“Ở bên này.” Nhất Sát dẫn đường cho Tô Y Thược đi xuyên qua khách mời, cũng nhân tiện giúp cô ngăn cản hết các ánh mắt hứng thú từ khắp nơi phóng đến. Dù Tô Y Thược đeo mặt nạ, nhưng chiếc váy trắng liền thân dài cùng với khí chất toát ra từ người cô vẫn rất hấp dẫn mọi người. Hơn nữa, việc Nhất Sát đi bên cạnh cô có hàm nghĩa như thế nào thì không cần nói cũng biết.
Hôm nay là ngày tổ chức Hội Lưu Ly, thời gian ấn định vào 6h30. Địa điểm tổ chức là ở làng rượu Napa của bang California, nước Mỹ, một thị trấn nhỏ mang đậm chất châu Âu.
Tiệc rượu không được tổ chức ở một nhà hàng lớn sang trọng rực rỡ, mà là ở một ngôi nhà bình dân ấm áp mang phong cách cổ điển khiến Tô Y Thược hơi ngạc nhiên. Trong nhà, hoa cỏ ở khắp mọi nơi, mùi thơm lan ra bốn phía. Những tán lá cây rất to tạo ra những bóng loang lổ dưới ánh đèn, tuy lúc này trời đã tối hẳn, nhưng ở vườn hoa ngoài trời, đèn đuốc vẫn sáng trưng.
“Tiểu thư, rượu vang đỏ năm 78 ạ.” Một người bồi bàn mặc vest đen bê khay đến đứng trước mặt Tô Y Thược.
Tô Y Thược đang quan sát mọi người xung quanh, lần này cô đến có hai mục đích, một là đến tìm tên Koster kia, còn hai là gặp lại Văn Quân, người đàn ông đó có thể là bố ruột của cô. Có lẽ còn có nguyên nhân thứ ba nữa… chỉ là, cô không muốn nghĩ tới…
“Không cần, cảm ơn.” Tô Y Thược lịch sự từ chối, định rời đi.
“Đưa cho tôi. Tôi cũng không phải dạng người không biết thưởng thức như vậy.” Một giọng điệu du dương lại mang theo vẻ trào phúng vang lên bên cạnh.
Tô Y Thược quay sang nhìn người phụ nữ mặc chiếc váy hồng nhạt hở ngực, vẻ mặt hung hăng vênh váo đang đứng cạnh mình.
“À… thật ngại quá, thưa cô, đây là của vị tiên sinh bên kia gọi để mời vị tiểu thư này ạ.” Bồi bàn khó xử nhìn người phụ nữ đã cầm lấy ly rượu, giọng nói hơi kích động, cậu ta không dám chọc vào người ở đây đâu!
Tô Y Thược nhìn về phía người bồi bàn đang chỉ, đó là một người mặc bộ vest màu lam, hoàn toàn nổi bật lên dáng người thon dài của anh ta. Lúc này anh ta đang quay lưng về phía cô, nhưng cô cảm thấy anh ta rất quen thuộc.
Xung quanh vang lên những tiếng cười lén, người phụ nữ này là Sophie, người Pháp. Những ai tham gia hội Lưu Ly đều biết cô ta là tình nhân của Koster, nhờ có kỹ thuật ve vãn cao siêu nên vẫn được ở lại bên cạnh Koster, cũng vì vậy mà luôn chẳng coi ai ra gì.
“Cô là?”. Tô Y Thược hỏi, thu lại tầm mắt đang nhìn về phía người đàn ông mặc đồ Tây kia.
Sophie đang định nổi giận, nghe câu hỏi này của Tô Y Thược, lập tức lấy lại khí thế, ưỡn căng ngực lên, đắc ý nói: “Biết Koster không? Đó là người đàn ông của tôi!”. Hôm nay tất cả mọi người đều chú ý đến con nhóc mới tới này, lờ cô ta đi, cô ta làm sao có thể chịu được khi phong thái của mình bị một con nhóc con không rõ lai lịch cướp mất được chứ, nên mới cố tình đi ra đây dằn mặt một chút, cũng để cho con nhóc kia biết ai mới là người phụ nữ được chú ý nhất ở đây!
“Không biết.” Tô Y Thược nghiêm túc đáp. Cô thật sự không biết Koster, nên cô hoàn toàn không có ý khiêu khích, chỉ đơn giản là trả lời thôi.
