“Giết cô gái này!”. Đôi môi đỏ mọng của cô gái xinh đẹp khẽ run lên, nói với một người mặc đồ đen đeo mặt nạ ở trước mặt.
“Giá.”. Dường như trong mắt người này, mạng người không đáng để thương xót vậy.
“Một trăm vạn.” Cô gái nghiến răng nghiến lợi trả lời.
…
Mấy hôm nay Tô Y Thược đều ở khu Tây vì hình như Hồng Thiên cố tình muốn dẫn dắt cô tới khu này. Ban đầu cô cứ tưởng rằng vì hắn muốn thoát khỏi tai mắt của Hồng Kiều, sau đó mới phát hiện ra, Hồng Thiên hoàn toàn khinh thường Hồng Kiều, cũng không biết hắn lấy đâu ra cơ sở mà kiêu ngạo như vậy.
“Tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện.” Sau nửa tháng tiếp xúc, Hồng Thiên và Tô Y Thược đã quen thuộc hơn nhiều.
Hồng Thiên như đã hạ quyết tâm, ánh mắt nhìn Tô Y Thược đầy vẻ mong đợi, người phụ nữ tên Tiểu Niên kia đứng bên cạnh hắn, nhìn hắn đầy tình cảm thâm sâu, nhưng lần này Tô Y Thược lại không có cảm giác quen thuộc như lần trước nữa.
“Anh nói đi.”
“Tôi phải rời khỏi đây một thời gian ngắn, nên tôi hy vọng cô có thể tạm thời tiếp nhận vị trí của tôi.” Hồng Thiên dừng lại một chút, ánh mắt đầy vẻ nghiêm trọng, “Chưa biết bao giờ về.”
Hắn có nguyên nhân bất đắc dĩ, Tiểu Niên bị bệnh hiếm gặp, hắn phải đưa cô ấy đi tìm người có thể cứu sống cô ấy. Vì vậy, hắn chỉ có thể buông hết tất cả những quyền lợi mình có. Nhưng mà, vì không muốn làm những người anh em sống chết có nhau của hắn phải thất vọng, nên hắn suy nghĩ rất lâu rồi, có lẽ chỉ có cô là sự lựa chọn tốt nhất.
“Tôi không phù hợp.” Tô Y Thược từ chối ngay không cần phải suy nghĩ.
Hồng Thiên biết cô vốn không cần gì quyền thế, hắn cũng không biết phải làm thế nào mới thuyết phục được cô, nhưng hắn không có sự lựa chọn nào khác, hắn rất lo nếu phải giao anh em trong bang vào tay người khác.
Hôm nay Tô Y Thược luôn cảm thấy có ánh mắt theo dõi cô từ sau lưng. Cô không quay đầu thăm dò, vì tạm thời cô vẫn chưa xác định được mục đích của đối phương.
“Tô tiểu thư, tôi biết chúng tôi đột ngột đưa ra yêu cầu này sẽ khiến cô rất khó hiểu. Tất cả là vì tôi.” Người phụ nữ vẫn luôn im lặng không nói kia bỗng lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ chua xót.
Hồng Thiên đau lòng nắm chặt bàn tay gầy gò của người phụ nữ ấy, trong mắt chỉ chứa một mình cô ta.
“Hả?” Tô Y Thược không hiểu.
“Tôi… mắc bệnh hiểm nghèo. Thật ra tôi cũng không muốn làm phiền Thiên…”. Trong mắt người phụ nữ hiện lên vẻ tuyệt vọng.
“Không, không, sẽ tìm được cách mà. Anh không cho em nói như vậy!” Hồng Thiên bất chợt ôm chặt lấy người phụ nữ kia, mắt như lấp lánh nước, “Dù phải bỏ hết tất cả mọi thứ mà anh có, anh nhất định cũng phải giữ em ở lại bên mình, kể cả ông trời cũng đừng mong đưa em đi được!”
Câu nói kiên định của hắn khiến Tô Y Thược hơi ngỡ ngàng.
