Vườn hoa tại bệnh viện vô cùng rộng lớn, do Đoàn Hàn Chi tạm thời chưa thể đi lại, Vệ Hồng liền mua chiếc xe lăn, vào thời gian thăm bệnh thì đẩy y ra vườn hoa ngắm cảnh.
Bệnh viện thánh Davis Wright là kiểu bệnh viện ngoại khoa tư nhân, về phương diện thiết kế phi thường tuyệt hảo. Lúc đầu, Vệ Hồng còn tưởng rằng thức ăn ở bệnh viện ăn không được, cho nên đặc biệt chạy ra khu phố người Hoa mua cá lóc về nấu canh, vui vẻ chạy bước nhỏ đưa tới cho Đoàn Hàn Chi uống. Kết quả đến bệnh viện liền thấy, người ta cho bệnh nhân ăn súp ngô đánh kem sữa, bánh mì đen, cá hồi hun khói chiên kèm rau mùi, trái cây, điểm tâm ngọt và đồ uống tráng miệng sau bữa tối, salad trái cây có khá nhiều loại để lựa chọn, ngay cả hệ thống cung cấp nước trong bệnh viện cũng trải qua bộ lọc 12 lớp, có thể trực tiếp xem như nước khoáng mà uống.
Vệ Hồng thất vọng cúi đầu, ngồi bên cạnh giường bệnh, hai mắt mở to nhìn chằm chằm nồi canh cá trước mặt hắn.
Đoàn Hàn Chi thản nhiên đưa mắt liếc Vệ Hồng, đẩy suất cơm bệnh viện ra, hỏi: “Muốn ăn không?”
Vệ Hồng ngẩng đầu lên, Đoàn Hàn Chi nói tiếp: “Tôi không ăn cá hồi, cũng không uống canh ngọt.”
“Vậy anh ăn cái gì?”
“Nồi canh cá kia của cậu thoạt nhìn không tệ.” Đoàn Hàn Chi cầm lấy bình nhiệt giữ ấm đựng canh cá lóc, chậm rãi giơ thìa lên, “Tôi với cậu đổi đi.”
Kỳ thực ở khách sạn Vệ Hồng đã ăn rồi, nhưng vừa thấy Đoàn Hàn Chi từng thìa từng thìa uống canh cá lóc, nhất thời toàn thân hắn đều nhanh chóng phát sáng, ánh mắt sũng nước mở to, vui đến mức vừa mừng vừa sợ, đằng sau gần như mọc ra cái đuôi phe phẩy liên hồi.
Kết quả sau khi từ bệnh viện trở về, hắn đặc biệt tìm một nhà hàng chuyên bán hải sản tươi sống, mỗi ngày đúng giờ mang cá lóc giao đến khách sạn, còn hắn hỏi mượn khách sạn một gian bếp nhỏ để nấu canh. Ngày đầu tiên Đoàn Hàn Chi uống, ngày hôm sau Đoàn Hàn Chi cũng uống, ngày thứ ba Đoàn Hàn Chi đen mặt xem canh cá như thuốc đắng nuốt xuống, ngày thứ tư Đoàn Hàn Chi thừa dịp Vệ Hồng không chú ý, lén lút đem cánh cá đổ vào toilet, sau đó nhanh chóng ấn nút xả trôi.
“Mười sáu năm nữa lão tử cũng sẽ không cưỡng ép bản thân ăn cá…” Đoàn Hàn Chi vốn ghét ăn cá, tay chống tường, từ đáy mắt lóe lên tia sáng phẫn nộ, “Lần sau dứt khoát đem tên họ Vệ kia đạp xuống WC thôi!”
Chuyển ra khỏi phòng ICU, Đoàn Hàn Chi trực tiếp vào nằm phòng VIP. Căn phòng này là do Quan Phong đặc biệt sai trợ lý bay đến Mỹ tự mình sắp xếp, mỗi một chi tiết đều tuyệt đối tôn trọng phẩm vị sinh hoạt cá nhân của Đoàn Hàn Chi, ngay cả phòng uống trà cũng được bố trí hai bộ sô pha Armani.
Vệ Hồng giống hệt lão nông dân lần đầu lên thành phố, đi dạo một lượt khắp vòng VIP, sau đó mơ mơ hồ hồ ngã xuống: “Hủ bại! Quá hủ bại!”
“Bản chất của xã hội tư bản chủ nghĩa chính là chủ trương tôn thờ đồng tiền và chủ nghĩa duy vật, xem tiền tài là tối thượng, còn Quan Phong là người ủng hộ trung thành nhất.”
Vệ Hồng yếu ớt nói: “Thế nhưng… hắn đặc biệt sai người đến giúp anh tiêu tiền, chẳng lẽ người chi trả cuối cùng không phải hắn sao?”
