Ninh Chước mở cửa, bước vào phòng chứa nước chật hẹp, nhìn thấy Thiện Phi Bạch đang lén lút ăn một ổ bánh mì bơ óng vàng.
Ninh Chước: “…”
Thiện Phi Bạch: “…”
Ninh Chước bước nhanh về phía trước, giật lấy ổ bánh mì bơ mà Thiện Phi Bạch vừa cắn được hai miếng, bên trên còn lưu lại dấu răng mới toanh.
Hàm răng ngay ngắn chỉnh tề, rất đẹp.
Ninh Chước thấy cậu chớp chớp mắt mếu máo đáng thương, anh há miệng cắn xuống một miếng bánh mì, sau đó hỏi: “Lấy đâu ra?”
Thiện Phi Bạch nuốt ực miếng bánh mì nhai dở xuống, nói dối trắng trợn: “Mọc từ dưới đất.”
Ninh Chước không đem theo roi, anh cởi dây thắt lưng, đầu ngón tay miết qua một đường, bên trên còn âm ấm hơi nóng.
Anh nhẹ nhàng quật hai roi vào mặt Thiện Phi Bạch.
Thiện Phi Bạch cụp đuôi gào to: “Sếp Phó —”
Sếp Phó nấp ở bên ngoài cửa cách đó không xa không ngờ mình bị bán đứng nhanh như vậy, rụt rè thò đầu ra, miệng cười méo xệch: “Thằng bé đã nhịn đói hai ngày rồi, khi nãy còn khóc lóc với tôi nữa.”
Ninh Chước che mắt, cảm thấy hơi đau đầu: “Anh biết cậu ta ở đây từ khi nào?”
Sếp Phó chắp hai tay sau lưng: “Mới vừa nãy…”
Ninh Chước liếc mắt.
Sếp Phó ngay lập tức sửa lại: “Hôm qua cậu dắt cậu ấy vào đây thì tôi cũng ở ngay đây.”
Ninh Chước: “… Anh cũng không hỏi tôi vì sao lại nhốt cậu ta ở đây?”
Sếp Phó thành thật đáp: “Không quan tâm. Nhưng phải cho cậu ấy ăn uống đàng hoàng chứ.”
Ninh Chước không thể tức giận với sếp Phó.
Anh cởi thắt lưng trên người Thiện Phi Bạch vừa được mặc vào hai tiếng trước ra làm một cái vòng trói quấn lên cổ cậu, sau đó anh lấy một chùm chìa khóa ra, ném về phía đối phương: “Ra đây, làm việc.”
Thiện Phi Bạch đi theo sau Ninh Chước đến văn phòng làm việc của Kim Tuyết Thâm, cậu vừa xoa cổ tay hằn vết đỏ, vừa nghe thông tin đơn hàng mà Ninh Chước vừa nhận.
Cậu tặc lưỡi: “5 triệu! Charlemagne chắc bị anh làm cho tức điên mất.”
Ninh Chước: “Tôi không muốn ông ta phát điên. Tôi muốn ông ta chết.”
Thiện Phi Bạch: “Vậy chúng ta không giết Takeshi Motobu à?”
“Giết.” Ninh Chước mở máy liên lạc: “Hôm nay chúng ta không ra ngoài, chuyện đó sẽ hoàn thành nhanh thôi.”
“Chúng ta không ra ngoài thì ai làm nhiệm vụ giúp chúng ta?”
Ninh Chước nhàn nhạt nói: “Tìm người làm thay.”
Thiện Phi Bạch tò mò: “Tốn bao nhiêu?”
Ninh Chước: “Miễn phí.”
Nói xong, đầu dây bên kia đã bắt máy.
Không đợi người bên kia lên tiếng, Ninh Chước lưu loát nói: “Lawyer Tuner, hôm nay tôi không đến gặp mọi người hẳn mọi người cũng biết vì sao. Vì giao tình của chúng ta, hãy cho tôi một thông tin tình báo. Ở bệnh viện thuộc quản lý của Bạch Thuẫn, vào lúc 8 giờ sáng này có một bệnh nhân được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt với tình trạng cải tạo toàn thân rất bệnh hoạn. Lawyer Tuner hãy theo dõi người này, nếu người đó chết thì hãy báo lại cho tôi ngay, tôi sẽ báo lại với khách hàng. Chỉ vậy thôi.”
