– OA, ( vươn vai), ngủ đã quá.
– Tỷ tỷ, nhắc tỷ bao nhiêu lần rồi, không được…
– Được rồi, được rồi. Cảnh Thiên, hôm nay ngươi tới sơm quá vậy?
– ừm, ta mang cho nàng ít thuốc an thai, còn có một ít nhân sâm cùng tổ yến mang ở trong cung ra. Nàng nhớ uống thuốc đều đặn, ăn uống đây đủ thì đứa trẻ mới khoẻ mạnh a.
– hầy, ăn ăn ăn. Ngày nào cũng ăn. Ngươi xem, người ta bây giờ giống hệt cái thúng rồi nè. ( xoay một vòng).
– Xì… Nhưng mà bụng nàng cũng lớn thật đấy, mới có 4 tháng mà đã to như 6 tháng rồi ấy.
– Hầy, ngươi đừng nói nữa, ta lại tự ti a. Ta bây giờ nhìn thật xấu a.
– Không có, nàng càng ngày càng đẹp, ta nói thật đấy.
– Ngươi à nha, miệng còn ngọt hơn cả đường. À, đúng rồi. sao lâu quá không thấy tiểu Bảo tới thăm ta. Ta thật nhớ nàng ta a.
– Tẩu ấy bị hoàng huynh cấm túc rồi. Cũng tại nàng, biết rõ huynh ấy sợ nhất là cái gì mà còn trêu trọc.
– Ta chỉ đùa có xíu thôi mà. Lúc hắn ghen thật đáng yêu nha. Lần đầu tiên ta nhìn thấy đàn ông ghen a. ( sai lầm rồi, tỷ nhìn thấy nhiều là đằng khác).
– xì… nè, cháo mang lên rồi, nàng ăn đi cho nóng. Trời bắt đầu chuyển lạnh rồi. Ta có mang một ít lông cáo đến, nàng may áo mà mặc nha.
Lạc Lạc cùng Yên Phong nghe đến “lông cáo” lập tức sắc mặt âm lãnh đến kì lạ. Hạ Cảnh Thiên không biết vì sao, nhưng mà hắn cảm tưởng sắp thấy địa ngục đến nơi.
– A, ta nhớ ra rằng có việc phải làm gấp. Nàng nghỉ ngơi cho tốt nhé. Ta đi đây ( phắn lẹ).
– Hi, hai người doạ khách của ta chạy mất rồi a. Hắn đâu biết hai người là cáo đâu, chỉ là vô tình thôi mà. Nè, đằng nào cũng mang tới rồi không xài cũng phí. Mau đem đi bảo diên vĩ may cho ta một chiếc áo choàng. Đi đi.
– Vâng.
Lạc Lạc ngậm ngùi bước đi, đau lòng nhìn đống lông cáo. Buổi tối, chờ Lạc Hy đi ngủ, bọn họ gọi Ngân và Thuỷ lại, bảo họ viết một bức thư với nội dung kì lạ. Mặc dù chả hiểu gì, nhưng chủ nhân bảo sao tôi tớ nghe vậy. Viết xong, lại cầm một cây sáo nhỏ ( giống cái còi ý) thổi lên vài tiếng một con chim ưng lớn từ đâu bay lại. Hoa nhi đặt bức thư ở dưới, đem hai chiếc mặt nạ sắt của hai tên kia để lên trên, gói lại rồi đưa Thuỷ buộc vào chân chim ưng. Nó vỗ cánh bay vút đi, mất hút trong bóng đêm.
Lại một tháng nữa trôi qua, Trường Khanh vội vã lấy cái bọc vải từ trên ngươi Thiên Ưng xuống giao cho Thiên Lãnh…
“ Trong khi làm nhiệm vụ, bất cẩn để người ta thấy mặt, xin lấy cái chết để tạ tội. Xin đa tạ ân nghĩa người đã dành cho chúng thần bấy lâu nay. Chúng thần mãi khắc cốt ghi tâm. Nơi này không có manh mối gì về hoàng hậu. Xin hoàng thượng triển khai kế hoạch khác. Chúng thần hi vọng hoàng thượng cùng nương nương sớm ngày đoàn tụ. Hồng Ngân, Hồng Thuỷ xin vĩnh biệt”.
– Haizzzz! Bọn họ thật bất cẩn. đã biết quy định của ám vệ Linh quốc là lộ mặt bằng tử, vậy mà… Có lẽ nàng thật không có ở nơi đó. Tìm nơi khác đi.
– Vâng….
