Hai hàng người áo đen đứng trước mặt Tô Y Thược, một chiếc xe có rèm che dừng phía trước bọn họ. Ông chủ vốn thở phào một hơi, sau khi nhìn thấy chiếc xe này liền lập tức vứt quán đó chạy mất hút.
Tô Y Thược cũng để ý thấy cơ thể Ôn Nhi cứng ngắc, sắc mặt như gặp phải quỷ này xuất hiện trên mặt cô ấy cũng khiến cô rất tò mò không biết ai đến.
Hồng Thiên có vẻ hơi nặng nề, chiếc xe này nhìn rất quen, quen đến nỗi khiến hắn hối hận vì đã xuất hiện ở đây.
Một người đàn ông mặc âu phục tới gần cửa xe, cung kính mở cửa ra, mắt chăm chú không chớp lấy một cái làm cho mọi người đều nghi hoặc không biết có phải họ đều là robot hay không.
Người ở trên xe chậm rãi bước xuống, đó là một người đàn ông đầu bạc trắng mặc một bộ đồ Tây sẫm màu không dính chút bụi bặm nào, mang theo khí chất vương giả lành lạnh. Đây là người đàn ông đầu tiên trừ Lâm Mạc Tang ra khiến cho tim Tô Y Thược đập nhanh hơn. Dù đầu tóc ông ta đã bạc hết nhưng gương mặt tuấn tú lại không hề già nua chút nào, nhìn chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi.
“Ba.” Văn Ôn Nhi cung kính chào người đàn ông trung niên đang đi về phía họ, không hề có chút cảm giác thân thiết nào.
“Chơi đủ chưa?”. Văn Ôn Nhi đưa chiếc ví trong tay cho người vệ sỹ bên cạnh người đàn ông trung niên kia, nói tạm biệt với Tô Y Thược rồi ngoan ngoãn bước lên chiếc xe đã mở rộng cửa ra đón cô.
Người đàn ông này chắc hẳn là bố của Văn Ôn Nhi, mà có lẽ ví tiền kia cũng là của ông ấy. Cô bé này bướng bỉnh quá, Tô Y Thược bất đắc dĩ nhìn Văn Ôn Nhi.
“Văn Quân.” Bố của Văn Ôn Nhi cũng không rời đi ngay mà dùng ánh mắt sắc bén quan sát Tô Y Thược. Bộ dạng của cô rất giống một người, một người khiến ông khó có thể quên được.
“Tô Y Thược.” Tuy ánh mắt của Văn Quân khiến cô cảm thấy rất không thoải mái nhưng vẫn lễ phép trả lời ông ta.
Tô à? Cô ấy cũng họ Tô sao? Văn Quân ngẩn người vì sự trùng hợp này.
Hai người không ai nói câu gì, chỉ lẳng lặng quan sát lẫn nhau.
Hồng Thiên cảm thấy người đàn ông này cũng không tàn nhẫn không lương thiện, tính cách thất thường như mọi người đồn đại. Ít ra hiện giờ nhìn ông ta có vẻ rất bình thường.
“Cảm ơn.” Văn Quân thu lại ánh mắt của mình. Tuy nói lời cảm ơn nhưng giọng điệu lại không hề khiến người ta cảm thấy nó mang ý cảm ơn, có điều lão đại xã hội đen này lại nói lời cảm ơn với Tô Y Thược khiến Hồng Thiên kinh ngạc đến không nói được thành lời.
“Không cần khách sáo.” Xem ra lần này đúng là cô nhiều chuyện. Có người đàn ông này ở đây, ai dám ra tay với Văn Ôn Nhi chứ? Đây là cảm giác có bố bảo vệ nhỉ, đột nhiên Tô Y Thược hơi hâm mộ Văn Ôn Nhi.
“Sau này nếu có việc gì cần tôi giúp thì cứ nói.” Vệ sỹ bên cạnh Văn Quân đúng lúc đưa cho Tô Y Thược một món đồ.
