh nọt cung phụng như tổ tiên, “Kỳ Linh Đồng” Ngao Trường Thanh...
Chung Nhược Tự kêu lên một tiếng, nói :
- Muội có nghe nói tới người này, nghe đâu lão xuất thân từ Ma Ca kỳ bên Tây Tạng, sau khi lớn lên chẳng giữ thanh quy, vì ham muốn sự xa xỉ hào hoa trần thế nên bỏ trốn đi hoàn tục, không chỉ có vậy, lão còn lao vào con đường hắc đạo, bao nhiêu năm qua chắc đã sớm trở thành một đại hào hùng cư một cõi rồi. Nghe nói võ công của lão cao siêu, thủ đoạn tàn độc, Phật pháp của Ma Ca kỳ chẳng nhiễm được vào đầu lão, nhưng tinh túy võ công của Ma Ca kỳ thì lão hấp thu được hầu hết!
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Nói rất đúng, còn một điểm nữa, vóc dáng người này rất đặc biệt, vào thời điểm đó, y ít ra cũng đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng dáng điệu thì chẳng khác gì một đồng tử chừng mười ba mười bốn tuổi. Thân hình nhỏ thó gầy gò, để một chỏm tóc cột nhổng lên trời, mình mặc một bộ áo quần thêu “Lưu hải hý thiền đồ”, gương mặt đầy nét trẻ thơ, lại thêm nước da trắng mịn non nớt, nhìn bề ngoài không ai có thể ngờ được đó là một nhân vật khét tiếng trong làng hắc đạo. Nếu y không mở miệng, đứng cạnh “Thôi Bác Bì” trông cứ như hai cha con...
Chung Nhược Tự nhíu mày nói :
- Tục ngữ nói, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, bọn chúng tuy chỉ có hai người, nhưng chắc là không có gì để e dè!
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Hoàn toàn chính xác, trước khi đến, chúng đã dò la biết được võ công của sư phụ cao thấp thế nào, thân thế ra sao... một khi đã hỏi ra rồi, đương nhiên là chúng biết chắc bằng vào sức hai người đủ để làm thịt thầy trò ta, nếu cứ khăng khăng không chịu bán ruộng bán nhà để trả nợ cho chúng.
Chung Nhược Tự hỏi :
- Huynh làm sao biết được trước khi đến chúng đã tra hỏi rõ ràng rồi?
Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
- Thì chính miệng chúng nói ra mà. Thật ra thì việc như vậy chẳng cần chúng nói ra cũng có thể thấy được. Vào thời điểm đó Thôi Công Đức đã không còn là một người vô danh tiểu tốt nữa, danh vọng của Ngao Trường Thanh thì không cần phải nói. Sư đồ ta lấy gì để đối chọi với chúng? Thôi Công Đức vừa bước vào nhà đã đi thẳng vào vấn đề, ngoài số bạc mà Ngô Học Nghĩa nợ ra, sư đồ ta còn phải bồi hoàn thiệt hại cho đổ trường một vạn lượng nữa, việc người của y bị thương kể như là gặp chuyện không may, để chúng tự lo thuốc thang chứ chẳng cần bọn ta phải bồi thường, hơn nữa sư đồ ta mỗi người phải tự chặt một tay một chân để tạ tội!
Chung Nhược Tự không nhịn được hét lớn :
- Làm gì có chuyện ngang ngược đến như vậy? Làm như vậy là bức người ta vào tuyệt lộ rồi còn gì? Ai mà nhịn được?
Nhậm Sương Bạch nhìn ra xa xa, chậm rãi nói :
- Vậy mà vừa nghe xong sư phụ đã lập tức gật đầu ưng thuận, người kéo ta ra nhà sau, mượn cớ là gom góp đồ tế nhuyễn và lấy giấy làm khế ước trao nhà đất ruộng vườn cho chúng, nhưng thực tế là sư phụ nhân cơ hội đó bảo ta mau chóng trốn đi. Đương nhiên là ta không chịu làm như vậy, sống chết gì sư đồ cũng có nhau. Không ngờ sư phụ quỳ hẳn xuống trước mặt ta, lệ nóng tuôn trào nói: “Sương Bạch, con nhất định phải sống, chỉ có như vậy mới còn hy vọng được báo thù, nếu để hai sư đồ ta chết hết thì oán thù này ai sẽ trả. Năm ấy nhận ngươi đem về nuôi, ta cũng chỉ nhớ là ngươi họ Nhậm, ngươi nhẫn tâm nhìn thấy họ Nhậm nhà ngươi phải tuyệt tự tuyệt tôn sao?”
Mười ngón tay đan chặt vào nhau, hơi thở dồn dập gấp gấp, song mục Chung Nhược Tự đầy vẻ khiếp hãi, chừng như không phải Nhậm Sương Bạch mà chính nàng đang phải đối mặt với hiểm cảnh, kêu lên :
- Sương Bạch ca, phải chạy đi, mau chạy đi...
Thần thái Nhậm Sương Bạch vẫn trầm tĩnh, nhẹ nhàng nói :
- Không cần phải nóng lòng như vậy, Chung cô nương, cuối cùng thì ta cũng đã nghe lời sư phụ mà bỏ trốn...
Chung Nhược Tự thoáng rùng mình một cái, chợt tỉnh khỏi cơn mê, đưa tay lau mồ hôi ướt đầm trên trán, sắc diện nàng nhợt nhạt, nỗi sợ hãi còn chưa kịp tan đi, thở hắt ra một hơi dài nói :
- Vừa rồi muội cứ tưởng như mình đang đứng cạnh huynh lúc đó, sợ chết đi được!
Nhậm Sương Bạch chậm rãi kể tiếp :
- Ta không dám cãi lời sư phụ, hơn nữa những điều sư phụ nói đều là thực tế, trong nỗi sợ hãi đến mụ cả đầu óc, ta nhảy qua cửa sổ đào thoát, nhưng chạy đi được một lát thì đầu óc ta tỉnh táo trở lại, ta lặng lẽ quay lại xem chúng làm gì sư phụ. Ẩn thân trong một bụi cây bên ngoài, cảnh tượng trong nhà lọt vào mắt ta không sót một chi tiết nhỏ...
Chung Nhược Tự cảm thấy bất an nói :
- Sương Bạch ca, huynh... huynh nhìn thấy những gì?
