Ninh Chước cảm nhận được chấn động từ mặt đất truyền đến từ phía sau, anh đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Hệ thống mạch điện của nhà hát Columbus được thay đổi thành chế độ điều khiển từ xa và được kết nối với ngòi nổ trên giàn giáo cách đây vài km.
Không có nhiều người ở thành phố Ngân Chùy có đủ năng lực làm được điều này.
Và Đường Khải Xướng là một trong số đó.
Đây là tài năng duy nhất mà người cha vô dụng của cậu – người mà anh không biết bây giờ còn sống hay đã chết – đã truyền lại cho cậu.
Làm sao cậu ấy có thể…
Hiện tại, Lytton âm thầm quay trở lại hội trường nhưng không dám bước vào trong.
Gã nhìn Sanjay, trong lòng biết rõ nếu có thể giải thích rõ ràng chuyện này thì họ vẫn có thể chuộc lỗi được.
Nhưng không một ai biết mục đích thực sự của nhóm người khoác lên mình thân phận của những kẻ đã chết trên con tàu Columbus là gì.
Gã lo sợ rằng giàn giáo kia chỉ là sự khởi đầu.
Sanjay chết lặng trên sân khấu.
Trước đó, họ đều cho rằng “kẻ đánh bom” là một vỏ bọc được những công ty lớn tạo ra nhằm diệt trừ họ.
Nhưng việc các con tin bị bắt cóc ở đây và giàn giáo bị đánh bom đã khiến cho suy đoán này của họ lung lay.
Dù có muốn giết chết họ thì có cần phải làm lớn đến mức này không?
Chẳng lẽ có công ly nào đó muốn tương kế tựu kế để diệt trừ cả Thụy Đằng?
Vụ đánh bom ở giàn giáo không làm rung chuyển cơ cấu hạ tầng của Thụy Đằng nhưng sẽ thọc một đao thật sâu đối với họ!
Ai muốn làm điều này? Mục đích thực sự là gì?
Tình huống phát triển vượt ngoài dự đoán của họ, Sanjay đổ mồ hôi ròng ròng ướt đẫm cả lưng áo.
Họ chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết thì giọng nói quen thuộc nhất, khủng bố nhất lại vang lên: “Lytton, sao anh lại quay lại?”
“Tôi cần anh mang thiết bị phát sóng trực tiếp cho tôi, anh chỉ cần mang đồ đến vị trí được yêu cầu là được.”
“Sao anh lại cứ làm những chuyện dư thừa vậy?”
Đây cũng là tiếng lòng của những con tin trong hội trường.
Những con tin đang khiếp đảm chỉ có thể ở yên tại chỗ, những kẻ bắt cóc lại thanh thản, ung dung nói một cách rành rọt và hợp lý, cho nên tất cả đều trách cứ nhìn về phía Lytton.
Những người này cách đây không lâu đã đứng trò chuyện thân tình với Lytton như những người bạn thân thiết.
Bây giờ giám đốc phụ trách ngoại giao của nhà hát được hoan nghênh nhất lại như đứng ở phe đối lập của họ.
Lytton khốn đốn cúi đầu trước mặt mọi người, sau đó xoay người, tiếp tục đi về phía cổng tây của nhà hát.
Lần này, gã không dám giở thủ đoạn gì nữa, thành thật lần lượt cởi sạch quần áo, thắt lưng, trần truồng bước đi giữa hành lang ấm áp, sạch sẽ như vừa mới chui ra khỏi tử cung của mẹ.
… May là trên người vẫn còn một cái quần lót.
Đi đến trước cánh cửa, còn chưa kịp ổn định, Lytton đã bị luồng gió đông lạnh lẽo thổi đến, gã lạnh lun rùng mình một cái.
Nhưng gã nhớ rõ yêu cầu cho nên không dám bước chân ra ngoài.
Ở thời đại này, tiền quan trọng hơn cả mạng người.