Tô Y Thược nhìn thứ dài dài màu đen trước mặt, cái này là có ý gì?!
“Ngẩn người gì thế?”. Hồng Thiên thấy một lúc lâu mà Tô Y Thược vẫn không có phản ứng gì, lập tức lên tiếng gọi hồn vía cô quay lại. Bầu không khí quanh người đàn ông này quá đáng sợ, hắn không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.
“Không cần.” Tô Y Thược nhìn thẳng vào mắt Văn Quân, không hề sợ hãi khí thế của ông ta. Chuyện cô không muốn thì không ai ép được, chuyện cô tình nguyện xen vào cũng hoàn toàn không cần báo đáp.
Văn Quân hoàn toàn không ngờ rằng Tô Y Thược lại từ chối không chút do dự như thế, trong mắt thoáng có vẻ tán thưởng nhưng cũng không cho Tô Y Thược có cơ hội cự tuyệt, lập tức quay người bước lên xe.
Tô Y Thược nhìn hàng người chắn trước mặt mình, tất cả đều đứng yên ở đó mặt không chút cảm xúc, giống như nếu cô không chịu nhận thì chết cũng không cử động vậy.
Tô Y Thược không biết làm sao đành phải nhận cái thứ kỳ quái kia, hai hàng vệ sỹ mặc âu phục đen lập tức nghiêm chỉnh ngồi lên xe phía sau, nghênh ngang rời đi.
Nhìn chiếc xe phóng vèo đi, Tô Y Thược cúi đầu ngắm nghía thứ gì đó dài dài nhỏ nhỏ trong tay, ở mặt sau của nó còn có cả kíp nổ, rất giống một cây pháo hoa nhỏ, nhưng mà thứ này có tác dụng gì? Chẳng lẽ đưa cho cô để cô nghịch cho vui à?
“Đây là pháo hiệu chuyên dụng của Văn Quân, pháo Lưu Ly, chỉ dùng để triệu tập thế lực của ông ta, thứ này đại diện cho chính bản thân ông ta. Cô nhóc này tốt số thật.” Hồng Thiên chỉ vào cây pháo trong tay Tô Y Thược, giải thích.
“Ông ta là ai?”. Tô Y Thược nghi hoặc hỏi, cô không nhớ mình đã từng nghe thấy người tên Văn Quân này.
“Ặc… cô không biết ông ta à?”. Hồng Thiên cảm thấy cô gái trước mặt càng lúc càng khiến hắn không nhìn thấu được. Không ngờ cô ấy không biết ông ta. “Ông ta là một nhân vật truyền kỳ trong giới xã hội đen, đến bây giờ cũng không có ai vượt qua được ông ta. Có điều không biết vì sao mà nhiều năm trước ông ta đột ngột bạc trắng đầu chỉ sau một đêm.” Trong mắt Hồng Thiên toát lên vẻ tôn sùng.
Tô Y Thược càng nghi hoặc hơn, tuy cô cũng không quá hiểu biết về giới xã hội đen, nhưng nếu là nhân vật nổi danh thì ít nhiều gì cô cũng phải biết chứ.
“Người ta gọi ông ấy là “Ôn thần””. Ôn thần?! Ông ấy mà là Ôn Thần sao?! Bá chủ thực sự của giới xã hội đen, có thể nói là toàn bộ người trong giới xã hội đen không ai dám không nể mặt ông ấy, không ngờ ông ấy còn trẻ như vậy.
“Có điều, sự thật hình như không giống lời đồn lắm, ông ấy không có vẻ buồn vui thất thường như người ta đồn đại, ít ra…” ông ấy đối xử với cô không tồi. Hồng Thiên thầm nói nốt câu trong lòng.
Tô Y Thược không ý kiến gì, tùy tiện cầm thứ kia trong tay, đang định rời đi lại đột ngột dừng bước, nhìn cả con phố trừ hai người họ ra thì không còn một bóng người nào khác.