Gương mặt Nhậm Sương Bạch vẫn băng lạnh, không thấy bất kỳ một nét biểu cảm nào, giọng đều đều tiếp :
- Ta nhìn thấy chúng đang chém giết sư phụ. Thôi Công Đức sử dụng một đôi Âm Dương luân, còn Ngao Trường Thanh sử dụng thanh Bạch Cốt kiếm... Thật ra thì chỉ cần một người trong bọn chúng cũng quá đủ để giết chết sư phụ, đặc biệt là Ngao Trường Thanh, võ công của y có thể nói là cao hơn sư phụ không biết đến đâu mà kể. Vậy mà chúng đã liên thủ tấn công sư phụ, chúng lóc từng miếng từng miếng thịt trên người sư phụ, cho đến khi sư phụ toàn thân dày đặc vết thương, máu tươi tưới ướt cả một khoảng sân, ngã xuống đoạn khí mà chết... Từ đầu chí cuối, ta không nghe sư phụ kêu la một tiếng nào!
Lại rùng mình mấy lượt, Chung Nhược Tự kêu lên :
- Thê thảm quá, Sương Bạch ca, vậy mà huynh cũng nhẫn tâm xem được sao?
Giọng nói Nhậm Sương Bạch nghe hơi biến dạng, nói :
- Ta đã xem, Chung cô nương, ta cắn răng mà xem, ta buộc mình phải xem cho hết tất cả cảnh tượng bày ra trước mắt, bởi vì ta muốn suốt đời ghi nhớ cảnh mỗi khi chúng vung binh khí lên, da thịt của sư phụ bị cắt bị xẻ ra sao, ta muốn khắc sâu hình ảnh đau đớn của sư phụ vào tâm khảm, ta muốn gương mặt bất thành nhân dạng của sư phụ trước lúc chết mãi mãi ghi vào trong trí ta. Ta không bỏ đi, ta ở lại để xem cho đến phút cuối cùng, xem chúng giết xong sư phụ, nhìn thấy thần thái dương dương tự đắc của chúng, nhìn thấy chúng xông vào nhà lục soát... ta nhìn thấy hết, cho đến lúc chúng bỏ đi...
Giọng nói đều đều như đang kể về chuyện chẳng liên quan gì đến mình của Nhậm Sương Bạch khiến cho Chung Nhược Tự càng nghe càng nổi gai ốc đầy người, run giọng nói :
- Sương Bạch ca, huynh... huynh không việc gì chứ?
Nhậm Sương Bạch gật đầu, nói :
- Đúng vậy, ta không sao cả, Chung cô nương!
Chung Nhược Tự thở mạnh mấy hơi cho thần trí tỉnh táo trở lại, nói :
- Sương Bạch ca, có một việc muội muốn hỏi...
Nhậm Sương Bạch đáp như cái máy :
- Nàng hỏi đi.
Cổ họng Chung Nhược Tự như có vật gì chẹn ngang, khó khăn lắm nàng mới thốt lên được :
- Sương Bạch ca, muội để ý thấy trong lúc huynh kể câu chuyện đầy máu hận của sư phụ, nhưng thần thái vẫn bình thản một cách bất thường, không kích động, không bi phẫn, tựa như đang kể về chuyện của ai đó chứ chẳng phải kể chuyện chính mình. Muội không hiểu, làm thế nào mà huynh có thể làm được như vậy, làm thế nào có thể nhẫn tâm được đến độ đó?
Giọng Nhậm Sương Bạch trầm trầm đáp :
- Chẳng có gì đáng kinh ngạc cả, Chung cô nương, một khi đã có quyết định giải quyết công việc theo chiều hướng nhất định rồi, thì dù đó là việc gì, kết quả có ra sao cũng nhất định làm cho đến tận cùng, động đến thất tình lục dục cũng vô ích mà thôi...
Bước chân con ngựa gầy của Nhậm Sương Bạch chậm dần rồi dừng hẳn lại, còn cách chiếc thạch kiều trước mặt một quãng nữa, tuy nhiên Nhậm Sương Bạch vẫn cảm nhận được một bóng người yểu điệu và cô độc đứng ở đầu cầu. Trực giác báo cho chàng biết bóng người ấy là của Chung Nhược Tự, thậm chí chàng còn cảm nhận được ánh tà dương ám vàng phủ lên gương mặt gầy gò của nàng, ánh tà dương làm cho thân ảnh Chung Nhược Tự trong mắt chàng mang một màu sắc lạ lùng, giữa sương chiều lãng đãng, thân ảnh ấy càng mang vẻ huyền hư, thoắt có thoắt không.
Thúc ngựa đi tới vài bước nữa, song mục Nhậm Sương Bạch chăm chú nhìn thân ảnh lờ mờ trước mặt, trầm giọng gọi :
- Có phải Chung cô nương đó không?
Không sai, người đứng lặng nơi đầu thạch kiều chính là Chung Nhược Tự, hai tay nàng nắm chặt lan can cầu, chú mục nhìn một người một ngựa đang tiến đến gần. Từ đằng xa, nàng đã nhìn thấy người ngựa, và dường như nàng tin chắc rằng đó là ai, nhưng mãi đến khi Nhậm Sương Bạch đến ngay trước mặt, lên tiếng gọi nàng mới dám tin đó là sự thật chứ không phải là mộng ảo, không phải là nỗi thất vọng như bao ngày qua nàng vẫn gặp.
Nhậm Sương Bạch lại cất tiếng hỏi :
- Chung cô nương đó có phải không?
Giơ hai tay ra phía trước, Chung Nhược Tự chạy ào tới trước như phát cuồng, nhưng khi đến giữa đường nàng bất thần đứng phắt lại, hơi thở dồn dập, gương mặt đỏ hồng chẳng biết là vì chạy hay vì thẹn thùng. Nàng cất tiếng gọi nho nhỏ :
- Sương Bạch ca... Sương Bạch ca...
Nhảy xuống ngựa, Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
- Tuy chẳng nhìn thấy được rõ ràng, nhưng ta cũng đoan chắc chính là nàng.
Dấn lên vài bước tiến sát đến bên Nhậm Sương Bạch, Chung Nhược Tự đưa mắt quan sát nam nhân trước mắt, gương mặt gầy gò nhợt nhạt, râu đâm ra tua tủa dưới cằm, dáng dấp trông có hơi tiều tụy, nhưng thần thái thì trông rất vui vẻ.
Rất tự nhiên, Nhậm Sương Bạch đưa tay nắm lấy tay Chung Nhược Tự, dịu dàng nói :
- Mặt trời sắp xuống núi rồi, chiều thu lạnh lẽo, gió to thế này, nàng chẳng chờ ở trong nhà mà chạy ra đây làm gì? Không sợ bị nhiễm lạnh sao?
Bàn tay mình bị bàn tay ấm nóng của Nhậm Sương Bạch nắm chặt nhưng Chung Nhược Tự không hề có cảm giác ngượng ngập hay đường đột, có chăng chỉ là cảm giác ấm áp thân thiết, gần gũi và an toàn. Xa cách bấy lâu nay, nhưng giữa hai người chừng như đã xích lại gần nhau hơn.
