Khi Ngũ Sát quay trở lại bụi cỏ, gật đầu ra hiệu với Nhị Sát xong, Nhị Sát với dán lớp da vừa vẽ cẩn thận lên mặt, sau đó ung dung bước ra khỏi bụi cỏ.
Hiện giờ hắn đã hoàn toàn biến thành bộ dạng của người vừa bị Ngũ Sát xử lý kia.
“Này, mày đứng đấy làm gì thế? Lão Đại bảo mày đi canh chừng thằng kia cơ mà? Mẹ kiếp mày đi ăn cứt hay sao mà đi chậm thế?!”. Một gã đàn ông to lớn đi ra từ bên trong cánh cửa quát tháo Nhị Sát đã hóa trang thành dáng vẻ của tay sai quèn kia.
Nhị Sát cuống quít xin lỗi, giả vờ sợ hãi rồi đi theo gã đàn ông kia vào trong kho hàng.
“Ở trong à?”. Năm người ngồi trong bụi cỏ vừa nhẹ nhàng thở phào lại nghe giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, không ngờ bọn họ lại không hề phát hiện ra cô đã đến.
“Vâng.” Nhất Sát cung kính đáp.
“Có phát hiện gì không?”. Tô Y Thược cũng ngồi xổm xuống, 6 người ngồi tụ lại với nhau, như vậy cũng có thể quan sát được hết bốn hướng.
Tứ Sát lấy một cái màn hình mini từ trong ngực ra đặt xuống trước mặt Tô Y Thược.
“Nhị Sát hóa trang vào trong rồi.” Tứ Sát chỉ chỉ vào Nhị Sát đã hóa trang ở trên màn hình rồi cung kính lùi sang một bên.
Đây là bên trong kho hàng, không cũ nát như bên ngoài, trong đó có rất nhiều loại vũ khí được treo nghiêm chỉnh trên tường, có khoảng mười người ở trong phòng, phân bố bốn phía của kho hàng, trong tay mỗi người đều có súng. Có hai người bị trói, là Tam Sát và Cầm Nhi. Một gã đàn ông trọc đầu đang cầm súng để vào đầu Cầm Nhi, ra sức chửi bới Tam Sát.
Nhìn Tam Sát bầm dập mặt mũi, Tô Y Thược khẽ nhíu mày.
“Nhất Sát đem theo 10 người đánh phía Đông, Ngũ Sát phía Nam, Lục Sát phía Tây, Thất Sát phía Bắc. Tứ Sát ở lại quan sát động tĩnh xung quanh, tôi lẻn vào. Mục tiêu: Cứu họ ra.” Tô Y Thược hạ lệnh nhanh chóng, ngắn gọn, phong thái Vương giả trời sinh khiến tất cả mọi người đều vô cớ thần phục cô.
“Vâng.” Mọi người nghe xong lập tức tản ra thực hiện theo lệnh.
Chờ tất cả mọi người đã phân bố xong xuôi, Tô Y Thược bắt đầu nghiên cứu hình ảnh trên màn hình trong tay. Không xông vào được, trong tay bọn họ đều có súng, cô không thể mạo hiểm.
“Nhị Sát, không cần biết dùng phương pháp gì, dẫn dụ hai người ở cửa sau đi.” Tô Y Thược nói vào micro mini.
Trên màn hình, Nhị Sát đi đến bên hai người kia, không biết nói gì mà hai người họ đầy vẻ bực bội đi ra cửa, không ai chú ý đến chuyện thiếu mất hai người.
Tiếp theo không cần Tô Y Thược chỉ huy, Nhị Sát rất hiểu ý dẫn dắt người trong kho hàng ra ngoài, mà người bị dụ chỉ cần vừa ra khỏi cửa sẽ bị thủ hạ của Nhất Sát lập tức tiêu diệt.
Sự tình tiến hành thuận lợi đâu ra đấy, chờ đến khi trong kho hàng kể cả Tam Sát và Cầm Nhi cũng chỉ còn năm người, rốt cuộc gã đàn ông to lớn kia cũng phát hiện thấy người trong kho hàng bị ít đi.
“Lão đại, anh có cảm thấy có gì đó là lạ không?”. Gã đàn ông to lớn do dự hỏi, gã cảm thấy vô cùng bất an.
