Dưới sự giúp đỡ của Hồng Thiên, Tô Y Thược căn bản đã quen thuộc với cách phân bố trong thành phố Quyết Hoa. Lấy đài phun nước ở trung tâm thành phố làm tâm điểm, phân bổ theo hình chữ thập, thành phố chia thành bốn khu Đông, Tây, Nam, Bắc, trong đó Hồng bang chiếm giữ khu Bắc, Thân bang chiếm khu Đông, Thanh bang chiếm khu Nam, còn khu Tây vẫn đang loạn lạc, không có bang phái gì, cũng là nơi lộn xộn nhất!
Tô Y Thược vốn muốn nhờ vào Hồng Thiên để móc nối quan hệ giúp cô, không ngờ Hồng Kiều lại vì chuyện cô đánh bại hắn mà thừa cơ tước đoạt quyền lợi của Hồng Thiên, xem ra hắn ta hoàn toàn không nể tình anh em chút nào.
“Không biết Tô tiểu thư đến thành phố Quyết Hoa có chuyện gì?” Trong một quán bar ở khu Tây hỗn loạn, hai người ngồi im bên chiếc bàn bằng gỗ kém chất lượng, góc phòng yên tĩnh càng nổi bật hơn trong quang cảnh không yên bình này.
“Có việc muốn hỏi Hồng bang chủ.” Tô Y Thược thong thả nâng ly rượu lên nhấp một chút, cũng không e ngại nơi bẩn thỉu này.
“Ồ, Tô tiểu thư có chuyện gì sao?”. Hồng Thiên cũng không thấy ngạc nhiên với việc Tô Y Thược còn có ý định muốn tiếp xúc với Hồng Kiều. Dựa vào mấy ngày qua lại, hắn phát hiện ra Tô Y Thược là một cô gái vô cùng bình tĩnh thông minh, hoàn toàn không giống với vẻ ngoài nhu nhược của cô.
“Mày dám ăn trộm này!”.
Tô Y Thược đang định nói cho Hồng Thiên nghe việc mình muốn hỏi Hồng Kiều, thì bị một tiếng quát to chặn lại.
“Xoảng!” Cái bàn bên cạnh bọn họ bị ngoại lực tác động làm rượu đổ hết xuống đất, mấy người khách ở bàn đó lập tức hoảng sợ đứng dậy chạy sang chỗ khác.
“Ôi ôi… tiền của mấy người…”. Vừa nghe động tĩnh bên ngoài, ông chủ lập tức chạy ra, nhưng sau khi nhìn thấy đám người kia, ông ta liền im bặt, cười cầu tài.
Tô Y Thược nhìn mấy người tóc vàng đang vây quanh người đang ngồi ở cái bàn bị đổ, luôn mồm mắng mỏ gì đó, hoàn toàn không thèm để ý đến bên này.
Chỉ một lát sau, bên cạnh Tô Y Thược cũng giải tán đi bảy tám phần, mọi người đều làm như không nhìn thấy gì cả, còn lại duy nhất bàn của họ, ông chủ dùng mắt ra hiệu cho họ mau rút lui.
Tô Y Thược khẽ nhíu mày, cầm khăn tay thong thả lau chỗ rượu mà vừa rồi vì chiếc bàn kia bị lật, vô tình hắt vào người cô.
Hồng Thiên đã quen với vẻ mặt thấy biến cố cũng không hoảng hốt của cô, nhưng mà, những người này không phải là dạng mà cô có thể dây vào được, hắn đã quen với mấy tình huống kiểu này, khẽ siết nắm đấm.
“Không phải tôi ăn trộm! Tôi nhặt được! Buông ra!” Giọng nói này nghe hơi quen quen, Tô Y Thược khẽ nhíu mày, là cô gái đó. Nhưng lần này cô ấy lại chọc phải ai đây?
“Ông không cần biết mày trộm hay nhặt được, chỉ cần là thứ tao vừa ý, thì là của tao!” Gã đàn ông cầm đao vừa mỉa mai vừa lục lọi trên người cô ấy.
“Ha.” Tô Y Thược cười lạnh, giọng không lớn nhưng lại lọt vào tai từng người ở đây.
