“Cô là thủ lĩnh mới?”. Làn gió đêm lạnh lùng thổi qua góc phố khu Tây, một giọng nam giới đầy vẻ khinh thường vang lên trong bóng đêm trống trải.
“Lão Thất, đừng quá đáng.” Người đàn ông cầm đầu quát to, nhìn cô gái đeo mặt nạ ở trước mặt, trong lòng hắn cũng có chút ngờ vực.
Người được gọi là lão Thất không thèm lên tiếng nữa.
Tô Y Thược rút sợi dây chuyền Liệt Diễm ra, chiếc mặt nạ quỷ che kín chỉ lộ ra đôi mắt đen láy!
Bảy người đàn ông đang đứng trước mặt cô được Hồng Thiên gọi là Thất sát Liệt Diễm. Trừ hắn ra, quyền hành của họ là lớn nhất tổ chức.
Nhìn thấy sợi dây chuyền Liệt Diễm lóe lên những tia sáng đỏ trong đêm tối, tuy trong lòng mọi người vẫn ngờ vực về vị thủ lĩnh mới đang đứng trước mặt này, nhưng không ai dám chất vấn nữa. Dù sao Hồng Thiên đã dặn dò họ phải nghe theo lệnh của người giữ sợi dây chuyền Liệt Diễm này rồi.
Không ai nói gì, bầu không khí chợt trở nên nặng nề.
“Tôi gọi mọi người tới để nói rõ ba việc. Thứ nhất, tôi tạm thời giữ chức vị thủ lĩnh, khi nào hắn về sẽ tiếp quản lại. Thứ hai, các người…” Đôi mắt lộ ra khỏi chiếc mặt nạ của Tô Y Thược đảo qua từng người, dù bọn họ đã là những người quen với cảnh chém giết nhưng cũng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
“Tự thu xếp cho ổn thỏa.” Không biết là cố ý hay vô tình nhưng mỗi người nghe thấy câu nói này lại có biểu hiện không giống nhau. Tô Y Thược nhìn họ, thông thường, phản ứng đầu tiên của một người là chân thật nhất.
Hồng Thiên nói cho cô biết trong Liệt Diễm có nội gián, hơn nữa rất có thể là người có quyền hành cao nhất, lại để cô tiếp xúc ngay với mấy người này, đơn giản là muốn ám chỉ với cô rằng, nội gián nằm trong số bọn họ, nhưng lại không thể tùy tiện bứt dây động rừng, nếu không sẽ khiến tổ chức bị hỗn loạn. Cho nên, việc của cô hiện giờ là phải tìm được chứng cứ.
Nghĩ đến đây Tô Y Thược lại thấy đau đầu, đến chuyện của mình cô còn chưa biết phải làm thế nào mà lại còn phải vất vả gánh thêm chuyện của Hồng Thiên nữa, đây là lý do lúc trước hắn cố tình ép cô nhận vị trí này đúng không?
“Cô có ý gì?”. Người đàn ông được gọi là lão Thất rõ ràng không kiềm chế được, lại quát Tô Y Thược. Thủ lĩnh để một cô gái thay chân đã đành, nghe giọng lại còn là một con nhóc con, đã vậy còn phô trương thanh thế, hắn không tức cũng không được!
“Im ngay! Hắn còn trẻ thiếu hiểu biết, mong cô đừng để ý!”. Người đàn ông cầm đầu lại quát to rồi nói.
Con nhóc kia khiêu khích bọn họ như vậy, đại ca lại còn không cho hắn xả giận. Phải nghe lời một người con gái nhỏ tuổi hơn mình, hơn nữa nhìn còn có vẻ trói gà không chặt, hắn không thể chịu nổi.
“Thủ lĩnh, cô không dùng diện mạo thật để gặp mọi người, lỡ sau này có người đóng giả cô…”. Người lên tiếng là Nhị Sát, giọng nói có vẻ khó xử.
Tô Y Thược biết từ lúc bắt đầu gặp, bảy người này vẫn luôn tò mò, nghi hoặc và không phục cô. Nhị Sát này đâu phải là khó xử gì, chẳng qua muốn nhìn thấy gương mặt của cô thôi. Tuy vẻ giảo hoạt chỉ lóe qua mắt hắn, nhưng vẫn bị cô tinh ý nắm bắt được.
