Cái Đoàn Hàn Chi gọi là dễ chịu khoan khoái, đương nhiên không phải là trở về nhà sau chặng đường dài, mà là bảo người ta đem hành lý về, chính y một mình chạy đến trung tâm spa quen thuộc, ngâm mình ở đó mấy tiếng mới chịu về.
Những người trong giới nghệ thuật bọn họ bình thường đều có địa điểm nghỉ ngơi giải trí, trên cơ bản đều là nơi tiêu tiền như nước, nơi xa xỉ có chế độ bảo mật hết sức chu đáo, giống như nhà hàng a, trung tâm spa a, câu lạc bộ a, quán ăn đêm a… Đấy đều là những nơi bọn họ có thể yên tâm ghé đến.
Nhân viên ở những nơi này đều vô cùng lanh lợi, tương đối hiểu rõ mỗi khách quen có sở thích đặc biệt gì, cần phải chuẩn bị thứ gì. Những vị khách nào có ân oán với nhau thì phải tránh không để bọn họ đại giá quang lâm cùng ngày; Những vị khách nào có kiêng kị hay chán ghét thứ gì, nhất định phải tận lực nói điều dễ nghe, không thể vô ý lỡ lời khiến họ tức giận.
Trên cơ bản, vị khách nào hạ cố ghé thăm ngày nào đều có sổ sách ghi chép kỹ lưỡng. Thấy báo chí đăng tin ngày Đoàn Hàn Chi về nước, bọn họ liền có thể dự đoán y sẽ trực tiếp đến trung tâm spa mấy tiếng, cho nên từ sáng sớm đã chuẩn bị một căn phòng riêng. Đoàn Hàn Chi xưa nay vẫn thích toàn bộ trang trí phải tỉ mỉ chu đáo, phải có bộ sôpha bằng da màu trắng, mành cửa sổ sát đất bằng lụa trắng, sàn nhà lát đá cẩm thạch trắng, phối hợp với đồ trang trí thủy tinh màu xanh nhạt, ở góc tường, trên bậu cửa sổ phải có bình hoa cổ bằng sừng tê giác cắm hoa sơn chi; hết thảy từ trên xuống dưới phải công phu như thế.
Nếu Đoàn Hàn Chi không đến, căn phòng riêng này đương nhiên sẽ dùng để đón khách; Nhưng nếu Đoàn Hàn Chi đến, nhất định đối với sự phục vụ của trung tâm spa quen thuộc hài lòng không thôi.
Bất quá ông chủ trung tâm spa này tuyệt đối không nghĩ tới, Đoàn Hàn Chi xưa nay đều đến một thân rồi lại rời đi một mình, lần này thế nhưng còn hiếm thấy dẫn bạn theo.
Thật ra nói bạn cũng không giống lắm, bởi vì nam nhân đi theo y từ đầu đến cuối chỉ tận tâm giúp y lấy phòng lấy chìa khóa, chuẩn bị đồ dùng lặt vặt như khăn mặt quần áo, giống y hệt tùy tùng hay trợ lý; Nhưng nếu nói hắn là trợ lý thì lại có một vài điểm không hợp lý, bởi vì nam nhân kia chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể khiến người khác nhận ra hắn là ai – dù sao ‘Đào thoát rừng sâu’ đều được các đài truyền hình lớn thay nhau hâm nóng, gương mặt Vệ Hồng hiện tại nhà nhà đều biết.
Đoàn Hàn Chi chắp tay sau lưng, ngắm nhìn bức họa ‘Tuế hàn tam hữu’* trên bức bình phong bằng gấm trắng giữa đại sảnh. Vệ Hồng đã làm xong thủ tục, xoạt xoạt mấy cái, đem hết vật dụng tẩy rửa, vật dụng bảo dưỡng, hóa đơn cùng chìa khóa cho vào chiếc túi kín, một bên đưa túi cho trưởng nhóm phụ trách phòng spa riêng của Đoàn Hàn Chi một bên tỉ mỉ dặn dò người ta: “Đạo diễn Đoàn ngồi máy bay mười mấy giờ liền, vẫn chưa được ăn uống tốt nghỉ ngơi tốt. Các người đến nhà hàng cháo Đông Nhai mua về một chén cháo ngô gạch cua, nhớ rõ phải bắt đạo diễn Đoàn dùng hết… Với lại đừng để y ngâm mình quá lâu, cẩn thận coi chừng huyết khí không thông, ngất xỉu trong phòng tắm.”