Tiếng cười bất chợt này rõ ràng đã chọc giận mấy người đang quây thành một nhóm kia, một gã đàn ông đạp một cước vào chiếc ghế bên cạnh Tô Y Thược, hung tợn quát cô: “Cười cái con mẹ mày ấy chứ cười à!”.
Hồng Thiên rất nghi hoặc với tiếng cười mang đầy vẻ khiêu khích này của Tô Y Thược, theo hắn biết, cô gái này không phải người thích xen vào việc của người khác.
Tô Y Thược bình tĩnh gắp đồ ăn, ánh đèn đêm chiếu vào gương mặt trắng nõn của cô chợt khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo âm u đến dị thường.
“Chị!” Vừa nhìn thấy Tô Y Thược, Văn Ôn Nhi lập tức nhân lúc đám người kia còn đang sững sờ, vội chạy ra nấp sau lưng Tô Y Thược, quần áo dính đầy rượu vừa bị hắt vào.
Nhìn dáng vẻ thảm hại của Ôn Nhi, Tô Y Thược khẽ vuốt vai cô, lẳng lặng an ủi cô ấy. Văn Ôn Nhi ấm ức nhìn cô như nhìn thấy người thân.
Tô Y Thược hoàn toàn không thèm bận tâm đến việc hai người bọn họ đang gặp nguy hiểm, khiến mấy người kia chợt cảm thấy hơi gượng gạo.
“Đưa đồ ra đây cho tao, ông sẽ tha cho chúng mày, nếu không…” Gã đàn ông cầm dao khua tay múa chân với Tô Y Thược và Văn Ôn Nhi.
Bởi vậy mới nói, khuôn mặt yếu đuối kia của Tô Y Thược rất dễ khiến người ta mờ mắt, lúc trước chính hắn cũng bị khuôn mặt không có lực công kích kia mê hoặc mà, Hồng Thiên chìm đắm trong hồi tưởng của mình.
“Nếu không thì sao?”. Tô Y Thược trấn an Văn Ôn Nhi xong liền lạnh lùng nhìn gã, toàn thân tỏa ra một luồng khí phách vừa rồi không hề có, ánh mắt lạnh như băng khiến đám người kia rủn người.
“Mày không biết chúng tao à?!”. Gã đàn ông đứng trước mặt Tô Y Thược cố gắng đè nén cảm giác sợ hãi đang dâng lên xuống, khinh bỉ hỏi.
“Không cần thiết.” Tô Y Thược ngắm nghía chiếc ví Văn Ôn Nhi vừa đưa cho mình, đầu cũng không thèm ngẩng lên đáp. Trong chiếc ví này không ít đồ, bảo sao đám người kia muốn cướp.
“Ha ha… ha ha ha… Cô ấy không biết chúng ta…”. Đám người kia cười sằng sặc như vừa nghe thấy câu chuyện gì đó rất hài hước vậy, ánh mắt nhìn Tô Y Thược đầy vẻ trào phúng, chẳng trách cô gái này không sợ họ.
“Mày nghe cho kỹ, mấy ông đây là bá vương khu Tây này! Muốn sống ở khu Tây thì phải ngoan ngoãn nghe lời chúng tao.” Gã đàn ông cầm dao khoe khoang, giọng nói có vẻ rất tự hào.
“Vậy sao?”. Tô Y Thược cũng không hề sợ hãi vì nghe thấy họ là bá vương khu Tây. Ở nơi hỗn loạn này, ai cũng có thể xưng vương xưng bá được, mấy người này tự nhận mình là bá chủ mà không thấy nực cười à?
“Đừng nói mấy lời vô nghĩa với cô ta nữa.” Gã đàn ông đeo kính râm nói rồi làm ra vẻ muốn giật lấy chiếc ví màu nâu trong tay Tô Y Thược.
Tô Y Thược không ngẩng đầu lên, nhưng hơi nghiêng người sang, gã đeo kính râm vồ vào khoảng không, ngã nhào lên chiếc bàn trước mặt Tô Y Thược, cơ thể to lớn đè xuống khiến cả cái bàn cũng đổ ầm xuống đất.
Tô Y Thược căm ghét đứng dậy cách cái bàn xa một chút.
“Ăn hại! Lên hết cho tao!”. Gã cầm dao vừa thấy bộ dạng thảm hại của gã đeo kính râm, thẹn quá hóa giận, lập tức hô hào anh em xung quanh cùng ra tay với Tô Y Thược.
