Năm phút đếm ngược chính thức bắt đầu.
Mọi hành động của họ đều được phát sóng trực tiếp trước mặt toàn bộ người dân ở thành phố Ngân Chùy.
— Kẻ đánh bom không cho dừng phát sóng trực tiếp, không một ai dám tự ý ngừng phát sóng.
Khoảng thời gian 5 phút quá ngắn, họ không thể làm được gì.
Quả bom có thể được hẹn giờ hoặc phát nổ ngay lập tức.
Dù bây giờ tất cả ồ ạt chạy ra ngoài thì cũng không thể chạy nhanh hơn tốt độ quả bom phát nổ.
Haldan sôi máu, mặt đỏ phừng phừng, trên trán còn nổi gân xanh.
Khi sắc mặt gã trầm xuống, sự bạo ác trong cốt tủy dần lộ rõ khiến cơ thể gã như trương phình ra, nhìn từ xa như một tên côn đồ mặc tây trang.
Bản năng và sự cảnh giác của dã thú nhanh chóng hồi sinh trong người gã.
Haldan tháo kẹp cà vạt bằng kim cương ra, nới lỏng cà vạt, trước khi người khác gây khó dễ cho mình, gã đã đánh đòn phủ đầu, túm lấy cổ của người phụ nữ gần mình nhất, đồng thời lưu loát giơ một con dao lên.
Máu trong người gã phập phồng căn tràn, cả người hừng hực lửa nóng, con dao trong tay gã cũng nóng rẫy.
Gã cười nửa miệng, lèm bèm chửi rủa: “Bọn mày muốn dùng cái chết của tao để sống hả? Tao đéo muốn chết đó thì sao!”
Sanjay không nhúc nhích.
Gã không bất ngờ trước hành động của Haldan.
Nhưng tai gã ong ong, không nghe thấy được gì.
Xong đời.
Hoàn toàn xong rồi.
… Mười mấy năm nhẫn nhục sống trong nhung lụa, những mối quan hệ kinh doanh tốt đẹp, nhà hát của bọn họ.
Ngay từ giây phút này, anh hùng của tàu Columbus đã chết thật sự.
Haldan dí con dao vào cổ người phụ nữ, gào to: “Tao không chết ở trên tàu hay chết trên biển. Tao cũng sẽ không chết ở đây!”
Lytton cũng nhanh nhạy nhận ra vấn đề.
Gã cũng nhận thức rõ người tiếp theo sẽ là ai.
Tiếp theo là gã, cuối cùng là Sanjay.
Họ chỉ có 5 phút, trông chờ vào cảnh sát là không thể.
Họ đã ngụy trang làm anh hùng suốt nhiều năm, tay nghề cũng đã mài mòn ít nhiều.
Nhưng trong xương cốt, trong bản chất của họ vẫn là những sát thủ.
Họ sẽ không bao giờ nghĩ đến việc hi sinh, “quên mình vì người”!
Trong tầm tay của Lytton không có vũ khí, gã nhanh chóng linh hoạt đập nát một thứ gì đó bằng thủy tinh trên bàn ăn, dùng mảnh vỡ sắt nhọn làm vũ khí.
Bây giờ kẻ đánh bom muốn Haldan chết, vậy thì gã có thể tận dụng 5 phút quý giá này để phá vòng vây thoát thân!
Một luồng sáng chớp nhoáng lóa qua tầm mắt Lytton, khiến gã đau đớn rên rỉ một tiếng.
Một khay đựng rượu champagne bất ngờ phóng tới, chuẩn xác đập vào tay gã, vang lên âm thanh va chạm mạnh.
Một tiếng rắc vang lên, cổ tay Lytton đã nứt gãy.
Ninh Chước vừa ném khay đựng rượu qua, theo bản năng muốn động thủ tiếp thì bị Thiện Phi Bạch dùng một cánh tay nối liền với chiếc còng mạnh mẽ giữ lại.
Thiện Phi Bạch thì thầm bên tai anh thật nhanh: “… Anh, đừng nhúc nhích.”
Nhưng một khay đựng rượu như vậy đã đủ để phá vỡ cục diện bế tắc.