*Tuế hàn tam hữu: ba loại cây tiêu biểu làm bạn với nhau trong mùa đông, gồm tùng – trúc – mai.
Có thể tham khảo thêm ở đây
Sau khi nhân viên phục vụ dùng tánh mạng bảo đảm tuyệt đối sẽ không phải sinh sự cố ngu xuẩn gì, Vệ Hồng mới hết sức âu sầu kéo tay Đoàn Hàn Chi: “Xe của tôi đang đậu bên ngoài, sắp hết xăng rồi, tôi đi đổ xăng thêm. Anh nhất định phải chờ tôi trở về a, đừng có tôi chưa trở về anh đã đi trước rồi a, anh trăm ngàn lần không thể lái xe trong nước a…”
Đoàn Hàn Chi hời hợt rút tay về: “Vệ Hồng.”
“Cậu dứt khoát đừng làm diễn viên nữa.” Đoàn Hàn Chi cũng không quay đầu lại, bước về phía căn phòng riêng “Cha mẹ tôi ở dưới quê lúc trước có một người bảo mẫu, là một bác gái hơn sáu mươi tuổi, cũng giống như cậu vậy đó. Tôi cảm thấy, cậu không đi làm bảo mẫu đúng là uổng phí nhân tài, thực sự.”
Vệ Hồng ỉu xìu lái xe đi đổ xăng.
Bất cứ người nào lần đầu tiên ghé đến trung tâm spa này, nếu không có sự trợ giúp của GPS, tám chín phần đều sẽ lạc đường. Xung quanh đều là những con đường nhỏ giống nhau như đúc, phải quẹo trái quẹo phải chừng bảy tám lần mới ra đến đường lớn, hơn nữa trừ khi ngươi đối với đường xá vùng này vô cùng quen thuộc, bằng không ngươi sẽ rất dễ lạc trong mê cung rắc rối phức tạp đầy ngõ cụt.
*GPS: Global Positioning System – Hệ thống Định vị Toàn cầu.
Nhưng mà cũng chính nơi này, lại có mạch suối nước nóng hết sức gần gũi thiên nhiên, trong không khí ngập tràn mùi vị lưu huỳnh nhàn nhạt, non xanh nước biếc, rời xa khói bụi ồn ào chốn đô thị, cho nên không ít ông chủ có tiền đều thích chạy đến đây ngâm mình mấy tiếng.
Vệ Hồng lơ đãng lái xe qua con phố chỉ cho phép hai chiếc xe chạy song song, đột nhiên một bóng đen ngay lối rẽ phía trước thình lình nhào ra, ngay sau đó tiếng chó rên rỉ thảm thiết vang lên. Vệ Hồng điếng người, vội vàng phanh gấp, trong thoáng chốc chỉ nghe tiếng bánh xe ma sát với mặt đường bén ngót, rồi một con chó bay lướt ngang đầu xe hắn.
Không xong! Đụng phải chó của người ta rồi!
Vệ Hồng khẩn cấp bước xuống xe, chung quanh chỉ có vài con chó hoang đang rên rỉ kêu mấy tiếng, còn lại đều chạy hết.
Hắn bước lên nhìn kỹ, thì ra bị hắn đụng trúng là một con đại hắc cẩu, tướng tá to lớn, toàn thân đều là vết sẹo do tranh giành thức ăn với những con chó hoang khác lưu lại, có vài vết cắn xé xem ra khá mới, đang ào ạt chảy máu… Bị chiếc Land Rover đụng trúng một phát, con chó kia không còn nhúc nhích nổi, chỉ biết nằm trên mặt đất run rẩy, miệng phát ra tiếng rên rỉ nức nở nhỏ xíu.