“Anh có tiền không?”. Tô Y Thược nhìn Hồng Thiên, thuận miệng hỏi.
Hồng Thiên nhìn cô khó hiểu, lấy ví trong ngực ra đưa cho Tô Y Thược. Thứ hắn nhiều nhất chính là tiền.
“Đền cho ông chủ.” Tô Y Thược rút ra hai tờ ông Mao đặt lên bàn rồi trả lại cho Hồng Thiên, “Lần sau tôi trả anh.”
Nhìn bóng người gầy nhỏ của Tô Y Thược, Hồng Thiên cảm thấy như đang nhìn một luồng sáng mới của thành phố Quyết Hoa đang nảy lên từ lòng đất. Có lẽ cô ấy có thể hoàn thành được chuyện mà họ không làm được.
Tuy Tô Y Thược và Hồng Thiên nói chuyện rất lâu, đã rất muộn rồi, nhưng cô vẫn phải quay về nhà.
Lâm Mạc Tang không có nhà, cả căn phòng tối đen lạnh lẽo. Hôm nay khi cô đi ra ngoài thì Lâm Mạc Tang đã đi rồi, đến giờ còn chưa về. Anh đi đâu nhỉ?!
Tô Y Thược chợt nhớ tới tổ chức tên là Quyết Tài Môn kia. Thật ra cô cũng không biết gì về tổ chức thần bí này, chỉ là lần đó khi ăn cơm cùng Lục Thần Hi, cô tiện mồm nhắc tới, thì anh ta chỉ nghiêm túc dặn cô tuyệt đối đừng dây vào người của tổ chức đó. Lục Thần Hi không phải người dễ dàng chịu thua, chứng tỏ tổ chức thần bí đó hoàn toàn không chỉ đơn giản như thế. Vậy Lâm Mạc Tang…
Cứ nghĩ đến chuyện của anh là Tô Y Thược luôn để lộ ra cảm xúc như người bình thường.
“Nghĩ gì vậy?”.
Giọng nói quen thuộc vang lên, đèn chợt sáng, Tô Y Thược nhất thời không thích ứng được, khẽ nheo mắt theo phản xạ.
Vừa rồi Lâm Mạc Tang còn đang hơi sốt ruột vì Tô Y Thược chưa về, cho đến khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc xuất hiện trong căn phòng tối đen, anh mới yên lòng.
“Không có gì”. Tô Y Thược lựa chọn im lặng, cô không có tư cách hỏi chuyện của anh, dù anh đã từng nói, chỉ cần cô hỏi, anh tuyệt đối sẽ không giấu diếm.
Cô gái nhỏ này lại nghĩ lung tung gì đây? Rõ ràng Lâm Mạc Tang nhìn thấy sắc mặt không bình thường của cô.
“Bà xã không chịu nói thật nhé ~~~”. Lâm Mạc Tang mang vẻ mặt ‘anh không tin’ chậm rãi đi về phía Tô Y Thược. Hôm nay anh đi điều tra một việc, nhưng kết quả lại khó xác định được thật giả.
Tô Y Thược mất tự nhiên lùi về phía sau, Lâm Mạc Tang càng áp sát về phía trước, trong đầu cô chợt hiện lên lồng ngực tràn ngập sức quyến rũ của anh, mặt không kiềm chế được lại đỏ ửng lên.
Lâm Mạc Tang đang định tiếp tục trêu ghẹo Tô Y Thược thì cửa phòng bị đẩy ra.
Âu Dương Mộc!!! Lâm Mạc Tang tức giận nhìn người vừa đẩy cửa bước vào, trong lòng vô cùng khó chịu vì chuyện tốt của mình bị quấy nhiễu.
“Ặc…”. Âu Dương Mộc nhìn thấy sinh vật nữ tính vốn không nên xuất hiện ở nơi này còn nghĩ là mình bị hoa mắt, trợn trừng mắt lên nhìn Tô Y Thược như nhìn thấy quái vật, mọi lời định nói đều nghẹn trong cổ.
