Khi phát hiện ra điểm này, Lâm Mạc Tang lại cảm thấy không nỡ.
Anh vẫn còn nhớ khi người đàn ông này đưa anh ra khỏi cô nhi viện, lúc đó ông còn chưa quá năm mươi tuổi, hoàn toàn giống như một vị chúa tể, thâu tóm cả thế giới, dường như không có bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì có thể hạ gục được ông.
Nhưng hôm nay, dưới sự mài mòn của thời gian, trên trán ông đã bớt đi vẻ tàn nhẫn năm nào.
Nhìn bóng Lâm Mạc Tang đi ra ngoài cửa, mắt Lâm Hoằng đầy vẻ hiền từ, hiện tại, anh là niềm hy vọng duy nhất của ông, ông sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương anh và người mà anh yêu. Trước đây, đều là do ông và bố của anh lựa chọn sai lầm, lần này, ông sẽ không tái phạm nữa.
“Cảm ơn ông.” Lâm Mạc Tang dừng chân ngay cửa ngưỡng cửa, giọng nói không lớn, nhưng Lâm Hoằng lại nghe thấy.
Gương mặt đầy nếp nhăn kia thoáng lộ vẻ kinh ngạc, sau đó khẽ cười, mắt như lóe sáng.
Khi Tô Y Thược tỉnh lại thì đã là hoàng hôn, bầu trời nhuộm bởi ánh hoàng hôn đỏ rực càng làm nổi bật màu xanh thẳm của biển khơi khiến cô thực sự bị rung động vì cảnh sắc trước mặt. Trong mắt cô chỉ thấy toàn những áng mây đỏ, thậm chí còn không phát hiện ra có người ở bên cạnh mình.
“Có gì đẹp mà nhìn chăm chú vậy?” Khi giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên bên tai Tô Y Thược, thì cô mới phát hiện bên cạnh mình có người.
“A, anh đến rồi à!” Tô Y Thược không hề ngạc nhiên vì Lâm Mạc Tang đến đây. Dường như mọi chuyện vốn nên như vậy, nên cô vẫn lẳng lặng ngắm chân trời như trước.
“Ừ.” Lâm Mạc Tang đi tới bãi cát bên cạnh, nằm xuống.
Ánh chiều tà nhuộm đỏ nửa phần chân trời, sóng biển dập dờn bãi cát, một vài con cua biển ra sức đào bới, lúc ẩn lúc hiện. Gió đêm nhè nhẹ thổi qua.
Không gian thoáng tĩnh lặng hẳn, chỉ có tiếng hải âu kêu và tiếng sóng biển vỗ, thời gian dường như cũng dừng lại.
“Ông ấy… là ông nội anh.” Lâm Mạc Tang nhìn bầy hải âu đang vui đùa trên bãi cát ở đằng xa, không biết là đang tự nói với mình hay đang nói cho Y Thược nghe.
Cô vẫn luôn ngủ mơ màng, nên khi Lâm Mạc Tang bị Lâm Hoằng gọi vào trong nhà, thì Tô Y Thược đã tỉnh rồi. Nhìn thấy bóng lưng hai người hơi giống nhau, cô cũng đã hiểu hết.
Y Thược quay sang nhìn Lâm Mạc Tang, lúc này trời đã hơi tối, ánh trăng chiếu vào mặt anh, đôi con ngươi đen láy như tỏa sáng, dưới ánh trăng, bóng người mơ mơ hồ hồ dường như cũng trở nên mờ ảo.
Cô vẫn luôn biết anh không phải là một nhân viên quèn của một công ty nhỏ, nhưng hiện giờ lại phát hiện ra, bọn họ căn bản không ở cùng một thế giới.
Đột nhiên cô cảm thấy anh cách cô thật xa, tuy rằng ở ngay cạnh bên người, nhưng lại như xa tận chân trời, giống như chỉ cần chạm nhẹ, cũng sẽ biến mất theo ánh trăng vậy.
