Ở quê nhà, Vệ Hồng có đứa em trai đang học trung học, tình cảm anh em rất tốt, nghe nói trước khi đi đóng phim hắn thường xuyên giúp em trai làm bài tập hoặc giả mạo chữ ký phụ huynh; Còn gia đình Đoàn Hàn Chi thì anh em bà con vô số, có một loại phong lưu nhàn nhã của thư hương thế gia, tài sản không cần tranh chấp, tất cả đều có cuộc sống thanh nhàn thoải mái.
Quan Phong ngày xưa, thế nhưng thật sự chỉ có một mình, cô đơn chiếc bóng.
Không có anh em — đám anh em họ bên nội trên cơ bản đã bị phụ thân phái đến vùng đất xa xôi mà khai hoang, còn đám anh em họ bên ngoại thì trên cơ bản luôn mang theo nụ cười giả dối, khiến người ta ghê tởm; Không có chị em — hết lần này đến lần khác đều có người nói cho hắn biết, hắn là đứa con trai chính thống duy nhất trong gia tộc; chị họ đã gã cho nhà họ Liễu, em họ tuổi còn nhỏ, chỉ thích đến Paris mua sắm, sau đó đưa hóa đơn cho hắn thanh toán.
Mãi đến một năm kia, thời điểm biết được mình còn có đứa em gái ruột hàng thật giá thật đang lưu lạc tha hương, máu trong người hắn nhất thời chảy nhanh hơn, trái tim đập thình thịch.
Quan Phong không thèm để ý lời người hầu khuyên can, kiên quyết tự mình ngồi xe một ngày một đêm, từ chốn phồn hoa thị thành chạy đến vùng núi, xuyên qua những con đường núi xóc nảy, tro bụi đầy trời gà vịt kêu to, trước mắt hiện ra đều là ánh nhìn tò mò sợ hãi của người dân trong thôn cùng những căn nhà nhỏ lẩn khuất sau làn khói xám.
Ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Quan Duệ chính là cô bé này rõ ràng còn chưa dậy thì, gương mặt tinh xảo khéo léo, da dẻ thô ráp do cháy nắng. Nàng mặc áo quần đơn bạc, nhìn qua khác hẳn với đám chị em họ xinh đẹp của hắn, nhưng trong phút chốc hắn đã có thể khẳng định, cô bé này là em gái của hắn. Ngũ quan trên gương mặt kia, không thể giả được.
Quan Phong từ nhỏ đã không bộc lộ nhiều cảm xúc ra ngoài. Hắn cúi người xuống, đáy mắt lóe lên tia hưng phấn nhàn nhạt: “Tiểu Duệ.”
Quan Duệ tránh ra sau nửa bước.
“Tiểu Duệ, là anh hai. Anh tới đón em.”
Căn buồng bên trong đột nhiên “Rầm!” một tiếng, ấm nước bay ra, theo sau là một nam nhân say khướt tức giận mắng: “Con rùa con kia, không trả tiền đừng hòng mang đi! Đồ trứng thối! Đi rồi thì xx đừng có quay về, ra khỏi cửa tao chém chết xx!”
Quan Phong quay đầu hỏi trợ lý: “Hắn đang nói gì?”
Trợ lý mặt không còn chút máu: “Hắn đòi tiền.”
Quan Phong đứng dậy, vui vẻ ra lệnh: “Xóa sổ hắn.”
Quan Duệ lại tiếp tục lui ra phía cửa nửa bước. Lúc này, ở phía sau nàng đột nhiên có thứ gì đó chuyển động, rồi một cái đầu rụt rè ló ra. Lúc đầu, tất cả mọi người còn tưởng đó là chó con hay mèo con, nhưng trợ lý ngay lập tức đã phát hiện đó là một cậu bé chừng một hai tuổi, đứng còn chưa vững… Bởi vì sơn thôn hẻo lánh đầy bụi bặm nên khuôn mặt cậu cứ mơ mơ hồ hồ, một chút cũng không hiện ra nét thiên chân khả ái của trẻ con.
Quan Phong chỉ liếc sơ qua cậu bé một cái: “Xóa sổ luôn đi.”
Quan Duệ vội vàng ôm chầm cậu bé, hoảng sợ nhìn Quan Phong chăm chú, dưới đáy mắt hạnh nhân ngập nước chiếu ra thần sắc cảnh giác cùng đề phòng hoàn toàn không giống với những đứa trẻ khác cùng độ tuổi.
Quan Phong từ trên cao nhìn nàng: “Tiểu Duệ, lại đây.”
Cô bé con bẩn thỉu kiên quyết lắc đầu, ôm sát cậu bé vào lòng: “Không… không cần, tôi muốn ở cùng em trai tôi.”
“Đó không phải em trai của em.”
“Phải! Nó phải!”
