Ngày hôm sau khi Tô Y Thược đến công ty, Mộ Dung Ngữ Yên còn cố tình giải thích riêng với cô khiến Tô Y Thược ngược lại còn thấy ngượng hơn, giữa cô ấy và Lâm Mạc Tang có hay không có quan hệ gì thì có liên quan gì tới mình đâu chứ.
Sau chuyện này, hình thức ở bên nhau của hai người đã thay đổi rất nhiều. Trước mặt mọi người, cả hai đều nhất nhất trưng ra vẻ mặt như Poker, còn khi ở riêng với nhau thì liên tục đấu võ mồm, nhưng đương nhiên lần nào cũng như lần nào, cáo Lâm đều toàn thắng, còn Tô Y Thược thì luôn mang vẻ mặt ấm ức. Cô vốn cũng không phải người lạnh lùng thực sự, chỉ vì bảo vệ mình nên mới vậy thôi, còn anh là người đầu tiên khiến cô có thể thả lỏng hoàn toàn.
Ngày ngày trôi qua trong bình yên kèm theo chút nhạc đệm nho nhỏ. Ví dụ như, lời mời của Diêu Vân.
Không biết vì sao, nguy cơ của nhà họ Tống vẫn chưa được hóa giải, ngược lại, tuy nhà họ Lưu cũng bị đả kích lớn, nhưng cũng dần dần khôi phục lại nguyên khí, có điều, nghe nói Lưu Tây đã bị bố hắn tống khứ ra nước ngoài rồi.
Vậy không hiểu Diêu Vân đột ngột muốn hẹn riêng mình làm gì? Tô Y Thược đồng ý. Dùng cơm trưa xong, cô tới Starbucks để gặp Diêu Vân.
Hôm nay nhìn Diêu Vân có vẻ rất suy sụp, sắc mặt hơi tái, mất hẳn phong thái của ngày xưa, cũng xuất hiện nếp nhăn. Ban đầu vừa nhìn thấy, Tô Y Thược còn không nhận ra, không tưởng tượng được người phụ nữ với ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng này lại là bà ta.
“Ngồi đi.” Thấy Tô Y Thược đến, giọng nói của Diêu Vân cũng không còn vẻ ngạo mạn như trước nữa.
Đã bao giờ Diêu Vân nói chuyện với cô như thế này đâu, lúc trước thì luôn thờ ơ với cô, hình như cô sống với họ hơn mười năm mà hai người dường như không nói với nhau một lời nào.
Tô Y Thược ngồi xuống trước mặt bà ta, không gọi đồ cũng không lên tiếng.
“Tôi hẹn cô ra đây, là vì muốn nói cho cô biết một chuyện.” Diêu Vân không để ý đến thái độ lạnh lùng của Tô Y Thược, tự mình nói ra mục đích.
Tô Y Thược thu lại ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Mười mấy năm qua, tôi vẫn luôn không cam lòng, không cam lòng vì người đàn bà đã chết kia lại chiếm trọn trái tim của ông ấy.” Nói tới đây, bà ta dừng lại một chút.
“Khi đó, tôi cũng chỉ nghĩ mình là vật hy sinh cho cuộc hôn nhân chính trị mà thôi. Cho đến ngày cưới, tôi mới nhìn thấy ông ấy, nhưng lại yêu ông ấy ngay từ giây phút đầu tiên.” Trên mặt Diêu Vân thoáng xuất hiện vẻ thẹn thùng như thiếu nữ, dường như đang nhớ lại quãng thời gian khi bà ta gặp Tống Cao Tường lần đầu tiên.
Chuyện mà Diêu Vân đang nói thực sự quá khác so với những gì Tô Y Thược vẫn nghĩ, cô cứ cho rằng Diêu Vân là tiểu tam cố tình chen giữa bố mẹ cô, nhưng thật ra cũng chỉ là một vật hy sinh mà thôi, người thực sự biết được chân tướng, e rằng chỉ có Tống Cao Tường.