Câu trả lời của Tô Y Thược khiến ánh mắt xung quanh càng trở nên suồng sã hơn, tiếng cười trộm cũng lớn hơn một chút, họ chỉ thấy Tô Y Thược khiêu khích Sophie, mà không có ai tử tế giải thích cho cô biết rốt cuộc Koster là ai, dù sao cũng chẳng liên quan gì tới họ. Người ở đây, thật quá lạnh lùng.
Vẻ chán nản chợt hiện lên trong mắt Tô Y Thược, đột nhiên cô không muốn để ý đến người phụ nữ kia nữa, liền quay người bước đi.
Sophie cảm thấy Tô Y Thược cố tình nói như vậy, ở đây làm gì có ai không biết Koster, cô ấy như thế không phải là không nể mặt Sophie này sao?! Cô ta nhất định phải cho con nhóc con kia một bài học, dù sao cũng có hắn giải quyết hậu quả giúp cô ta rồi. Nghĩ vậy, cô ta ngang nhiên chặn trước mặt Tô Y Thược.
“Này, nói còn chưa được hai câu đã đi như vậy có phải là quá vô lễ không?”.
Nhất Sát nhìn thấy vẻ mất kiên nhẫn hiện ra trong hai đôi mắt lộ ra ngoài mặt nạ của Tô Y Thược, vì vậy liền đứng chắn trước mặt cô.
“Tiểu thư, nếu biết điều thì đừng đứng đây gây chuyện, muốn giữ vinh hoa phú quý của cô thì nên biết điều một chút.” Giọng điệu của Nhất Sát đầy vẻ lạnh lùng, quyết liệt. Nhìn Nhất Sát như vậy, Tô Y Thược thực sự không ngờ một người bình thường vốn trầm tĩnh như hắn, lúc nói mấy lời đe dọa này cũng khí thế như vậy.
Hiển nhiên là ngữ khí của Nhất Sát đã khiến Sophie sợ hãi. Nhân lúc cô ta còn đang ngẩn người, Tô Y Thược liền đi cùng Nhất Sát vào phòng trong. Ở bên ngoài không có người cô cần tìm.
Chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng Tô Y Thược, Sophie mới bình tĩnh lại. Chuyện này là sao? Không ngờ cô ta lại bị một con nhóc con chơi cho một vố!!! Ở đây làm gì có ai không nể mặt cô ta, dù Nhất Sát lúc nào cũng ở bên cạnh thủ lĩnh Liệt Diễm kia đang đi cạnh cô, thì cũng không tới lượt một con nhóc con như cô lên mặt với cô ta!
“Cười cái gì mà cười?!”. Sophie tức giận quát tháo những người đang cười nhạo xung quanh.
Mọi người lập tức thu mắt lại.
“Hừ.” Sophie khôi phục thái độ vênh vênh tự đắc, đi về phía Tô Y Thược vừa rời đi. Cô ta nhất định phải dạy dỗ con nhóc con đó một trận ra trò!
Ở trong nhà, Văn Ôn Nhi cũng mặc một bộ váy trắng đang đứng tiếp khách cùng Văn Quân. Văn Quân vẫn khiến người ta không đoán được gì như lúc mới gặp, lúc nói chuyện với người khác đều giữ nụ cười trên mặt nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất xa cách.
Tô Y Thược ngồi trên ghế salon ở trong góc phòng, Nhất Sát đứng thẳng bên cạnh chờ chỉ thị của cô.
Không biết vì sao trên đời này thiếu đi người tên Tô Lưu Ly đó, mà tên đàn ông kia vẫn còn sống yên ổn đến bây giờ?! Vì sao ông ta không theo hầu bà luôn chứ?!!! Nghe tiếng đàn du dương, trong lòng Tô Y Thược lại cuộn sóng.
Đột nhiên, tầm mắt mọi người đều tập trung về phía cửa, đây cũng là lần đầu tiên Văn Quân tự đi ra cửa. Điều này khiến mọi người đều thấy lạ, ai mà có vinh dự được ‘Ôn thần’ Văn Quân đích thân ra cửa đón thế?!
“Tiểu thư, không ngại nếu tôi ngồi đây chứ?”. Có một người không chú ý đến ồn ào ngoài cửa như những người khác, mà nhẹ giọng hỏi Tô Y Thược.
