Tô Y Thược chậm rãi nhìn về phía bàn tay đang chảy máu của anh, trong mắt cô ánh lên vẻ đau đớn mà chính cô không hề phát hiện ra.
“Xin lỗi em…” Đôi mắt sâu thẳm của Lâm Mạc Tang chăm chú nhìn Tô Y Thược, lần đầu tiên trong cuộc đời anh nói ra ba chữ đó.
Tô Y Thược không ngờ Lâm Mạc Tang sẽ xin lỗi cô, một người thanh niên cao ngạo như vậy… Nhưng khi từ chính miệng anh thực sự nói ra ba chữ đó, trong lòng cô cũng hơi rung động.
“Vì sao lại lừa em?” Giọng nói Tô Y Thược giống như bị đóng băng, hai mắt nhìn Lâm Mạc Tang, lại như xuyên qua anh mà nhìn về nơi khác. Cuộc đời cô chỉ sợ nhất là bị người mình quan tâm lừa gạt. Hiện thực có tàn khốc đến bao nhiêu, cũng còn tốt hơn bị lừa dối.
“Anh có biết em hận nhất người khác lừa dối em không? Anh ấy lừa em… Anh cũng lừa em…” Cô thấp giọng nói.
Nhìn khóe mắt lấp lánh nước của Tô Y Thược, Lâm Mạc Tang chậm rãi ôm cô vào lòng, cẩn thận từng chút một giống như đang ôm bảo vật quý giá nhất.
Tô Y Thược không phản kháng, chỉ bất động không nhúc nhích như con búp bê vải.
“Anh có thể không nói cho em biết mà.” Bị anh ôm vào lòng, trong hơi thở của Tô Y Thược tràn ngập mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt, cảm giác ấm áp khiến cô không tự chủ được mà hãm sâu vào, giống như cây thuốc phiện vậy, biết rõ nó có độc, nhưng không cách nào cai được.
“Em để tâm…” Trong bóng tối, cảm nhận được tiếng tim đập vững vàng của Lâm Mạc Tang, Tô Y Thược cũng dần bình tĩnh lại.
“Em muốn biết chuyện gì anh sẽ đều nói hết cho em biết, kể cả thân phận thực sự của anh.” Lâm Mạc Tang hứa hẹn, nhưng song song với việc giải đáp toàn bộ về anh, cũng có nghĩa là lòng Tô Y Thược thực sự muốn đón nhận anh.
Trong lòng Tô Y Thược vẫn luôn biết anh không phải người bình thường, sự thần bí của anh luôn khiến cô cảm thấy anh rất xa vời, nhưng cô vẫn không thể nào hứa hẹn được. Điều mà cô không muốn đối mặt nhất, đó là sợ không thể chịu nổi đau thương, ký ức mà cô không muốn chạm đến đó, khiến cho cô hiện giờ trở nên yếu ớt đến mức không chịu nổi dù chỉ một đòn nhỏ nhất.
“Nước mắt lưng tròng nhưng vẫn không rơi xuống, giống như bức tranh năm ấy anh chưa từng vẽ xong, lòng tự nhủ anh đã đi rồi…” Giai điệu du dương ưu buồn vang lên trong căn phòng vắng lặng, ngắt đứt cuộc đối thoại của hai người.
Tô Y Thược khẽ thở dài, ngẩng đầu từ trong lòng Lâm Mạc Tang lên, trong mắt cô không còn vẻ bi thương nữa, dường như đã khôi phục lại là Tô Y Thược bình thường, nhưng Lâm Mạc Tang lại cảm thấy cô còn trở nên lạnh lùng hơn, hơn nữa, đây là kết quả do chính anh tạo ra.
Y Thược lấy điện thoại ra nghe trước mặt Lâm Mạc Tang, như không để ý đến sự tồn tại của anh.
“Alo, Y Thược.” Giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia. Giờ này Tống Thanh gọi đến làm gì?! Cô loáng thoáng nghe thấy có giọng phụ nữ bên cạnh Tống Thanh, là Diêu Vân! Nhưng cô lại không nghe rõ bà ta đang nói gì, giọng điệu có vẻ rất vội vàng, nóng nảy.
