Lâm Cầm và những cảnh sát liên quan theo chân nhân viên tạp vụ đi đến nhà kho.
Nhà kho có diện tích khá nhỏ nằm bên cạnh sân thể dục, bên trong chứa đủ thứ đồ tạp nham.
Dãy bàn được kê sát tường, tấm trải bàn màu xanh vẫn chưa được gỡ xuống.
Trong nhà khó thiếu ánh sáng, nếu không nhìn kĩ thì sẽ thấy khắp nơi đều tối đen.
Tấm vải che phủ chiếc bàn từ đầu đến chân, biến chiếc bàn dài tầm thường trở thành một nên để đồ cao cấp.
Lâm Cầm đeo găng tay, nhẹ nhàng kéo mép vải.
Độ đàn hồi hơi kém, có lẽ do được sử dụng nhiều lần trong các lễ kỉ niệm khác nhau.
Lâm Cầm âm thầm nhớ kĩ điều này, sau đó tự mình kiểm tra những bánh xe gắn dưới chân bàn.
Hắn đẩy chiếc bàn đi thử, phát hiện hơi tốn sức.
Xốc tấm khăn trải bàn lên, Lâm Cầm nhận ra dưới mỗi chiếc bàn có hai thanh thép được hàn lại cạnh nhau, bên trên có hai hòn đá khá nặng.
Lâm Cầm hỏi trưởng phòng hậu cần: “Cục đá này là…?”
Trưởng phòng hậu cần nghiêm túc đáp: “Anh thấy đó, để di chuyển dễ hơn thì chúng tôi đã lắp bánh xe dưới chân bàn đúng không? Nhưng nếu bàn không đủ nặng và có ai đó vô tình va vào bàn thì bàn sẽ bị đẩy đi mất, đúng không?”
Lâm Cầm gật đầu.
Hiểu rồi.
Đá dùng để giữ trọng lượng và đảm bảo bàn không bị xê dịch.
Ngay sau đó, Lâm Cầm đảo mắt nhìn quanh nhà kho.
Nhà kho là một căn phòng tách biệt, có lối vào trực tiếp, bên trong không có camera giám sát, chỗ này cách cổng chính không xa, phạm vi quan sát từ cổng chính vào cũng dễ dàng nhìn thấy nhà kho.
Thông thường cửa sẽ được khóa, hầu như tất cả nhân viên làm việc trong phòng hậu cần đều có chìa khóa vào đây. Ai đi ra đi vào cũng dễ dàng nhìn thấy được.
Trong nhà kho, ngoại trừ cửa ra vào còn có một cửa sổ đối diện.
Một khu vực rộng lớn bên ngoài không có camera giám sát, nhưng bên ngoài có một thanh sắt đen được hàn chặt và chắc chắn. Người trên 12 tuổi và có thể chất phát triển bình thường không thể chui lọt qua thanh sắt để trèo đây.
Theo camera ghi hình, trong một tuần trước khi xảy ra sự cố, không có đối tượng khả nghi nào lại gần nhà kho.
Họ đẩy bàn vào giảng đường, trời đã trong, ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ mở trên hành lang, chiếu rọi lớp bụi mịn bay trên tấm vải nhung.
Lâm Cầm cúi đầu, đi ngang qua bàn một lần, lại một lần.
Hắn nhắm mắt lại, giả tưởng mình là kẻ gây án, bên tai vang lên tiếng nói ồn ào của người đến người đi xung quanh. Bài phát biểu của Kobayashi và Johnson ở giảng đường vang lên cách một bức tường, sau đó tiếng vỗ tay như sấm rền.
Lễ kỉ niệm thành lập trường đại học Lenzburg là thời điểm gây án tốt nhất của thủ phạm.
Camera theo dõi không sát sao, khâu quản lý nhân sự hỗn loạn, bó hoa được gói đẹp mắt cũng thuận tiện cho việc giấu bom.
Có thể nói, đó là cơ hội tốt nhất để hành động.
Vấn đề được đặt ra là làm sao một kẻ đánh bom có thể công khai cài bom dưới camera giám sát?
Lâm Cầm mở mắt hỏi Hardy, người đang gà gật buồn ngủ: “Xin lỗi, hai sinh viên phụ trách đặt hoa lên bàn ngày hôm đó đâu rồi?”
Hardy chát chúa cười.
Hai sinh viên đó còn trẻ nhưng không ngu ngốc.
Vụ nổ giết chết Kobayashi và Johnson chấn động toàn thành phố, dù có muốn che giấu cũng không che giấu được.