4 tháng sau, Tiêu phủ…
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
– Hy nhi… ( định xông vào).
– Vương gia, ngài không được vào, đây là điều cấm kị. ( ngự y 1).
– Phải đó, vương gia. Nếu có chuyện gì không may đã có chúng thần ở ngoài này rồi ( Ngự y 2).
Hạ Cảnh Thiên nóng lòng đi đi lại lại. So với người trong Tiêu phủ, hắn có vẻ còn sốt ruột hơn. Nghe tin Lạc Hy sắp sinh, hắn liền phái luôn 2 ngự y danh tiếng trong triều cùng bà mụ giỏi nhất kinh thành đến, hắn ngồi trước cửa phòng chờ đợi, chốc chốc lại đi đi lại lại. Tiêu Thượng Bình lắc lắc đầu, tiểu tử này, có phải con của hắn đâu…
– Oa oa oa
– Sinh rồi sinh rồi, chúc mừng thiếu gia, là một tiểu nam hài a. ( bà này tưởng Lạc Hy là vợ của Cảnh Thiên).
– Hay quá. Lạc Hy, ngươi xem, là một tiểu nam hài a.
– ừm… AAAAAAAAAAAAAAA…
– Chết rồi, vẫn còn đứa nữa. Mau mau, đem nước lại đây. Phu nhân, ngươi cố lên, ráng sức lên…
– Hy nhi, cố lên. ( nắm chặt tay Lạc Hy).
– Aaaaaaaaaaaaaa. Hộc… hộc… Ư AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
– OA OA OA
– Ra rồi, ra rồi. Lần này là một tiểu nữ tử a. Cung chúc thiếu gia, là long phụng song sinh a.
– Xấu quá ( này này, dám chê con người ta hả?)
– Thiếu gia, trẻ mới sinh như vậy đó. Chỉ một lát là hết ngay thôi.
Bà mối tắm rửa cho đứa bé, bọc lại cẩn thận rồi đưa cả hai đứa đến bên giường.
– Phu nhân, người xem. Chúng thật đáng yêu a.
Lạc Hy chậm rãi đưa tay lên vuốt ve hai đứa bé, nhưng cánh tay mới đưa được nửa chừng liền rơi xuống, đôi mắt Lạc Hy nhắm chặt lại…
– Hy nhi/tỷ tỷ/ phu nhân. NGỰ Y, NGỰ Y ĐÂU…
Cùng lúc đó, ở hoàng cung Linh Quốc…
– Ngũ công chúa, không được đâu a. hoàng thượng đang bận nghị sự cùng các vị đại nhân…
– Ngươi cút ra cho ta. Hoàng huynh, huynh mau ra đây.
Miệng thì nói, chân thì đạp bay cánh cửa ngự thư phòng, không ai cản được. Tú Bình xách váy vác bụng bầu chạy thẳng vào trong, Lưu Thần lật đật chạy theo…
– Xảy ra chuyện gì?
– Hoàng thượng, ngũ công chúa…
– Hoàng huynh, huynh nói đi. Sao huynh lại để Lạc Hy bỏ đi.
– Ngũ công chúa ( Trường Khanh), hoàng thượng vì chuyện này mà suy sụp rất nhiều, công chúa…
– Phải, là lỗi của trẫm, trẫm đã không quan tâm đến cảm nhận của nàng ấy. Bây giờ nàng ấy đã bỏ đi rồi, trẫm không tìm được. Trẫm thật không biết phải làm sao..
– Huynh còn nói, nếu huynh chịu nói với Lạc Hy, mọi chuyện đã không thế này. Nàng ấy còn mang thai nữa, tâm lí rất nhạy cảm. hức hức ( nức nở).
– Muội… muội vừa nói cái gì? Muội… nói… Hy Nhi… Hy Nhi có thai????
– Chẳng lẽ huynh không biết? có ai làm chồng như huynh không? Giờ thì khỏi phải nói, với tính cách của Lạc Hy, nàng ấy tuyệt không lưu đứa nhỏ lại. Huynh đã phụ lòng tin của Lạc Hy, nàng ấy sẽ thống hận huynh, đời đời kiếp kiếp không tha thứ cho huynh…
Vương Thiên Lãnh chỉ nghe “ầm ầm” sét đánh bên tai, đôi chân loạng choạng bước ra khỏi khán thư…
– Hy nhi…. bé con à…. ( hai tay run run đưa ra).
“BỊCH”….
- HOÀNG THƯỢNG/ HOÀNG HUYNH. MAU, MAU GỌI NGỰ Y….