Kẻ đánh bom còn dám cho nổ cả giàn giáo của Thụy Đằng, cho nên ai cũng nghĩ rằng kẻ đánh bom này có khả năng ra tay tiếp tục giết người.
Vụ nổ ở giàn giáo không chỉ dọa sợ Lytton mà còn tạo ra một hiệu ứng dây chuyền khủng bố.
Sức công phá của vụ nổ này chỉ có hơn so với những vụ nổ nhỏ lẻ Thiện Phi Bạch gây ra ở quanh thành phố trong thời gian gần đây.
Hơn phân nửa thành phố Ngân Chùy bị vụ nổ chấn động.
Còi báo động toàn thành phố inh ỏi vang vọng, yêu cầu mọi người dân ở yên trong nhà.
Đường dây thường trực của Bạch Thuẫn cũng nghẽn mạng.
Người gọi đến không phải là công dân bình thường ở Ngân Chùy – họ đã sống ở trên đảo quá lâu và cũng đã quen với những tình huống hỗn loạn xảy ra thường xuyên. Họ có thể nhanh chóng tìm được chỗ ẩn nấp an toàn và âm thầm thu thập tin tức để biết thêm diễn biến sự kiện.
Những cuộc gọi gọi đến trụ sở Bạch Thuẫn là từ những công ty có lớn có bé, câu hỏi đều như nhau:
— Nghe nói giàn giáo xây dựng của Thụy Đằng bị đánh bom?
— Mặc kệ có phải thật hay không, bình thường chúng tôi cũng đã “hợp tác” nhiều lần với các anh, Bạch Thuẫn cần phải huy động lực lượng đến công ty chúng tôi kiểm tra, từ nhà máy đến nhà kho, xem coi có bom hay không!
Toàn bộ lực lượng của Bạch Thuẫn được huy động, họ không chỉ phải bảo đảm an ninh trật tự xã hội mà còn phải thực hiện yêu cầu thanh tra từ các công ty – bình thường đã nhận trợ cấp, khi có sự cố thì cũng không thể làm rùa rụt đầu được nữa.
Toàn bộ cảnh sát Bạch Thuẫn vô tình bị cuốn theo dòng chảy siết của dư luận như gặp một cơn giông lớn giữa biển khơi.… Giống như những gì đã xảy ra với con tàu Columbus năm xưa được kể lại bởi năm người may mắn sống sót.
Lực lượng Bạch Thuẫn ban đầu được tập trung để bảo vệ an ninh của nhà hát tưởng niệm Columbus cũng đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Vấn đề thực tế đáng xấu hổ nhất là họ không có đủ người.
Ninh Chước đang ở trong hội trường nhà hát, chỉ cần tưởng tượng anh cũng có thể nhìn thấy được khung cảnh hỗn loạn đang xảy ra trong trụ sở Bạch Thuẫn.
Anh bình tĩnh nhìn về hư không.
Anh biết xảy ra chuyện như thế này, Lâm Cầm cũng không thể làm được gì.
Lâm Cầm không thể phân thân chính mình ra làm trăm, làm ngàn, cho nên hắn cũng không có thời gian để theo dõi anh chặt chẽ.
Thiện Phi Bạch đúng là ra tay tàn nhẫn.
Cậu cố tình làm như vậy.
Khắp nơi dầu sôi lửa bỏng khiến cho Bạch Thuẫn phải nháo nhào.
Ninh Chước cúi đầu nhìn Thiện Phi Bạch co rúc trong ngực mình.
Anh biết biểu hiện lúc này của cậu chỉ là giả.
Hoang mang, bối rối, sợ sệt, bất an – vì cậu vốn đã là một lính đánh thuê hành nghề nhiều năm, cho nên cậu sẽ không quá khủng hoảng.
Cậu hoàn mĩ diễn vai một vị khách mời vô tội, không một ai có thể nghĩ rằng chàng trai run rẩy, bần thần bên cạnh anh bây giờ là kẻ thủ ác gây ra mọi chuyện.
