Tay Tô Y Thược cứng lại giữa không trung, ngẩn người nhìn đôi mắt đột ngột mở ra của Lâm Mạc Tang, nhưng một lát sau lại bất ngờ nhắm lại.
Tô Y Thược ngớ người nhìn phản ứng kỳ quái của Lâm Mạc Tang, chẳng lẽ anh ấy bị mộng du?!
Giờ thì cô không dám lộn xộn nữa, thôi thì cứ nằm cùng anh một lúc đi.
Nghĩ vậy, Tô Y Thược lại nhắm mắt vào, trong phòng chỉ còn vang lên hai tiếng hô hấp đều đều.
Dưới yêu cầu cương quyết của Lâm Mạc Tang, Tô Y Thược nằm tĩnh dưỡng trên giường thêm 1 tuần nữa mới được cho phép xuống giường. Một điều khiến cô ngạc nhiên nữa là, vào ngày hôm sau khi cô tỉnh dậy, Lục Hân đã đến thành phố Quyết Hoa.
Sau đó, Lục Hân lại nói cho cô viết, vì Lâm Mạc Tang sợ cô ở thành phố Quyết Hoa một mình không có bạn bè nên cố tình gọi Lục Hân tới chơi với cô. Sự chu đáo của Lâm Mạc Tang lại khiến Tô Y Thược cảm động.
Thực ra, cũng là vì Lâm Mạc Tang sợ lại xuất hiện thêm một Lý Tư thứ hai nữa, phái Lục Hân tới đây vừa để cô có người trò chuyện, vừa để ngăn cản những người đàn ông khác tới gần cô. Ngày đó anh có thể tìm thấy cô nhanh chóng như vậy cũng hoàn toàn là vì khi ôm cô đã tiện tay nhét thiết bị định vị mini vào trong túi cô.
“Thiếu nãi nãi, thiếu gia mời cô xuống dưới.” Từ sau khi Lâm Mạc Tang nói với thím Hoàng là bọn họ đã kết hôn, thím Hoàng lập tức gọi Tô Y Thược là thiếu nãi nãi. Sau khi phản kháng mãi cũng không ích gì, Tô Y Thược đành bỏ cuộc.
“Vâng.” Cô khẽ đáp một tiếng.
Đây là lần thứ ba Âu Dương Tuyết tới nơi này, có điều hai lần trước là không mời mà tới, còn lần này là bị Âu Dương Mộc ‘dẫn’ tới.
Vừa nhìn thấy Tô Y Thược, Âu Dương Mộc như nhìn thấy cứu tinh: “Tô tiểu thư, mong cô có thể tha thứ cho lỗi lầm của Tuyết nhi, con bé bị người có ý đồ xấu xúi giục nên mới phạm sai lầm như vậy.” Âu Dương Mộc chỉ chăm chăm muốn gỡ tội cho Âu Dương Tuyết, lần này môn chủ không vì Âu Dương Tuyết mà giận cá chém thớt xử lý cả Âu Dương gia là anh ta đã cảm thấy may mắn lắm rồi. Nhưng vì mấy hôm nay mẹ anh ta cứ khóc lóc xin Âu Dương Mộc cứu Âu Dương Tuyết, anh ta không chịu nổi nữa nên mới cố hạ quyết tâm tới “chịu đòn nhận tội”, bây giờ chỉ có thể thử vận may từ phía Tô Y Thược thôi.
“Người có ý đồ xấu à?”. Tô Y Thược nghi hoặc.
“Chuyện đó…” Âu Dương Mộc thấy Tô Y Thược chịu nghe anh ta nói, liền cảm thấy có chút hy vọng.
“Mộc.” Giọng nói của Lâm Mạc Tang vang lên ngắt lời Âu Dương Mộc, dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta mà dám nói thì chắc chắn phải chết! Âu Dương Mộc lập tức nuốt ngược mấy lời định nói vào trong.