– Tỷ tỷ, nhắc tỷ bao nhiêu lần rồi, không được…
– Được rồi, được rồi. Cảnh Thiên, hôm nay ngươi tới sơm quá vậy?
– ừm, ta mang cho nàng ít thuốc an thai, còn có một ít nhân sâm cùng tổ yến mang ở trong cung ra. Nàng nhớ uống thuốc đều đặn, ăn uống đây đủ thì đứa trẻ mới khoẻ mạnh a.
– hầy, ăn ăn ăn. Ngày nào cũng ăn. Ngươi xem, người ta bây giờ giống hệt cái thúng rồi nè. ( xoay một vòng).
– Xì… Nhưng mà bụng nàng cũng lớn thật đấy, mới có 4 tháng mà đã to như 6 tháng rồi ấy.
– Hầy, ngươi đừng nói nữa, ta lại tự ti a. Ta bây giờ nhìn thật xấu a.
– Không có, nàng càng ngày càng đẹp, ta nói thật đấy.
– Ngươi à nha, miệng còn ngọt hơn cả đường. À, đúng rồi. sao lâu quá không thấy tiểu Bảo tới thăm ta. Ta thật nhớ nàng ta a.
– Tẩu ấy bị hoàng huynh cấm túc rồi. Cũng tại nàng, biết rõ huynh ấy sợ nhất là cái gì mà còn trêu trọc.
– Ta chỉ đùa có xíu thôi mà. Lúc hắn ghen thật đáng yêu nha. Lần đầu tiên ta nhìn thấy đàn ông ghen a. ( sai lầm rồi, tỷ nhìn thấy nhiều là đằng khác).
– xì… nè, cháo mang lên rồi, nàng ăn đi cho nóng. Trời bắt đầu chuyển lạnh rồi. Ta có mang một ít lông cáo đến, nàng may áo mà mặc nha.
Lạc Lạc cùng Yên Phong nghe đến “lông cáo” lập tức sắc mặt âm lãnh đến kì lạ. Hạ Cảnh Thiên không biết vì sao, nhưng mà hắn cảm tưởng sắp thấy địa ngục đến nơi.
– A, ta nhớ ra rằng có việc phải làm gấp. Nàng nghỉ ngơi cho tốt nhé. Ta đi đây ( phắn lẹ).
– Hi, hai người doạ khách của ta chạy mất rồi a. Hắn đâu biết hai người là cáo đâu, chỉ là vô tình thôi mà. Nè, đằng nào cũng mang tới rồi không xài cũng phí. Mau đem đi bảo diên vĩ may cho ta một chiếc áo choàng. Đi đi.
– Vâng.
Lạc Lạc ngậm ngùi bước đi, đau lòng nhìn đống lông cáo. Buổi tối, chờ Lạc Hy đi ngủ, bọn họ gọi Ngân và Thuỷ lại, bảo họ viết một bức thư với nội dung kì lạ. Mặc dù chả hiểu gì, nhưng chủ nhân bảo sao tôi tớ nghe vậy. Viết xong, lại cầm một cây sáo nhỏ ( giống cái còi ý) thổi lên vài tiếng một con chim ưng lớn từ đâu bay lại. Hoa nhi đặt bức thư ở dưới, đem hai chiếc mặt nạ sắt của hai tên kia để lên trên, gói lại rồi đưa Thuỷ buộc vào chân chim ưng. Nó vỗ cánh bay vút đi, mất hút trong bóng đêm.
Lại một tháng nữa trôi qua, Trường Khanh vội vã lấy cái bọc vải từ trên ngươi Thiên Ưng xuống giao cho Thiên Lãnh…
“ Trong khi làm nhiệm vụ, bất cẩn để người ta thấy mặt, xin lấy cái chết để tạ tội. Xin đa tạ ân nghĩa người đã dành cho chúng thần bấy lâu nay. Chúng thần mãi khắc cốt ghi tâm. Nơi này không có manh mối gì về hoàng hậu. Xin hoàng thượng triển khai kế hoạch khác. Chúng thần hi vọng hoàng thượng cùng nương nương sớm ngày đoàn tụ. Hồng Ngân, Hồng Thuỷ xin vĩnh biệt”.
– Haizzzz! Bọn họ thật bất cẩn. đã biết quy định của ám vệ Linh quốc là lộ mặt bằng tử, vậy mà… Có lẽ nàng thật không có ở nơi đó. Tìm nơi khác đi.
– Vâng….
