Lúc này, một chiếc Ferrari Enzo màu đen chợt khiến cô chú ý, chiếc xe đó đi rất chậm, giống như đang cố tình đợi người.
Mộ Dung Tình biết rất ít người có thể đi được chiếc xe đắt tiền như thế, có thể thấy được chủ nhân chiếc xe đó không phải người bình thường, nếu Tô Y Thược thực sự ở trên chiếc xe này, thì chỉ e sự tình hơi phiền phức.
Cô ấy thoáng mơ hồ nhìn thấy một bóng người ngồi ở hàng ghế sau, ánh nắng chiếu vào cửa sổ xe, từ bên trong có ánh sáng phản xạ chói mắt chiếu vào mắt Mộ Dung Tình, cô ấy có thể xác định người trong xe đích thị là Tô Y Thược, vì hôm nay Tô Y Thược có cặp một chiếc cặp kim loại sáng, vì vậy cô ấy vội vã chạy về phía chiếc xe kia.
Người trong xe vừa thấy có người phát hiện ra, đột nhiên tăng nhanh tốc độ xe. Thấy không đuổi kịp, Mộ Dung Tình vội ghi nhớ lại biển số xe. Chỉ trong nháy mắt, chiếc xe đã phóng đi không còn thấy bóng dáng đâu.
Trong lòng Mộ Dung Tình hơi hoảng loạn, nhanh chóng quay đầu tìm Lâm Mạc Tang.
Khi cô ấy tìm được Lâm Mạc Tang, Âu Dương Mộc đang đứng cạnh anh, mặt đầy vẻ nịnh bợ, rõ ràng là cũng bị anh phát hiện.
Mộ Dung Tình chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Mạc Tang, đột nhiên không biết phải mở lời thế nào.
Thấy sắc mặt Mộ Dung Tình hơi tái đi, Âu Dương Mộc thoáng nghi hoặc, không phải cô ấy đi theo Tô Y Thược sao? Sao lại quay về một mình? Anh ta vội vàng nháy mắt với cô ấy.
Chỉ tiếc là Mộ Dung Tình hoàn toàn không nhìn anh ta, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Mạc Tang, muốn nói mà không nói được. Lâm Mạc Tang cũng nhận ra sắc mặt Mộ Dung Tình không được bình thường. Không biết vì sao, ngực anh bỗng có cảm giác bất an đến khó hiểu.
“Sao thế?” Ánh mắt sắc bén của Lâm Mạc Tang nhìn Mộ Dung Tình, giọng nói có vẻ không chắc chắn.
Âu Dương Mộc cũng cất vẻ mặt bất cần đời đi, chăm chú nhìn Mộ Dung Tình. Hợp tác làm việc với nhau đã lâu, anh ta rất hiểu cô ấy, sắc mặt cô ấy thế kia, nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra.
“Tô Y Thược… bị người ta bắt đi rồi.” Mộ Dung Tình vừa khó khăn nói lại chuyện vừa rồi, vừa cẩn thận quan sát Lâm Mạc Tang.
Nhưng Lâm Mạc Tang nghe xong xong lại không hề có phản ứng gì. Lần này thì ngay cả Âu Dương Mộc cũng hiểu chuyện này hơi lớn rồi. Việc Lâm thiếu không hề có chút phản ứng gì thật sự quá kỳ quái.
“Có phát hiện gì không?” Lâm Mạc Tang lạnh lùng nhìn về phía đầu phố, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh hỏi.
“Tôi nhớ kỹ biển số xe, là xxxxx.” Vừa nghe Mộ Dung Tình đọc biển số, Lâm Mạc Tang giật mình, sắc mặt càng trở nên kỳ quái, nhưng lại bớt lo lắng hơn.
“Biết rồi, hai người về thành phố A trước, tôi phải quay về một chuyến.” Lâm Mạc Tang phân phó.
Âu Dương Mộc và Mộ Dung Tình nhất thời còn chưa hiểu “quay về” mà Lâm Mạc Tang nói này là sao. Từ sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, xây dựng thế lực độc bá một phương, dường như anh chưa từng quay về nhà họ Lâm.
“Về nhà họ Lâm.” Nói xong, Lâm Mạc Tang lập tức quay người đi ra khỏi khu phố Miêu, để lại hai người Âu Dương Mộc và Mộ Dung Tình quay sang nhìn nhau, lẽ nào anh quay về nhờ ông nội hỗ trợ sao?