Những con tin ở trong hội trường đều là những cậu ấm cô chiêu sống trong nhung lụa cả đời, chưa từng chứng kiến hay trải qua một cảnh tượng khủng bố như vậy cho nên nhất thời chưa kịp phản ứng.
Nếu động não suy nghĩ một chút, họ có thể nhận ra Haldan đã phát rồ và Lytton đang muốn chạy trốn.
Đó là những vấn đề liên quan đến mạng sống của họ.
Kẻ đánh bom muốn lấy mạng ba tên này! Cho nên không thể để ba tên này bỏ trốn!
Tất cả đều cùng chung một suy nghĩ như vậy, tự giác phân chia làm hai nhóm, những người yếu ớt không có sức lực thì đứng ở phía sau, những người có sức khỏe, mạnh mẽ hơn thì vây vòng tròn quanh Haldan và Lytton.
Chương Vinh Ân không còn trẻ do dự một lát, sau đó lùi ra phía sau, đứng ở giữa hai người phụ nữ váy vóc điệu đà.
Chương Hành Thư nhát gan cũng không dám tiến lên, nhưng cũng không hèn hạ đến mức nấp sau lưng phụ nữ như cha mình.
Hắn trốn ở phía sau em trai, nhỏ giọng hỏi: “… Em, hai người các em có lên không?”
“Lên? Em không lên.”
Thiện Phi Bạch nắm chặt tay Ninh Chước, nghiêng nửa người qua, lanh lợi đáp: “Em là lính đánh thuê, thân phận của em và anh Ninh cũng chẳng trong sạch gì. Xong việc thì Bạch Thuẫn chắc chắn sẽ truy cứu, nếu bọn em nhúng tay vào và giết họ thì có khả năng họ khép bọn em làm đồng phạm của kẻ đánh bom nội ứng ngoại hợp giết ba tên này… Em bị anh kéo đến bữa tiệc thôi, em không muốn xử lý một đống phiền phức như vậy.”
Thiện Phi Bạch ê a nói một hồi, lý lẽ rõ ràng mạch lạc thuyết phục Chương Hành Thư tin sái cổ, đồng thời cũng khiến hắn nảy sinh cảm giác áy náy “mình đúng là thằng tệ hại” khi làm liên lụy đến em trai.
Ninh Chước lẳng lặng nhìn Thiện Phi Bạch.
Còng tay là do Thiện Phi Bạch nằng nặc đòi đeo vào.
Lúc đó anh còn nghĩ cậu đang muốn khoe mẽ lấy lòng mình.
Không ngờ là do cậu đã tính toán từ trước, sợ mình sẽ ra tay nếu tình hình không thể khống chế.
—— Cậu ta không cho mình nhúng tay vào.
Ẩn dưới sự nhiệt tình, thẳng thắn của Thiện Phi Bạch là một lưỡi dao vô hình, lưỡi dao sắc bén ấy có để đâm thọc vào người khác một cách dứt khoát.
…
Haldan bất lực nhìn mình bị bao vây bởi một nhóm người.
Phía vòng ngoài còn có những người tích cực thu thập những vật dụng sắc nhọn như dao, nĩa và phân phát cho những người khác.
Haldan đưa mắt nhìn qua đám đông, thấy Sanjay đang đứng yên với hai tay bị trói như thể đã hoàn toàn buông xuôi, không thèm phản kháng nữa.
Những con người cao quý này đang lăm le giơ cao vũ khí và nhìn chằm chằm gã.
Đối với Haldan, những người này là một đàn cừu.
Một đàn cừu bắt nhốt một con sói đĩnh đạc ở bên trong?
Cảnh tượng này khiến cho Haldan cảm thấy vô cùng nực cười, nực cười đến mức không hề có thật.Thời gian tích tắc trôi qua.
Bầu không khí ngày một căng thẳng hơn.
Một ngọn lửa vô hình đang tham lam ngấu nghiến hết oxy trong hội trường.
Ai nấy cũng cảm thấy ngột ngạt đến nghẹt thở.
Ngoại trừ Ninh Chước.
Anh biết Haldan chắc chắn sẽ chết.
Có lẽ gã từng là một sát thủ xuất sắc.