Tô Y Thược nhận ra Lâm Mạc Tang cũng không muốn để cho cô biết, trong lòng chợt thấy hơi mất mát vì anh giấu diếm cô.
“Ha ha, anh, chúng ta có cần phải tới đây không?! Dù chuyện này do em chủ mưu thì đã sao? Cái thứ phụ nữ không ai thèm này có thể làm gì em nào?!”. Âu Dương Tuyết điên cuồng cười nhạo Tô Y Thược.
Gia cảnh của Âu Dương Tuyết vô cùng hùng mạnh, hầu như ở bất cứ thủ đô lớn nào cũng đều có chi nhánh công ty của Âu Dương gia, cô ta lại là con gái duy nhất của Âu Dương gia nên từ nhỏ đã quen được mọi người cưng chiều, vì thế cô ta cũng càng ngày càng ương ngạnh, nghĩ mình là đúng, mà cô ta căn bản cũng không quá hiểu rõ về thân phận của Lâm Mạc Tang.
“Bốp!”. Âu Dương Mộc tát mạnh vào mặt Âu Dương Tuyết một cái. Cô em gái này bị bọn họ làm hư mất rồi, nói chuyện không có tí giáo dục nào, cô em gái hiền lành đáng yêu trước kia của anh ta đâu rồi?! Mắt Âu Dương Mộc hiện lên vẻ xót xa.
Âu Dương Tuyết xoa xoa gò má đỏ ửng, sợ hãi nhìn Âu Dương Mộc, cô ta không thể ngờ được người anh trai cưng chiều cô ta từ nhỏ lại có thể đánh cô ta vì một người con gái khác.
“Đưa cô ta về đi.” Lý Tư không sao là tốt rồi, hơn nữa, nếu là do người ‘có ý đồ xấu’ làm, thì còn có thể lợi dụng Âu Dương Tuyết này để tìm ra kẻ đó.
Bàn tay hơi run rẩy của Âu Dương Mộc khựng lại một chút, kinh ngạc nhìn Tô Y Thược. Cô ấy không hề phẫn nộ chút nào vì Tuyết nhi muốn làm tổn thương cô ấy sao? Giờ phút này, anh ta như mê muội, anh ta đã từng gặp vô số người nhưng đây là người duy nhất khiến anh ta không nhìn thấu được.
Lâm Mạc Tang không muốn để Âu Dương Tuyết đi dễ dàng như vậy, cô ta căn bản không ý thức được sai lầm của mình, ánh mắt căm ghét đó khiến anh bất an.
“Đưa cô ta đến Nam Phi, vĩnh viễn không được xuất hiện ở đây nữa.” Lâm Mạc Tang tàn nhẫn nói. Anh không đẩy cô ta đến nơi ‘địa ngục trần gian’ kia đã là nể mặt Tô Y Thược lắm rồi.
“Vâng!”. Âu Dương Mộc vội vàng đáp lời, anh ta vốn không dám hy vọng môn chủ tha cho Tuyết nhi, nhưng xử phạt thế này rõ ràng cũng là nhẹ lắm rồi, ít ra con bé còn có thể bình yên sống ở Nam Phi, chứ bình thường những người khác đắc tội môn chủ đều sẽ bị đưa tới ‘nơi đó’. Nghĩ đến chỗ kia, ngay cả anh ta cũng cảm thấy run sợ.
Âu Dương Mộc vội kéo Âu Dương Tuyết đang đờ đẫn định đi về, anh ta sợ Âu Dương Tuyết sẽ lại gây ra sai lầm gì nữa thì không ai cứu được con bé hết!
“Buông ra! Vì sao em phải ngoan ngoãn nghe lời anh ấy đến Nam Phi chứ?!”. Âu Dương Tuyết hất tay Âu Dương Mộc ra, gào vào mặt anh ta như một kẻ điên.
Lâm Mạc Tang nheo hai mắt lại đầy nguy hiểm.
