Mặt Quan Thanh không hề có vẻ đùa cợt nữa, xem ra đây hoàn toàn không phải là trò đùa ác thông thường, mà là thật sự có người muốn hạ thủ với Tô Y Thược.
Tô Y Thược suy nghĩ nhìn con rối vẫn đang luôn mồm nói “coi chừng đó” kia, là cái người muốn giết cô hôm trước sao? Xem ra gần đây có vẻ không yên ổn, hôm qua muốn giết cô, hôm nay lại gửi bưu phẩm cảnh cáo. Người này dường như rất hận cô, nhưng cô không nhớ gần đây có trêu chọc vào ai cả, chẳng lẽ là Trương Hoa? Lão ta không giống người điên cuồng như thế.
Quan Thanh sợ Tô Y Thược thấy máu lại kinh hãi, liền vội vàng nhặt chiếc hộp lên, vừa cười vừa nói: “Ai mà nhàm chán như vậy chứ, đi đùa cái kiểu này, thật đúng là…! Nhìn cái gì thế, mau quay về làm việc cho tôi! Không ai cần nhận lương nữa hả?!” Nói xong, cô vừa cầm hộp đi về phía phòng làm việc của mình, vừa dùng mắt thần công phá mọi người.
Mọi người lập tức quay người đi làm ra vẻ bận bịu công việc, bọn họ thật sự không dám trêu vào cô nàng ‘hảo hán’ này đâu!
Tô Y Thược hơi cảm động với sự bảo vệ che chở của Quan Thanh dành cho cô, nhưng cô cũng không phải người thích trốn tránh, nếu đối phương đã tìm tới cô, vậy thì cô cũng muốn trả thù triệt triệt để để phát súng mà Lâm Mạc Tang phải nhận kia. Hơn nữa, cô vốn cũng rất tự tin vào thực lực của chính mình.
Nghe nói gần đây Y Thược xảy ra chuyện, Tân Việt Trạch vốn quyết định tan tầm sẽ hộ tống cô về nhà trọ, nhưng lại bị Tô Y Thược cự tuyệt, thậm chí còn không có cơ hội thương lượng, cuối cùng, chính Tân Việt Trạch lại phải thỏa hiệp.
Sau khi Tân Việt Trạch rời đi, người nấp trong chỗ tối kia dùng ánh mắt hung ác tàn nhẫn nhìn theo bóng Tô Y Thược.
Tô Y Thược đột ngột quay đầu lại nhìn lướt qua góc đường phía sau lưng.
Người trong chỗ tối giật mình kinh ngạc.
Tô Y Thược chậm rãi bước về phía góc phố, đến khi sắp đến chỗ rẽ vào thì chợt dừng lại, cúi người nhặt một đồng xu dưới mặt đất lên, rồi lại xoay người đi về hướng nhà trọ của mình.
Người trong chỗ tối thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đuổi theo.
Tô Y Thược cũng không chọn con đường về nhà gần nhất, mà cố tình tìm một con đường có tương đối nhiều những con hẻm nhỏ.
Cô vẫn luôn biết có người đang bám theo mình, cái trực giác có người nhìn chằm chằm này cô đã sớm lĩnh ngộ từ khi còn nhỏ, vì thế, cô cố tình dẫn người đó đi đường vòng. Cô muốn tự tay bắt hắn ta.
Người bám theo cô dường như đã phát hiện nãy giờ mình bị dắt đi lòng vòng, nên lập tức dừng lại.
Tô Y Thược thấy đã đến thời cơ, liền rẽ vào con hẻm nhỏ ngay bên cạnh, không thấy bóng đâu nữa.
Người đang nấp phát hiện không thấy Tô Y Thược đâu nữa, liền vội vàng đi về phía con hẻm mà cô vừa rẽ vào.
“Cô muốn gì?” Giọng nói của Tô Y Thược chậm rãi vang lên ngay sau lưng người đang tìm cô. Người đang quay lưng về phía cô bỗng giật mình, rõ ràng là bị hoảng hốt vì Tô Y Thược đột ngột xuất hiện sau lưng mình. Có điều, cô ta bình tĩnh lại rất nhanh.