Hồng Thiên nhìn Tô Y Thược bị bao vây cùng với Văn Ôn Nhi sau lưng cô, xem ra cô ấy quyết định nhúng tay vào việc này, vậy hắn có cần giúp cô không?
Ngay khi hắn đang do dự thì đám người kia đã bắt đầu ra tay.
“Rắc rắc.” Tiếng xương gãy giòn tan vang lên trong đêm tối tĩnh lặng, vô cùng kinh dị.
“AAA!”. Tiếng kêu thê lương của một gã đàn ông vang lên, một con dao lập tức bị ném ra khỏi vòng vây, vừa vặn cắm vào giữa ngón cái và ngón trỏ của gã đeo kính râm. Nhìn con dao cắm giữa hai ngón tay mình, sự hăng hái xông lên của gã kính râm kia lập tức tan biến thành mây khói, hai mắt trợn trắng rồi ngã xuống ngất xỉu.
Tô Y Thược hất gã cầm dao vừa bị bẻ gãy tay sang bên cạnh, gã cũng theo quán tính kéo theo cả người đằng sau ngã nhào xuống đất, rên rỉ vài tiếng nhưng không đứng dậy được.
Mấy người khác quay sang nhìn nhau, bọn họ thậm chí còn không nhìn rõ cô ra tay thế nào mà lão đại đã bị cô gái trước mặt hạ gục rồi sao? Có mấy người nhát gan còn bắt đầu run rẩy chân tay.
“Muốn chơi nữa không?”. Tô Y Thược nở nụ cười kỳ dị, không ai dám manh động nữa, bầu không khí nặng nề khiến mọi người đều cảm thấy không hít thở nổi.
Đột nhiên họ có cảm giác mình gặp phải ác ma. Cô gái này hoàn toàn không vô hại như vẻ ngoài của mình, bẻ gẫy cánh tay lão đại trong giây lát mà mắt còn không chớp lấy một cái, ngay cả bọn họ cũng không thể tin nổi.
“Cô… rốt cuộc cô là ai?”. Mấy người lẳng lặng cách xa Tô Y Thược một chút cứ như chỉ có làm thế mới có thể kìm nén được sự sợ hãi trong lòng họ vậy.
“Cút.” Tô Y Thược chậm rãi đi về phía gã cầm dao bị bẻ gãy tay, bình thản như đi giữa chỗ không người, tiếng kêu thảm thương hơn cả lúc nãy trào ra từ miệng gã khiến mấy người ở đây lạnh cả cõi lòng, bất giác sờ sờ lên tay mình.
Lúc này bọn họ đều hiểu ý không dám đứng lại nữa. Mười mấy người cẩn thận nhìn Tô Y Thược, run run rẩy rẩy đỡ gã đeo kính râm và gã cầm dao lên, nhanh chóng rút lui. Cô gái này quá kinh khủng!
Ánh mắt Hồng Thiên nhìn Tô Y Thược chợt sâu hơn vài phần, cô gái này phức tạp hơn hắn tưởng rất nhiều. Hắn đã phái người điều tra về cô, nhưng lại phát hiện tất cả mọi tin tức của cô đều bị người ta cố tình phong tỏa, hơn nữa, hắn dùng hết mọi thủ đoạn cũng không moi ra được chút tin tức nào.
“Xem ra chúng ta phải đổi chỗ khác nói chuyện.” Hồng Thiên quan sát Tô Y Thược, ánh mắt khiến người khác khó đoán được.
“Cảm ơn chị ạ ~~~”. Văn Ôn Nhi không hề có sự tự giác vì vừa được cứu thoát, vẫn cười bướng bỉnh nhìn Tô Y Thược. Tô Y Thược đưa chiếc ví trong tay cho cô ấy.
“Ừ.” Tô Y Thược lại khôi phục lại vẻ lãnh đạm thường ngày, cứ như con người tàn nhẫn lạnh lùng vừa rồi không phải là cô vậy.
Văn Ôn Nhi đang định đi theo Tô Y Thược chợt dừng bước, lần đầu tiên mặt cô ấy có vẻ hoảng sợ nhìn về phía trước.