Anh dừng một chút, nói thêm: “Đơn hàng này tôi muốn Tam Ca làm cho tôi.”
Ninh Chước cúp máy.
Ngay sau đó, anh mở cửa phòng Kim Tuyết Thâm.
Kim Tuyết Thâm đang kề tai nói nhỏ gì đó với Vu Thị Phi, nghe tiếng động bất thình lình thì giật bắn mình.
Vu Thị Phi nhìn thấy Thiện Phi Bạch xuất hiện thì khóe miệng cong lên: “… Phi Bạch.”
Không biết có phải vì nghe suy đoán bậy bạ của Vu Thị Phi hay không, Kim Tuyết Thâm nhìn thấy hai người Ninh Chước và Thiện Phi Bạch bước vào có gì đó là lạ.Hắn nhanh chóng phủi bay suy nghĩ vớ vẩn của mình, ho khan to một tiếng, giọng điệu bất hòa: “Ê! Có tay để làm gì mà sao không gõ cửa hả!”
Ninh Chước nói: “Tôi đã tìm thấy Mã Ngọc Thụ.”
Mã Ngọc Thụ là chủ mưu khiến cho gia đình Kim Tuyết Thâm tan cửa nát nhà.
Kim Tuyết Thâm có chết đi chăng nữa cũng không thể nào quên tên của người đàn ông này.
Sau khi biết được thông tin quan trọng, Kim Tuyết Thâm sững sờ tại chỗ.
Hắn vịn một tay lên bàn, giảm bớt cảm giác choáng váng.
Khi thế giới xung quanh Kim Tuyết Thâm rơi vào tĩnh lặng, tiếng động cơ máy móc vận hành trong bụng của hắn vang vọng khắp phòng.
Hắn nghe thấy bản thân bình tĩnh hỏi một câu: “Mã Ngọc Thụ… còn sống?”
“Còn sống.”
Kim Tuyết Thâm: “Không chết?”
“Không chết.”
Kim Tuyết Thâm: “… Ồ.”
Tơ máu nổi đầy mắt Kim Tuyết Thâm, cả người phát run: “Tên khốn nạn đó ở đâu? Tôi đi giết ông ta.”
Ninh Chước đặt tài liệu điện tử về Mã Ngọc Thu lên bàn: “Toàn bộ thông tin đều ở đây. Xem xong thì tìm tôi, đừng có một mình liều mạng ra ngoài. Có rất nhiều cách để khiến ông ta chết, không cần phải giết ông ta một cách dễ dàng như vậy.”
Kim Tuyết Thâm vốn là một người có tính tình nóng nảy, trong khoảng thời gian ngắn chịu nhiều kích thích, cả người run bần bật, thở hồng hộc không thể khống chế.
Ninh Chước nói xong thì xoay người rời đi đầy vô tình.
Thiện Phi Bạch muốn đuổi theo sau anh ngay, trước khi đi chỉ kịp dặn dò Vu Thị Phi: “Anh, nhớ canh chừng anh ấy, đừng để cho anh ấy chạy loạn.”
Rời khỏi phòng của Kim Tuyết Thâm, Thiện Phi Bạch sải chân đuổi kịp Ninh Chước.
Cậu thử hỏi: “Anh, sao trông anh có vẻ gấp gáp quá vậy?”
“Đúng vậy.” Ninh Chước dứt khoát thừa nhận: “Bà Charlemagne xử lý không sạch sẽ. Nếu Takeshi Motobu chết thì không còn bằng chứng, như vậy Lâm Cầm sẽ không nhanh chóng nghi ngờ tôi như vậy. Bây giờ chắc chắn có rất nhiều tai mắt đang theo dõi Henna, có người của Charlemagne, có người của Lâm Cầm, không còn thời gian để nhởn nhơ nữa. Phải triển khai kế hoạch ngay, nhanh chóng kết thúc mọi thứ. Sau đó…”
Anh tạm dừng lại ở “sau đó”.
Vừa rồi Ninh Chước nôn nóng như lửa cháy, khát vọng bạo liệt lan tràn khắp nơi muốn giải quyết hết tất cả mọi chuyện.