Đoàn Hàn Chi trầm mặc một chút, đáp: “Hiện tại, hắn chỉ đưa chút tiền hối lộ. Phí phẫu thuật, phí an dưỡng, thậm chí chi phí tôi shopping, đều không tính là gì cả. Chỉ cần hợp đồng giữa tôi và hắn còn hiệu lực, hắn liền có thể từ trên người tôi kiếm ra giá trị hơn cả trăm cả ngàn lần. Công ty giải trí Minh Hoa của hắn mới thành lập, không tiếng tăm không lai lịch, vạn sự khởi đầu nan; Nhưng chỉ cần cái tên Đoàn Hàn Chi của tôi treo lên chức vị tổng giám nghệ thuật hàng đầu, trong nháy mắt hiệu ứng quảng cáo cũng có, bối cảnh vững chắc cũng có, quan hệ sâu rộng cũng có, lời thật con mẹ nó nhiều a. Cậu thật sự nghĩ Quan Phong là tên ngốc, không công đưa tiền cho người ta!? Hắn hiện tại còn ước gì tôi giúp hắn tiêu nhiều hơn chút nữa.”
Vệ Hồng ngồi bên giường Đoàn Hàn Chi, vẫn nắm lấy bàn tay thon dài tái nhợt của y, rất lâu sau mới giống như đã hạ quyết tâm cực lớn, nói: “Tôi hiện tại không thể giống Quan Phong, nhưng sau này… sau này tôi nhất định cố gắng làm việc kiếm tiền, nhất định nuôi anh, cho anh sống những ngày tháng thoải mái nhất!”
“…” Đoàn Hàn Chi yên lặng nhìn hắn, đáy mắt tràn ngập đồng tình cùng thương xót: “Tốt, tôi sẽ chờ ngày đó. Nhưng nghìn vạn lần phải thuộc về nửa thế kỷ sau nhé, bởi vì bác sĩ nói tôi không hẳn có thể sống quá năm mươi tuổi.”
Vệ Hồng trầm mặc đem mái tóc rối tung của hắn vùi vào trong lòng bàn tay Đoàn Hàn Chi, một câu cũng không nói, bộ dáng từ tốn cọ cọ lòng bàn tay y.
*****
Quan Phong đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, từ trên cao nhìn bao quát xuống dòng xe nườm nượp ngay dưới hai mươi tám tầng lầu. Hắn mặc chiếc áo sơmi ôm sát cơ thể màu xanh ngọc hiệu Gucci, tay áo xăn lên đến khủy tay, bàn tay đặt trên cửa sổ thủy tinh mang theo điếu thuốc lá bạc hà tinh tế thật dài. Chiếc quần tây đen cũng là hàng hiệu ôm trọn đường cong đôi chân thon dài, thẳng tắp mà cao ngất, ngay cả người mẫu trên sàn diễn chữ T nhìn thấy cũng xấu hổ đến mức bay ra khỏi cửa sổ.
Đứng trước bàn làm việc khổng lồ, Hellen hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám nhìn chằm chằm tấm thảm lông cừu màu xanh nhạt dưới chân.
Không biết trải qua bao lâu, thanh âm thản nhiên của Quan Phong rốt cuộc vang lên: “Tôi biết rồi. Nó xuất cảnh khi nào?”
Hellen nghe được thanh âm căng thẳng phát ra từ yết hầu của chính mình: “Hôm qua, lúc ba giờ năm mươi chiều trên chuyến bay đến New York.”
“Những người theo dõi không phát hiện?”
“Tam thiếu gia mở cửa sổ, từ lầu hai nhảy xuống, chỉ mang theo chút tiền lẻ trong ví cùng hộ chiếu, ngay cả thẻ tín dụng đều để lại trên bàn. Chờ thời điểm chúng tôi phát hiện thì đã… thì đã…”
Quan Phong nhắm mắt lại: “Đủ rồi.”
Hellen lập tức ngậm miệng.
“…Quan Phong tôi tự mình dẫn nó vào cửa Quan gia, hơn hai mươi năm một lòng giáo dưỡng, xem nó như anh em ruột, xem nó như người nhà, kết quả đến phút cuối cùng, vẫn là từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống, bỏ chạy.”
Quan Phong hít sâu một hơi, ngữ điệu trầm ổn nhưng thanh âm lại phi thường trầm thấp.
“Với tư cách người yêu của Đoàn Hàn Chi, nó bất trung. Với tư cách anh em của tôi, nó bất nghĩa. Với tư cách đứa em trai được Quan Duệ ký thác bao nhiêu hy vọng, nó bất hiếu. Với tư cách có cơ hội cao nhất được thừa kế toàn bộ Quan gia, nó bất trí. Một kẻ bất trung bất hiếu, bất trí bất nghĩa như nó, Đoàn Hàn Chi có khả năng rời bỏ Vệ Hồng, một lần nữa quay về với nó ư? Tôi không tin.”
Quan Phong quay đầu lại, ánh mắt che kín tơ máu nhìn chằm chằm Hellen, tia sáng trong mắt khiến người ta sợ hãi vô cùng, “–Chúng ta cứ chờ xem đi.”
Hellen kìm lòng không đặng lui về sau nửa bước. Nàng làm việc cho Quan Phong bao nhiêu năm, ánh mắt này của hắn nàng chưa bao giờ thấy qua. Nam nhân ấy vẫn luôn sống theo cách ưu nhã tinh tế, phong độ cùng giáo dưỡng là lớp mặt nạ rực rỡ của hắn, cho đến lúc này hắn vẫn không đem lớp mặt nạ ấy đặt xuống, lộ ra gương mặt bi thương vắng vẻ nặng nề.