“Chắc chắn là cô rất hiếu kỳ vì sao ông ta yêu bà ấy mà còn đồng ý cưới tôi.” Diêu Vân cười châm chọc, “Ông ta nói ông ta không mong bà ấy mang theo sự áy náy trong lòng để gả cho người đàn ông mà bà ấy yêu! Buồn cười thật! Người đàn ông của tôi lại không có thời khắc nào là không nhớ đến người đàn bà khác.” Giọng nói của Diêu Vân hơi nghẹn ngào, thoáng có vẻ tự giễu cợt.
Tô Y Thược im lặng, dù Diêu Vân có phải là người chen chân vào giữa hay không, cũng không cần biết rốt cuộc Tống Cao Tường yêu ai, thì những chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến cô. Cô chỉ đóng vai người nghe mà thôi, còn những quả đắng do bọn họ tạo ra, bọn họ nên tự đón nhận nó.
“Cô có biết vì sao tôi ghét cô không?! Ha ha ha…” Đột nhiên Diêu Vân cười to, những người xung quanh đều nhìn về phía các nàng vì nghe thấy tiếng cười của bà ta, nhưng Diêu Vân không thèm để ý, chỉ nhìn Tô Y Thược đầy oán hận, nói: “Cô rõ ràng không phải là con gái của ông ta! Nhưng ông ta lại cố tình đưa cô về nhà, hoàn toàn không quan tâm xem tôi cảm thấy thế nào! Vì sao? Vì sao bà ta chết rồi mà tôi còn phải chăm sóc con gái bà ta giúp bà ta chứ?”
Chiếc cốc trong tay Tô Y Thược tuột xuống, đầu ong lên, nhìn bờ môi hết hé ra lại ngậm vào của Diêu Vân. Cô không còn nghe được gì nữa, trong đầu cô hiện giờ chỉ có duy nhất một câu nói: “Cô không phải con gái của ông ta!”
Vậy cô là ai? Cô từ đâu tới đây?! Đột nhiên Tô Y Thược cảm thấy cả thế giới như chỉ còn lại một mình mình, cảm giác bất lực thoáng bủa vây lấy cô. Tô Y Thược hoàn toàn không còn nghe thấy Diêu Vân nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ngồi một mình bên bàn, ánh mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía trước.
“Tôi là ai?” Giọng nói đầy mơ hồ của Tô Y Thược chợt vang lên.
Tuy lúc trước cô vẫn luôn oán hận Tống Cao Tường thay lòng đổi dạ, nhưng ít ra cô vẫn còn có một người thân là ông, nhưng bây giờ, cô thực sự biến thành một đứa bé mồ côi không nơi nương tựa…
Diêu Vân hơi ngẩn người khi nghe câu hỏi của Tô Y Thược.
Sau đó, bà ta nhìn cô chằm chằm, rồi độc ác chế giễu: “Ha ha, cô đáng thương thật đấy, đến giờ còn không biết bố đẻ của mình là ai, tôi biết, nhưng tôi sẽ không nói cho cô biết, tôi muốn cô vĩnh viễn phải sống trong đau khổ giống như tôi!”
Câu nói của Diêu Vân rõ ràng đã cho Tô Y Thược biết rằng bố cô còn sống, Tô Y Thược lập tức bình tĩnh lại, ít ra cô còn có thể tìm ra ông, hỏi ông xem vì sao trước đây lại bỏ rơi mẹ con cô.
“Bà tìm tôi vì muốn nói cho tôi biết mấy chuyện này sao?” Tuy trong lòng Tô Y Thược rất rối loạn nhưng cô đã khôi phục lại ngay vẻ bình tĩnh lãnh đạm như trước.
Diêu Vân chợt nhớ tới dáng vẻ của Tô Lâm khi gặp bà ấy lần đầu tiên, bà ấy cũng như thế này, cao ngạo như tiên nữ không dính khói lửa nhân gian, mà chính bản thân bà ta thì lại lộ ra vẻ thô tục đến không chịu nổi.