Khi gương mặt thanh tú của Tô Y Thược xuất hiện trước mắt bảy người này, thời gian như ngừng lại mất một giây.
“Hừ, nực cười thật. Con nhóc này mà cũng làm thủ lĩnh được à? Lão đại không tìm được người nên vớ bừa sao?”. Thất Sát khinh thường châm chọc, những người khác cũng kinh ngạc nhìn Tô Y Thược chằm chằm. Có phải cô gái này quá nhỏ không, rốt cuộc cô ấy bao nhiêu tuổi?
Thấy bọn họ ngây người ra, Tô Y Thược lại đeo mặt nạ vào.
“Các anh có muốn đi theo cô ta thì đi. Tôi không đi.” Thất Sát khinh bỉ lườm Tô Y Thược một cái rồi quay người định đi.
“Cô… cô đến lúc nào thế?”. Nhìn Tô Y Thược đột ngột xuất hiện trước mặt mình một cách quỷ dị, Thất Sát kinh hãi lùi lại phía sau mấy bước. Rõ ràng vừa rồi cô ấy còn đứng trước mặt mình, sao vừa quay người cô đã chay ra sau hắn rồi?
Gan bàn chân của Thất Sát truyền lên cảm giác lạnh buốt. Ánh mắt những người khác nhìn Tô Y Thược cũng trở nên sâu hơn. Ngay cả bọn họ cũng không nhìn rõ vừa rồi cô ấy di chuyển ra sau lưng Thất đệ như thế nào, chỉ thấy một bóng trắng lóe lên rồi không thấy người đâu nữa, sau đó đột ngột xuất hiện trước mặt Thất đệ.
“Đừng khiêu chiến với sự nhẫn nại của tôi.” Tô Y Thược lạnh lùng nói. Câu này cô không chỉ nói với Thất Sát, mà còn nói với những người khác nữa. Cô phải lập uy trước đã.
Thất Sát không ngờ cô nhóc này lại lợi hại như vậy, hắn căn bản không kịp phản ứng gì, cô ấy là người thật sao?! Nếu cô ấy muốn giết hắn thì e rằng hiện giờ hắn đã là một cái xác chết rồi.
Vừa thấy mình không phải là đối thủ của cô gái nhìn có vẻ rất yếu ớt này, sự bất mãn của Thất Sát lập tức vơi đi.
“Chuyện thứ ba, từ hôm nay trở đi, các người phải hành động theo lệnh của tôi. Đáng thưởng sẽ được thưởng.” Tô Y Thược lại đảo mắt qua bảy người, “Đáng phạt, thì phải phạt.”
“Vâng!”. Lần này cả bảy người đều cùng quỳ một gối xuống đất, ôm quyền đáp lời Tô Y Thược, thái độ cung kính hơn trước rất nhiều. Muốn làm cho họ hoàn toàn tin tưởng mình, Tô Y Thược còn phải dùng thực lực để chứng mình, bây giờ có thể đạt được đến hiệu quả này là cô đã hài lòng lắm rồi.
“Sau này không cần phải quỳ gối đáp lời nữa. Trước khi tôi giao việc, mọi người cứ lo tốt chuyện của mình là được. Mọi người đi được rồi. Nhất Sát ở lại, tôi có một số việc cần hỏi anh.” Tô Y Thược phẩy tay áo ý bảo những người khác rời đi.
“Thủ lĩnh có chuyện gì xin cứ hỏi thẳng.” Sau khi sáu người kia đi mất, Nhất Sát nhìn Tô Y Thược cung kính nói.
“Liệt Diễm có nội gián.” Tô Y Thược đột ngột nói.
Nhất Sát ngẩn ra, dường như hơi kinh ngạc: “Mong thủ lĩnh nói rõ.” Trong giọng nói của hắn cũng có cảm xúc rất khác.
