Hầu như mỗi ngày Tân Tử Trạc đều tới đón Lư Hoằng tan làm, có đôi khi dứt khoát cùng một chỗ với Lư Hoằng làm giúp bà chủ, chọc cho bà chủ cười không ngừng, nói đây là “Mua một tặng một”.
Bà chủ ngoài miệng trêu chọc Tân Tử Trạc, kỳ thật vẫn cho Tân Tử Trạc một phần tiền công, tính theo giờ làm. Tân Tử Trạc lúc đầu từ chối, bởi vì cậu quả thật chỉ là trong lúc chờ Lư Hoằng thì thuận tay làm giúp ít việc, ngại nhận tiền này. Nhưng bà chủ kiên trì hết lần này đến lần khác, đem tiền nhét vào trong tay cậu, nói với cậu: “Bác biết cháu không dễ dàng, Lư Hoằng cũng không dễ dàng gì, lên Đại học học phí không nhỏ, nhất định đừng vì chuyện tiền nong mà làm trễ nải tiền đồ.”
Tân Tử Trạc không có cách nào khác cự tuyệt, cậu thật sự rất cần tiền, vì vậy chỉ có thể lặp đi lặp lại lời cảm ơn.
Lương cũng đã cầm, Tân Tử Trạc cũng không thể không biết xấu hổ thỉnh thoảng mới động tay, bắt đầu mỗi ngày làm việc chăm chỉ. Cậu cũng không cảm thấy mệt mỏi, ôn thi giống như địa ngục còn chịu đựng được, bưng rửa chén đĩa gọi đồ ăn tính đâu tính là gì, huống chi còn có thể ở cùng một chỗ cả ngày với Lư Hoằng, cúi đầu một cái ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đối phương, Tân Tử Trạc còn vô cùng vui vẻ.
Có một ngày trước lúc tan làm, chỉ còn lại hai người bọn họ với một đầu bếp, Tân Tử Trạc đi vào phòng nhân viên thay quần áo. Nói là phòng nhân viên, kỳ thật chỉ là một căn phòng nhỏ khoảng hai, ba mét vuông để chứa đồ, bên trong có một giá treo quần áo, túi xách của mọi người đều để trên mặt đất, chật chội vô cùng.
Một lát sau Lư Hoằng cũng tới, thấy trên cửa cắm chìa khoá, biết là Tân Tử Trạc còn ở bên trong, liền trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
“Vất vả rồi, làm em cũng phải bận bịu theo.”
Trong phòng quá nhỏ, hai người bọn họ người vừa đi vào bên trong lập tức khoảng cách đặc biệt gần. Tân Tử Trạc nhìn khuôn mặt tươi cười của Lư Hoằng, nhịn không được liền lôi kéo người đặt vào trên cửa, nhiệt tình hôn.
“Cùng một chỗ với anh sao coi là bận bịu chứ.” Kết thúc nụ hôn, Tân Tử Trạc cười nói.
Lư Hoằng cũng có chút lưu luyến, tay treo ở trên cổ Tân Tử Trạc, anh càng ngày càng quý trọng thời gian được ở gần bên Tân Tử Trạc, anh vẫn có chút sợ hãi. Tân Tử Trạc sắp lên đại học rồi, đến lúc đó đối phương sẽ thấy trời đất rộng lớn hơn, quen biết nhiều người hơn, đợi đến bốn năm sau Tân Tử Trạc tốt nghiệp đại học bắt đầu đi công tác, tiếp xúc với những người mới hoàn toàn không cùng tầng lớp với mình, đến lúc đó liệu cậu còn có thể đối với mình nhiệt tình thế này nữa không?
Tân Tử Trạc không biết Lư Hoằng đang suy nghĩ gì, nhưng cánh tay anh đang treo trên cổ cổ vũ cậu tùy ý làm bậy, tay của cậu liền không tự chủ lần vào trong áo Lư Hoằng, ở trên thân thể gầy gò bắt đầu sờ mó vuốt ve.