Sóng bước đi lên thạch kiều, Nhậm Sương Bạch quay sang nhìn Chung Nhược Tự, mỉm cười nói :
- Sao chẳng nói gì cả?
Chung Nhược Tự cúi thấp đầu, nói :
- Vốn là có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng đến khi gặp rồi lại chẳng biết nói gì ...
Nhậm Sương Bạch bật cười nói :
- Cô gái ngốc à, nếu vậy thì để từ từ hãy nói, giờ thì trả lời ta, tại sao lại đứng ngơ ngẩn một mình bên cầu?
Chung Nhược Tự nhìn Nhậm Sương Bạch nói :
- Muội chẳng phải chỉ đứng mà ngẩn ngơ, muội đang đợi huynh...
Nhậm Sương Bạch lại bật cười :
- Gọi nàng là cô gái ngốc, quả đúng là ngốc thật. Ta đâu có nói chắc là ngày nào sẽ trở về, nàng làm sao biết chắc hôm nay ta sẽ về mà ra đứng đợi? Nếu không phải hôm nay mà ngày mai ngày kia, thậm chí mươi bữa nửa tháng sau mới về thì sao?
Chung Nhược Tự im lặng một thoáng rồi nói :
- Trước khi đi huynh có nói là khoảng một tháng sau sẽ quay về, đếm đủ một tháng, ngày nào muội cũng ra đây đứng trông, muội tin chắc sẽ có một ngày muội sẽ trông thấy huynh trở về, ngày hôm nay chẳng phải là như vậy sao?
Hơi nhướng mày, Nhậm Sương Bạch cười cười hỏi :
- Chạy ra đây đứng trông mà làm gì? Vừa mệt vừa lạnh chứ ích gì? Nếu ta trở về thì nhất định sẽ gọi cửa, sợ gì không gặp mặt?
Chung Nhược Tự cúi đầu, hạ giọng thật thấp nói :
- Người ta chỉ muốn được thấy huynh sớm hơn một chút...
Nhậm Sương Bạch bỗng thấy hồn chao đảo, phải một lát sau chàng mới lấy lại được bình tĩnh, chậm rãi nói :
- Thấy sớm hơn hay muộn hơn cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, cần gì phải cực khổ như vậy?
Chung Nhược Tự không đáp lời, ánh mắt nàng thoáng một nét u buồn hờn giận, nàng ấm ức trong lòng, không lẽ tình cảm trong thiên hạ cũng phải chờ học hỏi kinh nghiệm nơi người đi trước, hoặc giả phải có cao nhân chỉ điểm mới có thể thấu hiểu chăng?
Thả ngựa cho nó tự đi kiếm ăn, bước vào trong nhà, Nhậm Sương Bạch cảm thấy thật sự được trở về nhà, ngoài cảm giác thoải mái tự tại, còn có một thứ cảm giác khác lạ mà xưa nay chàng chưa bao giờ được cảm nhận, xưa nay chàng sống một cuộc sống phiêu bạt tứ hải là nhà, cảm giác như thế này đúng là lần đầu tiên trong đời cảm nhận được, bất giác cúi đầu ngẫm nghĩ, do đâu mà có cảm giác lạ lùng như vậy.
Một tách trà nóng đặt vào tay Nhậm Sương Bạch, hương trà thơm lựng bốc lên, chẳng phải là loại trà móc câu hảo hạng đó sao?
Đưa tách trà lên gần mũi, Nhậm Sương Bạch hít mạnh một hơi dài, gật đầu khen :
- Trà ngon! Trà ngon tuyệt!
Trong khi đó đã có người cởi giày cho chàng, chẳng cần phải nhìn thấy, chàng đang ngồi trên ghế người ta nhất định là phải cúi thật thấp hoặc ngồi hẳn dưới đất mới có thể cởi giày cho chàng được.
Nhậm Sương Bạch vội vàng đặt chén trà xuống bàn, nói :
- Chung cô nương, để đó ta tự làm được mà!
Đang nửa quỳ nửa ngồi dưới đất, Chung Nhược Tự ngẩng mặt lên tươi cười nói :
- Để thay cho huynh một đôi giày vải, bên trong có lót bông, ấm áp hơn!
Nhậm Sương Bạch bất an nói :
- Thì để đó ta tự làm được mà, nàng cần gì phải làm như vậy?
Nhanh tay thay xong cho Nhậm Sương Bạch đôi giày, Chung Nhược Tự đứng dậy, đôi mục quang ấm áp nhìn Nhậm Sương Bạch nói :
- Ngày thường muội cũng hầu hạ đại ca như vậy, những việc trong bổn phận của nữ nhân, chẳng cần nam nhân phải nhọc sức!
Nhậm Sương Bạch lắc đầu nói :
- Cả đời ta phiêu bạc sóng gió, việc gì cũng tự làm quen rồi, xưa nay chưa có ai chăm sóc ta từng cái ăn cái mặc như vầy, nàng làm vậy ta làm sao dám nhận. Hơn nữa ta cũng chẳng phải là lệnh huynh, làm sao có tư cách để nhận sự hầu hạ của nàng?
Chung Nhược Tự mỉm cười nói :
- Sương Bạch ca, coi huynh kìa, mới cách biệt một tháng mười bảy ngày mà đã thành ra xa lạ như vậy rồi! Chúng ta là hoạn nạn chi giao, sinh tử chi giao, huynh đối với muội ân nghĩa như non như bể, cho dù là đại ca có còn tại thế cũng đến vậy là cùng, có gì là khác biệt? Cần gì phải khách sáo như vậy?
Bưng chén trà lên, uống một hớp, Nhậm Sương Bạch vẫn chưa hết lúng túng :
- Chẳng phải ta khách sáo, ta chẳng đáng nhận...
Chung Nhược Tự nghiêm giọng nói :
- Lần sau là sẽ quen thôi, Sương Bạch ca, nữ nhân là phải phục thị nam nhân... chỉ cần nam nhân đó là chủ căn nhà...
Một luồng nhiệt khí chợt bốc cao trong lồng ngực, hơi nóng từ chén trà bốc lên tạo thành một màn hơi sương mờ mờ, giữa làn hơi sương ấy thoáng hiện một khung cảnh gia đình ấm cúng, có vợ có chồng và có cả trẻ con...