Cậu làm được đến bước này không chỉ vì Mẫn Thu, Mẫn Mân mà còn vì chính cậu.
Ninh Chước nhớ rõ lời Thiện Phi Bạch nói, cậu bị đánh gãy xương sống là vì đắc tội với toàn bộ những công ty lớn ở thành phố Ngân Chùy.
Ninh Chước lẳng lặng ấn vào phía sau lưng Thiện Phi Bạch, nơi xương cột sống giả hơi nhô ra.
Anh định khi quay về sẽ tính sổ với cậu sau.
Đúng như Ninh Chước nghĩ, Bạch Thuẫn đột ngột tiếp nhận biến cố lớn, cả trong và ngoài hỗn loạn không thể kiểm soát.
Tất cả các quan chức cấp cao của Bạch Thuẫn ngày thường không bao giờ thấy đâu bây giờ đã tập trung đầy đủ.
Đây không còn là một vụ án mà một “tổ chuyên án” có thể giải quyết.
Mỗi người đều kịch liệt bày tỏ quan điểm của mình, ai cũng gào to “nghe lời tôi”, trong phòng họp bát nháo vô trật tự.
“Tôi nói rồi, tốt nhất nên làm theo yêu cầu của kẻ đánh bom, trước mắt tên đó chưa đưa ra yêu cầu gì quá đáng, chúng ta hành động quá khích sẽ càng chọc giận chúng nhiều hơn!”
“Không được! Lỡ như sau đó chúng lại yêu cầu cực đoan hơn thì sao? Anh có dám bảo đảm không? Không được làm như vậy!”
“Nếu có người chết thì sao? Anh có dám chịu trách nhiệm không?”
“Bây giờ có một người chết thì sao? Bên phía Thụy Đằng giao cho anh chịu trách nhiệm hả?”
Bên nào cũng đưa ra lí lẽ của mình, khung cảnh hỗn loạn không thể kiểm soát, cuối cùng vẫn không thể đưa ra một kết quả khả quan.
Vì quá nôn nóng và tức giận, tất cả đều không hẹn mà cùng đổ lỗi cho một bên khác: “Nhân viên điều tra là một đám vô dụng hả? Lâu như vậy rồi còn chưa tìm được quả bom hả? Chỗ giấu bom, động cơ, máy theo dõi, ít nhất cũng phải tìm ra được một cái chứ?!”
Là cố vấn cho vụ án lần này, Lâm Cầm yên lặng ngồi ở bàn cuối cùng của phòng họp.
Lâm Cầm là nhân viên có cấp nhỏ nhất trong phòng, nhưng vào lúc này lại là người bình tĩnh nhất.
Hắn đứng dậy, rành rọt trình bày quan điểm của mình: “Theo tôi thấy, trọng điểm điều tra vẫn đặt ở nhà hát Columbus. Kobayashi, Johnson và đến Lytton đều là đối tượng mà kẻ đánh bom nhắm đến, trên thực tế, ở đó có 5 người quản lý nhà hát.
“Động cơ thì sao?”
“Ba người còn lại từ chối hợp tác, chúng tôi đã đến điều tra. Mối quan hệ xã hội của họ rất đơn giản, mười năm qua họ không có liên hệ xã hội thân cận với bên ngoài, chỉ là xã giao thông thường.”
Thông tin này cũng không có quá nhiều giá trị.
Cho nên có người hỏi thẳng: “Cậu có nghi ngờ đối tượng nào không?”
Đôi mắt của Lâm Cầm ẩn giấu dưới lớp băng vải, khiến người khác không thể nhìn rõ được biểu tình của hắn.
Hắn đáp: “Không có.”
Hắn biết bây giờ hắn chỉ cần nói một cái tên ra thì dù đó là ai thì người đó chắc chắn sẽ bị phán định là nghi phạm, dù không có bằng chứng thì Bạch Thuẫn cũng sẽ dùng mọi thủ đoạn để khép tội cho người đó.
