Chặng đường gian nan Câu chuyện của họ bắt đầu.
Gabriel đặt chuông đồng hồ báo thức lúc năm giờ sáng rồi chuẩn bị hành trang đi đường. Anh lấy mọi thứ dư ra một bộ vì có Sam đi cùng. Khi đồng hồ reo, anh gần như đã tỉnh hẳn và sẵn sàng lên đường. Đến tối qua anh mới nhận ra anh cần lên núi như thế nào. Đôi khi thế giới này làm mọi thứ trong anh trì trệ, làm anh ngạt thở vì anh muốn những thứ anh sẽ không bao giờ đạt được. Ít nhất thì anh có thể thở được trong khí trời sa mạc với chỉ có Chó làm bạn đồng hành. Anh có thể gạt tất cả nỗi đau về chuyện với cha mẹ và anh trai cùng sự hổ thẹn về những gì anh đã làm để tồn tại vào cái góc trong trí óc nơi người ta cất giấu những sự thật xấu xí. Anh luôn cảm thấy Chúa không phán xét anh khi anh hòa mình vào nơi hoang dã. Anh có thể là chính mình và xua đi tất cả nỗi buồn cùng sự sợ hãi. Thật đáng ngạc nhiên là anh cảm thấy thoải mái khi Sam đi cùng. Họ đã đi leo núi cùng nhau vài lần, và cô luôn để yên cho anh chìm vào suy nghĩ của mình như thể cô biết anh bị những bóng ma ám ảnh và không khí sa mạc đuổi chúng đi. Vì vậy cô là một người bạn đồng hành dễ chịu.
Điều Gabriel nhớ nhất khi ở một mình với những suy nghĩ của anh là người anh Dominic. Hai anh em luôn thân thiết với nhau và Dom chưa bao giờ là loại anh trai hay bắt nạt em như nhiều đứa Gabriel biết. Họ đã chia sẻ với nhau mọi thứ, cười đùa và mơ mộng cùng nhau. Gabriel còn nhớ hồi anh sáu tuổi, tất cả những gì anh muốn là trở thành một người tốt bụng, thông minh và hoàn hảo như anh mình. Vết thương sâu nhất trong lòng anh lúc này là chuyện Dominic ghét bỏ anh.
Anh không nghe thấy tiếng Sam rời khỏi nhà, nhưng có lẽ lúc đó anh ngủ say nên không nhận thấy những tiếng ồn thường lệ của cô. Thật tiếc là họ không khởi hành cùng nhau được vì như thế thì vui hơn. Nhưng Sam thường rất đúng giờ nên anh biết là cô sẽ có mặt ở chỗ hẹn lúc sáu giờ.
Khoác lên người chiếc áo thun có túi trắng tinh, quần short màu olive và áo khoác vải thô đen rồi, Gabriel ngồi xuống buộc dây ủng. “Sẵn sàng rồi chứ anh bạn?” Như thường lệ, Chó đã chờ sẵn với đuôi vẫy loạn xạ ở cửa. Gabriel mở cửa ra và nó phóng ngay ra ngoài để giải quyết nhu cầu trước khi nhảy vào chiếc Jeep. Trước khi nổ máy, Gabriel kiểm tra vòng cổ và biển tên cho nó cẩn thận. Anh không muốn mất đi ai đó mà anh yêu quý một lần nữa.
Chó đã trở thành một con vật tuyệt đẹp có bộ lông đen mượt và cặp mắt màu lục linh lợi. Nó khác hẳn đám lông bẩn thỉu bị ném ra bãi để xe lúc trước. Từ chỗ chỉ có da bọc xương, bây giờ nó là một nhân vật đáng trọng với năm mươi cân cơ bắp và niềm vui.
Trên tuyến đường I10 quen thuộc đến Công viên quốc gia Saguaro, Gabriel dừng lại mua hai phần bánh mì xúc xích ăn sáng và món khoai tây chiên pho mát mà Chó ưa thích. Trên đường không có nhiều xe cộ lắm và hai chủ tớ chỉ mất hai mươi phút từ nhà ra chỗ hẹn. Gabriel không nghe thấy tiếng xe nào khác nên anh nghĩ anh sẽ phải chờ Sam.
Một vật bằng kim loại phản chiếu ánh đèn xe anh khi anh rẽ vào bãi đất trống. Mắt nheo lại vì ánh nắng buổi sớm, Gabriel nhìn thấy một chiếc xe đạp tựa vào cột biển báo. Anh lái xe vào chỗ đậu xe sâu nhất và bước ra. Chó nhảy xuống và phóng về hướng ai đó đang ngồi trên hàng rào.
“Chó! Quay lại đây,” anh gọi.
“Không sao đâu. Bọn em là bạn mà,” một giọng nói quen thuộc trả lời anh. Gabriel cau mày. Ai ra đây lúc sáng sớm tinh mơ thế này mà lại quen chó của anh? Khi lại gần hàng rào, mắt anh mở to. Cậu nhóc đó? Brian? Cậu ấy đang làm gì ở đây?
“Chào anh,” Brian ngập ngừng nói, mắt cậu nhìn anh trong ánh sáng bình minh mờ ảo. Cậu đứng dậy và ngượng ngùng đưa tay vẫy chào Gabriel. Đột nhiên cậu có cảm giác kỳ lạ rằng cậu là kẻ không mời.
“Ơ, xin chào?” Gabriel đáp lại, câu chào của anh giống một câu hỏi hơn.
“Em, um, em,” Brian hắng giọng và cố bắt đầu lại. “Em nhận được lời nhắn của anh.”
“Lời nhắn của tôi à?” Đầu óc Gabriel bắt đầu rối lên. Lời nhắn nào? Anh nhớ lại chuyện Sam bảo anh cần phải cảm ơn Brian đã tặng anh thiệp sinh nhật, nhưng thời gian trôi đi khi anh nghĩ ngợi và thời gian trôi đi càng nhiều thì quyết định giữ im lặng của anh càng chắc chắn.
“Vâng, cám ơn anh đã mời em. Em chưa bao giờ đi leo núi, nghĩa là leo núi một cách thật sự ấy, trong sa mạc bao giờ.”
Gabriel đứng chết sững, “Cái gì?” Rồi mọi thứ đột nhiên sáng tỏ….. Sam. Rồi, cô ta sẽ gặp rắc rối to khi anh về đến nhà. Trong một phút, anh quay đi, gác ủng lên hàng rào và buộc lại dây để kéo dài thời gian suy nghĩ. Anh biết nói gì bây giờ?
Thấy Gabriel hành động như vậy, Brian lắp bắp, “Xin lỗi anh? Em xin lỗi, có nhầm lẫn gì sao?”
Gabriel muốn chạy ngay về chiếc Jeep nhưng ngừng lại khi nghe thấy câu hỏi nhỏ nhẹ của Brian. Anh hít một hơi sâu, gồng mình lên và quay về phía chàng trai trẻ đang bối rối. “Không, không, tất nhiên là không có vấn đề gì. Cậu không cần xin lỗi. Tôi chỉ….. Tôi chỉ…..” Trong một giây anh không biết nói gì.
Nói cho cậu ấy sự thật ư? Giải thích chuyện Sam đã làm ư? Để làm gì? Làm vậy thì được ích lợi gì? Cậu nhóc tội nghiệp sẽ chỉ khốn khổ thêm thôi. Chúa ơi, chắc chắn anh sẽ giết cô ta. Đúng là tất cả những gì anh cần cho lúc này, một cậu nhóc lúc nào cũng hành động như thể muốn tự sát. Không muốn làm chuyện tồi tệ thêm, anh hỏi “Cậu chưa bao giờ leo núi à?”
“Chưa, em chưa bao giờ leo núi một cách thực sự như em đoán là anh vẫn làm. Um, anh Gabriel này, em thấy là anh đổi ý hay là quên mất buổi hẹn này. Em sẽ về ngay, như thế có được không?” cậu đi về phía chiếc xe đạp.
Gabriel thở dài rồi anh chợt ngộ ra mọi chuyện: cậu bé này với chiếc xe đạp trong bóng tối lúc sáng sớm.
“Cậu ra đây bằng cái xe đó à?”
“Vâng.”
“Cậu đạp xe suốt từ trường ra tận đây để đi leo núi?” và anh thầm thêm vào, ‘Với tôi?’ “Làm sao cậu thấy đường trên đoạn đường đất này?”
Brian cười khúc khích, “Anh sẽ cười cho mà xem.” Cậu rút chiếc nón trong ba-lô ra, đội lên đầu và bật đèn. Gabriel chớp mắt vì luồng ánh sáng chiếu vào mặt và cảm thấy môi mình nở một nụ cười.
“Thấy chưa, em đã bảo anh rồi, “Brian cười thành tiếng, “Nhưng em phải nói là nó có tác dụng.” Rồi tiếng cười phai dần. “Em nên về thôi.”
“Không, cậu không cần làm vậy đâu. Ta sẽ cùng lên đồ. Tôi sẽ cho cậu thấy vẻ đẹp thật sự của Arizona. Cậu có ủng rồi chứ?” Anh sẽ đưa cậu nhóc này đi leo núi và chấm hết. Đời anh không có thời gian cho điều mà cậu bé dễ thương này muốn có từ anh.
“Có ạ, trong ba-lô của em.” Brian nhìn ủng của Gabriel và nghĩ về đôi ủng mà Alan cho cậu mượn. Có lẽ cậu sẽ chết trên đường leo núi, nhưng cậu được chết vì đi leo núi với Gabriel. Một tương lai đáng chờ đợi.
“Vậy thì đi ủng vào đi. Tôi sẽ cất xe đạp của cậu vào trong xe tôi. Như thế an toàn hơn.”
“Anh chắc chứ? Em không muốn làm phiền anh.” Cậu nhìn Gabriel nhấc chiếc xe lên và để nó vào phần sau chiếc Jeep. Brian gặp khó khăn với cả việc đem cái xe ấy về từ khu để xe. Cậu tự hứa với mình là sẽ đi tập thể hình để lấy thêm cơ bắp.