Dưới sự giúp đỡ của Hồng Thiên, Tô Y Thược căn bản đã quen thuộc với cách phân bố trong thành phố Quyết Hoa. Lấy đài phun nước ở trung tâm thành phố làm tâm điểm, phân bổ theo hình chữ thập, thành phố chia thành bốn khu Đông, Tây, Nam, Bắc, trong đó Hồng bang chiếm giữ khu Bắc, Thân bang chiếm khu Đông, Thanh bang chiếm khu Nam, còn khu Tây vẫn đang loạn lạc, không có bang phái gì, cũng là nơi lộn xộn nhất!
Tô Y Thược vốn muốn nhờ vào Hồng Thiên để móc nối quan hệ giúp cô, không ngờ Hồng Kiều lại vì chuyện cô đánh bại hắn mà thừa cơ tước đoạt quyền lợi của Hồng Thiên, xem ra hắn ta hoàn toàn không nể tình anh em chút nào.
“Không biết Tô tiểu thư đến thành phố Quyết Hoa có chuyện gì?” Trong một quán bar ở khu Tây hỗn loạn, hai người ngồi im bên chiếc bàn bằng gỗ kém chất lượng, góc phòng yên tĩnh càng nổi bật hơn trong quang cảnh không yên bình này.
“Có việc muốn hỏi Hồng bang chủ.” Tô Y Thược thong thả nâng ly rượu lên nhấp một chút, cũng không e ngại nơi bẩn thỉu này.
“Ồ, Tô tiểu thư có chuyện gì sao?”. Hồng Thiên cũng không thấy ngạc nhiên với việc Tô Y Thược còn có ý định muốn tiếp xúc với Hồng Kiều. Dựa vào mấy ngày qua lại, hắn phát hiện ra Tô Y Thược là một cô gái vô cùng bình tĩnh thông minh, hoàn toàn không giống với vẻ ngoài nhu nhược của cô.
“Mày dám ăn trộm này!”.
Tô Y Thược đang định nói cho Hồng Thiên nghe việc mình muốn hỏi Hồng Kiều, thì bị một tiếng quát to chặn lại.
“Xoảng!” Cái bàn bên cạnh bọn họ bị ngoại lực tác động làm rượu đổ hết xuống đất, mấy người khách ở bàn đó lập tức hoảng sợ đứng dậy chạy sang chỗ khác.
“Ôi ôi… tiền của mấy người…”. Vừa nghe động tĩnh bên ngoài, ông chủ lập tức chạy ra, nhưng sau khi nhìn thấy đám người kia, ông ta liền im bặt, cười cầu tài.
Tô Y Thược nhìn mấy người tóc vàng đang vây quanh người đang ngồi ở cái bàn bị đổ, luôn mồm mắng mỏ gì đó, hoàn toàn không thèm để ý đến bên này.
Chỉ một lát sau, bên cạnh Tô Y Thược cũng giải tán đi bảy tám phần, mọi người đều làm như không nhìn thấy gì cả, còn lại duy nhất bàn của họ, ông chủ dùng mắt ra hiệu cho họ mau rút lui.
Tô Y Thược khẽ nhíu mày, cầm khăn tay thong thả lau chỗ rượu mà vừa rồi vì chiếc bàn kia bị lật, vô tình hắt vào người cô.
Hồng Thiên đã quen với vẻ mặt thấy biến cố cũng không hoảng hốt của cô, nhưng mà, những người này không phải là dạng mà cô có thể dây vào được, hắn đã quen với mấy tình huống kiểu này, khẽ siết nắm đấm.
“Không phải tôi ăn trộm! Tôi nhặt được! Buông ra!” Giọng nói này nghe hơi quen quen, Tô Y Thược khẽ nhíu mày, là cô gái đó. Nhưng lần này cô ấy lại chọc phải ai đây?
“Ông không cần biết mày trộm hay nhặt được, chỉ cần là thứ tao vừa ý, thì là của tao!” Gã đàn ông cầm đao vừa mỉa mai vừa lục lọi trên người cô ấy.
“Ha.” Tô Y Thược cười lạnh, giọng không lớn nhưng lại lọt vào tai từng người ở đây.