Tô Y Thược biết nói như vậy rõ ràng sẽ bị nghi ngờ là có ý đồ châm ngòi ly gián, nhưng cô cần phải có một người tin tưởng được giúp mình, một người có đầy đủ trực giác và trí tuệ. Mà cô có linh cảm rằng người đàn ông này không phải nội gián. Cô không thể ngồi chờ được, cô phải đánh cuộc một lần, dù có thể sẽ sai lầm, nhưng cô tin rằng trước khi Hồng Thiên trở về, cô sẽ trả được cho hắn một Liệt Diễm hoàn chỉnh.
“Tô Y Thược.”
“Hả?” Nhất Sát nghi hoặc nhìn Tô Y Thược.
“Tên tôi.” Tô Y Thược thản nhiên giải thích, “Sau này nếu không có người khác thì cứ gọi tôi là Tô Y Thược, cách gọi thủ lĩnh này tôi nghe không quen, cũng chỉ thay mặt hắn ba năm thôi.”
“Cô không sợ tôi là nội gián à?” Nhất Sát cảm thấy cô gái này hơi ngây thơ, nếu hắn là nội gián, thì hành động của cô lúc này chẳng phải sẽ khiến cho hắn sau này sẽ càng cảnh giác hơn sao?
“Tôi cảm thấy mình có thể tin được anh, nên tôi tin anh.” Tô Y Thược bình thản nói, “Ngoài ra, tôi nhớ Hồng Thiên đã có ý để anh làm thủ lĩnh đời kế của Liệt Diễm, anh không cần phải phá hỏng mạng lưới kinh tế của mình đúng không.” Nội gián chuyên môn tiết lộ giá cả cho người giao dịch với bọn họ, cũng chuyên bán cho người cạnh tranh gay gắt với bọn họ khiến cho mạng lưới giao dịch của Liệt Diễm bị phá hoại rất nhiều.
“Cô rất thông minh.” Nhất Sát khen ngợi từ đáy lòng, xem ra hắn thực sự tìm đúng người.
“Tôi cần anh giúp một chuyện.”
—- Tôi là dải phân cách đáng yêu —-
Đối với việc Âu Dương Tuyết lại một lần nữa xuất hiện ở biệt thự, Tô Y Thược chọn cách phớt lờ.
Có điều, khuôn mặt biến hình của Lâm Mạc Tang lại khiến Tô Y Thược giật mình vì nó thật sự rất dữ tợn.
Lý Tư nghịch ngợm cười cợt với Âu Dương Tuyết, hoàn toàn khác hẳn sắc mặt lạnh lùng tàn ác khi nhận lệnh ám sát của Ân Dương Tuyết lúc trước.
“Cô tới đây làm gì?”. Lâm Mạc Tang lạnh lùng nhìn Âu Dương Tuyết bước một mình vào. Sao cô ta còn được cho vào đây? Xem ra anh phải dặn dò vệ sỹ thật kỹ mới được.
Sau khi Âu Dương Tuyết thuê Lý Tư tới giết Tô Y Thược liền ngồi nhà chờ tin. Nhưng vài ngày sau cũng không thấy tin Tô Y Thược bị giết truyền ra ngoài, cô ta không kiềm chế được nên mới tự tới đây thăm dò tình hình, mặt khác —
“Bố em nói chúng ta không còn nhỏ nữa, nên chọn ngày đi thôi.” Một người con gái như Âu Dương Tuyết tự tới đây nói loại chuyện này khiến người nghe cảm thấy rất buồn cười. Âu Dương Tuyết ở nhà cầu xin Âu Dương Mộc cả nửa ngày trời nhưng anh ta cũng không muốn tới đây, nên cô ta đành phải tự mình tới.
Thấy ánh mắt của Tô Y Thược dừng lại trên người mình, Lâm Mạc Tang rất sợ cô hiểu lầm, liền trầm giọng nói: “Ồ? Sao tôi không nhớ chúng ta có hôn ước nhỉ?”.
Âu Dương Tuyết cuống lên, không nhận ra giọng điệu châm biếm của Lâm Mạc Tang, vội lên tiếng nhắc anh: “Không phải khi còn nhỏ hai nhà chúng ta đã đính ước với nhau rồi sao?”.