“Không phải.” Quan Phong ôn hòa nhã nhặn nói, “Em với nó cùng mẹ, nhưng em với anh là cùng cha, em cần được mang họ Quan. Nhân tiện nói luôn cho em một câu, phụ thân tháng trước đã qua đời. Mẫu thân em, là một trong số người tình của phụ thân, nhưng vấn đề bà ấy là ai thì anh tuyệt đối không quan tâm. Bà ấy vì phụ thân sinh ra em, như vậy là đủ rồi.”
Mối quan hệ phức tạp kia khiến Quan Duệ vẫn còn nhỏ tuổi ngây ngẩn cả người. Nàng chỉ biết người mình vẫn gọi là cha kia có khả năng không phải cha ruột của nàng, nhưng mối quan hệ sâu xa trùng điệp như thế, đối với nàng mà nói vẫn là quá khó tiếp nhận.
“Nhưng mà mẫu thân…” Thanh âm của Quan Duệ nhỏ xíu: “Mẫu thân nói tôi phải ở cùng em trai…”
“Mẫu thân của em đâu?”
Quan Duệ lắc đầu.
Trợ lý đứng phía sau thấp giọng nhắc nhở: “Cậu chủ, vị phu nhân kia đã qua đời.”
Quan Phong gật đầu, còn chưa kịp nói tiếp thì cánh cửa của căn buồng bên trong đã “Rầm!” một tiếng mở toang. Nam nhân say khướt lao tới, chỉ vào đám người bên ngoài chửi ầm lên: “Trả tiền thì có thể đem con nha đầu kia đi, nếu không trả tao sẽ bóp chết nó! xxx, bắt lão tử nuôi nó nhiều năm như vậy, tao thà bóp chết nó còn hơn để bọn mày hưởng lợi!”
Hai tên thuộc hạ lập tức khống chế gã.
Đáy mắt Quan Phong lóe lên tia chớp: “Ông dám bóp chết em gái tôi?”
Hắn xoay người đối diện với gã, đột nhiên một quyền đánh gã bay xa! Chỉ thấy giữa không trung hiện lên một ánh chớp đẫm máu, một quyền của Quan Phong không gì ngăn cản tống thẳng vào vị trí lá gan của gã, mang theo mười phần sức lực. Gã ta ho khan một tiếng, ùng ục ho ra một ngụm máu. Còn chưa kịp ngã xuống đất, Quan Phong lại bồi thêm một đá dẫm nát ngực gã, lực đạo mạnh mẽ, răng rắc một tiếng liền bẻ gãy xương sườn.
“Đưa tiền cho hắn.” Quan Phong cầm lấy khăn bông, chậm rãi lau chùi tay mình, “Hắn nuôi dưỡng nhị tiểu thư nhà chúng ta nhiều năm như vậy, các người phải cho hắn nhiều một chút.”
Nữ trợ lý chỉ từng nghe nói Quan đại công tử thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng đánh người thì mới thấy lần đầu tiên, bàn tay run run tiếp nhận tiền mặt tài xế đưa tới.
Quan Phong liếc nàng một cái, trợ lý tiểu thư lập tức sắc mặt tái nhợt, vội vã lấy thêm hai phần tiền mặt ném cho gã đàn ông say khướt dưới chân, không nói thêm tiếng nào lui về phía sau Quan Phong.
“Chúng ta đi thôi.” Quan Phong thản nhiên nói.
Tài xế cẩn trọng nhìn Quan Duệ, làm ra tư thế mời, mồ hôi lạnh trên mặt ứa ra. Thế nhưng Quan Duệ không hề nhìn hắn, cô bé chỉ gắt gao ôm chặt em trai mình, toàn thân run rẩy kêu lên với Quan Phong: “Em trai của tôi sẽ chết! Anh… anh đánh ba ba, khi ông ta tỉnh rượu sẽ đánh chết nó!”
Quan Phong ngoảnh mặt làm ngơ.
“Tôi không đi!” Quan Duệ đôi mắt rưng rưng, thanh âm nghẹn ngào: “Mẫu thân đã nói tôi phải vĩnh viễn ở cùng em trai, tôi không đi theo anh đâu!”
Quan Phong rốt cuộc dừng bước, quay đầu lại, sắc mặt âm tình bất định.
Nếu đổi thành Quan Phong mười mấy năm sau, nhất định mặt không đổi sắc giơ tay chém xuống, gọn gàng giải quyết gã đàn ông say khướt kia, sau đó ném Quan Tĩnh Trác vào cô nhi viện hắn tài trợ, cưỡng chế đem Quan Duệ đi. Hắn vốn dĩ là người không biết nói đạo lý như vậy.
Thế nhưng lúc này, Quan Duệ còn nhỏ, Quan Phong cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu. Tuy rằng hắn trời sinh phóng túng, nhưng vẫn chưa phát triển đến mức bụng dạ nham hiểm.
“Em thế nhưng vì người ngoài, không muốn đi theo anh.”
Quan Duệ hơi co rụt lại một chút: “Tôi… tôi muốn ở cùng em trai!”