Tiếng cười bất chợt này rõ ràng đã chọc giận mấy người đang quây thành một nhóm kia, một gã đàn ông đạp một cước vào chiếc ghế bên cạnh Tô Y Thược, hung tợn quát cô: “Cười cái con mẹ mày ấy chứ cười à!”.
Hồng Thiên rất nghi hoặc với tiếng cười mang đầy vẻ khiêu khích này của Tô Y Thược, theo hắn biết, cô gái này không phải người thích xen vào việc của người khác.
Tô Y Thược bình tĩnh gắp đồ ăn, ánh đèn đêm chiếu vào gương mặt trắng nõn của cô chợt khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo âm u đến dị thường.
“Chị!” Vừa nhìn thấy Tô Y Thược, Văn Ôn Nhi lập tức nhân lúc đám người kia còn đang sững sờ, vội chạy ra nấp sau lưng Tô Y Thược, quần áo dính đầy rượu vừa bị hắt vào.
Nhìn dáng vẻ thảm hại của Ôn Nhi, Tô Y Thược khẽ vuốt vai cô, lẳng lặng an ủi cô ấy. Văn Ôn Nhi ấm ức nhìn cô như nhìn thấy người thân.
Tô Y Thược hoàn toàn không thèm bận tâm đến việc hai người bọn họ đang gặp nguy hiểm, khiến mấy người kia chợt cảm thấy hơi gượng gạo.
“Đưa đồ ra đây cho tao, ông sẽ tha cho chúng mày, nếu không…” Gã đàn ông cầm dao khua tay múa chân với Tô Y Thược và Văn Ôn Nhi.
Bởi vậy mới nói, khuôn mặt yếu đuối kia của Tô Y Thược rất dễ khiến người ta mờ mắt, lúc trước chính hắn cũng bị khuôn mặt không có lực công kích kia mê hoặc mà, Hồng Thiên chìm đắm trong hồi tưởng của mình.
“Nếu không thì sao?”. Tô Y Thược trấn an Văn Ôn Nhi xong liền lạnh lùng nhìn gã, toàn thân tỏa ra một luồng khí phách vừa rồi không hề có, ánh mắt lạnh như băng khiến đám người kia rủn người.
“Mày không biết chúng tao à?!”. Gã đàn ông đứng trước mặt Tô Y Thược cố gắng đè nén cảm giác sợ hãi đang dâng lên xuống, khinh bỉ hỏi.
“Không cần thiết.” Tô Y Thược ngắm nghía chiếc ví Văn Ôn Nhi vừa đưa cho mình, đầu cũng không thèm ngẩng lên đáp. Trong chiếc ví này không ít đồ, bảo sao đám người kia muốn cướp.
“Ha ha… ha ha ha… Cô ấy không biết chúng ta…”. Đám người kia cười sằng sặc như vừa nghe thấy câu chuyện gì đó rất hài hước vậy, ánh mắt nhìn Tô Y Thược đầy vẻ trào phúng, chẳng trách cô gái này không sợ họ.
“Mày nghe cho kỹ, mấy ông đây là bá vương khu Tây này! Muốn sống ở khu Tây thì phải ngoan ngoãn nghe lời chúng tao.” Gã đàn ông cầm dao khoe khoang, giọng nói có vẻ rất tự hào.
“Vậy sao?”. Tô Y Thược cũng không hề sợ hãi vì nghe thấy họ là bá vương khu Tây. Ở nơi hỗn loạn này, ai cũng có thể xưng vương xưng bá được, mấy người này tự nhận mình là bá chủ mà không thấy nực cười à?
“Đừng nói mấy lời vô nghĩa với cô ta nữa.” Gã đàn ông đeo kính râm nói rồi làm ra vẻ muốn giật lấy chiếc ví màu nâu trong tay Tô Y Thược.
Tô Y Thược không ngẩng đầu lên, nhưng hơi nghiêng người sang, gã đeo kính râm vồ vào khoảng không, ngã nhào lên chiếc bàn trước mặt Tô Y Thược, cơ thể to lớn đè xuống khiến cả cái bàn cũng đổ ầm xuống đất.
Tô Y Thược căm ghét đứng dậy cách cái bàn xa một chút.