*****
Vệ Hồng đã ở bệnh viện hỗ trợ Đoàn Hàn Chi cho đến lúc y có thể tự mình xuống giường đi lại một chút, nhưng hắn vẫn còn muốn tiếp tục thêm nữa, chỉ tiếc bên đoàn phim đợi không được, một ngày gọi cho hắn đến mấy lần thúc giục hắn trở về tiếp tục làm việc.
Quá trình quay phim chú trọng hoạt động liên tục, từ chỗ nhà đầu tư cho đến khi đạo diễn bấm máy, rồi toàn bộ công việc hoàn tất, làm tốt hậu kỳ, xét duyệt báo cáo, lần đầu tuyên truyền… Đây chính là quá trình tiêu tiền. Sau khi bán được quyền công chiếu, mới bắt đầu thu hồi vốn.
Vì để tiết kiệm chi phí, quá trình quay phim đương nhiên không thể chậm trễ. Anh chậm trễ một hai ngày, đạo diễn tính tình tốt có thể không nói gì; Anh chậm trễ hai tháng, đạo diễn bình thường liền trực tiếp đổi người. Bởi vì trong lúc đợi anh, mấy diễn viên khác đều tạm nghỉ, đoàn phim trên dưới trăm người đồng loạt thất nghiệp. Tất cả phải đợi duy nhất một mình anh, anh cho anh là ai hả? Michael Jackson sao? Thật xin lỗi, anh bạn Jackson hắn không có đóng phim.
Vệ Hồng từ khi bay đến Mỹ, tổng thời gian đã hơn một tháng; Lúc hắn ý thức được điều này, thiếu chút nữa đã sẩy tay đánh rơi điện thoại xuống bồn cầu.
“Nghe đây, Vệ Hồng.” Dung Khanh Khanh ở đầu dây bên kia nói: “Hai tuần đầu tôi không nói gì, bởi vì đạo diễn Đoàn còn chưa tỉnh, cậu không thể đi; Thêm hai tuần nữa tôi cũng không nói gì, bởi vì đạo diễn Đoàn chưa hồi phục, cậu phải chiếu cố y; Tiếp tục thêm hai tuần, tôi vẫn không nói gì, bởi vì đạo diễn Đoàn mới có sức nói chuyện, các người nhất định muốn trao đổi cảm tình. Nhưng hiện tại thêm hai tuần sắp trôi qua, cho dù các người muốn lên giường đoán chừng cũng không thành vấn đề, cậu có thể trở lại chưa? Cậu có biết trong lúc đợi cậu đã lãng phí bao nhiêu tiền của tôi không?”
Vệ Hồng đỏ mặt tía tai cùng người ta giải thích: “Không có không có, chúng tôi không có lên giường… A không phải! Ý tôi là, tôi sẽ trở về. Để tôi với bác sĩ nói chuyện đã, rồi đặt vé…”
“Vé tôi đã nhờ người đặt giúp cậu rồi.” Dung Khanh Khanh lãnh khốc cắt ngang lời hắn, “Nhân tiện nói luôn, lúc trở về giúp tôi xin chữ ký của Đoàn Hàn Chi! Phải là tự tay ký, không được lấy chữ ký in số lượng lớn gạt tôi!”
Thấy Vệ Hồng vội vã cúi đầu nhận lỗi, còn cam đoan sẽ mang chữ ký về, Dung Khanh Khanh rốt cuộc mới hầm hừ cúp máy.
“Thật chẳng có tiền đồ.” Đoàn Hàn Chi khinh miệt liếc hắn “Dung Khanh Khanh? Là ai hả? Dung gia tiểu thư? Tôi không có ấn tượng. Anh cả Dung gia của nàng mời tôi uống trà còn phải trình thiệp mời trước, qua vài ngày mới biết tôi có đồng ý hay không. Kết quả cậu thế nhưng chạy đi đóng phim cho người ta. Tiền đồ của cậu đó!”
Vệ Hồng yếu ớt giải thích: “Không phải như anh tưởng đâu, người ta quay phim cũng đàng hoàng lắm…”
“Thôi đi, đám tiểu thư ấy thích nhất là dùng tiền nuôi trai trẻ, trước giải phóng, người ta còn gọi là bao dưỡng tiểu bạch kiểm. Tôi biết rành quá mà.”
Vệ Hồng lập tức nóng nảy: “Tôi không có! Tôi thật sự không có xằng bậy! Tôi thật sự là quay phim chính đáng! Hôm nào tôi sẽ hỏi mượn cuốn phim đến cho anh xem.”
Đoàn Hàn Chi phì cười một tiếng: “Được rồi được rồi, tôi cũng đâu có mắng cậu. Thời điểm tôi mới ra nghề, loại phim ấy tôi cũng từng quay, không có gì ghê gớm cả, biết chừng mực là được.”