Hiện giờ Lâm Mạc Tang đang rất giận chính bản thân mình, lẽ ra không nên rời khỏi Tô Y Thược, biết rõ để cô một mình sẽ có nguy hiểm, vậy mà anh còn dám bỏ mặc cô một mình trên đường, hiện giờ, anh chỉ hận không thể giết chết chính mình thôi. Lâm Mạc Tang, từ lúc nào mà mày lại trở nên ngu xuẩn như thế chứ?! May, may mà người bắt cô đi không phải là vì muốn hại cô. Người kia, hẳn sẽ không động đến cô, nhưng sự việc lần này đã cho anh một bài học thích đáng. Anh tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa.
Việc cấp bách nhất hiện giờ là phải mau chóng tìm được cô. Lâm Mạc Tang lập tức rời khỏi Myanmar, bay tới đảo Bali.
Khi Tô Y Thược tỉnh lại, cô phát hiện ra mình đang nằm trong một căn phòng được trang trí rất nhã nhặn, gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi tấm rèm cửa, dường như cô ngửi thấy mùi của biển.
Ngày đó, hình như mình bị người ta tiêm thuốc mê, trong lúc mơ mơ màng màng cũng cảm giác có người đỡ vào trong xe, sau đó thì không biết gì nữa, cũng không biết mấy người Lâm Mạc Tang thế nào rồi.
Tô Y Thược nhận ra mình không bị động chạm gì, ngoài việc không tìm thấy điện thoại di động đâu cả. Cô thoáng thở phào nhẹ nhõm, xem ra, người đưa cô tới nơi này cũng không phải có ý muốn gây bất lợi cho cô.
Trước hết cần phải biết vị trí chính xác của mình đã, vì vậy, Tô Y Thược đi tới bên cửa sổ. Trước mắt cô lại là một miền xanh thẳm, hóa ra cô ở ngay bên cạnh bờ biển rộng, ở trên bờ cát rất xa kia, cô còn có thể nhìn thấy một chiếc ghế dài và ô to ce nắng, một đám hải âu sải cánh bay lượn.
Cô ngẩn người, tình huống này là sao? Cố tình bắt cô tới đây để làm khách du lịch sao?
Đang lúc cô hoang mang không thể giải thích được, thì cửa mở ra. Nghe tiếng cánh cửa chuyển động, Tô Y Thược cảnh giác lập tức trốn sau cửa.
Ngay khi cô chuẩn bị ra tay đánh ngất người vào, thì tay đã bị chế ngự sau đó dễ dàng bị lôi ra ngoài.
Nắm lấy tay cô là một bàn tay hơi già nua, bên trên có rất nhiều nếp nhăn sâu. Tô Y Thược không ngờ là một ông già, nhưng lại là một ông già có võ công không tồi.
Gần đây cô tuyệt nhiên không hề va chạm với nhân vật nào như vậy. Tô Y Thược nghi hoặc nhìn ông già trước mặt mình. Đó là một ông già đã qua năm mươi tuổi, gương mặt đầy vẻ phong trần sương gió, hai con mắt rất sâu, sâu sắc sáng ngời, thoạt nhìn rất có thần, tóc tai cũng rất gọn gàng.
Hai mắt sâu sắc của ông già cũng đang quan sát Tô Y Thược.
Ông già đột nhiên tung một quyền về phía Tô Y Thược, cô vội vàng né tránh, cảm thấy gió phất qua bên tai mình, xem ra ông già này thực sự rất lợi hại.
Tránh thoát được một đòn tấn công của ông ấy, Tô Y Thược lập tức chạy lao về phía cửa. HIện giờ quan trọng nhất là cô phải liên lạc được với mấy người Lâm Mạc Tang, chứ không phải lãng phí thời gian và tinh lực ở đây luận võ với ông già xa lạ này.
“Bốp… bốp… bốp… bốp…” Phía sau lưng Tô Y Thược vang lên tiếng vỗ tay. “Không tệ, đủ bình tĩnh, đủ thông minh, phản ứng rất nhanh, võ công cũng không tồi, cô nhóc này, ta rất thích cháu!” Ông già cất lời tán thưởng.
Tô Y Thược ngừng chân, nghi hoặc quay đầu lại.