Nhưng ngay lập tức, Nhậm Sương Bạch lắc mạnh đầu, cố xua đuổi ảo cảnh trước mắt, chàng nghiêm khắc tự cảnh cáo mình, một kẻ mù lòa lang bạt thì không được mơ ước đến một tương lai đẹp đẽ như vậy, mình có xứng đáng với một khuê nữ đang độ hoa niên như nàng không? Không, chắc chắn là không, mình không thể làm lỡ làng cuộc sống tươi đẹp của nàng được.
Chú mục nhìn những thay đổi trên gương mặt Nhậm Sương Bạch, Chung Nhược Tự nhẹ nhàng hỏi :
- Sương Bạch ca, huynh đang nghĩ gì vậy?
Nhậm Sương Bạch trấn tĩnh tinh thần, điềm tĩnh nói :
- Không có gì, ta đang nghĩ không khí trong nhà hiện thời giống hệt một gia đình, về đến đây ta có cảm giác yên ổn thư thái. À, Chung cô nương, ta còn quên hỏi nàng tối nay chúng ta ăn gì?
Chung Nhược Tự đã chuẩn bị mọi thứ từ lâu, đưa tay chỉ từng thứ nói :
- Hai món thịt nguội, dưa leo trộn da heo, dưa cải ướp đường, súp măng nấu sườn, thịt bò kho mặn, một dĩa trứng chiên và một tô canh gà ngoài ra còn có bánh bao nướng, Sương Bạch ca, từng đó thứ đã đủ chưa?
Nhậm Sương Bạch tươi cười nói :
- Với ta thì bấy nhiêu đó đã vương giả lắm rồi, quanh năm suốt tháng ít khi nào có dịp ngồi xuống ăn uống cho đàng hoàng, thường thì thứ gì cũng được, cứ nhét cho đầy bụng là được, giờ chỉ nghe nàng kể món thôi cũng đủ thèm rỏ dãi rồi!
Chung Nhược Tự sung sướng nói :
- Chỉ cần huynh thích ăn, mỗi ngày muội sẽ đổi món để huynh thưởng thức thỏa thích, gì chứ công phu trong nhà bếp muội cũng học được vài ngón, có lẽ mấy lúc trước huynh chưa để ý thấy.
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Có thể lúc đó ta đang bị thương đau đớn nên ăn không thấy ngon miệng, bởi vậy lúc đó ăn cho có ăn thôi chứ không biết ngon dở gì cả, lần này thì nàng cứ giở hết tài năng làm bếp ra để ta được hưởng chút hương vị gia đình...
Chung Nhược Tự bật cười khanh khách nói :
- Huynh nói nghe tội nghiệp quá, Sương Bạch ca, cứ yên tâm đi, chỉ cần huynh ở nhà ba tháng bảo đảm muội sẽ nuôi cho huynh mập ra trắng ra cho mà xem.
Không chỉ ba tháng, Nhậm Sương Bạch sao lại không muốn ở lại cái tạm gọi là “nhà” này ba năm hay ba chục năm? Nhưng tình thế hiện thời đâu cho phép chàng an nhàn dài lâu như vậy được! Những việc đang chờ đợi chàng ở phía trước ẩn tàng nhiều gian nan, chưa biết chàng có sống được để hưởng an nhàn hay không nữa.
Ánh dương rực rỡ nhưng không khí vẫn mát dịu dát vàng lên gương mặt bình lặng, dát vàng lên đôi tay thoan thoắt khéo léo của Chung Nhược Tự, trong khoảng sân hẹp trước nhà Chung Nhược Tự đang may may vá vá, không gian yên tĩnh đến nỗi tiếng kim châm thủng vải cũng có thể nghe thấy.
Nhậm Sương Bạch ngồi trên chiếc thạch đôn đối diện Chung Nhược Tự, song mục chàng chăm chú nhìn động tác của nàng, trông thần thái chàng dường như có thể nhìn rõ quang cảnh trước mặt vậy.
Đưa chiếc áo lên miệng cắn đứt sợi chỉ, Chung Nhược Tự ngẩn mặt nhìn lên, chẳng biết lòng có cảm xúc gì, bỗng thở dài đánh sượt một cái.
Nhậm Sương Bạch sửa lại thế ngồi, hơi mỉm miệng cười, nói :
- Vô duyên vô cớ, sao lại thở dài?
Chung Nhược Tự đặt chiếc áo xuống đầu gối, nhìn Nhậm Sương Bạch nói :
- Sương Bạch ca, trở về nhà lần này muội thấy thần thái huynh chẳng được tự tại cho lắm, suốt ngày cứ trầm tư mặc tưởng, hay là có chuyện gì còn chưa giải quyết xong?
Nhậm Sương Bạch im lặng một thoáng rồi nói :
- Khi trước ta đã từng kể cho nàng nghe, ta đã từng có một vị sư phụ, một vị sư phụ võ nghệ bình thường nhưng lại hết lòng thương yêu ta, chính người đã thu dụng và nuôi dưỡng ta, một đứa cô nhi không thân không thích đang đói khát chờ chết; cũng chính người đã dạy cho ta những căn bản võ công nhập môn, nuôi dạy ta khôn lớn thành người. Sư phụ là một võ lâm hán tử bình thường nhất trong những người bình thường, tâm dạ thẳng ngay, đạm bạc danh lợi, suốt đời chấp giữ nhân nghĩa đạo lý, cho đến khi trút hơi thở cuối cùng cũng ghét ác như cừu. Ta tôn kính người, một vị sư phụ, một người cha...
Chung Nhược Tự cúi đầu nói :
- Những điều này huynh đã kể, Sương Bạch ca, tiên sư bị ác nhân hãm hại, huynh đã hy sinh đôi mắt để học lấy võ công ngõ hầu báo sư cừu.
Nhậm Sương Bạch trầm ngâm một lúc rồi tiếp :
- Gần mười năm qua ta cắn răng chịu đựng bao khổ sở nhục nhằn, chịu để cho Khuất Tịch la mắng hò hét kể cả đánh đập, ta như một con chó trung thành chạy đông chạy tây làm việc cho lão, thay lão làm điều bạo ngược, tất cả chỉ là để học lấy một thân võ công, để báo cừu cho vị sư phụ đáng thương của ta!
Chung Nhược Tự mân mê chiếc áo trong tay, khó khăn lắm mới giữ được giọng bình tĩnh nói :
- Sương Bạch ca, những việc này xảy ra đã quá lâu rồi, thế sự thương hải tang điền, nhân diện biến thiên, chẳng ai biết được những người trong cuộc ngày ấy giờ đã ra sao. Muội... muội không phải có ý khuyên huynh quên đi sư cừu, Sương Bạch ca, ý muội muốn nói là có cần đi báo cừu gấp đến như vậy không?