Ninh Chước đoán rằng trong quãng thời gian sống giả nhân giả nghĩa như vậy, gã cũng sẽ cảm thấy rất chán chường nên cũng muốn tìm đến bạo lực, đến máu tươi.
Nhưng kĩ năng của gã đã bị thui chột sau nhiều năm bỏ quên.
Nếu Ninh Chước là một kẻ máu lạnh như Haldan và muốn thoát khỏi vòng vây, anh sẽ giết sạch tất cả những người đang có mặt ở đây mà không hề do dự.
Giết sạch cho đến không còn một ai dám đến gần mình nữa.
… Vì đây là một tình thế nguy hiểm, thay vì chờ đợi, tốt hơn hết là phải kéo theo những người khác xuống nước chung.
Cho đến bây giờ, Haldan vẫn nghĩ gã là một con sói đầu đàn hùng mạnh.
Tuy nhiên sống trong chăn ấm nệm êm lâu ngày, rang nanh và hung tính của gã đã bất tri bất giác bị mài mòn.
Haldan quan sát bốn phía với ánh mắt sắc lẹm như chim ưng, gã muốn tìm một điểm đột phá. Cánh tay vạm vỡ của gã giữ con tin một cách hờ hững, gã sợ rằng nếu gã bóp chết cô ngay tại chỗ, tất cả mọi người sẽ lao tới đâm nát người gã.
Gã quá tập trung vào những mối đe dọa bên ngoài nên đã vô thức bỏ qua người phụ nữ nhỏ bé trong tay mình không hề la hét lên.
Cô sợ hãi đến run rẩy cả người nhưng tầm mắt lại rất rõ ràng.
Cô cũng đang âm thầm chờ đợi cơ hội.
Vì bây giờ kẻ bắt cóc muốn cô sống sót để giữ lấy mạng gã, nhưng những vị khách mời quý giá bao vây họ đang nóng lòng muốn thoát chết.
Nếu phải lựa chọn, vì để được sống, họ cũng sẽ không ngần ngại để mặc cho cô chết.
Ba phút trôi qua, Haldan không tiếp tục chờ đợi nữa và muốn bước ra khỏi hội trường ngay lập tức.
Nhưng không có ai là kẻ ngốc ở đây cả.
Ngay khi gã vừa di chuyển, vòng bao vây xung quanh lập tức tăng lên gấp đôi.
Haldan đột ngột siết chặt con dao khiến nó vô tình cứa vào chiếc cổ trắng trẻo của người phụ nữ.
Dao dùng để cắt thức ăn đã nấu chín cho nên nó cũng không sắc lắm.
Vậy mà gã chỉ cần hơi dùng sức một chút, một dòng máu đỏ đã từ từ chảy xuống cổ cô gái.
Người phụ nữ rên rỉ một tiếng, cô ôm chặt túi xách, ngồi thụp xuống vài centimet, hai chân yếu ớt rụng rời như bị tê liệt vì sợ hãi.
Haldan nới lỏng lưỡi dao một chút, vẫn giữ cô lại làm con tin và định ép cô đi ra ngoài cùng mình.
Bất ngờ, người phụ nữ nắm chắc cơ hội, giơ chân lên và dùng hết sức đá mạnh vào chân Haldan bằng chiếc giày cao gót sắc nhọn!
Haldan kêu ré lên một tiếng, trước mắt tối đen, cánh tay cũng thả lỏng ra.
Người phụ nữ có vóc dáng thấp bé, cô linh hoạt cúi người, né tránh sự kiềm kẹp của Haldan, nhào về phía trước chạy thoát. Đến một vị trí xa tương đối an toàn, cô ngã phịch xuống mặt đát, nước mắt ào ào chảy ra.
Và bảy tám con dao ăn không sắc bén mấy ngay lập tức đâm thọc lên khắp cả người Haldan!
Trong nháy mắt, trên người Haldan lỗ chỗ toàn là máu, ướt đẫm cả người.
Gã đau đến kêu gào.
Nhưng những người còn lại không cho gã kịp thở.
Giữa cơn hỗn loạn, ba bốn người nhấc chân giẫm mạnh lên người Haldan.
Luôn có người giữ chặt gã trên mặt đất.
Luôn có người cầm dao đâm loạn xạ lên người gã.