“Trước khi chết, ông ấy muốn nhìn thấy con gái và con rể tương lai của ông ấy. Tối mai, 6h ở nhà họ Tống.” Diêu Vân ra vẻ không thèm đếm xỉa tới, cụp con ngươi đầy vẻ thâm hiểm xuống.
“Trước khi chết?” Tô Y Thược cảm thấy như nghe được một câu truyện tiếu lâm vậy, sự đả kích đến liên tiếp khiến cô không biết phải làm sao.
“Ung thư, chỉ còn nửa năm nữa. Cô thấy đấy, ông ta thà chết còn hơn sống với tôi…” Vừa nói câu này, Diêu Vân lại gục đầu xuống khóc ầm lên, tinh thần hơi hoảng loạn, nói năng cũng không rõ ràng nữa.
Đối với bà ta, hơn nửa đời người bà ta đều sống vì Tống Cao Tường, bây giờ cái gì bà ta cũng mất, ngay cả Tống Cao Tường bà ta cũng không giữ được. Ông ấy còn không cho bà ta nói chuyện này cho Tô Y Thược! Vì sao, vì sao bà ta luôn phải một mình đối mặt với tất cả?! Bà ta muốn nói hết mọi chuyện cho cô biết, để cô thống khổ cùng bà ta, mẹ con cô đã cướp của bà ta tất cả, bà ta cũng không thể để cho mẹ con cô sống sung sướng được!!!
Tô Y Thược ra khỏi Starbucks một mình, gọi điện thoại cho Tống Thanh để anh ta đến đón Diêu Vân.
Sắc trời bên ngoài âm u như sắp mưa vậy.
Nhận được điện thoại của Tô Y Thược, Tống Thanh rất kích động, đây là lần đầu tiên cô chủ động liên hệ với mình. Anh ta đã quyết định sẽ làm một ca ca tốt, nếu không thể làm cho nàng hạnh phúc được, thì thà rằng buông tay còn hơn…
Nhưng khi nghe thấy cô bảo anh ta tới đón Diêu Vân, tim anh ta như rơi thẳng xuống vực sâu, cô đã biết tất cả!!! Tống Thanh không ngờ lúc này mà mẹ vẫn còn muốn tới quấy rầy cô, mấy năm nay cô chịu khổ cũng nhiều lắm rồi.
“Xin lỗi em.” Giọng nói của Tống Thanh chứa đầy sự áy náy.
Xin lỗi à? Bao nhiêu năm nay rốt cuộc là ai có lỗi với ai, cô đã không phân biệt được nữa rồi.
Tô Y Thược chậm rãi đi dạo một mình trên đường phố, hạt mưa lành lạnh quất vào khuôn mặt hơi tái đi của cô. Những tiếng mặc cả của người bán hàng rong và khách mua hàng vang lên bên cạnh, tiếng cãi cọ đầy giận dữ của đôi tình nhân hờn dỗi nhau, tiếng người thân an ủi nhau vì cơ sở bị ngừng kinh doanh, từng đôi từng đôi đi lướt qua cô, cô lại giống như một vật thể trong suốt không hề có cảm giác gì.
“Muốn chết à!!!” Một chiếc ô tô dừng ngay bên cạnh Tô Y Thược, người trong xe thò đầu ra mắng Tô Y Thược.
Tô Y Thược vẫn chậm rãi bước tới như không nghe thấy tiếng chửi bới của người ta.
“Fuck! Mẹ kiếp gặp đúng con điên!” Nói xong anh ta cũng lái xe đi.
Trong đầu Tô Y Thược chỉ luẩn quẩn hai chuyện. Cô là ai?! Ông ta sắp chết!
Người đàn ông luôn cười và nhìn cô đầy áy náy, người đàn ông hèn nhát kia sắp chết, không phải cô nên thấy vui vẻ sao? Nhưng trong lòng cô lại không nén được cảm giác đau đớn đến không thở nổi.