“Tôi thật sự không có!” Vệ Hồng gấp đến độ xoay vòng vòng, đỏ mặt gào thét với y: “Tôi ra nghề đã bao nhiêu năm nay, trừ anh ra, những người khác tay tôi còn chưa nắm! Là thật đó!”
Đoàn Hàn Chi thấy hắn thật sự nôn nóng, liền đem hắn kéo đến gần, cố nhịn cười, làm ra vẻ nghiêm túc, nói: “Rồi rồi rồi, tôi tin cậu được chưa? Không uổng công cậu theo tôi, cún nhỏ người khác nuôi trong nhà đều là dùng để làm nũng chơi đùa, còn tôi trong nhà cũng nuôi cún nhỏ nhưng mỗi ngày chỉ biết yêu cầu được ăn xương có thịt, hoặc là chỉ biết chạy vòng quanh tôi sủa gâu gâu.”
Tâm tình Vệ Hồng vốn đang nóng nảy, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, ủy khuất chớp chớp mắt, đông cắn tây cắn trên người Đoàn Hàn Chi.
Hắn là thật lòng yêu nam nhân này, một nam nhân yếu ớt, tàn nhẫn, độc mồm độc miệng như yêu nghiệt, yêu đến mức cơ hồ ngay cả thần trí cũng đánh mất, vừa nhìn thấy y liền đầu óc mơ hồ, trong đầu ngoại trừ y, cái gì cũng không còn sót lại.
Buổi sáng ngày Vệ Hồng về nước, Đoàn Hàn Chi ngồi xe lăn, đưa tiễn hắn đến cổng vườn hoa bệnh viện. Khi bay sang đây, Vệ Hồng gần như không mang theo thứ gì, cho nên thời điểm trở về hắn chỉ đơn giản có bộ quần áo trên người, tay xách vali, bên trong là báu vật vô giá – chữ ký do Đoàn Hàn Chi tự tay ký. Vì thế, chữ ký này chính là thứ quý giá nhất trên người hắn.
Vệ Hồng đỏ mặt ấp úng: “Chờ sau khi quay xong tôi sẽ đến thăm anh, hoặc khi anh về nước tịnh dưỡng, đến lúc đó phải yêu cầu… yêu cầu được cho ăn!”
Đoàn Hàn Chi thân thiết xoa đầu hắn: “Nói cái gì thế bé cưng, cậu thật sự là đầu óc thoái hóa mà. Trước kia còn biết một biết hai, hiện tại chỉ biết ăn no rồi lên giường — cậu như thế nào không trực tiếp đến trung tâm lai giống ngựa đực? Ăn được uống được lại còn ngủ ngon, sẽ càng thích hợp với cậu đấy bé cưng.”
Thời điểm Vệ Hồng ngồi trên taxi, gã tài xế người nước ngoài rốt cuộc nhịn không được lên tiếng hỏi: “Tiên sinh, ngài uống nhiều quá ư? Mạch máu trên mặt ngài sắp nổ tung rồi, thật sự không cần đến bác sĩ khám?”
*****
Đoàn Hàn Chi ngồi trên xe lăn trong vườn hoa, nhìn theo chiếc taxi dần dần biến mất giữa làn khói bụi mịt mù. Không khí ở vườn hoa rất tốt, từng đám từng đám hoa loa kèn nở rộ, phối hợp cùng những loài hoa đỏ tươi lẫn vàng rực không biết tên gì, vô cùng rạng rỡ. Y lắng nghe tiếng nước chảy trong vườn hoa, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng chiếc taxi trên đường lớn nữa, mới chậm rãi quay xe lăn lại, chuẩn bị trở về.
Đúng vào lúc này, ánh mắt y đột nhiên xẹt qua phía sau, ngay sau đó liền bất động.
Một người đứng ở nơi đó, phong trần mệt mỏi, chăm chú nhìn y không nhúc nhích.
Đoàn Hàn Chi chậm rãi hít sâu một hơi, ngồi ngay ngắn lại, an ổn nhìn về phía người nọ.
Người đứng đằng kia… gương mặt quen thuộc thân ảnh quen thuộc, cứ giống như chỉ mới chia tay ngày hôm qua, trong nháy mắt đã hơn mười mấy năm, hôm nay trở về.
“Quan. Tĩnh. Trác.” Đoàn Hàn Chi nói từng chữ từng chữ một.
Trên mặt Quan Tĩnh Trác đầy nét mệt mỏi. Anh tiến lên phía trước một bước, rồi dừng lại, đại khái qua hơn mười giây, mới vừa chậm rãi vừa có chút bất ổn bước thêm hai bước nữa.
Đoàn Hàn Chi không đổi hướng, cũng không trốn tránh. Y vững vàng ngồi đó, nhìn Quan Tĩnh Trác từng bước đến gần. Ánh mắt hai người bọn họ đối diện nhau giữa không trung, từ đầu đến cuối vẫn hết sức chăm chú, từ đầu đến cuối không có né đi.
Quan Tĩnh Trác đi đến trước mặt y, hai tay buông thỏng, “Rầm” một tiếng thả vali xuống mặt đất.
Sau đó, anh chậm rãi quỳ xuống, quỳ gối bên chân Đoàn Hàn Chi.