“Ăn hại! Lên hết cho tao!”. Gã cầm dao vừa thấy bộ dạng thảm hại của gã đeo kính râm, thẹn quá hóa giận, lập tức hô hào anh em xung quanh cùng ra tay với Tô Y Thược.
Hồng Thiên nhìn Tô Y Thược bị bao vây cùng với Văn Ôn Nhi sau lưng cô, xem ra cô ấy quyết định nhúng tay vào việc này, vậy hắn có cần giúp cô không?
Ngay khi hắn đang do dự thì đám người kia đã bắt đầu ra tay.
“Rắc rắc.” Tiếng xương gãy giòn tan vang lên trong đêm tối tĩnh lặng, vô cùng kinh dị.
“AAA!”. Tiếng kêu thê lương của một gã đàn ông vang lên, một con dao lập tức bị ném ra khỏi vòng vây, vừa vặn cắm vào giữa ngón cái và ngón trỏ của gã đeo kính râm. Nhìn con dao cắm giữa hai ngón tay mình, sự hăng hái xông lên của gã kính râm kia lập tức tan biến thành mây khói, hai mắt trợn trắng rồi ngã xuống ngất xỉu.
Tô Y Thược hất gã cầm dao vừa bị bẻ gãy tay sang bên cạnh, gã cũng theo quán tính kéo theo cả người đằng sau ngã nhào xuống đất, rên rỉ vài tiếng nhưng không đứng dậy được.
Mấy người khác quay sang nhìn nhau, bọn họ thậm chí còn không nhìn rõ cô ra tay thế nào mà lão đại đã bị cô gái trước mặt hạ gục rồi sao? Có mấy người nhát gan còn bắt đầu run rẩy chân tay.
“Muốn chơi nữa không?”. Tô Y Thược nở nụ cười kỳ dị, không ai dám manh động nữa, bầu không khí nặng nề khiến mọi người đều cảm thấy không hít thở nổi.
Đột nhiên họ có cảm giác mình gặp phải ác ma. Cô gái này hoàn toàn không vô hại như vẻ ngoài của mình, bẻ gẫy cánh tay lão đại trong giây lát mà mắt còn không chớp lấy một cái, ngay cả bọn họ cũng không thể tin nổi.
“Cô… rốt cuộc cô là ai?”. Mấy người lẳng lặng cách xa Tô Y Thược một chút cứ như chỉ có làm thế mới có thể kìm nén được sự sợ hãi trong lòng họ vậy.
“Cút.” Tô Y Thược chậm rãi đi về phía gã cầm dao bị bẻ gãy tay, bình thản như đi giữa chỗ không người, tiếng kêu thảm thương hơn cả lúc nãy trào ra từ miệng gã khiến mấy người ở đây lạnh cả cõi lòng, bất giác sờ sờ lên tay mình.
Lúc này bọn họ đều hiểu ý không dám đứng lại nữa. Mười mấy người cẩn thận nhìn Tô Y Thược, run run rẩy rẩy đỡ gã đeo kính râm và gã cầm dao lên, nhanh chóng rút lui. Cô gái này quá kinh khủng!
Ánh mắt Hồng Thiên nhìn Tô Y Thược chợt sâu hơn vài phần, cô gái này phức tạp hơn hắn tưởng rất nhiều. Hắn đã phái người điều tra về cô, nhưng lại phát hiện tất cả mọi tin tức của cô đều bị người ta cố tình phong tỏa, hơn nữa, hắn dùng hết mọi thủ đoạn cũng không moi ra được chút tin tức nào.
“Xem ra chúng ta phải đổi chỗ khác nói chuyện.” Hồng Thiên quan sát Tô Y Thược, ánh mắt khiến người khác khó đoán được.
“Cảm ơn chị ạ ~~~”. Văn Ôn Nhi không hề có sự tự giác vì vừa được cứu thoát, vẫn cười bướng bỉnh nhìn Tô Y Thược. Tô Y Thược đưa chiếc ví trong tay cho cô ấy.
“Ừ.” Tô Y Thược lại khôi phục lại vẻ lãnh đạm thường ngày, cứ như con người tàn nhẫn lạnh lùng vừa rồi không phải là cô vậy.
Văn Ôn Nhi đang định đi theo Tô Y Thược chợt dừng bước, lần đầu tiên mặt cô ấy có vẻ hoảng sợ nhìn về phía trước.