- Nhậm huynh, chẳng phải tại hạ thấy khó rồi tìm lời thoái thác, những điều tại hạ nói đều là tình thật, biết rõ không thể làm mà cứ cố làm, không những hại mình mà còn liên lụy đến người khác, mong Nhậm huynh thông cảm với nỗi khổ tâm của tại hạ.
Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
- Tại hạ không hề có ý trách móc gì Sở huynh, chẳng có ý trách móc chút nào cả, đó là chưa kể tại hạ quyết chẳng để cho bất kỳ ai nhúng tay vào chuyện này, đừng nói là nhị vị cũng đang gặp phải cảnh ngộ éo le, hiện thời nhị vị tự bảo vệ mình còn khó khăn thay, huống hồ phân thân để giúp đỡ người khác? Cùng là một việc giúp người, nhưng cũng phân ra rất nhiều loại khác nhau, việc của tại hạ thuộc về loại sinh tử, làm nó là lấy tánh mạng ra để mà mạo hiểm, giữa tại hạ và nhị vị bất quá cũng chỉ mới gặp mặt vài lần, giao tình đã không thâm trọng, tại hạ làm sao dám nhận sự hy sinh to lớn như vậy từ nhị vị? Hy sinh tánh mạng vì một người khác là một nghĩa cử vô cùng cao thượng, cả người cho và người nhận làm sao có thể không thận trọng được?
Dừng lời một thoáng, chàng lại tiếp :
- Những lời này của tại hạ cũng là những lời nói chân tình, xin nhị vị chớ trách, nhưng bất luận thế nào, tại hạ cũng vô cùng cảm kích tấm lòng nghĩa khí của Nghê cô nương.
Nghê Lệ Thi ảo não nói :
- Nhậm Sương Bạch, tánh khí của ta xưa nay nói điều gì không có thói quen suy nghĩ trước, muốn nói điều gì là mở miệng nói ngay, chẳng cần suy trước tính sau coi nó sẽ gây ra hậu quả gì hay không, đặc biệt là ta rất nóng nảy khiến cho cách thể hiện đôi khi rất thô thiển, một việc vốn là rất tốt đẹp khi ta nhúng tay vào thì trở nên lộn xộn thêm ra dù ta không hề có ý xấu. Nhưng những lời khi nãy hoàn toàn là lời tâm huyết của ta, không phải ta cố ý nói nghe hay ho để lấy lòng ngươi. Giúp đỡ một người, phải coi mối giao tình thân hay sơ thì phải rồi, nhưng còn phải tính đến khía cạnh đạo nghĩa, nên hay không nên làm. Ta nói vậy ngươi thấy có đúng không?
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Nghê cô nương nói chí phải, nhưng trước khi quyết định giúp người, còn phải xem xét điều kiện của bản thân có thể làm được hay không nữa! Nghê cô nương, nói tóm lại, tấm lòng của nhị vị, tại hạ xin tâm lãnh!
Trong khi đó thì Sở Thanh Nguyên cảm thấy chẳng còn hứng thú gì nữa, chỉ lẳng lặng ngồi nhai bánh bao, cả Nghê Lệ Thi cũng trở nên trầm tư mặc tưởng, không khí trong lều bỗng như lạnh lùng hơn rất nhiều.
Qua một lúc, Nhậm Sương Bạch lại cất tiếng phá tan sự im lặng, nói :
- Nhị vị, Đường Bách Nhẫn và Tư Đồ Vệ là thần thánh phương nào vậy?
Sở Thanh Nguyên vội vàng nuốt ực miếng bánh trong miệng, thiếu chút nữa đến phải mắc nghẹn trong cổ họng, nói :
- Huynh hỏi đến hai tên ác tặc đó ấy à? Đều là những đạo hữu trong làng hắc đạo cả, chúng cùng với ba tên Tiêu Ngũ Phúc, Diêm Đông Lập, Hướng Sơn hợp xưng “Ác Đởm ngũ độc”. Năm tên ác tặc này tên nào tên nấy độc ác vô lương, tuyệt tình tuyệt nghĩa, là hạng người chẳng thể nào gần được!
Nghê Lệ Thi cũng căm phẫn tiếp thêm :
- Mọi người ai nấy cũng đều bôn ba bên ngoài, lăn lộn trong chốn giang hồ, hành sự ít ra cũng còn phải lưu lại chút tình nghị, còn bọn ác ôn này thì chẳng kể gì đến tình nghị cả, trở mặt còn nhanh hơn cả người ta lật sách, một khi nhìn thấy lợi lớn thì tham lam đến độ sợ rằng cha mẹ ông bà chúng cũng chẳng cần lý tới, mẹ nó thứ sài lang ác thú sợ cũng chưa độc bằng mấy tên này!
Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
- Vậy ra nhị vị cùng chúng gây nên oán cừu cũng chính vì chữ lợi mà ra?