Tô Y Thược ngước mắt lên, một người đàn ông bình thường không có gì đặc biệt, chỉ có đôi mắt sâu thẳm có thần là khiến người ta chú ý, còn ba nốt ruồi ở khóe môi đã bộc lộ rõ thân phận của người này — Koster!
“Không.” Tô Y Thược cụp mắt xuống, thản nhiên như không có chuyện gì.
Từ khi Tô Y Thược vừa bước vào cửa, Koster đã chú ý đến cô. Tuy hắn ta không điều tra ra được chuyện nội bộ của tổ chức Liệt Diễm này, nhưng hắn ta biết Nhất Sát, như vậy, thân phận của cô đương nhiên là thủ lĩnh của Liệt Diễm. Có điều, đột nhiên Liệt Diễm đổi thủ lĩnh, hơn nữa còn là một cô gái trẻ như vậy cũng khiến hắn ta hơi tò mò. Đoạn đối thoại vừa rồi giữa cô và Sophie cũng không lọt khỏi tai hắn ta một chữ nào, vì thế, sự hứng thú của hắn ta đối với cô từ một chút xíu đã dâng cao lên rất nhiều.
Sau khi lịch thiệp ngồi xuống, Koster không lên tiếng nữa, hai người mang hai tâm tư khác nhau.
“Tên nhóc nhà cậu bây giờ mới đến, không nể mặt tôi hả?!”. Tiếng nói của Văn Quân lọt vào tai Tô Y Thược.
Ánh mắt cô cũng dời về phía cửa.
“Bác Văn mời cháu, cháu sao dám không nể mặt chứ.” Lâm Mạc Tang cười trả lời Văn Quân. Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong đại sảnh. Lâm Mạc Tang đeo mặt nạ giống Tô Y Thược. Tuy mọi người chưa từng thấy khuôn mặt thật của anh, nhưng giọng nói trầm khàn của anh cùng với dáng người cao gầy lập tức thu hút sự ái mộ của phần lớn thiếu nữ nơi đây. Hơn nữa, quan hệ giữa anh và Văn Quân luôn vô cùng tốt, chỉ tiếc là ánh mắt câu hồn đó lại chưa từng dừng lại ở bất cứ người phụ nữ nào.
“Cậu không dám là tốt rồi, Ôn Nhi nhà tôi nghe thấy cậu sẽ tới mà cứ nhắc suốt từ sáng sớm tới giờ.” Mặt Văn Quân bớt đi vẻ xa cách bình thường, vừa bông đùa vừa vỗ nhẹ vào vai Lâm Mạc Tang.
“Đâu có ạ…” Văn Ôn Nhi nhỏ giọng cãi lại, ánh mắt vẫn hướng về phía Lâm Mạc Tang.
“Ha ha…”. Lâm Mạc Tang cười khẽ nhưng nụ cười lại không chạm tới đáy mắt. Cô ấy đâu? Vừa rồi anh đã nhìn quanh một vòng nhưng không tìm thấy bóng Tô Y Thược.
“Vậy cậu tán gẫu với Ôn Nhi một lát đi, tôi đi tiếp những người khác trước đã.” Văn Quân trân trọng nhìn Lâm Mạc Tang như muốn phó thác chuyện gì đó rất quan trọng vậy. Ông ta vẫn luôn đánh giá cao Lâm Mạc Tang, muốn gửi gắm con gái mình cho anh. Hôm trước ông ta cũng đã nói với anh chuyện về Ôn Nhi nhưng không ngờ lại bị từ chối. Lần này, ông ta định sẽ trực tiếp tuyên bố hôn sự của họ trước mặt mọi người, ông ta không tin anh sẽ không nể mặt ông ta!!!
Văn Ôn Nhi hơi ngượng ngùng nhìn Lâm Mạc Tang, nhưng Lâm Mạc Tang lại không hề để ý đến sắc mặt của cô ta, tiếp tục tìm kiếm bóng dáng Tô Y Thược.