Gabriel nghe thấy sự hoài nghi trong giọng Brian và rên thầm. Anh cảm thấy rất rõ rằng hôm nay sẽ đảo lộn cuộc đời anh mà anh còn không hiểu là bằng cách nào. Anh lắc đầu và thở dài khi quay lại rồi tựa người lên hàng rào. “Ta làm lại từ đầu được không? Brian, cậu có muốn lên rặng núi trên kia và xem mặt trời mọc không?”
Chó quyết định thay cho cả hai. Nó chạy đến đầu đoạn đường mòn rồi quay lại chỗ Brian, chạy ra đầu đường và lại về hướng, vừa chạy vừa rít khe khẽ và vẫy đuôi nhặng xị. “Nó đang mời cậu đi đấy,” Gabriel nói.
Brian gãi đầu Chó, “Vâng, anh chờ một phút để em đi ủng vào.” Cậu ngồi xuống đất, tháo giày thể thao ra và xỏ chân vào ủng của Alan. Buộc dây ủng xong xuôi rồi, cậu ngồi dậy và cười một cách rụt rè, “Em xong rồi đây.”
Gabriel nhìn Brian vật lộn với đôi ủng và nhăn nhó lắc đầu. Sam làm vậy để làm gì? Anh không cần cô giúp anh tìm bạn. Anh không muốn trở nên thân thiết với ai. Anh không cần gì cả. Anh sẽ đưa Brian đi leo núi ngắm bình minh rồi đưa cậu về và thế là chấm hết. Ba-lô khoác trên vai, anh đi vào con đường mòn, để mặc Brian cố gắng bắt kịp anh ở phía sau. Họ đi được hơn một dặm với Chó quấn bên chân Brian thì Gabriel dừng lại. “Nhìn kìa. Mặt trời sắp lên phía trên rặng núi kia.”
“Cứ như thể ngoài chúng ta thì không còn ai khác trên mặt đất này,” Brian thở nhẹ. Cậu nhìn phản ứng của Gabriel qua khóe mắt.
Im lặng bao trùm hai người và làn gió nhẹ sớm mai mang theo hương vị sa mạc. “Ừ, tôi hiểu cậu muốn nói gì. Sẵn sàng để leo lên rặng đá kia chưa?” Gabriel chỉ vào khoảng không trước mặt.
“Tất nhiên rồi, đi thế này thích thật. Em không biết sa mạc rộng đến thế.”
“Vì vậy nên nơi này rất hợp để leo núi,” Gabriel nói, “Toàn núi và không người.”
“Anh từng đi leo núi ở những đâu rồi?”
“Dãy Appalachian, dãy Smokey. Tôi rất muốn được đến rặng Rockies, nhưng bây giờ thì tôi đang tận hưởng dãy Rincons này.”
Brian lập một danh sách những thông tin quan trọng trong đầu. Tới giờ thì cậu đã biết được là Gabriel không phải là người mời cậu đi leo núi hôm nay; rằng anh có đi tập thể hình; rằng anh có biết cười; và rằng anh từng đến miền Nam. Cậu vẫn chưa biết gì nhiều.
Sau khoảng bốn mươi lăm phút nói huyên thuyên về chuyện học hành và chó mèo và núi non và cuộc sống và âm nhạc, Brian chợt nhận ra cậu là người duy nhất mở miệng. Quỷ thật! Cậu đang lảm nhảm như một đứa con gái. Nhìn tôi này! Blah Blah Blah. Khỉ thật!
Vì mặt trời đã lên được khoảng một tiếng làm không khí ấm lên và vì cậu đi với tốc độ nhanh hơn thường lệ, Brian cảm thấy việc theo kịp người đi trước mỗi lúc một khó khăn hơn. Cậu không thể để Gabriel biết cậu đang mệt, nhưng khi dừng lại ở một tảng đá và bỏ ba-lô khỏi vai, Brian mừng rỡ ngồi xuống.
Gabriel mải leo núi nên chưa thật sự nghĩ đến thể trạng của Brian. Nhưng bây giờ thì anh nhận ra vấn đề. “Đây, uống đi. Cậu cần đủ muối khoáng.” Anh đưa Brian một chai G2 vị nho. “Cậu sao rồi?”
“Em ổn lắm. Em thích đi thế này. Em đi cả ngày cũng được,” Brian nhiệt tình nói. “Chà, nước này ngon thật. Em đang khát.” Cậu uống cạn cả chai và vươn vai.
“Cậu không nên mặc cái áo đen đó. Trời ấm lên khá nhanh nên cậu sẽ thấy nóng đây. Tôi nghĩ tôi còn một cái áo thun chạy bộ ở trong này,” Gabriel nói và lục trong ba-lô rồi lôi ra một chiếc áo thun trắng xếp gọn gàng.
“Um, em ổn mà, thật đấy, em……,” Brian cố từ chối dù cậu đang đổ mồ hôi như điên dưới cái áo có mũ đen khá dày mang chữ Đại học Arizona.
“Thôi nào, Brian, tôi biết cậu đang thấy nóng như dưới hỏa ngục. Tôi sẽ để áo của cậu trong ba-lô của tôi. Cậu sẽ thoải mái hơn với cái áo này.” Anh thảy cho cậu bé cái áo thun và chờ. Brian lúng túng mất một lúc vì không muốn cởi áo ra khi Gabriel nhìn cậu. Không phải là cậu gầy gò xấu xí gì nhưng Gabriel… nói thế nào nhỉ, anh rất vạm vỡ còn Brian thì….. Không.
Kéo cái áo dày qua đầu, cậu cảm thấy làn gió mát thổi trên ngực và xấu hổ thay cho cậu, đầu ngực của cậu cứ căng thẳng ra. Cậu nhìn xuống, với lấy chiếc áo thun và khoác nó vào người…. Và mọi chuyện mỗi lúc một tệ đi.
“Anh cao bao nhiêu thế?” cậu hỏi vì khi cậu đứng thẳng dậy, cái áo dài đến gần đầu gối của cậu còn ống tay áo trễ xuống đến gần eo. Không muốn nhìn vào Gabriel, Brian nói, “Hừm, nếu em bị lạc thì chắc em dùng áo anh làm lều cũng được.” Cậu không hề hay biết về những ý nghĩ “khủng khiếp” mà Gabriel có thể có trong đầu lúc đó.
‘Quỷ thật, dừng mặc áo vào vội. Đừng…. Ồ! Cậu ấy mặc áo của mình trông cũng dễ thương đấy chứ.’
“Um, không thành vấn đề. Thử buộc phần áo quá dài lại chẳng hạn. Trông cậu sẽ cool hơn và đó mới là điều đáng kể. Nếu cậu muốn biết thì tôi cao 1m82.”
“A, rõ ràng là em không cao đến thế,” Brian đảo mắt, “Anh hơn em đến một cái đầu.” Làm sao cậu dám nghĩ dù chỉ trong một phút rằng có thể là Gabriel sẽ thích cậu. Cậu chỉ là một thằng lùn.
Chuyến đi có dễ dàng hơn sau khi cậu uống chỗ G2 và cởi cái áo dày đó ra. Đi sau Gabriel, cậu đưa chiếc áo thun đang mặc lên mũi. Ôi chúa ơi! Nó có mùi của Gabriel. Cậu cảm thấy người mình nóng rực lên vì luồng hơi nóng trong bụng và cậu cố gắng không nhìn vào phần sau tuyệt vời của chàng trai tuyệt đẹp ngay trước mặt cậu.
Cố gắng của cậu không có tác dụng. Cậu bắt đầu đếm nhẩm ngược từ một trăm mỗi bảy giây để bắt cơ thể mình đừng nghĩ lung tung, mắt tập trung tại một điểm trên vai trái Gabriel. “100, 93, 86, 79,……”
“Có chuyện gì thế?” cậu nghe tiếng Gabriel hỏi với lại.
“Không có gì, em ổn mà.” Ổn… ‘Phải, phải, mình đang sắp chết đây.’
Gabriel cau mày. Có lẽ thế là đủ. Brian không quen leo núi. Họ có thể để dành Larendo Rocks cho một ngày khác và dừng lại trước khi đường dốc hơn. Anh nhìn đồng hồ và nhận ra rằng họ đã đi với tốc độ khá nhanh trong bốn tiếng đồng hồ liền. Ôi khỉ thật, có lẽ cậu nhóc mệt lả rồi. “Brian, chúng ta dừng nghỉ ở đây.”
“Nghe được đấy,” Brian cố nén một tiếng rên. Họ ngồi trong bóng mát một tảng đá khổng lồ bên đường. Brian dựa vào tảng đá mát lạnh và nhắm mắt lại. Cậu bật mở mắt ra khi nghe tiếng Gabriel.
“Cậu khá lắm, Brian ạ. Hy vọng là vừa rồi ta không đi nhanh quá hay xa qúa.”
‘Mình khá lắm? Mình á?’ cậu thở ra khe khẽ. Một nụ cười tươi nở trên mặt cậu. “Cám ơn anh. Đi thế này vui lắm.”
“Rồi, bây giờ thì đừng có hiểu lầm nhé,” Gabriel mỉm cười, “Tôi cần xem chân cậu. Cậu đi khập khiễng suốt phần đường vừa rồi.”
Brian chầm chậm tháo dây ủng vì không muốn tận mắt thấy chỗ phồng rộp làm khổ cậu suốt hai tiếng vừa rồi. Cậu nhanh chóng nhận ra rằng ủng của Alan không thật vừa chân cậu và có gì đó cứ cọ vào gót chân làm cậu đau. Cậu không muốn để Gabriel thấy điều đó nhưng cậu không nghĩ là cậu đi nổi đoạn đường về.
“Trời ơi, Brian, sao cậu không nói tôi?” Gabriel rên lên khi anh thấy chỗ da bị rách cùng máu me và những chỗ phồng rộp to tướng. “Tôi phải xử lý chuyện này thôi. Nếu không cậu không đi nổi nữa đâu.” Anh lục trong túi tìm cái hộp đựng đồ sơ cứu.
“Em xin lỗi,” Brian lí nhí.