Bây giờ thế giới xung quanh bình lặng lại, đôi mắt xanh ngọc bích của anh phủ một tầng hơi nước.
Ngọn lửa hận thù hừng hực giúp anh chống đỡ suốt mười mấy năm qua dường như bây giờ đã tắt ngúm.
Ninh Chước tựa lưng vào tường, lấy một cây kẹo que ở trong túi ra.
Anh quần quật suốt cả buổi nên lại hạ huyết áp.
Ninh Chước nói: “Đơn hàng này tôi đòi 5 triệu. Tôi cho cậu hết.”
Thiện Phi Bạch cúi đầu ngại ngùng: “Em cũng có đáng giá đến mức đó đâu.”
Ninh Chước nhắm mắt: “Cậu nói cậu muốn dẫn tôi đi xa. Vậy tôi tặng cậu 5 triệu này, cậu có thể dẫn Henna đi không?”
“Vậy còn anh?”
Ninh Chước không trả lời.
Nụ cười của Thiện Phi Bạch cứng đờ.
Cậu hỏi lại một lần nữa: “Anh… không muốn đi với em sao?”’
Ninh Chước mở mắt, nhìn về phía cuối hành lang.
Mẹ cháy đen cả người đang ôm một chiếc tã lót cháy tan nát, vẫy tay với Ninh Chước, gọi anh đến bên cạnh.
Ninh Chước cúi đầu, nhìn mũi giày của mình.
Ở phía xa là những cánh tay của người nhà liên tục vẫy gọi anh quay về, là sự chấm dứt những năm tháng đau khổ đằng đẵng này, là điểm yên vui cuối cùng dành cho anh.
Nhưng bên cạnh cũng có một con chó con giơ tay ra với anh, bàn tay anh có thể nắm giữ, mềm mại và ấm áp ngay trong tầm tay.
Ninh Chước không biết phải để cho ai thất vọng.
Trong tầm nhìn mơ hồ của anh bỗng xuất hiện hình bóng của Thiện Phi Bạch.
Thiện Phi Bạch ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, không tức giận trước “lời từ chối” của Ninh Chước, cũng không vội vàng ép buộc anh điều gì.
Cậu chỉ mỉm cười với anh: “Anh Ninh, nếu anh không biết chọn điều gì thì cho em xem chỉ tay anh đi — để em xem anh còn có thể sống được bao lâu.”
Ninh Chước vô thức giơ tay lên, cánh tay máy lạnh băng lặng lẽ chạm vào những đường vân tay trên bàn tay còn lại, nhận xét: “Trẻ con.”
Thiện Phi Bạch lì lợm đến cùng: “Đưa tay cho em.”
Ninh Chước giơ tay ra cho cậu.
Thiện Phi Bạch tựa cằm lên bàn tay của anh, hài lòng tươi cười lắc lư đầu, để lộ má lúm đồng tiền xinh xắn.
Ninh Chước không rút tay về, anh nâng đầu cậu lên, hỏi: “Đang làm trò gì đây?”
Thiện Phi Bạch nghiêm túc trả lời: “Đây là một quả cầu trí tuệ thông minh. Nó nói rằng anh Ninh sẽ sống thọ đến trăm tuổi.”
Ninh Chước: “…”
Anh phì cười: “Tôi sống đến 100 tuổi để làm gì?”
Thiện Phi Bạch nhiệt huyết liệt kê một danh sách dài: “Có nhiều chuyện để làm lắm đó! Chúng ta có thể đi lướt sóng, đi câu cá, chơi đánh bài, nhảy dù, ngồi yên một chỗ phát ngốc cũng được, hoặc đi đánh mạt chược, đánh tennis! Không đủ thời gian để chơi luôn!”
Ninh Chước: “Tôi không biết làm những thứ đó.” Trong số những chuyện này, anh còn không biết làm sao để ngồi yên phát ngốc.
Thiện Phi Bạch nhìn anh chăm chú, chân thành nói: “Không sao, để em dạy cho anh.”
Câu nói này thật quen thuộc.