Nghê Lệ Thi chẳng chút giấu diếm, gật đầu nói :
- Người ta ai cũng phải ăn cơm mặc áo, quanh đi quẩn lại cũng chỉ vì tranh nhau chữ danh chữ lợi, danh chỉ là thứ hư ảo, có lợi trước rồi chữ danh mới đáng để nhắc tới, mẹ nó, bạc thì trắng phau phau và hiển hiện rất rõ ràng, thiếu nó thì bất cứ thứ gì có nhắc tới cũng bằng vô dụng. Thượng tuần tháng trước, ta và Thanh Nguyên được tin nội tuyến, vội vã chạy tới bến sông để đấu giá mua một lô gạo mốc, luồn lách đã đời, trên dưới đều đã lo trót lọt cả rồi, chỉ còn giao tiền nữa là có thể nhận gạo, ngay đêm trước ngày giao tiền, bọn Đường Bách Nhẫn mò tới, đòi bọn ta phải chia một nửa số gạo lại cho chúng, nếu không chia gạo thì chia hoa hồng một thành trên tổng giá trị lô hàng cho chúng. Nhìn thấy bọn người này cùng hung cực ác, lại không muốn gây sự phiền toái, ta và Thanh Nguyên sau khi hội ý đã quyết định chia bớt một thành giá trị lô hàng cho chúng ăn, mà mẹ nó, có gì mà chúng lại đòi chia hoa hồng chứ? Đó chẳng qua là ỷ thế bóp họng bóp hầu người ta chứ chúng có công gì mà đòi chia hoa hồng?
Nhậm Sương Bạch ngạc nhiên ngẩn người nói :
- Gạo mốc mà có lợi gì đến phải tranh giành nhau ghê gớm vậy? Gạo đã mốc lên rồi thì cùng lắm là làm thức ăn cho heo, người ta ai lại đi ăn gạo mốc?
Nghê Lệ Thi bật cười khánh khách, ra dáng rất đắc ý nói :
- Nhậm Sương Bạch, đao pháp của ngươi tinh tuyệt, bản lãnh ngươi cao cường, nhưng việc làm ăn trong giới hắc đạo xem ra ngươi chẳng biết được mấy chút, mà cũng phải, ngươi xưa nay đâu có làm ăn trong giới này mà biết. Để ta giải thích cho ngươi được rõ, cho ngươi biết thêm chút ít về công việc làm ăn trong thiên hạ. Gọi là gạo mốc, chẳng qua là cách nói lóng, một kiểu nói để che mắt những người thật thà như ngươi mà thôi, gạo là thứ thượng phẩm, quan lương mà, gạo đem phân phát cho quan nha ở các địa phương vận chuyển bằng thuyền, đã vận chuyển bằng thuyền thì tránh sao khỏi gặp sóng to gió lớn, một khi gặp sóng to lật thuyền, gạo tốt mấy cũng hóa thành gạo mốc. Các quan coi việc vận chuyển, một khi gặp sóng gió, lật một thuyền thì báo cáo lên trên ba bốn thuyền, thậm chí lâu lâu cũng báo cáo bị lật một vài thuyền để chia nhau mà tiêu phí, làm quan ai cũng tiêu xài như nước, ngươi tưởng bổng lộc của triều đình đủ để chúng hoang phí như vậy sao? Lại nói về chuyện gạo mốc, gạo mốc đương nhiên là bán với giá gạo mốc dành cho gia súc ăn, gạo thượng phẩm dành cho người ăn cũng bán với giá gạo mốc, ngươi thử nghĩ coi, bọn ta đấu giá được một thuyền số lợi đó biết bao nhiêu mà kể? Chẳng phải phát tài lớn rồi sao?
Nhậm Sương Bạch giờ mới hiểu ra, gật đầu liền liền nói :
- Thì ra bên trong còn nhiều điểm ảo diệu như vậy, thảo nào các ngươi chẳng lấy tánh mạng ra mà tranh giành sao được? Thật chẳng thể ngờ được, mua bán gạo mốc lại là một ngành kinh doanh phát đạt đến như vậy!
Nghê Lệ Thi lại nói :
- Phát đạt thì cũng có phát đạt, nhưng cơ hội như vầy chẳng phải thường gặp, thuyền chở lương thực không thể chuyến nào cũng bị lật, các quan trên dù cũng được chia phần, nhưng mỗi chuyến mỗi lật thì chẳng còn ai có thể bao che được. Bởi vậy mà những cơ hội như vầy lâu lâu mới có một lần, cũng giống như ngân lượng từ trên trời rơi xuống vậy, mà muốn đấu giá mua được nào phải dễ dàng? Trước tiên phải có nội tuyến, phải đổ tiền đổ bạc ra để tạo được các mối quan hệ, đút trên lót dưới, nói tóm lại không chỉ tốn tiền mà còn mất rất nhiều công sức nữa. Được cái gạo vào tay rồi, chỉ cần sang tay là lãi đến gấp hai ba lần giá trị lô hàng, giống như ngồi nhà chờ ngân lượng chảy ào ào tới vậy.
Nhậm Sương Bạch cũng cảm thấy hứng thú với cách làm ăn kỳ lạ này, nói :
- Chuyến đó nhị vị đấu giá được bao nhiêu gạo mốc?
Nghê Lệ Thi đang lúc cao hứng, cất cao giọng nói :
- Ba ngàn năm trăm gánh, ngươi tính xem con số đó có khủng khiếp không chớ? Ba ngàn năm trăm gánh, chẳng phải là ba ngàn năm trăm cân! Người mua bọn ta cũng đã tìm được từ lâu rồi, chỉ cần cầm lấy lệnh giao hàng là bạc lập tức vào tay. Lời như vậy mới gọi là lời chớ!
Sở Thanh Nguyên giờ mới thở dài ảo não chen lời :
- Cũng chính vì cái lợi trước mắt quá lớn như vậy mới khiến cho năm tên ác tặc kia say máu, nuốt lời trở mặt, chúng chủ động hủy bỏ hiệp ước đã thỏa thuận trước, nguyên đã đồng ý ăn một thành hoa hồng, giờ lớn tiếng đòi ăn đến năm thành. Mẹ nó, bọn ta làm được vụ này cũng phải đổ mồ hôi sôi nước mắt chớ bộ? Không tốn công sức, không tốn tiền bạc, không tốn tâm huyết thì làm sao giành được từng đó gạo? Bạc thì nhiều đó, nhưng đâu phải tự dưng từ trên trời rơi xuống?