“Cô là thủ lĩnh mới?”. Làn gió đêm lạnh lùng thổi qua góc phố khu Tây, một giọng nam giới đầy vẻ khinh thường vang lên trong bóng đêm trống trải.
“Lão Thất, đừng quá đáng.” Người đàn ông cầm đầu quát to, nhìn cô gái đeo mặt nạ ở trước mặt, trong lòng hắn cũng có chút ngờ vực.
Người được gọi là lão Thất không thèm lên tiếng nữa.
Tô Y Thược rút sợi dây chuyền Liệt Diễm ra, chiếc mặt nạ quỷ che kín chỉ lộ ra đôi mắt đen láy!
Bảy người đàn ông đang đứng trước mặt cô được Hồng Thiên gọi là Thất sát Liệt Diễm. Trừ hắn ra, quyền hành của họ là lớn nhất tổ chức.
Nhìn thấy sợi dây chuyền Liệt Diễm lóe lên những tia sáng đỏ trong đêm tối, tuy trong lòng mọi người vẫn ngờ vực về vị thủ lĩnh mới đang đứng trước mặt này, nhưng không ai dám chất vấn nữa. Dù sao Hồng Thiên đã dặn dò họ phải nghe theo lệnh của người giữ sợi dây chuyền Liệt Diễm này rồi.
Không ai nói gì, bầu không khí chợt trở nên nặng nề.
“Tôi gọi mọi người tới để nói rõ ba việc. Thứ nhất, tôi tạm thời giữ chức vị thủ lĩnh, khi nào hắn về sẽ tiếp quản lại. Thứ hai, các người…” Đôi mắt lộ ra khỏi chiếc mặt nạ của Tô Y Thược đảo qua từng người, dù bọn họ đã là những người quen với cảnh chém giết nhưng cũng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
“Tự thu xếp cho ổn thỏa.” Không biết là cố ý hay vô tình nhưng mỗi người nghe thấy câu nói này lại có biểu hiện không giống nhau. Tô Y Thược nhìn họ, thông thường, phản ứng đầu tiên của một người là chân thật nhất.
Hồng Thiên nói cho cô biết trong Liệt Diễm có nội gián, hơn nữa rất có thể là người có quyền hành cao nhất, lại để cô tiếp xúc ngay với mấy người này, đơn giản là muốn ám chỉ với cô rằng, nội gián nằm trong số bọn họ, nhưng lại không thể tùy tiện bứt dây động rừng, nếu không sẽ khiến tổ chức bị hỗn loạn. Cho nên, việc của cô hiện giờ là phải tìm được chứng cứ.
Nghĩ đến đây Tô Y Thược lại thấy đau đầu, đến chuyện của mình cô còn chưa biết phải làm thế nào mà lại còn phải vất vả gánh thêm chuyện của Hồng Thiên nữa, đây là lý do lúc trước hắn cố tình ép cô nhận vị trí này đúng không?
“Cô có ý gì?”. Người đàn ông được gọi là lão Thất rõ ràng không kiềm chế được, lại quát Tô Y Thược. Thủ lĩnh để một cô gái thay chân đã đành, nghe giọng lại còn là một con nhóc con, đã vậy còn phô trương thanh thế, hắn không tức cũng không được!
“Im ngay! Hắn còn trẻ thiếu hiểu biết, mong cô đừng để ý!”. Người đàn ông cầm đầu lại quát to rồi nói.
Con nhóc kia khiêu khích bọn họ như vậy, đại ca lại còn không cho hắn xả giận. Phải nghe lời một người con gái nhỏ tuổi hơn mình, hơn nữa nhìn còn có vẻ trói gà không chặt, hắn không thể chịu nổi.
“Thủ lĩnh, cô không dùng diện mạo thật để gặp mọi người, lỡ sau này có người đóng giả cô…”. Người lên tiếng là Nhị Sát, giọng nói có vẻ khó xử.
Tô Y Thược biết từ lúc bắt đầu gặp, bảy người này vẫn luôn tò mò, nghi hoặc và không phục cô. Nhị Sát này đâu phải là khó xử gì, chẳng qua muốn nhìn thấy gương mặt của cô thôi. Tuy vẻ giảo hoạt chỉ lóe qua mắt hắn, nhưng vẫn bị cô tinh ý nắm bắt được.