“Đây, uống nốt chỗ nước này đi. Sẽ đau đấy.” Anh rửa sạch vết thương với cồn và phết Neosporin lên trước khi băng kỹ chúng lại. Brian cố gắng ngồi yên nhưng cậu không thể nén nổi tiếng xuýt xoa. “Tôi biết là cậu đau lắm. Cố một chút nữa thôi,” Gabriel dịu dàng nói. Anh đắp gạc lên chỗ mụn nước, để cái hộp vào trong ba-lô và cầm một chiếc ủng của Brian lên. “Chân cậu đau là vì cái này. Phần trong ủng của cậu có khung đỡ bằng kim loại và nó cắt vào chân cậu chỗ dưới cổ chân.”
‘Có lẽ anh ấy nghĩ mình là đồ ngốc,’ Brian rên thầm lần thứ một triệu.
‘Tội nghiệp cậu nhóc, cậu ấy đi đến tận đây mà không kêu ca tiếng nào,’ Gabriel cảm thấy tội lỗi vì đã không để ý đến tình trạng của cậu. “Đây, ăn chỗ lương khô này đi. Ta sẽ về khi cậu sẵn sàng. Tôi nghĩ hôm nay thế là quá sức cậu rồi.”
“Nhưng anh muốn đi xa nữa cơ mà. Em không muốn phá ngày nghỉ của anh.”
“Ồ, cậu chẳng phá cái gì cả. Tôi còn hàng đống bài giảng của giáo sư Parrish phải biên tập và đánh máy. Tôi lỡ tiến độ quá xa rồi.”
Chó sán lại và gác đầu vào lòng Brian. “Anh có Chó được bao lâu rồi?”
“Nó tìm thấy tôi trong một bãi để xe trên đường liên bang hè vừa rồi. Một tên khốn nào đó vứt nó ở đó rồi chuồn mất. Cho nên nó bị kẹt với tôi.”
Gabriel ngồi trên một hòn đá, tay anh cầm một cái que vạch vạch cái gì đó trên cát.
Brian có cả tỉ điều muốn hỏi: Nhà anh ở đâu? Gia đình anh như thế nào? Anh có anh chị em không? Cha anh có giống anh không? Anh có biết anh đẹp đến chừng nào không? Anh sống ở đâu? Sam có phải bạn gái của anh không? Anh có thích em không? Anh có phải là hotboy hồi phổ thông không? Chúng ta làm bạn được không? Em chạm vào tóc anh được không? Tại sao anh lại có cái sẹo trên lông mày bên trái thế? Vân vân và vân vân….
Gabriel vẫn cắm cúi vạch đủ hình dạng trên cát. Nếu anh nhìn Brian, anh sẽ muốn biết cậu rõ hơn và đó không nằm trong kế hoạch của anh. Anh chỉ muốn sex nhanh gọn và không thân thiết với một ai. Bản năng mách bảo anh rằng nếu anh nhìn lên và nhìn vào những đốm tàn nhang trên mặt Brian, anh sẽ mở miệng và sa vào rắc rối. Quỷ bắt cậu đi Sam ạ, tại sao cậu lại làm chuyện này?
“Này, chúng ta về đi,” Gabriel nhét những chai nước uống cạn và lương khô vào trong ba-lô. Brian với tay lấy ủng.
“Đừng, cậu không nên dùng đôi đấy nữa.” Gabriel đứng dậy, duỗi vai và chìa tay ra. Đỡ Brian đứng dậy rồi, anh đưa cho cậu ba-lô của anh. “Đeo cái này vào.”
Brian nhăn nhó vì bối rối. Cậu phải đi đất VÀ đeo cái ba-lô đó? Hẳn là Gabriel giận cậu lắm vì đã phá hỏng ngày nghỉ của anh. Cậu đeo ba-lô vào và cảm thấy sức nặng mà Gabriel mang trên người từ sáng sớm. Quỷ thật! Quãng đường về sẽ là địa ngục và chỉ đứng một chỗ cũng đủ làm mồ hôi cậu túa ra.
Gabriel đi ra phía sau cậu, tìm thấy chai G2 cuối cùng và uống một ngụm. “Để cái chai này ở túi ngoài,” anh nói. Anh cởi áo khoác ra và nhét vào ba-lô. Brian cảm thấy cậu muốn ngã ngửa. Chúa ơi, cái ba-lô này thật nặng, nặng và nóng. Cậu không kêu ca một tiếng. Mọi chuyện là do lỗi của cậu và Gabriel hẳn là giận cậu lắm.
“Em xin lỗi anh, Gabriel ạ. Em không định phá hỏng ngày nghỉ của anh. Em mượn ủng của Alan và chắc là………………………………..”
“Yên nào, làm sao cậu biết được những chuyện này? Tôi mới là kẻ có lỗi vì đã không kiểm tra kỹ mọi thứ trước khi đi. Tôi mất tập trung và quên mất. Cậu giỏi lắm, Brian.” Anh bước vài bước và nhìn con đường mòn đánh dấu đoạn đường về. “Được rồi, tôi sẽ cố gắng đưa cậu về càng xa càng tốt rồi đi lấy xe đạp cho cậu.” Anh làm vài động tác thể dục rồi ngồi xuống một tảng đá. “Trèo lên đi.”
TRỜI ƠI! Gabriel định cõng cậu cộng với cái ba-lô. “Không, em không để anh làm thế được,” Brian kêu lên.
“Cậu không thể dùng tiếp đông ủng ấy và chắc chắn cậu không thể đi chân đất về với đám phồng rộp cộng với vết cắt đó. Đi nào, Brian, chắc chắn cậu không nặng đến thế. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tin tôi đi.”
Brian rụt rè đến gần Gabriel và quàng tay qua đôi vai khỏa mạnh trước mặt cậu. Cậu có thể cảm nhận Gabriel đứng lên và ép sát chân vào eo của anh. Một đôi tay khỏe mạnh giữ đầu gối của cậu và cậu bám chặt vào anh. Gabriel chậm rãi đứng dậy, vai anh căng ra đỡ lấy trọng lượng gần tám mươi cân trên lưng. Anh cố giữ vững Brian trên lưng khi bắt đầu chậm rãi bước đi dọc con đường.
‘Được rồi…. mình đang đổ mồ hôi như tắm cộng với hai bàn chân rách nát và sẽ bị cháy nắng hơn bao giờ hết, nhưng mình đã chết và lên thiên đường trên lưng Thiên thần Gabriel,’ Đầu óc hơi choáng váng, Brian nghĩ thầm và cố gắng để không cười khúc khích.
“100, 93, 86, 79, 72,…” cậu đếm ngược để cái phần nhiều chuyện trên cơ thể cậu không chọc vào lưng Gabriel. Mũi cậu tựa vào những lọn tóc quăn đen hơi ẩm; tay cậu chạm vào làn da ấm áp và người cậu áp sát vào các bắp thịt trên lưng Gabriel khi anh bước đi. Hoàn cảnh đó vừa là thiên đường vừa là địa ngục. Mình hy vọng anh ấy không nhận ra là mình……………………………….
Về phần Gabriel, có một điều anh đã không tính tới khi đề nghị phương án này. Anh không cảm thấy sức nặng nhiều bằng cảm thấy cái gì đó rất cứng và có nhịp đập như một trái tim ép vào lưng anh. Với mỗi bước đi, sự phấn khích của Brian cọ vào cái áo đẫm mồ hôi của anh…. Lên và xuống, lên và xuống. Chúa ơi, hoặc là Ngài cứu con hoặc là Ngài giết con ngay cho rồi.
Anh có thể nghe thấy tiếng Brian đếm ngược một cách kỳ cục. Ôi trời! Gabriel rên lên khe khẽ. Đáng đời thằng nhóc vì đã đi đôi ủng kinh khủng đó. Nếu anh không sắp ngất xỉu bất cứ lúc nào vì đứt gân máu thì anh sẽ còn bị kích thích hơn cả cậu nhóc, nhưng sức nặng của Brian cộng với cái ba-lô đủ làm tan mọi tơ tưởng về sex. Anh phải cố hết sức mới thở được. Tại sao đi leo núi năm dặm thì thích nhưng leo núi năm dặm với một cậu nhóc dễ thương trên lưng lại là cực hình?
Cuối cùng họ cũng về đến nơi dù Gabriel phải lảo đảo vài bước cuối cùng để đến được bóng một cụm xương rồng. Brian bước xuống đất khi Gabriel ngồi xuống, rồi anh ngả người ra nằm dài trên nền cát.
“Anh có sao không?” Brian hỏi, mặt cậu chỉ cách mặt Gabriel có vài phân.
Mắt nhắm nghiền và hơi thở thì chậm lại, Gabriel gật đầu. Anh có thể cảm thấy hơi thở của Brian lướt trên mặt mình và nghĩ đến chuyện nhờ cậu hô hấp nhân tạo. Thay vì làm thế, anh hé một mắt ra và nheo lại ngay tức khắc vì ánh mặt trời chói chang. Môi dưới của Brian ở ngay gần đó. Gabriel chỉ cần nhỏm dậy vài milimét là có thể chạm vào nó.
‘Parelli,’ anh rủa bản thân, ‘Cậu ấy là một cậu bé ngoan. Đừng thậm chí là chỉ đến chuyện đó. Cậu ấy xứng đáng được hưởng nhiều hơn thế.’
“Ừ, tôi không sao. Chờ tôi một phút để lấy xe đạp cho cậu về.” Anh nhìn thấy sự thất vọng thoáng qua trong mắt Brian, nhưng anh đang làm điều đúng đắn. Anh cần giữ khoảng cách với cậu. “Chó, ở đây với Brian.”
Brian nhìn Gabriel vội vã bước đi. Cậu ước gì mình có thể hiểu được ý nghĩ người khác, nhưng Gabriel là một khoảng trống thăm thẳm. Trong một giây thoáng qua, Brian nhìn thấy mắt anh muốn nói gì đó, nhưng rồi đôi mắt ấy mờ đi như trời một ngày giông bão và điều đó biến đi. Cậu ngồi xuống trong bóng râm cây xương rồng saguaro khổng lồ và chờ đợi, chân cậu cảm thấy như chân một ai khác. Quỷ bắt đôi ủng đấy đi.
Thời gian trôi qua và Brian chờ đợi. Cậu nghĩ về cái cách Gabriel chăm lo cho cậu. Chuyện anh làm cậu cảm thấy tò mò và phấn khích vẫn không đổi. Nếu được thì Brian còn muốn tìm hiểu về anh nhiều hơn. “Ước gì mày giúp được tao, Chó ạ. Mày hiểu anh ấy hơn bấy kỳ ai khác.”