Nhậm Sương Bạch trầm ngâm nói :
- Bọn “Ác Đởm ngũ độc” này đúng là quá đáng, không công đòi ăn hoa hồng đã là không phải rồi, ăn một thành biến thành ăn năm thành thì càng hiếp người quá đáng, ai mà nhịn được, việc như vậy gặp tại hạ, tại hạ cũng quyết không nhịn!
Nghê Lệ Thi nghiến răng nói :
- Thì vậy chớ sao? Bọn ta đương nhiên là chẳng chịu để cho chúng ăn một cách vô lý như vậy, nói qua nói lại mãi, bọn chúng kiên quyết một xu không bớt, bọn ta nhất định không nhả thêm đồng nào, thế là càng bàn càng căng thẳng, năm tên ác tặc lập tức trở mặt, lớn tiếng khẳng định nếu không chia thì dùng võ lực để cướp đoạt, mà là cướp sạch, ăn tất! Mẹ nó, bọn ta sức yếu thế cô, đành phải nhẫn nhục chịu thua chúng, gói ghém hành trang chuẩn bị sẵn, bạc vừa vào tay là lập tức đào tẩu, nào ngờ bọn ta lui một bước bọn chúng lấn tới mười bước, cứ bám theo riết, tỏ rõ ý đồ giết người cướp của!
Nhậm Sương Bạch hỏi :
- Nhị vị chẳng đã đấu với chúng một trận rồi đó sao?
Nghê Lệ Thi nghiến răng nói :
- Không đấu sao được? Khổ nỗi, kết quả bọn ta bị bức vào thế hạ phong, lưng ta bị trúng một chùy của tên ác tặc Tư Đồ Vệ, đến giờ này vẫn còn đau muốn chết đi được. Còn may mà bọn ta nhanh chân chạy thoát, bọn “Ác Đởm ngũ độc” chẳng kịp chặn đứng bọn ta, tức khí gào rú đuổi theo phía sau, đến cách đây chừng mười dặm, bọn ta mới vất vả cắt đuôi được bọn chúng.
Giọng Sở Thanh Nguyên đầy âu lo, nói :
- Mười dặm chẳng phải là một khoảng cách an toàn, bọn chúng đã bỏ cuộc hay chưa là điều chẳng dám nói trước. Ta cứ lo ngay ngáy, nếu không may để chúng bắt kịp thì chẳng còn gì để mà nói nữa!
Nghê Lệ Thi lừ mắt nhìn Sở Thanh Nguyên, hừ lạnh nói :
- Thời tiết xấu như vầy, lại ở giữa nơi hoang dã như vầy, bọn chúng đâu có được thiên lý nhãn thông thiên nhĩ mà lo chúng lần ra được dấu vết của chúng ta?
Nhậm Sương Bạch thản nhiên nói :
- Chúng có đuổi đến cũng chẳng có gì phải ngại, cùng lắm lại là một trận quyết chiến nữa chứ gì, chẳng cần phải lo lắng cho mệt trí.
Sở Thanh Nguyên lắc đầu nói :
- Chỉ sợ đấu không lại chúng, bọn tại hạ đã nếm thử một lần rồi, công phu của năm người bọn chúng chẳng dễ chơi chút nào!
Nhậm Sương Bạch khoát tay làm một cử chỉ chẳng có gì quan trọng, nói :
- Cũng không cần phải lo, còn có tại hạ ở đây.
Sở Thanh Nguyên lắc đầu nói :
- Nhậm huynh, huynh còn đang mang thương tích trên người, hành động bất tiện, bọn tại hạ làm sao dám làm phiền huynh thêm nữa?
Nhậm Sương Bạch cất giọng trầm trầm nói :
- Không giáp mặt chúng dĩ nhiên là tốt nhất, thương thế tại hạ còn đang trong giai đoạn lành miệng, nếu không động đến vết thương thì còn gì hay bằng, nhưng đến lúc thấy việc xảy ra trước mắt, cần phải tham gia giải quyết, không lẽ bắt tại hạ phải ngồi ngoài cách sông nhìn lửa cháy? Việc đó thì tại hạ không làm được rồi!
Sở Thanh Nguyên không khỏi cảm thấy tự thẹn với bản thân, gượng cười nói :
- Nhậm huynh khẳng khái hào nghĩa, xả thân vì người khác, mà đó lại là người chẳng có quan hệ thâm sâu với mình, nghĩa khí đó, đại lượng đó, Sở Thanh Nguyên này thật khó bì trong muôn một.
Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
- Huynh lại cho tại hạ đội mũ cao rồi, Sở huynh, tại hạ chẳng có được nhân cách thanh cao xuất chúng như huynh nói đâu, chẳng qua tại hạ cũng tuân thủ thông lệ giang hồ xưa nay, lộ kiến bất bình bạt đao tương trợ mà thôi!
Nghê Lệ Thi tức tối rít lên :
- Thanh Nguyên, ngươi thấy chưa? Nhìn người ta rồi nhìn lại ngươi thử coi, tâm dạ hiệp nghĩa của Nhậm Sương Bạch so với tâm dạ hẹp hòi ích kỷ của ngươi, thật chẳng còn ra cái thể thống gì nữa!