“Còn mồ hôi mà…” Lư Hoằng nhịn không được nói.
“Mồ hôi thì có quan hệ gì.” Tân Tử Trạc cúi đầu xuống kề tai nói nhỏ với Lư Hoằng, cậu cũng không muốn làm ở đây. Chỉ là đã nhìn một ngày, ban ngày cậu cũng không dám ở trước mặt bà chủ với những người khác lộ ra quá nhiều tiếp xúc thân thể, lúc này có thể coi là không có ai, cậu liền nhịn không được muốn thân thân mật mật.
Đột nhiên cửa phía sau truyền đến tiếng vang “Tùng tùng”, Lư Hoằng sợ tới mức thân thể run lên, vội vàng đẩy Tân Tử Trạc ra.
Tân Tử Trạc sửng sốt một chút, lập tức hồi phục tinh thần nhanh chóng thay quần áo, mở cửa: “Lý sư phó, anh chờ một lát, anh trai em vẫn còn đang thay quần áo, xong ngay đây.” Nói xong cậu liền đi ra, để lại căn phòng một người cho Lư Hoằng.
“A, không vội.” Lý sư phó là con trai đầu bếp ở trong tiệm cơm, đã làm rất nhiều năm, cũng coi như quen biết hai người rất lâu rồi. Tán gẫu với Tân Tử Trạc trong chốc lát thì thấy Lư Hoằng đi ra.
“Vậy hai người đi trước đi, đợi lát nữa tôi đóng cửa sau, đi đường cẩn thận nhé.” Lý sư phó vẫy tay, chui vào trong phòng thay quần áo.
“Đi đường cẩn thận.”
Lư Hoằng với Tân Tử Trạc đổi một thân quần áo của mình, cả người nhẹ nhõm thoải mái. Buổi sáng bọn họ cùng nhau đạp xe đến đây, bây giờ lại cùng nhau đạp xe trở về.
An ninh trong nội thành cũng không tệ lắm, hơn nửa đêm trên đường không có mấy người, thỉnh thoảng có mấy người thong thả dắt chó đi dạo. Tân Tử Trạc đạp xe ở phía trước, mặt bị gió thổi, tâm tình cậu đặc biệt khoan khoái, thiếu chút nữa vui vẻ đến mức quên mất bản thân vẫn còn đang chờ kết quả thi.
Ở trong điều kiện vui vẻ thoải mái như vậy, một tháng trôi qua rất nhanh, cuối cùng đã có điểm thi.
Tân Tử Trạc tra cứu điểm thi của mình, không vượt xa bình thường, cũng không có sai sót, cậu thấy không chênh lệch lắm so với mình dự đoán lúc mới thi xong. Đối với việc điền nguyện vọng cậu không có quá nhiều áp lực, nhưng cũng vẫn suy nghĩ một lát. Toàn bộ quá trình Lư Hoằng vẫn yên lặng ở bên cạnh cậu, vô cùng khẩn trương mà nhìn cậu làm những việc này.
Cuối cùng Tân Tử Trạc vẫn điền tên mấy trường Đại học bản thân đã tương đối vừa ý từ đầu, cậu không lo không lên được đại học, nhưng không có mười phần tin tưởng bảo đảm mình có thể đậu vào trường lí tưởng nhất, đậu vào ngành mình thích nhất.
“Không có việc gì, nếu em không hài lòng sang năm chúng ta thi lại!” Lư Hoằng cực kì chân thành nói, “Em đừng áp lực, em đã thi rất tốt rồi.”
Tân Tử Trạc bật cười: “Em không có áp lực, tâm tình rất tốt mà. Cũng đừng nói thi lại gì đó, em không thể học lại một năm nữa được, cứ thử xem sao, có thể đậu trường nào thì vào trường đó.”
“Em đừng bận tâm chuyện tiền nong, anh sẽ lo được.” Lư Hoằng cũng biết nếu học lại một năm, Tống Mộng ở bên kia khẳng định sẽ không sẵn lòng bỏ tiền, như vậy gánh nặng tiền sinh hoạt lại tăng thêm một chút.