Gương mặt Nhậm Sương Bạch trầm trầm, một lúc sau chàng dịu giọng nói :
- Ta hiểu được ý nghĩ trong đầu nàng, ta cũng hiểu được chỗ dụng tâm của nàng, Chung cô nương, nhưng việc này không thể không giải quyết cho ổn thỏa, với lương tri đạo đức, với tình cảm trách nhiệm, ta không có sự lựa chọn nào khác. Gần mười năm rồi, ta chờ đợi đã quá lâu rồi...
Nét mặt thoáng hiện vẻ thống khổ, Chung Nhược Tự nói :
- Cả cuộc đời của mình, sợ rằng muội chẳng bao giờ thoát khỏi được sự trói buộc của sợi dây cừu hận, không thoát khỏi được trường mưa máu gió tanh. Từ khi muội bắt đầu hiểu biết, bên tai toàn nghe những chuyện nếu không phải là tranh giành chém giết, mạnh sống yếu chết thì cũng là chuyện bạo lực ngang tàng, ân ân oán oán... Đến khi Quỷ Mã bang bị nội gian làm phản, rồi đại ca bị hại, trong tuyệt cảnh cô khổ phiêu linh gặp được huynh như người chết đuối vớ được cọc, nhưng chẳng được bao lâu huynh lại bị cuốn vào vòng xoáy của ân oán cừu hận... Sương Bạch ca, mấy ngày nay thấy huynh mặt ủ mày ê, thường tránh ra chỗ vắng ngồi một mình, muội đoán là vì mối sư cừu còn chưa báo xong ấy, thật không may, muội đã đoán đúng...
Nhậm Sương Bạch thở dài nói :
- Thế gian có nhiều việc chẳng do mình quyết định được, có những trách nhiệm mà không một ai có thể làm thay được, Chung cô nương, tất cả chúng ta đều muốn tiếp tục sống, nhưng phải sống sao cho lòng được yên ổn, sống mà không phải ngày đêm hổ thẹn với lòng, sống như vậy mới có ý nghĩa, mới được thư thả. Bằng ngược lại, cuộc sống sẽ là một gánh nặng, Chung cô nương, không lẽ nàng không muốn ta sớm được giải thoát khỏi cái gánh nặng ngàn cân đeo đẳng bên người ấy sao?
Chung Nhược Tự nghẹn ngào gật đầu nói :
- Muốn, muội muốn như vậy lắm chứ. Muội muốn huynh được sống như vậy, sống suốt đời ở nơi mà muội phải luôn được nhìn thấy huynh, sống ở ngay bên cạnh muội...
Sắc diện Nhậm Sương Bạch cũng đầy đau khổ, nói :
- Chung cô nương, nàng nhìn thấy đôi mắt của ta không? Ngày trước nó bình thường như mắt của mọi người, nhưng giờ đây thì nó chẳng còn chức năng của một đôi mắt nữa, thử nghĩ xem gần mười năm nay ta chịu hết đắng cay khổ nhục của đời người là vì cái gì? Đó không phải là vì báo đáp sư ân, báo cừu tuyết hận cho ân sư, sư phụ đã vì ta mà làm trăm việc ngàn việc tốt, cả đời ta chỉ làm cho người mỗi một việc...
Chung Nhược Tự đưa hai tay bưng mặt, hai vai nàng run run liên hồi, khóc không thành tiếng.
Nhậm Sương Bạch chú mục nhìn Chung Nhược Tự, giọng thành khẩn nói :
- Báo xong sư cừu, chúng ta vẫn chưa thể phủi tay mà sống an nhàn, nỗi uất hận trong lòng đại ca nàng không thể cứ mãi là nỗi uất hận không tan, máu của anh ta không thể chảy một cách vô ích như vậy, Chung cô nương, anh ta là huynh trưởng của nàng, là ân nhân cứu mạng ta, chỉ cần còn chút hơi thở, chúng ta không thể để cho anh ấy chết không nhắm mắt dưới cửu tuyền!
Buông hai tay đang ôm mặt xuống, Chung Nhược Tự đưa đôi mắt ướt đẫm nhìn Nhậm Sương Bạch, giọng kích động nói :
- Sương Bạch ca, huynh vẫn còn nhớ việc của đại ca...
Nhậm Sương Bạch trầm giọng nói :
- Đúng như lời nàng đã nói, chúng ta là hoạn nạn chi giao, sinh tử chi tình, Chung cô nương, giữa ta và huynh muội nàng đã có duyên phận như vậy, làm thế nào mà quên được?
Lau khô nước mắt đọng trên má, Chung Nhược Tự cúi đầu, nói :
- Sương Bạch ca, huynh không trách muội chứ?
Nhậm Sương Bạch tròn mắt ngạc nhiên hỏi :
- Trách nàng? Trách nàng về việc gì mới được chứ?
Chung Nhược Tự càng cúi thấp đầu, nói :
- Muội... muội quá ích kỷ, chỉ nghĩ tới việc trước mắt, ngóng tới việc tương lai mà quên việc đã qua, chỉ lo đến an nguy của huynh mà bỏ qua đạo nghĩa, bỏ qua huyết hải thâm cừu...
Nhậm Sương Bạch chồm tới, đặt hai tay lên bàn tay Chung Nhược Tự, dịu dàng nói :
- Nữ nhân ai cũng nghĩ như vậy cả, nàng không có gì đáng trách, ít ra nàng còn hơn những nữ nhân khác, biết đạo lý, biết cân nhắc khinh trọng.
Chung Nhược Tự lau mắt mỉm cười nói :
- Đừng khen muội nữa, chỉ cần huynh đừng giận muội là đủ rồi, muội chẳng mong gì hơn.
Khẽ vỗ vỗ lên lưng bàn tay Chung Nhược Tự, Nhậm Sương Bạch ngồi trở lại thạch đôn, vầng trán chàng trông đã giãn hẳn ra.
Hai tay ôm má, Chung Nhược Tự nói :
- Sương Bạch ca, huynh có thể nói cho muội nghe chuyện của sư phụ huynh không?
Nhậm Sương Bạch hỏi lại :
- Nàng muốn nghe chuyện gì?
Chung Nhược Tự cẩn trọng nói :
- Chẳng hạn như vì sao mà sư phụ huynh lại kết oán với người ta, người đó là ai...