Dựa vào bóng người, Y Thược có thể đoán được người đi theo mình là một người con gái, mặc áo khoác bó sát người màu đỏ, dáng người vô cùng nóng bỏng.
“Ha ha, bị cô phát hiện thì làm sao? Hôm nay dù thế nào cô cũng sẽ phải chết tại đây!” Cô gái áo đỏ vừa nói vừa quay người lại, giọng nói không hề có chút bối rối nào vì bị phát hiện.
Trong tay cô ta đang cầm một khẩu súng, chĩa thẳng vào trán Tô Y Thược, ánh mắt hơi điên cuồng.
“Vì sao?” Tô Y Thược nhìn cô gái vừa quay lại, khuôn mặt có một vẻ quyến rũ đến lạ kỳ, nhưng sự căm ghét trong mắt lại khiến dung nhan của cô nhìn rất dữ tợn dưới ánh trăng.
“Vì sao à? Đây là lý do vì sao tôi không thẳng tay giết cô ngay! Tôi cũng muốn biết vf sao! Vì sao anh ấy lại thích cô? Vì sao?…” Mặt cô gái đầy vẻ đau đớn khổ sở, rõ ràng cũng hơi điên cuồng.
Tô Y Thược vốn định thừa lúc cô ta sơ hở này để cướp khẩu súng kia. Ai ngờ cô gái ấy đột nhiên bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Tô Y Thược: “Giờ tôi chỉ muốn giết chết cô. Tôi đã không có được, thì đừng ai mong có được!”
Nói rồi cô ta định bóp cò…
“Cô không sợ bị người ta biết sao?!” Tô Y Thược lạnh lùng hỏi, dường như không hề bận tâm chút nào đến khẩu súng đang dí vào trán mình vậy, giọng nói chỉ giống như đang thảo luận thời tiết ngày mai thế nào thôi.
“Ha ha, không ai biết hết! Cô chết rồi, anh ấy sẽ là của tôi!” Cô gái kia cười phá lên như vừa nghe truyện cười, hiện giờ, cô ta chỉ muốn hung hăng đả kích Tô Y Thược, Tô Y Thược càng bối rối, càng khó chịu, thì cô ta càng hứng phấn.
“Vậy thì e rằng cô phải thất vọng rồi.” Tô Y Thược tỏ vẻ thương xót.
Cô gái kia nghe Tô Y Thược nói vậy, trong mắt thoáng có vẻ nghi hoặc, nhìn xung quanh.
“Có ý gì?!” Cô gái kia bỗng hơi hoảng loạn, cố gắng tự trấn tĩnh lại. Thật ra, cô ta cũng chỉ định hù dọa Tô Y Thược một chút mà thôi, suốt cả quãng đường tới đây, cô ta căn bản không cảm giác được có người khác đi theo. Nếu có, không thể có chuyện cô ta không phát hiện ra.
“Chết đến nơi rồi còn già mồm!”
“Mộ Dung Ngữ Yên!” Đột nhiên, Mộ Dung Ngữ Yên nghe thấy một giọng nói vang lên sau lưng mình khiến cô ta thật sự không dám tin.
Tô Y Thược thừa lúc cô ta thất thần trong khoảnh khắc, nhấc chân quét về phía bàn tay đang giơ súng ra của cô ta. Cây súng lập tức tuột khỏi tay Mộ Dung Ngữ Yên, bay ra ngoài.
Mộ Dung Ngữ Yên kinh ngạc quay đầu lại, không ngờ cô lại có võ.
Trong mắt Tân Việt Trạch cũng đầy vẻ kinh ngạc. Xem ra anh ta cũng quá coi thường cô rồi, có điều, việc quan trọng nhất hiện giờ là giải quyết cô gái phiền phức trước mặt này.
“Không thể nào! Sao anh biết tôi ở đây?!” Mộ Dung Ngữ Yên cũng không quan tâm chuyện khẩu súng bị đá bay đi, chỉ hét lên với Tân Việt Trạch.
“Nhờ cái đó.” Tân Việt Trạch nở nụ cười quỷ dị với Mộ Dung Ngữ Yên rồi chỉ xuống chân cô ta.