“Aii, anh mới là người nghĩ nhiều, sao cứ để ý tới chuyện này không thôi vậy?” Tân Tử Trạc vươn tay kéo Lư Hoằng ôm vào lòng, đôi khi cậu cảm thấy Lư Hoằng có hai trạng thái, trạng thái lúc ở nhà sẽ đặc biệt không chịu nghe lời khuyên giải, nói cái gì cũng không thông. Nhưng khi biến thành người yêu lại đặc biệt nghe lời, cậu nói cái gì thì chính là cái đó, khiến cho cậu cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng cả hai đều làm cho cậu vô cùng yêu thích.
Quả nhiên, được Tân Tử Trạc dịu dàng ôm như vậy, Lư Hoằng không nói tiếp nữa, suy nghĩ một chút đành thỏa hiệp nói: “Vậy em cứ quyết định đi, em vui vẻ là được.”
Tân Tử Trạc hôn Lư Hoằng một cái.
“Nguyện vọng em đăng kí không phải ở đây, em nghĩ chúng ta nên suy nghĩ xem nên sắp xếp chuyện ngôi nhà thế nào.”
Lư Hoằng gật gật đầu: “Hay là… thử cho thuê đi, phòng này cũ quá rồi, sợ là bán không được?”
“Cũng một phần, điều kiện xung quanh nơi này không tốt, cũng không có thang máy, gia đình có người già trẻ nhỏ sẽ không thích mua loại nhà này, người trẻ tuổi cũng không vừa mắt.”
“Hơn nữa… Cái này dù sao cũng là do chú Tân ngày trước vất vả mua được, em giữ lại cũng là *như ý muốn.” Lư Hoằng đắn đo nói.
(như ý muốn: nhìn vật nhớ người, giống vật kỉ niệm)
Tân Tử Trạc cười cười: “Em không quá câu nệ chuyện này đâu, cha trên trời nếu có linh cũng sẽ không để việc này trong lòng.”
“Vậy nếu có thời gian chúng ta tới chỗ môi giới bất động sản hỏi một chút, cũng không hi vọng có thể cho thuê hay bán được bao nhiêu, thu được một phần thì là một phần.”
Chuyện này cứ quyết định như vậy.
Có lẽ là điều kiện căn nhà thật sự không tốt, sau khi đăng kí ở văn phòng môi giới, lác đác không có mấy người tới hỏi, Tân Tử Trạc với Lư Hoằng cũng không sốt ruột, dù sao còn hơn hai tháng nữa mới đi, cùng lắm thì lại giảm giá xuống chút nữa.
Đại khái là mỗi ngày hai người cùng đi cùng về, dậy sớm về muộn, làm việc tới mức quên luôn chuyện chính, rồi một ngày lúc vẫn còn đang ở trong tiệm cơm, Tân Tử Trạc nhận được một cú điện thoại, nói cậu có thư báo từ bưu điện, là thông báo trúng tuyển.
Tân Tử Trạc sững sờ đứng nguyên tại chỗ, một hồi lâu mới bất tri bất giác phản ứng: “Thông báo? Bây giờ đã đến rồi sao? Cháu… cháu phải ký đúng không…?”
“Chưa, chiều mai chừng hai giờ sẽ chuyển đến, cậu phải tự ký.”
“À, à, vâng.”
“Cái gì? Thông báo? Thông báo trúng tuyển?” Lư Hoằng chờ Tân Tử Trạc cúp điện thoại xong lập tức sải bước xông tới, vội vàng hỏi.
Tân Tử Trạc gật đầu: “Chiều mai tầm hai giờ sẽ đến, chắc ngày mai em không thể đi làm rồi.”
Bà chủ lúc này không ở trong quán cơm. Lư Hoằng lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho bà, không chỉ giúp Tân Tử Trạc xin nghỉ, chính anh cũng định bụng buổi trưa sẽ về nhà cùng Tân Tử Trạc đợi thư thông báo.