Quan Phong xoay người, từ trên cao nhìn xuống bọn họ. Đúng ngay lúc này, cậu bé không biết do đói bụng hay do cảm nhận được bầu không khí nặng nề bên ngoài, đột nhiên hợp thời òa lên khóc lớn. Quan Duệ lập tức ôm lấy em trai, nhẹ giọng an ủi nói: “Ngoan nào, không khóc, không khóc…”
Hai đứa nhỏ ôm chồm lấy nhau, tuy rằng quần áo cũ nát, mặt xám mày tro, nhưng khi ở cạnh nhau lại không mang theo hiềm khích, ấm áp mà chân thật. Quan Phong lẻ loi đứng bên ngoài, gương mặt trẻ tuổi vốn dĩ đầy dương khí sắc bén trở nên trắng bệch, cơ hồ không còn nửa điểm sức sống của thiếu niên bình thường.
Hắn nhìn cả nửa ngày, sắc mặt lúc nóng lúc lạnh. Trợ lý tiểu thư nơm nớp lo sợ đứng cạnh cửa xe, đi vào cũng không phải đi ra cũng không phải, sau một lúc lâu đành thấp giọng đề nghị: “Cậu chủ, chi bằng trước tiên cứ đem tiểu thư cùng… cùng đứa bé kia theo luôn? Nơi này dù sao cũng là sơn thôn, là địa bàn của người ta, chúng ta người ngoài…”
Quan Phong thản nhiên cắt ngang lời nàng, nhưng không phải nói với nàng mà là nói với Quan Duệ ở bên trong: “Em thật sự không muốn đi?”
Sắc mặt Quan Duệ có chút do dự, nhưng khi ánh mắt chạm đến em trai thì đột nhiên trở nên kiên định, dùng sức lắc đầu.
“…Được rồi.” Quan Phong hít vào một hơi thật sâu, “Anh có thể mang em trai của em cùng đi.”
Quan Duệ ngơ ngác, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Quan Phong đứng ở gian phòng ngoài ngập nắng, ánh sáng bao trùm gương mặt, nhìn qua mơ hồ không rõ. Giữa mông lung, cằm hắn theo đường cong kéo dài đến cổ, phi thường tinh tế khéo léo, không giống người thật.
Xinh đẹp như vậy. Cao không với tới như vậy.
“Nhưng em phải nhớ cho kỹ.” Quan Phong ngừng lại một chút, chậm rãi nói: “Anh mới là anh trai của em.”
Quan Phong không chỉ đem em trai nàng về Quan gia, còn để em trai nàng mang họ Quan, đổi tên thành Tĩnh Trác.
“Ý nghĩa chính là hy vọng về sau nó có thể kiệt xuất lỗi lạc.” Quan Phong giải thích với nàng như vậy.
Lúc đầu, Quan Duệ buổi tối nhất định phải ôm em trai ngủ, bởi vì nàng sợ cái cảm giác vừa thức giấc đã không thấy em trai. Thủ đoạn xử lý tàn nhẫn của Quan Phong ngày đó đã khắc sâu ấn tượng trong lòng nàng, cái phương pháp đánh người ấy, có lẽ hắn đánh chết người cũng không thèm để tâm.
Người cha kia đối xử với chị em nàng không tốt, cũng thường xuyên đánh đập mẫu thân, những chuyện này nàng đều nhớ rõ. Nhưng nỗi sợ cha mình cùng nỗi sợ Quan Phong, là hai kiểu sợ hãi hoàn toàn khác biệt.
Cha sẽ uống rượu, sẽ đánh người, sẽ nguyền rủa bọn họ, bảo bọn họ đi chết đi; Còn Quan Phong thì chưa bao giờ tùy tiện nói như thế, nhưng một khi hắn động thủ, dù một chút cũng không đếm xỉa đến mạng người.
Từ khi Quan Duệ chậm rãi trưởng thành, nàng bắt đầu hiểu rõ Quan gia, hiểu rõ Quan Phong. Quan gia có khá nhiều anh em họ, con rơi bên ngoài của Quan phụ lại càng nhiều vô số kể, vài người được Quan Phong thừa nhận đã trở về, nhưng cũng có vài người hắn cảm thấy tính cách không hợp, không được trở về. Nàng cũng bắt đầu biết, năm đó Quan Phong để Quan Tĩnh Trác bước vào cửa Quan gia là phải gánh chịu bao nhiêu áp lực, mà hết thảy đều chỉ vì cô gái nhỏ vừa sợ hãi vừa cố chấp nơi chốn thôn quê, vì để bù đắp tình cảm anh em bọn họ đã đánh mất trong rất nhiều năm.
Nàng bắt đầu lây nhiễm tiền tài, địa vị, dục vọng cùng quyền lực… Nàng bắt đầu hiểu cách mặc trang phục, cách trang điểm, lời ăn tiếng nói khi giao tiếp. Tất cả đều do Quan Phong tự tay dạy nàng, dốc tâm dốc sức, không hề giữ lại.