Nộ khí xông thẳng lên nghẹn ngang cổ họng, Sở Thanh Nguyên cố hết sức nuốt xuống, lời của Nghê Lệ Thi có hơi quá đáng, nói như vậy thì còn gì là tôn nghiêm của một nam nhân nữa? Nhưng thực tế đúng là như vậy, khi gặp sự cố, y chỉ lo lắng cho riêng mình, trong khi cũng với một hoàn cảnh tương tự, người ta không chỉ lo cho mình mà còn lo đến người bên cạnh, tâm dạ ai cao thượng, tâm dạ ai hẹp hòi, chẳng cần phải nói thêm nữa.
Bên cạnh, Nghê Lệ Thi vẫn tiếp tục nói :
- Theo ta thấy thì bọn chúng chẳng tìm ra được chỗ này đâu, Nhậm Sương Bạch, trời đất lạnh giá thế này, có ai mà không muốn tìm một nơi ấm áp đánh một giấc cho bõ cả ngày lao khổ vất vả? Đội gió đội tuyết mò mẫm trong đêm tối chẳng phải là việc sung sướng gì, nếu đó là ta, ta đã quay về nghỉ ngơi từ sớm rồi!
Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
- Nhưng đáng tiếc chúng không phải là nhị vị, tâm cảnh song phương cũng trái ngược nhau.
Nghê Lệ Thi không hiểu, tròn mắt hỏi lại :
- Ngươi nói vậy nghĩa là sao?
Nhậm Sương Bạch chậm rãi giải thích :
- Bạc đã lấy hết rồi, lại đang nằm trong túi của nhị vị, năm người bọn chúng thì chẳng được xu nào, mới dốc lực lượng truy đuổi cướp đoạt, cực khổ cả ngày cuối cùng để nhị vị thoát khỏi tầm tay, Nghê cô nương, cô nương thử đặt mình vào vị trí của chúng mà nghĩ xem, nỗi oán hận ấy làm sao mà tiêu trừ một cách dễ dàng như vậy được? Oán hận chưa tiêu, tất nhiên vẫn phải tiếp tục hành động, theo thiển ý của tại hạ, sự lo lắng của Sở huynh là rất có cơ sở!
Nghê Lệ Thi lập tức cảm thấy lo sợ, giọng bàng hoàng nói :
- Nói vậy là lát nữa đây chúng sẽ đuổi tới? Sẽ tìm thấy bọn ta?
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Đuổi thì nhất định là chúng đuổi theo rồi, còn việc chúng có tìm thấy chỗ này hay không còn phải trông vào vận hạn của chúng ta. Nếu vận may thì chúng đi ngang qua mà không phát hiện ra nơi này, nếu gặp vận xui, không ai dám chắc chúng sẽ xông ngay vào đây, cũng giống như nhị vị vậy.
Nhai ngốn ngấu cho hết chỗ bánh trong tay, nuốt vội nuốt vàng xuống bụng, Sở Thanh Nguyên lẩm bẩm như nói với chính mình :
- Đang sống trong thanh bình phải biết lo khi giặc giã, cẩn tắc vô áy náy. Mẹ nó, phải ăn cho no bụng rồi tính sau!
Nghê Lệ Thi lại đưa tay véo một nhát nơi eo Sở Thanh Nguyên, mắt thì lườm y tỏ ý phải coi chừng không khéo lại bị cho ăn véo nữa.
Đêm đó ba người cứ như vậy mà chen chúc ngồi bó gối trong lều, đến nửa đêm trời rơi một trận tuyết nhỏ, cũng may mà tuyết rơi không lâu, chứ nếu tuyết rơi lác đác mà rơi một khoảng thời gian dài thì e rằng chiếc lều đơn sơ của Nhậm Sương Bạch chẳng chịu đựng nổi sức nặng của tuyết đóng bên trên.
Trời tờ mờ sáng, ánh sáng yếu ớt tỏa lên vạn vật, lại một ngày âm u không có nắng.
Chật chội chẳng ngủ được, Nghê Lệ Thi ngồi trong lều mà người cứ bức rứt khó chịu, ánh sáng mờ mờ vừa lọt vào lều, nàng đã đứng dậy chui ra ngoài, đứng huơ tay huơ chân để thư giản gân cốt.
Sở Thanh Nguyên bị làm cho tỉnh giấc, y mở đôi mắt nặng trịch ra, há miệng ngáp một tiếng thật dài, hai tròng mắt đầy những tia máu màu đỏ, xem ra ngày hôm qua mệt mỏi cả ngày, đến giờ vẫn chưa kịp phục hồi.
Hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt Sở Thanh Nguyên là gương mặt tươi cười của Nhậm Sương Bạch, cũng chẳng biết đêm qua Nhậm Sương Bạch có ngủ được hay không, chỉ thấy tinh thần chàng rất sung mãn, gương mặt xương xương của chàng chỉ thấy hơi nhợt nhạt, ngoài ra chẳng nhìn thấy dấu hiệu mệt mỏi nào.
Nghê Lệ Thi đang thư giản gân cốt ở bên ngoài lều, vừa vung chân vung tay vừa quay mặt nhìn vào trong lều nói :
- Này, Thanh Nguyên, ta rất muốn được ăn chút gì đó nong nóng một chút, chẳng hạn như một bát sữa đậu nành bốc khói, một cái bánh bao vừa lấy trong lồng hấp ra, hay một bát mì hoành thánh cũng được, không được nữa thì vài cái dầu thiều cũng tàm tạm được.