Vườn hoa tại bệnh viện vô cùng rộng lớn, do Đoàn Hàn Chi tạm thời chưa thể đi lại, Vệ Hồng liền mua chiếc xe lăn, vào thời gian thăm bệnh thì đẩy y ra vườn hoa ngắm cảnh.
Bệnh viện thánh Davis Wright là kiểu bệnh viện ngoại khoa tư nhân, về phương diện thiết kế phi thường tuyệt hảo. Lúc đầu, Vệ Hồng còn tưởng rằng thức ăn ở bệnh viện ăn không được, cho nên đặc biệt chạy ra khu phố người Hoa mua cá lóc về nấu canh, vui vẻ chạy bước nhỏ đưa tới cho Đoàn Hàn Chi uống. Kết quả đến bệnh viện liền thấy, người ta cho bệnh nhân ăn súp ngô đánh kem sữa, bánh mì đen, cá hồi hun khói chiên kèm rau mùi, trái cây, điểm tâm ngọt và đồ uống tráng miệng sau bữa tối, salad trái cây có khá nhiều loại để lựa chọn, ngay cả hệ thống cung cấp nước trong bệnh viện cũng trải qua bộ lọc lớp, có thể trực tiếp xem như nước khoáng mà uống.
Vệ Hồng thất vọng cúi đầu, ngồi bên cạnh giường bệnh, hai mắt mở to nhìn chằm chằm nồi canh cá trước mặt hắn.
Đoàn Hàn Chi thản nhiên đưa mắt liếc Vệ Hồng, đẩy suất cơm bệnh viện ra, hỏi: “Muốn ăn không?”
Vệ Hồng ngẩng đầu lên, Đoàn Hàn Chi nói tiếp: “Tôi không ăn cá hồi, cũng không uống canh ngọt.”
“Vậy anh ăn cái gì?”
“Nồi canh cá kia của cậu thoạt nhìn không tệ.” Đoàn Hàn Chi cầm lấy bình nhiệt giữ ấm đựng canh cá lóc, chậm rãi giơ thìa lên, “Tôi với cậu đổi đi.”
Kỳ thực ở khách sạn Vệ Hồng đã ăn rồi, nhưng vừa thấy Đoàn Hàn Chi từng thìa từng thìa uống canh cá lóc, nhất thời toàn thân hắn đều nhanh chóng phát sáng, ánh mắt sũng nước mở to, vui đến mức vừa mừng vừa sợ, đằng sau gần như mọc ra cái đuôi phe phẩy liên hồi.
Kết quả sau khi từ bệnh viện trở về, hắn đặc biệt tìm một nhà hàng chuyên bán hải sản tươi sống, mỗi ngày đúng giờ mang cá lóc giao đến khách sạn, còn hắn hỏi mượn khách sạn một gian bếp nhỏ để nấu canh. Ngày đầu tiên Đoàn Hàn Chi uống, ngày hôm sau Đoàn Hàn Chi cũng uống, ngày thứ ba Đoàn Hàn Chi đen mặt xem canh cá như thuốc đắng nuốt xuống, ngày thứ tư Đoàn Hàn Chi thừa dịp Vệ Hồng không chú ý, lén lút đem cánh cá đổ vào toilet, sau đó nhanh chóng ấn nút xả trôi.
“Mười sáu năm nữa lão tử cũng sẽ không cưỡng ép bản thân ăn cá…” Đoàn Hàn Chi vốn ghét ăn cá, tay chống tường, từ đáy mắt lóe lên tia sáng phẫn nộ, “Lần sau dứt khoát đem tên họ Vệ kia đạp xuống WC thôi!”
Chuyển ra khỏi phòng ICU, Đoàn Hàn Chi trực tiếp vào nằm phòng VIP. Căn phòng này là do Quan Phong đặc biệt sai trợ lý bay đến Mỹ tự mình sắp xếp, mỗi một chi tiết đều tuyệt đối tôn trọng phẩm vị sinh hoạt cá nhân của Đoàn Hàn Chi, ngay cả phòng uống trà cũng được bố trí hai bộ sô pha Armani.
Vệ Hồng giống hệt lão nông dân lần đầu lên thành phố, đi dạo một lượt khắp vòng VIP, sau đó mơ mơ hồ hồ ngã xuống: “Hủ bại! Quá hủ bại!”
“Bản chất của xã hội tư bản chủ nghĩa chính là chủ trương tôn thờ đồng tiền và chủ nghĩa duy vật, xem tiền tài là tối thượng, còn Quan Phong là người ủng hộ trung thành nhất.”
Vệ Hồng yếu ớt nói: “Thế nhưng… hắn đặc biệt sai người đến giúp anh tiêu tiền, chẳng lẽ người chi trả cuối cùng không phải hắn sao?”