Hình ảnh Ninh Chước hiện lên trong đầu hắn.
Nhưng Lâm Cầm cố gắng phớt lờ.
Lâm Cầm chỉ nghi ngờ, không có bằng chứng xác đáng.
Và tình huống phát triển cho đến lúc này cũng không giống như tác phẩm do Ninh Chước gây ra.
Đối với Lâm Cầm, Ninh Chước giống như một con sói cô độc.
… Được rồi, cũng không thể loại trừ khả năng cậu ấy đã tìm được một con sói khác đồng hành cùng.
Nhưng những vụ đánh bom này chắc chắn không phải chuyện một hai người có thể làm ra.
Lâm Cầm tin rằng Ninh Chước có thể liều mạng để hành động miễn là không liên lụy đến người của Henna, lấy mạng của các thành viên trong tổ chức ra đánh cược.
Vậy là có người thuê họ?
Henna cũng không nghèo khó thiếu thốn đến mức này đi?
Không có gì đáng ngạc nhiên khi Lâm Cầm nghĩ như vậy.
Hắn quen biết hơn phân nửa người của Henna.
Nhưng hai nhân vật chủ chốt nhất của vụ án thì hắn lại chưa từng gặp bao giờ.
Đường Khải Xướng là một nhân tài giấu mặt của Henna, dù gia nhập từ sớm nhưng cậu luôn trốn sâu dưới lòng đất và không bao giờ xuất đầu lộ diện trước mặt người khác.
Nhiều khi nếu cậu không phát loa phát thanh thì những người ở Henna cũng quên mất rằng có một người sống như vậy ở dưới tầng cuối cùng của căn cứ.
Lâm Cầm chỉ sống ở Henna một thời gian ngắn, Mẫn Mân đến muộn hơn hắn. Mẫn Mân cũng là nhân viên nội bộ và không có quan hệ gì với Lâm Cầm.
Lúc này, thông tin mà Lâm Cầm có được khá hạn chế.
Lâm Cầm chỉ là cố vấn của vụ án, trách nhiệm truy cứu cũng không đặt nặng đối với hắn, cho nên hắn chỉ thay Bell và Hardy ở hiện trường thao tác một chút.
Còn Bell và Hardy thì đang thực sự sứt đầu mẻ trán với tình hình hiện tại.
Họ đã nhanh chóng tập trung ở cổng tây của nhà hát và gặp Lytton đang tím tái mặt mũi vì lạnh chỉ mặc độc một cái quần con.
Một bên không dám ra, một bên không đám vào, hai bên cứ thế đứng yên tại chỗ.
Những khách mời bị bắt làm con tin không biết vấn đề, chỉ trách Lytton tự tiện làm bậy, nhưng một câu của “kẻ đánh bom” vang lên trên loa lại chấn động như sấm rền.
“Phong Quần” lại bị kẻ xấu xâm nhập!
Nếu không thì làm sao “kẻ đánh bom” lại biết được Lytton không đi ra cổng tây và quay về hội trường?!
Họ ngay lập tức báo cáo với trụ sở chính, yêu cầu lực lượng kĩ thuật điều tra thêm về dữ liệu xâm nhập “Phong Quần”.
Nhưng đến hiện tại vẫn không có tiến triển gì.
Nguyên nhân rất đơn giản, có quá nhiều máy “Phong Quần”!
Hơn nữa, nếu đối phương có kĩ thuật lợi hại đến mức có thể tùy ý xâm nhập và rời đi thì muốn “dọn dẹp” sạch sẽ vẫn hoàn toàn có khả năng.
Nếu ngắt mạch toàn bộ hệ thống “Phong Quần” thì chẳng khác nào họ tự làm đui mắt Bạch Thuẫn ở hiện trường!