Nhân lúc biến cố mưa máu xảy ra, Lytton nhanh chóng hành động.
Gã vùng vẫy thoát ra khỏi vòng vây, gã hất văng một người đàn ông thấp gầy đang muốn chặn lại mình, khiến người đàn ông loạng choạng ngã trên tấm thảm.
Sau đó gã lao ra ngoài.
Lytton không cao, nhưng gã chưa từng bỏ bê việc tập thể dục trong những năm qua cho nên cơ thể của gã vẫn săn chắc, khỏe khoắn.
Sẽ rất khó ngăn cản gã nếu gã đột ngột bỏ chạy.
Có người phản ứng lại và la hét đuổi theo sau.
Lytton quá quen thuộc với cấu trúc nhà hát nên vòng vèo ba bốn lần đánh lạc hướng trước khi chạy ra ngoài cổng.
Gã không thể trốn trong nhà hát.
Có lẽ yêu cầu tiếp theo của kẻ đánh bom là bắt mọi người tìm gã.
Gã không thể chịu đựng sự tra tấn bằng cách thọc từng dao vào người như vậy!
Rời khỏi phạm vi phát sóng trực tiếp và nhìn thấy Bạch Thuẫn, có lẽ những kẻ phát rồ kia mới có thể bình thường lại được.
Chẳng mấy chốc, Lytton nhìn thấy cảnh sát Bạch Thuẫn.
Gã tràn đầy hi vọng lao về phía trước.
Nhưng khi nhận thấy điều gì đó không ổn, gã lập tức dừng lại.
Những cảnh sát Bạch Thuẫn này đang xếp thành hàng ở bên ngoài.
— Đó là một hội hình hành quyết.
Tất cả đều rút súng ra, những họng súng đèn ngòm lẳng lặng, lạnh lùng nhắm thẳng vào Lytton – kẻ hoàn toàn nằm trong tầm ngắm của họ.
Lytton chưa bao giờ nghĩ rằng tính toán cẩn thận của mình sẽ gặp bất trắc vào giây phút quan trọng nhất.
Gã lắc đầu quầy quậy, chới với quay lại hội trường ấm áp.
Gã hối hận rồi!
Gã không muốn chết!
Gã há mồm, gió mạnh thổi ập vào đến phát nghẹn, gã ú ớ: “Đừng giết tôi… đừng… Người thuê tôi là cấp trên của mấy người –“
Hardy và Bell đứng ở phía sau đội hành quyết này, tim gan họ buốt lạnh vì gió biển.
Họ không muốn nghe bất kỳ lời bào chữa nào của Lytton.
Họ hờ hững ra lệnh: “Bắn.”
Giữa tiếng súng đùng đoàng, cơ thể của Lytton giật lùi lại, bay thẳng vào bức phù điêu ở trung tâm đại sảnh.
Còi báo động hú lên từ bức phù điêu sống động như thật.
Lytton giang rộng hai tay, hai mắt trợn trừng. Máu ào ạt đổ ra, nhuộm đỏ những con sóng cẩm thạch. Từ xa, trông gã như một thủy thủ bị mê hoặc bởi tiếng hát từ còi báo động và bị nó nhấn chìm xuống đáy biển sâu.
Ở thành phố Ngân Chùy, mỗi mạng người được định giá riêng biệt.
Thiện Phi Bạch nghe thấy tiếng súng ầm ĩ ở bên ngoài vang đến, cậu tựa đầu lên vai Ninh Chước, thoải mái dụi dụi.
Dù sao thì cậu cũng chỉ cho ba người này hai lựa chọn: tự giết chính mình hoặc là bị người khác giết.
Rõ ràng có thể chết giữ thể diện một chút, sao cứ phải ngoan cố lựa chọn con đường thứ hai.
Trong vòng 5 phút ngắn ngủi, Lytton bị bắn chết, Haldan bị đâm thủng nát người.
Cuối cùng còn Sanjay đang nghiêng ngả, loạng choạng bước về phía trước, yếu ớt lên tiếng ngăn đám đông phát rồ lại.
Trên tay gã cầm con dao cắt bánh mà kẻ đánh bom chỉ định gã sử dụng.
