“Anh… là chồng em thật sao?”. Tô Y Thược nghi ngờ đi vòng quanh Lâm Mạc Tang hai vòng.
“Đúng thế, nếu không thì sao anh lại ở bên cạnh em?”.
Tô Y Thược như đang ngẫm nghĩ xem lời anh nói là thật hay giả, hai mắt nheo lại nhìn Lâm Mạc Tang từ trên xuống dưới.
Tầm mắt của Lâm Mạc Tang cũng dao động theo Tô Y Thược.
“Ừm, nhìn anh không có vẻ đang lừa em.” Cuối cùng Tô Y Thược cũng hài lòng kết luận, “Em vẫn muốn uống tiếp, anh gọi anh ta quay lại giúp em!” Tô Y Thược chỉ chỉ ly rượu đã trống không, lại chỉ chỉ người bartender đã chạy tới góc phòng, yêu cầu anh.
Lâm Mạc Tang không ngờ sau khi uống say rồi Tô Y Thược không thèm nhớ ai cả, hơn nữa, độ nhạy cảm và đề phòng người khác cũng đều giảm hẳn. Cô thế này thực sự rất dễ bị người ta lừa bán đi mất.
“Lại đây, về nhà anh sẽ cho em uống thứ rượu còn ngon hơn.” Lâm Mạc Tang thanh toán tiền rồi úp úp mở mở đỡ Tô Y Thược ra cửa, còn uống nữa thì cô ngất xỉu mất.
Lần này Tô Y Thược không giãy dụa nữa, chỉ luôn miệng lầm bầm làu bàu nói: “Anh nói rồi đấy nhé, em muốn uống rất nhiều rất nhiều rất nhiều… như thế cũng có thể quên đi rất nhiều rất nhiều rất nhiều chuyện…” Giọng cô càng lúc càng nhỏ.
Nhìn Tô Y Thược ngủ say ngã vào lòng mình, Lâm Mạc Tang ngồi xổm người xuống đỡ cô lên lưng mình. Xem ra, đêm nay anh phải làm phu cõng vợ miễn phí một phen rồi.
***
Khi Tô Y Thược tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ ra. Cô lắc lắc đầu rồi nhìn quanh bốn phía. Đây hình như là phòng của cô và Lâm Mạc Tang. Nhưng cô về như thế nào? Tô Y Thược nhíu mày!!!
Không nhớ rõ!!!
Vừa bước vào phòng, Lâm Mạc Tang đã nhìn thấy ngay Tô Y Thược ngồi trên giường với vẻ mặt mơ mơ hồ hồ.
“Em… sao em lại ở đây?”. Cất tiếng hỏi xong Tô Y Thược mới phát hiện ra giọng nói của mình khô khốc, cổ họng vừa nóng vừa cay.
Lâm Mạc Tang không đáp lời mà hơi ngạc nhiên nhìn ngực Tô Y Thược.
Tô Y Thược cúi đầu nhìn theo bản năng. Ai đã thay áo ngủ cho cô?!!! Cổ áo thấp có thể nhìn thấy chiếc áo ngực màu hồng phấn như ẩn như hiện, mà lúc này, Lâm Mạc Tang đang nhìn chằm chằm vào đúng chỗ đó.
Tô Y Thược lập tức kéo chăn lên che đi cảnh xuân bị lộ ra ngoài của mình, trừng mắt hừ hừ nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Lâm Mạc Tang.
“Thứ nên nhìn hay không nên nhìn thì anh cũng đều nhìn thấy hết rồi.” Lâm Mạc Tang đi tới bên giường Tô Y Thược, ‘đứng đắn’ nói.
“Lưu manh.”
“Nhìn bà xã của mình thì không tính.”
“Chúng ta kết hôn giả!”. Tô Y Thược cố tình lờ đi sự rung động trong lòng mình.
“Nhưng anh đã thề trước mặt mọi người rằng chỉ cưới một mình em, hơn nữa, đêm qua em… em… với người ta…”. Đột nhiên Lâm Mạc Tang tỏ vẻ xấu hổ liếc mắt nhìn Tô Y Thược đến n lần.
Tô Y Thược choáng váng. Không… không phải chứ?!
“Em định không chịu trách nhiệm à?! Anh đều đã là người của em rồi…”. Lâm Mạc Tang lại ra vẻ nàng dâu nhỏ, lời nói đầy vẻ ai oán.