Đoàn Hàn Chi trầm mặc một chút, đáp: “Hiện tại, hắn chỉ đưa chút tiền hối lộ. Phí phẫu thuật, phí an dưỡng, thậm chí chi phí tôi shopping, đều không tính là gì cả. Chỉ cần hợp đồng giữa tôi và hắn còn hiệu lực, hắn liền có thể từ trên người tôi kiếm ra giá trị hơn cả trăm cả ngàn lần. Công ty giải trí Minh Hoa của hắn mới thành lập, không tiếng tăm không lai lịch, vạn sự khởi đầu nan; Nhưng chỉ cần cái tên Đoàn Hàn Chi của tôi treo lên chức vị tổng giám nghệ thuật hàng đầu, trong nháy mắt hiệu ứng quảng cáo cũng có, bối cảnh vững chắc cũng có, quan hệ sâu rộng cũng có, lời thật con mẹ nó nhiều a. Cậu thật sự nghĩ Quan Phong là tên ngốc, không công đưa tiền cho người ta!? Hắn hiện tại còn ước gì tôi giúp hắn tiêu nhiều hơn chút nữa.”
Vệ Hồng ngồi bên giường Đoàn Hàn Chi, vẫn nắm lấy bàn tay thon dài tái nhợt của y, rất lâu sau mới giống như đã hạ quyết tâm cực lớn, nói: “Tôi hiện tại không thể giống Quan Phong, nhưng sau này… sau này tôi nhất định cố gắng làm việc kiếm tiền, nhất định nuôi anh, cho anh sống những ngày tháng thoải mái nhất!”
“…” Đoàn Hàn Chi yên lặng nhìn hắn, đáy mắt tràn ngập đồng tình cùng thương xót: “Tốt, tôi sẽ chờ ngày đó. Nhưng nghìn vạn lần phải thuộc về nửa thế kỷ sau nhé, bởi vì bác sĩ nói tôi không hẳn có thể sống quá năm mươi tuổi.”
Vệ Hồng trầm mặc đem mái tóc rối tung của hắn vùi vào trong lòng bàn tay Đoàn Hàn Chi, một câu cũng không nói, bộ dáng từ tốn cọ cọ lòng bàn tay y.
Quan Phong đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, từ trên cao nhìn bao quát xuống dòng xe nườm nượp ngay dưới hai mươi tám tầng lầu. Hắn mặc chiếc áo sơmi ôm sát cơ thể màu xanh ngọc hiệu Gucci, tay áo xăn lên đến khủy tay, bàn tay đặt trên cửa sổ thủy tinh mang theo điếu thuốc lá bạc hà tinh tế thật dài. Chiếc quần tây đen cũng là hàng hiệu ôm trọn đường cong đôi chân thon dài, thẳng tắp mà cao ngất, ngay cả người mẫu trên sàn diễn chữ T nhìn thấy cũng xấu hổ đến mức bay ra khỏi cửa sổ.
Đứng trước bàn làm việc khổng lồ, Hellen hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám nhìn chằm chằm tấm thảm lông cừu màu xanh nhạt dưới chân.
Không biết trải qua bao lâu, thanh âm thản nhiên của Quan Phong rốt cuộc vang lên: “Tôi biết rồi. Nó xuất cảnh khi nào?”
Hellen nghe được thanh âm căng thẳng phát ra từ yết hầu của chính mình: “Hôm qua, lúc ba giờ năm mươi chiều trên chuyến bay đến New York.”
“Những người theo dõi không phát hiện?”
“Tam thiếu gia mở cửa sổ, từ lầu hai nhảy xuống, chỉ mang theo chút tiền lẻ trong ví cùng hộ chiếu, ngay cả thẻ tín dụng đều để lại trên bàn. Chờ thời điểm chúng tôi phát hiện thì đã… thì đã…”
Quan Phong nhắm mắt lại: “Đủ rồi.”
Hellen lập tức ngậm miệng.
“…Quan Phong tôi tự mình dẫn nó vào cửa Quan gia, hơn hai mươi năm một lòng giáo dưỡng, xem nó như anh em ruột, xem nó như người nhà, kết quả đến phút cuối cùng, vẫn là từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống, bỏ chạy.”
Quan Phong hít sâu một hơi, ngữ điệu trầm ổn nhưng thanh âm lại phi thường trầm thấp.
“Với tư cách người yêu của Đoàn Hàn Chi, nó bất trung. Với tư cách anh em của tôi, nó bất nghĩa. Với tư cách đứa em trai được Quan Duệ ký thác bao nhiêu hy vọng, nó bất hiếu. Với tư cách có cơ hội cao nhất được thừa kế toàn bộ Quan gia, nó bất trí. Một kẻ bất trung bất hiếu, bất trí bất nghĩa như nó, Đoàn Hàn Chi có khả năng rời bỏ Vệ Hồng, một lần nữa quay về với nó ư? Tôi không tin.”
Quan Phong quay đầu lại, ánh mắt che kín tơ máu nhìn chằm chằm Hellen, tia sáng trong mắt khiến người ta sợ hãi vô cùng, “–Chúng ta cứ chờ xem đi.”
Hellen kìm lòng không đặng lui về sau nửa bước. Nàng làm việc cho Quan Phong bao nhiêu năm, ánh mắt này của hắn nàng chưa bao giờ thấy qua. Nam nhân ấy vẫn luôn sống theo cách ưu nhã tinh tế, phong độ cùng giáo dưỡng là lớp mặt nạ rực rỡ của hắn, cho đến lúc này hắn vẫn không đem lớp mặt nạ ấy đặt xuống, lộ ra gương mặt bi thương vắng vẻ nặng nề.