Âu Dương Mộc kiên quyết lôi Âu Dương Tuyết ra ngoài. Đưa con bé đi Nam Phi cũng tốt, Tuyết nhi nên chịu khổ một chút. Anh ta thở dài.
“Tay còn đau không?”. Lâm Mạc Tang đi tới trước mặt Tô Y Thược, cầm ngón tay vẫn còn nhìn thấy vết thương như trước, đặt lên môi hôn khẽ, vết thương này như cứa vào tim anh, làm cho anh đau lòng không nguôi.
Hành động của anh khiến Tô Y Thược thẹn thùng vội rút ngón tay thon dài của mình ra khỏi bàn tay to của anh.
Thấy khuôn mặt Tô Y Thược đỏ ửng lên, Lâm Mạc Tang nhìn cô như trêu ghẹo.
“Quên mất, em… lát nữa em phải đi ra ngoài.” Từ sau khi tỉnh lại, cứ mỗi lần một mình đối diện với Lâm Mạc Tang, Tô Y Thược lại cảm thấy căng thẳng đến khó hiểu, nói năng cũng lắp bắp, cô thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải đây là di chứng của việc mình hít quá nhiều mê hương vào hay không.
“Chú ý an toàn.” Lâm Mạc Tang thu lại vẻ mặt trêu ghẹo, nghiêm túc nói. Nếu người kia đã lợi dụng Âu Dương Tuyết để có được Tô Y Thược thì mục đích chính của việc bắt Lý Tư cũng chỉ để dẫn dụ Tô Y Thược tới mà thôi. Mà mục đích cuối cùng của hắn ta, chính là dùng cô để uy hiếp anh.
Tô Y Thược nhận ra vẻ nghiêm túc của Lâm Mạc Tang, chẳng lẽ vẫn có người muốn bắt cô sao? Là người có ý đồ xấu kia?! Cô quyết định đêm nay phải đi tra xét tình hình rõ ràng.
“Vâng.” Tô Y Thược đồng ý.
***
Đêm xuống, vẫn trong con hẻm vắng người ở khu Tây lần trước, một màn kịch nặng nề đang diễn ra.
“Đại ca! Tam ca không phải là kẻ phản bội!”. Giọng đàn ông vội vàng muốn giải thích chợt vang lên trong bóng đêm yên tĩnh.
Thất Sát vội vội vàng vàng biện hộ. Bảy người vẫn đứng trước mặt Tô Y Thược như lần trước, nhưng lúc này Nhất Sát trầm mặc quỳ một gối xuống trước mặt Tô Y Thược.
Cô gái này dám nói Tam ca là kẻ phản bội sao?! Ánh mắt Thất Sát tràn ngập sự phẫn nộ, bảy người bọn họ từ nhỏ đã bên nhau cùng lớn lên, dù không phải anh em ruột nhưng tình cảm như tay chân, tính cách nhân phẩm của mỗi người như thế nào, họ sao có thể không biết. Nhưng hiện giờ cô lại nói Tam ca luôn hòa nhã của hắn là kẻ phản bội thì hắn chết cũng không tin.
Sáu người khác đều không lên tiếng, xung quanh lập tức yên tĩnh lại.
Tô Y Thược yên lặng đứng đó, có một số việc dù có tàn nhẫn cũng vẫn phải đón nhận.
“Tam ca, anh giải thích đi! Anh không phải là kẻ phản bội đó, chẳng lẽ em còn không hiểu anh sao?! Anh đừng vì cô gái kia là thủ lĩnh mới mà sợ cô ấy, anh nói đí!” Thất Sát không chịu đựng được sự im lặng của Tam Sát, trong lòng hắn lại rất sợ chuyện này là thật.
“Là tôi.” Giọng nói bình tĩnh của người đàn ông đứng ở vị trí thứ ba vang lên, không có vẻ chột dạ khi bị phát hiện, cũng không hề muốn giấu diếm.
“Chứng cứ đâu?! Anh đưa chứng cứ ra đây…”. Sự thừa nhận nhẹ nhàng của Tam Sát đập vỡ tình nghĩa anh em mà Thất Sát để bụng nhất, nhưng vẫn không muốn tin.