Gabriel nghĩ ngợi không ngớt về cậu bé anh bỏ lại phía sau. Họ chỉ cách nhau có hai tuổi. Tại sao anh cảm thấy mình thật già? Tại sao anh cứ khăng khăng muốn nghĩ rằng Brian chỉ là một đứa trẻ? Anh có hai sự lựa chọn: anh có thể làm điều mà Brian nghĩ là anh muốn, sex và không có gì khác, ngay ở đây, vào hôm nay. Làm cho xong và thế là hết. Hoặc là anh cắt đứt mối quan hệ hôm nay…. Không để lại gì cả…. Để Brian tự tìm con đường cho đời mình như mọi người khác. Anh biết rằng anh không thể chỉ làm bạn với Brian. Anh muốn đi xa hơn thế. Thú nhận đi, đồ khốn. Anh nhớ lại khuôn mặt của Mitch và cảm giác được làm một đứa trẻ ngây thơ. Tất nhiên, mọi chuyện sẽ chấm dứt một khi anh kể cho Mitch về quá khứ của anh. Và với Brian cũng vậy.
Tốt hơn là anh không nên bắt đầu một điều sẽ làm anh tổn thương.
Khi anh quay về chiếc Jeep, Gabriel nhấc chiếc xe đạp hiệu Dawes 24 đã cũ ra và đặt nó tựa vào hàng rào. Anh xối nước lên đầu và để những giọt nước trên tóc nhỏ xuống bờ vai ê ẩm của mình. Thế này thì dễ chịu hơn nhiều. Bây giờ thì quay lại. Chuyến đi dễ dàng hơn lần này nhờ làn gió ấm thổi qua mặt anh.
Anh vẫy tay khi thấy Brian đang đợi mình. Giảm tốc độ lại, anh chống một chân xuống cho vững. “Sẵn sàng chưa? Cái xe này tốt thật, của cậu à?”
Brian khịt mũi, “Đây là xe của Mr. Blood. Nói một cách ngắn gọn thì em thấy mừng vì em là đứa bị sứt sẹo chứ không phải là cái xe này.”
“Mr. Blood à?”
“Em sẽ kể cho anh nghe trên đường đi. Ước gì em chở anh được.” Cả hai nhìn cái bánh sau thiếu mất một phần khung.
“Đừng lo. Ta quay về xe tôi nào.”
“Em hiểu, anh còn phải làm việc.”
“Không, tôi đói mềm người rồi. Cậu không thấy đói sao?”
“À vâng, bây giờ anh nhắc em mới nhớ. Một phút trước em vừa định nhai tạm Chó,” Brian cười.
“Và có lẽ nó cũng muốn nhai tạm cậu,” Gabriel bật cười.
‘Gabriel cười kìa….. Cả khuôn mặt anh ấy sáng bừng lên khi cười cứ như thể anh ấy không hay cười vậy,’ Brian nghĩ thầm. ‘Cần ghi nhớ, nên làm Gabriel cười.’
Cuối cùng họ cũng quay về được chiếc Jeep, dù Brian đạp xe chậm hết sức có thể còn Gabriel, người đi đi về về trên con đường mòn này đến phát chán, bước đi bên cạnh và lắng nghe Brian nói huyên thuyên. Cho đến khi anh cất lại chiếc xe đạp vào chiếc Jeep, anh đã biết được khá đầy đủ về đời đại học của Brian.
Gabriel nổ máy xe và lái khỏi bãi để xe đi vào con đường đất. Bản thân Brian đã đạp xe trên con đường đó mới sáng nay trong bóng tối nhưng cậu cảm thấy như thể chuyện đó xảy ra đã vài ngày rồi. “Cậu muốn ăn gì nào?”
“Gì cũng được. Với em không thành vấn đề. Anh chọn đi. Pizza, hamburger hay cái gì khác? Anh cứ chọn theo ý mình.”
“Có bao giờ cậu đơn giản là trả lời điều người khác hỏi cậu không?”
“Ơ, vâng, thường thì em làm vậy, nhưng em chỉ nghĩ rằng có lẽ anh thích ăn gì đó và em không muốn………………….”
“Brian. Cậu muốn ăn gì?”
“Nhưng anh………”
“Brian!”
Brian nghe thấy sự sốt ruột trong giọng Gabriel. Cậu không biết hôm nay cậu bị làm sao. Cậu không thể ngậm miệng lại được. “Em xin lỗi. Em biết mình cư xử thật ngu ngốc. Em chỉ muốn anh chọn vì em…………”
Một bàn tay bịt miệng cậu lại. Một bàn tay to lớn bám kha khá bụi đất. Ngay lập tức Brian cảm thấy muốn liếm lòng bàn tay của Gabriel. Cậu biết cậu sẽ được nếm vị mặn của mồ hôi và Gabriel.
“Cậu cần ngậm cái miệng xinh xẻo đó lại một giây. Bây giờ khi tôi bỏ tay ra, cậu có thể trả lời tôi càng ngắn gọn càng tốt là cậu muốn ăn gì không?”
Mắt Brian nhìn qua nhìn lại phía trên bàn tay của Gabriel và cậu gật đầu. ‘Anh ấy nói *xinh xẻo*. Anh ấy có nói thế. Mình nghe thấy rõ ràng.’ Cậu gần như muốn bàn tay ấy ở với cậu nhưng Gabriel đã rút tay về vô-lăng. Brian nói vui vẻ, “Hamburger.”
Ngồi trước ba phần hamburger, khoai tây chiên với pho mát và nước ngọt trên một cái bàn trong bóng râm một cây gòn cong queo, Brian nói, “Em thích chuyến đi hôm nay lắm. Em biết mọi chuyện không được suôn sẻ lắm nhưng cuối cùng vẫn ổn và, và……………………..” rồi cậu im lặng.
“Và gì nữa?”
‘Kệ nó đi’ cậu nghĩ. “Em thích được đi cùng anh.” cậu nhìn xuống bàn.
‘Khỉ thật, mình biết trả lời câu đó làm sao đây?’ Gabriel tranh cãi với chính mình. “Tôi có chuyện cần nói với cậu.”
Giọng của anh báo cho Brian biết đó là chuyện xấu. Quỷ thật!
“Tôi không phải là người gửi mẩu giấy đó. Tôi muốn nói thật với cậu, Brian ạ.”
“Em cũng không cho là anh nghĩ em sẽ tới,” Brian nói nhỏ nhẹ. Thật tồi tệ, cậu có cảm thấy nước mắt đang dâng lên.
“Sam là tác giả vụ này. Cậu biết con gái thích mấy trò sắp đặt bí mật này đến thế nào rồi đấy. Cô ấy mới là người hẹn đi cùng tôi sáng nay. Vì vậy nên lúc đó tôi mới ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.”
Hừm, chuyện này thật không hay chút nào. “Em hiểu mà. Cám ơn anh đã nói với em. Đáng ra em phải biết là anh không bao giờ…………………………….”
Một bàn tay đưa lên miệng cậu. Một bàn tay to lớn có mùi hành và sốt cà chua. “Nhưng tôi cần cậu hiểu rằng tôi mừng vì cô ấy sắp đặt chuyện này. Chuyến đi khá vui và tôi…. tôi cũng thích đi cùng cậu.” Anh bỏ tay ra và chờ Brian nói gì đó.
Không có gì xảy ra. Gabriel cúi đầu xuống và cố nhìn vào mắt Brian.
“Cậu có ổn không đấy?”
Mình có ổn không ư? Có, thật tình là ổn. Mình còn hơn cả ổn đến mức “ổn” đã rơi khỏi hành tinh này và bay vù vù đến sao Mộc khi mình đang nói chuyện. Mình…………………. Hừm……… Mình chưa tìm được từ thích hợp để mô tả. Mình sẽ tìm ra nhưng không phải lúc này. “Vâng, em không sao.” Nụ cười của cậu làm Gabriel gần như choáng váng.
Chó ngồi phía sau với cái xe đạp khi hai người về ký túc xá. Gabriel với tay lấy cặp kính mát và nhìn Brian. “Cậu bị cháy nắng kha khá đấy. Nhớ bôi kem kẻo bị tróc da.”
“Vâng,” Brian gật đầu, “Em đoán đây lại là một vụ “Gabriel cứu cậu ngốc Brian” nữa đúng không?”
Gabriel bật cười, “Không, đây giống như một vụ ‘Brian cần mua ủng tử tế nếu cậu ấy muốn đi leo núi nữa’ thì đúng hơn.”
‘Có phải anh ấy vừa nói mình có thể đi leo núi với anh ấy vào một hôm khác không? Hay ý anh ấy là nếu mình muốn đi leo núi một ngày nào đó?
‘Này, Parelli, mày đang phạm sai lầm rất lớn đấy. ĐỪNG mở miệng. ĐỪNG NÓI CÂU NÀY. ĐỪNG…… “Nếu cậu có thể thuyết phục được gia đình chi tiền với lý do chính đáng này, chúng ta có thể tới hiệu Cabella dưới Tucson và tìm một đôi hợp với cậu.”
‘CÁI GÌ? Anh ấy vừa nói gì? Vâng vâng vâng vâng vâng!!!! Em sẽ đi dù cửa hàng đó nắm ở Nome, Alaska. Em sẽ đi dù có phải đi chân đất, dù chân em bị cắt đứt bằng cưa xích. ÔI TRỜI ƠI!!!’……. “Vâng, em sẽ hỏi bố mẹ em. Em cũng thích có ủng mới.”
Gabriel: ‘Quỷ bắt cậu đi Sam ạ. Mình sẽ chỉ đưa cậu ấy đi mua ủng mới. Thế thôi.’
Anh thấy lại nụ cười đó và biết rằng anh đang thua cuộc chiến này.
“Tạm biệt cậu, Brian.”
Brian: ‘Anh ấy không ghét mình. Mình vẫn được giữ áo của anh ấy! Anh ấy thích mình!
“Tạm biệt anh, Gabriel. À, anh Gabriel này? Em tìm ra từ đó rồi. Đó là TUYỆT VỜI!!”
