Ryo Motobu kinh hãi: “Ai gửi cậu đến đây?”
Người ở trong xe không trả lời, lái xe rời đi ngay.
Một tiếng sau, ở trong bốt điện thoại màu vàng ở đường Đông Lũng, Ryo Motobu tê cóng hết tay chân nhận được một cuộc gọi ẩn danh.
Ryo Motobu đã sớm đoán ra được người gọi là ai.
Ông dè dặt hỏi: “… Ninh Chước?”
Ninh Chước đang tập thể dục trên máy chạy bộ, anh vừa thở hồng hộc vừa hỏi: “Ra ngoài rồi?”
Một ngày hôm nay đã có rất nhiều người tra hỏi Ryo Motobu, bản thân ông cũng đã suy nghĩ rất nhiều, cho nên khi nói chuyện với Ninh Chước ông cũng đã hiểu phần nào, bình tĩnh hỏi lại: “Sao cậu biết tôi đến bệnh viện… Vậy là cậu đã sớm biết tôi sẽ giết Takeshi sao?”
“Tôi không biết. Nhưng tôi có thể nghĩ đến trường hợp này.” Ninh Chước đáp: “Tôi cũng từng có cha. Nếu tôi trong tình trạng sắp chết thì chắc hẳn ông ấy sẽ giúp tôi chết nhẹ nhàng hơn.”
Ryo Motobu tựa đầu lên cửa kính của bốt điện thoại, mệt mỏi cười trừ: “… Cha cậu đâu? Tôi còn nghĩ rằng người như cậu sinh ra từ cục đá cơ.”
Ông ta vừa nói vừa lấy tay quẹt một giọt nước mắt: “Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
Ninh Chước: “Có chuyện muốn nhắc nhở ông: ông làm hỏng chuyện của người khác thì cũng không thể sống lâu được đâu.”
Ryo Motobu nôn nóng bất an: “Cậu có biết người phụ nữ đã hành hạ Takeshi là ai không?”
Ninh Chước: “Cậu ta hại chết nhiều phụ nữ như vậy thì chết trong tay một người phụ nữ cũng hợp tình hợp tính.”
Ryo Motobu cao giọng quát: “Đừng có vòng vo với tôi!”
“Ông cũng đừng bắt tôi phải nói chuyện như thế nào với ông.”
Ninh Chước lạnh lùng nói: “Muốn nói gì thì ông cũng cần phải làm theo lời tôi.”
Ryo Motobu run rẩy cả người: “Tôi… Tôi…”
Ninh Chước: “Chuyện của ông thì ông tự mình điều tra. Tôi có đạo đức nghề nghiệp nên không thể tùy tiện tiết lộ thông tin khách hàng.”
Ryo Motobu lấy tay che mắt, ngồi xổm trong bốt điện thoại.
“Tôi? Đi điều tra? Tôi không có thứ gì cả.”
Ryo Motobu muốn bật cười tự giễu nhưng ròng rã dầm mưa dãi nắng suốt thời gian qua, ông đã trở thành một lão già lớn tuổi nói nhiều đa sầu đa cảm.
Ông ta bật khóc, nước mắt chảy dài qua khe hở những ngón tay gầy guộc: “Tôi… Họ cũng không muốn nhốt tôi lại, tôi không tìm được việc, tối nay tôi cũng không biết ăn gì…”
Nghe thấy tiếng khóc rấm rức ở đầu dây bên kia, Ninh Chước tâm vững như đá, không hề dao động: “Ông khóc đi. Tôi tính thời gian. Cuộc gọi này là một cuộc gọi bí mật chỉ kéo dài 5 phút.”
Tiếng khóc của Ryo Motobu ngày một nhỏ hơn: “… Ninh Chước, rốt cuộc cậu muốn gì?”
Ninh Chước hỏi: “Sống khổ đủ chưa?”
Một câu này đủ sức đâm mạnh vào tim Ryo Motobu.
Ông thẫn thờ cả người, muốn đáp lời thì Ninh Chước hỏi tiếp: “Nếu ông muốn khôi phục lại từ đầu từ cần bao nhiêu tiền?”