“Thủ lĩnh bảo tôi nói giá quy định cho giao dịch với đối phương lần trước cho mỗi người các cậu, nhưng mà…” Nhất Sát buồn bã cúi đầu siết chặt nắm đấm, bàn tay chợt tứa máu, “Mức giá của mỗi người không giống nhau.” Nói cách khác, đến lúc đó nếu giá mà đối phương nói ra là một trong mấy giá đã thông báo đi của một trong bảy người họ, thì người đó chính là kẻ phản bội.
“Rất thông minh.” Tam Sát mỉm cười nhìn Tô Y Thược đeo mặt nạ quỷ, tán thưởng từ tận đáy lòng.
“Không…” Thất Sát đau khổ ôm đầu ngồi xổm xuống. Vì sao?! Bảy người họ từ nhỏ đã hứa hẹn với nhau sẽ bảo vệ tốt Liệt Diễm của Hồng đại ca, vì sao Tam ca phải phản bội lời thề? Vì sao?
“Xin lỗi…”. Nhìn Thất Sát đau khổ như vậy, Tam Sát cũng quay sang xin lỗi năm người anh em kia. Bọn họ sống cùng nhau hai mươi mấy năm nay, cuối cùng mình lại thành kẻ phản bội. Hắn có lỗi với tình cảm anh em của họ!
Nhất Sát từ từ nhắm hai mắt lại, hắn không muốn tin Tam đệ nhã nhặn đó của hắn là kẻ phản bội, nhưng sự thật hiển hiện trước mắt không cho hắn quyền nghi ngờ.
“Lý do.”
Tam Sát đã chuẩn bị sẵn tâm lý chịu chết, đối với kẻ phản bội, từ trước đến giờ Liệt Diễm không hề nể tình chút nào. Nhưng cô lại hỏi hắn lý do khiến hắn chợt thấy hoang mang.
Tay Tô Y Thược cứng lại giữa không trung, ngẩn người nhìn đôi mắt đột ngột mở ra của Lâm Mạc Tang, nhưng một lát sau lại bất ngờ nhắm lại.
Tô Y Thược ngớ người nhìn phản ứng kỳ quái của Lâm Mạc Tang, chẳng lẽ anh ấy bị mộng du?!
Giờ thì cô không dám lộn xộn nữa, thôi thì cứ nằm cùng anh một lúc đi.
Nghĩ vậy, Tô Y Thược lại nhắm mắt vào, trong phòng chỉ còn vang lên hai tiếng hô hấp đều đều.
Dưới yêu cầu cương quyết của Lâm Mạc Tang, Tô Y Thược nằm tĩnh dưỡng trên giường thêm tuần nữa mới được cho phép xuống giường. Một điều khiến cô ngạc nhiên nữa là, vào ngày hôm sau khi cô tỉnh dậy, Lục Hân đã đến thành phố Quyết Hoa.
Sau đó, Lục Hân lại nói cho cô viết, vì Lâm Mạc Tang sợ cô ở thành phố Quyết Hoa một mình không có bạn bè nên cố tình gọi Lục Hân tới chơi với cô. Sự chu đáo của Lâm Mạc Tang lại khiến Tô Y Thược cảm động.
Thực ra, cũng là vì Lâm Mạc Tang sợ lại xuất hiện thêm một Lý Tư thứ hai nữa, phái Lục Hân tới đây vừa để cô có người trò chuyện, vừa để ngăn cản những người đàn ông khác tới gần cô. Ngày đó anh có thể tìm thấy cô nhanh chóng như vậy cũng hoàn toàn là vì khi ôm cô đã tiện tay nhét thiết bị định vị mini vào trong túi cô.