Bị dồn đến đường cùng, họ chỉ có thể ra chỉ thị tạm thời bỏ qua việc “Phong Quần” có bị người khác xâm nhập hay không, tiếp tục mở rộng phạm vi giám sát, tận lực tìm được quả bom được ẩn giấu trong nhà hát Columbus – dù không có ai tin rằng thực sự đang có một quả bom đang ở đây.
Đồng thời, họ liên lạc với trụ sở chính của Bạch Thuẫn, yêu cầu mang đến thiết bị phát sóng trực tiếp, thực hiện yêu cầu của kẻ đánh bom.
Vốn dĩ họ muốn động tay động chân một chút vào “thiết bị phát sóng trực tiếp” này.
Nhưng kẻ đánh bom đã đánh hơi được chuyện xấu của họ nên đã bổ sung thêm yêu cầu:
“Chúng tôi muốn thiết bị phát sóng trực tiếp được đồng bộ với toàn bộ mạng lưới internet ở Ngân Chùy.”
“Đừng có giở trò chỉ phát sóng ở một khu vực nhỏ.”
“Chúng tôi ở khắp mọi nơi và theo dõi mọi người.”
Sau khi nghe những gì “kẻ đánh bom” nói, Bell và Hardy chỉ muốn ói vào mặt đối phương.
Nhưng kẻ đánh bom cũng không hiện hình cho nên họ chẳng làm được gì.
Trong thời gian có hạn, trụ sở Bạch Thuẫn không dám hành động chậm trễ, nhanh chóng mang đến thiết bị phát sóng trực tiếp chuyên dụng, bên dưới có gắn thêm xe đẩy.
Giống như Lytton, cảnh sát trẻ tuổi mang thiết bị đến cũng phải cởi sạch quần áo, run rẩy thở từng ngụm khói trắng bước từng bước đến cổng tây nhà hát, đẩy thiết bị vào trong, hoàn thành giao dịch.
Mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy nhưng cuối cùng họ lại khiến cho một giàn giáo bị nổ tung.
Lytton mặc lại quần áo, cố gắng chỉnh trang lại bản thân, bước từng bước cứng ngắc, nặng nề vì bị đông cứng quay về hội trường. Hốc mắt gã nóng lên vì tức giận và lo sợ.
Thiết bị phát sóng trực tiếp không phải là một thứ tốt lành gì.
Dù khó chịu nhưng gã vẫn phải vận chuyển đồ quay về hội trường.
Khi gã vừa đứng yên, trên loa lại thay đổi thành một giọng nam.
Trong ký ức của Mẫn Thu, đó là một thuyền viên đã lựa chọn nhảy xuống biển tự sát.
Người này nói:
“Là như thế này. Vừa rồi thời gian quy định chúng tôi yêu cầu là 15 phút.”
“Nhưng vì anh Lytton lại lãng phí thời gian làm trò quỷ và thay đồ cởi đồ nên đã lố mất…”
Bên kia dừng một chút rồi nói: “1 phút 30 giây.”
Lytton chết lặng.
Giây tiếp theo, một tiếng nổ vang lên từ xa.
“Vì sự chậm trễ của anh Lytton, kho hàng của Liên hợp Kiện Khang đã bị nổ tung.”
“Hi vọng lần này mọi người nên nhanh nhẹn hơn, trong vòng 10 phút hãy lắp đặt và khởi động thiết bị phát sóng đến rồi. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe.”
Nghe xong, không cần Lytton hành động, những vị khách trong hội trường đã nhào lên làm ngay, trong vòng 7 phút đã lắp đặt xong thiết bị phát sóng trực tiếp.
Ba phút sau, một buổi phát sóng trực tiếp chễm chệ nằm trên vị trí đầu tiên của trang web “Bản tin Ngân Chùy”.
Buổi phát sóng có tên gọi rất ấn tượng: “Bí mật trên tàu Columbus”.
Trong một khoảng thời gian ngắn mà đã có đến hai nơi bị đánh bom, không cho Bạch Thuẫn đưa ra bất kỳ động thái nào.