“Tôi sẽ giết.” Gã thều thào nói: “Anh ta nói để tôi giết.”
Để sống sót, đám đông hỗn loạn mới tản mát lùi ra xa.
Sanjay cầm con dao nhỏ đè lên động mạch trên cổ Haldan.
Mất quá nhiều máu, Haldan nằm bất động há miệng ra, rên rỉ ú ớ “a a a”.
Sanjay cúi người ôm đối phương, thấp giọng nói: “Ai cũng đang nhìn. Haldan, cậu đi đi.”
Sanjay dứt khoát cắt đứt nguồn sống cuối cùng của Haldan.
Vào ngày thường, Sanjay là một người đàn ông sống trong lẳng lặng, âm thầm, nhưng trong đầu gã luôn chứa đựng những dự định cho mai sau.
Điều gã phải làm là giữ gìn hình tượng anh hùng của họ.
Nếu không thì mất bao nhiêu năm ngụy trang như vậy, vất vả suốt bao năm qua… là để làm gì?
Kẻ đánh bom muốn phá hủy hình tượng của họ, khiến cho họ phải chết một cách xấu xí nhất!
Nhìn thấy Haldan tắt thở, kẻ đánh bom im lặng một thời gian dài cuối cùng mới bật cười, sau đó thở dài một hơi.
“Vậy thì tiếp theo, xin mời anh hùng vĩ đại Sanjay của chúng ta lên sân khấu.”
Những vị khách mời dính đầy máu trên tay, họ không dám phạm bất kì sai lầm nào. Họ không còn cách nào khác ngoài việc cúi đầu, im lặng chờ đợi sự sắp xếp của kẻ đánh bom.
Kẻ đánh bom nhẹ nhàng nói: “Anh Sanjay, xin mời ra khỏi nhà hát, đi bộ lên cầu Columbus, ở đó có phóng viên của Interest.”
“Có một cái hộp được đặt trên mặt đất ngay khu vực phóng viên đang tập trung.”
“Hãy mang chiếc hộp đó quay lại phòng tưởng niệm.”
Yêu cầu của kẻ đánh bom vang vọng đến tai vô số người theo dõi qua phát sóng trực tiếp.
Nghe xong, những phóng viên của công ty Interest đang chờ đợi thu thập thêm tin thức mới liền tản ra như thủy triều rút, để lộ một chiếc hộp đơn độc nằm ở giữa.
Cảnh sát Bạch Thuẫn ngay lập tức huy động lực lượng đến kiểm tra.
Nhưng khi đến nơi, ai nấy cũng mắng chửi không ngừng.
Trong lúc kẻ đánh bom phát sóng trực tiếp, có đến mười mấy chiếc xe phỏng vấn mới liên tục chạy đến đây, cũng có một số chiếc khác bị gọi di chuyển sang chỗ khác.
Xe phỏng vấn đậu ngang dọc khắp nơi, thùng xe vừa cao vừa sâu, khắp nơi đều là góc chết đối với máy theo dõi.
Phóng viên bận rộn không ngơi tay, họ cãi cọ ầm ĩ để tìm góc quay hợp lý nhất.
Giữa khu vực vô trật tự này, hiển nhiên không một ai chú ý đến ai đặt một chiếc hộp ở đây.
Khi cảnh sát điên tiết khôn nguôi khi không thể truy bắt được kẻ tình nghi, Sanjay đã xuất hiện ở trước cổng nhà hát.
Dưới ánh nhìn lạnh lẽo của mọi người xung quanh, gã nặng nề lê bước đến chỗ chiếc hộp không một ai dám động vào, kể cả cảnh sát.
Trong nhà hát còn có vô số những nhân vật tai to mặt lớn khác.
Buổi tối hôm nay xảy ra liên tiếp vụ đánh bom bất ngờ đã khiến cho cảnh sát không dám manh động, mạo hiểm bất kỳ điều gì.
Từ cổng nhà hát đi đến cầu là một quãng đường rất, rất dài.
Cũng đã đủ cho Sanjay nghĩ rất nhiều chuyện.
Ở Ngân Chùy, mạng người có đắt, có rẻ.
Vào ngày hôm nay, Sanjay mới nhận ra rằng mạng của gã rẻ mạt như thế nào.