Ryo Motobu nuốt nước bọt liên tục, trong đầu tính toán thật nhanh, đáp: “5 triệu.”
“Ồ.” Ninh Chước nói: “Bên ngoài bốt điện thoại màu vàng ông đang đứng có một màn hình điện tử từ chợ đen có kết nối quảng cáo một số kênh bất hợp pháp. Trong số kênh bất hợp pháp này có một công ty tên Trợ An, ông hãy ghi nhớ số điện thoại của người này.”
Ryo Motobu vội vàng gỡ kính ra lau chùi lại trên vạt áo, đứng trước cửa kính của bốt điện thoại và chăm chú nhìn ra bên ngoài.
Chưa tới 10 giây sau, ông đã nhìn thấy thông tin quảng cáo về công ty kia phát sáng ngay trước mắt mình.
Ông là một người khá nhạy cảm với những con số, đầu tiên ghi nhớ dãy số liên lạc này.
Sau khi đọc xong hết thông tin quảng cáo, Ryo Motobu sững người tại chỗ.Ông ta lùi về sau, nắm chặt ống nghe, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “… Cậu muốn tôi mượn bên cho vay nặng lãi?!”
Ninh Chước: “Đúng vậy. Tôi muốn ông mượn bên cho vay nặng lãi.”
Ryo Motobu nhấc cặp kính cũ kĩ, gằn từng chữ: “Những tên đó ăn thịt người không thèm nhả xương! Cậu muốn tôi mượn 5 triệu thì tôi hoàn toàn không thể trả lại nổi! Chi bằng cậu giết tôi luôn đi!”
Ninh Chước: “Tôi không muốn ông mượn 5 triệu.”
Ninh Chước: “Tôi muốn ông mượn 20 triệu.”
Ryo Motobu ngây người: “Cậu…?”
Chợt nhận ra điều gì, ông ta nói: “Công ty đó chắc chắn sẽ không chấp nhận. Làm sao họ có thể đồng ý cho tôi vay tiền được?!”
“Tôi có một kế hoạch như thế này, không biết ông có chịu làm theo hay không.” Ninh Chước nói: “Ông hãy tìm một khu suối nước nóng đối diện bốt điện thoại màu vàng, chủ tiệm sẽ nhận ông vào ở một đêm.”
“Tôi sẽ lo bữa tối nay cho ông. Còn ngày mai và tương lai sau này thì tùy ông quyết định.”
Sau khi Ninh Chước cúp máy, Ryo Motobu bần thần nhìn ống nghe, cuối cùng ông ta kéo cao cổ áo và cổ tay áo, cúi đầu bước vào màn đêm của thành phố Ngân Chùy, từng bước từng bước tiến về phía cửa tiệm suối nước nóng.
Ninh Chước lại gọi thêm vài cuộc điện thoại, giải thích cho đối phương ngắn gọn rồi cúp máy. Anh tiếp tục chạy trên máy chạy bộ.
Anh thong thả điều chỉnh nhịp thở, lặng lẽ tính toán kế hoạch cuối cùng của mình.
…
Mã Ngọc Thụ cảm thấy cuộc sống của ông ta khá hạnh phúc.
Hiển nhiên là nửa đời sau.
Ban đầu ông ta sống khá cực khổ – đó là lúc ông ta còn trẻ, mơ mộng nhiều, muốn giàu sang chỉ sau một đêm cho nên ham mê cờ bạc, càng thua càng chơi, vay mượn khắp nơi chỉ để chờ mong một ngày được hiển vinh.
Không thấy một bước hiển vinh nào, chỉ thấy một ngày chủ nợ đến tìm, yêu cầu trong vòng nửa tháng không trả đủ tiền thì sẽ bắt ông ta bán cho bọn buôn thịt bán người.
Trong cơn tuyệt vọng, Mã Ngọc Thụ leo lên sân thượng tìm sự giải thoát.
Nhưng ở trên sân thượng cũng có rất nhiều người.
Ngay trước mắt ông ta, một người đàn ông chơi cổ phiếu đến tan cửa nát nhà lao đầu xuống, cả người vỡ nát, máu thịt hòa cùng với rác rưởi của thành phố Ngân Chùy.