Lư Hoằng hy vọng, mỗi thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời Tân Tử Trạc đều sẽ có mình tham dự.
Bà chủ ngoài miệng trêu chọc Tân Tử Trạc, kỳ thật vẫn cho Tân Tử Trạc một phần tiền công, tính theo giờ làm. Tân Tử Trạc lúc đầu từ chối, bởi vì cậu quả thật chỉ là trong lúc chờ Lư Hoằng thì thuận tay làm giúp ít việc, ngại nhận tiền này. Nhưng bà chủ kiên trì hết lần này đến lần khác, đem tiền nhét vào trong tay cậu, nói với cậu: “Bác biết cháu không dễ dàng, Lư Hoằng cũng không dễ dàng gì, lên Đại học học phí không nhỏ, nhất định đừng vì chuyện tiền nong mà làm trễ nải tiền đồ.”
Tân Tử Trạc không có cách nào khác cự tuyệt, cậu thật sự rất cần tiền, vì vậy chỉ có thể lặp đi lặp lại lời cảm ơn.
Lương cũng đã cầm, Tân Tử Trạc cũng không thể không biết xấu hổ thỉnh thoảng mới động tay, bắt đầu mỗi ngày làm việc chăm chỉ. Cậu cũng không cảm thấy mệt mỏi, ôn thi giống như địa ngục còn chịu đựng được, bưng rửa chén đĩa gọi đồ ăn tính đâu tính là gì, huống chi còn có thể ở cùng một chỗ cả ngày với Lư Hoằng, cúi đầu một cái ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đối phương, Tân Tử Trạc còn vô cùng vui vẻ.
Có một ngày trước lúc tan làm, chỉ còn lại hai người bọn họ với một đầu bếp, Tân Tử Trạc đi vào phòng nhân viên thay quần áo. Nói là phòng nhân viên, kỳ thật chỉ là một căn phòng nhỏ khoảng hai, ba mét vuông để chứa đồ, bên trong có một giá treo quần áo, túi xách của mọi người đều để trên mặt đất, chật chội vô cùng.
Một lát sau Lư Hoằng cũng tới, thấy trên cửa cắm chìa khoá, biết là Tân Tử Trạc còn ở bên trong, liền trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
“Vất vả rồi, làm em cũng phải bận bịu theo.”
Trong phòng quá nhỏ, hai người bọn họ người vừa đi vào bên trong lập tức khoảng cách đặc biệt gần. Tân Tử Trạc nhìn khuôn mặt tươi cười của Lư Hoằng, nhịn không được liền lôi kéo người đặt vào trên cửa, nhiệt tình hôn.
“Cùng một chỗ với anh sao coi là bận bịu chứ.” Kết thúc nụ hôn, Tân Tử Trạc cười nói.
Lư Hoằng cũng có chút lưu luyến, tay treo ở trên cổ Tân Tử Trạc, anh càng ngày càng quý trọng thời gian được ở gần bên Tân Tử Trạc, anh vẫn có chút sợ hãi. Tân Tử Trạc sắp lên đại học rồi, đến lúc đó đối phương sẽ thấy trời đất rộng lớn hơn, quen biết nhiều người hơn, đợi đến bốn năm sau Tân Tử Trạc tốt nghiệp đại học bắt đầu đi công tác, tiếp xúc với những người mới hoàn toàn không cùng tầng lớp với mình, đến lúc đó liệu cậu còn có thể đối với mình nhiệt tình thế này nữa không?
Tân Tử Trạc không biết Lư Hoằng đang suy nghĩ gì, nhưng cánh tay anh đang treo trên cổ cổ vũ cậu tùy ý làm bậy, tay của cậu liền không tự chủ lần vào trong áo Lư Hoằng, ở trên thân thể gầy gò bắt đầu sờ mó vuốt ve.
“Còn mồ hôi mà…” Lư Hoằng nhịn không được nói.