Sự cố xảy ra trong lúc hai sinh viên đang trên đường về nhà từ lễ kỉ niệm thành lập trường Lenzburg. Cảnh sát hiển nhiên sẽ truy tìm nguồn gốc về trường đại học, và với tư cách là sinh viên tham gia tổ chức lễ kỉ niệm, họ cũng sẽ bị cảnh sát thẩm vấn.
Nữ sinh viên đã chủ động liên lạc với gia đình của mình.
Cha mẹ của cô đều là những người làm trong ngành luật.
Sau khi được người nhà hướng dẫn, cả hai đều im lặng là vàng, dù cảnh sát có tra hỏi như thế nào cũng nói sẽ chờ luật sư đến giải quyết.
Thời nay, ngay cả những sinh viên chưa bước ra đời cũng thông thạo những nguyên tắc bảo vệ bản thân.
Những gì họ làm cũng hoàn toàn hợp lý.
Dù không chắc chắn 100% quả bom được giấu trong những bó hoa nhưng hoa là một vật chứng vô cùng khả nghi.
Họ lại là những người phụ trách sắp xếp hoa, hai sinh viên khó lòng không bị liên đới vào vụ án.Nếu nói hết mọi thứ với Bạch Thuẫn, chắc chấn cả hai sẽ nói nhiều và phạm sai lầm.
Khi đó, có khả năng họ sẽ bị tạm giam vì là nghi phạm quan trọng nhất.
Bây giờ, do không có bằng chứng xác thực nên họ chỉ bị cảnh sát yêu cầu ở trong nhà và không được phép ra ngoài.
Hai sinh viên tuy sợ hãi nhưng họ không có tội.
Thứ nhất, họ không có động cơ. Thứ hai, hành vi của họ quang minh chính đại. Thứ ba, họ không thể tạo ra chất nổ CL-30.
Họ không gây án có nghĩa là không gây án.
Lâm Cầm nhìn màn hình camera, xác nhận hành vi của hai sinh viên này không có gì khả nghi.
Hardy không muốn khu Mỹ Cách phải chịu trách nhiệm cho vụ án nên lải nhải giải thích cặn kẽ: “Cậu thấy không, mấy tấm thiệp này họ nhét rất lung tung. Làm sao có thể xác định được quả bom sẽ nằm trong bó hoa tặng cho Kobayashi và Johnson được?… Họ đều là những sinh viên gương mẫu, đừng nói là đánh bom, có khi cả đời này họ còn chưa đụng đến khẩu súng nữa kìa, không có khả năng, cũng không có động cơ, cũng không có…”
Lâm Cầm khẽ gật đầu, đồng tình với ý kiến của đối phương.
Hardy vừa muốn nói thêm thì Lâm Cầm lại chỉ tay vào một bó hoa trong màn hình, nói một câu lạc quẻ: “Bó hoa này hình như hơi lớn.”
Hardy nghẹn họng.
… Sự chú ý của tên này thật quái lạ.
Hắn cười bồi: “Họ là khách mời đặc biệt, hoa tặng cũng là hoa cao cấp hơn so với những cựu sinh viên.”
Nói xong, Hardy chuyển màn hình ra bên ngoài hội trường, phóng to vào bàn để hoa.
Hàng chục bó hoa được xếp thành một hàng, những bó hoa gần cửa nhất là những bó cao cấp, tất cả được đặt cùng một chỗ, còn ở phía sau là những bó hoa bình thường.
Nếu so sánh giữa hai loại thì hoa cao cấp sẽ đẹp, tinh xảo hơn một chút, bó hoa cũng được cắm bằng nhiều loại hoa hơn, lớp vải bọc bên ngoài cũng nhiều lớp hơn.
Những cành hoa hướng dương nhô ra khỏi mép khiến người nhìn gần như không thể thấy rõ lớp giấy gói nhét bên dưới.
Hardy trả lời xong thì nhìn Lâm Cầm, muốn nghe ý kiến của đối phương.
Lâm Cầm lẩm bẩm như độc thoại: “Sao hoa lại có thể xếp đều như vậy?”
Hardy muốn té xỉu tại chỗ, hắn bực bội nghĩ thầm sao tên họ Lâm này toàn chú ý mấy chi tiết đâu đâu không vậy?
Hardy và Bell đều đã hỏi phòng hậu cần những vấn đề này.
Cho nên trưởng phòng hậu cần đã bị hỏi vài lần có thể trả lời trôi chảy: “Trên bàn có khe lõm.”