“Thiếu nãi nãi, thiếu gia mời cô xuống dưới.” Từ sau khi Lâm Mạc Tang nói với thím Hoàng là bọn họ đã kết hôn, thím Hoàng lập tức gọi Tô Y Thược là thiếu nãi nãi. Sau khi phản kháng mãi cũng không ích gì, Tô Y Thược đành bỏ cuộc.
“Vâng.” Cô khẽ đáp một tiếng.
Đây là lần thứ ba Âu Dương Tuyết tới nơi này, có điều hai lần trước là không mời mà tới, còn lần này là bị Âu Dương Mộc ‘dẫn’ tới.
Vừa nhìn thấy Tô Y Thược, Âu Dương Mộc như nhìn thấy cứu tinh: “Tô tiểu thư, mong cô có thể tha thứ cho lỗi lầm của Tuyết nhi, con bé bị người có ý đồ xấu xúi giục nên mới phạm sai lầm như vậy.” Âu Dương Mộc chỉ chăm chăm muốn gỡ tội cho Âu Dương Tuyết, lần này môn chủ không vì Âu Dương Tuyết mà giận cá chém thớt xử lý cả Âu Dương gia là anh ta đã cảm thấy may mắn lắm rồi. Nhưng vì mấy hôm nay mẹ anh ta cứ khóc lóc xin Âu Dương Mộc cứu Âu Dương Tuyết, anh ta không chịu nổi nữa nên mới cố hạ quyết tâm tới “chịu đòn nhận tội”, bây giờ chỉ có thể thử vận may từ phía Tô Y Thược thôi.
“Người có ý đồ xấu à?”. Tô Y Thược nghi hoặc.
“Chuyện đó…” Âu Dương Mộc thấy Tô Y Thược chịu nghe anh ta nói, liền cảm thấy có chút hy vọng.
“Mộc.” Giọng nói của Lâm Mạc Tang vang lên ngắt lời Âu Dương Mộc, dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta mà dám nói thì chắc chắn phải chết! Âu Dương Mộc lập tức nuốt ngược mấy lời định nói vào trong.
Tô Y Thược nhận ra Lâm Mạc Tang cũng không muốn để cho cô biết, trong lòng chợt thấy hơi mất mát vì anh giấu diếm cô.
“Ha ha, anh, chúng ta có cần phải tới đây không?! Dù chuyện này do em chủ mưu thì đã sao? Cái thứ phụ nữ không ai thèm này có thể làm gì em nào?!”. Âu Dương Tuyết điên cuồng cười nhạo Tô Y Thược.
Gia cảnh của Âu Dương Tuyết vô cùng hùng mạnh, hầu như ở bất cứ thủ đô lớn nào cũng đều có chi nhánh công ty của Âu Dương gia, cô ta lại là con gái duy nhất của Âu Dương gia nên từ nhỏ đã quen được mọi người cưng chiều, vì thế cô ta cũng càng ngày càng ương ngạnh, nghĩ mình là đúng, mà cô ta căn bản cũng không quá hiểu rõ về thân phận của Lâm Mạc Tang.
“Bốp!”. Âu Dương Mộc tát mạnh vào mặt Âu Dương Tuyết một cái. Cô em gái này bị bọn họ làm hư mất rồi, nói chuyện không có tí giáo dục nào, cô em gái hiền lành đáng yêu trước kia của anh ta đâu rồi?! Mắt Âu Dương Mộc hiện lên vẻ xót xa.
Âu Dương Tuyết xoa xoa gò má đỏ ửng, sợ hãi nhìn Âu Dương Mộc, cô ta không thể ngờ được người anh trai cưng chiều cô ta từ nhỏ lại có thể đánh cô ta vì một người con gái khác.
“Đưa cô ta về đi.” Lý Tư không sao là tốt rồi, hơn nữa, nếu là do người ‘có ý đồ xấu’ làm, thì còn có thể lợi dụng Âu Dương Tuyết này để tìm ra kẻ đó.