“Trời lạnh rồi.” Tô Y Thược lãnh đạm nói rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lâm Mạc Tang lại không động đậy, chỉ ngắm nhìn bầu trời có lác đác vài ngôi sao, không biết đang nghĩ gì.
“Nếu như anh nói tất cả mọi chuyện cho em, em có ở lại bên cạnh anh không?” Bóng lưng đang rời đi của Tô Y Thược thoáng khựng lại một chút. Giọng nói của Lâm Mạc Tang chất chứa chút do dự.
Cô quay lại, lẳng lặng nhìn anh đang nằm.
Lâm Mạc Tang cũng nhìn cô, đôi mắt đen láy dường như muốn hút cả Tô Y Thược vào trong.
Anh đang chờ, chờ một câu trả lời.
“Không biết.”
Cô cũng đang chờ, chờ một câu trả lời, một câu trả lời mà hiện nay chính cô cũng không nói rõ ràng được. Ít ra là hiện tại, cô cũng không biết.
Trong mắt Lâm Mạc Tang thoáng có vẻ tổn thương, có điều, chí ít cô cũng không cự tuyệt anh quyết liệt như cự tuyệt Tống Thanh. Chỉ là, cô cần thời gian để suy nghĩ rõ ràng, có lẽ, trong lòng cô cũng thích anh, chẳng qua cô chưa phát hiện ra thôi.
Hiểu rõ điểm này, ánh mắt Lâm Mạc Tang lại sáng lên, anh đứng dậy, chậm rãi bước về phía Tô Y Thược.
“Đêm lạnh rồi, vào nhà thôi.” Lâm Mạc Tang nắm tay Tô Y Thược dắt đi, Tô Y Thược do dự một chút nhưng không né tránh.
Khóe miệng Lâm Mạc Tang khẽ cong lên. Bọn họ sẽ ở bên nhau, không phải sao?
Hai cái bóng quấn vào nhau dưới ánh trăng, chậm rãi bước về phía trước, dường như sẽ cứ tiếp tục đi bên nhau mãi như thế cho đến khi tuổi cùng sức tận vậy.
Công tác “phát triển nghiệp vụ” do Quan Thanh sắp đặt biến thành “Trương Hoa báo thù” sau đó biến thành “Tiếp đón khách hàng” rồi lại chuyển biến thành “Vụ án bắt cóc”, cứ như thế mà kết thúc không hề giống như kế hoạch.
Khi Quan Thanh ở thành phố A biết Tô Y Thược bị bắt, suýt nữa thì cô ấy chạy đi tự sát, đây đúng là muốn lấy cái mạng già của cô mà, cô tự sát rồi ít ra còn tốt hơn so với việc bị Lâm thiếu hành hạ! May mà Âu Dương Mộc lại cập nhật tin tức kịp thời cho cô, nếu không thì cô đã chuẩn bị đào tẩu thật xa rồi.
Vì lòng hiếu kỳ của ba tên Mộ Dung Ngữ Yên, Quan Thanh và Âu Dương Mộc, cùng với màn “tác hợp” hoàn toàn không đạt được hiệu quả mong muốn, sau đó còn luôn luôn gây hậu quả nghiêm trọng kia, bọn họ đã triệt để bỏ qua kế hoạch tác hợp Tô Y Thược và Lâm Mạc Tang. Mạng sống dù sao cũng quan trọng hơn xem kịch hay.
Có điều, từ sau ngày đó trở về, bầu không khí giữa Lâm Mạc Tang và Tô Y Thược trở nên rất kỳ diệu. Hai người cùng đi làm, cùng tan tầm, trên cơ bản thì mọi đồng nghiệp đều coi bọn họ là một đôi, chẳng qua, hai người này vẫn mang cái bộ mặt than đó.
Sau khi tan tầm về nhà, Tô Y Thược lập tức bật máy vi tính.
Mấy hôm nay không vào game, trong Vân Du Tứ Hải đã có sự thay đổi đến nghiêng trời lật đất, khi Tô Y Thược đang điều khiển Nhất Thược chế tạo vũ khí ở Phù Dung cốc, trên kênh thế giới đang bị spam tin nhắn liên tục. Nội dung spam chỉ là cùng một câu nói.