Bị Lâm Mạc Tang quấy nhiễu như vậy, cô làm sao còn tâm tư mà suy nghĩ chuyện của Văn Quân nữa, cả đầu đều đang thắc mắc rốt cuộc đêm qua cô đã làm gì anh, chết tiệt, cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
“Em… chúng ta…”. Tô Y Thược bối rối ấp úng, mắt chớp lia lịa.
“Anh đi làm cơm trưa cho em!”. Người ta có câu ‘càng giấu càng lộ’, Lâm Mạc Tang cũng không nói rõ ràng đã đi thẳng ra ngoài, nhìn như có chuyện gì đó cố tình muốn trốn tránh vậy, chỉ để lại một mình Tô Y Thược ở trong phòng suy nghĩ miên man, chẳng lẽ… mình… thực sự cưỡng bức anh ấy…
Rốt cuộc cô cũng nghĩ ra chỗ nào không ổn. Không có cái đó, sẽ không thể chứng minh giữa cô và anh thực sự có gì đó. Nghĩ vậy, Tô Y Thược vội lật chăn nhìn ga trường, nhưng khi màu đỏ tươi kia quang minh chính đại xuất hiện trước mặt cô, thì cô chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang.
Cô nhóc đó sẽ không tin thật chứ?! Lâm Mạc Tang len lén liếc nhìn Tô Y Thược. Sau khi ra khỏi phòng, cô không nói một lời nào, ngồi bên bàn ăn.
Lâm Mạc Tang đang nghĩ không biết có phải mình làm thế thật sự khiến cô sợ không.
“Anh…”. Giọng Tô Y Thược hơi nặng nề.
Lâm Mạc Tang nhíu mày.
“Em sẽ chịu trách nhiệm.” Tô Y Thược trầm giọng nói, cũng không dám nhìn về phía Lâm Mạc Tang.
Lâm Mạc Tang thoáng sửng sốt, sau đó cúi đầu cười trộm, cô ấy tin thật!!! Xem ra, cô ấy vĩnh viễn cũng không trốn thoát được khỏi lòng bàn tay anh. Bởi vì, với tính cách của cô, đã nói ra rồi sẽ không thay đổi, mà dù cô có đổi ý, thì anh cũng sẽ không cho cô có cơ hội đó. Vì thế, số mạng đã định rồi, bọn họ nhất định phải dây dưa với nhau tới cùng.
“Y Thược.” Khi Tô Y Thược còn đang buồn bực, ngoài cửa lại vang lên một giọng nói quen thuộc cùng với tiếng bước chân vội vàng.
Sao Lục Thần Hi lại ở đây? Lâm Mạc Tang nhìn về phía Lục Hân đang có vẻ hơi bất đắc dĩ.
“Anh!”. Từ khi Lục Thần Hi đến thành phố Quyết Hoa đã lập tức đi tìm Lục Hân, nhưng không ngờ Tô Y Thược vẫn chưa xuất hiện, cho đến tận ngày hôm nay.
Ánh mắt Lục Thần Hi nhìn Tô Y Thược có sự vui mừng rõ rệt, nhấc chân đi về phía cô.
“À, chào anh.” Tô Y Thược mỉm cười.
Điều này khiến Lâm Mạc Tang không vui, nheo mắt lại, toàn thân tỏa ra luồng khí đừng có tới gần đây! Anh không muốn Y Thược của anh nở nụ cười với bất cứ người đàn ông nào mơ tưởng tới cô!!!
Một nụ cười tùy tiện của Tô Y Thược rõ ràng đã cho anh ta hy vọng sai lầm.
“Anh muốn mời em uống café, không biết Y Thược có rảnh không?”.
“Cô ấy không rảnh.” Lâm Mạc Tang cứng rắn từ chối lời mời của anh ta thay Tô Y Thược.
Tô Y Thược hơi bất mãn vì Lâm Mạc Tang tự quyền quyết định, nhưng cũng không phản bác. Hiện giờ cô thực sự không có tâm trạng ra ngoài. Dù đã có đáp án cho chuyện mà mình đang suy nghĩ, nhưng cô vẫn muốn suy nghĩ thật kỹ lại đã. Hơn nữa, sau khi tỉnh dậy, cô vẫn còn hơi choáng váng, có thể là do tối qua say rượu mà thành.
“Tôi đang hỏi Y Thược!”. Lục Thần Hi hoàn toàn không để ý đến luồng khí nguy hiểm phát ra từ người Lâm Mạc Tang, cũng không chịu thua kém đáp lại anh.