“Ngày mai em có rảnh không?” Giọng Tống Thanh hơi mất tự nhiên, khiến người ta cảm thấy ngay có gì đó khác thường.
“Ừm.” Trong lòng Tô Y Thược đang trống rỗng cũng chẳng muốn nghĩ gì nhiều, chỉ trả lời bằng trực giác.
Lâm Mạc Tang lẳng lặng nghe họ nói chuyện cũng không tránh mặt.
Đầu dây bên kia đột nhiên không nói gì nữa, nhưng Diêu Vân lại có vẻ phấn khích ồn ào gì đó.
“Vậy… vậy…” Tống Thanh ngập ngừng, do dự không nói.
“Đại thiếu gia Lưu Tây mời cô đến dự party của cậu ấy, tối mai 7 giờ, con hồ ly lẳng lơ nhà cô cũng bản lĩnh thật đấy, ngày mai cô biểu hiện cho tử tế cho tôi…” Diêu Vân giật lấy điện thoại, giọng nói đầy vẻ khinh bỉ thao thao bất tuyệt như sợ Tô Y Thược không đồng ý.
“Ờ.” Tô Y Thược đáp ngắn gọn, Diêu Vân còn tưởng mình nghe nhầm. Cứ nghĩ phải mất công thuyết phục một phen, không ngờ lại đơn giản như vậy, con gái của con điếm quả nhiên cũng chẳng phải thứ tử tế gì, bà ta căm tức nghĩ.
Lâm Mạc Tang hơi tức giận với câu trả lời của Tô Y Thược, cô không thể vì giận anh mà làm thương tổn chính mình được, đã biết rõ lời mời kia là Hồng Môn Yến, vậy mà còn đồng ý ngay, cô không biết tự lo cho chính mình sao?!!!
“Y Thược, em có cần nghĩ lại không?” Tống Thanh cũng không ngờ Y Thược đồng ý ngay, trong giọng nói của anh ta vừa có vẻ nghi hoặc lại vừa bất an.
“Không cần!” Tô Y Thược kiên quyết đáp sau đó ngắt điện thoại.
“Sao lại đồng ý?” Lâm Mạc Tang túm lấy tay Tô Y Thược, siết thật chặt, trong ngữ khí hỗn loạn còn có vẻ phẫn nộ.
“Liên quan gì tới anh?” Tô Y Thược vốn đã muốn tìm cơ hội để dạy dỗ Lưu Tây một bài ra trò, vài ngày trước cô và Tân Việt Trạch đã bàn tính kỹ lưỡng rồi, giờ có cơ hội lớn tìm tới, sao lại không đồng ý chứ. Cô muốn vạch trần sự bẩn thỉu của hắn ta trước mặt tất cả mọi người.
Trong mắt Tô Y Thược ánh lên vẻ tàn độc, đúng lúc cơn giận trong lòng cô đang chưa có chỗ phát.
“Liên quan gì tới anh à?” Lâm Mạc Tang lạnh lùng hỏi lại, anh sắp bị Tô Y Thược ép đến phát điên rồi, anh sợ nhất là câu nói này của cô, giống như muốn đẩy mạnh đối phương ra khỏi thế giới của cô vậy.
Trong mắt anh không còn là vẻ ưu thương nhàn nhạt nữa, mà là nồng đậm bi thương. Đồng tử đen như mực lẳng lặng nhìn gương mặt thờ ơ của Tô Y Thược, chỉ có cô, luôn khiến anh nhìn không hiểu, đoán không ra, bắt không được, như chỉ cần anh nhắm mắt một cái, cô sẽ hoàn toàn biến mất vậy.
Đột nhiên Tô Y Thược có cảm giác không muốn nhìn thẳng vào mắt anh, hơi dời mắt đi nơi khác, nhưng đập vào mắt cô lại là một mảng đỏ hồng lên. Mu bàn tay chảy máu của Lâm Mạc Tang lúc này đã đông máu lại, hơi tím xanh đi.