Ninh Chước cẩn thận nhớ lại, Thiện Phi Bạch cũng đã nói như vậy ở trong nhà tù, khi cậu muốn dạy anh chơi trò chơi.
Ninh Chước hỏi lại: “Chúng ta có thể làm những việc đó ở thành phố Ngân Chùy à?”
Đáp án của Thiện Phi Bạch lại nằm ngoài dự đoán của Ninh Chước: “Không phải ở Ngân Chùy.”
Ninh Chước có chút chán nản với trò đùa của cậu: “Giong thuyền ra biển? Giống tàu Columbus?”
“Không.” Thiện Phi Bạch ngồi xổm trên mặt đất, nghiêm túc nói: “Em muốn dắt anh đi qua cầu.”
Cậu nâng hai tay của mình lên, từ phía dưới ôm lấy mu bàn tay lạnh lẽo của Ninh Chước: “Ở thế giới này, anh đi ra ngoài mới có thể thấy ánh sáng được.”
Lúc này, Vu Thị Phi vừa bước ra khỏi phòng của Kim Tuyết Thâm.
Y đang từ từ điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
Sau khi hai cánh môi tách ra, Kim Tuyết Thâm đỏ mặt phừng phừng nói rằng muốn bình tĩnh lại nên đã đuổi y ra ngoài.
Khi y vừa bước ra lại vừa lúc nghe thấy cuộc đối thoại giữa Thiện Phi Bạch và Ninh Chước.
Vu Thị Phi nhìn hai người từ xa, lặng lặng đứng ở bên tường, nhớ lại ước nguyện ban đầu khi gia ngập Bàn Kiều.
…
“Em muốn xây một cây cầu.” Thiện Phi Bạch lúc bấy giờ còn rất trẻ đang nói với Vu Thị Phi vừa được giải cứu về: “Anh có muốn gia nhập với bọn em không?”
Lúc đó, Phượng Hoàng và Khuông Hạc Hiên cũng đã tham gia.
Vu Thị Phi nghĩ thầm, mục đích mà tổ chức Bàn Kiều ra đời đúng như tên gọi của nó sao, họ thực sự muốn xây một cây cầu?
Y cố gắng vận dụng phần mềm tính toán của mình để hiểu được ý tưởng điên rồ của họ: “Cầu?”
Thiện Phi Bạch “yes” một tiếng, vung tay làm một biểu đồ to: “Bắt đầu từ đường số 3 ở khu Triều Ca, xây một cây cầu đến điểm số 184! Tọa độ của cứ điểm 184 cũ rồi nhưng mà em còn nhớ rõ lắm.”
Vu Thị Phi nói: “Theo như thông tin từ chính phủ, họ chưa bao giờ thu nhận được tín hiệu từ cứ điểm số 184. Có khả năng cứ điểm 184 cũng đã chìm. Cứ điểm 184 cũng là địa điểm mà tàu Columbus lựa chọn ban đầu khi ra khơi.”
Thiện Phi Bạch xua tay: “Em không tin đâu. Em phải tới đó.”
Vu Thị Phi đề nghị: “Nếu cậu muốn ra khơi thì có thể thuê tiền, như vậy sẽ tiết kiệm chi phí hơn.”
Thiện Phi Bạch cúi đầu, một sợi tóc rũ vương bên môi.
Chợt, cậu buồn bã cười: “Anh ấy nói anh ấy bị say tàu.”
Vu Thị Phi hiểu được ý của Thiện Phi Bạch: cây cầu mà Thiện Phi Bạch muốn xây được dùng để dẫn “người ấy” đi.
Vu Thị Phi tiếp tục gợi ý: “Cậu không cần phải lãng phí nhiều tiền bạc như vậy. Cậu thuê một con tàu, dẫn người đó lên tàu, mua thêm thuốc say tàu là được rồi.”
“Bây giờ anh ấy ghét em lắm, không chịu ngồi chung tàu với em đâu.”
Thiện Phi Bạch nhìn về nơi xa, nghiêm nghị nắm chặt tay: “Em muốn xây một cây cầu mà ai cũng có thể bước lên được. Em có thể đi, anh ấy cũng có thể đi.”
Vu Thị Phi luôn tư duy duy lý, cho nên lời nói của Thiện Phi Bạch gần như là một ảo tưởng xa vời đối với y.