“Cô ấy là vợ tôi, tôi có quyền trả lời anh thay cô ấy!” Lâm Mạc Tang cười lạnh phản kích.
Sắc mặt bình tĩnh của Lục Thần Hi chợt vỡ tan, nhìn cô không dám tin. Cô đã kết hôn cùng anh ấy sao?!
“Thật sao?”. Lục Thần Hi nhìn Tô Y Thược vẫn bình tĩnh ngồi đó, dù thế nào cũng không muốn tin cô đã đón nhận Lâm Mạc Tang.
Lâm Mạc Tang lập tức nhìn cô như nàng dâu nhỏ ai oán. Quan sát sắc mặt anh một chút, Tô Y Thược mới nhỏ giọng đáp: “Ừm.” một tiếng khiến người ta không nghe ra được cảm xúc của cô.
“Em không biết anh ta là ai sao?!”. Lục Thần Hi trấn tĩnh lại cảm xúc, nhắc nhở Tô Y Thược. Thân phận của Lâm Mạc Tang không phù hợp với cô.
Tô Y Thược nhìn về phía anh ta, chẳng lẽ Lục Thần Hi biết Lâm Mạc Tang là môn chủ Quyết Tài môn?
Lâm Mạc Tang cũng rất hiếu kỳ, anh không nhớ là có nhiều người biết mình như vậy.
“Dù anh ấy là ai thì em cũng đã kết hôn với anh ấy rồi. Cho nên, cuộc đời này em sẽ không rời bỏ anh ấy.” Tô Y Thược như đang trần thuật một chuyện hiển nhiên không thể thay đổi vậy. Cô biết tâm tư của Lục Thần Hi, nhưng cô vẫn luôn coi anh ta là anh trai, so với việc để anh ta lún sâu thêm, chi bằng hiện giờ chặt đứt hy vọng của anh ta là hơn.
Những lời này vô tình lại là những lời Lục Thần Hi không muốn nghe nhất, nhưng cũng đồng thời khiến Lâm Mạc Tang cảm thấy ngạc nhiên vui vẻ vô cùng. Dù là câu nói của cô có phải xuất phát từ tình cảm thực sự hay không, ít ra cô cũng không từ chối mình đến gần như khi từ chối những người đàn ông khác.
“Anh, em có chút chuyện muốn nói với anh. Anh qua đây một chút.” Nhìn Lục Thần Hi đứng ngoài cửa không rõ thần sắc ra sao kia, dù thế nào cũng là anh ruột của mình, Lục Hân cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng chán chường đó của anh ta.
Lục Thần Hi vô thức đi theo Lục Hân ra khỏi phòng khách, câu nói của Tô Y Thược vẫn quanh quẩn bên tai.
Lâm Mạc Tang cợt nhả sấn tới trước mặt Tô Y Thược, khi cô còn chưa kịp đề phòng đã bất ngờ hôn chụt một cái lên mặt cô: “Bà xã ~ em là tốt nhất ~”. Đôi mắt anh sáng ngời, rất có thần.
Tô Y Thược bất ngờ ngẩn người, người đàn ông này càng lúc càng trẻ con! May mà định lực của cô mạnh mẽ, chỉ hai giây đã khôi phục lại tinh thần, máy móc cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm.
Có điều, bốn vị vừa vào phòng hoàn toàn không có định lực tốt như Tô Y Thược.
“Thuộc hạ Tứ Sử Thiên, Vân, Mộc, Cảnh bái kiến môn chủ.” Bốn người cung kính hành lễ, ánh mắt lại lén liếc về phía Tô Y Thược đang chú tâm ăn cơm.
Tứ sử Quyết Tài Môn, trừ Mộ Dung Ngữ Yên mang danh hiệu ‘Thiên’ ra thì Tô Y Thược chưa từng gặp cả ba người này.
“Có chuyện gì?”. Thế giới hai người bị quấy nhiễu, tâm trạng Lâm Mạc Tang cũng chẳng vui vẻ gì.
“Phong báo về, gần đây bên kia có hành động, nghe nói lô hàng này do thủ lĩnh Quỳ Thiên tự mình giao dịch. Không biết môn chủ có chỉ thị gì không?” Cảnh liếc nhìn Tô Y Thược một cái rồi cung kính nói với Lâm Mạc Tang.
“Ha ha, thù của Lý Tư còn chưa trả, vậy thì đùa giỡn với hắn một chút đi.”