“Cái gì?”. Hình như gã đầu trọc đã mắng chửi Tam Sát đến mỏi miệng rồi, bực bội ngẩng đầu nhìn gã to lớn kia, lúc này gã mới phát hiện không thấy người trong kho hàng đâu, không khỏi hoảng hốt.
“Mày ra cửa sau nhìn xem!”. Gã trọc đầu hất hàm ra lệnh, vừa nói vừa đi đến trước mặt Tam Sát: “Mẹ kiếp, mày cũng dám dẫn người đến à?!”. Nói xong, gã lại tát một cái nữa, khóe môi Tam Sát lập tức tứa máu, liền nhổ một bãi nước bọt kèm máu vào gã trọc đầu kia.
Gã trọc đầu thẹn quá hóa giận, đang định bắn một phát kết liễu hắn, thì chưa kịp ra tay đã nghe ‘phụt’, tiếng đạn xuyên qua cơ thể vang lên lập tức khiến gã sững người. Gã đàn ông to lớn ra xem xét tình hình ở cửa chậm rãi ngã xuống, hai mắt trợn trừng kinh hoảng, trên trán có một lỗ thủng đen ngòm, thật sự khiến người ta sợ hãi. Chỉ trong giây lát, nơi gã ngã xuống đã biến thành vũng máu.
Gã trọc đầu phản ứng lại, vội kéo Cầm Nhi về phía mình, đặt súng vào đầu cô ta, lúng túng hoảng hốt nhìn xung quanh.
“Ai? Đi ra cho tao! Nếu không bố mày bắn chết nó!”.
Chết tiệt, tên nào vừa bắn vậy?! Tô Y Thược mắng thầm. Cô vốn nấp sau cánh cửa định tìm cơ hội ra tay, giờ thì không thể không mở cửa bước vào.
Gã trọc đầu nhìn thấy người đi ra là một cô gái nhỏ bé yếu đuối liền thở phào nhẹ nhõm.
Tô Y Thược cũng không tỏ ra kích động mà chậm rãi đi về phía Cầm Nhi đang bị khống chế.
“Mày đứng lại đó cho tao! Có nghe không? Còn không dừng lại, tao sẽ giết nó.” Gã trọc đầu đặt súng vào đầu Cầm Nhi, Cầm Nhi cắn chặt moi mình, trong mắt có vẻ cố kìm nén sự sợ hãi. Tuy hiện giờ cô ta rất sợ nhưng lại không kêu khóc câu nào khiến Tô Y Thược thoáng tán thưởng nhìn cô ta.
“Tôi dừng ở đây là được. Anh đừng kích động.” Tô Y Thược giơ hai tay lên ra vẻ mình không có ác ý.
“Mày là ai?”. Gã trọc đầu hơi bình tĩnh lại một chút, to giọng hỏi.
“Tôi là em gái của thủ lĩnh Liệt Diễm.” Tô Y Thược đáp, mặt không biến sắc.
Mọi người đang bày sẵn trận địa ở bên ngoài đều quay sang nhìn nhau, kinh ngạc rơi cằm, cô ấy… cô ấy thành em gái của thủ lĩnh từ bao giờ thế?
Gã trọc đầu nhìn cô nghi hoặc, gã vốn chưa từng gặp bất cứ ai trong Liệt Diễm, trừ Tam Sát thường xuyên xuất hiện khi giao dịch ra, gã hầu như không biết gì về Liệt Diễm cả. Nhưng nếu cô ấy là em gái thủ lĩnh, như vậy không phải hiện giờ xung quanh đều là người của Liệt Diễm sao?
“Chúng ta giao dịch đi.” Thấy gã không phản bác mình, Tô Y Thược tiếp tục bình tĩnh lừa gạt.
“Cái gì?” Gã đầu trọc vốn cảm thấy mình chết chắc rồi, vừa nghe có đường sống, lập tức hỏi lại.
“Đổi tôi lấy cô ấy.”
Tam Sát ngẩn người nhìn cô gái tĩnh lặng như thần Venus kia. Sáu người còn lại cũng ngỡ ngàng trợn trừng mắt nhìn cô gái không sợ chết đó. Tuy bọn họ cũng không biết rõ thực lực của cô lắm, nhưng đây là súng, dù thân thủ của cô có nhanh đến mấy cũng vô dụng. Bầu không khí chợt cứng lại.