Lúc này, ông già mới bỏ đi vẻ nghiêm nghị lúc đầu, thu hết sát khí của mình lại, mỉm cười đứng đó như một ông cụ hiền từ, đến mức khiến Tô Y Thược cũng phải nghi ngờ rằng người vừa ra tay rất nhanh và độc vừa rồi liệu có phải là ông ấy hay không nữa.
“Lâm Hoằng.” Lâm Hoằng đi tới trước mặt Tô Y Thược, đưa tay ra.
Tô Y Thược nhìn ông ấy một chút, rồi không trả lời, xoay người đi vào trong phòng nghỉ. Dù sao thì người này cũng sẽ không giết cô, hiện giờ trên người cô không có tiền, cũng không biết đây là đâu, thà ngồi yên chờ người tới cứu còn hơn. Mà không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy rất tin tưởng rằng Lâm Mạc Tang nhất định sẽ tìm thấy cô.
Nhìn bàn tay mình bị phớt lờ, Lâm Hoằng kinh ngạc. Cuộc đời này ông còn chưa từng bị người khác phớt lờ thế bao giờ, cô nhóc này thật là… đủ kiêu căng.
“Cháu không giới thiệu về mình sao?” Lâm Hoằng to giọng hỏi trong phòng, giọng nói vang như tiếng chuông, hoàn toàn không giống một ông già hơn năm mươi tuổi một chút nào cả.
“Không phải ông đã biết rồi sao?!” Tô Y Thược không quay đầu lại, đáp.
Lần này thì Lâm Hoằng thật sự không còn nói được gì. Cô nhóc này thật nhỏ mọn, không thể chiếm được chút lợi nào của cô nhóc cả.
Có điều, thực sự rất hợp ý ông mà ~~~ cháu nội à, cháu phải giữ thật chặt nhé. Ông già nhìn ánh hoàng hôn đang dần ửng đỏ, cảm thán.
Khi Lâm Mạc Tang xuất hiện tại đảo Bali, Tô Y Thược đang nằm phơi nắng trên chiếc ghế dài ở bãi biển, mà thậm chí còn đang ngủ rất yên bình.
Lâm Mạc Tang ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, dưới ánh mặt trời, trông cô như một thiên sứ tỏa ra những tia sáng nhu hòa.
Tô Y Thược có một khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, lông mi dài thật dài giống như những tinh linh đang nhảy múa trong nắng, làn da trắng nõn càng giống như trong suốt, khiến anh không nỡ đánh thức cô dậy.
Lâm Mạc Tang không kìm được, muốn đưa tay lên vuốt ve mặt cô…
“Khụ khụ.” Tiếng ho khan đã gọi hồn phách của Lâm Mạc Tang quay về.
Anh ngẩng đầu nhìn Lâm Hoằng, lại nhìn Tô Y Thược một cái, cô nàng này lại dám ngủ ở đây à?! Còn ngủ say sưa như vậy nữa chứ, uổng công anh còn lo lắng cho cô, đúng là lo thừa mà.
Lâm Hoằng chỉ chỉ vào trong nhà, ý bảo Lâm Mạc Tang theo vào, ông có chuyện muốn nói với anh.
Lâm Mạc Tang nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ say của Lâm Mạc Tang, tuy trên mặt có vẻ kháng cự, nhưng vẫn đi theo vào trong nhà.
“Ông rất thích cô bé này!” Chờ Lâm Mạc Tang bước vào, Lâm Hoằng hài lòng nói, hoàn toàn không có vẻ gì giống một người khiến cho cả Đông Nam Á vừa nghe đã sợ đến vỡ mật kia.
Lâm Mạc Tang không có ý kiến gì.
“Có điều, đứa bé nhà Âu Dương đã về rồi. Cháu biết hiện giờ ông cũng không can thiệp vào việc này. Lần này ông dùng cách này đưa cô nhóc kia về đây, cũng là để nói cho cháu biết chuyện này, hơn nữa là cho cháu một bài học.” Lâm Hoằng nói những lời rất sâu xa.
“Vâng. Cháu hiểu rồi.” Nhìn người đàn ông đang dần dần già đi theo năm tháng, Lâm Mạc Tang chợt phát hiện ra, lần này gặp lại, trong lòng anh dường như không còn oán hận như anh nghĩ nữa.