Gã chợt nghĩ về một năm đó, nếu đầu óc gã nóng lên, gã từ bỏ nhiệm vụ, tiếp tục cùng với những thanh niên nhiệt huyết, tràn đầy hi vọng đó khám phá thế giới mới thì sao?
Có lẽ họ sẽ chìm xuống đáy biển, hoặc có lẽ họ sẽ tìm thấy một vùng đất mới trù phù, giàu có, và bình yên hơn.
Dù là cùng nhau sống, hay cùng nhau chết, họ đều là những con người giống nhau.
Sanjay nghĩ về cuộc sống tốt đẹp ấy đến mức xuất thần.
Cùng lúc đó, gã đã đi đến địa điểm được yêu cầu. Gã cúi người, cầm chiếc hộp lên.
Chiếc hộp nhẹ bẫng, có lẽ chỉ nặng bằng một hộp sữa.
Sanjay lại lê bước quay về nhà hát.
Gió rét buốt như kim đâm, bộ tây trang đời mới cũng không thể giữ ấm cho gã.
Gã nhìn pháo đài do chính tay mình xây dựng suốt bao năm qua, đột nhiên chân mềm oặt.
Nhưng gã không còn lựa chọn nào khác.
Trước mắt bao người, dưới họng súng của Bạch Thuẫn, Sanjay bước từng bước với bộ quần áo ướt đẫm máu, để cho gió hong khô nước mắt.
Gã hậu tri hậu giác cảm thấy hối hận, rồi bắt đầu sợ hãi, bắt đầu đau đớn đến đứt gan đứt ruột.
Gã nhìn thấy con đường về nhà ngày một ngắn hơn, gần trong gang tấc.
Dường như gã chỉ bước một bước đã đi từ chân cầu cho đến nhà hát.
Sanjay cứng đờ người bước vào cổng lớn.
Trong phút chốc, những tia hồng ngoại lập lòe bật lên.
Một giọng nữ máy móc cảnh báo hồi chuông cuối cùng: “Cảnh báo! Cảnh báo! Có người mang vật phẩm nguy hiểm vào nhà hát, yêu cầu bảo vệ tập trung vào vị trí! Yêu cầu bảo vệ tập trung vào vị trí!”
Sanjay đứng yên tại chỗ, không thể nhịn được mà bật khóc thành tiếng!
Gã đã đoán ra được sát chiêu của kẻ đánh bom.
Bạch Thuẫn cũng đã nhận ra.
Nhưng họ không thể nào tin được rằng chiếc hộp được định danh là “bom” được chế tác tinh xảo ở trong phòng tưởng niệm chỉ là một chiếc hộp rỗng.
Họ không dám đánh cược.
Cho nên họ chỉ có thể vừa kinh hoàng vừa tức giận nhìn Sanjay cầm chiếc hộp “nguy hiểm” vào trong nhà hát, bước từng bước vào trong phòng tưởng niệm.
Cửa vào phòng tưởng niệm mở cho công chúng đã bị khóa từ lâu.
Theo chỉ dẫn của kẻ đánh bom, những đứa trẻ vị thành niên đã ở trong phòng tưởng niệm và khóa cánh cửa hướng từ phòng tưởng niệm qua hội trường thật cẩn thận, sau đó để lại một mình người anh hùng ảo tưởng Sanjay ở bên trong.
Sau khi hoàn thành các chỉ dẫn, giọng điệu của kẻ đánh bom khoan khoái hơn.
“Bây giờ, nhiệm vụ của mọi người đã kết thúc, cảm ơn mọi người đã hợp tác.”
“Xin mời mọi người theo trật tự mang thiết bị phát sóng trực tiếp ra khỏi nhà hát.”
“Mọi người có 7 phút.”
“Nhân tiện, hi vọng quý vị cảnh sát bên ngoài nhanh chóng sơ tán đến cầu càng nhanh càng tốt.”
“Đây là lời khuyên chân thành duy nhất của tôi.”
“Tàu Columbus cảm ơn mọi người đã đến.”
“Hẹn gặp lại.”
Những con tin trong hội trường lần lượt bỏ chạy như được ân xá.
Ninh Chước đi theo Thiện Phi Bạch ra ngoài.