Bàn tay hơi run rẩy của Âu Dương Mộc khựng lại một chút, kinh ngạc nhìn Tô Y Thược. Cô ấy không hề phẫn nộ chút nào vì Tuyết nhi muốn làm tổn thương cô ấy sao? Giờ phút này, anh ta như mê muội, anh ta đã từng gặp vô số người nhưng đây là người duy nhất khiến anh ta không nhìn thấu được.
Lâm Mạc Tang không muốn để Âu Dương Tuyết đi dễ dàng như vậy, cô ta căn bản không ý thức được sai lầm của mình, ánh mắt căm ghét đó khiến anh bất an.
“Đưa cô ta đến Nam Phi, vĩnh viễn không được xuất hiện ở đây nữa.” Lâm Mạc Tang tàn nhẫn nói. Anh không đẩy cô ta đến nơi ‘địa ngục trần gian’ kia đã là nể mặt Tô Y Thược lắm rồi.
“Vâng!”. Âu Dương Mộc vội vàng đáp lời, anh ta vốn không dám hy vọng môn chủ tha cho Tuyết nhi, nhưng xử phạt thế này rõ ràng cũng là nhẹ lắm rồi, ít ra con bé còn có thể bình yên sống ở Nam Phi, chứ bình thường những người khác đắc tội môn chủ đều sẽ bị đưa tới ‘nơi đó’. Nghĩ đến chỗ kia, ngay cả anh ta cũng cảm thấy run sợ.
Âu Dương Mộc vội kéo Âu Dương Tuyết đang đờ đẫn định đi về, anh ta sợ Âu Dương Tuyết sẽ lại gây ra sai lầm gì nữa thì không ai cứu được con bé hết!
“Buông ra! Vì sao em phải ngoan ngoãn nghe lời anh ấy đến Nam Phi chứ?!”. Âu Dương Tuyết hất tay Âu Dương Mộc ra, gào vào mặt anh ta như một kẻ điên.
Lâm Mạc Tang nheo hai mắt lại đầy nguy hiểm.
Âu Dương Mộc kiên quyết lôi Âu Dương Tuyết ra ngoài. Đưa con bé đi Nam Phi cũng tốt, Tuyết nhi nên chịu khổ một chút. Anh ta thở dài.
“Tay còn đau không?”. Lâm Mạc Tang đi tới trước mặt Tô Y Thược, cầm ngón tay vẫn còn nhìn thấy vết thương như trước, đặt lên môi hôn khẽ, vết thương này như cứa vào tim anh, làm cho anh đau lòng không nguôi.
Hành động của anh khiến Tô Y Thược thẹn thùng vội rút ngón tay thon dài của mình ra khỏi bàn tay to của anh.
Thấy khuôn mặt Tô Y Thược đỏ ửng lên, Lâm Mạc Tang nhìn cô như trêu ghẹo.
“Quên mất, em… lát nữa em phải đi ra ngoài.” Từ sau khi tỉnh lại, cứ mỗi lần một mình đối diện với Lâm Mạc Tang, Tô Y Thược lại cảm thấy căng thẳng đến khó hiểu, nói năng cũng lắp bắp, cô thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải đây là di chứng của việc mình hít quá nhiều mê hương vào hay không.
“Chú ý an toàn.” Lâm Mạc Tang thu lại vẻ mặt trêu ghẹo, nghiêm túc nói. Nếu người kia đã lợi dụng Âu Dương Tuyết để có được Tô Y Thược thì mục đích chính của việc bắt Lý Tư cũng chỉ để dẫn dụ Tô Y Thược tới mà thôi. Mà mục đích cuối cùng của hắn ta, chính là dùng cô để uy hiếp anh.
Tô Y Thược nhận ra vẻ nghiêm túc của Lâm Mạc Tang, chẳng lẽ vẫn có người muốn bắt cô sao? Là người có ý đồ xấu kia?! Cô quyết định đêm nay phải đi tra xét tình hình rõ ràng.
“Vâng.” Tô Y Thược đồng ý.
Đêm xuống, vẫn trong con hẻm vắng người ở khu Tây lần trước, một màn kịch nặng nề đang diễn ra.