Lúc này, mọi người trong phòng họp của trụ sở Bạch Thuẫn cũng đang theo dõi sát sao buổi phát sóng trực tiếp.
Người dân của Ngân Chùy không có gì để làm và đây là lúc họ nóng lòng muốn được biết thêm nhiều thông tin nhất.
Chỉ 1 phút sau khi buổi phát sóng bắt đầu, hàng trăm nghìn người đã truy cập.
Máy quay được cố định tại chỗ, màn hình chiếu rõ nội thất xa hoa, lộng lẫy trong hội trường và những gương mặt tái nhợt, hoảng sợ của các vị khách mời.
Lời nói đầu tiên của kẻ đánh bom vừa kịch tính, vừa huyễn hoặc.
“Xin chào mọi người. Chúng tôi là thủy thủ đoàn trên tàu Columbus năm xưa.”
Mỗi người lần lượt tự giới thiệu tên của mình bằng những giong nói khác nhau.
Ban lãnh đạo của Bạch Thuẫn không hề lung lay sau khi nghe những lời này.
Loại âm thanh này có thể sử dụng thủ thuật tổng hợp để làm giả.
Trong bầu không khí căng thẳng, ngột ngạt, có người sốt ruột hỏi: “Bọn họ đang ở đâu? Sao bây giờ vẫn chưa bắt được ai? Đó là người hay là ma, ở trong nhà hát hay ở bên ngoài nhà hát? Có ai có thể cho tôi một thông tin hay manh mối gì mới được không?”
“Không thể nào là một trong số những khách mời được! Chúng tôi đã kiểm tra hệ thống an ninh ở nhà hát, không được phép mang vào trong nhà hát bất kỳ vật dụng gây nổ nào!”
Giống như sợ hãi điều gì đó xảy đến.
Nửa câu sau chưa nói xong thì một người từ bên ngoài phòng họp hớt hải chạy vào.
Đó là nhân viên kĩ thuật.
Người này bỏ qua hết mọi phép tắt lịch sự thông thường, điên cuồng chạy vào trong, vừa thở hổn hển vừa lắp bắp nói không ra lời: “Có… Có!”
Phòng họp chìm trong yên lặng.
Giám đốc Bạch Thuẫn ngồi ở vị trí trung tâm lạnh giọng hỏi: “Có cái gì? Nói từ từ.”
Nhân viên kĩ thuật hít một hơi thật sâu: “Có – bom! Ở trong nhà hát!”
Im lặng.
“Mẹ kiếp!” Phó giám đốc Ayler hùng hồn chửi một câu và đặt vấn đề ai cũng thắc mắc: “Làm sao kẻ đánh bom mang vào trong được?”
…
Không một ai trả lời được câu hỏi đó, giọng nói ma quái của kẻ đánh bom tiếp tục vang lên từ buổi phát sóng trực tiếp.
“Bây giờ tôi chỉ có một yêu cầu… Phó thuyền trưởng thứ hai của chúng tôi, anh Haldan hãy làm một chuyện.”
“Anh Haldan, anh có thể vui lòng kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra trên tàu Columbus vào năm xưa không?”
【 Tác giả có lời muốn nói 】
【 Bản tin Ngân Chùy 】
Trang đầu:
“Bí mật trên tàu Columbus”, nguồn gốc của những vụ đánh bom liên hoàn ở Ngân Chùy?
Mức độ phổ biến hiện tại: 1
Số người xem hiện tại: 1252980
Số phần thưởng hiện tại: 19827 phần thưởng
Xin chúc mừng buổi phát sóng trực tiếp “Bí mật trên tàu Columbus” đã giành được huy chương “Buổi phát sóng được yêu thích nhất”, huy chương “Buổi phát sóng có số lượt truy cập nhanh nhất”, huy chương “Buổi phát sóng trực tiếp hấp dẫn nhất” và huy chương “Được quan tâm nhiều nhất”. Xin hãy tiếp tục phát huy khen thưởng!