Khi gương mặt thanh tú của Tô Y Thược xuất hiện trước mắt bảy người này, thời gian như ngừng lại mất một giây.
“Hừ, nực cười thật. Con nhóc này mà cũng làm thủ lĩnh được à? Lão đại không tìm được người nên vớ bừa sao?”. Thất Sát khinh thường châm chọc, những người khác cũng kinh ngạc nhìn Tô Y Thược chằm chằm. Có phải cô gái này quá nhỏ không, rốt cuộc cô ấy bao nhiêu tuổi?
Thấy bọn họ ngây người ra, Tô Y Thược lại đeo mặt nạ vào.
“Các anh có muốn đi theo cô ta thì đi. Tôi không đi.” Thất Sát khinh bỉ lườm Tô Y Thược một cái rồi quay người định đi.
“Cô… cô đến lúc nào thế?”. Nhìn Tô Y Thược đột ngột xuất hiện trước mặt mình một cách quỷ dị, Thất Sát kinh hãi lùi lại phía sau mấy bước. Rõ ràng vừa rồi cô ấy còn đứng trước mặt mình, sao vừa quay người cô đã chay ra sau hắn rồi?
Gan bàn chân của Thất Sát truyền lên cảm giác lạnh buốt. Ánh mắt những người khác nhìn Tô Y Thược cũng trở nên sâu hơn. Ngay cả bọn họ cũng không nhìn rõ vừa rồi cô ấy di chuyển ra sau lưng Thất đệ như thế nào, chỉ thấy một bóng trắng lóe lên rồi không thấy người đâu nữa, sau đó đột ngột xuất hiện trước mặt Thất đệ.
“Đừng khiêu chiến với sự nhẫn nại của tôi.” Tô Y Thược lạnh lùng nói. Câu này cô không chỉ nói với Thất Sát, mà còn nói với những người khác nữa. Cô phải lập uy trước đã.
Thất Sát không ngờ cô nhóc này lại lợi hại như vậy, hắn căn bản không kịp phản ứng gì, cô ấy là người thật sao?! Nếu cô ấy muốn giết hắn thì e rằng hiện giờ hắn đã là một cái xác chết rồi.
Vừa thấy mình không phải là đối thủ của cô gái nhìn có vẻ rất yếu ớt này, sự bất mãn của Thất Sát lập tức vơi đi.
“Chuyện thứ ba, từ hôm nay trở đi, các người phải hành động theo lệnh của tôi. Đáng thưởng sẽ được thưởng.” Tô Y Thược lại đảo mắt qua bảy người, “Đáng phạt, thì phải phạt.”
“Vâng!”. Lần này cả bảy người đều cùng quỳ một gối xuống đất, ôm quyền đáp lời Tô Y Thược, thái độ cung kính hơn trước rất nhiều. Muốn làm cho họ hoàn toàn tin tưởng mình, Tô Y Thược còn phải dùng thực lực để chứng mình, bây giờ có thể đạt được đến hiệu quả này là cô đã hài lòng lắm rồi.
“Sau này không cần phải quỳ gối đáp lời nữa. Trước khi tôi giao việc, mọi người cứ lo tốt chuyện của mình là được. Mọi người đi được rồi. Nhất Sát ở lại, tôi có một số việc cần hỏi anh.” Tô Y Thược phẩy tay áo ý bảo những người khác rời đi.
“Thủ lĩnh có chuyện gì xin cứ hỏi thẳng.” Sau khi sáu người kia đi mất, Nhất Sát nhìn Tô Y Thược cung kính nói.
“Liệt Diễm có nội gián.” Tô Y Thược đột ngột nói.
Nhất Sát ngẩn ra, dường như hơi kinh ngạc: “Mong thủ lĩnh nói rõ.” Trong giọng nói của hắn cũng có cảm xúc rất khác.