“Anh… là chồng em thật sao?”. Tô Y Thược nghi ngờ đi vòng quanh Lâm Mạc Tang hai vòng.
“Đúng thế, nếu không thì sao anh lại ở bên cạnh em?”.
Tô Y Thược như đang ngẫm nghĩ xem lời anh nói là thật hay giả, hai mắt nheo lại nhìn Lâm Mạc Tang từ trên xuống dưới.
Tầm mắt của Lâm Mạc Tang cũng dao động theo Tô Y Thược.
“Ừm, nhìn anh không có vẻ đang lừa em.” Cuối cùng Tô Y Thược cũng hài lòng kết luận, “Em vẫn muốn uống tiếp, anh gọi anh ta quay lại giúp em!” Tô Y Thược chỉ chỉ ly rượu đã trống không, lại chỉ chỉ người bartender đã chạy tới góc phòng, yêu cầu anh.
Lâm Mạc Tang không ngờ sau khi uống say rồi Tô Y Thược không thèm nhớ ai cả, hơn nữa, độ nhạy cảm và đề phòng người khác cũng đều giảm hẳn. Cô thế này thực sự rất dễ bị người ta lừa bán đi mất.
“Lại đây, về nhà anh sẽ cho em uống thứ rượu còn ngon hơn.” Lâm Mạc Tang thanh toán tiền rồi úp úp mở mở đỡ Tô Y Thược ra cửa, còn uống nữa thì cô ngất xỉu mất.
Lần này Tô Y Thược không giãy dụa nữa, chỉ luôn miệng lầm bầm làu bàu nói: “Anh nói rồi đấy nhé, em muốn uống rất nhiều rất nhiều rất nhiều… như thế cũng có thể quên đi rất nhiều rất nhiều rất nhiều chuyện…” Giọng cô càng lúc càng nhỏ.
Nhìn Tô Y Thược ngủ say ngã vào lòng mình, Lâm Mạc Tang ngồi xổm người xuống đỡ cô lên lưng mình. Xem ra, đêm nay anh phải làm phu cõng vợ miễn phí một phen rồi.
Khi Tô Y Thược tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ ra. Cô lắc lắc đầu rồi nhìn quanh bốn phía. Đây hình như là phòng của cô và Lâm Mạc Tang. Nhưng cô về như thế nào? Tô Y Thược nhíu mày!!!
Không nhớ rõ!!!
Vừa bước vào phòng, Lâm Mạc Tang đã nhìn thấy ngay Tô Y Thược ngồi trên giường với vẻ mặt mơ mơ hồ hồ.
“Em… sao em lại ở đây?”. Cất tiếng hỏi xong Tô Y Thược mới phát hiện ra giọng nói của mình khô khốc, cổ họng vừa nóng vừa cay.
Lâm Mạc Tang không đáp lời mà hơi ngạc nhiên nhìn ngực Tô Y Thược.
Tô Y Thược cúi đầu nhìn theo bản năng. Ai đã thay áo ngủ cho cô?!!! Cổ áo thấp có thể nhìn thấy chiếc áo ngực màu hồng phấn như ẩn như hiện, mà lúc này, Lâm Mạc Tang đang nhìn chằm chằm vào đúng chỗ đó.
Tô Y Thược lập tức kéo chăn lên che đi cảnh xuân bị lộ ra ngoài của mình, trừng mắt hừ hừ nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Lâm Mạc Tang.
“Thứ nên nhìn hay không nên nhìn thì anh cũng đều nhìn thấy hết rồi.” Lâm Mạc Tang đi tới bên giường Tô Y Thược, ‘đứng đắn’ nói.
“Lưu manh.”
“Nhìn bà xã của mình thì không tính.”
“Chúng ta kết hôn giả!”. Tô Y Thược cố tình lờ đi sự rung động trong lòng mình.
“Nhưng anh đã thề trước mặt mọi người rằng chỉ cưới một mình em, hơn nữa, đêm qua em… em… với người ta…”. Đột nhiên Lâm Mạc Tang tỏ vẻ xấu hổ liếc mắt nhìn Tô Y Thược đến n lần.
Tô Y Thược choáng váng. Không… không phải chứ?!
“Em định không chịu trách nhiệm à?! Anh đều đã là người của em rồi…”. Lâm Mạc Tang lại ra vẻ nàng dâu nhỏ, lời nói đầy vẻ ai oán.