Liệu có bị nhiễm trung không? Suy nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu khiến trong lồng ngực cô thoáng có cảm giác lo lắng luống cuống không nói rõ được.
Tô Y Thược vùng ra khỏi vòng tay của Lâm Mạc Tang. Toàn thân cô như dâng lên một luồng hơi lạnh.
Thấy Tô Y Thược rời đi, Lâm Mạc Tang buồn bã đến mất hồn, ngẩn người ra, lẽ nào bọn họ thực sự vì chuyện này mà xa nhau sao, thế thì thật quá nực cười, anh không chấp nhận được!
Tô Y Thược đứng dậy đi vào trong phòng.
“Đừng rời xa anh.” Giọng nói cầu khẩn khàn khàn vang lên từ sau lưng mang theo vẻ tuyệt vọng.
Bóng người rời đi dường như không nghe thấy, tiếp tục đi vào trong phòng, bàn tay khẽ run lên lại bộc lộc cảm xúc thực sự của cô.
Chỉ tiếc là… Lâm Mạc Tang không chú ý tới.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Lâm Mạc Tang ngồi một mình trên ghế salon, trong không khí vẫn còn vương chút mùi thơm từ cơ thể của Y Thược nhưng cũng đã lạnh dần.
Sự cô đơn ùn ùn kéo đến bủa vây Lâm Mạc Tang.
Dường như anh nhìn thấy mình khi còn bé cũng như thế này, cố chấp đứng ở cửa, tuyết rơi xuống từng bông từng bông, giữa đất trời mênh mông một khoảng, không biết anh đang chờ cái gì, để mặc cho hoa tuyết phủ kín anh như một người tuyết. Đó là mùa đông lạnh nhất trong cuộc đời của anh.
Nhưng vì cô xuất hiện, mùa đông năm ấy lại trở thành mùa đông sáng sủa duy nhất của anh, có thể vĩnh viễn cô cũng không biết rằng, không phải anh đưa cô ra khỏi mùa đông băng giá, mà chính là cô. Trong miền tuyết trắng năm ấy, người lẳng lặng đứng chờ, còn có anh!
“A…” Cảm giác đau đớn truyền tới từ mu bàn tay đã gọi hồn vía anh trở lại.
Tô Y Thược cúi đầu chăm chú xử lý vết thương của Lâm Mạc Tang, cũng có thể vừa rồi cô cố tình làm mạnh tay khiến anh đau. Chỉ vì cô không thể nào chấp nhận chuyện anh lừa cô. Hiện giờ cô vẫn cần thời gian để suy nghĩ cho cẩn thận đã.
“Em cần thời gian.” Tô Y Thược dùng cồn khử trùng vết thương cho anh xong, bôi thuốc đỏ lên rồi cẩn thận băng lại.
Ít ra anh cũng đã nói thẳng với cô, không phải sao?!
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Lâm Mạc Tang, Tô Y Thược khẽ cười, má lúm đồng tiền thoáng xuất hiện trên má.
Sự lạnh lẽo của Lâm Mạc Tang bị xua tan trong nháy mắt, gương mặt nhỏ nhắn mà kiên cường trong tuyết lớn năm xưa giờ phút này như trùng hợp với khuôn mặt ở trước mắt anh.
Nhưng anh biết rõ ràng rằng hai người hoàn toàn khác nhau.
Lâm Mạc Tang chậm rãi đưa tay ra, muốn chạm tới người trước mặt.
“Khụ khụ.” Thấy Lâm Mạc Tang không tự chủ được đưa tay ra, Tô Y Thược ho khan nhắc nhở. Anh giật mình tỉnh lại, ngày hôm nay sao anh cứ luôn thất thần thế?!
“Ừ! Em cần bao nhiêu thời gian cũng được, chỉ cần để anh được ở bên em là tốt rồi.” Lâm Mạc Tang chân thành nói.
Tô Y Thược sững người, anh đang… tỏ tình sao?!