Thất Sát muốn lao vào ngăn cản ngay lập tức, thủ lĩnh rơi vào tay người khác là đòn đả kích mạnh đối với Liệt Diễm. Nhất Sát ngăn hắn lại, ra hiệu cho hắn cứ bình tĩnh đừng vội vàng.
Gã trọc đầu tự cân nhắc, đúng là Tô Y Thược có giá trị hơn cô gái trong tay gã, bắt lấy cô ấy chưa biết chừng còn có đường sống.
“Mày từ từ đi lại đây.” Gã trọc đầu cân nhắc thiệt hơn rồi quyết định đổi con tin có giá trị hơn.
Tô Y Thược giơ hai tay lên đi về phía gã, thoáng liếc mắt nhìn Nhị Sát sau lưng gã.
“Ai ở đằng sau?!”. Gã trọc đầu cảnh giác quát to.
“Đừng giết em…”. Nhị Sát ôm đầu ra vẻ sợ hãi kêu lên.
“Nhìn cái bộ dạng yếu đuối của mày kìa. Nếu muốn giữ mạng thì trông con nhóc này chặt vào cho bố mày!” Gã trọc đầu nhìn Nhị Sát giễu cợt, một thủ hạ như vậy ắt sẽ dốc toàn lực làm việc vì mạng sống, cho nên, gã lập tức đẩy cô gái trong tay cho Nhị Sát đã hóa trang.
Nhị Sát đặt ngay súng lên đầu Cẩm Nhi. Gã trọc đầu hài lòng, bắt đầu chuyên tâm đối phó với Tô Y Thược, trong lòng lại mừng thầm, có phải cô gái này được bảo vệ quá tốt nên sợ đến mụ mị đầu óc rồi không?! Thật ngu ngốc, trên tay gã có thêm một lợi thế tức là có thêm cơ hội, gã ngu gì mà bỏ qua.
Tô Y Thược vẫn tiếp tục thong thả đi tới trước mặt gã trọc đầu, lấy ra một sợi dây có treo một vòng tròn nhìn giống đồng tiền cổ đại.
Những người ở bên ngoài theo dõi tình hình đều ngớ người, tình hình này là sao?!
Gã trọc đầu cứ tưởng cô sẽ rút một khẩu súng từ trong ngực ra, nhưng khi thấy rõ đồng tiền đang ra sức lắc lư trước mặt mình, gã kinh ngạc đến quên cả bắt Tô Y Thược lại.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, không khí nhất thời hơi quái dị.
“Bây giờ, nói cho tao biết, ai sai khiến mày?!”. Giọng nói ôn hòa của Tô Y Thược vang lên làm cho người ta mơ mơ hồ hồ.
“Đại ca, cô ấy điên rồi à?”. Thất Sát chán nản nhìn Nhất Sát hỏi, hắn quyết định không chờ Tô Y Thược hạ lệnh nữa mà tự xông vào. Cô gái này xem tivi nhiều quá rồi nên ảo tưởng à?!
Vẻ mặt hơi mê man của Nhất Sát chợt tỉnh táo lại chút, vừa rồi hắn làm sao vậy? Hắn luôn có tính cảnh giác rất cao vậy mà lại thất thần khi nhìn đồng tiền lắc lư kia.
Sức khỏe của Tô Y Thược vừa hồi phục, nhưng cả đêm không ngủ lại dùng thuật thôi miên, cơ thể sắp chống chọi không nổi nữa.
“Là…”. Ánh mắt gã trọc đầu dại đi.
“Pằng!”. một tiếng súng vang lên, gã trọc đầu ngã xuống.
Lại là một súng mất mạng! Chết tiệt, chắc hẳn là người lúc trước bắn chết gã cao to kia để nhắc nhở gã trọc đầu, giờ lại sợ gã làm lộ bí mật nên giết gã. Người đó làm việc thật quá kín kẽ.
“Có người trong chỗ tối.” Tô Y Thược nhắc.
Nhị Sát lột mặt nạ xuống, đỡ Tam Sát bị trói lên, vội vàng bảo vệ ba người họ sau lưng mình.