4 tháng sau, Tiêu phủ…
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
– Hy nhi… ( định xông vào).
– Vương gia, ngài không được vào, đây là điều cấm kị. ( ngự y 1).
– Phải đó, vương gia. Nếu có chuyện gì không may đã có chúng thần ở ngoài này rồi ( Ngự y 2).
Hạ Cảnh Thiên nóng lòng đi đi lại lại. So với người trong Tiêu phủ, hắn có vẻ còn sốt ruột hơn. Nghe tin Lạc Hy sắp sinh, hắn liền phái luôn 2 ngự y danh tiếng trong triều cùng bà mụ giỏi nhất kinh thành đến, hắn ngồi trước cửa phòng chờ đợi, chốc chốc lại đi đi lại lại. Tiêu Thượng Bình lắc lắc đầu, tiểu tử này, có phải con của hắn đâu…
– Oa oa oa
– Sinh rồi sinh rồi, chúc mừng thiếu gia, là một tiểu nam hài a. ( bà này tưởng Lạc Hy là vợ của Cảnh Thiên).
– Hay quá. Lạc Hy, ngươi xem, là một tiểu nam hài a.
– ừm… AAAAAAAAAAAAAAA…
– Chết rồi, vẫn còn đứa nữa. Mau mau, đem nước lại đây. Phu nhân, ngươi cố lên, ráng sức lên…
– Hy nhi, cố lên. ( nắm chặt tay Lạc Hy).
– Aaaaaaaaaaaaaa. Hộc… hộc… Ư AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
– OA OA OA
– Ra rồi, ra rồi. Lần này là một tiểu nữ tử a. Cung chúc thiếu gia, là long phụng song sinh a.
– Xấu quá ( này này, dám chê con người ta hả?)
– Thiếu gia, trẻ mới sinh như vậy đó. Chỉ một lát là hết ngay thôi.
Bà mối tắm rửa cho đứa bé, bọc lại cẩn thận rồi đưa cả hai đứa đến bên giường.
– Phu nhân, người xem. Chúng thật đáng yêu a.
Lạc Hy chậm rãi đưa tay lên vuốt ve hai đứa bé, nhưng cánh tay mới đưa được nửa chừng liền rơi xuống, đôi mắt Lạc Hy nhắm chặt lại…
– Hy nhi/tỷ tỷ/ phu nhân. NGỰ Y, NGỰ Y ĐÂU…
Cùng lúc đó, ở hoàng cung Linh Quốc…
– Ngũ công chúa, không được đâu a. hoàng thượng đang bận nghị sự cùng các vị đại nhân…
– Ngươi cút ra cho ta. Hoàng huynh, huynh mau ra đây.
Miệng thì nói, chân thì đạp bay cánh cửa ngự thư phòng, không ai cản được. Tú Bình xách váy vác bụng bầu chạy thẳng vào trong, Lưu Thần lật đật chạy theo…
– Xảy ra chuyện gì?
– Hoàng thượng, ngũ công chúa…
– Hoàng huynh, huynh nói đi. Sao huynh lại để Lạc Hy bỏ đi.
– Ngũ công chúa ( Trường Khanh), hoàng thượng vì chuyện này mà suy sụp rất nhiều, công chúa…
– Phải, là lỗi của trẫm, trẫm đã không quan tâm đến cảm nhận của nàng ấy. Bây giờ nàng ấy đã bỏ đi rồi, trẫm không tìm được. Trẫm thật không biết phải làm sao..
– Huynh còn nói, nếu huynh chịu nói với Lạc Hy, mọi chuyện đã không thế này. Nàng ấy còn mang thai nữa, tâm lí rất nhạy cảm. hức hức ( nức nở).
– Muội… muội vừa nói cái gì? Muội… nói… Hy Nhi… Hy Nhi có thai????
– Chẳng lẽ huynh không biết? có ai làm chồng như huynh không? Giờ thì khỏi phải nói, với tính cách của Lạc Hy, nàng ấy tuyệt không lưu đứa nhỏ lại. Huynh đã phụ lòng tin của Lạc Hy, nàng ấy sẽ thống hận huynh, đời đời kiếp kiếp không tha thứ cho huynh…
Vương Thiên Lãnh chỉ nghe “ầm ầm” sét đánh bên tai, đôi chân loạng choạng bước ra khỏi khán thư…
– Hy nhi…. bé con à…. ( hai tay run run đưa ra).
“BỊCH”….
- HOÀNG THƯỢNG/ HOÀNG HUYNH. MAU, MAU GỌI NGỰ Y….