Lâm Cầm nhướng mày.
Hắn vẫn chưa kiểm tra xong những cái bàn đó.
Trưởng phòng thành thật nói: “Trường chúng tôi tổ chức nhiều hoạt động, tọa đàm quanh năm. Ngoài tặng poster tuyên truyền, quà kỉ niệm thì còn tặng hoa.”
Lâm Cầm gật đầu.
Ở thời đại này, hoa tươi như một món quà tặng trang nhã, thích hợp với những bậc trí thức cao.
Đất tự nhiên ngày một mất dần. Việc trưng hoa ở trong nhà là một điều hiếm thấy.
Nhưng nếu “tặng hoa” là một truyền thống nổi bật ở trường đại học Lenzburg, Lâm Cầm là kẻ gây án, chắc chắn hắn sẽ lựa chọn chi tiết này để xuống tay.
Một khi nắm giữ được quy luật của hiện tượng nào đó thì sẽ dễ dàng tận dụng được nó để phục vụ cho mục đích của mình.
Trưởng phòng hậu cần nói thêm: “Mua một hai bó hoa cũng không sao. Nếu là lễ tết mua quá nhiều hoa thì chúng tôi sẽ ——”
Người này chỉ tay vào màn hình: “—— đặt hoa ở bên ngoài, xem như vật dụng trang trí, làm hình ảnh tuyên truyền quảng cáo cho trường cũng ok. Nhưng có một vấn đề là hoa dễ bị nghiêng ngả, trông hiệu ứng trong hình không được đẹp nên chúng tôi mới nghĩ cách là tạo một khe lõm trên bàn, đặt chân bó hoa vào trong, như vậy hoa sẽ không bị đổ nữa.”
Lâm Cầm chợt nghĩ ra một vấn đề, hắn mím môi, tua ngược băng ghi hình nhìn ba bốn lần.
Hắn không nhìn gì khác ngoài hai sinh viên phụ trách mang hoa.
Công việc chỉ có hai người làm nên không có khó khăn gì.
Sau khi di chuyển xong, họ chụp ảnh rồi rời đi. Toàn bộ quá trình đều lưu loát gọn gàng, không có động tác thừa.
Thứ tự sắp xếp hoa có vẻ ổn thỏa.
Những bó hoa cao cấp dành cho khách mời được đặt theo thứ tự gần cửa ra vào.
Bởi vì một số khách mời sẽ rời đi ngay sau khi hoàn thành nội dung liên quan đến mình.
Những bó hoa dành cho cựu sinh viên danh dự được đặt hơi xa so với cửa ra vào và sẽ được tặng vào cuối buổi lễ.
Bó hoa của Kobayashi và Johnson được đặt ở hộc thứ tư, rất gần với cửa ra vào của hội trường.
Lâm Cầm lấy những văn kiện phức tạp kẹp trong sổ tay ra.
Hai người đọc diễn văn ở nội dung thứ tư của chương trình.
Mọi thứ đều tự nhiên và hợp lý.
Hardy và Bell đã xem băng ghi hình đến lé cả mắt, họ thực sự không muốn đi cùng vị cố vấn này đến đây chút nào.
Hardy lén lút ngáp một cái.
Không thể ngờ rằng trước khi hắn kịp ngáp xong, Lâm Cầm lại chỉ tay vào màn hình: “… Ở đây.”
Trên màn hình là nữ sinh viên.
Cô vừa viết một tấm thiệp xong, cầm bó hoa đầu tiên lên và đặt bó hoa xuống bàn.
Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống bàn một lúc.
Cô nhìn trong giây lát, sau đó cô đặt bó hoa đã nhét tấm thiệp vào hộc thứ hai trên bàn.
Cô quay lại và thấy nam sinh viên làm việc cùng với mình đi đến.
Cậu cầm hai bó hoa lớn, một bên trái, một bên phải.
Khi nữ sinh viên đi ngang qua, cô nói điều gì đó với vẻ mặt tự nhiên.
Nói khá ngắn gọn, camera nằm ở vị trí cao nên cũng khó nhìn rõ được cử động miệng của cô, nhưng sau khi nam sinh viên nghe xong thì không tỏ ra kinh ngạc, chỉ gật đầu một cái rồi đi tiếp.
Lâm Cầm hỏi: “Họ đã nói gì với nhau?”
Hardy và Bell trợn trắng mắt.