Sở Thanh Nguyên lại ngáp dài, dùng lòng bàn tay chà xát mạnh lên hai má, cất giọng lười nhác đáp lại :
- Ngươi cho rằng chúng ta đang ở đâu? Đang ở trong đại khách điếm trên thành Trường An chăng? Hay là đang ở chốn trấn thành thị tập? Còn đòi ăn hoành thánh bánh bao nóng, dầu thiều sữa đậu nành nóng? Giờ này mà có được bánh bao lạnh với một ngụm nước lã đã là phước mười đời để lại rồi!
Nghê Lệ Thi hứ một tiếng thật dài, cãi lại nói :
- Ta mặc kệ đây là đâu, ngươi mau chạy lên trấn mua về đây cho ta!
Sở Thanh Nguyên hừ lạnh một tiếng, nghiêm giọng nói :
- Đừng làm ầm ĩ lên như vậy nữa! Ngươi có thèm ăn thì chờ lên trấn rồi muốn ăn bao nhiêu cũng có!
Nghê Lệ Thi giậm chân thình thịch nói :
- Người ta đang đói sắp chết rồi đây nè, Thanh Nguyên, người ta muốn ăn liền bây giờ, chờ lên trấn thì còn nói làm gì nữa?
Sở Thanh Nguyên chưa kịp đáp lời thì phía dưới sơn đạo bỗng xuất hiện một nửa thân người, tiếp đó một giọng nói ồm ồm vang lên, mừng rỡ tựa như vừa phát hiện ra mỏ vàng mỏ bạc, nói :
- Đã nghe thấy tiếng người, có người đang nói chuyện ở đây, chư vị huynh đệ, đã tìm thấy rồi! Tiếng của con mụ ấy! Con mụ ấy đã ở đây thì tên nam nhân kia cũng ở quanh đây chứ chẳng ở đâu xa được! Mẹ nó, chịu lạnh suốt một đêm kể ra cũng đáng giá!
Giật nảy người một cái, Nghê Lệ Thi đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, toàn thân chợt run bắn lên, đứng chết điếng tại chỗ. Kẻ vừa mới lên tiếng hò hét dưới sơn đạo kia, không phải là lão tam trong “Ác Đởm ngũ độc” Tiêu Ngũ Phúc thì còn là ai nữa?
Tiêu Ngũ Phúc lớn bước tiến tới, ngay sau lưng y cũng lập tức xuất hiện thêm bốn bóng người nữa, cả bốn tên này cũng vậy, tên nào tên nấy Nghê Lệ Thi đều rất quen mặt, đó là các tên Đường Bách Nhẫn, Tư Đồ Vệ, Diêm Đông Lập và Hướng Sơn. Ngũ độc đã đến đủ chẳng sót một nửa tên!
Sở Thanh Nguyên từ bên trong lều nhảy phắt một bước đứng thẳng dậy, lớn tiếng hỏi :
- Lệ Thi, bọn chúng đã tới rồi sao?
Đôi môi Nghê Lệ Thi mấp máy liên hồi, gương mặt kiều diễm của nàng cơ hồ biến dạng đến chẳng còn nhận ra được nữa, phải cố gắng lắm Nghê Lệ Thi mới giữ được giọng không đến nỗi bị lạc đi, nói :
- Thật tệ hại, năm tên đồ tể ấy đã mò được đến đây rồi!
Thật ra thì bọn “Ác Đởm ngũ độc” đã mò đến gần đây từ lâu, nhưng đến gần không có nghĩa là chắc chắn sẽ phát hiện ra nơi hai người ẩn thân, mà phải nhờ có sự chỉ dẫn, sự chỉ dẫn ấy chính là những lời nũng nịu của Nghê Lệ Thi. Nhưng hiện thời, điều đó đã không còn quan trọng nữa.
Nhậm Sương Bạch bất giác nhớ lại lời mình vừa nói đêm qua, việc phải làm sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt với nó, giải quyết sớm chừng nào thì nhẹ gánh sớm được chừng ấy. Chàng khẽ mỉm cười nói :
- Nhị vị, xem ra vận hạn của chúng ta chẳng được tốt cho mấy.
Bước xéo sang bên cạnh một bước, Nghê Lệ Thi mặt xanh môi trắng, nói :
- Bọn chúng đã tới rồi...
Sở Thanh Nguyên vội hỏi :
- Có mấy tên đến? Cả năm đều có mặt sao?
Nghê Lệ Thi thở hổn hển tức khí nói :
- Ngươi còn hỏi câu này, ngươi không thấy quá dư thừa sao?
Sở Thanh Nguyên nghiến chặt hai hàm răng, nói :
- Đã là phước thì chẳng phải là họa, là họa thì trốn tránh cũng vô ích. Chúng ta liều mạng với chúng phen này!
Ngay lúc này, Nhậm Sương Bạch chợt nghĩ tới một việc, đó là việc Nghê Lệ Thi đòi ăn bánh bao hoành thánh, chẳng biết đến bao giờ mới có thể ăn được, thậm chí có còn cơ hội để mà ăn nữa hay không cũng không dám nói trước. Ý nghĩ kỳ lạ khiến chàng buồn cười, suýt chút nữa là không nhịn được phải cười thành tiếng, nhưng cuối cùng chàng đã nhịn được, hạ thấp giọng nói :
- Sở huynh, nhị vị cứ ra mặt ứng chiến, tại hạ sẽ âm thầm tùy cơ ứng biến.
Sở Thanh Nguyên vội vàng đáp lời, nói :
- Mọi việc đều trông chờ vào sự tương trợ của Nhậm huynh!