Tô Y Thược chậm rãi nhìn về phía bàn tay đang chảy máu của anh, trong mắt cô ánh lên vẻ đau đớn mà chính cô không hề phát hiện ra.
“Xin lỗi em…” Đôi mắt sâu thẳm của Lâm Mạc Tang chăm chú nhìn Tô Y Thược, lần đầu tiên trong cuộc đời anh nói ra ba chữ đó.
Tô Y Thược không ngờ Lâm Mạc Tang sẽ xin lỗi cô, một người thanh niên cao ngạo như vậy… Nhưng khi từ chính miệng anh thực sự nói ra ba chữ đó, trong lòng cô cũng hơi rung động.
“Vì sao lại lừa em?” Giọng nói Tô Y Thược giống như bị đóng băng, hai mắt nhìn Lâm Mạc Tang, lại như xuyên qua anh mà nhìn về nơi khác. Cuộc đời cô chỉ sợ nhất là bị người mình quan tâm lừa gạt. Hiện thực có tàn khốc đến bao nhiêu, cũng còn tốt hơn bị lừa dối.
“Anh có biết em hận nhất người khác lừa dối em không? Anh ấy lừa em… Anh cũng lừa em…” Cô thấp giọng nói.
Nhìn khóe mắt lấp lánh nước của Tô Y Thược, Lâm Mạc Tang chậm rãi ôm cô vào lòng, cẩn thận từng chút một giống như đang ôm bảo vật quý giá nhất.
Tô Y Thược không phản kháng, chỉ bất động không nhúc nhích như con búp bê vải.
“Anh có thể không nói cho em biết mà.” Bị anh ôm vào lòng, trong hơi thở của Tô Y Thược tràn ngập mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt, cảm giác ấm áp khiến cô không tự chủ được mà hãm sâu vào, giống như cây thuốc phiện vậy, biết rõ nó có độc, nhưng không cách nào cai được.
“Em để tâm…” Trong bóng tối, cảm nhận được tiếng tim đập vững vàng của Lâm Mạc Tang, Tô Y Thược cũng dần bình tĩnh lại.
“Em muốn biết chuyện gì anh sẽ đều nói hết cho em biết, kể cả thân phận thực sự của anh.” Lâm Mạc Tang hứa hẹn, nhưng song song với việc giải đáp toàn bộ về anh, cũng có nghĩa là lòng Tô Y Thược thực sự muốn đón nhận anh.
Trong lòng Tô Y Thược vẫn luôn biết anh không phải người bình thường, sự thần bí của anh luôn khiến cô cảm thấy anh rất xa vời, nhưng cô vẫn không thể nào hứa hẹn được. Điều mà cô không muốn đối mặt nhất, đó là sợ không thể chịu nổi đau thương, ký ức mà cô không muốn chạm đến đó, khiến cho cô hiện giờ trở nên yếu ớt đến mức không chịu nổi dù chỉ một đòn nhỏ nhất.
“Nước mắt lưng tròng nhưng vẫn không rơi xuống, giống như bức tranh năm ấy anh chưa từng vẽ xong, lòng tự nhủ anh đã đi rồi…” Giai điệu du dương ưu buồn vang lên trong căn phòng vắng lặng, ngắt đứt cuộc đối thoại của hai người.
Tô Y Thược khẽ thở dài, ngẩng đầu từ trong lòng Lâm Mạc Tang lên, trong mắt cô không còn vẻ bi thương nữa, dường như đã khôi phục lại là Tô Y Thược bình thường, nhưng Lâm Mạc Tang lại cảm thấy cô còn trở nên lạnh lùng hơn, hơn nữa, đây là kết quả do chính anh tạo ra.
Y Thược lấy điện thoại ra nghe trước mặt Lâm Mạc Tang, như không để ý đến sự tồn tại của anh.
“Alo, Y Thược.” Giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia. Giờ này Tống Thanh gọi đến làm gì?! Cô loáng thoáng nghe thấy có giọng phụ nữ bên cạnh Tống Thanh, là Diêu Vân! Nhưng cô lại không nghe rõ bà ta đang nói gì, giọng điệu có vẻ rất vội vàng, nóng nảy.