Lúc này, một chiếc Ferrari Enzo màu đen chợt khiến cô chú ý, chiếc xe đó đi rất chậm, giống như đang cố tình đợi người.
Mộ Dung Tình biết rất ít người có thể đi được chiếc xe đắt tiền như thế, có thể thấy được chủ nhân chiếc xe đó không phải người bình thường, nếu Tô Y Thược thực sự ở trên chiếc xe này, thì chỉ e sự tình hơi phiền phức.
Cô ấy thoáng mơ hồ nhìn thấy một bóng người ngồi ở hàng ghế sau, ánh nắng chiếu vào cửa sổ xe, từ bên trong có ánh sáng phản xạ chói mắt chiếu vào mắt Mộ Dung Tình, cô ấy có thể xác định người trong xe đích thị là Tô Y Thược, vì hôm nay Tô Y Thược có cặp một chiếc cặp kim loại sáng, vì vậy cô ấy vội vã chạy về phía chiếc xe kia.
Người trong xe vừa thấy có người phát hiện ra, đột nhiên tăng nhanh tốc độ xe. Thấy không đuổi kịp, Mộ Dung Tình vội ghi nhớ lại biển số xe. Chỉ trong nháy mắt, chiếc xe đã phóng đi không còn thấy bóng dáng đâu.
Trong lòng Mộ Dung Tình hơi hoảng loạn, nhanh chóng quay đầu tìm Lâm Mạc Tang.
Khi cô ấy tìm được Lâm Mạc Tang, Âu Dương Mộc đang đứng cạnh anh, mặt đầy vẻ nịnh bợ, rõ ràng là cũng bị anh phát hiện.
Mộ Dung Tình chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Mạc Tang, đột nhiên không biết phải mở lời thế nào.
Thấy sắc mặt Mộ Dung Tình hơi tái đi, Âu Dương Mộc thoáng nghi hoặc, không phải cô ấy đi theo Tô Y Thược sao? Sao lại quay về một mình? Anh ta vội vàng nháy mắt với cô ấy.
Chỉ tiếc là Mộ Dung Tình hoàn toàn không nhìn anh ta, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Mạc Tang, muốn nói mà không nói được. Lâm Mạc Tang cũng nhận ra sắc mặt Mộ Dung Tình không được bình thường. Không biết vì sao, ngực anh bỗng có cảm giác bất an đến khó hiểu.
“Sao thế?” Ánh mắt sắc bén của Lâm Mạc Tang nhìn Mộ Dung Tình, giọng nói có vẻ không chắc chắn.
Âu Dương Mộc cũng cất vẻ mặt bất cần đời đi, chăm chú nhìn Mộ Dung Tình. Hợp tác làm việc với nhau đã lâu, anh ta rất hiểu cô ấy, sắc mặt cô ấy thế kia, nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra.
“Tô Y Thược… bị người ta bắt đi rồi.” Mộ Dung Tình vừa khó khăn nói lại chuyện vừa rồi, vừa cẩn thận quan sát Lâm Mạc Tang.
Nhưng Lâm Mạc Tang nghe xong xong lại không hề có phản ứng gì. Lần này thì ngay cả Âu Dương Mộc cũng hiểu chuyện này hơi lớn rồi. Việc Lâm thiếu không hề có chút phản ứng gì thật sự quá kỳ quái.
“Có phát hiện gì không?” Lâm Mạc Tang lạnh lùng nhìn về phía đầu phố, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh hỏi.
“Tôi nhớ kỹ biển số xe, là xxxxx.” Vừa nghe Mộ Dung Tình đọc biển số, Lâm Mạc Tang giật mình, sắc mặt càng trở nên kỳ quái, nhưng lại bớt lo lắng hơn.
“Biết rồi, hai người về thành phố A trước, tôi phải quay về một chuyến.” Lâm Mạc Tang phân phó.
Âu Dương Mộc và Mộ Dung Tình nhất thời còn chưa hiểu “quay về” mà Lâm Mạc Tang nói này là sao. Từ sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, xây dựng thế lực độc bá một phương, dường như anh chưa từng quay về nhà họ Lâm.
“Về nhà họ Lâm.” Nói xong, Lâm Mạc Tang lập tức quay người đi ra khỏi khu phố Miêu, để lại hai người Âu Dương Mộc và Mộ Dung Tình quay sang nhìn nhau, lẽ nào anh quay về nhờ ông nội hỗ trợ sao?