Từ khi anh vừa xuất hiện, Tô Y Thược đã nhận ra anh, cũng không bỏ sót vẻ ái mộ trên mặt Văn Ôn Nhi. Có lẽ, Văn Ôn Nhi càng phù hợp với anh hơn… Tuy biết rằng Văn Ôn Nhi có thể là con của ông ta và người phụ nữ khác, nhưng cô lại không ghét cô ấy. Trong lòng cô, Văn Ôn Nhi vẫn luôn là một cô gái lương thiện…
“Ở bên này.” Nhất Sát dẫn đường cho Tô Y Thược đi xuyên qua khách mời, cũng nhân tiện giúp cô ngăn cản hết các ánh mắt hứng thú từ khắp nơi phóng đến. Dù Tô Y Thược đeo mặt nạ, nhưng chiếc váy trắng liền thân dài cùng với khí chất toát ra từ người cô vẫn rất hấp dẫn mọi người. Hơn nữa, việc Nhất Sát đi bên cạnh cô có hàm nghĩa như thế nào thì không cần nói cũng biết.
Hôm nay là ngày tổ chức Hội Lưu Ly, thời gian ấn định vào h. Địa điểm tổ chức là ở làng rượu Napa của bang California, nước Mỹ, một thị trấn nhỏ mang đậm chất châu Âu.
Tiệc rượu không được tổ chức ở một nhà hàng lớn sang trọng rực rỡ, mà là ở một ngôi nhà bình dân ấm áp mang phong cách cổ điển khiến Tô Y Thược hơi ngạc nhiên. Trong nhà, hoa cỏ ở khắp mọi nơi, mùi thơm lan ra bốn phía. Những tán lá cây rất to tạo ra những bóng loang lổ dưới ánh đèn, tuy lúc này trời đã tối hẳn, nhưng ở vườn hoa ngoài trời, đèn đuốc vẫn sáng trưng.
“Tiểu thư, rượu vang đỏ năm ạ.” Một người bồi bàn mặc vest đen bê khay đến đứng trước mặt Tô Y Thược.
Tô Y Thược đang quan sát mọi người xung quanh, lần này cô đến có hai mục đích, một là đến tìm tên Koster kia, còn hai là gặp lại Văn Quân, người đàn ông đó có thể là bố ruột của cô. Có lẽ còn có nguyên nhân thứ ba nữa… chỉ là, cô không muốn nghĩ tới…
“Không cần, cảm ơn.” Tô Y Thược lịch sự từ chối, định rời đi.
“Đưa cho tôi. Tôi cũng không phải dạng người không biết thưởng thức như vậy.” Một giọng điệu du dương lại mang theo vẻ trào phúng vang lên bên cạnh.
Tô Y Thược quay sang nhìn người phụ nữ mặc chiếc váy hồng nhạt hở ngực, vẻ mặt hung hăng vênh váo đang đứng cạnh mình.
“À… thật ngại quá, thưa cô, đây là của vị tiên sinh bên kia gọi để mời vị tiểu thư này ạ.” Bồi bàn khó xử nhìn người phụ nữ đã cầm lấy ly rượu, giọng nói hơi kích động, cậu ta không dám chọc vào người ở đây đâu!
Tô Y Thược nhìn về phía người bồi bàn đang chỉ, đó là một người mặc bộ vest màu lam, hoàn toàn nổi bật lên dáng người thon dài của anh ta. Lúc này anh ta đang quay lưng về phía cô, nhưng cô cảm thấy anh ta rất quen thuộc.
Xung quanh vang lên những tiếng cười lén, người phụ nữ này là Sophie, người Pháp. Những ai tham gia hội Lưu Ly đều biết cô ta là tình nhân của Koster, nhờ có kỹ thuật ve vãn cao siêu nên vẫn được ở lại bên cạnh Koster, cũng vì vậy mà luôn chẳng coi ai ra gì.
“Cô là?”. Tô Y Thược hỏi, thu lại tầm mắt đang nhìn về phía người đàn ông mặc đồ Tây kia.
Sophie đang định nổi giận, nghe câu hỏi này của Tô Y Thược, lập tức lấy lại khí thế, ưỡn căng ngực lên, đắc ý nói: “Biết Koster không? Đó là người đàn ông của tôi!”. Hôm nay tất cả mọi người đều chú ý đến con nhóc mới tới này, lờ cô ta đi, cô ta làm sao có thể chịu được khi phong thái của mình bị một con nhóc con không rõ lai lịch cướp mất được chứ, nên mới cố tình đi ra đây dằn mặt một chút, cũng để cho con nhóc kia biết ai mới là người phụ nữ được chú ý nhất ở đây!
“Không biết.” Tô Y Thược nghiêm túc đáp. Cô thật sự không biết Koster, nên cô hoàn toàn không có ý khiêu khích, chỉ đơn giản là trả lời thôi.