Ngay từ lần đầu tiên xem băng ghi hình, họ đã phát hiện ra cuộc hội thoại ngắn ngủi này của hai sinh viên. Vì sao Lâm Cầm lại xem đi xem lại như vậy?
Có phải tên họ Lâm này bị đui không?
Bell đã hỏi luật sư của hai sinh viên xem họ đã nói gì với nhau.
Sau khi tham khảo ý kiến của hai luật sư, hai sinh viên đưa ra một câu trả lời thống nhất.
Bell lặp lại câu trả lời của họ: “Nữ sinh viên nói là “Xếp hoa theo thứ tự”.”
Đây là một lời nhắc khá bình thường.
Quả nhiên, khi nam sinh viên cầm hai bó hoa lớn đến trước bàn, cậu cũng lần lượt đặt hai bó hoa xuống hộc thứ ba và hộc thứ tư.
Nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm của Lâm Cầm, Hardy lại sợ hắn nghi ngờ trường đại học Lenzburg nên ra sức giải thích: “Chúng tôi cũng đoán rằng kẻ đánh bom đặt quả bom ở hộc số 4 từ trước đó. Nhưng nếu vậy thì khi họ đặt hoa vào hộc số 4 vốn đã có một quả bom chứa chất nổ CL-30 bên dưới thì có khả năng quả bom sẽ bị kích hoạt ngay, cho nên chúng tôi cảm thấy điều này khó mà xảy ra được.”
Lâm Cầm hỏi: “Tại sao lại không thể?”
Hardy chỉ vào màn hình: “Kẻ đánh bom không thể đoán trước được thứ tự đặt hoa. Lỡ như hai sinh viên sắp xếp hoa lộn xộn một chút thì chẳng phải tên đó sẽ đặt nhầm bom và gây nổ sai đối tượng thì sao?”
Điều này hoàn toàn hợp lý.
Họ chỉ cần để những bó hoa cao cấp cùng một chỗ ở gần cửa ra vào, không nhất thiết phải sắp xếp theo thứ tự.
Khi nhân viên lễ tân đến lấy hoa, họ chỉ cần kiểm tra lại tên ở trên tấm thiệp, hành vi này cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Có rất nhiều việc phải làm trong một lễ kỉ niệm có quy mô lớn, việc tặng hoa chỉ là một phần rất nhỏ, cho nên không thể bảo đảm chỉn chu mọi chi tiết được.
Cho nên dù có để hoa như thế nào đi nữa cũng phụ thuộc phần lớn vào hai sinh viên này.
Việc kẻ đánh bom đánh cược vận may của mình như vậy không phải là một ý tưởng thông minh.
Lâm Cầm suy nghĩ một chút, sau đó hắn chuyển màn hình giám sát sang thời gian thực.
Có một dãy bàn được đặt trơ trọi trên hành lang, ánh nắng chiếu lên tấm vải nhung xanh đậm, soi rọi mọi thứ bên trên.
Hắn chiếu lại hình ảnh tổ chức buổi lễ vào ngày hôm đó.
Thời tiết buổi sáng hôm đó cũng không khá hơn hôm nay là bao. Đó là một ngày âm u, nhiều gió. Chiếc khăn trải bàn bằng nhung màu xanh đậm biến thành một tấm vải màu đen nặng nề dù xung quanh không phải là không có nguồn sáng nào —— bàn được đặt tựa vào lưng tường, ánh đèn sáng chiếu qua ô cửa sổ càng khiến cho khăn trải bàn có màu đậm hơn.
Trên bàn chưa được đặt bất kỳ bông hoa nào, chúng vẫn sạch sẽ trống trải, có thể nhìn thấy bằng mắt thường rằng trên bàn không có dấu hiệu gì để sắp xếp thứ tự đặt hoa.
Có vẻ như việc đặt hoa như thế nào đều phụ thuộc vào ý thích của hai sinh viên.
Nhưng trong 15 bó hoa, chỉ có 1 bó hoa có bom.
Cho nên Hardy và Bell không tin rằng kẻ đánh bom sẽ tác động đến chiếc bàn.
Lâm Cầm đứng thẳng người, thở ra một hơi: “Luật sư của hai sinh viên đâu?”
…
Sau hai cuộc gọi, hai luật sư mặc vest thắt cà vạt chỉnh tề đi cùng thân chủ của mình vào phòng thẩm vấn tạm thời do nhà trường dựng lên.
Hai sinh viên đã bị thẩm vấn riêng trước khi cả hai gặp nhau.