Nhìn vết xe đổ trước mắt mình, Mã Ngọc Thụ không dám nhảy lầu nữa. Trong đêm tối mịt mù lạnh lẽo, ông tớ nhớ đến người bạn thân của mình.
Người đó họ Kim.
Ông ta nhiệt tình giới thiệu người bạn này cho kẻ cho vay nặng lãi.
Ông ta đã tìm ra cách để sống tiếp bằng việc đánh đổi một tình bạn không có giá trị gì cho cuộc sống ấm êm hiện nay.
Mã Ngọc Thụ đã đổi tên thành Mã Bạch. Mặt ngoài làm cố vấn tài vụ cho công ty Vi Uy, phía sau thì bí mật kinh doanh cho vay ở chợ đen dưới một công ty tên Trợ An, đồng thời cũng tài trợ nuôi dưỡng một số tay đấm bốc bất hợp pháp.
Trợ An sẽ phục vụ khách hàng bình an.
Gần đây ông ta kinh doanh khá tốt.
Có một người đàn ông đến chỗ ông tay vay tiền, trông có vẻ đã bị dồn đến đường cùng, là một người thành thật, chất phác.
Sau khi cung cấp thông tin cá nhân, người này vâng vâng dạ dạ muốn mượn 500 ngàn để giúp con gái có tiền phẫu thuật mặt.
Người này còn dẫn con gái theo, vừa khóc vừa nói con gái không thể tiếp tục sống với gương mặt này được nữa, nếu không phẫu thuật thì sẽ tự sát.
Đây là cô con gái cưng của người đàn ông.
Mã Ngọc Thụ cảm thấy kinh tởm với gương mặt bị hủy hoại vì dung dịch ăn mòn của người con gái.
Nhưng đây là một khách hàng hiếm có.
—— Chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy đây là một người đàn ông ở Hạ Thành nghèo túng, khốn khổ, hơn nữa có một công việc ổn định cho nên sẽ không thể trốn nợ được.
Hơn cả, người này có một cô con gái đang tuổi mới lớn.
Tuy bây giờ diện mạo xấu xí nhưng nhìn dáng vóc và đường nét gương mặt ban đầu thì cũng có thể đoán được trước khi bị hủy hoại, cô gái này vẫn có nhan sắc ấn tượng.
Sau khi phẫu thuật xong, nếu được dạy dỗ tận tình thì cô gái này có thể bán thân để trả nợ.
Dù đã tính toán xong xuôi nhưng Mã Ngọc Thụ không thể tùy tiện cho vay 500 ngàn ngay.
Xác nhận thông tin cá nhân của người đàn ông là thật, Mã Ngọc Thụ mới mỉm cười, đưa tiền cho đối phương và một hợp đồng vay tiền “ngắn hạn với lãi suất cao”.
Người đàn ông không hay biết gì, ký tên vui vẻ vào bản hợp đồng tử thần.
Người này chỉ cầm 350 ngàn trong tay, cúi đầu cảm ơn rồi rời đi.
Mã Ngọc Thụ tiễn đối phương ra cửa, tủm tỉm cười khách khí: “Nếu được, hi vọng ông giới thiệu dịch vụ ở bên tôi cho bạn bè của mình. Nếu giới thiệu thêm được một người thì lãi suất sẽ được giảm 10%, được không?”
Người đàn ông khẽ dừng chân, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói: “Sau khi con gái bị thương ở mặt, nó có tham gia một nhóm tình nguyện, không biết có thể giới thiệu cho những người này được không…”
Mã Ngọc Thụ suýt thì cười phá ra nhưng vẫn kiềm chế lại, nói: “Vậy làm phiền ông giới thiệu giúp tôi nhé.”
Người đàn ông này còn giới thiệu thêm 7, 8 cô gái khác cũng bị thương ở mặt đến.
Hiển nhiên không có ngoại lệ, họ cũng giống như người đàn ông kia, đều là những cô gái nghèo khổ ở Hạ Thành ngốc nghếch đến mượn từ 200 ngàn đến 1 triệu.
Mã Ngọc Thụ kinh doanh phát đạt, da dẻ hồng hào, vừa hút thuốc lá điện tử vừa chờ mong một khối tài sản nhỏ sẽ mang lại cho ông ta một núi kho báu khổng lồ.