Hiện giờ Lâm Mạc Tang đang rất giận chính bản thân mình, lẽ ra không nên rời khỏi Tô Y Thược, biết rõ để cô một mình sẽ có nguy hiểm, vậy mà anh còn dám bỏ mặc cô một mình trên đường, hiện giờ, anh chỉ hận không thể giết chết chính mình thôi. Lâm Mạc Tang, từ lúc nào mà mày lại trở nên ngu xuẩn như thế chứ?! May, may mà người bắt cô đi không phải là vì muốn hại cô. Người kia, hẳn sẽ không động đến cô, nhưng sự việc lần này đã cho anh một bài học thích đáng. Anh tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa.
Việc cấp bách nhất hiện giờ là phải mau chóng tìm được cô. Lâm Mạc Tang lập tức rời khỏi Myanmar, bay tới đảo Bali.
Khi Tô Y Thược tỉnh lại, cô phát hiện ra mình đang nằm trong một căn phòng được trang trí rất nhã nhặn, gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi tấm rèm cửa, dường như cô ngửi thấy mùi của biển.
Ngày đó, hình như mình bị người ta tiêm thuốc mê, trong lúc mơ mơ màng màng cũng cảm giác có người đỡ vào trong xe, sau đó thì không biết gì nữa, cũng không biết mấy người Lâm Mạc Tang thế nào rồi.
Tô Y Thược nhận ra mình không bị động chạm gì, ngoài việc không tìm thấy điện thoại di động đâu cả. Cô thoáng thở phào nhẹ nhõm, xem ra, người đưa cô tới nơi này cũng không phải có ý muốn gây bất lợi cho cô.
Trước hết cần phải biết vị trí chính xác của mình đã, vì vậy, Tô Y Thược đi tới bên cửa sổ. Trước mắt cô lại là một miền xanh thẳm, hóa ra cô ở ngay bên cạnh bờ biển rộng, ở trên bờ cát rất xa kia, cô còn có thể nhìn thấy một chiếc ghế dài và ô to ce nắng, một đám hải âu sải cánh bay lượn.
Cô ngẩn người, tình huống này là sao? Cố tình bắt cô tới đây để làm khách du lịch sao?
Đang lúc cô hoang mang không thể giải thích được, thì cửa mở ra. Nghe tiếng cánh cửa chuyển động, Tô Y Thược cảnh giác lập tức trốn sau cửa.
Ngay khi cô chuẩn bị ra tay đánh ngất người vào, thì tay đã bị chế ngự sau đó dễ dàng bị lôi ra ngoài.
Nắm lấy tay cô là một bàn tay hơi già nua, bên trên có rất nhiều nếp nhăn sâu. Tô Y Thược không ngờ là một ông già, nhưng lại là một ông già có võ công không tồi.
Gần đây cô tuyệt nhiên không hề va chạm với nhân vật nào như vậy. Tô Y Thược nghi hoặc nhìn ông già trước mặt mình. Đó là một ông già đã qua năm mươi tuổi, gương mặt đầy vẻ phong trần sương gió, hai con mắt rất sâu, sâu sắc sáng ngời, thoạt nhìn rất có thần, tóc tai cũng rất gọn gàng.
Hai mắt sâu sắc của ông già cũng đang quan sát Tô Y Thược.
Ông già đột nhiên tung một quyền về phía Tô Y Thược, cô vội vàng né tránh, cảm thấy gió phất qua bên tai mình, xem ra ông già này thực sự rất lợi hại.
Tránh thoát được một đòn tấn công của ông ấy, Tô Y Thược lập tức chạy lao về phía cửa. HIện giờ quan trọng nhất là cô phải liên lạc được với mấy người Lâm Mạc Tang, chứ không phải lãng phí thời gian và tinh lực ở đây luận võ với ông già xa lạ này.
“Bốp… bốp… bốp… bốp…” Phía sau lưng Tô Y Thược vang lên tiếng vỗ tay. “Không tệ, đủ bình tĩnh, đủ thông minh, phản ứng rất nhanh, võ công cũng không tồi, cô nhóc này, ta rất thích cháu!” Ông già cất lời tán thưởng.
Tô Y Thược ngừng chân, nghi hoặc quay đầu lại.