Hai hàng người áo đen đứng trước mặt Tô Y Thược, một chiếc xe có rèm che dừng phía trước bọn họ. Ông chủ vốn thở phào một hơi, sau khi nhìn thấy chiếc xe này liền lập tức vứt quán đó chạy mất hút.
Tô Y Thược cũng để ý thấy cơ thể Ôn Nhi cứng ngắc, sắc mặt như gặp phải quỷ này xuất hiện trên mặt cô ấy cũng khiến cô rất tò mò không biết ai đến.
Hồng Thiên có vẻ hơi nặng nề, chiếc xe này nhìn rất quen, quen đến nỗi khiến hắn hối hận vì đã xuất hiện ở đây.
Một người đàn ông mặc âu phục tới gần cửa xe, cung kính mở cửa ra, mắt chăm chú không chớp lấy một cái làm cho mọi người đều nghi hoặc không biết có phải họ đều là robot hay không.
Người ở trên xe chậm rãi bước xuống, đó là một người đàn ông đầu bạc trắng mặc một bộ đồ Tây sẫm màu không dính chút bụi bặm nào, mang theo khí chất vương giả lành lạnh. Đây là người đàn ông đầu tiên trừ Lâm Mạc Tang ra khiến cho tim Tô Y Thược đập nhanh hơn. Dù đầu tóc ông ta đã bạc hết nhưng gương mặt tuấn tú lại không hề già nua chút nào, nhìn chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi.
“Ba.” Văn Ôn Nhi cung kính chào người đàn ông trung niên đang đi về phía họ, không hề có chút cảm giác thân thiết nào.
“Chơi đủ chưa?”. Văn Ôn Nhi đưa chiếc ví trong tay cho người vệ sỹ bên cạnh người đàn ông trung niên kia, nói tạm biệt với Tô Y Thược rồi ngoan ngoãn bước lên chiếc xe đã mở rộng cửa ra đón cô.
Người đàn ông này chắc hẳn là bố của Văn Ôn Nhi, mà có lẽ ví tiền kia cũng là của ông ấy. Cô bé này bướng bỉnh quá, Tô Y Thược bất đắc dĩ nhìn Văn Ôn Nhi.
“Văn Quân.” Bố của Văn Ôn Nhi cũng không rời đi ngay mà dùng ánh mắt sắc bén quan sát Tô Y Thược. Bộ dạng của cô rất giống một người, một người khiến ông khó có thể quên được.
“Tô Y Thược.” Tuy ánh mắt của Văn Quân khiến cô cảm thấy rất không thoải mái nhưng vẫn lễ phép trả lời ông ta.
Tô à? Cô ấy cũng họ Tô sao? Văn Quân ngẩn người vì sự trùng hợp này.
Hai người không ai nói câu gì, chỉ lẳng lặng quan sát lẫn nhau.
Hồng Thiên cảm thấy người đàn ông này cũng không tàn nhẫn không lương thiện, tính cách thất thường như mọi người đồn đại. Ít ra hiện giờ nhìn ông ta có vẻ rất bình thường.
“Cảm ơn.” Văn Quân thu lại ánh mắt của mình. Tuy nói lời cảm ơn nhưng giọng điệu lại không hề khiến người ta cảm thấy nó mang ý cảm ơn, có điều lão đại xã hội đen này lại nói lời cảm ơn với Tô Y Thược khiến Hồng Thiên kinh ngạc đến không nói được thành lời.
“Không cần khách sáo.” Xem ra lần này đúng là cô nhiều chuyện. Có người đàn ông này ở đây, ai dám ra tay với Văn Ôn Nhi chứ? Đây là cảm giác có bố bảo vệ nhỉ, đột nhiên Tô Y Thược hơi hâm mộ Văn Ôn Nhi.
“Sau này nếu có việc gì cần tôi giúp thì cứ nói.” Vệ sỹ bên cạnh Văn Quân đúng lúc đưa cho Tô Y Thược một món đồ.