Khi tiếng bước chân bên ngoài hoàn toàn biến mất, Sanjay mở chiếc hộp bằng những ngón tay run lẩy bẩy trong không gian im lặng ngột ngạt.
Bên trong là một quả bom hẹn giờ thô sơ tự chế có gắn một bộ đếm thời gian đơn giản.
Chiếc hộp được mở ra khi quả bom bên trong còn 1 phút trước khi phát nổ.
… Giống như vụ nổ đầu tiên xảy ra ở bến cảng mà con tàu Columbus năm xưa từng khởi hành.
Sanjay đã đoán trước được điều này.
Gã đứng dậy và lao về phía mô hình con tàu Columbus – nơi ban đầu được cho là đã lắp đặt “quả bom”.
Gã cầm chiếc hộp mong manh lên mà không tốn chút sức lực n ào.
… Không có một vụ nổ nào xảy ra.
Nó chỉ là một chiếc hộp bình thường.
Một chiếc hộp… được thiết kế tinh xảo và hoàn mĩ như một quả bom hạng nặng.
Sanjay hất tung chiếc hộp xuống đất, sau đó gã lại phát điên phá banh nó ra.
Chiếc hộp ban đầu bị Bạch Thuẫn đánh giá nhầm là một quả bom quả thực là một chiếc hộp được chế tác khéo léo, tỉ mỉ, có một con búp bê matryoshka lẳng lặng nằm bên trong hộp.
Sanjay chớp chớp đôi mắt nóng hổi, cả người run rẩy mở con búp bê ra.
Bên trong con búp bê không có gì ngoài một tờ giấy mỏng.
Bên trên viết một câu: “Sắp chết rồi?”
Khi ánh sáng đỏ rực của vụ nổ thổi bùng lên, Sanjay đang quỳ trước tượng đài trong phòng tưởng niệm, gã phát ra một âm thanh thô ráp trong cổ họng, nghe như vừa khóc vừa cười.
Tư thế cuối cùng trong đời của gã như một hành động sám hối.
…
Cùng lúc đó.
Ninh Chước đã di chuyển sang bên kia cầu, anh đang mặc một chiếc áo khoác trắng ấm áp của Thiện Phi Bạch, hờ hững nhìn mặt biển rung chuyển vì chấn động của quả bom.
Trên bầu trời đêm, một cột sáng đỏ cam tỏa bung như mặt trời rực cháy.
Ánh sáng ngày một rực rỡ hơn, từng sợi vàng kim dần lan tỏa, bao trùm lấy cả nhà hát tưởng niệm Columbus.
Một kiến trúc hùng vĩ và tinh xảo ngày một thu nhỏ dần, biến thành một vệt đen rồi tàn lụi hoàn toàn.
…
Ở căn cứ Henna, Mẫn Mân giật mình tỉnh giấc trên giường lúc nửa đêm.
Cô nhớ rõ mình đã ngủ rất lâu, cơ bắp cả người vừa mệt mỏi vừa đau nhức.
Cô nghĩ chị gái đã xuất hiện.
Cho nên Mẫn Mân xuống giường, hai tay khoanh sau đầu, duỗi eo lưng, cô định dùng một cây kem đường để bổ sung năng lượng.
Theo thói quen, cô sẽ bật “chức năng đọc báo” của “Bản tin Ngân Chùy” để nghe tin tức.
“Nhà hát tưởng niệm Columbus phát nổ, chìm trong lửa lớn. Thương vong hiện tại là 3 người.”
“Bản tin Ngân Chùy sẽ liên tục cập nhật tin tức mới nhất.”
Mẫn Mân đang chuẩn bị cúi người mở tủ lạnh, vừa nghe xong thì chưa kịp kinh ngạc đã theo bản năng ngoác miệng cười.
… Vẫn đang mơ hả ta?
Vừa mới tìm được đồ ăn ngon, vậy thì ăn vặt đêm khuya không bị tăng cân nữa.
Một giây tiếp theo, hơi lạnh từ tủ lạnh đập vào mặt cô khiến cho Mẫn Mân tỉnh táo lại.
Cô kinh ngạc nhìn máy liên lạc của mình.
… Không thể nào?