Câu trả lời của Tô Y Thược khiến ánh mắt xung quanh càng trở nên suồng sã hơn, tiếng cười trộm cũng lớn hơn một chút, họ chỉ thấy Tô Y Thược khiêu khích Sophie, mà không có ai tử tế giải thích cho cô biết rốt cuộc Koster là ai, dù sao cũng chẳng liên quan gì tới họ. Người ở đây, thật quá lạnh lùng.
Vẻ chán nản chợt hiện lên trong mắt Tô Y Thược, đột nhiên cô không muốn để ý đến người phụ nữ kia nữa, liền quay người bước đi.
Sophie cảm thấy Tô Y Thược cố tình nói như vậy, ở đây làm gì có ai không biết Koster, cô ấy như thế không phải là không nể mặt Sophie này sao?! Cô ta nhất định phải cho con nhóc con kia một bài học, dù sao cũng có hắn giải quyết hậu quả giúp cô ta rồi. Nghĩ vậy, cô ta ngang nhiên chặn trước mặt Tô Y Thược.
“Này, nói còn chưa được hai câu đã đi như vậy có phải là quá vô lễ không?”.
Nhất Sát nhìn thấy vẻ mất kiên nhẫn hiện ra trong hai đôi mắt lộ ra ngoài mặt nạ của Tô Y Thược, vì vậy liền đứng chắn trước mặt cô.
“Tiểu thư, nếu biết điều thì đừng đứng đây gây chuyện, muốn giữ vinh hoa phú quý của cô thì nên biết điều một chút.” Giọng điệu của Nhất Sát đầy vẻ lạnh lùng, quyết liệt. Nhìn Nhất Sát như vậy, Tô Y Thược thực sự không ngờ một người bình thường vốn trầm tĩnh như hắn, lúc nói mấy lời đe dọa này cũng khí thế như vậy.
Hiển nhiên là ngữ khí của Nhất Sát đã khiến Sophie sợ hãi. Nhân lúc cô ta còn đang ngẩn người, Tô Y Thược liền đi cùng Nhất Sát vào phòng trong. Ở bên ngoài không có người cô cần tìm.
Chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng Tô Y Thược, Sophie mới bình tĩnh lại. Chuyện này là sao? Không ngờ cô ta lại bị một con nhóc con chơi cho một vố!!! Ở đây làm gì có ai không nể mặt cô ta, dù Nhất Sát lúc nào cũng ở bên cạnh thủ lĩnh Liệt Diễm kia đang đi cạnh cô, thì cũng không tới lượt một con nhóc con như cô lên mặt với cô ta!
“Cười cái gì mà cười?!”. Sophie tức giận quát tháo những người đang cười nhạo xung quanh.
Mọi người lập tức thu mắt lại.
“Hừ.” Sophie khôi phục thái độ vênh vênh tự đắc, đi về phía Tô Y Thược vừa rời đi. Cô ta nhất định phải dạy dỗ con nhóc con đó một trận ra trò!
Ở trong nhà, Văn Ôn Nhi cũng mặc một bộ váy trắng đang đứng tiếp khách cùng Văn Quân. Văn Quân vẫn khiến người ta không đoán được gì như lúc mới gặp, lúc nói chuyện với người khác đều giữ nụ cười trên mặt nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất xa cách.
Tô Y Thược ngồi trên ghế salon ở trong góc phòng, Nhất Sát đứng thẳng bên cạnh chờ chỉ thị của cô.
Không biết vì sao trên đời này thiếu đi người tên Tô Lưu Ly đó, mà tên đàn ông kia vẫn còn sống yên ổn đến bây giờ?! Vì sao ông ta không theo hầu bà luôn chứ?!!! Nghe tiếng đàn du dương, trong lòng Tô Y Thược lại cuộn sóng.
Đột nhiên, tầm mắt mọi người đều tập trung về phía cửa, đây cũng là lần đầu tiên Văn Quân tự đi ra cửa. Điều này khiến mọi người đều thấy lạ, ai mà có vinh dự được ‘Ôn thần’ Văn Quân đích thân ra cửa đón thế?!
“Tiểu thư, không ngại nếu tôi ngồi đây chứ?”. Có một người không chú ý đến ồn ào ngoài cửa như những người khác, mà nhẹ giọng hỏi Tô Y Thược.