Gabriel đặt chuông đồng hồ báo thức lúc năm giờ sáng rồi chuẩn bị hành trang đi đường. Anh lấy mọi thứ dư ra một bộ vì có Sam đi cùng. Khi đồng hồ reo, anh gần như đã tỉnh hẳn và sẵn sàng lên đường. Đến tối qua anh mới nhận ra anh cần lên núi như thế nào. Đôi khi thế giới này làm mọi thứ trong anh trì trệ, làm anh ngạt thở vì anh muốn những thứ anh sẽ không bao giờ đạt được. Ít nhất thì anh có thể thở được trong khí trời sa mạc với chỉ có Chó làm bạn đồng hành. Anh có thể gạt tất cả nỗi đau về chuyện với cha mẹ và anh trai cùng sự hổ thẹn về những gì anh đã làm để tồn tại vào cái góc trong trí óc nơi người ta cất giấu những sự thật xấu xí. Anh luôn cảm thấy Chúa không phán xét anh khi anh hòa mình vào nơi hoang dã. Anh có thể là chính mình và xua đi tất cả nỗi buồn cùng sự sợ hãi. Thật đáng ngạc nhiên là anh cảm thấy thoải mái khi Sam đi cùng. Họ đã đi leo núi cùng nhau vài lần, và cô luôn để yên cho anh chìm vào suy nghĩ của mình như thể cô biết anh bị những bóng ma ám ảnh và không khí sa mạc đuổi chúng đi. Vì vậy cô là một người bạn đồng hành dễ chịu.
Điều Gabriel nhớ nhất khi ở một mình với những suy nghĩ của anh là người anh Dominic. Hai anh em luôn thân thiết với nhau và Dom chưa bao giờ là loại anh trai hay bắt nạt em như nhiều đứa Gabriel biết. Họ đã chia sẻ với nhau mọi thứ, cười đùa và mơ mộng cùng nhau. Gabriel còn nhớ hồi anh sáu tuổi, tất cả những gì anh muốn là trở thành một người tốt bụng, thông minh và hoàn hảo như anh mình. Vết thương sâu nhất trong lòng anh lúc này là chuyện Dominic ghét bỏ anh.
Anh không nghe thấy tiếng Sam rời khỏi nhà, nhưng có lẽ lúc đó anh ngủ say nên không nhận thấy những tiếng ồn thường lệ của cô. Thật tiếc là họ không khởi hành cùng nhau được vì như thế thì vui hơn. Nhưng Sam thường rất đúng giờ nên anh biết là cô sẽ có mặt ở chỗ hẹn lúc sáu giờ.
Khoác lên người chiếc áo thun có túi trắng tinh, quần short màu olive và áo khoác vải thô đen rồi, Gabriel ngồi xuống buộc dây ủng. “Sẵn sàng rồi chứ anh bạn?” Như thường lệ, Chó đã chờ sẵn với đuôi vẫy loạn xạ ở cửa. Gabriel mở cửa ra và nó phóng ngay ra ngoài để giải quyết nhu cầu trước khi nhảy vào chiếc Jeep. Trước khi nổ máy, Gabriel kiểm tra vòng cổ và biển tên cho nó cẩn thận. Anh không muốn mất đi ai đó mà anh yêu quý một lần nữa.
Chó đã trở thành một con vật tuyệt đẹp có bộ lông đen mượt và cặp mắt màu lục linh lợi. Nó khác hẳn đám lông bẩn thỉu bị ném ra bãi để xe lúc trước. Từ chỗ chỉ có da bọc xương, bây giờ nó là một nhân vật đáng trọng với năm mươi cân cơ bắp và niềm vui.
Trên tuyến đường I10 quen thuộc đến Công viên quốc gia Saguaro, Gabriel dừng lại mua hai phần bánh mì xúc xích ăn sáng và món khoai tây chiên pho mát mà Chó ưa thích. Trên đường không có nhiều xe cộ lắm và hai chủ tớ chỉ mất hai mươi phút từ nhà ra chỗ hẹn. Gabriel không nghe thấy tiếng xe nào khác nên anh nghĩ anh sẽ phải chờ Sam.
Một vật bằng kim loại phản chiếu ánh đèn xe anh khi anh rẽ vào bãi đất trống. Mắt nheo lại vì ánh nắng buổi sớm, Gabriel nhìn thấy một chiếc xe đạp tựa vào cột biển báo. Anh lái xe vào chỗ đậu xe sâu nhất và bước ra. Chó nhảy xuống và phóng về hướng ai đó đang ngồi trên hàng rào.
“Chó! Quay lại đây,” anh gọi.
“Không sao đâu. Bọn em là bạn mà,” một giọng nói quen thuộc trả lời anh. Gabriel cau mày. Ai ra đây lúc sáng sớm tinh mơ thế này mà lại quen chó của anh? Khi lại gần hàng rào, mắt anh mở to. Cậu nhóc đó? Brian? Cậu ấy đang làm gì ở đây?
“Chào anh,” Brian ngập ngừng nói, mắt cậu nhìn anh trong ánh sáng bình minh mờ ảo. Cậu đứng dậy và ngượng ngùng đưa tay vẫy chào Gabriel. Đột nhiên cậu có cảm giác kỳ lạ rằng cậu là kẻ không mời.
“Ơ, xin chào?” Gabriel đáp lại, câu chào của anh giống một câu hỏi hơn.
“Em, um, em,” Brian hắng giọng và cố bắt đầu lại. “Em nhận được lời nhắn của anh.”
“Lời nhắn của tôi à?” Đầu óc Gabriel bắt đầu rối lên. Lời nhắn nào? Anh nhớ lại chuyện Sam bảo anh cần phải cảm ơn Brian đã tặng anh thiệp sinh nhật, nhưng thời gian trôi đi khi anh nghĩ ngợi và thời gian trôi đi càng nhiều thì quyết định giữ im lặng của anh càng chắc chắn.
“Vâng, cám ơn anh đã mời em. Em chưa bao giờ đi leo núi, nghĩa là leo núi một cách thật sự ấy, trong sa mạc bao giờ.”
Gabriel đứng chết sững, “Cái gì?” Rồi mọi thứ đột nhiên sáng tỏ….. Sam. Rồi, cô ta sẽ gặp rắc rối to khi anh về đến nhà. Trong một phút, anh quay đi, gác ủng lên hàng rào và buộc lại dây để kéo dài thời gian suy nghĩ. Anh biết nói gì bây giờ?
Thấy Gabriel hành động như vậy, Brian lắp bắp, “Xin lỗi anh? Em xin lỗi, có nhầm lẫn gì sao?”
Gabriel muốn chạy ngay về chiếc Jeep nhưng ngừng lại khi nghe thấy câu hỏi nhỏ nhẹ của Brian. Anh hít một hơi sâu, gồng mình lên và quay về phía chàng trai trẻ đang bối rối. “Không, không, tất nhiên là không có vấn đề gì. Cậu không cần xin lỗi. Tôi chỉ….. Tôi chỉ…..” Trong một giây anh không biết nói gì.
Nói cho cậu ấy sự thật ư? Giải thích chuyện Sam đã làm ư? Để làm gì? Làm vậy thì được ích lợi gì? Cậu nhóc tội nghiệp sẽ chỉ khốn khổ thêm thôi. Chúa ơi, chắc chắn anh sẽ giết cô ta. Đúng là tất cả những gì anh cần cho lúc này, một cậu nhóc lúc nào cũng hành động như thể muốn tự sát. Không muốn làm chuyện tồi tệ thêm, anh hỏi “Cậu chưa bao giờ leo núi à?”
“Chưa, em chưa bao giờ leo núi một cách thực sự như em đoán là anh vẫn làm. Um, anh Gabriel này, em thấy là anh đổi ý hay là quên mất buổi hẹn này. Em sẽ về ngay, như thế có được không?” cậu đi về phía chiếc xe đạp.
Gabriel thở dài rồi anh chợt ngộ ra mọi chuyện: cậu bé này với chiếc xe đạp trong bóng tối lúc sáng sớm.
“Cậu ra đây bằng cái xe đó à?”
“Vâng.”
“Cậu đạp xe suốt từ trường ra tận đây để đi leo núi?” và anh thầm thêm vào, ‘Với tôi?’ “Làm sao cậu thấy đường trên đoạn đường đất này?”
Brian cười khúc khích, “Anh sẽ cười cho mà xem.” Cậu rút chiếc nón trong ba-lô ra, đội lên đầu và bật đèn. Gabriel chớp mắt vì luồng ánh sáng chiếu vào mặt và cảm thấy môi mình nở một nụ cười.
“Thấy chưa, em đã bảo anh rồi, “Brian cười thành tiếng, “Nhưng em phải nói là nó có tác dụng.” Rồi tiếng cười phai dần. “Em nên về thôi.”
“Không, cậu không cần làm vậy đâu. Ta sẽ cùng lên đồ. Tôi sẽ cho cậu thấy vẻ đẹp thật sự của Arizona. Cậu có ủng rồi chứ?” Anh sẽ đưa cậu nhóc này đi leo núi và chấm hết. Đời anh không có thời gian cho điều mà cậu bé dễ thương này muốn có từ anh.
“Có ạ, trong ba-lô của em.” Brian nhìn ủng của Gabriel và nghĩ về đôi ủng mà Alan cho cậu mượn. Có lẽ cậu sẽ chết trên đường leo núi, nhưng cậu được chết vì đi leo núi với Gabriel. Một tương lai đáng chờ đợi.
“Vậy thì đi ủng vào đi. Tôi sẽ cất xe đạp của cậu vào trong xe tôi. Như thế an toàn hơn.”
“Anh chắc chứ? Em không muốn làm phiền anh.” Cậu nhìn Gabriel nhấc chiếc xe lên và để nó vào phần sau chiếc Jeep. Brian gặp khó khăn với cả việc đem cái xe ấy về từ khu để xe. Cậu tự hứa với mình là sẽ đi tập thể hình để lấy thêm cơ bắp.