Vì Tân Việt Trạch xuất hiện sau lưng Mộ Dung Ngữ Yên, nên anh ta đứng đối diện với con đường mà cô ta đã đi qua, dưới ánh trắng, trên mặt đất của con hẻm mà bọn họ vừa đi qua đều xuất hiện những tia sáng xanh nhàn nhạt.
Đó là bột phản quang???!!!
Nhưng Mộ Dung Ngữ Yên luôn đi theo sau Tô Y Thược, nếu Tô Y Thược để lại bột phản quang, thì cô ta không thể không phát hiện được, như vậy tức là chính Mộ Dung Ngữ Yên tự mình lưu lại sao?
Sao có thể là chính cô ta được chứ?!
“Sao lại thế? Không thể… không thể như thế được…” Mộ Dung Ngữ Yên ôm đầu ngồi xổm xuống đất, khổ sở kêu gào.
“Từ đầu chúng tôi đã biết cô nấp ở gần đó, lúc trước chẳng qua cũng chỉ diễn kịch cho cô xem nào thôi. Không bắt cô từ lúc đó, cũng là ý của Y Thược. Ngay khi cô ấy bước tới chỗ cô nấp, đã rắc bột phản quang xuống. Chỉ là vì lúc đó cô quá lo sẽ bị phát hiện nên không để ý, mà Tô Y Thược chẳng qua cũng chỉ kéo dài thời gian mà thôi.” Tân Việt Trạch chậm rãi giải thích. Qua chuyện lần này, ấn tượng của anh ta đối với cô bé tên Tô Y Thược này đã hoàn toàn thay đổi. Cô không chỉ thông minh, mà võ công cũng không hề kém. Căn bản không hề giống một tiểu thư chỉ biết sống nhàn hạ thoải mái chút nào. Một người con gái như vậy, thực sự vô cùng xứng đôi với cậu ấy!
Nghe Tân Việt Trạch giải thích xong, Mộ Dung Ngữ Yên không hề gào thét điên cuồng nữa, mà chỉ lẳng lặng ngồi sụp xuống đất, đờ đẫn nhìn về phía trước.
“Vì sao anh ấy không thích tôi?!” Giọng nói của Mộ Dung Ngữ Yên nghe thê lương đến cùng cực.
Tô Y Thược vẫn rất nghi hoặc, ‘anh ấy’ mà cô ta nhắc đến là ai? Anh ta không thích cô ta thì liên quan gì đến cô?
“Vì cô không xứng đáng!” Tân Việt Trạch không hề nể nang, đáp lời Mộ Dung Ngữ Yên.
“Tôi không xứng… tôi không xứng… tôi ở bên anh ấy bao nhiêu năm như vậy, vì sao lại không xứng đáng?! Cô ấy thì sao? Cô ấy chẳng qua chỉ là một cô tiểu thư sống sung sướng nhàn hạ, cô ấy thì xứng sao?!” Mộ Dung Ngữ Yên chỉ vào Tô Y Thược, lớn tiếng chất vấn.
“Cô luôn miệng nói rằng yêu cậu ấy, nhưng cô lại muốn giết người cậu ấy yêu. Cô ích kỷ như vậy, cô muốn nhìn cậu ấy đau khổ cả đời sao? Cô như thế mà dám nói mình xứng sao?” Giọng nói châm biếm của Tân Việt Trạch như từng con dao sắc nhọn đâm sâu vào lòng Mộ Dung Ngữ Yên.
Anh ta lại nhìn sang Tô Y Thược, nói từng chữ một: “Còn cô ấy, xứng!!!”
“Chuyện này, tự cô nói chuyện với cậu ấy đi!” Tân Việt Trạch lãnh đạm nói rồi quay người rời đi. Anh ta tin Tô Y Thược có đủ bản lĩnh để chế ngự cô gái tên Mộ Dung Ngữ Yên này.
Hơn nữa, chẳng qua Mộ Dung Ngữ Yên cũng chỉ là yêu thầm rồi hóa cuồng thôi, cuối cùng cũng sẽ nghĩ thông suốt.