Dứt lời, y cúi đầu xông ra khỏi lều, bước tới một bước đứng sóng vai cùng Nghê Lệ Thi chờ đợi.
Lúc này thì năm tên đại hán đã đến ngay trước mặt, cũng bởi sơn đạo chật hẹp, chỉ vừa đủ cho hai người chen vai sóng bước đi mà thôi, nên ba trong năm người đã phải nhảy lên vách núi đi vòng ra phía sau tạo thế bao vây Sở Thanh Nguyên và Nghê Lệ Thi vào giữa.
Hai mi mắt Nghê Lệ Thi giật giật liên hồi, hạ giọng thật thấp hỏi :
- Nhậm Sương Bạch đâu rồi? Sao không thấy hắn ra mặt vậy?
Sở Thanh Nguyên cũng hạ giọng thật thấp đáp lời :
- Đừng sợ, cứ bình tĩnh mà ứng phó, Nhậm Sương Bạch sẽ ở bên ngoài trợ trận cho chúng ta!
Vẻ hoảng loạn hiện rõ trên nét mặt của Nghê Lệ Thi, giọng run run nói :
- Trợ trận thế nào mà chẳng chịu ra mặt? Hắn phải ra mặt giúp một tay mới xong chứ đứng nhìn thì được cái mẹ gì? Chúng ta đã bại dưới tay chúng một lần rồi, giờ đánh nữa thì kết quả cũng đến vậy là cùng chứ làm sao khá hơn được? Hắn mà không chịu ra tay thì chúng ta chết chắc phen này!
Sở Thanh Nguyên vừa chú mục nhìn địch nhân chậm rãi tiến tới, vừa hạ giọng trấn an Nghê Lệ Thi :
- Chẳng việc gì phải lo, Nhậm Sương Bạch trông không có vẻ là người chỉ biết nói chứ không biết làm. Về phần chúng ta cứ bình tĩnh ứng phó, ăn nói cũng phải giữ lời để khỏi làm lộ kế hoạch của Nhậm Sương Bạch.
Hai người từ phía chính diện của sơn đạo song song bước tới là lão đại Đường Bách Nhẫn và lão nhị Tư Đồ Vệ trong “Ác Đởm ngũ độc”. Lão đại Đường Bách Nhẫn dáng vẻ phú quý sang trọng, người mập mạp trắng trẻo, nhìn vào cứ như là một người làm ăn buôn bán thuần túy, chẳng nhìn thấy vẻ hung ác bá khí của một cao thủ hắc đạo. Lão nhị Tư Đồ Vệ mặt đỏ như trái táo chín, vai hùm lưng gấu, tay xách một cặp kim qua chùy trông khá nặng nề, khí thế hung hãn, trông có vẻ như muốn xông vào quyết chiến với đối phương bất cứ lúc nào.
Trong ba người chia ra hai hướng bọc ra sau lưng Sở Thanh Nguyên và Nghê Lệ Thi, một người trông chẳng khác nào con khỉ, bộ mặt vàng như nghệ, mồm nhọn má cao, đôi mắt lúc nào cũng láo liên hết nhìn bên này lại nhìn bên nọ, lại thêm cây côn hành giả bọc sắt dài tám thước cứ múa may liên tục trong tay, đứng mà cứ nhảy nhót liên hồi, trông có cảm giác như y chẳng thể nào đứng yên lặng được trong chốc lát. Đó chính là lão tam trong “Ác Đởm ngũ độc”, Tiêu Ngũ Phúc!
Hai người còn lại một người râu quai hàm che gần kín mặt, dáng thô thiển dữ dằn, đó là lão tứ Diêm Đông Lập; một người dáng cáo gầy, đôi chân mày cụp về hai phía, mắt hình tam giác, hai túm râu chuột lơ thơ, bộ dạng âm dương quái khí khiến người nhìn chẳng cảm thấy dễ chịu chút nào, vị nhân huynh này chính là lão ngũ Hướng Sơn!
Đường Bách Nhẫn hướng về phía Sở Thanh Nguyên và Nghê Lệ Thi nhăn răng cười cười nói :
- Dẫm nát sơn thủy tìm chẳng thấy, cuối cùng chẳng ngờ lại gặp được nhị vị ở đây. Bọn huynh đệ ta quả thật có duyên với nhị vị!
Nghê Lệ Thi nghiến răng rít lên :
- Đường Bách Nhẫn! Ngươi muốn thế nào?
Đường Bách Nhẫn cười híp mắt nói :
- Ta muốn thế nào ư? Hôm qua chẳng phải là ta đã nói rất rõ ràng rồi đó sao? Giao hết số bạc trong người hai ngươi ra, tự phế võ công của hai ngươi, mọi việc sẽ êm xuôi, mối hiềm khích trước kia coi như là sự hiểu lầm nho nhỏ!
Nghê Lệ Thi điên tiết, mặt đỏ phừng phừng, nghiến răng nói :
- Đúng là hạng cùng hung cực ác, hạng người mặt dày chẳng biết xấu mặt là gì cả! Cho dù là bọn thổ phỉ cường đạo cũng chẳng hoành hành ngang ngược vô thiên vô pháp như các ngươi!
Đường Bách Nhẫn cười cười nói :
- Ngươi không muốn xì bạc ra, không muốn tự phế võ công cũng được, chỉ cần hai ngươi có được bản lãnh thoát khỏi tay huynh đệ ta một lần nữa!