Dường như mong ước của ông ta đã thành sự thật. Một ngày nọ, trong lúc Mã Ngọc Thụ lười nhác lau chùi những con cóc ngậm tiền trong văn phòng ở công ty Vi Uy, cấp dưới chợt gửi đến một tin nhắn.
Người nọ hưng phấn đến kích động nói: “… Sếp, trúng mánh rồi!”
Mã Ngọc Thụ liền tìm cớ rời đi.
Khi ông ta vừa đẩy cửa văn phòng Trợ An thì ngay lập tức đối diện với ánh mắt của “mánh lớn” kia.
Đó đúng thật là… một mánh lớn.
Ryo Motobu đứng dậy, chủ động giơ tay ra: “Anh Mã, làm ăn phát đạt quá.”
“Không dám không dám.” Mã Ngọc Thụ trong đầu toàn suy nghĩ xấu xa nhưng bề ngoài vẫn thân thiện bắt tay đối phương: “Trước đây ăn một bữa với sếp lớn ở Thụy Đằng, muốn bắt tay anh Motobu đây quả thực không dễ chút nào.”
Ryo Motobu căng cứng cả mặt, không tự nhiên đẩy đẩy mắt kính.
Trước đây ông ta cậy tài nên khinh người, là một kỹ thuật viên cao cấp nên ông ta cũng không quan tâm đến những trò đút lót hay xã giao bên ngoài.
Không có Ninh Chước nhắc nhở, Ryo Motobu còn không nhớ họ đã từng ăn cơm với nhau.
Tận mắt nhìn thấy bộ dạng khốn cùng của Ryo Motobu, Mã Ngọc Thụ ngồi trên ghế sô pha, trong lòng sướng rơn người.
Thấy người có tiền gặp xui xẻo là một trong những thú vui của người nghèo.
Mã Ngọc Thụ hỏi: “Không biết anh Motobu đến tìm tôi có chuyện gì không?”
Ryo Motobu cúi đầu, bồn chồn bất an nói: “Tôi muốn vay tiền.”
“Gì cơ?” Mã Ngọc Thụ ngoáy ngoáy lỗ tai: “Ngại quá, anh Motobu cũng biết tôi cũng có tuổi rồi, dạo này có lẽ nên đi thay một màng nhĩ khác tốt hơn…”
Ryo Motobu đỏ bừng mặt trước lời nói khách sáo của đối phương, hai tay siết chặt thành nắm đấm trên gối: “Tôi cần tiền. Tôi không thể tiếp tục sống như thế này, tôi phải tìm cơ hội để xây dựng lại cuộc sống của mình.”
Ông chân thành nói, không hề giả dối.
Mã Ngọc Thụ hỏi: “Anh cần bao nhiêu tiền?”
Ryo Motobu ngẩng đầu, để lộ gương mặt đỏ lựng và đôi mắt sáng ngời: “… 20 triệu.”
Mã Ngọc Thụ thẳng lại sống lưng: “… Bao nhiêu cơ?”
Ryo Motobu hít sâu một hơi: “Anh nghe rõ đúng không?”
Mã Ngọc Thụ có đầu óc linh hoạt: “Anh Motobu làm việc trong phòng thí nghiệm lây quá nên không rõ giá thị trường hiện nay đúng không?”
Ông ta chỉ tay vào người mình, nhẹ nhàng nói: “Chỗ chúng tôi không phải là nhà từ thiện, chúng tôi chỉ cho những người có đủ khả năng trả nợ vay tiền. Ai ở Ngân Chùy mà chẳng rõ tình cảnh của anh Motobu bây giờ. Tất cả tài khoản tín dụng của anh đều đã bị chặt đứng, kể cả phí bảo hiểm. Nếu anh bệnh và chết trên đường mà không có tiền chữa trị thì mọi điểm tín dụng đều là 0, làm sao anh có thể thế chấp mà vay được 20 triệu?”
Ryo Motobu chống hai tay trên đầu gối, rành mạch rõ ràng nói: “Não của tôi.”