Nỗi sợ hãi của nàng đối với Quan Phong sau rất nhiều năm vẫn không hề biến mất. Trên thực tế, những người bên cạnh Quan Phong, không ai là không kính sợ hắn.
Thế nhưng ngoại trừ sợ hãi, nàng còn cảm nhận được rất nhiều tình cảm mầu nhiệm không nói nên lời.
Nàng yêu người đàn ông này, nàng lựa chọn đi theo hắn, thậm chí vì mệnh lệnh của hắn, làm ra chuyện vô cùng có lỗi với Tĩnh Trác. Nàng vì người đàn ông này làm tất cả mọi chuyện, nàng từ trong tay hắn đạt được quyền lực, địa vị cùng mọi thứ khác. Nàng vì người đàn ông này, trở thành Quan Duệ hiện tại.
Chiều hôm ấy nàng trở về nhà. Quan Phong đứng ngoài hành lang tưới cây, thờ ơ hỏi: “Tĩnh Trác cùng người yêu của hắn đã chia tay?”
Quan Duệ cúi đầu: “…Nhưng mà Tĩnh Trác… Hắn rất đau khổ.”
Thực sự rất đau khổ… Quan Tĩnh Trác nhốt mình trong phòng không ăn không uống, liên tục suốt một tuần. Cuối cùng Quản gia đành dẫn người tới phá cửa, đem Quan Tĩnh Trác đến bệnh viện cấp cứu.
Nửa bên gương mặt tuấn tú của Quan Phong chìm trong bóng cây ngoài hành lang, mơ hồ không rõ: “Không sao đâu, là nam nhân thì đều phải trải qua một cửa này.
Hắn đặt bình tưới nước xuống, quay đầu nhìn Quan Duệ: “Tĩnh Trác nếu có thể vượt qua, chờ sau khi anh chết, liền đem sản nghiệp của Quan gia truyền cho hắn.”
Quan Duệ bộ dáng sợ hãi.
“Tuy rằng lúc trước là em kiên quyết đem đứa con rơi này về…” Quan Phong thản nhiên nở nụ cười nhàn nhạt, nét vui vẻ rất nhanh lướt qua gương mặt, “Nhưng mà, nó cũng là em trai của anh.”
Đó là lần đầu tiên Quan Duệ thấy hắn cười rõ ràng như vậy. Thoải mái vui sướng, không mang theo ý khác, chỉ là một người đang mỉm cười tủm tỉm mà thôi. Quan Phong đứng dưới bóng râm, mặc áo sơmi trắng, vạt áo bị gió thổi nhẹ nhàng bay phấp phới, tuấn tú tựa như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
*****
Việc trình chiếu ‘Đào thoát rừng sâu’ không thuận lợi như ‘Tình yêu thiên sứ’, thậm chí suýt nữa còn không được cục điện ảnh thông qua kiểm duyệt. Bên phía cha mẹ không gì không thể làm của Dung Khanh Khanh đã giúp nàng đút lót quan chức cấp cao không ít tiền, cuối cùng đã an bài xong, bỏ đi một tiết mục văn nghệ rồi đem bộ phim lấp vào chỗ trống.
Thời điểm trình chiếu, giai đoạn hậu kỳ vẫn chưa hoàn tất. Mấy diễn viên khác đều chuồn ra ngoài uống rượu hoặc nhận kịch bản mới, chỉ có Vệ Hồng ở lại đoàn phim giúp mọi người làm hậu kỳ, làm chân sai vặt, đôi khi giúp chỉnh sửa hình ảnh.
Dung Khanh Khanh một bên uống trà đặc nâng cao tinh thần, một bên quan sát mọi thứ, đột nhiên chọt chọt Vệ Hồng: “Cậu biết không? Có mấy tin tạp nham trong giới, nói Quan tam thiếu gia cùng đại ca hắn cãi nhau một trận, sau đó trở về Mỹ.”
Trong đầu Vệ Hồng ngân lên hồi chuông cảnh báo: “Quan Tĩnh Trác? Về Mỹ?”
“Đúng vậy, không biết tại sao đột nhiên nghiêm trọng thế này nữa!? Hình như người hầu ở Quan gia nói hắn không hài lòng với vị hôn thê hiện tại.” Dung Khanh Khanh mười phần hả hê siết chặt nắm tay: “Tôi có thể thông cảm với hắn! Tôi đã sớm xem ả Uất Trân kia không vừa mắt!”
Tôi cũng thông cảm với hắn! Nhưng tôi không ủng hộ hắn a! Vệ Hồng nội tâm rít gào.
“Ngày mai chiếu tập đầu tiên, cậu đi ngủ sớm một chút đi, tôi sẽ gọi điện thông báo đến tận phòng cậu.” Dung Khanh Khanh uống xong ngụm trà đặc cuối cùng, đặt ly thủy tinh lên bàn, đứng dậy mỉm cười với Vệ Hồng một chút: “Tôi sẽ giúp cậu gọi điện cho đạo diễn Đoàn… Tôi sẽ mời y xem TV, ngắm cậu.”