Nghê Lệ Thi phẫn hận cùng cực, rít lên :
- Họ Đường kia! Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ? Ngươi tưởng hạng như các ngươi là đã đủ xưng bá thiên hạ rồi hay sao? Cứ ý các ngươi muốn là thiên hạ chẳng còn ai dám kháng lệnh được nữa!
Đường Bách Nhẫn rất trầm tĩnh, lạnh lùng nói :
- Ít ra thì với tình hình hiện tại, đúng y như ngươi vừa nói, giữa chúng ta đã từng thử một lần rồi có phải không? Mới cách có một đêm thôi mà, không lẽ có thể biến đổi nhanh đến như vậy được sao?
Nghê Lệ Thi cười lạnh nói :
- Sự thể chưa chắc đã được như ý các ngươi, chỉ sợ tình thế biến đổi đến nước các ngươi phải vãi đái ra mà chạy trối chết cũng không kịp!
Sở Thanh Nguyên vội vàng đưa mắt nhìn Nghê Lệ Thi, tỏ ý nhắc nhở không được nói lộ tiên cơ. Nhưng Đường Bách Nhẫn chẳng coi lời hăm dọa của Nghê Lệ Thi ra gì, cất tiếng cười hềnh hệch nói :
- Nghê Lệ Thi, ngươi định hù dọa cha ngươi chăng? Ta đang rất muốn thử để biết ngươi làm thế nào mà huynh đệ ta có thể vãi đái ra mà chạy trối chết!
Tư Đồ Vệ đứng ngay bên cạnh Đường Bách Nhẫn nãy giờ vẫn im lặng, bỗng cất tiếng như lệnh vỡ nói :
- Lão đại, mò mẫm suốt cả đêm giờ mới gặp được đôi cẩu nam nữ này, mẹ nó, hồi hôm lạnh đến nước đái cũng đông cứng lại rồi, lần này thì đừng để chúng chạy thoát nữa, làm lẹ lẹ lên giải quyết sớm rồi còn đi tìm cái gì bù lại nỗi khổ cực đêm qua nữa chứ!
Đường Bách Nhẫn chẳng hề tỏ ra nóng ruột, chậm rãi nói :
- Yên tâm đi, lão nhị, lần này thì chúng có mọc cánh cũng đừng hòng bay lên trời, ngày hôm qua vì ta quá sơ ý, cũng có thể vận chúng còn may, nhưng vận may không thể cứ đến hoài như vậy được. Giờ thì chắc chắn chúng sẽ trở thành đôi uyên ương đồng mệnh rồi, không sai vào đâu được nữa!
Tiêu Ngũ Phúc đứng trên vách đá cũng gào lên :
- Mẹ nó, nhớ lại cảnh hồi hôm bị lạnh cóng cả tay chân mà tức tối, gì thì gì cũng phải cho chúng chịu cái khổ lăng trì để tiêu bớt oán khí trong lòng ta!
Tư Đồ Vệ cũng hết chờ đợi nổi, nóng nảy nói :
- Lão đại, làm đi chứ, còn chờ gì nữa?
Đường Bách Nhẫn gật gật đầu, vẻ nắm chắc phần thắng trong tay, chậm rãi nói :
- Cứ theo cảnh cũ mà diễn. Lão nhị, lão tứ! Hai ngươi làm trước đi!
Tư Đồ Vệ bước tới một bước, căn dặn nói :
- Huynh đệ ở bên ngoài phải đề phòng cẩn mật, chặn hết các lối đừng để chúng thừa cơ chạy mất đó!
Đường Bách Nhẫn khoát tay nói :
- Chẳng chạy được nữa đâu, ngươi cứ lo cho xong phần việc của ngươi là đủ rồi!
Dứ dứ đôi kim qua chùy trong tay, Tư Đồ Vệ chầm chậm tiến tới, thân hình y cao lớn đến trông y như một ngọn tháp biết di chuyển, miệng cất tiếng oang oang nói :
- Nào Nghê bà nương, một chùy hôm qua lão tử lấy làm tiếc là chưa đánh gãy xương ngươi, giờ để ta bồi thêm một chùy nữa cho đủ đô!
Song mục Nghê Lệ Thi bắn ra những tia lửa rợn người, “Khổng Tước linh” nhanh như chớp xuất hiện nơi tay, nghiến răng trèo trẹo nói :
- Ngươi chẳng có được cơ hội đó nữa đâu họ Tư Đồ kia, phen này thì bổn cô nương sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời!
Tư Đồ Vệ bỗng gầm lớn một tiếng, song chùy đồng vung lên kích vào nhau “bốp” một tiếng tiếng tóe lửa, song chùy phản chấn tung lên, thoáng chốc hai đầu chùy đã hóa thành màn quang ảnh nặng nề bố đầy không gian, trông khí thế muốn nuốt chửng cả thân hình nhỏ nhắn yểu điệu của Nghê Lệ Thi.
“Khổng Tước linh” tuy rất sắc bén, nhưng dù sao cũng là thứ binh khí nhẹ, chẳng thể dùng để lấy lực đối lực với thứ binh khí nặng như kim qua chùy, chỉ thấy thân hình Nghê Lệ Thi di chuyển loang loáng tránh chiêu, thỉnh thoảng mới xuất thủ một thế phản công, thân pháp nàng uyển chuyển nhẹ nhàng, trông hệt như một con bướm màu tía bay lượn trong rừng chùy ảnh.