Đây là tình yêu sao? Một người ngây ngô trong lĩnh vực tình cảm như Tô Y Thược chợt cảm thấy rung động mạnh mẽ, tuy cô cũng không hiểu được chính xác nó là gì, nhưng đột nhiên trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của Lâm Mạc Tang theo bản năng.
“Cẩn thận!”. Nhìn thấy người cầm súng xuất hiện sau lưng Hồng Thiên, Tô Y Thược vội hét lên. Cô không muốn họ bị thương! Không muốn họ bị chia lìa.
Ngay khoảnh khắc mà Tô Y Thược vừa lên tiếng, Hồng Thiên đã vội đẩy người phụ nữ trong lòng ra phía sau, lập tức lao lên chắn trước mặt cô ta.
Người đàn ông cầm súng với ánh mắt hiểm độc đứng cách đó vài bước.
“Tránh ra.” Tuy câu này gã nói với Hồng Thiên nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tô Y Thược ở cách đó không xa.
Hồng Thiên cứ tưởng rằng người khác phái gã tới để giết hắn, nhưng gã lại bảo hắn tránh ra là sao?
Chẳng lẽ có người muốn động đến tiểu Niên?!
Hồng Thiên vẫn bất động như cũ.
Hai bên nhất thời hơi căng thẳng, nếu Hồng Thiên không quá hồi hộp thì nhất định sẽ phát hiện rằng hành động của sát thủ này rất không logic.
“Tư.” Tô Y Thược nhìn về phía trước, khẽ gọi.
Người đàn ông cầm súng bất đắc dĩ thu súng lại sau ba giây, để lộ khuôn mặt vừa quyến rũ vừa khát máu, nghịch ngợm lè lưỡi với Tô Y Thược. “Hừ, 5 năm không gặp, tôi còn tưởng cậu đã quên lời ‘thề non hẹn biển’ của chúng ta trước kia rồi cơ. Người ta đau lòng chết đi được. Hiện giờ mới biết cậu vẫn còn nhớ.” Lý Tư cười hì hì trêu ghẹo Tô Y Thược.
Hai người họ quen nhau ở cô nhi viện, sau khi ‘anh’ bị người ta đưa đi, Lý Tư vẫn luôn ở bên cô.
Lúc này Hồng Thiên mới phát hiện hai người họ vốn là người quen, đã vậy vừa rồi còn dọa hắn làm gì?!
Nhận được ánh mắt tức giận của Hồng Thiên, Lý Tư sờ sờ mũi, cậu ta cũng chỉ muốn giúp họ một tay thôi mà.
“Tôi chỉ tạm thời thay mặt anh. Cho anh thời gian 3 năm.” Nói xong Tô Y Thược liền quay người đi.
Nhìn Hồng Thiên ngẩn người đứng đo, Lý Tư cười chớp chớp mắt, đây hoàn toàn là công của cậu ta đấy, chỉ có cậu ta hiểu cô nhóc kia thôi!
“Vậy xin nhờ cô.” Hồng Thiên nhìn người phụ nữ mình yêu. Tuy hắn không biết vì sao cô đột ngột đổi ý, nhưng hắn tin rằng cô sẽ không để hắn thất vọng.
Lý Tư bám theo sau Tô Y Thược, luôn miệng càu nhàu trách móc sao cô không gọi điện thoại cho cậu ta, cũng không tới thăm cậu ta, tóm lại một câu, cô đúng là vô tình.
Khóe miệng Tô Y Thược giật mạnh, lúc trước chính cậu ta lựa chọn muốn làm sát thủ, đi tiếp nhận huấn luyện đặc biệt, mọi thông tin đều bị chặn hết, cô biết đi đâu tìm cậu ta?!
“Phải rồi, Y Thược, không ngờ có người dám bỏ ra một trăm vạn mua mạng của cậu, chẹp chẹp, gầy thế này, có xả thịt bán cũng đâu được đến một trăm tệ chứ.” Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Lý Tư lại hơi nhói đau.
Tô Y Thược dừng bước.
“A… mệt chết tôi mất!”. Lý Tư vỗ vỗ ngực mình, vì chuyện của cô mà cậu ta bận bịu mấy ngày trời, sắp mệt chết đi được.