Ở quê nhà, Vệ Hồng có đứa em trai đang học trung học, tình cảm anh em rất tốt, nghe nói trước khi đi đóng phim hắn thường xuyên giúp em trai làm bài tập hoặc giả mạo chữ ký phụ huynh; Còn gia đình Đoàn Hàn Chi thì anh em bà con vô số, có một loại phong lưu nhàn nhã của thư hương thế gia, tài sản không cần tranh chấp, tất cả đều có cuộc sống thanh nhàn thoải mái.
Quan Phong ngày xưa, thế nhưng thật sự chỉ có một mình, cô đơn chiếc bóng.
Không có anh em — đám anh em họ bên nội trên cơ bản đã bị phụ thân phái đến vùng đất xa xôi mà khai hoang, còn đám anh em họ bên ngoại thì trên cơ bản luôn mang theo nụ cười giả dối, khiến người ta ghê tởm; Không có chị em — hết lần này đến lần khác đều có người nói cho hắn biết, hắn là đứa con trai chính thống duy nhất trong gia tộc; chị họ đã gã cho nhà họ Liễu, em họ tuổi còn nhỏ, chỉ thích đến Paris mua sắm, sau đó đưa hóa đơn cho hắn thanh toán.
Mãi đến một năm kia, thời điểm biết được mình còn có đứa em gái ruột hàng thật giá thật đang lưu lạc tha hương, máu trong người hắn nhất thời chảy nhanh hơn, trái tim đập thình thịch.
Quan Phong không thèm để ý lời người hầu khuyên can, kiên quyết tự mình ngồi xe một ngày một đêm, từ chốn phồn hoa thị thành chạy đến vùng núi, xuyên qua những con đường núi xóc nảy, tro bụi đầy trời gà vịt kêu to, trước mắt hiện ra đều là ánh nhìn tò mò sợ hãi của người dân trong thôn cùng những căn nhà nhỏ lẩn khuất sau làn khói xám.
Ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Quan Duệ chính là cô bé này rõ ràng còn chưa dậy thì, gương mặt tinh xảo khéo léo, da dẻ thô ráp do cháy nắng. Nàng mặc áo quần đơn bạc, nhìn qua khác hẳn với đám chị em họ xinh đẹp của hắn, nhưng trong phút chốc hắn đã có thể khẳng định, cô bé này là em gái của hắn. Ngũ quan trên gương mặt kia, không thể giả được.
Quan Phong từ nhỏ đã không bộc lộ nhiều cảm xúc ra ngoài. Hắn cúi người xuống, đáy mắt lóe lên tia hưng phấn nhàn nhạt: “Tiểu Duệ.”
Quan Duệ tránh ra sau nửa bước.
“Tiểu Duệ, là anh hai. Anh tới đón em.”
Căn buồng bên trong đột nhiên “Rầm!” một tiếng, ấm nước bay ra, theo sau là một nam nhân say khướt tức giận mắng: “Con rùa con kia, không trả tiền đừng hòng mang đi! Đồ trứng thối! Đi rồi thì xx đừng có quay về, ra khỏi cửa tao chém chết xx!”
Quan Phong quay đầu hỏi trợ lý: “Hắn đang nói gì?”
Trợ lý mặt không còn chút máu: “Hắn đòi tiền.”
Quan Phong đứng dậy, vui vẻ ra lệnh: “Xóa sổ hắn.”
Quan Duệ lại tiếp tục lui ra phía cửa nửa bước. Lúc này, ở phía sau nàng đột nhiên có thứ gì đó chuyển động, rồi một cái đầu rụt rè ló ra. Lúc đầu, tất cả mọi người còn tưởng đó là chó con hay mèo con, nhưng trợ lý ngay lập tức đã phát hiện đó là một cậu bé chừng một hai tuổi, đứng còn chưa vững… Bởi vì sơn thôn hẻo lánh đầy bụi bặm nên khuôn mặt cậu cứ mơ mơ hồ hồ, một chút cũng không hiện ra nét thiên chân khả ái của trẻ con.
Quan Phong chỉ liếc sơ qua cậu bé một cái: “Xóa sổ luôn đi.”
Quan Duệ vội vàng ôm chầm cậu bé, hoảng sợ nhìn Quan Phong chăm chú, dưới đáy mắt hạnh nhân ngập nước chiếu ra thần sắc cảnh giác cùng đề phòng hoàn toàn không giống với những đứa trẻ khác cùng độ tuổi.
Quan Phong từ trên cao nhìn nàng: “Tiểu Duệ, lại đây.”
Cô bé con bẩn thỉu kiên quyết lắc đầu, ôm sát cậu bé vào lòng: “Không… không cần, tôi muốn ở cùng em trai tôi.”
“Đó không phải em trai của em.”
“Phải! Nó phải!”