Nhậm Sương Bạch ngẩng mặt nhìn trời, giọng bình thản đều đều, kể :
- Sư phụ ta họ Điền, tên là Điền Vị, chữ “Vị” trong “Vị Thủy”. Sư phụ ta bình sinh chỉ có hai người thân thích, ta và một người cháu tên là Ngô Học Nghĩa. Gia tộc Điền gia vốn ít người, sư phụ cũng chẳng có thê tử, người chị ruột của sư phụ, mẹ của Ngô Học Nghĩa, thì mất sớm, vì lẽ đó mà sư phụ rất thương yêu Ngô Học Nghĩa. Có lẽ vì thiếu tình mẫu tử, nhà không có người quản giáo nên phẩm đức của Ngô Học Nghĩa chẳng tốt đẹp gì. Mới hơn hai mươi tuổi đầu mà cờ bạc rượu chè, chẳng thứ nào hắn không biết. Vì hắn mà sư phụ luôn gặp chuyện phiền não rắc rối...
Nhậm Sương Bạch hơi dừng lời, Chung Nhược Tự chen vào, hỏi :
- Thế còn thân phụ của Ngô Học Nghĩa thì sao? Sao ông ta không quản giáo y?
Nhậm Sương Bạch lắc đầu, thở dài nói :
- Cha Ngô Học Nghĩa là một bợm nhậu, ba ngày thì say khướt đến hai ngày rồi, ngày thường ông ta làm thuê làm mướn cho dân chúng quanh vùng, đại khái cũng là các việc đánh cá phơi lưới cho ghe chài. Lão tự lo cho mình còn không xong, lấy đâu quản giáo đứa con trai nhiễm nặng các thói hư tật xấu trong thiên hạ? Hơn nữa, trước khi Ngô Học Nghĩa gây ra đại họa hơn năm thì lão đã té ngã từ trên mái nhà xuống đất chết rồi.
Chung Nhược Tự thở dài nói :
- Người có số khổ thì vùng vẫy cách nào cũng không ra khỏi được một chữ khổ!
Nhậm Sương Bạch lắc đầu, nói :
- Chưa hẳn đã là vậy, chỉ cần bản thân biết khinh trọng, biết từ trong bể khổ bơi lên, nhất định sẽ có ngày ngẩn mặt với đời, chỉ sợ cứ mải mê trong bể khổ, lại còn tiêm nhiễm các thói hư tật xấu, chấp mê bất ngộ thì suốt đời chẳng ngóc đầu dậy nổi, càng ngày càng lún sâu vào trụy lạc, hại mình hại người!
Chung Nhược Tự lại hỏi :
- Nói vậy là mọi tai họa đều từ Ngô Học Nghĩa mà ra cả?
Nhậm Sương Bạch lại thở dài, nói :
- Đúng là nghiệp chướng, năm ấy Ngô Học Nghĩa chừng như bị quỷ ám mê muội cả đầu óc, chạy đến một đổ trường lớn nhất địa phương để đánh bạc, chỉ trong hai canh giờ đã thua đến hơn mười bảy ngàn lượng bạc! Trong số hơn mười bảy ngàn lượng bạc đó thì có đến hơn mười sáu ngàn tám trăm lượng là vay của chủ đổ trường!
Chung Nhược Tự hừ một tiếng nói :
- Đổ trường làm ăn kiểu gì mà lạ vậy? Chắc tại Ngô Học Nghĩa nghèo kiết xác mà giả bộ làm người giàu có, mới có chuyện chủ đổ trường dám cho vay một lúc nhiều bạc như vậy! Lỡ thua hết rồi y lấy gì mà trả nợ? Mở đổ trường sao lại có người dại dột đến như vậy?
Nhậm Sương Bạch lắc đầu nói :
- Nàng nói sai rồi, bọn chúng biết hết, biết rất cặn kẽ, đồng thời việc cho Ngô Học Nghĩa mượn bạc chẳng phải là hành động nông nổi nhất thời mà đã được chúng tính toán rất chu toàn! Chúng dư sức biết Ngô Học Nghĩa chẳng có gia sản gì đáng kể, nhưng biết y có một người cậu, tức sư phụ Điền Vị của ta. Sư phụ tuy chẳng giàu có gì, nhưng nhà cũng có vài mẫu ruộng tốt, một gian nhà ngói với một ít vườn tược, bấy nhiêu đó nếu đem bán hết thì cũng vừa đủ số, đồng thời chúng cũng biết chắc chắn sư phụ chẳng khi nào bỏ mặc đứa cháu mồ côi duy nhất của mình...
Chung Nhược Tự nghiến răng thốt lên một tiếng :
- Độc!
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Không sai, Chung cô nương, thường thì bọn người mở đổ trường, cho vay nặng lãi mười tên đủ mười đều chẳng phải là hạng tốt lành gì, nếu chẳng phải là bang hội giang hồ thì cũng là thổ hào ác bá. Chúng đã dám mở đổ trường, dám cho vay bạc, tất phải có cách để đòi nợ, lấy lãi, chẳng sợ con nợ trốn mà cũng chẳng lo con nợ thiếu dai. Sau khi Ngô Học Nghĩa thua bạc, đến ngày thứ ba thì người của đổ trường đến đòi nợ, không chỉ có nợ, hơn mười sáu ngàn lượng bạc ấy cứ lãi chín phân một ngày cộng dồn lên, thử hỏi Ngô Học Nghĩa làm sao trả nổi? Lần thứ hai chúng đến đòi nợ, Ngô Học Nghĩa vẫn không có bạc để trả, thế là động tay động chân, Ngô Học Nghĩa bị đòn một trận, mặt mày sưng tím, lại còn bị chúng chặt mất ba ngón tay để thị oai. Ngô Học Nghĩa biết không thể để kéo dài được nữa, đúng như dự đoán của đổ trường, chạy đến nhờ ông cậu ra tay cứu giúp...
Chung Nhược Tự tức giận nói :
- Việc này chắc chắn là cờ gian bạc lận rồi, Sương Bạch ca, bất luận là vận có đen thế nào, trong vòng hai canh giờ không thể thua hết đến gần hai vạn lượng bạc như vậy được. Chưa biết chừng chúng đã có dự mưu từ trước, bày sẵn bẫy rập dẫn dụ Ngô Học Nghĩa vào tròng.
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Không sai, lúc đó ta cùng sư phụ cũng nhận định như vậy. Sư phụ sau khi nghe Ngô Học Nghĩa khóc kể một hồi, đau lòng vì thấy cháu toàn thân đầy vết thương, tức tối bọn người ở đổ trường bày mưu hại người. Sư phụ dắt ta cùng Ngô Học Nghĩa đến đổ trường gặp mặt tên quản sự để lý luận. Song phương giáp mặt chỉ nói được dăm ba câu, tình hình lập tức trở nên căng thẳng...
Chung Nhược Tự chừng như đã sớm đoán biết sự việc sẽ diễn ra như vậy, gật đầu nói :
- Không căng thẳng sao được? Cứ hòa mục tươi cười thì làm sao đòi được nợ?