[Thế giới] Phong Lăng Tuyết: 6h ngày mai tôi và Nhược Thủy Tam Thiên sẽ kết hôn ở Quỳnh Sơn Yên Vũ, hoan nghênh các vị đến dự lễ!
[Thế giới] Thái Giám Tổng Quản Pháp Công Công: Chuyện gì thế?
[Thế giới] Để Tao Làm Phát: Chuyện gì thế?
[Thế giới] Biển Xanh Một Tiếng Cười: Anh, có chuyện gì vậy?
Khắp nơi đều vang lên nhưng câu hỏi, có người hỏi sao Biển Xanh Một Tiếng Cười lại là em trai của Nhược Thủy Tam Thiên, cũng có người hỏi có phải Đại thần thực sự sẽ kết hôn không, nhưng tuyệt đối không hề có câu trả lời của Nhược Thủy Tam Thiên.
Nhìn hình biểu tượng sáng lên trong bảng hảo hữu, Tô Y Thược lại click chuột đóng lại, ẩn cửa sổ đi.
Không liên quan gì tới cô.
Cô lại tiếp tục chế tạo Huyền Băng Thiên Khí trong tay. Vốn cô làm thứ này để coi như món quà cảm ơn anh đã giúp cô, hiện giờ coi như tặng quà kết hôn cho anh cũng được. Trong lòng nghĩ không thèm bận tâm, nhưng trong mắt cô lại lộ ra vẻ ưu thương khó giấu nổi.
Đột nhiên cô hơi ghét chính mình, hình như dạo này cô hơi lăng nhăng thì phải. Dường như cô đã biến thành loại người mà trước đây cô căm ghét nhất.
Hai chữ “không biết” mà Tô Y Thược nói trên bãi biển, là vì cô thực sự không rõ rốt cuộc mình thích người thanh niên phong hoa tuyệt đại trong game kia hay là Lâm Mạc Tang. Trong đầu cô luôn cảm thấy hai người đó trùng khớp với nhau.
Tô Y Thược bất an gõ gõ con chuột.
“Cốc cốc… cốc cốc…” Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Tô Y Thược buông bàn phím trong tay xuống, ra mở cửa, chỉ thấy Tân Việt Trạch túm Lưu Kỳ bực bội đứng ngoài cửa.
Mắt Lưu Kỳ hơi sưng đỏ lên, trên người Tân Việt Trạch lại dính nước.
Nhìn thấy vẻ mặt chăm chú quan sát của Tô Y Thược, Tân Việt Trạch hơi xấu hổ đẩy Lưu Kỳ vào người Tô Y Thược, nói: “Cô chăm sóc cô ấy giúp tôi với!” Tuy giọng nói chứa đựng sự tức giận, nhưng không giấu được vẻ quan tâm trong mắt.
Nói xong, Tân Việt Trạch lập tức đi vào căn phòng đối diện.
Tô Y Thược cúi đầu nhìn Lưu Kỳ đang run rẩy hai vai, nhíu mày rồi kéo cô ấy vào trong phòng.
Vừa vào phòng, Lưu Kỳ đã ôm cô khóc ầm lên.
Tô Y Thược vẫn luôn nghĩ Lưu Kỳ là một cô bé lạc quan, hiện giờ không biết chuyện gì mà khiến cô ấy khổ sở đến như vậy, trong mắt cũng thoáng có vẻ không nỡ lòng.
Lưu Kỳ khóc một lúc lâu cũng ngừng lại, nhưng sắc mặt vẫn chưa thoải mái chút nào.
“Sao thế?” Tô Y Thược vỗ nhẹ vào vai cô ấy, hỏi.
“Chị…” Lưu Kỳ thổn thức, “Chị… có người… có người muốn hại em trai em, đổi bình dưỡng khí của nó… may mà… may mà…” Lưu Kỳ vừa nói vừa run lên, một cảm giác sợ hãi nồng đậm vây lấy cô ấy, khiến cô ấy co rúm người lại…