Bị Lâm Mạc Tang quấy nhiễu như vậy, cô làm sao còn tâm tư mà suy nghĩ chuyện của Văn Quân nữa, cả đầu đều đang thắc mắc rốt cuộc đêm qua cô đã làm gì anh, chết tiệt, cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
“Em… chúng ta…”. Tô Y Thược bối rối ấp úng, mắt chớp lia lịa.
“Anh đi làm cơm trưa cho em!”. Người ta có câu ‘càng giấu càng lộ’, Lâm Mạc Tang cũng không nói rõ ràng đã đi thẳng ra ngoài, nhìn như có chuyện gì đó cố tình muốn trốn tránh vậy, chỉ để lại một mình Tô Y Thược ở trong phòng suy nghĩ miên man, chẳng lẽ… mình… thực sự cưỡng bức anh ấy…
Rốt cuộc cô cũng nghĩ ra chỗ nào không ổn. Không có cái đó, sẽ không thể chứng minh giữa cô và anh thực sự có gì đó. Nghĩ vậy, Tô Y Thược vội lật chăn nhìn ga trường, nhưng khi màu đỏ tươi kia quang minh chính đại xuất hiện trước mặt cô, thì cô chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang.
Cô nhóc đó sẽ không tin thật chứ?! Lâm Mạc Tang len lén liếc nhìn Tô Y Thược. Sau khi ra khỏi phòng, cô không nói một lời nào, ngồi bên bàn ăn.
Lâm Mạc Tang đang nghĩ không biết có phải mình làm thế thật sự khiến cô sợ không.
“Anh…”. Giọng Tô Y Thược hơi nặng nề.
Lâm Mạc Tang nhíu mày.
“Em sẽ chịu trách nhiệm.” Tô Y Thược trầm giọng nói, cũng không dám nhìn về phía Lâm Mạc Tang.
Lâm Mạc Tang thoáng sửng sốt, sau đó cúi đầu cười trộm, cô ấy tin thật!!! Xem ra, cô ấy vĩnh viễn cũng không trốn thoát được khỏi lòng bàn tay anh. Bởi vì, với tính cách của cô, đã nói ra rồi sẽ không thay đổi, mà dù cô có đổi ý, thì anh cũng sẽ không cho cô có cơ hội đó. Vì thế, số mạng đã định rồi, bọn họ nhất định phải dây dưa với nhau tới cùng.
“Y Thược.” Khi Tô Y Thược còn đang buồn bực, ngoài cửa lại vang lên một giọng nói quen thuộc cùng với tiếng bước chân vội vàng.
Sao Lục Thần Hi lại ở đây? Lâm Mạc Tang nhìn về phía Lục Hân đang có vẻ hơi bất đắc dĩ.
“Anh!”. Từ khi Lục Thần Hi đến thành phố Quyết Hoa đã lập tức đi tìm Lục Hân, nhưng không ngờ Tô Y Thược vẫn chưa xuất hiện, cho đến tận ngày hôm nay.
Ánh mắt Lục Thần Hi nhìn Tô Y Thược có sự vui mừng rõ rệt, nhấc chân đi về phía cô.
“À, chào anh.” Tô Y Thược mỉm cười.
Điều này khiến Lâm Mạc Tang không vui, nheo mắt lại, toàn thân tỏa ra luồng khí đừng có tới gần đây! Anh không muốn Y Thược của anh nở nụ cười với bất cứ người đàn ông nào mơ tưởng tới cô!!!
Một nụ cười tùy tiện của Tô Y Thược rõ ràng đã cho anh ta hy vọng sai lầm.
“Anh muốn mời em uống café, không biết Y Thược có rảnh không?”.
“Cô ấy không rảnh.” Lâm Mạc Tang cứng rắn từ chối lời mời của anh ta thay Tô Y Thược.
Tô Y Thược hơi bất mãn vì Lâm Mạc Tang tự quyền quyết định, nhưng cũng không phản bác. Hiện giờ cô thực sự không có tâm trạng ra ngoài. Dù đã có đáp án cho chuyện mà mình đang suy nghĩ, nhưng cô vẫn muốn suy nghĩ thật kỹ lại đã. Hơn nữa, sau khi tỉnh dậy, cô vẫn còn hơi choáng váng, có thể là do tối qua say rượu mà thành.
“Tôi đang hỏi Y Thược!”. Lục Thần Hi hoàn toàn không để ý đến luồng khí nguy hiểm phát ra từ người Lâm Mạc Tang, cũng không chịu thua kém đáp lại anh.