Tại sao cô vẫn còn phải sống trên đời này chứ? Cô thực sự rất mong mình chưa từng tới thế giới này…
Ngày hôm sau khi Tô Y Thược đến công ty, Mộ Dung Ngữ Yên còn cố tình giải thích riêng với cô khiến Tô Y Thược ngược lại còn thấy ngượng hơn, giữa cô ấy và Lâm Mạc Tang có hay không có quan hệ gì thì có liên quan gì tới mình đâu chứ.
Sau chuyện này, hình thức ở bên nhau của hai người đã thay đổi rất nhiều. Trước mặt mọi người, cả hai đều nhất nhất trưng ra vẻ mặt như Poker, còn khi ở riêng với nhau thì liên tục đấu võ mồm, nhưng đương nhiên lần nào cũng như lần nào, cáo Lâm đều toàn thắng, còn Tô Y Thược thì luôn mang vẻ mặt ấm ức. Cô vốn cũng không phải người lạnh lùng thực sự, chỉ vì bảo vệ mình nên mới vậy thôi, còn anh là người đầu tiên khiến cô có thể thả lỏng hoàn toàn.
Ngày ngày trôi qua trong bình yên kèm theo chút nhạc đệm nho nhỏ. Ví dụ như, lời mời của Diêu Vân.
Không biết vì sao, nguy cơ của nhà họ Tống vẫn chưa được hóa giải, ngược lại, tuy nhà họ Lưu cũng bị đả kích lớn, nhưng cũng dần dần khôi phục lại nguyên khí, có điều, nghe nói Lưu Tây đã bị bố hắn tống khứ ra nước ngoài rồi.
Vậy không hiểu Diêu Vân đột ngột muốn hẹn riêng mình làm gì? Tô Y Thược đồng ý. Dùng cơm trưa xong, cô tới Starbucks để gặp Diêu Vân.
Hôm nay nhìn Diêu Vân có vẻ rất suy sụp, sắc mặt hơi tái, mất hẳn phong thái của ngày xưa, cũng xuất hiện nếp nhăn. Ban đầu vừa nhìn thấy, Tô Y Thược còn không nhận ra, không tưởng tượng được người phụ nữ với ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng này lại là bà ta.
“Ngồi đi.” Thấy Tô Y Thược đến, giọng nói của Diêu Vân cũng không còn vẻ ngạo mạn như trước nữa.
Đã bao giờ Diêu Vân nói chuyện với cô như thế này đâu, lúc trước thì luôn thờ ơ với cô, hình như cô sống với họ hơn mười năm mà hai người dường như không nói với nhau một lời nào.
Tô Y Thược ngồi xuống trước mặt bà ta, không gọi đồ cũng không lên tiếng.
“Tôi hẹn cô ra đây, là vì muốn nói cho cô biết một chuyện.” Diêu Vân không để ý đến thái độ lạnh lùng của Tô Y Thược, tự mình nói ra mục đích.
Tô Y Thược thu lại ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Mười mấy năm qua, tôi vẫn luôn không cam lòng, không cam lòng vì người đàn bà đã chết kia lại chiếm trọn trái tim của ông ấy.” Nói tới đây, bà ta dừng lại một chút.
“Khi đó, tôi cũng chỉ nghĩ mình là vật hy sinh cho cuộc hôn nhân chính trị mà thôi. Cho đến ngày cưới, tôi mới nhìn thấy ông ấy, nhưng lại yêu ông ấy ngay từ giây phút đầu tiên.” Trên mặt Diêu Vân thoáng xuất hiện vẻ thẹn thùng như thiếu nữ, dường như đang nhớ lại quãng thời gian khi bà ta gặp Tống Cao Tường lần đầu tiên.
Chuyện mà Diêu Vân đang nói thực sự quá khác so với những gì Tô Y Thược vẫn nghĩ, cô cứ cho rằng Diêu Vân là tiểu tam cố tình chen giữa bố mẹ cô, nhưng thật ra cũng chỉ là một vật hy sinh mà thôi, người thực sự biết được chân tướng, e rằng chỉ có Tống Cao Tường.