“Mồ hôi thì có quan hệ gì.” Tân Tử Trạc cúi đầu xuống kề tai nói nhỏ với Lư Hoằng, cậu cũng không muốn làm ở đây. Chỉ là đã nhìn một ngày, ban ngày cậu cũng không dám ở trước mặt bà chủ với những người khác lộ ra quá nhiều tiếp xúc thân thể, lúc này có thể coi là không có ai, cậu liền nhịn không được muốn thân thân mật mật.
Đột nhiên cửa phía sau truyền đến tiếng vang “Tùng tùng”, Lư Hoằng sợ tới mức thân thể run lên, vội vàng đẩy Tân Tử Trạc ra.
Tân Tử Trạc sửng sốt một chút, lập tức hồi phục tinh thần nhanh chóng thay quần áo, mở cửa: “Lý sư phó, anh chờ một lát, anh trai em vẫn còn đang thay quần áo, xong ngay đây.” Nói xong cậu liền đi ra, để lại căn phòng một người cho Lư Hoằng.
“A, không vội.” Lý sư phó là con trai đầu bếp ở trong tiệm cơm, đã làm rất nhiều năm, cũng coi như quen biết hai người rất lâu rồi. Tán gẫu với Tân Tử Trạc trong chốc lát thì thấy Lư Hoằng đi ra.
“Vậy hai người đi trước đi, đợi lát nữa tôi đóng cửa sau, đi đường cẩn thận nhé.” Lý sư phó vẫy tay, chui vào trong phòng thay quần áo.
“Đi đường cẩn thận.”
Lư Hoằng với Tân Tử Trạc đổi một thân quần áo của mình, cả người nhẹ nhõm thoải mái. Buổi sáng bọn họ cùng nhau đạp xe đến đây, bây giờ lại cùng nhau đạp xe trở về.
An ninh trong nội thành cũng không tệ lắm, hơn nửa đêm trên đường không có mấy người, thỉnh thoảng có mấy người thong thả dắt chó đi dạo. Tân Tử Trạc đạp xe ở phía trước, mặt bị gió thổi, tâm tình cậu đặc biệt khoan khoái, thiếu chút nữa vui vẻ đến mức quên mất bản thân vẫn còn đang chờ kết quả thi.
Ở trong điều kiện vui vẻ thoải mái như vậy, một tháng trôi qua rất nhanh, cuối cùng đã có điểm thi.
Tân Tử Trạc tra cứu điểm thi của mình, không vượt xa bình thường, cũng không có sai sót, cậu thấy không chênh lệch lắm so với mình dự đoán lúc mới thi xong. Đối với việc điền nguyện vọng cậu không có quá nhiều áp lực, nhưng cũng vẫn suy nghĩ một lát. Toàn bộ quá trình Lư Hoằng vẫn yên lặng ở bên cạnh cậu, vô cùng khẩn trương mà nhìn cậu làm những việc này.
Cuối cùng Tân Tử Trạc vẫn điền tên mấy trường Đại học bản thân đã tương đối vừa ý từ đầu, cậu không lo không lên được đại học, nhưng không có mười phần tin tưởng bảo đảm mình có thể đậu vào trường lí tưởng nhất, đậu vào ngành mình thích nhất.
“Không có việc gì, nếu em không hài lòng sang năm chúng ta thi lại!” Lư Hoằng cực kì chân thành nói, “Em đừng áp lực, em đã thi rất tốt rồi.”
Tân Tử Trạc bật cười: “Em không có áp lực, tâm tình rất tốt mà. Cũng đừng nói thi lại gì đó, em không thể học lại một năm nữa được, cứ thử xem sao, có thể đậu trường nào thì vào trường đó.”
“Em đừng bận tâm chuyện tiền nong, anh sẽ lo được.” Lư Hoằng cũng biết nếu học lại một năm, Tống Mộng ở bên kia khẳng định sẽ không sẵn lòng bỏ tiền, như vậy gánh nặng tiền sinh hoạt lại tăng thêm một chút.