Gabriel nghe thấy sự hoài nghi trong giọng Brian và rên thầm. Anh cảm thấy rất rõ rằng hôm nay sẽ đảo lộn cuộc đời anh mà anh còn không hiểu là bằng cách nào. Anh lắc đầu và thở dài khi quay lại rồi tựa người lên hàng rào. “Ta làm lại từ đầu được không? Brian, cậu có muốn lên rặng núi trên kia và xem mặt trời mọc không?”
Chó quyết định thay cho cả hai. Nó chạy đến đầu đoạn đường mòn rồi quay lại chỗ Brian, chạy ra đầu đường và lại về hướng, vừa chạy vừa rít khe khẽ và vẫy đuôi nhặng xị. “Nó đang mời cậu đi đấy,” Gabriel nói.
Brian gãi đầu Chó, “Vâng, anh chờ một phút để em đi ủng vào.” Cậu ngồi xuống đất, tháo giày thể thao ra và xỏ chân vào ủng của Alan. Buộc dây ủng xong xuôi rồi, cậu ngồi dậy và cười một cách rụt rè, “Em xong rồi đây.”
Gabriel nhìn Brian vật lộn với đôi ủng và nhăn nhó lắc đầu. Sam làm vậy để làm gì? Anh không cần cô giúp anh tìm bạn. Anh không muốn trở nên thân thiết với ai. Anh không cần gì cả. Anh sẽ đưa Brian đi leo núi ngắm bình minh rồi đưa cậu về và thế là chấm hết. Ba-lô khoác trên vai, anh đi vào con đường mòn, để mặc Brian cố gắng bắt kịp anh ở phía sau. Họ đi được hơn một dặm với Chó quấn bên chân Brian thì Gabriel dừng lại. “Nhìn kìa. Mặt trời sắp lên phía trên rặng núi kia.”
“Cứ như thể ngoài chúng ta thì không còn ai khác trên mặt đất này,” Brian thở nhẹ. Cậu nhìn phản ứng của Gabriel qua khóe mắt.
Im lặng bao trùm hai người và làn gió nhẹ sớm mai mang theo hương vị sa mạc. “Ừ, tôi hiểu cậu muốn nói gì. Sẵn sàng để leo lên rặng đá kia chưa?” Gabriel chỉ vào khoảng không trước mặt.
“Tất nhiên rồi, đi thế này thích thật. Em không biết sa mạc rộng đến thế.”
“Vì vậy nên nơi này rất hợp để leo núi,” Gabriel nói, “Toàn núi và không người.”
“Anh từng đi leo núi ở những đâu rồi?”
“Dãy Appalachian, dãy Smokey. Tôi rất muốn được đến rặng Rockies, nhưng bây giờ thì tôi đang tận hưởng dãy Rincons này.”
Brian lập một danh sách những thông tin quan trọng trong đầu. Tới giờ thì cậu đã biết được là Gabriel không phải là người mời cậu đi leo núi hôm nay; rằng anh có đi tập thể hình; rằng anh có biết cười; và rằng anh từng đến miền Nam. Cậu vẫn chưa biết gì nhiều.
Sau khoảng bốn mươi lăm phút nói huyên thuyên về chuyện học hành và chó mèo và núi non và cuộc sống và âm nhạc, Brian chợt nhận ra cậu là người duy nhất mở miệng. Quỷ thật! Cậu đang lảm nhảm như một đứa con gái. Nhìn tôi này! Blah Blah Blah. Khỉ thật!
Vì mặt trời đã lên được khoảng một tiếng làm không khí ấm lên và vì cậu đi với tốc độ nhanh hơn thường lệ, Brian cảm thấy việc theo kịp người đi trước mỗi lúc một khó khăn hơn. Cậu không thể để Gabriel biết cậu đang mệt, nhưng khi dừng lại ở một tảng đá và bỏ ba-lô khỏi vai, Brian mừng rỡ ngồi xuống.
Gabriel mải leo núi nên chưa thật sự nghĩ đến thể trạng của Brian. Nhưng bây giờ thì anh nhận ra vấn đề. “Đây, uống đi. Cậu cần đủ muối khoáng.” Anh đưa Brian một chai G2 vị nho. “Cậu sao rồi?”
“Em ổn lắm. Em thích đi thế này. Em đi cả ngày cũng được,” Brian nhiệt tình nói. “Chà, nước này ngon thật. Em đang khát.” Cậu uống cạn cả chai và vươn vai.
“Cậu không nên mặc cái áo đen đó. Trời ấm lên khá nhanh nên cậu sẽ thấy nóng đây. Tôi nghĩ tôi còn một cái áo thun chạy bộ ở trong này,” Gabriel nói và lục trong ba-lô rồi lôi ra một chiếc áo thun trắng xếp gọn gàng.
“Um, em ổn mà, thật đấy, em……,” Brian cố từ chối dù cậu đang đổ mồ hôi như điên dưới cái áo có mũ đen khá dày mang chữ Đại học Arizona.
“Thôi nào, Brian, tôi biết cậu đang thấy nóng như dưới hỏa ngục. Tôi sẽ để áo của cậu trong ba-lô của tôi. Cậu sẽ thoải mái hơn với cái áo này.” Anh thảy cho cậu bé cái áo thun và chờ. Brian lúng túng mất một lúc vì không muốn cởi áo ra khi Gabriel nhìn cậu. Không phải là cậu gầy gò xấu xí gì nhưng Gabriel… nói thế nào nhỉ, anh rất vạm vỡ còn Brian thì….. Không.
Kéo cái áo dày qua đầu, cậu cảm thấy làn gió mát thổi trên ngực và xấu hổ thay cho cậu, đầu ngực của cậu cứ căng thẳng ra. Cậu nhìn xuống, với lấy chiếc áo thun và khoác nó vào người…. Và mọi chuyện mỗi lúc một tệ đi.
“Anh cao bao nhiêu thế?” cậu hỏi vì khi cậu đứng thẳng dậy, cái áo dài đến gần đầu gối của cậu còn ống tay áo trễ xuống đến gần eo. Không muốn nhìn vào Gabriel, Brian nói, “Hừm, nếu em bị lạc thì chắc em dùng áo anh làm lều cũng được.” Cậu không hề hay biết về những ý nghĩ “khủng khiếp” mà Gabriel có thể có trong đầu lúc đó.
‘Quỷ thật, dừng mặc áo vào vội. Đừng…. Ồ! Cậu ấy mặc áo của mình trông cũng dễ thương đấy chứ.’
“Um, không thành vấn đề. Thử buộc phần áo quá dài lại chẳng hạn. Trông cậu sẽ cool hơn và đó mới là điều đáng kể. Nếu cậu muốn biết thì tôi cao 1m82.”
“A, rõ ràng là em không cao đến thế,” Brian đảo mắt, “Anh hơn em đến một cái đầu.” Làm sao cậu dám nghĩ dù chỉ trong một phút rằng có thể là Gabriel sẽ thích cậu. Cậu chỉ là một thằng lùn.
Chuyến đi có dễ dàng hơn sau khi cậu uống chỗ G2 và cởi cái áo dày đó ra. Đi sau Gabriel, cậu đưa chiếc áo thun đang mặc lên mũi. Ôi chúa ơi! Nó có mùi của Gabriel. Cậu cảm thấy người mình nóng rực lên vì luồng hơi nóng trong bụng và cậu cố gắng không nhìn vào phần sau tuyệt vời của chàng trai tuyệt đẹp ngay trước mặt cậu.
Cố gắng của cậu không có tác dụng. Cậu bắt đầu đếm nhẩm ngược từ một trăm mỗi bảy giây để bắt cơ thể mình đừng nghĩ lung tung, mắt tập trung tại một điểm trên vai trái Gabriel. “100, 93, 86, 79,……”
“Có chuyện gì thế?” cậu nghe tiếng Gabriel hỏi với lại.
“Không có gì, em ổn mà.” Ổn… ‘Phải, phải, mình đang sắp chết đây.’
Gabriel cau mày. Có lẽ thế là đủ. Brian không quen leo núi. Họ có thể để dành Larendo Rocks cho một ngày khác và dừng lại trước khi đường dốc hơn. Anh nhìn đồng hồ và nhận ra rằng họ đã đi với tốc độ khá nhanh trong bốn tiếng đồng hồ liền. Ôi khỉ thật, có lẽ cậu nhóc mệt lả rồi. “Brian, chúng ta dừng nghỉ ở đây.”
“Nghe được đấy,” Brian cố nén một tiếng rên. Họ ngồi trong bóng mát một tảng đá khổng lồ bên đường. Brian dựa vào tảng đá mát lạnh và nhắm mắt lại. Cậu bật mở mắt ra khi nghe tiếng Gabriel.
“Cậu khá lắm, Brian ạ. Hy vọng là vừa rồi ta không đi nhanh quá hay xa qúa.”
‘Mình khá lắm? Mình á?’ cậu thở ra khe khẽ. Một nụ cười tươi nở trên mặt cậu. “Cám ơn anh. Đi thế này vui lắm.”
“Rồi, bây giờ thì đừng có hiểu lầm nhé,” Gabriel mỉm cười, “Tôi cần xem chân cậu. Cậu đi khập khiễng suốt phần đường vừa rồi.”
Brian chầm chậm tháo dây ủng vì không muốn tận mắt thấy chỗ phồng rộp làm khổ cậu suốt hai tiếng vừa rồi. Cậu nhanh chóng nhận ra rằng ủng của Alan không thật vừa chân cậu và có gì đó cứ cọ vào gót chân làm cậu đau. Cậu không muốn để Gabriel thấy điều đó nhưng cậu không nghĩ là cậu đi nổi đoạn đường về.
“Trời ơi, Brian, sao cậu không nói tôi?” Gabriel rên lên khi anh thấy chỗ da bị rách cùng máu me và những chỗ phồng rộp to tướng. “Tôi phải xử lý chuyện này thôi. Nếu không cậu không đi nổi nữa đâu.” Anh lục trong túi tìm cái hộp đựng đồ sơ cứu.
“Em xin lỗi,” Brian lí nhí.