“Không phải.” Quan Phong ôn hòa nhã nhặn nói, “Em với nó cùng mẹ, nhưng em với anh là cùng cha, em cần được mang họ Quan. Nhân tiện nói luôn cho em một câu, phụ thân tháng trước đã qua đời. Mẫu thân em, là một trong số người tình của phụ thân, nhưng vấn đề bà ấy là ai thì anh tuyệt đối không quan tâm. Bà ấy vì phụ thân sinh ra em, như vậy là đủ rồi.”
Mối quan hệ phức tạp kia khiến Quan Duệ vẫn còn nhỏ tuổi ngây ngẩn cả người. Nàng chỉ biết người mình vẫn gọi là cha kia có khả năng không phải cha ruột của nàng, nhưng mối quan hệ sâu xa trùng điệp như thế, đối với nàng mà nói vẫn là quá khó tiếp nhận.
“Nhưng mà mẫu thân…” Thanh âm của Quan Duệ nhỏ xíu: “Mẫu thân nói tôi phải ở cùng em trai…”
“Mẫu thân của em đâu?”
Quan Duệ lắc đầu.
Trợ lý đứng phía sau thấp giọng nhắc nhở: “Cậu chủ, vị phu nhân kia đã qua đời.”
Quan Phong gật đầu, còn chưa kịp nói tiếp thì cánh cửa của căn buồng bên trong đã “Rầm!” một tiếng mở toang. Nam nhân say khướt lao tới, chỉ vào đám người bên ngoài chửi ầm lên: “Trả tiền thì có thể đem con nha đầu kia đi, nếu không trả tao sẽ bóp chết nó! xxx, bắt lão tử nuôi nó nhiều năm như vậy, tao thà bóp chết nó còn hơn để bọn mày hưởng lợi!”
Hai tên thuộc hạ lập tức khống chế gã.
Đáy mắt Quan Phong lóe lên tia chớp: “Ông dám bóp chết em gái tôi?”
Hắn xoay người đối diện với gã, đột nhiên một quyền đánh gã bay xa! Chỉ thấy giữa không trung hiện lên một ánh chớp đẫm máu, một quyền của Quan Phong không gì ngăn cản tống thẳng vào vị trí lá gan của gã, mang theo mười phần sức lực. Gã ta ho khan một tiếng, ùng ục ho ra một ngụm máu. Còn chưa kịp ngã xuống đất, Quan Phong lại bồi thêm một đá dẫm nát ngực gã, lực đạo mạnh mẽ, răng rắc một tiếng liền bẻ gãy xương sườn.
“Đưa tiền cho hắn.” Quan Phong cầm lấy khăn bông, chậm rãi lau chùi tay mình, “Hắn nuôi dưỡng nhị tiểu thư nhà chúng ta nhiều năm như vậy, các người phải cho hắn nhiều một chút.”
Nữ trợ lý chỉ từng nghe nói Quan đại công tử thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng đánh người thì mới thấy lần đầu tiên, bàn tay run run tiếp nhận tiền mặt tài xế đưa tới.
Quan Phong liếc nàng một cái, trợ lý tiểu thư lập tức sắc mặt tái nhợt, vội vã lấy thêm hai phần tiền mặt ném cho gã đàn ông say khướt dưới chân, không nói thêm tiếng nào lui về phía sau Quan Phong.
“Chúng ta đi thôi.” Quan Phong thản nhiên nói.
Tài xế cẩn trọng nhìn Quan Duệ, làm ra tư thế mời, mồ hôi lạnh trên mặt ứa ra. Thế nhưng Quan Duệ không hề nhìn hắn, cô bé chỉ gắt gao ôm chặt em trai mình, toàn thân run rẩy kêu lên với Quan Phong: “Em trai của tôi sẽ chết! Anh… anh đánh ba ba, khi ông ta tỉnh rượu sẽ đánh chết nó!”
Quan Phong ngoảnh mặt làm ngơ.
“Tôi không đi!” Quan Duệ đôi mắt rưng rưng, thanh âm nghẹn ngào: “Mẫu thân đã nói tôi phải vĩnh viễn ở cùng em trai, tôi không đi theo anh đâu!”
Quan Phong rốt cuộc dừng bước, quay đầu lại, sắc mặt âm tình bất định.
Nếu đổi thành Quan Phong mười mấy năm sau, nhất định mặt không đổi sắc giơ tay chém xuống, gọn gàng giải quyết gã đàn ông say khướt kia, sau đó ném Quan Tĩnh Trác vào cô nhi viện hắn tài trợ, cưỡng chế đem Quan Duệ đi. Hắn vốn dĩ là người không biết nói đạo lý như vậy.
Thế nhưng lúc này, Quan Duệ còn nhỏ, Quan Phong cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu. Tuy rằng hắn trời sinh phóng túng, nhưng vẫn chưa phát triển đến mức bụng dạ nham hiểm.
“Em thế nhưng vì người ngoài, không muốn đi theo anh.”
Quan Duệ hơi co rụt lại một chút: “Tôi… tôi muốn ở cùng em trai!”