Lúc này, ông già mới bỏ đi vẻ nghiêm nghị lúc đầu, thu hết sát khí của mình lại, mỉm cười đứng đó như một ông cụ hiền từ, đến mức khiến Tô Y Thược cũng phải nghi ngờ rằng người vừa ra tay rất nhanh và độc vừa rồi liệu có phải là ông ấy hay không nữa.
“Lâm Hoằng.” Lâm Hoằng đi tới trước mặt Tô Y Thược, đưa tay ra.
Tô Y Thược nhìn ông ấy một chút, rồi không trả lời, xoay người đi vào trong phòng nghỉ. Dù sao thì người này cũng sẽ không giết cô, hiện giờ trên người cô không có tiền, cũng không biết đây là đâu, thà ngồi yên chờ người tới cứu còn hơn. Mà không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy rất tin tưởng rằng Lâm Mạc Tang nhất định sẽ tìm thấy cô.
Nhìn bàn tay mình bị phớt lờ, Lâm Hoằng kinh ngạc. Cuộc đời này ông còn chưa từng bị người khác phớt lờ thế bao giờ, cô nhóc này thật là… đủ kiêu căng.
“Cháu không giới thiệu về mình sao?” Lâm Hoằng to giọng hỏi trong phòng, giọng nói vang như tiếng chuông, hoàn toàn không giống một ông già hơn năm mươi tuổi một chút nào cả.
“Không phải ông đã biết rồi sao?!” Tô Y Thược không quay đầu lại, đáp.
Lần này thì Lâm Hoằng thật sự không còn nói được gì. Cô nhóc này thật nhỏ mọn, không thể chiếm được chút lợi nào của cô nhóc cả.
Có điều, thực sự rất hợp ý ông mà ~~~ cháu nội à, cháu phải giữ thật chặt nhé. Ông già nhìn ánh hoàng hôn đang dần ửng đỏ, cảm thán.
Khi Lâm Mạc Tang xuất hiện tại đảo Bali, Tô Y Thược đang nằm phơi nắng trên chiếc ghế dài ở bãi biển, mà thậm chí còn đang ngủ rất yên bình.
Lâm Mạc Tang ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, dưới ánh mặt trời, trông cô như một thiên sứ tỏa ra những tia sáng nhu hòa.
Tô Y Thược có một khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, lông mi dài thật dài giống như những tinh linh đang nhảy múa trong nắng, làn da trắng nõn càng giống như trong suốt, khiến anh không nỡ đánh thức cô dậy.
Lâm Mạc Tang không kìm được, muốn đưa tay lên vuốt ve mặt cô…
“Khụ khụ.” Tiếng ho khan đã gọi hồn phách của Lâm Mạc Tang quay về.
Anh ngẩng đầu nhìn Lâm Hoằng, lại nhìn Tô Y Thược một cái, cô nàng này lại dám ngủ ở đây à?! Còn ngủ say sưa như vậy nữa chứ, uổng công anh còn lo lắng cho cô, đúng là lo thừa mà.
Lâm Hoằng chỉ chỉ vào trong nhà, ý bảo Lâm Mạc Tang theo vào, ông có chuyện muốn nói với anh.
Lâm Mạc Tang nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ say của Lâm Mạc Tang, tuy trên mặt có vẻ kháng cự, nhưng vẫn đi theo vào trong nhà.
“Ông rất thích cô bé này!” Chờ Lâm Mạc Tang bước vào, Lâm Hoằng hài lòng nói, hoàn toàn không có vẻ gì giống một người khiến cho cả Đông Nam Á vừa nghe đã sợ đến vỡ mật kia.
Lâm Mạc Tang không có ý kiến gì.
“Có điều, đứa bé nhà Âu Dương đã về rồi. Cháu biết hiện giờ ông cũng không can thiệp vào việc này. Lần này ông dùng cách này đưa cô nhóc kia về đây, cũng là để nói cho cháu biết chuyện này, hơn nữa là cho cháu một bài học.” Lâm Hoằng nói những lời rất sâu xa.
“Vâng. Cháu hiểu rồi.” Nhìn người đàn ông đang dần dần già đi theo năm tháng, Lâm Mạc Tang chợt phát hiện ra, lần này gặp lại, trong lòng anh dường như không còn oán hận như anh nghĩ nữa.