Khi Ngũ Sát quay trở lại bụi cỏ, gật đầu ra hiệu với Nhị Sát xong, Nhị Sát với dán lớp da vừa vẽ cẩn thận lên mặt, sau đó ung dung bước ra khỏi bụi cỏ.
Hiện giờ hắn đã hoàn toàn biến thành bộ dạng của người vừa bị Ngũ Sát xử lý kia.
“Này, mày đứng đấy làm gì thế? Lão Đại bảo mày đi canh chừng thằng kia cơ mà? Mẹ kiếp mày đi ăn cứt hay sao mà đi chậm thế?!”. Một gã đàn ông to lớn đi ra từ bên trong cánh cửa quát tháo Nhị Sát đã hóa trang thành dáng vẻ của tay sai quèn kia.
Nhị Sát cuống quít xin lỗi, giả vờ sợ hãi rồi đi theo gã đàn ông kia vào trong kho hàng.
“Ở trong à?”. Năm người ngồi trong bụi cỏ vừa nhẹ nhàng thở phào lại nghe giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, không ngờ bọn họ lại không hề phát hiện ra cô đã đến.
“Vâng.” Nhất Sát cung kính đáp.
“Có phát hiện gì không?”. Tô Y Thược cũng ngồi xổm xuống, người ngồi tụ lại với nhau, như vậy cũng có thể quan sát được hết bốn hướng.
Tứ Sát lấy một cái màn hình mini từ trong ngực ra đặt xuống trước mặt Tô Y Thược.
“Nhị Sát hóa trang vào trong rồi.” Tứ Sát chỉ chỉ vào Nhị Sát đã hóa trang ở trên màn hình rồi cung kính lùi sang một bên.
Đây là bên trong kho hàng, không cũ nát như bên ngoài, trong đó có rất nhiều loại vũ khí được treo nghiêm chỉnh trên tường, có khoảng mười người ở trong phòng, phân bố bốn phía của kho hàng, trong tay mỗi người đều có súng. Có hai người bị trói, là Tam Sát và Cầm Nhi. Một gã đàn ông trọc đầu đang cầm súng để vào đầu Cầm Nhi, ra sức chửi bới Tam Sát.
Nhìn Tam Sát bầm dập mặt mũi, Tô Y Thược khẽ nhíu mày.
“Nhất Sát đem theo người đánh phía Đông, Ngũ Sát phía Nam, Lục Sát phía Tây, Thất Sát phía Bắc. Tứ Sát ở lại quan sát động tĩnh xung quanh, tôi lẻn vào. Mục tiêu: Cứu họ ra.” Tô Y Thược hạ lệnh nhanh chóng, ngắn gọn, phong thái Vương giả trời sinh khiến tất cả mọi người đều vô cớ thần phục cô.
“Vâng.” Mọi người nghe xong lập tức tản ra thực hiện theo lệnh.
Chờ tất cả mọi người đã phân bố xong xuôi, Tô Y Thược bắt đầu nghiên cứu hình ảnh trên màn hình trong tay. Không xông vào được, trong tay bọn họ đều có súng, cô không thể mạo hiểm.
“Nhị Sát, không cần biết dùng phương pháp gì, dẫn dụ hai người ở cửa sau đi.” Tô Y Thược nói vào micro mini.
Trên màn hình, Nhị Sát đi đến bên hai người kia, không biết nói gì mà hai người họ đầy vẻ bực bội đi ra cửa, không ai chú ý đến chuyện thiếu mất hai người.
Tiếp theo không cần Tô Y Thược chỉ huy, Nhị Sát rất hiểu ý dẫn dắt người trong kho hàng ra ngoài, mà người bị dụ chỉ cần vừa ra khỏi cửa sẽ bị thủ hạ của Nhất Sát lập tức tiêu diệt.
Sự tình tiến hành thuận lợi đâu ra đấy, chờ đến khi trong kho hàng kể cả Tam Sát và Cầm Nhi cũng chỉ còn năm người, rốt cuộc gã đàn ông to lớn kia cũng phát hiện thấy người trong kho hàng bị ít đi.
“Lão đại, anh có cảm thấy có gì đó là lạ không?”. Gã đàn ông to lớn do dự hỏi, gã cảm thấy vô cùng bất an.