“Chắc chắn là cô rất hiếu kỳ vì sao ông ta yêu bà ấy mà còn đồng ý cưới tôi.” Diêu Vân cười châm chọc, “Ông ta nói ông ta không mong bà ấy mang theo sự áy náy trong lòng để gả cho người đàn ông mà bà ấy yêu! Buồn cười thật! Người đàn ông của tôi lại không có thời khắc nào là không nhớ đến người đàn bà khác.” Giọng nói của Diêu Vân hơi nghẹn ngào, thoáng có vẻ tự giễu cợt.
Tô Y Thược im lặng, dù Diêu Vân có phải là người chen chân vào giữa hay không, cũng không cần biết rốt cuộc Tống Cao Tường yêu ai, thì những chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến cô. Cô chỉ đóng vai người nghe mà thôi, còn những quả đắng do bọn họ tạo ra, bọn họ nên tự đón nhận nó.
“Cô có biết vì sao tôi ghét cô không?! Ha ha ha…” Đột nhiên Diêu Vân cười to, những người xung quanh đều nhìn về phía các nàng vì nghe thấy tiếng cười của bà ta, nhưng Diêu Vân không thèm để ý, chỉ nhìn Tô Y Thược đầy oán hận, nói: “Cô rõ ràng không phải là con gái của ông ta! Nhưng ông ta lại cố tình đưa cô về nhà, hoàn toàn không quan tâm xem tôi cảm thấy thế nào! Vì sao? Vì sao bà ta chết rồi mà tôi còn phải chăm sóc con gái bà ta giúp bà ta chứ?”
Chiếc cốc trong tay Tô Y Thược tuột xuống, đầu ong lên, nhìn bờ môi hết hé ra lại ngậm vào của Diêu Vân. Cô không còn nghe được gì nữa, trong đầu cô hiện giờ chỉ có duy nhất một câu nói: “Cô không phải con gái của ông ta!”
Vậy cô là ai? Cô từ đâu tới đây?! Đột nhiên Tô Y Thược cảm thấy cả thế giới như chỉ còn lại một mình mình, cảm giác bất lực thoáng bủa vây lấy cô. Tô Y Thược hoàn toàn không còn nghe thấy Diêu Vân nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ngồi một mình bên bàn, ánh mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía trước.
“Tôi là ai?” Giọng nói đầy mơ hồ của Tô Y Thược chợt vang lên.
Tuy lúc trước cô vẫn luôn oán hận Tống Cao Tường thay lòng đổi dạ, nhưng ít ra cô vẫn còn có một người thân là ông, nhưng bây giờ, cô thực sự biến thành một đứa bé mồ côi không nơi nương tựa…
Diêu Vân hơi ngẩn người khi nghe câu hỏi của Tô Y Thược.
Sau đó, bà ta nhìn cô chằm chằm, rồi độc ác chế giễu: “Ha ha, cô đáng thương thật đấy, đến giờ còn không biết bố đẻ của mình là ai, tôi biết, nhưng tôi sẽ không nói cho cô biết, tôi muốn cô vĩnh viễn phải sống trong đau khổ giống như tôi!”
Câu nói của Diêu Vân rõ ràng đã cho Tô Y Thược biết rằng bố cô còn sống, Tô Y Thược lập tức bình tĩnh lại, ít ra cô còn có thể tìm ra ông, hỏi ông xem vì sao trước đây lại bỏ rơi mẹ con cô.
“Bà tìm tôi vì muốn nói cho tôi biết mấy chuyện này sao?” Tuy trong lòng Tô Y Thược rất rối loạn nhưng cô đã khôi phục lại ngay vẻ bình tĩnh lãnh đạm như trước.
Diêu Vân chợt nhớ tới dáng vẻ của Tô Lâm khi gặp bà ấy lần đầu tiên, bà ấy cũng như thế này, cao ngạo như tiên nữ không dính khói lửa nhân gian, mà chính bản thân bà ta thì lại lộ ra vẻ thô tục đến không chịu nổi.