Tô Y Thược ngước mắt lên, một người đàn ông bình thường không có gì đặc biệt, chỉ có đôi mắt sâu thẳm có thần là khiến người ta chú ý, còn ba nốt ruồi ở khóe môi đã bộc lộ rõ thân phận của người này — Koster!
“Không.” Tô Y Thược cụp mắt xuống, thản nhiên như không có chuyện gì.
Từ khi Tô Y Thược vừa bước vào cửa, Koster đã chú ý đến cô. Tuy hắn ta không điều tra ra được chuyện nội bộ của tổ chức Liệt Diễm này, nhưng hắn ta biết Nhất Sát, như vậy, thân phận của cô đương nhiên là thủ lĩnh của Liệt Diễm. Có điều, đột nhiên Liệt Diễm đổi thủ lĩnh, hơn nữa còn là một cô gái trẻ như vậy cũng khiến hắn ta hơi tò mò. Đoạn đối thoại vừa rồi giữa cô và Sophie cũng không lọt khỏi tai hắn ta một chữ nào, vì thế, sự hứng thú của hắn ta đối với cô từ một chút xíu đã dâng cao lên rất nhiều.
Sau khi lịch thiệp ngồi xuống, Koster không lên tiếng nữa, hai người mang hai tâm tư khác nhau.
“Tên nhóc nhà cậu bây giờ mới đến, không nể mặt tôi hả?!”. Tiếng nói của Văn Quân lọt vào tai Tô Y Thược.
Ánh mắt cô cũng dời về phía cửa.
“Bác Văn mời cháu, cháu sao dám không nể mặt chứ.” Lâm Mạc Tang cười trả lời Văn Quân. Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong đại sảnh. Lâm Mạc Tang đeo mặt nạ giống Tô Y Thược. Tuy mọi người chưa từng thấy khuôn mặt thật của anh, nhưng giọng nói trầm khàn của anh cùng với dáng người cao gầy lập tức thu hút sự ái mộ của phần lớn thiếu nữ nơi đây. Hơn nữa, quan hệ giữa anh và Văn Quân luôn vô cùng tốt, chỉ tiếc là ánh mắt câu hồn đó lại chưa từng dừng lại ở bất cứ người phụ nữ nào.
“Cậu không dám là tốt rồi, Ôn Nhi nhà tôi nghe thấy cậu sẽ tới mà cứ nhắc suốt từ sáng sớm tới giờ.” Mặt Văn Quân bớt đi vẻ xa cách bình thường, vừa bông đùa vừa vỗ nhẹ vào vai Lâm Mạc Tang.
“Đâu có ạ…” Văn Ôn Nhi nhỏ giọng cãi lại, ánh mắt vẫn hướng về phía Lâm Mạc Tang.
“Ha ha…”. Lâm Mạc Tang cười khẽ nhưng nụ cười lại không chạm tới đáy mắt. Cô ấy đâu? Vừa rồi anh đã nhìn quanh một vòng nhưng không tìm thấy bóng Tô Y Thược.
“Vậy cậu tán gẫu với Ôn Nhi một lát đi, tôi đi tiếp những người khác trước đã.” Văn Quân trân trọng nhìn Lâm Mạc Tang như muốn phó thác chuyện gì đó rất quan trọng vậy. Ông ta vẫn luôn đánh giá cao Lâm Mạc Tang, muốn gửi gắm con gái mình cho anh. Hôm trước ông ta cũng đã nói với anh chuyện về Ôn Nhi nhưng không ngờ lại bị từ chối. Lần này, ông ta định sẽ trực tiếp tuyên bố hôn sự của họ trước mặt mọi người, ông ta không tin anh sẽ không nể mặt ông ta!!!
Văn Ôn Nhi hơi ngượng ngùng nhìn Lâm Mạc Tang, nhưng Lâm Mạc Tang lại không hề để ý đến sắc mặt của cô ta, tiếp tục tìm kiếm bóng dáng Tô Y Thược.
Từ khi anh vừa xuất hiện, Tô Y Thược đã nhận ra anh, cũng không bỏ sót vẻ ái mộ trên mặt Văn Ôn Nhi. Có lẽ, Văn Ôn Nhi càng phù hợp với anh hơn… Tuy biết rằng Văn Ôn Nhi có thể là con của ông ta và người phụ nữ khác, nhưng cô lại không ghét cô ấy. Trong lòng cô, Văn Ôn Nhi vẫn luôn là một cô gái lương thiện…