Quan Phong xoay người, từ trên cao nhìn xuống bọn họ. Đúng ngay lúc này, cậu bé không biết do đói bụng hay do cảm nhận được bầu không khí nặng nề bên ngoài, đột nhiên hợp thời òa lên khóc lớn. Quan Duệ lập tức ôm lấy em trai, nhẹ giọng an ủi nói: “Ngoan nào, không khóc, không khóc…”
Hai đứa nhỏ ôm chồm lấy nhau, tuy rằng quần áo cũ nát, mặt xám mày tro, nhưng khi ở cạnh nhau lại không mang theo hiềm khích, ấm áp mà chân thật. Quan Phong lẻ loi đứng bên ngoài, gương mặt trẻ tuổi vốn dĩ đầy dương khí sắc bén trở nên trắng bệch, cơ hồ không còn nửa điểm sức sống của thiếu niên bình thường.
Hắn nhìn cả nửa ngày, sắc mặt lúc nóng lúc lạnh. Trợ lý tiểu thư nơm nớp lo sợ đứng cạnh cửa xe, đi vào cũng không phải đi ra cũng không phải, sau một lúc lâu đành thấp giọng đề nghị: “Cậu chủ, chi bằng trước tiên cứ đem tiểu thư cùng… cùng đứa bé kia theo luôn? Nơi này dù sao cũng là sơn thôn, là địa bàn của người ta, chúng ta người ngoài…”
Quan Phong thản nhiên cắt ngang lời nàng, nhưng không phải nói với nàng mà là nói với Quan Duệ ở bên trong: “Em thật sự không muốn đi?”
Sắc mặt Quan Duệ có chút do dự, nhưng khi ánh mắt chạm đến em trai thì đột nhiên trở nên kiên định, dùng sức lắc đầu.
“…Được rồi.” Quan Phong hít vào một hơi thật sâu, “Anh có thể mang em trai của em cùng đi.”
Quan Duệ ngơ ngác, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Quan Phong đứng ở gian phòng ngoài ngập nắng, ánh sáng bao trùm gương mặt, nhìn qua mơ hồ không rõ. Giữa mông lung, cằm hắn theo đường cong kéo dài đến cổ, phi thường tinh tế khéo léo, không giống người thật.
Xinh đẹp như vậy. Cao không với tới như vậy.
“Nhưng em phải nhớ cho kỹ.” Quan Phong ngừng lại một chút, chậm rãi nói: “Anh mới là anh trai của em.”
Quan Phong không chỉ đem em trai nàng về Quan gia, còn để em trai nàng mang họ Quan, đổi tên thành Tĩnh Trác.
“Ý nghĩa chính là hy vọng về sau nó có thể kiệt xuất lỗi lạc.” Quan Phong giải thích với nàng như vậy.
Lúc đầu, Quan Duệ buổi tối nhất định phải ôm em trai ngủ, bởi vì nàng sợ cái cảm giác vừa thức giấc đã không thấy em trai. Thủ đoạn xử lý tàn nhẫn của Quan Phong ngày đó đã khắc sâu ấn tượng trong lòng nàng, cái phương pháp đánh người ấy, có lẽ hắn đánh chết người cũng không thèm để tâm.
Người cha kia đối xử với chị em nàng không tốt, cũng thường xuyên đánh đập mẫu thân, những chuyện này nàng đều nhớ rõ. Nhưng nỗi sợ cha mình cùng nỗi sợ Quan Phong, là hai kiểu sợ hãi hoàn toàn khác biệt.
Cha sẽ uống rượu, sẽ đánh người, sẽ nguyền rủa bọn họ, bảo bọn họ đi chết đi; Còn Quan Phong thì chưa bao giờ tùy tiện nói như thế, nhưng một khi hắn động thủ, dù một chút cũng không đếm xỉa đến mạng người.
Từ khi Quan Duệ chậm rãi trưởng thành, nàng bắt đầu hiểu rõ Quan gia, hiểu rõ Quan Phong. Quan gia có khá nhiều anh em họ, con rơi bên ngoài của Quan phụ lại càng nhiều vô số kể, vài người được Quan Phong thừa nhận đã trở về, nhưng cũng có vài người hắn cảm thấy tính cách không hợp, không được trở về. Nàng cũng bắt đầu biết, năm đó Quan Phong để Quan Tĩnh Trác bước vào cửa Quan gia là phải gánh chịu bao nhiêu áp lực, mà hết thảy đều chỉ vì cô gái nhỏ vừa sợ hãi vừa cố chấp nơi chốn thôn quê, vì để bù đắp tình cảm anh em bọn họ đã đánh mất trong rất nhiều năm.
Nàng bắt đầu lây nhiễm tiền tài, địa vị, dục vọng cùng quyền lực… Nàng bắt đầu hiểu cách mặc trang phục, cách trang điểm, lời ăn tiếng nói khi giao tiếp. Tất cả đều do Quan Phong tự tay dạy nàng, dốc tâm dốc sức, không hề giữ lại.