“Trước khi chết, ông ấy muốn nhìn thấy con gái và con rể tương lai của ông ấy. Tối mai, h ở nhà họ Tống.” Diêu Vân ra vẻ không thèm đếm xỉa tới, cụp con ngươi đầy vẻ thâm hiểm xuống.
“Trước khi chết?” Tô Y Thược cảm thấy như nghe được một câu truyện tiếu lâm vậy, sự đả kích đến liên tiếp khiến cô không biết phải làm sao.
“Ung thư, chỉ còn nửa năm nữa. Cô thấy đấy, ông ta thà chết còn hơn sống với tôi…” Vừa nói câu này, Diêu Vân lại gục đầu xuống khóc ầm lên, tinh thần hơi hoảng loạn, nói năng cũng không rõ ràng nữa.
Đối với bà ta, hơn nửa đời người bà ta đều sống vì Tống Cao Tường, bây giờ cái gì bà ta cũng mất, ngay cả Tống Cao Tường bà ta cũng không giữ được. Ông ấy còn không cho bà ta nói chuyện này cho Tô Y Thược! Vì sao, vì sao bà ta luôn phải một mình đối mặt với tất cả?! Bà ta muốn nói hết mọi chuyện cho cô biết, để cô thống khổ cùng bà ta, mẹ con cô đã cướp của bà ta tất cả, bà ta cũng không thể để cho mẹ con cô sống sung sướng được!!!
Tô Y Thược ra khỏi Starbucks một mình, gọi điện thoại cho Tống Thanh để anh ta đến đón Diêu Vân.
Sắc trời bên ngoài âm u như sắp mưa vậy.
Nhận được điện thoại của Tô Y Thược, Tống Thanh rất kích động, đây là lần đầu tiên cô chủ động liên hệ với mình. Anh ta đã quyết định sẽ làm một ca ca tốt, nếu không thể làm cho nàng hạnh phúc được, thì thà rằng buông tay còn hơn…
Nhưng khi nghe thấy cô bảo anh ta tới đón Diêu Vân, tim anh ta như rơi thẳng xuống vực sâu, cô đã biết tất cả!!! Tống Thanh không ngờ lúc này mà mẹ vẫn còn muốn tới quấy rầy cô, mấy năm nay cô chịu khổ cũng nhiều lắm rồi.
“Xin lỗi em.” Giọng nói của Tống Thanh chứa đầy sự áy náy.
Xin lỗi à? Bao nhiêu năm nay rốt cuộc là ai có lỗi với ai, cô đã không phân biệt được nữa rồi.
Tô Y Thược chậm rãi đi dạo một mình trên đường phố, hạt mưa lành lạnh quất vào khuôn mặt hơi tái đi của cô. Những tiếng mặc cả của người bán hàng rong và khách mua hàng vang lên bên cạnh, tiếng cãi cọ đầy giận dữ của đôi tình nhân hờn dỗi nhau, tiếng người thân an ủi nhau vì cơ sở bị ngừng kinh doanh, từng đôi từng đôi đi lướt qua cô, cô lại giống như một vật thể trong suốt không hề có cảm giác gì.
“Muốn chết à!!!” Một chiếc ô tô dừng ngay bên cạnh Tô Y Thược, người trong xe thò đầu ra mắng Tô Y Thược.
Tô Y Thược vẫn chậm rãi bước tới như không nghe thấy tiếng chửi bới của người ta.
“Fuck! Mẹ kiếp gặp đúng con điên!” Nói xong anh ta cũng lái xe đi.
Trong đầu Tô Y Thược chỉ luẩn quẩn hai chuyện. Cô là ai?! Ông ta sắp chết!
Người đàn ông luôn cười và nhìn cô đầy áy náy, người đàn ông hèn nhát kia sắp chết, không phải cô nên thấy vui vẻ sao? Nhưng trong lòng cô lại không nén được cảm giác đau đớn đến không thở nổi.
Tại sao cô vẫn còn phải sống trên đời này chứ? Cô thực sự rất mong mình chưa từng tới thế giới này…