“Ai?” Tô Y Thược hỏi.”
“Âu Dương Tuyết, Đại tiểu thư của Âu Dương gia. Không thể ngờ được, người thì chẳng cao lớn gì mà bụng dạ lại ác độc như thế. Cậu chọc gì vào cô ta vậy?”. Khi nhắc đến Âu Dương Tuyết, giọng điệu của Lý Tư đầy vẻ căm ghét.
Cô ta có thể tìm được cậu ta, đúng là cũng có năng lực. Cậu ta lo Âu Dương Tuyết sẽ lại phái những người khác đến ám sát cô, nên cậu ta mới mong cô tiếp nhận sự ủy thác của Hồng Thiên, dù sao có chỗ dựa vững chắc thì lợi nhiều hơn hại.
“Ừ.” Tô Y Thược không muốn nói nhiều.
“Này này, sao bao nhiêu lâu không gặp mà cậu vẫn giữ cái bộ mặt như cương thi vậy hả?”. Lý Tư chán nản nói.
“Hả?”. Cái gì mà mặt cương thi? Tô Y Thược khó hiểu.
Lý Tư á khẩu, cô luôn có cách khiến người khác tức chết! Cứ như tự mình đạp một cú vào trúng cái bàn sắt vậy, chân mình thì đau muốn chết nhưng bàn sắt lại vẫn trơ trơ.
“Cậu đang nhìn gì thế?”. Lý Tư nhảy vọt tới trước mặt Tô Y Thược, chắn tầm mắt của cô. Từ lúc dừng chân đến giờ, cô nàng này vẫn luôn nhìn về phía kia, không thèm để ý đến mình! Cậu ta không cho phép!!! Không phải chỉ là một đám người tụ tập thôi sao, có đẹp trai được như cậu ta không?
Sao anh lại ở đây?! Mấy người kia là ai?! Khuôn mặt vốn không có cảm xúc gì của Tô Y Thược chợt trở nên hoang mang.
“A?”. Lý Tư chợt kêu lên kinh ngạc, cậu ta cũng rất tò mò rốt cuộc cái gì đã thu hút sự chú ý của cô, nhưng rõ ràng chỉ thấy mấy người đàn ông mặc đồ Tây. Người kia không phải là Hồng Kiều, bang chủ Hồng bang sao? Lẽ ra hắn ta phải ở khu Bắc chứ? Đến khu Tây làm gì?
Còn có một người quay lưng về phía bọn họ, cậu ta không nhìn rõ nhưng chỉ qua thái độ nhún nhường của Hồng Kiều cũng đủ chứng minh người đó không đơn giản.
Lâm Mạc Tang, tại sao anh ấy lại ở đây? Không phải anh ấy đến thành phố Quyết Hoa chỉ vì muốn tham gia giao dịch thương mại trái pháp luật sao? Vậy anh dùng thân phận gì để xuất hiện ở đây?
Tô Y Thược vừa nghĩ vừa như bị ma quỷ dẫn đường, chuyển hướng đi về phía đám người kia. Có lẽ cô cũng có thể thừa dịp này hỏi chuyện của hai mươi mấy năm trước.
Lý Tư vốn đang tò mò không biết người kia là ai, vừa ngẩng đầu đã thấy Tô Y Thược đang đi về phía đó!
“Này, cậu muốn chết à?!”. Cậu ta cuống quít đưa tay ra muốn giữ Tô Y Thược lại, nhưng chưa kịp ngăn thì người bên kia đã nhìn về phía họ.
Cậu ta đành phải cam chịu số phận đuổi theo cô, ai bảo họ là bạn bè chứ?!
“Đứng lại!” Người bên cạnh Hồng Kiều ngăn Tô Y Thược lại.
Ánh mắt tàn nhẫn của Hồng Kiều không ngừng đánh giá hai người.
“À, đừng hiểu lầm, thần kinh của vợ tôi không được tốt lắm. Tôi đưa cô ấy đi ngay.” Lý Tư không sợ Hồng Kiều, nhưng cũng không muốn gặp phải phiền phức không đáng có
“Giết cô gái này!”. Đôi môi đỏ mọng của cô gái xinh đẹp khẽ run lên, nói với một người mặc đồ đen đeo mặt nạ ở trước mặt.