Nhậm Sương Bạch hơi mỉm cười, thần thái thản nhiên như đang thuật chuyện của người khác, nói :
- Tên quản sự của đổ trường vừa gặp mặt đã lập tức ra giá, tiền vay mười sáu ngàn tám trăm mười lượng, cộng thêm lãi của bảy ngày, bỏ qua số lẻ, tổng cộng phải trả là mười bảy ngàn bảy trăm mười tám lượng, giấy vay ghi rõ rành rành, còn có dấu tay của Ngô Học Nghĩa ấn lên làm bằng. Y còn nói rõ ràng, không được thiếu một xu!
Chung Nhược Tự nghiến răng nói :
- Đúng là bọn cờ gian bạc lận!
Nhậm Sương Bạch thản nhiên nói :
- Đương nhiên là chúng không nhận, ngược lại còn chụp mũ nói bọn ta thua bạc làm liều, mưu đồ gây sự để quịt nợ, đến lúc đó thì việc đã rồi, lấy chứng cứ đâu để buộc tội chúng nữa?
Trên vầng trán Chung Nhược Tự bắt đầu nổi những đường gân xanh nho nhỏ, giọng gấp gáp hỏi :
- Thế sau đó? Sau đó sự việc diễn ra thế nào?
Nhậm Sương Bạch đưa tay sờ sờ lên mũi, chậm rãi nói :
- Sư phụ ta đương nhiên là không đồng ý trả nợ, thế là sự thể trở nên căng thẳng, sư phụ nổi giận dắt ta cùng Ngô Học Nghĩa bỏ về, bọn người ở đổ trường ỷ thế làm tàng, đã không làm thì thôi làm thì làm cho tới, cả một đám tay chân hùng hùng hổ hổ kéo ra chặn đường, nói rõ là không trả nợ thì đừng hòng bỏ đi!
Chung Nhược Tự thở dài nói :
- Chắc là không động thủ không xong?
Nhậm Sương Bạch gật đầu, nói :
- Không động thủ sao được? Ta cũng từng nói, sư phụ lòng dạ thẳng ngay, ghét ác như cừu, gặp chuyện như vậy làm gì mà nhịn được? Sư đồ ta liên thủ, tả đột hữu xông, bọn chúng tuy đông người nhưng võ nghệ bình bình, cuối cùng thì sư đồ ta cũng xông được ra ngoài, không những làm cho đổ trường ghế đổ bàn xiêu mà còn đả thương được năm bảy tên lâu la. Xong việc sư phụ vỗ tay cười lớn, cảm thấy hả dạ vô cùng.
Chung Nhược Tự mặt rầu rầu nói :
- Chỉ sợ mấy sư đồ vui mừng quá sớm, đó có phải chính là mầm họa dẫn đến cái chết của sư phụ huynh không?
Nhậm Sương Bạch vẫn thản nhiên như không, gật đầu nói :
- Không sai. Bọn ta đã vui mừng quá sớm. Trưa ngày hôm thì người ta đã tìm đến nhà, lần này chỉ có hai người thôi, một người là ông chủ thật sự đằng sau đổ trường, hiệu xưng “Thôi Bác Bì” tên là Thôi Công Đức, người kia là huynh đệ kết nghĩa của Thôi Công Đức, người mà y nịnh nọt cung phụng như tổ tiên, “Kỳ Linh Đồng” Ngao Trường Thanh...
Chung Nhược Tự kêu lên một tiếng, nói :
- Muội có nghe nói tới người này, nghe đâu lão xuất thân từ Ma Ca kỳ bên Tây Tạng, sau khi lớn lên chẳng giữ thanh quy, vì ham muốn sự xa xỉ hào hoa trần thế nên bỏ trốn đi hoàn tục, không chỉ có vậy, lão còn lao vào con đường hắc đạo, bao nhiêu năm qua chắc đã sớm trở thành một đại hào hùng cư một cõi rồi. Nghe nói võ công của lão cao siêu, thủ đoạn tàn độc, Phật pháp của Ma Ca kỳ chẳng nhiễm được vào đầu lão, nhưng tinh túy võ công của Ma Ca kỳ thì lão hấp thu được hầu hết!
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Nói rất đúng, còn một điểm nữa, vóc dáng người này rất đặc biệt, vào thời điểm đó, y ít ra cũng đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng dáng điệu thì chẳng khác gì một đồng tử chừng mười ba mười bốn tuổi. Thân hình nhỏ thó gầy gò, để một chỏm tóc cột nhổng lên trời, mình mặc một bộ áo quần thêu “Lưu hải hý thiền đồ”, gương mặt đầy nét trẻ thơ, lại thêm nước da trắng mịn non nớt, nhìn bề ngoài không ai có thể ngờ được đó là một nhân vật khét tiếng trong làng hắc đạo. Nếu y không mở miệng, đứng cạnh “Thôi Bác Bì” trông cứ như hai cha con...
Chung Nhược Tự nhíu mày nói :
- Tục ngữ nói, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, bọn chúng tuy chỉ có hai người, nhưng chắc là không có gì để e dè!
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Hoàn toàn chính xác, trước khi đến, chúng đã dò la biết được võ công của sư phụ cao thấp thế nào, thân thế ra sao... một khi đã hỏi ra rồi, đương nhiên là chúng biết chắc bằng vào sức hai người đủ để làm thịt thầy trò ta, nếu cứ khăng khăng không chịu bán ruộng bán nhà để trả nợ cho chúng.
Chung Nhược Tự hỏi :
- Huynh làm sao biết được trước khi đến chúng đã tra hỏi rõ ràng rồi?
Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
- Thì chính miệng chúng nói ra mà. Thật ra thì việc như vậy chẳng cần chúng nói ra cũng có thể thấy được. Vào thời điểm đó Thôi Công Đức đã không còn là một người vô danh tiểu tốt nữa, danh vọng của Ngao Trường Thanh thì không cần phải nói. Sư đồ ta lấy gì để đối chọi với chúng? Thôi Công Đức vừa bước vào nhà đã đi thẳng vào vấn đề, ngoài số bạc mà Ngô Học Nghĩa nợ ra, sư đồ ta còn phải bồi hoàn thiệt hại cho đổ trường một vạn lượng nữa, việc người của y bị thương kể như là gặp chuyện không may, để chúng tự lo thuốc thang chứ chẳng cần bọn ta phải bồi thường, hơn nữa sư đồ ta mỗi người phải tự chặt một tay một chân để tạ tội!
Chung Nhược Tự không nhịn được hét lớn :
- Làm gì có chuyện ngang ngược đến như vậy? Làm như vậy là bức người ta vào tuyệt lộ rồi còn gì? Ai mà nhịn được?