“Ngày mai em có rảnh không?” Giọng Tống Thanh hơi mất tự nhiên, khiến người ta cảm thấy ngay có gì đó khác thường.
“Ừm.” Trong lòng Tô Y Thược đang trống rỗng cũng chẳng muốn nghĩ gì nhiều, chỉ trả lời bằng trực giác.
Lâm Mạc Tang lẳng lặng nghe họ nói chuyện cũng không tránh mặt.
Đầu dây bên kia đột nhiên không nói gì nữa, nhưng Diêu Vân lại có vẻ phấn khích ồn ào gì đó.
“Vậy… vậy…” Tống Thanh ngập ngừng, do dự không nói.
“Đại thiếu gia Lưu Tây mời cô đến dự party của cậu ấy, tối mai giờ, con hồ ly lẳng lơ nhà cô cũng bản lĩnh thật đấy, ngày mai cô biểu hiện cho tử tế cho tôi…” Diêu Vân giật lấy điện thoại, giọng nói đầy vẻ khinh bỉ thao thao bất tuyệt như sợ Tô Y Thược không đồng ý.
“Ờ.” Tô Y Thược đáp ngắn gọn, Diêu Vân còn tưởng mình nghe nhầm. Cứ nghĩ phải mất công thuyết phục một phen, không ngờ lại đơn giản như vậy, con gái của con điếm quả nhiên cũng chẳng phải thứ tử tế gì, bà ta căm tức nghĩ.
Lâm Mạc Tang hơi tức giận với câu trả lời của Tô Y Thược, cô không thể vì giận anh mà làm thương tổn chính mình được, đã biết rõ lời mời kia là Hồng Môn Yến, vậy mà còn đồng ý ngay, cô không biết tự lo cho chính mình sao?!!!
“Y Thược, em có cần nghĩ lại không?” Tống Thanh cũng không ngờ Y Thược đồng ý ngay, trong giọng nói của anh ta vừa có vẻ nghi hoặc lại vừa bất an.
“Không cần!” Tô Y Thược kiên quyết đáp sau đó ngắt điện thoại.
“Sao lại đồng ý?” Lâm Mạc Tang túm lấy tay Tô Y Thược, siết thật chặt, trong ngữ khí hỗn loạn còn có vẻ phẫn nộ.
“Liên quan gì tới anh?” Tô Y Thược vốn đã muốn tìm cơ hội để dạy dỗ Lưu Tây một bài ra trò, vài ngày trước cô và Tân Việt Trạch đã bàn tính kỹ lưỡng rồi, giờ có cơ hội lớn tìm tới, sao lại không đồng ý chứ. Cô muốn vạch trần sự bẩn thỉu của hắn ta trước mặt tất cả mọi người.
Trong mắt Tô Y Thược ánh lên vẻ tàn độc, đúng lúc cơn giận trong lòng cô đang chưa có chỗ phát.
“Liên quan gì tới anh à?” Lâm Mạc Tang lạnh lùng hỏi lại, anh sắp bị Tô Y Thược ép đến phát điên rồi, anh sợ nhất là câu nói này của cô, giống như muốn đẩy mạnh đối phương ra khỏi thế giới của cô vậy.
Trong mắt anh không còn là vẻ ưu thương nhàn nhạt nữa, mà là nồng đậm bi thương. Đồng tử đen như mực lẳng lặng nhìn gương mặt thờ ơ của Tô Y Thược, chỉ có cô, luôn khiến anh nhìn không hiểu, đoán không ra, bắt không được, như chỉ cần anh nhắm mắt một cái, cô sẽ hoàn toàn biến mất vậy.
Đột nhiên Tô Y Thược có cảm giác không muốn nhìn thẳng vào mắt anh, hơi dời mắt đi nơi khác, nhưng đập vào mắt cô lại là một mảng đỏ hồng lên. Mu bàn tay chảy máu của Lâm Mạc Tang lúc này đã đông máu lại, hơi tím xanh đi.