“Giá.”. Dường như trong mắt người này, mạng người không đáng để thương xót vậy.
“Một trăm vạn.” Cô gái nghiến răng nghiến lợi trả lời.
…
Mấy hôm nay Tô Y Thược đều ở khu Tây vì hình như Hồng Thiên cố tình muốn dẫn dắt cô tới khu này. Ban đầu cô cứ tưởng rằng vì hắn muốn thoát khỏi tai mắt của Hồng Kiều, sau đó mới phát hiện ra, Hồng Thiên hoàn toàn khinh thường Hồng Kiều, cũng không biết hắn lấy đâu ra cơ sở mà kiêu ngạo như vậy.
“Tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện.” Sau nửa tháng tiếp xúc, Hồng Thiên và Tô Y Thược đã quen thuộc hơn nhiều.
Hồng Thiên như đã hạ quyết tâm, ánh mắt nhìn Tô Y Thược đầy vẻ mong đợi, người phụ nữ tên Tiểu Niên kia đứng bên cạnh hắn, nhìn hắn đầy tình cảm thâm sâu, nhưng lần này Tô Y Thược lại không có cảm giác quen thuộc như lần trước nữa.
“Anh nói đi.”
“Tôi phải rời khỏi đây một thời gian ngắn, nên tôi hy vọng cô có thể tạm thời tiếp nhận vị trí của tôi.” Hồng Thiên dừng lại một chút, ánh mắt đầy vẻ nghiêm trọng, “Chưa biết bao giờ về.”
Hắn có nguyên nhân bất đắc dĩ, Tiểu Niên bị bệnh hiếm gặp, hắn phải đưa cô ấy đi tìm người có thể cứu sống cô ấy. Vì vậy, hắn chỉ có thể buông hết tất cả những quyền lợi mình có. Nhưng mà, vì không muốn làm những người anh em sống chết có nhau của hắn phải thất vọng, nên hắn suy nghĩ rất lâu rồi, có lẽ chỉ có cô là sự lựa chọn tốt nhất.
“Tôi không phù hợp.” Tô Y Thược từ chối ngay không cần phải suy nghĩ.
Hồng Thiên biết cô vốn không cần gì quyền thế, hắn cũng không biết phải làm thế nào mới thuyết phục được cô, nhưng hắn không có sự lựa chọn nào khác, hắn rất lo nếu phải giao anh em trong bang vào tay người khác.
Hôm nay Tô Y Thược luôn cảm thấy có ánh mắt theo dõi cô từ sau lưng. Cô không quay đầu thăm dò, vì tạm thời cô vẫn chưa xác định được mục đích của đối phương.
“Tô tiểu thư, tôi biết chúng tôi đột ngột đưa ra yêu cầu này sẽ khiến cô rất khó hiểu. Tất cả là vì tôi.” Người phụ nữ vẫn luôn im lặng không nói kia bỗng lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ chua xót.
Hồng Thiên đau lòng nắm chặt bàn tay gầy gò của người phụ nữ ấy, trong mắt chỉ chứa một mình cô ta.
“Hả?” Tô Y Thược không hiểu.
“Tôi… mắc bệnh hiểm nghèo. Thật ra tôi cũng không muốn làm phiền Thiên…”. Trong mắt người phụ nữ hiện lên vẻ tuyệt vọng.
“Không, không, sẽ tìm được cách mà. Anh không cho em nói như vậy!” Hồng Thiên bất chợt ôm chặt lấy người phụ nữ kia, mắt như lấp lánh nước, “Dù phải bỏ hết tất cả mọi thứ mà anh có, anh nhất định cũng phải giữ em ở lại bên mình, kể cả ông trời cũng đừng mong đưa em đi được!”
Câu nói kiên định của hắn khiến Tô Y Thược hơi ngỡ ngàng.