Mã Ngọc Thụ cảm thấy hứng thú nên hơi nhướng mày.
Ryo Motobu hít sâu một hơi, nói: “Tôi biết tất cả bí mật của công ty Thụy Đằng – tôi là người xây dựng hệ thống an ninh của Bạch Thuẫn. Tôi nói như vậy thì anh có hiểu ý tôi không?”
Mã Ngọc Thụ xác nhận đây là một đơn hàng lớn.
Ông ta hỏi: “Đó không phải là bí mật doanh nghiệp à? Anh dám lấy nó ra giao dịch? Anh không sợ công ty Thụy Đằng…”
“Tôi còn sống thì bí mật mới có giá trị. Tôi chết trên đường thì bí mật cũng sẽ chết theo tôi mà đúng không?”
Ryo Motobu đứng dậy, kích động đi qua đi lại, bày tỏ lòng thành của mình.
“Anh nhìn tôi đi, tôi chỉ còn mỗi cái mạng già này, không ai ngó ngàng đánh đập tôi, tôi chỉ là một lão già, không ai muốn bán nội tạng của tôi cả…”
Ông ta bức bối gõ gõ lên huyệt thái dương của mình: “Thứ duy nhất có giá trị trên người tôi… là cái này.”
Mã Ngọc Thụ khẽ cười.
Mã Ngọc Thụ biết não của Ryo Motobu đúng là có giá như vậy.
Dù cho đối phương không nói, ông ta cũng sẽ tìm cách mở hộp sọ của đối phương ra.
Nhưng bây giờ Ryo Motobu cần phải ký hợp đồng và lấy tiền.
Đến lúc đó, khi công ty Thụy Đằng đến tính sổ thì Mã Ngọc Thụ mới có thể chối bỏ trách nhiệm được.
Ryo Motobu tự mình nộp mạng đến đây!
Mã Ngọc Thụ xoa cằm: “20 triệu… Nhiều quá, gần đây tôi làm ăn được nên tiền mặt trong tay đều cho vay hết rồi. Anh có muốn giảm xuống còn 10 triệu và trả góp trong vòng 5 năm không?”
“Không.” Ryo Motobu cũng hiểu rõ giá trị của bản thân: “Anh Mã, vì giao tình trước đây chúng ta từng ăn tối với nhau, anh là người đầu tiên mà tôi tìm đến. Tôi có thể bán giá ở bất cứ đâu, còn anh thì không, cho nên tôi có thể tìm đến chỗ khác.”
Thấy Ryo Motobu chuẩn bị rời đi thật, Mã Ngọc Thụ đứng phắt dậy, vừa uy hiếp vừa khuyên bảo: “Anh Motobu, nếu thông tin này truyền ra ngoài, Thụy Đằng sẽ giết chết anh!”
“Giết tôi thì mấy người cũng chẳng chiếm được gì.” Ryo Motobu híp mắt nhìn đối phương: “Đưa tiền cho tôi thì anh có thể… có thể nắm chắc tôi trong tay. Tôi dám đi đến đây thì chắc chắn sẽ trả lại tiền cho anh.”
Một ngọn lửa phừng phừng nổi lên từ đáy lòng Mã Ngọc Thụ.
Cơn nghiện cờ bạc ẩn sâu trong xương cốt của ông ta lại trỗi dậy.
Ông ta biết nếu có thể hoàn thành giao dịch này, ông ta có thể sử dụng bộ não của Ryo Motobu để bán hết các tin tình báo, ung dung thong thả sống phây phây cả đời.
Mã Ngọc Thụ không muốn Ryo Motobu trả lại tiền mà muốn đối phương không thể trả lại được số tiền đó.
Đây là điểm chính yếu của việc cho vay nặng lãi.
Hai mắt Mã Ngọc Thụ đỏ lên vì lòng tham.
Nhưng ông ta vẫn nở một nụ cười thân thiện, tốt bụng: “Anh Motobu, đừng nóng nảy quá, chúng ta ngồi xuống uống chút trà nào. Tôi sẽ nghĩ cách giúp anh.”
Mã Ngọc Thụ khoác tay lên vai Ryo Motobu: “… Tôi chắc chắn đó.”