“Cái gì?”. Hình như gã đầu trọc đã mắng chửi Tam Sát đến mỏi miệng rồi, bực bội ngẩng đầu nhìn gã to lớn kia, lúc này gã mới phát hiện không thấy người trong kho hàng đâu, không khỏi hoảng hốt.
“Mày ra cửa sau nhìn xem!”. Gã trọc đầu hất hàm ra lệnh, vừa nói vừa đi đến trước mặt Tam Sát: “Mẹ kiếp, mày cũng dám dẫn người đến à?!”. Nói xong, gã lại tát một cái nữa, khóe môi Tam Sát lập tức tứa máu, liền nhổ một bãi nước bọt kèm máu vào gã trọc đầu kia.
Gã trọc đầu thẹn quá hóa giận, đang định bắn một phát kết liễu hắn, thì chưa kịp ra tay đã nghe ‘phụt’, tiếng đạn xuyên qua cơ thể vang lên lập tức khiến gã sững người. Gã đàn ông to lớn ra xem xét tình hình ở cửa chậm rãi ngã xuống, hai mắt trợn trừng kinh hoảng, trên trán có một lỗ thủng đen ngòm, thật sự khiến người ta sợ hãi. Chỉ trong giây lát, nơi gã ngã xuống đã biến thành vũng máu.
Gã trọc đầu phản ứng lại, vội kéo Cầm Nhi về phía mình, đặt súng vào đầu cô ta, lúng túng hoảng hốt nhìn xung quanh.
“Ai? Đi ra cho tao! Nếu không bố mày bắn chết nó!”.
Chết tiệt, tên nào vừa bắn vậy?! Tô Y Thược mắng thầm. Cô vốn nấp sau cánh cửa định tìm cơ hội ra tay, giờ thì không thể không mở cửa bước vào.
Gã trọc đầu nhìn thấy người đi ra là một cô gái nhỏ bé yếu đuối liền thở phào nhẹ nhõm.
Tô Y Thược cũng không tỏ ra kích động mà chậm rãi đi về phía Cầm Nhi đang bị khống chế.
“Mày đứng lại đó cho tao! Có nghe không? Còn không dừng lại, tao sẽ giết nó.” Gã trọc đầu đặt súng vào đầu Cầm Nhi, Cầm Nhi cắn chặt moi mình, trong mắt có vẻ cố kìm nén sự sợ hãi. Tuy hiện giờ cô ta rất sợ nhưng lại không kêu khóc câu nào khiến Tô Y Thược thoáng tán thưởng nhìn cô ta.
“Tôi dừng ở đây là được. Anh đừng kích động.” Tô Y Thược giơ hai tay lên ra vẻ mình không có ác ý.
“Mày là ai?”. Gã trọc đầu hơi bình tĩnh lại một chút, to giọng hỏi.
“Tôi là em gái của thủ lĩnh Liệt Diễm.” Tô Y Thược đáp, mặt không biến sắc.
Mọi người đang bày sẵn trận địa ở bên ngoài đều quay sang nhìn nhau, kinh ngạc rơi cằm, cô ấy… cô ấy thành em gái của thủ lĩnh từ bao giờ thế?
Gã trọc đầu nhìn cô nghi hoặc, gã vốn chưa từng gặp bất cứ ai trong Liệt Diễm, trừ Tam Sát thường xuyên xuất hiện khi giao dịch ra, gã hầu như không biết gì về Liệt Diễm cả. Nhưng nếu cô ấy là em gái thủ lĩnh, như vậy không phải hiện giờ xung quanh đều là người của Liệt Diễm sao?
“Chúng ta giao dịch đi.” Thấy gã không phản bác mình, Tô Y Thược tiếp tục bình tĩnh lừa gạt.
“Cái gì?” Gã đầu trọc vốn cảm thấy mình chết chắc rồi, vừa nghe có đường sống, lập tức hỏi lại.
“Đổi tôi lấy cô ấy.”
Tam Sát ngẩn người nhìn cô gái tĩnh lặng như thần Venus kia. Sáu người còn lại cũng ngỡ ngàng trợn trừng mắt nhìn cô gái không sợ chết đó. Tuy bọn họ cũng không biết rõ thực lực của cô lắm, nhưng đây là súng, dù thân thủ của cô có nhanh đến mấy cũng vô dụng. Bầu không khí chợt cứng lại.