Vệ Hồng đã ở bệnh viện hỗ trợ Đoàn Hàn Chi cho đến lúc y có thể tự mình xuống giường đi lại một chút, nhưng hắn vẫn còn muốn tiếp tục thêm nữa, chỉ tiếc bên đoàn phim đợi không được, một ngày gọi cho hắn đến mấy lần thúc giục hắn trở về tiếp tục làm việc.
Quá trình quay phim chú trọng hoạt động liên tục, từ chỗ nhà đầu tư cho đến khi đạo diễn bấm máy, rồi toàn bộ công việc hoàn tất, làm tốt hậu kỳ, xét duyệt báo cáo, lần đầu tuyên truyền… Đây chính là quá trình tiêu tiền. Sau khi bán được quyền công chiếu, mới bắt đầu thu hồi vốn.
Vì để tiết kiệm chi phí, quá trình quay phim đương nhiên không thể chậm trễ. Anh chậm trễ một hai ngày, đạo diễn tính tình tốt có thể không nói gì; Anh chậm trễ hai tháng, đạo diễn bình thường liền trực tiếp đổi người. Bởi vì trong lúc đợi anh, mấy diễn viên khác đều tạm nghỉ, đoàn phim trên dưới trăm người đồng loạt thất nghiệp. Tất cả phải đợi duy nhất một mình anh, anh cho anh là ai hả? Michael Jackson sao? Thật xin lỗi, anh bạn Jackson hắn không có đóng phim.
Vệ Hồng từ khi bay đến Mỹ, tổng thời gian đã hơn một tháng; Lúc hắn ý thức được điều này, thiếu chút nữa đã sẩy tay đánh rơi điện thoại xuống bồn cầu.
“Nghe đây, Vệ Hồng.” Dung Khanh Khanh ở đầu dây bên kia nói: “Hai tuần đầu tôi không nói gì, bởi vì đạo diễn Đoàn còn chưa tỉnh, cậu không thể đi; Thêm hai tuần nữa tôi cũng không nói gì, bởi vì đạo diễn Đoàn chưa hồi phục, cậu phải chiếu cố y; Tiếp tục thêm hai tuần, tôi vẫn không nói gì, bởi vì đạo diễn Đoàn mới có sức nói chuyện, các người nhất định muốn trao đổi cảm tình. Nhưng hiện tại thêm hai tuần sắp trôi qua, cho dù các người muốn lên giường đoán chừng cũng không thành vấn đề, cậu có thể trở lại chưa? Cậu có biết trong lúc đợi cậu đã lãng phí bao nhiêu tiền của tôi không?”
Vệ Hồng đỏ mặt tía tai cùng người ta giải thích: “Không có không có, chúng tôi không có lên giường… A không phải! Ý tôi là, tôi sẽ trở về. Để tôi với bác sĩ nói chuyện đã, rồi đặt vé…”
“Vé tôi đã nhờ người đặt giúp cậu rồi.” Dung Khanh Khanh lãnh khốc cắt ngang lời hắn, “Nhân tiện nói luôn, lúc trở về giúp tôi xin chữ ký của Đoàn Hàn Chi! Phải là tự tay ký, không được lấy chữ ký in số lượng lớn gạt tôi!”
Thấy Vệ Hồng vội vã cúi đầu nhận lỗi, còn cam đoan sẽ mang chữ ký về, Dung Khanh Khanh rốt cuộc mới hầm hừ cúp máy.
“Thật chẳng có tiền đồ.” Đoàn Hàn Chi khinh miệt liếc hắn “Dung Khanh Khanh? Là ai hả? Dung gia tiểu thư? Tôi không có ấn tượng. Anh cả Dung gia của nàng mời tôi uống trà còn phải trình thiệp mời trước, qua vài ngày mới biết tôi có đồng ý hay không. Kết quả cậu thế nhưng chạy đi đóng phim cho người ta. Tiền đồ của cậu đó!”
Vệ Hồng yếu ớt giải thích: “Không phải như anh tưởng đâu, người ta quay phim cũng đàng hoàng lắm…”
“Thôi đi, đám tiểu thư ấy thích nhất là dùng tiền nuôi trai trẻ, trước giải phóng, người ta còn gọi là bao dưỡng tiểu bạch kiểm. Tôi biết rành quá mà.”
Vệ Hồng lập tức nóng nảy: “Tôi không có! Tôi thật sự không có xằng bậy! Tôi thật sự là quay phim chính đáng! Hôm nào tôi sẽ hỏi mượn cuốn phim đến cho anh xem.”
Đoàn Hàn Chi phì cười một tiếng: “Được rồi được rồi, tôi cũng đâu có mắng cậu. Thời điểm tôi mới ra nghề, loại phim ấy tôi cũng từng quay, không có gì ghê gớm cả, biết chừng mực là được.”