“Đây, uống nốt chỗ nước này đi. Sẽ đau đấy.” Anh rửa sạch vết thương với cồn và phết Neosporin lên trước khi băng kỹ chúng lại. Brian cố gắng ngồi yên nhưng cậu không thể nén nổi tiếng xuýt xoa. “Tôi biết là cậu đau lắm. Cố một chút nữa thôi,” Gabriel dịu dàng nói. Anh đắp gạc lên chỗ mụn nước, để cái hộp vào trong ba-lô và cầm một chiếc ủng của Brian lên. “Chân cậu đau là vì cái này. Phần trong ủng của cậu có khung đỡ bằng kim loại và nó cắt vào chân cậu chỗ dưới cổ chân.”
‘Có lẽ anh ấy nghĩ mình là đồ ngốc,’ Brian rên thầm lần thứ một triệu.
‘Tội nghiệp cậu nhóc, cậu ấy đi đến tận đây mà không kêu ca tiếng nào,’ Gabriel cảm thấy tội lỗi vì đã không để ý đến tình trạng của cậu. “Đây, ăn chỗ lương khô này đi. Ta sẽ về khi cậu sẵn sàng. Tôi nghĩ hôm nay thế là quá sức cậu rồi.”
“Nhưng anh muốn đi xa nữa cơ mà. Em không muốn phá ngày nghỉ của anh.”
“Ồ, cậu chẳng phá cái gì cả. Tôi còn hàng đống bài giảng của giáo sư Parrish phải biên tập và đánh máy. Tôi lỡ tiến độ quá xa rồi.”
Chó sán lại và gác đầu vào lòng Brian. “Anh có Chó được bao lâu rồi?”
“Nó tìm thấy tôi trong một bãi để xe trên đường liên bang hè vừa rồi. Một tên khốn nào đó vứt nó ở đó rồi chuồn mất. Cho nên nó bị kẹt với tôi.”
Gabriel ngồi trên một hòn đá, tay anh cầm một cái que vạch vạch cái gì đó trên cát.
Brian có cả tỉ điều muốn hỏi: Nhà anh ở đâu? Gia đình anh như thế nào? Anh có anh chị em không? Cha anh có giống anh không? Anh có biết anh đẹp đến chừng nào không? Anh sống ở đâu? Sam có phải bạn gái của anh không? Anh có thích em không? Anh có phải là hotboy hồi phổ thông không? Chúng ta làm bạn được không? Em chạm vào tóc anh được không? Tại sao anh lại có cái sẹo trên lông mày bên trái thế? Vân vân và vân vân….
Gabriel vẫn cắm cúi vạch đủ hình dạng trên cát. Nếu anh nhìn Brian, anh sẽ muốn biết cậu rõ hơn và đó không nằm trong kế hoạch của anh. Anh chỉ muốn sex nhanh gọn và không thân thiết với một ai. Bản năng mách bảo anh rằng nếu anh nhìn lên và nhìn vào những đốm tàn nhang trên mặt Brian, anh sẽ mở miệng và sa vào rắc rối. Quỷ bắt cậu đi Sam ạ, tại sao cậu lại làm chuyện này?
“Này, chúng ta về đi,” Gabriel nhét những chai nước uống cạn và lương khô vào trong ba-lô. Brian với tay lấy ủng.
“Đừng, cậu không nên dùng đôi đấy nữa.” Gabriel đứng dậy, duỗi vai và chìa tay ra. Đỡ Brian đứng dậy rồi, anh đưa cho cậu ba-lô của anh. “Đeo cái này vào.”
Brian nhăn nhó vì bối rối. Cậu phải đi đất VÀ đeo cái ba-lô đó? Hẳn là Gabriel giận cậu lắm vì đã phá hỏng ngày nghỉ của anh. Cậu đeo ba-lô vào và cảm thấy sức nặng mà Gabriel mang trên người từ sáng sớm. Quỷ thật! Quãng đường về sẽ là địa ngục và chỉ đứng một chỗ cũng đủ làm mồ hôi cậu túa ra.
Gabriel đi ra phía sau cậu, tìm thấy chai G2 cuối cùng và uống một ngụm. “Để cái chai này ở túi ngoài,” anh nói. Anh cởi áo khoác ra và nhét vào ba-lô. Brian cảm thấy cậu muốn ngã ngửa. Chúa ơi, cái ba-lô này thật nặng, nặng và nóng. Cậu không kêu ca một tiếng. Mọi chuyện là do lỗi của cậu và Gabriel hẳn là giận cậu lắm.
“Em xin lỗi anh, Gabriel ạ. Em không định phá hỏng ngày nghỉ của anh. Em mượn ủng của Alan và chắc là………………………………..”
“Yên nào, làm sao cậu biết được những chuyện này? Tôi mới là kẻ có lỗi vì đã không kiểm tra kỹ mọi thứ trước khi đi. Tôi mất tập trung và quên mất. Cậu giỏi lắm, Brian.” Anh bước vài bước và nhìn con đường mòn đánh dấu đoạn đường về. “Được rồi, tôi sẽ cố gắng đưa cậu về càng xa càng tốt rồi đi lấy xe đạp cho cậu.” Anh làm vài động tác thể dục rồi ngồi xuống một tảng đá. “Trèo lên đi.”
TRỜI ƠI! Gabriel định cõng cậu cộng với cái ba-lô. “Không, em không để anh làm thế được,” Brian kêu lên.
“Cậu không thể dùng tiếp đông ủng ấy và chắc chắn cậu không thể đi chân đất về với đám phồng rộp cộng với vết cắt đó. Đi nào, Brian, chắc chắn cậu không nặng đến thế. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tin tôi đi.”
Brian rụt rè đến gần Gabriel và quàng tay qua đôi vai khỏa mạnh trước mặt cậu. Cậu có thể cảm nhận Gabriel đứng lên và ép sát chân vào eo của anh. Một đôi tay khỏe mạnh giữ đầu gối của cậu và cậu bám chặt vào anh. Gabriel chậm rãi đứng dậy, vai anh căng ra đỡ lấy trọng lượng gần tám mươi cân trên lưng. Anh cố giữ vững Brian trên lưng khi bắt đầu chậm rãi bước đi dọc con đường.
‘Được rồi…. mình đang đổ mồ hôi như tắm cộng với hai bàn chân rách nát và sẽ bị cháy nắng hơn bao giờ hết, nhưng mình đã chết và lên thiên đường trên lưng Thiên thần Gabriel,’ Đầu óc hơi choáng váng, Brian nghĩ thầm và cố gắng để không cười khúc khích.
“100, 93, 86, 79, 72,…” cậu đếm ngược để cái phần nhiều chuyện trên cơ thể cậu không chọc vào lưng Gabriel. Mũi cậu tựa vào những lọn tóc quăn đen hơi ẩm; tay cậu chạm vào làn da ấm áp và người cậu áp sát vào các bắp thịt trên lưng Gabriel khi anh bước đi. Hoàn cảnh đó vừa là thiên đường vừa là địa ngục. Mình hy vọng anh ấy không nhận ra là mình……………………………….
Về phần Gabriel, có một điều anh đã không tính tới khi đề nghị phương án này. Anh không cảm thấy sức nặng nhiều bằng cảm thấy cái gì đó rất cứng và có nhịp đập như một trái tim ép vào lưng anh. Với mỗi bước đi, sự phấn khích của Brian cọ vào cái áo đẫm mồ hôi của anh…. Lên và xuống, lên và xuống. Chúa ơi, hoặc là Ngài cứu con hoặc là Ngài giết con ngay cho rồi.
Anh có thể nghe thấy tiếng Brian đếm ngược một cách kỳ cục. Ôi trời! Gabriel rên lên khe khẽ. Đáng đời thằng nhóc vì đã đi đôi ủng kinh khủng đó. Nếu anh không sắp ngất xỉu bất cứ lúc nào vì đứt gân máu thì anh sẽ còn bị kích thích hơn cả cậu nhóc, nhưng sức nặng của Brian cộng với cái ba-lô đủ làm tan mọi tơ tưởng về sex. Anh phải cố hết sức mới thở được. Tại sao đi leo núi năm dặm thì thích nhưng leo núi năm dặm với một cậu nhóc dễ thương trên lưng lại là cực hình?
Cuối cùng họ cũng về đến nơi dù Gabriel phải lảo đảo vài bước cuối cùng để đến được bóng một cụm xương rồng. Brian bước xuống đất khi Gabriel ngồi xuống, rồi anh ngả người ra nằm dài trên nền cát.
“Anh có sao không?” Brian hỏi, mặt cậu chỉ cách mặt Gabriel có vài phân.
Mắt nhắm nghiền và hơi thở thì chậm lại, Gabriel gật đầu. Anh có thể cảm thấy hơi thở của Brian lướt trên mặt mình và nghĩ đến chuyện nhờ cậu hô hấp nhân tạo. Thay vì làm thế, anh hé một mắt ra và nheo lại ngay tức khắc vì ánh mặt trời chói chang. Môi dưới của Brian ở ngay gần đó. Gabriel chỉ cần nhỏm dậy vài milimét là có thể chạm vào nó.
‘Parelli,’ anh rủa bản thân, ‘Cậu ấy là một cậu bé ngoan. Đừng thậm chí là chỉ đến chuyện đó. Cậu ấy xứng đáng được hưởng nhiều hơn thế.’
“Ừ, tôi không sao. Chờ tôi một phút để lấy xe đạp cho cậu về.” Anh nhìn thấy sự thất vọng thoáng qua trong mắt Brian, nhưng anh đang làm điều đúng đắn. Anh cần giữ khoảng cách với cậu. “Chó, ở đây với Brian.”
Brian nhìn Gabriel vội vã bước đi. Cậu ước gì mình có thể hiểu được ý nghĩ người khác, nhưng Gabriel là một khoảng trống thăm thẳm. Trong một giây thoáng qua, Brian nhìn thấy mắt anh muốn nói gì đó, nhưng rồi đôi mắt ấy mờ đi như trời một ngày giông bão và điều đó biến đi. Cậu ngồi xuống trong bóng râm cây xương rồng saguaro khổng lồ và chờ đợi, chân cậu cảm thấy như chân một ai khác. Quỷ bắt đôi ủng đấy đi.
Thời gian trôi qua và Brian chờ đợi. Cậu nghĩ về cái cách Gabriel chăm lo cho cậu. Chuyện anh làm cậu cảm thấy tò mò và phấn khích vẫn không đổi. Nếu được thì Brian còn muốn tìm hiểu về anh nhiều hơn. “Ước gì mày giúp được tao, Chó ạ. Mày hiểu anh ấy hơn bấy kỳ ai khác.”