“Aii, anh mới là người nghĩ nhiều, sao cứ để ý tới chuyện này không thôi vậy?” Tân Tử Trạc vươn tay kéo Lư Hoằng ôm vào lòng, đôi khi cậu cảm thấy Lư Hoằng có hai trạng thái, trạng thái lúc ở nhà sẽ đặc biệt không chịu nghe lời khuyên giải, nói cái gì cũng không thông. Nhưng khi biến thành người yêu lại đặc biệt nghe lời, cậu nói cái gì thì chính là cái đó, khiến cho cậu cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng cả hai đều làm cho cậu vô cùng yêu thích.
Quả nhiên, được Tân Tử Trạc dịu dàng ôm như vậy, Lư Hoằng không nói tiếp nữa, suy nghĩ một chút đành thỏa hiệp nói: “Vậy em cứ quyết định đi, em vui vẻ là được.”
Tân Tử Trạc hôn Lư Hoằng một cái.
“Nguyện vọng em đăng kí không phải ở đây, em nghĩ chúng ta nên suy nghĩ xem nên sắp xếp chuyện ngôi nhà thế nào.”
Lư Hoằng gật gật đầu: “Hay là… thử cho thuê đi, phòng này cũ quá rồi, sợ là bán không được?”
“Cũng một phần, điều kiện xung quanh nơi này không tốt, cũng không có thang máy, gia đình có người già trẻ nhỏ sẽ không thích mua loại nhà này, người trẻ tuổi cũng không vừa mắt.”
“Hơn nữa… Cái này dù sao cũng là do chú Tân ngày trước vất vả mua được, em giữ lại cũng là *như ý muốn.” Lư Hoằng đắn đo nói.
(như ý muốn: nhìn vật nhớ người, giống vật kỉ niệm)
Tân Tử Trạc cười cười: “Em không quá câu nệ chuyện này đâu, cha trên trời nếu có linh cũng sẽ không để việc này trong lòng.”
“Vậy nếu có thời gian chúng ta tới chỗ môi giới bất động sản hỏi một chút, cũng không hi vọng có thể cho thuê hay bán được bao nhiêu, thu được một phần thì là một phần.”
Chuyện này cứ quyết định như vậy.
Có lẽ là điều kiện căn nhà thật sự không tốt, sau khi đăng kí ở văn phòng môi giới, lác đác không có mấy người tới hỏi, Tân Tử Trạc với Lư Hoằng cũng không sốt ruột, dù sao còn hơn hai tháng nữa mới đi, cùng lắm thì lại giảm giá xuống chút nữa.
Đại khái là mỗi ngày hai người cùng đi cùng về, dậy sớm về muộn, làm việc tới mức quên luôn chuyện chính, rồi một ngày lúc vẫn còn đang ở trong tiệm cơm, Tân Tử Trạc nhận được một cú điện thoại, nói cậu có thư báo từ bưu điện, là thông báo trúng tuyển.
Tân Tử Trạc sững sờ đứng nguyên tại chỗ, một hồi lâu mới bất tri bất giác phản ứng: “Thông báo? Bây giờ đã đến rồi sao? Cháu… cháu phải ký đúng không…?”
“Chưa, chiều mai chừng hai giờ sẽ chuyển đến, cậu phải tự ký.”
“À, à, vâng.”
“Cái gì? Thông báo? Thông báo trúng tuyển?” Lư Hoằng chờ Tân Tử Trạc cúp điện thoại xong lập tức sải bước xông tới, vội vàng hỏi.
Tân Tử Trạc gật đầu: “Chiều mai tầm hai giờ sẽ đến, chắc ngày mai em không thể đi làm rồi.”
Bà chủ lúc này không ở trong quán cơm. Lư Hoằng lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho bà, không chỉ giúp Tân Tử Trạc xin nghỉ, chính anh cũng định bụng buổi trưa sẽ về nhà cùng Tân Tử Trạc đợi thư thông báo.
Lư Hoằng hy vọng, mỗi thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời Tân Tử Trạc đều sẽ có mình tham dự.