Tô Y Thược nhìn thứ dài dài màu đen trước mặt, cái này là có ý gì?!
“Ngẩn người gì thế?”. Hồng Thiên thấy một lúc lâu mà Tô Y Thược vẫn không có phản ứng gì, lập tức lên tiếng gọi hồn vía cô quay lại. Bầu không khí quanh người đàn ông này quá đáng sợ, hắn không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.
“Không cần.” Tô Y Thược nhìn thẳng vào mắt Văn Quân, không hề sợ hãi khí thế của ông ta. Chuyện cô không muốn thì không ai ép được, chuyện cô tình nguyện xen vào cũng hoàn toàn không cần báo đáp.
Văn Quân hoàn toàn không ngờ rằng Tô Y Thược lại từ chối không chút do dự như thế, trong mắt thoáng có vẻ tán thưởng nhưng cũng không cho Tô Y Thược có cơ hội cự tuyệt, lập tức quay người bước lên xe.
Tô Y Thược nhìn hàng người chắn trước mặt mình, tất cả đều đứng yên ở đó mặt không chút cảm xúc, giống như nếu cô không chịu nhận thì chết cũng không cử động vậy.
Tô Y Thược không biết làm sao đành phải nhận cái thứ kỳ quái kia, hai hàng vệ sỹ mặc âu phục đen lập tức nghiêm chỉnh ngồi lên xe phía sau, nghênh ngang rời đi.
Nhìn chiếc xe phóng vèo đi, Tô Y Thược cúi đầu ngắm nghía thứ gì đó dài dài nhỏ nhỏ trong tay, ở mặt sau của nó còn có cả kíp nổ, rất giống một cây pháo hoa nhỏ, nhưng mà thứ này có tác dụng gì? Chẳng lẽ đưa cho cô để cô nghịch cho vui à?
“Đây là pháo hiệu chuyên dụng của Văn Quân, pháo Lưu Ly, chỉ dùng để triệu tập thế lực của ông ta, thứ này đại diện cho chính bản thân ông ta. Cô nhóc này tốt số thật.” Hồng Thiên chỉ vào cây pháo trong tay Tô Y Thược, giải thích.
“Ông ta là ai?”. Tô Y Thược nghi hoặc hỏi, cô không nhớ mình đã từng nghe thấy người tên Văn Quân này.
“Ặc… cô không biết ông ta à?”. Hồng Thiên cảm thấy cô gái trước mặt càng lúc càng khiến hắn không nhìn thấu được. Không ngờ cô ấy không biết ông ta. “Ông ta là một nhân vật truyền kỳ trong giới xã hội đen, đến bây giờ cũng không có ai vượt qua được ông ta. Có điều không biết vì sao mà nhiều năm trước ông ta đột ngột bạc trắng đầu chỉ sau một đêm.” Trong mắt Hồng Thiên toát lên vẻ tôn sùng.
Tô Y Thược càng nghi hoặc hơn, tuy cô cũng không quá hiểu biết về giới xã hội đen, nhưng nếu là nhân vật nổi danh thì ít nhiều gì cô cũng phải biết chứ.
“Người ta gọi ông ấy là “Ôn thần””. Ôn thần?! Ông ấy mà là Ôn Thần sao?! Bá chủ thực sự của giới xã hội đen, có thể nói là toàn bộ người trong giới xã hội đen không ai dám không nể mặt ông ấy, không ngờ ông ấy còn trẻ như vậy.
“Có điều, sự thật hình như không giống lời đồn lắm, ông ấy không có vẻ buồn vui thất thường như người ta đồn đại, ít ra…” ông ấy đối xử với cô không tồi. Hồng Thiên thầm nói nốt câu trong lòng.
Tô Y Thược không ý kiến gì, tùy tiện cầm thứ kia trong tay, đang định rời đi lại đột ngột dừng bước, nhìn cả con phố trừ hai người họ ra thì không còn một bóng người nào khác.