Nỗi sợ hãi của nàng đối với Quan Phong sau rất nhiều năm vẫn không hề biến mất. Trên thực tế, những người bên cạnh Quan Phong, không ai là không kính sợ hắn.
Thế nhưng ngoại trừ sợ hãi, nàng còn cảm nhận được rất nhiều tình cảm mầu nhiệm không nói nên lời.
Nàng yêu người đàn ông này, nàng lựa chọn đi theo hắn, thậm chí vì mệnh lệnh của hắn, làm ra chuyện vô cùng có lỗi với Tĩnh Trác. Nàng vì người đàn ông này làm tất cả mọi chuyện, nàng từ trong tay hắn đạt được quyền lực, địa vị cùng mọi thứ khác. Nàng vì người đàn ông này, trở thành Quan Duệ hiện tại.
Chiều hôm ấy nàng trở về nhà. Quan Phong đứng ngoài hành lang tưới cây, thờ ơ hỏi: “Tĩnh Trác cùng người yêu của hắn đã chia tay?”
Quan Duệ cúi đầu: “…Nhưng mà Tĩnh Trác… Hắn rất đau khổ.”
Thực sự rất đau khổ… Quan Tĩnh Trác nhốt mình trong phòng không ăn không uống, liên tục suốt một tuần. Cuối cùng Quản gia đành dẫn người tới phá cửa, đem Quan Tĩnh Trác đến bệnh viện cấp cứu.
Nửa bên gương mặt tuấn tú của Quan Phong chìm trong bóng cây ngoài hành lang, mơ hồ không rõ: “Không sao đâu, là nam nhân thì đều phải trải qua một cửa này.
Hắn đặt bình tưới nước xuống, quay đầu nhìn Quan Duệ: “Tĩnh Trác nếu có thể vượt qua, chờ sau khi anh chết, liền đem sản nghiệp của Quan gia truyền cho hắn.”
Quan Duệ bộ dáng sợ hãi.
“Tuy rằng lúc trước là em kiên quyết đem đứa con rơi này về…” Quan Phong thản nhiên nở nụ cười nhàn nhạt, nét vui vẻ rất nhanh lướt qua gương mặt, “Nhưng mà, nó cũng là em trai của anh.”
Đó là lần đầu tiên Quan Duệ thấy hắn cười rõ ràng như vậy. Thoải mái vui sướng, không mang theo ý khác, chỉ là một người đang mỉm cười tủm tỉm mà thôi. Quan Phong đứng dưới bóng râm, mặc áo sơmi trắng, vạt áo bị gió thổi nhẹ nhàng bay phấp phới, tuấn tú tựa như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Việc trình chiếu ‘Đào thoát rừng sâu’ không thuận lợi như ‘Tình yêu thiên sứ’, thậm chí suýt nữa còn không được cục điện ảnh thông qua kiểm duyệt. Bên phía cha mẹ không gì không thể làm của Dung Khanh Khanh đã giúp nàng đút lót quan chức cấp cao không ít tiền, cuối cùng đã an bài xong, bỏ đi một tiết mục văn nghệ rồi đem bộ phim lấp vào chỗ trống.
Thời điểm trình chiếu, giai đoạn hậu kỳ vẫn chưa hoàn tất. Mấy diễn viên khác đều chuồn ra ngoài uống rượu hoặc nhận kịch bản mới, chỉ có Vệ Hồng ở lại đoàn phim giúp mọi người làm hậu kỳ, làm chân sai vặt, đôi khi giúp chỉnh sửa hình ảnh.
Dung Khanh Khanh một bên uống trà đặc nâng cao tinh thần, một bên quan sát mọi thứ, đột nhiên chọt chọt Vệ Hồng: “Cậu biết không? Có mấy tin tạp nham trong giới, nói Quan tam thiếu gia cùng đại ca hắn cãi nhau một trận, sau đó trở về Mỹ.”
Trong đầu Vệ Hồng ngân lên hồi chuông cảnh báo: “Quan Tĩnh Trác? Về Mỹ?”
“Đúng vậy, không biết tại sao đột nhiên nghiêm trọng thế này nữa!? Hình như người hầu ở Quan gia nói hắn không hài lòng với vị hôn thê hiện tại.” Dung Khanh Khanh mười phần hả hê siết chặt nắm tay: “Tôi có thể thông cảm với hắn! Tôi đã sớm xem ả Uất Trân kia không vừa mắt!”
Tôi cũng thông cảm với hắn! Nhưng tôi không ủng hộ hắn a! Vệ Hồng nội tâm rít gào.
“Ngày mai chiếu tập đầu tiên, cậu đi ngủ sớm một chút đi, tôi sẽ gọi điện thông báo đến tận phòng cậu.” Dung Khanh Khanh uống xong ngụm trà đặc cuối cùng, đặt ly thủy tinh lên bàn, đứng dậy mỉm cười với Vệ Hồng một chút: “Tôi sẽ giúp cậu gọi điện cho đạo diễn Đoàn… Tôi sẽ mời y xem TV, ngắm cậu.”