Nhậm Sương Bạch nhìn ra xa xa, chậm rãi nói :
- Vậy mà vừa nghe xong sư phụ đã lập tức gật đầu ưng thuận, người kéo ta ra nhà sau, mượn cớ là gom góp đồ tế nhuyễn và lấy giấy làm khế ước trao nhà đất ruộng vườn cho chúng, nhưng thực tế là sư phụ nhân cơ hội đó bảo ta mau chóng trốn đi. Đương nhiên là ta không chịu làm như vậy, sống chết gì sư đồ cũng có nhau. Không ngờ sư phụ quỳ hẳn xuống trước mặt ta, lệ nóng tuôn trào nói: “Sương Bạch, con nhất định phải sống, chỉ có như vậy mới còn hy vọng được báo thù, nếu để hai sư đồ ta chết hết thì oán thù này ai sẽ trả. Năm ấy nhận ngươi đem về nuôi, ta cũng chỉ nhớ là ngươi họ Nhậm, ngươi nhẫn tâm nhìn thấy họ Nhậm nhà ngươi phải tuyệt tự tuyệt tôn sao?”
Mười ngón tay đan chặt vào nhau, hơi thở dồn dập gấp gấp, song mục Chung Nhược Tự đầy vẻ khiếp hãi, chừng như không phải Nhậm Sương Bạch mà chính nàng đang phải đối mặt với hiểm cảnh, kêu lên :
- Sương Bạch ca, phải chạy đi, mau chạy đi...
Thần thái Nhậm Sương Bạch vẫn trầm tĩnh, nhẹ nhàng nói :
- Không cần phải nóng lòng như vậy, Chung cô nương, cuối cùng thì ta cũng đã nghe lời sư phụ mà bỏ trốn...
Chung Nhược Tự thoáng rùng mình một cái, chợt tỉnh khỏi cơn mê, đưa tay lau mồ hôi ướt đầm trên trán, sắc diện nàng nhợt nhạt, nỗi sợ hãi còn chưa kịp tan đi, thở hắt ra một hơi dài nói :
- Vừa rồi muội cứ tưởng như mình đang đứng cạnh huynh lúc đó, sợ chết đi được!
Nhậm Sương Bạch chậm rãi kể tiếp :
- Ta không dám cãi lời sư phụ, hơn nữa những điều sư phụ nói đều là thực tế, trong nỗi sợ hãi đến mụ cả đầu óc, ta nhảy qua cửa sổ đào thoát, nhưng chạy đi được một lát thì đầu óc ta tỉnh táo trở lại, ta lặng lẽ quay lại xem chúng làm gì sư phụ. Ẩn thân trong một bụi cây bên ngoài, cảnh tượng trong nhà lọt vào mắt ta không sót một chi tiết nhỏ...
Chung Nhược Tự cảm thấy bất an nói :
- Sương Bạch ca, huynh... huynh nhìn thấy những gì?
Gương mặt Nhậm Sương Bạch vẫn băng lạnh, không thấy bất kỳ một nét biểu cảm nào, giọng đều đều tiếp :
- Ta nhìn thấy chúng đang chém giết sư phụ. Thôi Công Đức sử dụng một đôi Âm Dương luân, còn Ngao Trường Thanh sử dụng thanh Bạch Cốt kiếm... Thật ra thì chỉ cần một người trong bọn chúng cũng quá đủ để giết chết sư phụ, đặc biệt là Ngao Trường Thanh, võ công của y có thể nói là cao hơn sư phụ không biết đến đâu mà kể. Vậy mà chúng đã liên thủ tấn công sư phụ, chúng lóc từng miếng từng miếng thịt trên người sư phụ, cho đến khi sư phụ toàn thân dày đặc vết thương, máu tươi tưới ướt cả một khoảng sân, ngã xuống đoạn khí mà chết... Từ đầu chí cuối, ta không nghe sư phụ kêu la một tiếng nào!
Lại rùng mình mấy lượt, Chung Nhược Tự kêu lên :
- Thê thảm quá, Sương Bạch ca, vậy mà huynh cũng nhẫn tâm xem được sao?
Giọng nói Nhậm Sương Bạch nghe hơi biến dạng, nói :
- Ta đã xem, Chung cô nương, ta cắn răng mà xem, ta buộc mình phải xem cho hết tất cả cảnh tượng bày ra trước mắt, bởi vì ta muốn suốt đời ghi nhớ cảnh mỗi khi chúng vung binh khí lên, da thịt của sư phụ bị cắt bị xẻ ra sao, ta muốn khắc sâu hình ảnh đau đớn của sư phụ vào tâm khảm, ta muốn gương mặt bất thành nhân dạng của sư phụ trước lúc chết mãi mãi ghi vào trong trí ta. Ta không bỏ đi, ta ở lại để xem cho đến phút cuối cùng, xem chúng giết xong sư phụ, nhìn thấy thần thái dương dương tự đắc của chúng, nhìn thấy chúng xông vào nhà lục soát... ta nhìn thấy hết, cho đến lúc chúng bỏ đi...
Giọng nói đều đều như đang kể về chuyện chẳng liên quan gì đến mình của Nhậm Sương Bạch khiến cho Chung Nhược Tự càng nghe càng nổi gai ốc đầy người, run giọng nói :
- Sương Bạch ca, huynh... huynh không việc gì chứ?
Nhậm Sương Bạch gật đầu, nói :
- Đúng vậy, ta không sao cả, Chung cô nương!
Chung Nhược Tự thở mạnh mấy hơi cho thần trí tỉnh táo trở lại, nói :
- Sương Bạch ca, có một việc muội muốn hỏi...
Nhậm Sương Bạch đáp như cái máy :
- Nàng hỏi đi.
Cổ họng Chung Nhược Tự như có vật gì chẹn ngang, khó khăn lắm nàng mới thốt lên được :
- Sương Bạch ca, muội để ý thấy trong lúc huynh kể câu chuyện đầy máu hận của sư phụ, nhưng thần thái vẫn bình thản một cách bất thường, không kích động, không bi phẫn, tựa như đang kể về chuyện của ai đó chứ chẳng phải kể chuyện chính mình. Muội không hiểu, làm thế nào mà huynh có thể làm được như vậy, làm thế nào có thể nhẫn tâm được đến độ đó?
Giọng Nhậm Sương Bạch trầm trầm đáp :
- Chẳng có gì đáng kinh ngạc cả, Chung cô nương, một khi đã có quyết định giải quyết công việc theo chiều hướng nhất định rồi, thì dù đó là việc gì, kết quả có ra sao cũng nhất định làm cho đến tận cùng, động đến thất tình lục dục cũng vô ích mà thôi...