“Anh có tiền không?”. Tô Y Thược nhìn Hồng Thiên, thuận miệng hỏi.
Hồng Thiên nhìn cô khó hiểu, lấy ví trong ngực ra đưa cho Tô Y Thược. Thứ hắn nhiều nhất chính là tiền.
“Đền cho ông chủ.” Tô Y Thược rút ra hai tờ ông Mao đặt lên bàn rồi trả lại cho Hồng Thiên, “Lần sau tôi trả anh.”
Nhìn bóng người gầy nhỏ của Tô Y Thược, Hồng Thiên cảm thấy như đang nhìn một luồng sáng mới của thành phố Quyết Hoa đang nảy lên từ lòng đất. Có lẽ cô ấy có thể hoàn thành được chuyện mà họ không làm được.
Tuy Tô Y Thược và Hồng Thiên nói chuyện rất lâu, đã rất muộn rồi, nhưng cô vẫn phải quay về nhà.
Lâm Mạc Tang không có nhà, cả căn phòng tối đen lạnh lẽo. Hôm nay khi cô đi ra ngoài thì Lâm Mạc Tang đã đi rồi, đến giờ còn chưa về. Anh đi đâu nhỉ?!
Tô Y Thược chợt nhớ tới tổ chức tên là Quyết Tài Môn kia. Thật ra cô cũng không biết gì về tổ chức thần bí này, chỉ là lần đó khi ăn cơm cùng Lục Thần Hi, cô tiện mồm nhắc tới, thì anh ta chỉ nghiêm túc dặn cô tuyệt đối đừng dây vào người của tổ chức đó. Lục Thần Hi không phải người dễ dàng chịu thua, chứng tỏ tổ chức thần bí đó hoàn toàn không chỉ đơn giản như thế. Vậy Lâm Mạc Tang…
Cứ nghĩ đến chuyện của anh là Tô Y Thược luôn để lộ ra cảm xúc như người bình thường.
“Nghĩ gì vậy?”.
Giọng nói quen thuộc vang lên, đèn chợt sáng, Tô Y Thược nhất thời không thích ứng được, khẽ nheo mắt theo phản xạ.
Vừa rồi Lâm Mạc Tang còn đang hơi sốt ruột vì Tô Y Thược chưa về, cho đến khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc xuất hiện trong căn phòng tối đen, anh mới yên lòng.
“Không có gì”. Tô Y Thược lựa chọn im lặng, cô không có tư cách hỏi chuyện của anh, dù anh đã từng nói, chỉ cần cô hỏi, anh tuyệt đối sẽ không giấu diếm.
Cô gái nhỏ này lại nghĩ lung tung gì đây? Rõ ràng Lâm Mạc Tang nhìn thấy sắc mặt không bình thường của cô.
“Bà xã không chịu nói thật nhé ~~~”. Lâm Mạc Tang mang vẻ mặt ‘anh không tin’ chậm rãi đi về phía Tô Y Thược. Hôm nay anh đi điều tra một việc, nhưng kết quả lại khó xác định được thật giả.
Tô Y Thược mất tự nhiên lùi về phía sau, Lâm Mạc Tang càng áp sát về phía trước, trong đầu cô chợt hiện lên lồng ngực tràn ngập sức quyến rũ của anh, mặt không kiềm chế được lại đỏ ửng lên.
Lâm Mạc Tang đang định tiếp tục trêu ghẹo Tô Y Thược thì cửa phòng bị đẩy ra.
Âu Dương Mộc!!! Lâm Mạc Tang tức giận nhìn người vừa đẩy cửa bước vào, trong lòng vô cùng khó chịu vì chuyện tốt của mình bị quấy nhiễu.
“Ặc…”. Âu Dương Mộc nhìn thấy sinh vật nữ tính vốn không nên xuất hiện ở nơi này còn nghĩ là mình bị hoa mắt, trợn trừng mắt lên nhìn Tô Y Thược như nhìn thấy quái vật, mọi lời định nói đều nghẹn trong cổ.