Mặt Quan Thanh không hề có vẻ đùa cợt nữa, xem ra đây hoàn toàn không phải là trò đùa ác thông thường, mà là thật sự có người muốn hạ thủ với Tô Y Thược.
Tô Y Thược suy nghĩ nhìn con rối vẫn đang luôn mồm nói “coi chừng đó” kia, là cái người muốn giết cô hôm trước sao? Xem ra gần đây có vẻ không yên ổn, hôm qua muốn giết cô, hôm nay lại gửi bưu phẩm cảnh cáo. Người này dường như rất hận cô, nhưng cô không nhớ gần đây có trêu chọc vào ai cả, chẳng lẽ là Trương Hoa? Lão ta không giống người điên cuồng như thế.
Quan Thanh sợ Tô Y Thược thấy máu lại kinh hãi, liền vội vàng nhặt chiếc hộp lên, vừa cười vừa nói: “Ai mà nhàm chán như vậy chứ, đi đùa cái kiểu này, thật đúng là…! Nhìn cái gì thế, mau quay về làm việc cho tôi! Không ai cần nhận lương nữa hả?!” Nói xong, cô vừa cầm hộp đi về phía phòng làm việc của mình, vừa dùng mắt thần công phá mọi người.
Mọi người lập tức quay người đi làm ra vẻ bận bịu công việc, bọn họ thật sự không dám trêu vào cô nàng ‘hảo hán’ này đâu!
Tô Y Thược hơi cảm động với sự bảo vệ che chở của Quan Thanh dành cho cô, nhưng cô cũng không phải người thích trốn tránh, nếu đối phương đã tìm tới cô, vậy thì cô cũng muốn trả thù triệt triệt để để phát súng mà Lâm Mạc Tang phải nhận kia. Hơn nữa, cô vốn cũng rất tự tin vào thực lực của chính mình.
Nghe nói gần đây Y Thược xảy ra chuyện, Tân Việt Trạch vốn quyết định tan tầm sẽ hộ tống cô về nhà trọ, nhưng lại bị Tô Y Thược cự tuyệt, thậm chí còn không có cơ hội thương lượng, cuối cùng, chính Tân Việt Trạch lại phải thỏa hiệp.
Sau khi Tân Việt Trạch rời đi, người nấp trong chỗ tối kia dùng ánh mắt hung ác tàn nhẫn nhìn theo bóng Tô Y Thược.
Tô Y Thược đột ngột quay đầu lại nhìn lướt qua góc đường phía sau lưng.
Người trong chỗ tối giật mình kinh ngạc.
Tô Y Thược chậm rãi bước về phía góc phố, đến khi sắp đến chỗ rẽ vào thì chợt dừng lại, cúi người nhặt một đồng xu dưới mặt đất lên, rồi lại xoay người đi về hướng nhà trọ của mình.
Người trong chỗ tối thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đuổi theo.
Tô Y Thược cũng không chọn con đường về nhà gần nhất, mà cố tình tìm một con đường có tương đối nhiều những con hẻm nhỏ.
Cô vẫn luôn biết có người đang bám theo mình, cái trực giác có người nhìn chằm chằm này cô đã sớm lĩnh ngộ từ khi còn nhỏ, vì thế, cô cố tình dẫn người đó đi đường vòng. Cô muốn tự tay bắt hắn ta.
Người bám theo cô dường như đã phát hiện nãy giờ mình bị dắt đi lòng vòng, nên lập tức dừng lại.
Tô Y Thược thấy đã đến thời cơ, liền rẽ vào con hẻm nhỏ ngay bên cạnh, không thấy bóng đâu nữa.
Người đang nấp phát hiện không thấy Tô Y Thược đâu nữa, liền vội vàng đi về phía con hẻm mà cô vừa rẽ vào.
“Cô muốn gì?” Giọng nói của Tô Y Thược chậm rãi vang lên ngay sau lưng người đang tìm cô. Người đang quay lưng về phía cô bỗng giật mình, rõ ràng là bị hoảng hốt vì Tô Y Thược đột ngột xuất hiện sau lưng mình. Có điều, cô ta bình tĩnh lại rất nhanh.