Đây là tình yêu sao? Một người ngây ngô trong lĩnh vực tình cảm như Tô Y Thược chợt cảm thấy rung động mạnh mẽ, tuy cô cũng không hiểu được chính xác nó là gì, nhưng đột nhiên trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của Lâm Mạc Tang theo bản năng.
“Cẩn thận!”. Nhìn thấy người cầm súng xuất hiện sau lưng Hồng Thiên, Tô Y Thược vội hét lên. Cô không muốn họ bị thương! Không muốn họ bị chia lìa.
Ngay khoảnh khắc mà Tô Y Thược vừa lên tiếng, Hồng Thiên đã vội đẩy người phụ nữ trong lòng ra phía sau, lập tức lao lên chắn trước mặt cô ta.
Người đàn ông cầm súng với ánh mắt hiểm độc đứng cách đó vài bước.
“Tránh ra.” Tuy câu này gã nói với Hồng Thiên nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tô Y Thược ở cách đó không xa.
Hồng Thiên cứ tưởng rằng người khác phái gã tới để giết hắn, nhưng gã lại bảo hắn tránh ra là sao?
Chẳng lẽ có người muốn động đến tiểu Niên?!
Hồng Thiên vẫn bất động như cũ.
Hai bên nhất thời hơi căng thẳng, nếu Hồng Thiên không quá hồi hộp thì nhất định sẽ phát hiện rằng hành động của sát thủ này rất không logic.
“Tư.” Tô Y Thược nhìn về phía trước, khẽ gọi.
Người đàn ông cầm súng bất đắc dĩ thu súng lại sau ba giây, để lộ khuôn mặt vừa quyến rũ vừa khát máu, nghịch ngợm lè lưỡi với Tô Y Thược. “Hừ, năm không gặp, tôi còn tưởng cậu đã quên lời ‘thề non hẹn biển’ của chúng ta trước kia rồi cơ. Người ta đau lòng chết đi được. Hiện giờ mới biết cậu vẫn còn nhớ.” Lý Tư cười hì hì trêu ghẹo Tô Y Thược.
Hai người họ quen nhau ở cô nhi viện, sau khi ‘anh’ bị người ta đưa đi, Lý Tư vẫn luôn ở bên cô.
Lúc này Hồng Thiên mới phát hiện hai người họ vốn là người quen, đã vậy vừa rồi còn dọa hắn làm gì?!
Nhận được ánh mắt tức giận của Hồng Thiên, Lý Tư sờ sờ mũi, cậu ta cũng chỉ muốn giúp họ một tay thôi mà.
“Tôi chỉ tạm thời thay mặt anh. Cho anh thời gian năm.” Nói xong Tô Y Thược liền quay người đi.
Nhìn Hồng Thiên ngẩn người đứng đo, Lý Tư cười chớp chớp mắt, đây hoàn toàn là công của cậu ta đấy, chỉ có cậu ta hiểu cô nhóc kia thôi!
“Vậy xin nhờ cô.” Hồng Thiên nhìn người phụ nữ mình yêu. Tuy hắn không biết vì sao cô đột ngột đổi ý, nhưng hắn tin rằng cô sẽ không để hắn thất vọng.
Lý Tư bám theo sau Tô Y Thược, luôn miệng càu nhàu trách móc sao cô không gọi điện thoại cho cậu ta, cũng không tới thăm cậu ta, tóm lại một câu, cô đúng là vô tình.
Khóe miệng Tô Y Thược giật mạnh, lúc trước chính cậu ta lựa chọn muốn làm sát thủ, đi tiếp nhận huấn luyện đặc biệt, mọi thông tin đều bị chặn hết, cô biết đi đâu tìm cậu ta?!
“Phải rồi, Y Thược, không ngờ có người dám bỏ ra một trăm vạn mua mạng của cậu, chẹp chẹp, gầy thế này, có xả thịt bán cũng đâu được đến một trăm tệ chứ.” Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Lý Tư lại hơi nhói đau.
Tô Y Thược dừng bước.
“A… mệt chết tôi mất!”. Lý Tư vỗ vỗ ngực mình, vì chuyện của cô mà cậu ta bận bịu mấy ngày trời, sắp mệt chết đi được.