“Cô ấy là vợ tôi, tôi có quyền trả lời anh thay cô ấy!” Lâm Mạc Tang cười lạnh phản kích.
Sắc mặt bình tĩnh của Lục Thần Hi chợt vỡ tan, nhìn cô không dám tin. Cô đã kết hôn cùng anh ấy sao?!
“Thật sao?”. Lục Thần Hi nhìn Tô Y Thược vẫn bình tĩnh ngồi đó, dù thế nào cũng không muốn tin cô đã đón nhận Lâm Mạc Tang.
Lâm Mạc Tang lập tức nhìn cô như nàng dâu nhỏ ai oán. Quan sát sắc mặt anh một chút, Tô Y Thược mới nhỏ giọng đáp: “Ừm.” một tiếng khiến người ta không nghe ra được cảm xúc của cô.
“Em không biết anh ta là ai sao?!”. Lục Thần Hi trấn tĩnh lại cảm xúc, nhắc nhở Tô Y Thược. Thân phận của Lâm Mạc Tang không phù hợp với cô.
Tô Y Thược nhìn về phía anh ta, chẳng lẽ Lục Thần Hi biết Lâm Mạc Tang là môn chủ Quyết Tài môn?
Lâm Mạc Tang cũng rất hiếu kỳ, anh không nhớ là có nhiều người biết mình như vậy.
“Dù anh ấy là ai thì em cũng đã kết hôn với anh ấy rồi. Cho nên, cuộc đời này em sẽ không rời bỏ anh ấy.” Tô Y Thược như đang trần thuật một chuyện hiển nhiên không thể thay đổi vậy. Cô biết tâm tư của Lục Thần Hi, nhưng cô vẫn luôn coi anh ta là anh trai, so với việc để anh ta lún sâu thêm, chi bằng hiện giờ chặt đứt hy vọng của anh ta là hơn.
Những lời này vô tình lại là những lời Lục Thần Hi không muốn nghe nhất, nhưng cũng đồng thời khiến Lâm Mạc Tang cảm thấy ngạc nhiên vui vẻ vô cùng. Dù là câu nói của cô có phải xuất phát từ tình cảm thực sự hay không, ít ra cô cũng không từ chối mình đến gần như khi từ chối những người đàn ông khác.
“Anh, em có chút chuyện muốn nói với anh. Anh qua đây một chút.” Nhìn Lục Thần Hi đứng ngoài cửa không rõ thần sắc ra sao kia, dù thế nào cũng là anh ruột của mình, Lục Hân cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng chán chường đó của anh ta.
Lục Thần Hi vô thức đi theo Lục Hân ra khỏi phòng khách, câu nói của Tô Y Thược vẫn quanh quẩn bên tai.
Lâm Mạc Tang cợt nhả sấn tới trước mặt Tô Y Thược, khi cô còn chưa kịp đề phòng đã bất ngờ hôn chụt một cái lên mặt cô: “Bà xã ~ em là tốt nhất ~”. Đôi mắt anh sáng ngời, rất có thần.
Tô Y Thược bất ngờ ngẩn người, người đàn ông này càng lúc càng trẻ con! May mà định lực của cô mạnh mẽ, chỉ hai giây đã khôi phục lại tinh thần, máy móc cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm.
Có điều, bốn vị vừa vào phòng hoàn toàn không có định lực tốt như Tô Y Thược.
“Thuộc hạ Tứ Sử Thiên, Vân, Mộc, Cảnh bái kiến môn chủ.” Bốn người cung kính hành lễ, ánh mắt lại lén liếc về phía Tô Y Thược đang chú tâm ăn cơm.
Tứ sử Quyết Tài Môn, trừ Mộ Dung Ngữ Yên mang danh hiệu ‘Thiên’ ra thì Tô Y Thược chưa từng gặp cả ba người này.
“Có chuyện gì?”. Thế giới hai người bị quấy nhiễu, tâm trạng Lâm Mạc Tang cũng chẳng vui vẻ gì.
“Phong báo về, gần đây bên kia có hành động, nghe nói lô hàng này do thủ lĩnh Quỳ Thiên tự mình giao dịch. Không biết môn chủ có chỉ thị gì không?” Cảnh liếc nhìn Tô Y Thược một cái rồi cung kính nói với Lâm Mạc Tang.
“Ha ha, thù của Lý Tư còn chưa trả, vậy thì đùa giỡn với hắn một chút đi.”