Dựa vào bóng người, Y Thược có thể đoán được người đi theo mình là một người con gái, mặc áo khoác bó sát người màu đỏ, dáng người vô cùng nóng bỏng.
“Ha ha, bị cô phát hiện thì làm sao? Hôm nay dù thế nào cô cũng sẽ phải chết tại đây!” Cô gái áo đỏ vừa nói vừa quay người lại, giọng nói không hề có chút bối rối nào vì bị phát hiện.
Trong tay cô ta đang cầm một khẩu súng, chĩa thẳng vào trán Tô Y Thược, ánh mắt hơi điên cuồng.
“Vì sao?” Tô Y Thược nhìn cô gái vừa quay lại, khuôn mặt có một vẻ quyến rũ đến lạ kỳ, nhưng sự căm ghét trong mắt lại khiến dung nhan của cô nhìn rất dữ tợn dưới ánh trăng.
“Vì sao à? Đây là lý do vì sao tôi không thẳng tay giết cô ngay! Tôi cũng muốn biết vf sao! Vì sao anh ấy lại thích cô? Vì sao?…” Mặt cô gái đầy vẻ đau đớn khổ sở, rõ ràng cũng hơi điên cuồng.
Tô Y Thược vốn định thừa lúc cô ta sơ hở này để cướp khẩu súng kia. Ai ngờ cô gái ấy đột nhiên bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Tô Y Thược: “Giờ tôi chỉ muốn giết chết cô. Tôi đã không có được, thì đừng ai mong có được!”
Nói rồi cô ta định bóp cò…
“Cô không sợ bị người ta biết sao?!” Tô Y Thược lạnh lùng hỏi, dường như không hề bận tâm chút nào đến khẩu súng đang dí vào trán mình vậy, giọng nói chỉ giống như đang thảo luận thời tiết ngày mai thế nào thôi.
“Ha ha, không ai biết hết! Cô chết rồi, anh ấy sẽ là của tôi!” Cô gái kia cười phá lên như vừa nghe truyện cười, hiện giờ, cô ta chỉ muốn hung hăng đả kích Tô Y Thược, Tô Y Thược càng bối rối, càng khó chịu, thì cô ta càng hứng phấn.
“Vậy thì e rằng cô phải thất vọng rồi.” Tô Y Thược tỏ vẻ thương xót.
Cô gái kia nghe Tô Y Thược nói vậy, trong mắt thoáng có vẻ nghi hoặc, nhìn xung quanh.
“Có ý gì?!” Cô gái kia bỗng hơi hoảng loạn, cố gắng tự trấn tĩnh lại. Thật ra, cô ta cũng chỉ định hù dọa Tô Y Thược một chút mà thôi, suốt cả quãng đường tới đây, cô ta căn bản không cảm giác được có người khác đi theo. Nếu có, không thể có chuyện cô ta không phát hiện ra.
“Chết đến nơi rồi còn già mồm!”
“Mộ Dung Ngữ Yên!” Đột nhiên, Mộ Dung Ngữ Yên nghe thấy một giọng nói vang lên sau lưng mình khiến cô ta thật sự không dám tin.
Tô Y Thược thừa lúc cô ta thất thần trong khoảnh khắc, nhấc chân quét về phía bàn tay đang giơ súng ra của cô ta. Cây súng lập tức tuột khỏi tay Mộ Dung Ngữ Yên, bay ra ngoài.
Mộ Dung Ngữ Yên kinh ngạc quay đầu lại, không ngờ cô lại có võ.
Trong mắt Tân Việt Trạch cũng đầy vẻ kinh ngạc. Xem ra anh ta cũng quá coi thường cô rồi, có điều, việc quan trọng nhất hiện giờ là giải quyết cô gái phiền phức trước mặt này.
“Không thể nào! Sao anh biết tôi ở đây?!” Mộ Dung Ngữ Yên cũng không quan tâm chuyện khẩu súng bị đá bay đi, chỉ hét lên với Tân Việt Trạch.
“Nhờ cái đó.” Tân Việt Trạch nở nụ cười quỷ dị với Mộ Dung Ngữ Yên rồi chỉ xuống chân cô ta.