Cứ điểm 185 đã chìm dưới đáy biển vì động đất.
Cũng không có ai biết cứ điểm 184 có gặp sự cố tương tự như vậy hay không.
Huống hồ, giả dụ ước vọng của Thiện Phi Bạch trở thành sự thật thì muốn xây một cây cầu dài như vậy sẽ cần rất, rất, rất nhiều tiền của và nhiều thông tin.
Có lẽ sẽ mất đến 100 năm, 200 năm.
Nhưng Thiện Phi Bạch lại chỉ mất có 5 năm.
Cậu dựa vào thế đối đầu với Ninh Chước, nhanh chóng tích lũy được một nguồn tài chính dồi dào.
Cậu còn tích trữ một lượng kim loại lỏng và có cả tài nguyên mới.
Đây là món quà mà bà nội cậu để lại cho cậu.
Trước khi qua đời, bà nội Thiện Phi Bạch đã để lại cho cậu một quặng kim loại lỏng và một xấp giấy chứng nhận đủ điều kiện khai thức hợp lệ – dù sao thì Thường Đệ cũng là một công ty sản xuất chân tay giả, cho nên cần có một nguồn cung cấp nguyên liệu thô ổn định.
Nhưng đây là quặng khai thác tư nhân do Thiện Vân Hoa có được nhờ vào quan hệ và nguồn lực cá nhân của bà, không liên quan gì đến Thường Đệ.
Cho nên ngay cả cha Thiện Phi Bạch cũng không hay biết gì về quặng mỏ này.
Với bà nội Thiện Vân Hoa, đó là món quà dành tặng cho Phi Bạch dấu yêu của bà, cũng là tài sản quý giá nhất đối với cậu.
Chỉ cần Thiện Phi Bạch không phát rồ và phá nát quặng khai thác thì chỉ dựa vào nó, cậu có thể ăn sung mặc sướng sống suốt 10 đời.
Nhưng Thiện Phi Bạch không định sống 10 đời.
Không một tài nguyên kim loại lỏng nào thoát ra khỏi tay cậu.
Cậu giữ gìn tất cả cho đến ngày hôm nay.
Vì từ năm Thiện Phi Bạch 13 tuổi, cậu đã có một ước mơ kỳ lạ – một ước mơ khốc liệt.
Khi đó, ở thành phố Ngân Chùy đã nghiên cứu ra kĩ thuật xây dựng tự động, các công trình xây dựng có thể giao cho android.
Chúng có thể xây xong một công trình cao chọc trời chỉ trong vòng 6 ngày 6 đêm, giảm bớt được thời gian và chi phí đáng kể.
Vì chúng có thể dùng để xây nhà nên vẫn có thể sử dụng chúng để xây một cây cầu vượt biển.
Vài tháng trước khi xương sống bị đánh gãy, Thiện Phi Bạch đã kiểm kê lại hết tài nguyên mình có: “Đã có đủ nguyên vật liệu, nhưng với nguồn tài chính hiện tại và cùng với cổ phần ở Thường Đệ có lẽ vẫn còn kém xa. Nhưng khi công trình chính thức bắt đầu, chúng ta có thể tiếp tục gây quỹ tư nhân, tuy nhiên chúng ta cần phải rút kinh nghiệm từ sự kiện Columbus, không một ai được phép đánh sập cây cầu của em.”
Khi đó, Thiện Phi Bạch còn chống cằm, chu mỏ lên kẹp bút lên gần mũi, lầu bầu oán trách: “Sao cha còn chưa đuổi em ra khỏi nhà nữa, đuổi em đi là em có tiền rồi.”
Tất cả thành viên ở Bàn Kiều đều biết họ muốn xây dựng một cây cầu để bước ra thế giới bên ngoài, đi đến một thế giới mới, nhưng không một ai hay biết rằng ước mong điên rồ ấy lại khởi đầu ở bên một vách đá thăm thẳm, dưới ánh trăng vằng vặc.
Khi đó, có một đứa trẻ đã ngẩng đầu lên, ngây thơ khoa tay múa chân nói với một thiếu niên khác: “Anh Ninh, em sẽ xây cho anh một cây cầu.”