Thất Sát muốn lao vào ngăn cản ngay lập tức, thủ lĩnh rơi vào tay người khác là đòn đả kích mạnh đối với Liệt Diễm. Nhất Sát ngăn hắn lại, ra hiệu cho hắn cứ bình tĩnh đừng vội vàng.
Gã trọc đầu tự cân nhắc, đúng là Tô Y Thược có giá trị hơn cô gái trong tay gã, bắt lấy cô ấy chưa biết chừng còn có đường sống.
“Mày từ từ đi lại đây.” Gã trọc đầu cân nhắc thiệt hơn rồi quyết định đổi con tin có giá trị hơn.
Tô Y Thược giơ hai tay lên đi về phía gã, thoáng liếc mắt nhìn Nhị Sát sau lưng gã.
“Ai ở đằng sau?!”. Gã trọc đầu cảnh giác quát to.
“Đừng giết em…”. Nhị Sát ôm đầu ra vẻ sợ hãi kêu lên.
“Nhìn cái bộ dạng yếu đuối của mày kìa. Nếu muốn giữ mạng thì trông con nhóc này chặt vào cho bố mày!” Gã trọc đầu nhìn Nhị Sát giễu cợt, một thủ hạ như vậy ắt sẽ dốc toàn lực làm việc vì mạng sống, cho nên, gã lập tức đẩy cô gái trong tay cho Nhị Sát đã hóa trang.
Nhị Sát đặt ngay súng lên đầu Cẩm Nhi. Gã trọc đầu hài lòng, bắt đầu chuyên tâm đối phó với Tô Y Thược, trong lòng lại mừng thầm, có phải cô gái này được bảo vệ quá tốt nên sợ đến mụ mị đầu óc rồi không?! Thật ngu ngốc, trên tay gã có thêm một lợi thế tức là có thêm cơ hội, gã ngu gì mà bỏ qua.
Tô Y Thược vẫn tiếp tục thong thả đi tới trước mặt gã trọc đầu, lấy ra một sợi dây có treo một vòng tròn nhìn giống đồng tiền cổ đại.
Những người ở bên ngoài theo dõi tình hình đều ngớ người, tình hình này là sao?!
Gã trọc đầu cứ tưởng cô sẽ rút một khẩu súng từ trong ngực ra, nhưng khi thấy rõ đồng tiền đang ra sức lắc lư trước mặt mình, gã kinh ngạc đến quên cả bắt Tô Y Thược lại.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, không khí nhất thời hơi quái dị.
“Bây giờ, nói cho tao biết, ai sai khiến mày?!”. Giọng nói ôn hòa của Tô Y Thược vang lên làm cho người ta mơ mơ hồ hồ.
“Đại ca, cô ấy điên rồi à?”. Thất Sát chán nản nhìn Nhất Sát hỏi, hắn quyết định không chờ Tô Y Thược hạ lệnh nữa mà tự xông vào. Cô gái này xem tivi nhiều quá rồi nên ảo tưởng à?!
Vẻ mặt hơi mê man của Nhất Sát chợt tỉnh táo lại chút, vừa rồi hắn làm sao vậy? Hắn luôn có tính cảnh giác rất cao vậy mà lại thất thần khi nhìn đồng tiền lắc lư kia.
Sức khỏe của Tô Y Thược vừa hồi phục, nhưng cả đêm không ngủ lại dùng thuật thôi miên, cơ thể sắp chống chọi không nổi nữa.
“Là…”. Ánh mắt gã trọc đầu dại đi.
“Pằng!”. một tiếng súng vang lên, gã trọc đầu ngã xuống.
Lại là một súng mất mạng! Chết tiệt, chắc hẳn là người lúc trước bắn chết gã cao to kia để nhắc nhở gã trọc đầu, giờ lại sợ gã làm lộ bí mật nên giết gã. Người đó làm việc thật quá kín kẽ.
“Có người trong chỗ tối.” Tô Y Thược nhắc.
Nhị Sát lột mặt nạ xuống, đỡ Tam Sát bị trói lên, vội vàng bảo vệ ba người họ sau lưng mình.