“Đại ca! Tam ca không phải là kẻ phản bội!”. Giọng đàn ông vội vàng muốn giải thích chợt vang lên trong bóng đêm yên tĩnh.
Thất Sát vội vội vàng vàng biện hộ. Bảy người vẫn đứng trước mặt Tô Y Thược như lần trước, nhưng lúc này Nhất Sát trầm mặc quỳ một gối xuống trước mặt Tô Y Thược.
Cô gái này dám nói Tam ca là kẻ phản bội sao?! Ánh mắt Thất Sát tràn ngập sự phẫn nộ, bảy người bọn họ từ nhỏ đã bên nhau cùng lớn lên, dù không phải anh em ruột nhưng tình cảm như tay chân, tính cách nhân phẩm của mỗi người như thế nào, họ sao có thể không biết. Nhưng hiện giờ cô lại nói Tam ca luôn hòa nhã của hắn là kẻ phản bội thì hắn chết cũng không tin.
Sáu người khác đều không lên tiếng, xung quanh lập tức yên tĩnh lại.
Tô Y Thược yên lặng đứng đó, có một số việc dù có tàn nhẫn cũng vẫn phải đón nhận.
“Tam ca, anh giải thích đi! Anh không phải là kẻ phản bội đó, chẳng lẽ em còn không hiểu anh sao?! Anh đừng vì cô gái kia là thủ lĩnh mới mà sợ cô ấy, anh nói đí!” Thất Sát không chịu đựng được sự im lặng của Tam Sát, trong lòng hắn lại rất sợ chuyện này là thật.
“Là tôi.” Giọng nói bình tĩnh của người đàn ông đứng ở vị trí thứ ba vang lên, không có vẻ chột dạ khi bị phát hiện, cũng không hề muốn giấu diếm.
“Chứng cứ đâu?! Anh đưa chứng cứ ra đây…”. Sự thừa nhận nhẹ nhàng của Tam Sát đập vỡ tình nghĩa anh em mà Thất Sát để bụng nhất, nhưng vẫn không muốn tin.
“Thủ lĩnh bảo tôi nói giá quy định cho giao dịch với đối phương lần trước cho mỗi người các cậu, nhưng mà…” Nhất Sát buồn bã cúi đầu siết chặt nắm đấm, bàn tay chợt tứa máu, “Mức giá của mỗi người không giống nhau.” Nói cách khác, đến lúc đó nếu giá mà đối phương nói ra là một trong mấy giá đã thông báo đi của một trong bảy người họ, thì người đó chính là kẻ phản bội.
“Rất thông minh.” Tam Sát mỉm cười nhìn Tô Y Thược đeo mặt nạ quỷ, tán thưởng từ tận đáy lòng.
“Không…” Thất Sát đau khổ ôm đầu ngồi xổm xuống. Vì sao?! Bảy người họ từ nhỏ đã hứa hẹn với nhau sẽ bảo vệ tốt Liệt Diễm của Hồng đại ca, vì sao Tam ca phải phản bội lời thề? Vì sao?
“Xin lỗi…”. Nhìn Thất Sát đau khổ như vậy, Tam Sát cũng quay sang xin lỗi năm người anh em kia. Bọn họ sống cùng nhau hai mươi mấy năm nay, cuối cùng mình lại thành kẻ phản bội. Hắn có lỗi với tình cảm anh em của họ!
Nhất Sát từ từ nhắm hai mắt lại, hắn không muốn tin Tam đệ nhã nhặn đó của hắn là kẻ phản bội, nhưng sự thật hiển hiện trước mắt không cho hắn quyền nghi ngờ.
“Lý do.”
Tam Sát đã chuẩn bị sẵn tâm lý chịu chết, đối với kẻ phản bội, từ trước đến giờ Liệt Diễm không hề nể tình chút nào. Nhưng cô lại hỏi hắn lý do khiến hắn chợt thấy hoang mang.