Gabriel nghĩ ngợi không ngớt về cậu bé anh bỏ lại phía sau. Họ chỉ cách nhau có hai tuổi. Tại sao anh cảm thấy mình thật già? Tại sao anh cứ khăng khăng muốn nghĩ rằng Brian chỉ là một đứa trẻ? Anh có hai sự lựa chọn: anh có thể làm điều mà Brian nghĩ là anh muốn, sex và không có gì khác, ngay ở đây, vào hôm nay. Làm cho xong và thế là hết. Hoặc là anh cắt đứt mối quan hệ hôm nay…. Không để lại gì cả…. Để Brian tự tìm con đường cho đời mình như mọi người khác. Anh biết rằng anh không thể chỉ làm bạn với Brian. Anh muốn đi xa hơn thế. Thú nhận đi, đồ khốn. Anh nhớ lại khuôn mặt của Mitch và cảm giác được làm một đứa trẻ ngây thơ. Tất nhiên, mọi chuyện sẽ chấm dứt một khi anh kể cho Mitch về quá khứ của anh. Và với Brian cũng vậy.
Tốt hơn là anh không nên bắt đầu một điều sẽ làm anh tổn thương.
Khi anh quay về chiếc Jeep, Gabriel nhấc chiếc xe đạp hiệu Dawes 24 đã cũ ra và đặt nó tựa vào hàng rào. Anh xối nước lên đầu và để những giọt nước trên tóc nhỏ xuống bờ vai ê ẩm của mình. Thế này thì dễ chịu hơn nhiều. Bây giờ thì quay lại. Chuyến đi dễ dàng hơn lần này nhờ làn gió ấm thổi qua mặt anh.
Anh vẫy tay khi thấy Brian đang đợi mình. Giảm tốc độ lại, anh chống một chân xuống cho vững. “Sẵn sàng chưa? Cái xe này tốt thật, của cậu à?”
Brian khịt mũi, “Đây là xe của Mr. Blood. Nói một cách ngắn gọn thì em thấy mừng vì em là đứa bị sứt sẹo chứ không phải là cái xe này.”
“Mr. Blood à?”
“Em sẽ kể cho anh nghe trên đường đi. Ước gì em chở anh được.” Cả hai nhìn cái bánh sau thiếu mất một phần khung.
“Đừng lo. Ta quay về xe tôi nào.”
“Em hiểu, anh còn phải làm việc.”
“Không, tôi đói mềm người rồi. Cậu không thấy đói sao?”
“À vâng, bây giờ anh nhắc em mới nhớ. Một phút trước em vừa định nhai tạm Chó,” Brian cười.
“Và có lẽ nó cũng muốn nhai tạm cậu,” Gabriel bật cười.
‘Gabriel cười kìa….. Cả khuôn mặt anh ấy sáng bừng lên khi cười cứ như thể anh ấy không hay cười vậy,’ Brian nghĩ thầm. ‘Cần ghi nhớ, nên làm Gabriel cười.’
Cuối cùng họ cũng quay về được chiếc Jeep, dù Brian đạp xe chậm hết sức có thể còn Gabriel, người đi đi về về trên con đường mòn này đến phát chán, bước đi bên cạnh và lắng nghe Brian nói huyên thuyên. Cho đến khi anh cất lại chiếc xe đạp vào chiếc Jeep, anh đã biết được khá đầy đủ về đời đại học của Brian.
Gabriel nổ máy xe và lái khỏi bãi để xe đi vào con đường đất. Bản thân Brian đã đạp xe trên con đường đó mới sáng nay trong bóng tối nhưng cậu cảm thấy như thể chuyện đó xảy ra đã vài ngày rồi. “Cậu muốn ăn gì nào?”
“Gì cũng được. Với em không thành vấn đề. Anh chọn đi. Pizza, hamburger hay cái gì khác? Anh cứ chọn theo ý mình.”
“Có bao giờ cậu đơn giản là trả lời điều người khác hỏi cậu không?”
“Ơ, vâng, thường thì em làm vậy, nhưng em chỉ nghĩ rằng có lẽ anh thích ăn gì đó và em không muốn………………….”
“Brian. Cậu muốn ăn gì?”
“Nhưng anh………”
“Brian!”
Brian nghe thấy sự sốt ruột trong giọng Gabriel. Cậu không biết hôm nay cậu bị làm sao. Cậu không thể ngậm miệng lại được. “Em xin lỗi. Em biết mình cư xử thật ngu ngốc. Em chỉ muốn anh chọn vì em…………”
Một bàn tay bịt miệng cậu lại. Một bàn tay to lớn bám kha khá bụi đất. Ngay lập tức Brian cảm thấy muốn liếm lòng bàn tay của Gabriel. Cậu biết cậu sẽ được nếm vị mặn của mồ hôi và Gabriel.
“Cậu cần ngậm cái miệng xinh xẻo đó lại một giây. Bây giờ khi tôi bỏ tay ra, cậu có thể trả lời tôi càng ngắn gọn càng tốt là cậu muốn ăn gì không?”
Mắt Brian nhìn qua nhìn lại phía trên bàn tay của Gabriel và cậu gật đầu. ‘Anh ấy nói *xinh xẻo*. Anh ấy có nói thế. Mình nghe thấy rõ ràng.’ Cậu gần như muốn bàn tay ấy ở với cậu nhưng Gabriel đã rút tay về vô-lăng. Brian nói vui vẻ, “Hamburger.”
Ngồi trước ba phần hamburger, khoai tây chiên với pho mát và nước ngọt trên một cái bàn trong bóng râm một cây gòn cong queo, Brian nói, “Em thích chuyến đi hôm nay lắm. Em biết mọi chuyện không được suôn sẻ lắm nhưng cuối cùng vẫn ổn và, và……………………..” rồi cậu im lặng.
“Và gì nữa?”
‘Kệ nó đi’ cậu nghĩ. “Em thích được đi cùng anh.” cậu nhìn xuống bàn.
‘Khỉ thật, mình biết trả lời câu đó làm sao đây?’ Gabriel tranh cãi với chính mình. “Tôi có chuyện cần nói với cậu.”
Giọng của anh báo cho Brian biết đó là chuyện xấu. Quỷ thật!
“Tôi không phải là người gửi mẩu giấy đó. Tôi muốn nói thật với cậu, Brian ạ.”
“Em cũng không cho là anh nghĩ em sẽ tới,” Brian nói nhỏ nhẹ. Thật tồi tệ, cậu có cảm thấy nước mắt đang dâng lên.
“Sam là tác giả vụ này. Cậu biết con gái thích mấy trò sắp đặt bí mật này đến thế nào rồi đấy. Cô ấy mới là người hẹn đi cùng tôi sáng nay. Vì vậy nên lúc đó tôi mới ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.”
Hừm, chuyện này thật không hay chút nào. “Em hiểu mà. Cám ơn anh đã nói với em. Đáng ra em phải biết là anh không bao giờ…………………………….”
Một bàn tay đưa lên miệng cậu. Một bàn tay to lớn có mùi hành và sốt cà chua. “Nhưng tôi cần cậu hiểu rằng tôi mừng vì cô ấy sắp đặt chuyện này. Chuyến đi khá vui và tôi…. tôi cũng thích đi cùng cậu.” Anh bỏ tay ra và chờ Brian nói gì đó.
Không có gì xảy ra. Gabriel cúi đầu xuống và cố nhìn vào mắt Brian.
“Cậu có ổn không đấy?”
Mình có ổn không ư? Có, thật tình là ổn. Mình còn hơn cả ổn đến mức “ổn” đã rơi khỏi hành tinh này và bay vù vù đến sao Mộc khi mình đang nói chuyện. Mình…………………. Hừm……… Mình chưa tìm được từ thích hợp để mô tả. Mình sẽ tìm ra nhưng không phải lúc này. “Vâng, em không sao.” Nụ cười của cậu làm Gabriel gần như choáng váng.
Chó ngồi phía sau với cái xe đạp khi hai người về ký túc xá. Gabriel với tay lấy cặp kính mát và nhìn Brian. “Cậu bị cháy nắng kha khá đấy. Nhớ bôi kem kẻo bị tróc da.”
“Vâng,” Brian gật đầu, “Em đoán đây lại là một vụ “Gabriel cứu cậu ngốc Brian” nữa đúng không?”
Gabriel bật cười, “Không, đây giống như một vụ ‘Brian cần mua ủng tử tế nếu cậu ấy muốn đi leo núi nữa’ thì đúng hơn.”
‘Có phải anh ấy vừa nói mình có thể đi leo núi với anh ấy vào một hôm khác không? Hay ý anh ấy là nếu mình muốn đi leo núi một ngày nào đó?
‘Này, Parelli, mày đang phạm sai lầm rất lớn đấy. ĐỪNG mở miệng. ĐỪNG NÓI CÂU NÀY. ĐỪNG…… “Nếu cậu có thể thuyết phục được gia đình chi tiền với lý do chính đáng này, chúng ta có thể tới hiệu Cabella dưới Tucson và tìm một đôi hợp với cậu.”
‘CÁI GÌ? Anh ấy vừa nói gì? Vâng vâng vâng vâng vâng!!!! Em sẽ đi dù cửa hàng đó nắm ở Nome, Alaska. Em sẽ đi dù có phải đi chân đất, dù chân em bị cắt đứt bằng cưa xích. ÔI TRỜI ƠI!!!’……. “Vâng, em sẽ hỏi bố mẹ em. Em cũng thích có ủng mới.”
Gabriel: ‘Quỷ bắt cậu đi Sam ạ. Mình sẽ chỉ đưa cậu ấy đi mua ủng mới. Thế thôi.’
Anh thấy lại nụ cười đó và biết rằng anh đang thua cuộc chiến này.
“Tạm biệt cậu, Brian.”
Brian: ‘Anh ấy không ghét mình. Mình vẫn được giữ áo của anh ấy! Anh ấy thích mình!
“Tạm biệt anh, Gabriel. À, anh Gabriel này? Em tìm ra từ đó rồi. Đó là TUYỆT VỜI!!”