Họ bị ngăn cách bởi một bức tường, ai cũng tái mét mặt, cúi đầu im lặng.
Bell và một cảnh sát khác chịu trách nhiệm thẩm vấn nam sinh viên, Lâm Cầm và Hary ngồi đối diện với nữ sinh viên.
Thái độ của Lâm Cầm ôn hòa: “Xin chào, lần này tôi gọi cô và luật sư đến vì có một vài câu hỏi nhỏ.”
Luật sư đằng hắng giọng, thay mặt thân chủ toàn quyền nói: “Xin chào. Thông tin chúng tôi có thể cung cấp được rất hạn chế. Vì thân chủ của tôi không biết thêm gì nữa.”
“Chỉ là một câu hỏi nhỏ nên sẽ không tốn nhiều thời gian đâu.” Lâm Cầm chậm rãi nói: “Tôi muốn biết cô đã đặt hoa trên bàn cho khách mời như thế nào?”
Nữ sinh viên thấp giọng thì thầm với luật sư, giọng nói được khống chế tốt, không thể nghe lỏm được.
Luật sư nhanh chóng đưa ra câu trả lời chung chung: “Sắp xếp theo thứ tự.”
“Theo thứ tự nào?”
“Thứ tự các nội dung diễn ra trong ngày.”
“Ai yêu cầu cô làm vậy?”
Thái độ của luật sư mềm mỏng nhưng cứng rắn: “Xin lỗi, xin cậu hãy cẩn thận với lời nói của mình. Thân chủ của tôi không bị ai bắt làm gì cả.”
Hardy cau mày khi nghe điều này, cảm thấy câu hỏi của Ringo rất phi lý.
Nghe nói Lâm Cầm xuất thân từ Hạ Thành, đúng là không nên đứng ra nói chuyện được.
Những công dân cấp B này không giống với những người bình dân thấp kém ở Hạ Thành. Họ là những người khôn ngoan, tinh vi và có nhiều quan hệ xã hội tốt. Họ có thể khép tội Lâm Cầm chỉ bằng một cái phất tay.
Đến lúc đó tên này chỉ có thể khóc lóc van xin thôi!
Không ngờ, Lâm Cầm lại hơi cúi đầu nhận lỗi trước sự bất hợp tác của luật sư, sau đó nói: “Ngại quá, tôi hỏi hơi sai. Tôi chỉ muốn biết rõ hơn là khi đó ở trên bàn để hoa có dấu hiệu gì để cho cô biết mà dựa vào đó mà sắp xếp hoa theo thứ tự được không?”
Hardy: …”
Hắn cảm thấy câu hỏi này của Lâm Cầm hoàn toàn dư thừa.
Không phải chính mắt hắn vừa kiểm tra trên bàn hoàn toàn không có dấu vết gì hay sao?!
Nhưng sau khi nữ sinh viên thì thầm với luật sư một lúc, sắc mặt của luật sư lại trở nên khác lạ.
Luật sư thận trọng suy tư một lúc, đáp: “… Có.”
Hardy kinh ngạc, hỏi ngay: “Ở đâu?”
“Ở trên bàn, viết rất rõ ràng.” Luật sư nói: “Thân chủ của tôi cũng nghĩ rằng sắp xếp theo thứ tự này sẽ không có vấn đề gì nên mới làm.”
Hardy nghẹn họng trân trối.
… “Viết rất rõ ràng” là sao?
Hắn có nhìn thấy thứ gì ở trên bàn đâu?
Lúc trước, nếu không nhìn thấy thứ gì ở trên bàn, Hardy và Bell cũng sẽ không hỏi câu hỏi này.
Luật sư cũng sẽ tìm cách đưa ra lời khai tránh sai phạm, hiển nhiên cũng sẽ không cung cấp nhiều manh mối cho cảnh sát, chỉ một mực trả lời “Sắp xếp theo thứ tự”.
Hai bên cứ thế rơi vào tình thế giằng co mơ hồ, bế tắc một thời gian như vậy?
Trong khi Hardy run rẩy cả người, Lâm Cầm đan chéo hai tay, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
… Nếu hắn đoán đúng, kẻ đánh bom đã thực hiện một phép ảo thuật đổi ngược dưới chiếc bàn, ngay dưới mí mắt họ.
Nhưng mọi thứ đúng như suy nghĩ của Lâm Cầm, kẻ đánh bom là một người lạ kỳ trước nay chưa từng có, không chỉ bạo gan mà còn suy nghĩ tinh vi, hiểu rõ tâm lý người khác