Tô Y Thược biết nói như vậy rõ ràng sẽ bị nghi ngờ là có ý đồ châm ngòi ly gián, nhưng cô cần phải có một người tin tưởng được giúp mình, một người có đầy đủ trực giác và trí tuệ. Mà cô có linh cảm rằng người đàn ông này không phải nội gián. Cô không thể ngồi chờ được, cô phải đánh cuộc một lần, dù có thể sẽ sai lầm, nhưng cô tin rằng trước khi Hồng Thiên trở về, cô sẽ trả được cho hắn một Liệt Diễm hoàn chỉnh.
“Tô Y Thược.”
“Hả?” Nhất Sát nghi hoặc nhìn Tô Y Thược.
“Tên tôi.” Tô Y Thược thản nhiên giải thích, “Sau này nếu không có người khác thì cứ gọi tôi là Tô Y Thược, cách gọi thủ lĩnh này tôi nghe không quen, cũng chỉ thay mặt hắn ba năm thôi.”
“Cô không sợ tôi là nội gián à?” Nhất Sát cảm thấy cô gái này hơi ngây thơ, nếu hắn là nội gián, thì hành động của cô lúc này chẳng phải sẽ khiến cho hắn sau này sẽ càng cảnh giác hơn sao?
“Tôi cảm thấy mình có thể tin được anh, nên tôi tin anh.” Tô Y Thược bình thản nói, “Ngoài ra, tôi nhớ Hồng Thiên đã có ý để anh làm thủ lĩnh đời kế của Liệt Diễm, anh không cần phải phá hỏng mạng lưới kinh tế của mình đúng không.” Nội gián chuyên môn tiết lộ giá cả cho người giao dịch với bọn họ, cũng chuyên bán cho người cạnh tranh gay gắt với bọn họ khiến cho mạng lưới giao dịch của Liệt Diễm bị phá hoại rất nhiều.
“Cô rất thông minh.” Nhất Sát khen ngợi từ đáy lòng, xem ra hắn thực sự tìm đúng người.
“Tôi cần anh giúp một chuyện.”
—- Tôi là dải phân cách đáng yêu —-
Đối với việc Âu Dương Tuyết lại một lần nữa xuất hiện ở biệt thự, Tô Y Thược chọn cách phớt lờ.
Có điều, khuôn mặt biến hình của Lâm Mạc Tang lại khiến Tô Y Thược giật mình vì nó thật sự rất dữ tợn.
Lý Tư nghịch ngợm cười cợt với Âu Dương Tuyết, hoàn toàn khác hẳn sắc mặt lạnh lùng tàn ác khi nhận lệnh ám sát của Ân Dương Tuyết lúc trước.
“Cô tới đây làm gì?”. Lâm Mạc Tang lạnh lùng nhìn Âu Dương Tuyết bước một mình vào. Sao cô ta còn được cho vào đây? Xem ra anh phải dặn dò vệ sỹ thật kỹ mới được.
Sau khi Âu Dương Tuyết thuê Lý Tư tới giết Tô Y Thược liền ngồi nhà chờ tin. Nhưng vài ngày sau cũng không thấy tin Tô Y Thược bị giết truyền ra ngoài, cô ta không kiềm chế được nên mới tự tới đây thăm dò tình hình, mặt khác —
“Bố em nói chúng ta không còn nhỏ nữa, nên chọn ngày đi thôi.” Một người con gái như Âu Dương Tuyết tự tới đây nói loại chuyện này khiến người nghe cảm thấy rất buồn cười. Âu Dương Tuyết ở nhà cầu xin Âu Dương Mộc cả nửa ngày trời nhưng anh ta cũng không muốn tới đây, nên cô ta đành phải tự mình tới.
Thấy ánh mắt của Tô Y Thược dừng lại trên người mình, Lâm Mạc Tang rất sợ cô hiểu lầm, liền trầm giọng nói: “Ồ? Sao tôi không nhớ chúng ta có hôn ước nhỉ?”.
Âu Dương Tuyết cuống lên, không nhận ra giọng điệu châm biếm của Lâm Mạc Tang, vội lên tiếng nhắc anh: “Không phải khi còn nhỏ hai nhà chúng ta đã đính ước với nhau rồi sao?”.