Liệu có bị nhiễm trung không? Suy nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu khiến trong lồng ngực cô thoáng có cảm giác lo lắng luống cuống không nói rõ được.
Tô Y Thược vùng ra khỏi vòng tay của Lâm Mạc Tang. Toàn thân cô như dâng lên một luồng hơi lạnh.
Thấy Tô Y Thược rời đi, Lâm Mạc Tang buồn bã đến mất hồn, ngẩn người ra, lẽ nào bọn họ thực sự vì chuyện này mà xa nhau sao, thế thì thật quá nực cười, anh không chấp nhận được!
Tô Y Thược đứng dậy đi vào trong phòng.
“Đừng rời xa anh.” Giọng nói cầu khẩn khàn khàn vang lên từ sau lưng mang theo vẻ tuyệt vọng.
Bóng người rời đi dường như không nghe thấy, tiếp tục đi vào trong phòng, bàn tay khẽ run lên lại bộc lộc cảm xúc thực sự của cô.
Chỉ tiếc là… Lâm Mạc Tang không chú ý tới.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Lâm Mạc Tang ngồi một mình trên ghế salon, trong không khí vẫn còn vương chút mùi thơm từ cơ thể của Y Thược nhưng cũng đã lạnh dần.
Sự cô đơn ùn ùn kéo đến bủa vây Lâm Mạc Tang.
Dường như anh nhìn thấy mình khi còn bé cũng như thế này, cố chấp đứng ở cửa, tuyết rơi xuống từng bông từng bông, giữa đất trời mênh mông một khoảng, không biết anh đang chờ cái gì, để mặc cho hoa tuyết phủ kín anh như một người tuyết. Đó là mùa đông lạnh nhất trong cuộc đời của anh.
Nhưng vì cô xuất hiện, mùa đông năm ấy lại trở thành mùa đông sáng sủa duy nhất của anh, có thể vĩnh viễn cô cũng không biết rằng, không phải anh đưa cô ra khỏi mùa đông băng giá, mà chính là cô. Trong miền tuyết trắng năm ấy, người lẳng lặng đứng chờ, còn có anh!
“A…” Cảm giác đau đớn truyền tới từ mu bàn tay đã gọi hồn vía anh trở lại.
Tô Y Thược cúi đầu chăm chú xử lý vết thương của Lâm Mạc Tang, cũng có thể vừa rồi cô cố tình làm mạnh tay khiến anh đau. Chỉ vì cô không thể nào chấp nhận chuyện anh lừa cô. Hiện giờ cô vẫn cần thời gian để suy nghĩ cho cẩn thận đã.
“Em cần thời gian.” Tô Y Thược dùng cồn khử trùng vết thương cho anh xong, bôi thuốc đỏ lên rồi cẩn thận băng lại.
Ít ra anh cũng đã nói thẳng với cô, không phải sao?!
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Lâm Mạc Tang, Tô Y Thược khẽ cười, má lúm đồng tiền thoáng xuất hiện trên má.
Sự lạnh lẽo của Lâm Mạc Tang bị xua tan trong nháy mắt, gương mặt nhỏ nhắn mà kiên cường trong tuyết lớn năm xưa giờ phút này như trùng hợp với khuôn mặt ở trước mắt anh.
Nhưng anh biết rõ ràng rằng hai người hoàn toàn khác nhau.
Lâm Mạc Tang chậm rãi đưa tay ra, muốn chạm tới người trước mặt.
“Khụ khụ.” Thấy Lâm Mạc Tang không tự chủ được đưa tay ra, Tô Y Thược ho khan nhắc nhở. Anh giật mình tỉnh lại, ngày hôm nay sao anh cứ luôn thất thần thế?!
“Ừ! Em cần bao nhiêu thời gian cũng được, chỉ cần để anh được ở bên em là tốt rồi.” Lâm Mạc Tang chân thành nói.
Tô Y Thược sững người, anh đang… tỏ tình sao?!