“Ai?” Tô Y Thược hỏi.”
“Âu Dương Tuyết, Đại tiểu thư của Âu Dương gia. Không thể ngờ được, người thì chẳng cao lớn gì mà bụng dạ lại ác độc như thế. Cậu chọc gì vào cô ta vậy?”. Khi nhắc đến Âu Dương Tuyết, giọng điệu của Lý Tư đầy vẻ căm ghét.
Cô ta có thể tìm được cậu ta, đúng là cũng có năng lực. Cậu ta lo Âu Dương Tuyết sẽ lại phái những người khác đến ám sát cô, nên cậu ta mới mong cô tiếp nhận sự ủy thác của Hồng Thiên, dù sao có chỗ dựa vững chắc thì lợi nhiều hơn hại.
“Ừ.” Tô Y Thược không muốn nói nhiều.
“Này này, sao bao nhiêu lâu không gặp mà cậu vẫn giữ cái bộ mặt như cương thi vậy hả?”. Lý Tư chán nản nói.
“Hả?”. Cái gì mà mặt cương thi? Tô Y Thược khó hiểu.
Lý Tư á khẩu, cô luôn có cách khiến người khác tức chết! Cứ như tự mình đạp một cú vào trúng cái bàn sắt vậy, chân mình thì đau muốn chết nhưng bàn sắt lại vẫn trơ trơ.
“Cậu đang nhìn gì thế?”. Lý Tư nhảy vọt tới trước mặt Tô Y Thược, chắn tầm mắt của cô. Từ lúc dừng chân đến giờ, cô nàng này vẫn luôn nhìn về phía kia, không thèm để ý đến mình! Cậu ta không cho phép!!! Không phải chỉ là một đám người tụ tập thôi sao, có đẹp trai được như cậu ta không?
Sao anh lại ở đây?! Mấy người kia là ai?! Khuôn mặt vốn không có cảm xúc gì của Tô Y Thược chợt trở nên hoang mang.
“A?”. Lý Tư chợt kêu lên kinh ngạc, cậu ta cũng rất tò mò rốt cuộc cái gì đã thu hút sự chú ý của cô, nhưng rõ ràng chỉ thấy mấy người đàn ông mặc đồ Tây. Người kia không phải là Hồng Kiều, bang chủ Hồng bang sao? Lẽ ra hắn ta phải ở khu Bắc chứ? Đến khu Tây làm gì?
Còn có một người quay lưng về phía bọn họ, cậu ta không nhìn rõ nhưng chỉ qua thái độ nhún nhường của Hồng Kiều cũng đủ chứng minh người đó không đơn giản.
Lâm Mạc Tang, tại sao anh ấy lại ở đây? Không phải anh ấy đến thành phố Quyết Hoa chỉ vì muốn tham gia giao dịch thương mại trái pháp luật sao? Vậy anh dùng thân phận gì để xuất hiện ở đây?
Tô Y Thược vừa nghĩ vừa như bị ma quỷ dẫn đường, chuyển hướng đi về phía đám người kia. Có lẽ cô cũng có thể thừa dịp này hỏi chuyện của hai mươi mấy năm trước.
Lý Tư vốn đang tò mò không biết người kia là ai, vừa ngẩng đầu đã thấy Tô Y Thược đang đi về phía đó!
“Này, cậu muốn chết à?!”. Cậu ta cuống quít đưa tay ra muốn giữ Tô Y Thược lại, nhưng chưa kịp ngăn thì người bên kia đã nhìn về phía họ.
Cậu ta đành phải cam chịu số phận đuổi theo cô, ai bảo họ là bạn bè chứ?!
“Đứng lại!” Người bên cạnh Hồng Kiều ngăn Tô Y Thược lại.
Ánh mắt tàn nhẫn của Hồng Kiều không ngừng đánh giá hai người.
“À, đừng hiểu lầm, thần kinh của vợ tôi không được tốt lắm. Tôi đưa cô ấy đi ngay.” Lý Tư không sợ Hồng Kiều, nhưng cũng không muốn gặp phải phiền phức không đáng có