Vì Tân Việt Trạch xuất hiện sau lưng Mộ Dung Ngữ Yên, nên anh ta đứng đối diện với con đường mà cô ta đã đi qua, dưới ánh trắng, trên mặt đất của con hẻm mà bọn họ vừa đi qua đều xuất hiện những tia sáng xanh nhàn nhạt.
Đó là bột phản quang???!!!
Nhưng Mộ Dung Ngữ Yên luôn đi theo sau Tô Y Thược, nếu Tô Y Thược để lại bột phản quang, thì cô ta không thể không phát hiện được, như vậy tức là chính Mộ Dung Ngữ Yên tự mình lưu lại sao?
Sao có thể là chính cô ta được chứ?!
“Sao lại thế? Không thể… không thể như thế được…” Mộ Dung Ngữ Yên ôm đầu ngồi xổm xuống đất, khổ sở kêu gào.
“Từ đầu chúng tôi đã biết cô nấp ở gần đó, lúc trước chẳng qua cũng chỉ diễn kịch cho cô xem nào thôi. Không bắt cô từ lúc đó, cũng là ý của Y Thược. Ngay khi cô ấy bước tới chỗ cô nấp, đã rắc bột phản quang xuống. Chỉ là vì lúc đó cô quá lo sẽ bị phát hiện nên không để ý, mà Tô Y Thược chẳng qua cũng chỉ kéo dài thời gian mà thôi.” Tân Việt Trạch chậm rãi giải thích. Qua chuyện lần này, ấn tượng của anh ta đối với cô bé tên Tô Y Thược này đã hoàn toàn thay đổi. Cô không chỉ thông minh, mà võ công cũng không hề kém. Căn bản không hề giống một tiểu thư chỉ biết sống nhàn hạ thoải mái chút nào. Một người con gái như vậy, thực sự vô cùng xứng đôi với cậu ấy!
Nghe Tân Việt Trạch giải thích xong, Mộ Dung Ngữ Yên không hề gào thét điên cuồng nữa, mà chỉ lẳng lặng ngồi sụp xuống đất, đờ đẫn nhìn về phía trước.
“Vì sao anh ấy không thích tôi?!” Giọng nói của Mộ Dung Ngữ Yên nghe thê lương đến cùng cực.
Tô Y Thược vẫn rất nghi hoặc, ‘anh ấy’ mà cô ta nhắc đến là ai? Anh ta không thích cô ta thì liên quan gì đến cô?
“Vì cô không xứng đáng!” Tân Việt Trạch không hề nể nang, đáp lời Mộ Dung Ngữ Yên.
“Tôi không xứng… tôi không xứng… tôi ở bên anh ấy bao nhiêu năm như vậy, vì sao lại không xứng đáng?! Cô ấy thì sao? Cô ấy chẳng qua chỉ là một cô tiểu thư sống sung sướng nhàn hạ, cô ấy thì xứng sao?!” Mộ Dung Ngữ Yên chỉ vào Tô Y Thược, lớn tiếng chất vấn.
“Cô luôn miệng nói rằng yêu cậu ấy, nhưng cô lại muốn giết người cậu ấy yêu. Cô ích kỷ như vậy, cô muốn nhìn cậu ấy đau khổ cả đời sao? Cô như thế mà dám nói mình xứng sao?” Giọng nói châm biếm của Tân Việt Trạch như từng con dao sắc nhọn đâm sâu vào lòng Mộ Dung Ngữ Yên.
Anh ta lại nhìn sang Tô Y Thược, nói từng chữ một: “Còn cô ấy, xứng!!!”
“Chuyện này, tự cô nói chuyện với cậu ấy đi!” Tân Việt Trạch lãnh đạm nói rồi quay người rời đi. Anh ta tin Tô Y Thược có đủ bản lĩnh để chế ngự cô gái tên Mộ Dung Ngữ Yên này.
Hơn nữa, chẳng qua Mộ Dung Ngữ Yên cũng chỉ là yêu thầm rồi hóa cuồng thôi, cuối cùng cũng sẽ nghĩ thông suốt.