“Tôi thật sự không có!” Vệ Hồng gấp đến độ xoay vòng vòng, đỏ mặt gào thét với y: “Tôi ra nghề đã bao nhiêu năm nay, trừ anh ra, những người khác tay tôi còn chưa nắm! Là thật đó!”
Đoàn Hàn Chi thấy hắn thật sự nôn nóng, liền đem hắn kéo đến gần, cố nhịn cười, làm ra vẻ nghiêm túc, nói: “Rồi rồi rồi, tôi tin cậu được chưa? Không uổng công cậu theo tôi, cún nhỏ người khác nuôi trong nhà đều là dùng để làm nũng chơi đùa, còn tôi trong nhà cũng nuôi cún nhỏ nhưng mỗi ngày chỉ biết yêu cầu được ăn xương có thịt, hoặc là chỉ biết chạy vòng quanh tôi sủa gâu gâu.”
Tâm tình Vệ Hồng vốn đang nóng nảy, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, ủy khuất chớp chớp mắt, đông cắn tây cắn trên người Đoàn Hàn Chi.
Hắn là thật lòng yêu nam nhân này, một nam nhân yếu ớt, tàn nhẫn, độc mồm độc miệng như yêu nghiệt, yêu đến mức cơ hồ ngay cả thần trí cũng đánh mất, vừa nhìn thấy y liền đầu óc mơ hồ, trong đầu ngoại trừ y, cái gì cũng không còn sót lại.
Buổi sáng ngày Vệ Hồng về nước, Đoàn Hàn Chi ngồi xe lăn, đưa tiễn hắn đến cổng vườn hoa bệnh viện. Khi bay sang đây, Vệ Hồng gần như không mang theo thứ gì, cho nên thời điểm trở về hắn chỉ đơn giản có bộ quần áo trên người, tay xách vali, bên trong là báu vật vô giá – chữ ký do Đoàn Hàn Chi tự tay ký. Vì thế, chữ ký này chính là thứ quý giá nhất trên người hắn.
Vệ Hồng đỏ mặt ấp úng: “Chờ sau khi quay xong tôi sẽ đến thăm anh, hoặc khi anh về nước tịnh dưỡng, đến lúc đó phải yêu cầu… yêu cầu được cho ăn!”
Đoàn Hàn Chi thân thiết xoa đầu hắn: “Nói cái gì thế bé cưng, cậu thật sự là đầu óc thoái hóa mà. Trước kia còn biết một biết hai, hiện tại chỉ biết ăn no rồi lên giường — cậu như thế nào không trực tiếp đến trung tâm lai giống ngựa đực? Ăn được uống được lại còn ngủ ngon, sẽ càng thích hợp với cậu đấy bé cưng.”
Thời điểm Vệ Hồng ngồi trên taxi, gã tài xế người nước ngoài rốt cuộc nhịn không được lên tiếng hỏi: “Tiên sinh, ngài uống nhiều quá ư? Mạch máu trên mặt ngài sắp nổ tung rồi, thật sự không cần đến bác sĩ khám?”
Đoàn Hàn Chi ngồi trên xe lăn trong vườn hoa, nhìn theo chiếc taxi dần dần biến mất giữa làn khói bụi mịt mù. Không khí ở vườn hoa rất tốt, từng đám từng đám hoa loa kèn nở rộ, phối hợp cùng những loài hoa đỏ tươi lẫn vàng rực không biết tên gì, vô cùng rạng rỡ. Y lắng nghe tiếng nước chảy trong vườn hoa, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng chiếc taxi trên đường lớn nữa, mới chậm rãi quay xe lăn lại, chuẩn bị trở về.
Đúng vào lúc này, ánh mắt y đột nhiên xẹt qua phía sau, ngay sau đó liền bất động.
Một người đứng ở nơi đó, phong trần mệt mỏi, chăm chú nhìn y không nhúc nhích.
Đoàn Hàn Chi chậm rãi hít sâu một hơi, ngồi ngay ngắn lại, an ổn nhìn về phía người nọ.
Người đứng đằng kia… gương mặt quen thuộc thân ảnh quen thuộc, cứ giống như chỉ mới chia tay ngày hôm qua, trong nháy mắt đã hơn mười mấy năm, hôm nay trở về.
“Quan. Tĩnh. Trác.” Đoàn Hàn Chi nói từng chữ từng chữ một.
Trên mặt Quan Tĩnh Trác đầy nét mệt mỏi. Anh tiến lên phía trước một bước, rồi dừng lại, đại khái qua hơn mười giây, mới vừa chậm rãi vừa có chút bất ổn bước thêm hai bước nữa.
Đoàn Hàn Chi không đổi hướng, cũng không trốn tránh. Y vững vàng ngồi đó, nhìn Quan Tĩnh Trác từng bước đến gần. Ánh mắt hai người bọn họ đối diện nhau giữa không trung, từ đầu đến cuối vẫn hết sức chăm chú, từ đầu đến cuối không có né đi.
Quan Tĩnh Trác đi đến trước mặt y, hai tay buông thỏng, “Rầm” một tiếng thả vali xuống mặt đất.
Sau đó, anh chậm rãi quỳ xuống, quỳ gối bên chân Đoàn Hàn Chi.