Tư Đồ Vệ nội lực hùng hậu, ngoại công tinh thuần, nhất cử nhất động đều gây nên kình khí sầm sập; trong khi đó Nghê Lệ Thi thân pháp cao diệu, chiêu thức nhanh nhẹn, thân hình như hồ điệp xuyên hoa. Mỗi người giở hết sở trường của mình ra để phòng thủ chế địch, trong nhất thời chẳng thể phận định được thắng bại.
Diêm Đông Lập tướng mạo hung ác dữ dằn cũng đã rút sẵn thanh quỷ đầu đao chờ đợi, đao phong xanh rờn tỏa hàn quang lạnh lẽo, dáng mạo đó công thêm với thanh quỷ đầu đao càng khiến cho vị tứ gia trong “Ác Đởm ngũ độc” tỏa nặng sát khí, oai phong vô cùng.
Sở Thanh Nguyên đứng bất động, dĩ bất biến ứng vạn biến, đôi đoản mâu của y cũng ẩn hiện lam quang, trông lạnh lẽo như đôi mắt âm lạnh của độc xà. Y đã qua một lần thử lửa đối đầu với Diêm Đông Lập, biết được chỗ mạnh yếu của đối phương.
Diêm Đông Lập chẳng nói chẳng rằng, Đường Bách Nhẫn vừa phát lệnh, y đã xông tới, quỷ đầu đao nhằm giữa đỉnh đầu đối phương chém xuống, thế chẳng khác nào Thái Sơn áp đỉnh!
Song mâu đột ngột chuyển động như điện, mười tám điểm hàn tinh từ mười tám hướng khác nhau đồng loạt bắn xẹt về phía đối phương. Diêm Đông Lập cũng chẳng chút tương nhượng, quỷ đầu đao hoa lên một vòng, hàng loạt tiếng leng keng vang lên, hàn tinh tắt ngấm, chiêu tấn công thần tốc của Sở Thanh Nguyên chẳng qua được màn đao quan kín mít của Diêm Đông Lập.
Đừng thấy Diêm Đông Lập dáng điệu thô thiển mà tưởng y chậm chạp, pho đao pháp của y đã luyện tới mức tinh thuần, nhanh nhẹn hiểm ác vô song. Sở Thanh Nguyên đã từng lãnh giáo bản lãnh của đối phương, không dám lơ đễnh chút nào, chiêu thức vừa dùng tận thân hình đã lập tức di chuyển, song mâu phi vũ như điện, đón đỡ thế phản công dũng mãnh của Diêm Đông Lập.
Đường Bách Nhẫn đứng bên ngoài lượt trận, bất giác thở dài nói :
- Lại diễn vở cũ của ngày hôm qua, tình thế giống hệt chẳng có chút thay đổi nào, đôi cẩu nam nữ này chẳng dễ gì mà chịu cúi đầu chờ chết, chúng ta đành phải cứ theo cảnh cũ diễn lại mà thôi. Lão tam! Đến phiên ngươi lên sàn diễn rồi đó!
Tiêu Ngũ Phúc lớn tiếng nói :
- Lão đại, hai vị ở bên ngoài phải giữ chặt các lối đó!
Chưa dứt lời, hành giả bổng của y đã điểm xuống đất, cả thân hình lộn nhào một vòng, bắn vọt lên không, thân hình còn đang ở trên trời, hành giả bổng đã nhanh như chớp nhằm ngực Nghê Lệ Thi điểm tới!
Lần trước tình hình cũng diễn ra đúng y như thế này, và cũng chính vào thời điểm tương tự, Nghê Lệ Thi bị trúng một chùy của Tư Đồ Vệ đến phải bại trận đào tẩu. Nếu song phương đơn đả độc đấu, lấy một chọi một, Nghê Lệ Thi chưa chắc đã chịu bại trước Tư Đồ Vệ, nhưng nếu có thêm một Tiêu Ngũ Phúc thì tình hình sẽ khác đi rất nhiều, Nghê Lệ Thi khó có thể xoay chuyển được tình thế.
Một mặt cố hết sức huy động “Khổng Tước linh” gạt đỡ thế công rát của đối phương, một mặt Nghê Lệ Thi ngoác miệng mắng lớn :
- Mẹ nó, hai nam nhân hè nhau đánh một nữ nhân, đúng là đê tiện bỉ ổi hết chỗ nói, thứ chó ăn cứt còn chẳng hạ lưu như các ngươi, các ngươi không sợ thiên hạ cười chê làm nhục đến liệt tổ liệt tông các ngươi sao?
Tiêu Ngũ Phúc đáp chân xuống đất, hành giả bổng lưu thủy hành vân công riết không tha, một mặt cất tiếng cười âm âm, nói :
- Chữ tài hiển hiện trên đầu, thiên hạ có nói gì cũng mặc mẹ chúng, ngươi cứ la đi, cứ la cho đến vỡ cuống họng ra đi, coi có ai ra mặt đòi lại công đạo cho ngươi không thì biết!
Phía bên ngoài Đường Bách Nhẫn trầm giọng quát :
- Lão tam không được mải mê nói chuyện như vậy, làm mạnh mạnh tay vào, dứt điểm được mối nào thì nhẹ lo được mối đó!
Hành giả bổng của Tiêu Ngũ Phúc xuất chiêu càng lúc càng nhanh, từng đường từng đường bổng ảnh đan xen vào nhau, lại thêm trùng trùng chùy ảnh của Tư Đồ Vệ đan dày một phía, liên tục giáng những đòn sấm sét xuống, Nghê Lệ Thi lập tức cuống cuồng chống đỡ, nhưng tình thế này xem ra cũng chẳng duy trì được bao lâu nữa.