Nhưng cho dù nhìn thống khổ như vậy, miệng con chó kia vẫn gắt gao ngậm chặt một khúc xương, giá nào cũng không chịu nhả ra. Xem bụng nó có mấy vết cắn xé do đánh nhau thế này, chắc hẳn là vì muốn bảo vệ khúc xương mà lưu lại.
Rất rõ ràng, nó là một con chó hoang, thân mình bẩn thỉu, lớp da ở trên đùi còn bị ghẻ lở rụng lông. Vệ Hồng tuyệt đối không phải hạng người có thể thản nhiên lái xe bỏ đi, hắn dự định ôm con chó lên, nhưng chỉ vừa bước tới gần, đại hắc cẩu liền liều mạng ngậm chặt khúc xương bẩn kia, đồng thời phát ra tiếng rên ư ử ngoài mạnh trong yếu để phản đối.
“Cho tao xin đi, tao không phải muốn cướp miếng ăn của mày đâu!” Vệ Hồng một bên đổ mồ hôi, một bên luống cuống chân tay, định ôm nó lên nhưng lại sợ nếu ôm sẽ làm nó tổn thương nội tạng, chưa kể còn sợ bị nó cắn. Rơi vào bước đường cùng, hắn cởi áo khoác của mình ra, tạo thành chiếc cáng cứu thương thô sơ, rất cẩn thận đặt con chó lên, sau đó một tay xách phần cổ áo một tay xách phần góc áo, cứ như vậy khiêng chiếc cáng cứu thương có con chó nằm chính giữa lên xe.
Vệ Hồng nhìn GPS một chút, bệnh viện thú y gần nhất là ở trong thành phố, cách đây chừng bảy tám km, nếu chạy nhanh thì chỉ hơn mười phút.
Đại hắc cẩu lại nức nở mấy tiếng, miệng chảy máu, thấm ướt khúc xương từ đầu đến cuối không hề rời khỏi miệng.
Vệ Hồng rất sợ con chó này cứ như vậy bị hắn đâm chết, vội vã nhấn mạnh chân ga chạy như bay vào thành phố. Kết quả lúc qua đường sơ ý chạy lấn tuyến, chỉ nghe tiếng cameras tít tít vang lên, hắn dứt khoát cắn răng một cái, trực tiếp vượt đèn đỏ.
Suốt chặng đường bảy tám km, hết đèn đỏ lại kẹt xe, Vệ Hồng thế nhưng chỉ mất đúng năm phút đồng hồ đã vững vàng dừng trước cửa bệnh viện thú y. Hắn đoán chắc giấy phạt sẽ trực tiếp gởi đến chỗ Đoàn Hàn Chi, nhưng về phần Đoàn Hàn Chi sẽ như thế nào tận lực cười nhạo hắn, đùa bỡn hắn, hả hê nhìn hắn, Vệ Hồng cũng không dám nghĩ đến.
“Mau lên mau lên! Có ai ở đây không? Con chó này không ổn rồi!” Vệ Hồng một bên ấn còi xe một bên gào thét điên cuồng.
Y tá đứng trước quầy tiếp tân bị dọa sợ, vội vội vàng vàng chạy ra cửa lớn: “Làm sao làm sao? Chó nhà ai không ổn?”
“Tôi cũng không biết là chó nhà ai, bất quá mau đưa nó vào phòng ICU đi, để lâu thêm chút nữa sẽ nguy hiểm đó.” Vệ Hồng nhảy xuống xe, thật cẩn thận dè dặt ôm đại hắc cẩu trong cáng cứu thương chạy vào trong bệnh viện: “Nhanh lên một chút a, lão tử không muốn tạo cái gì sát nghiệt đâu, mau phẫu thuật đi! Vạn nhất ruột gan vị cẩu huynh đệ này bị tôi đụng nát bét thì làm sao bây giờ?”
Y tá nhỏ ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Vệ Hồng sốt ruột: “Cô đứng đấy làm gì? Mau kêu bác sĩ tới cứu nó a.”
Y tá nhỏ tiếp tục thất thần.
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ trả tiền mà! Tuyệt đối không quỵt nợ đâu! Mấy khoản nợ của bệnh viện tôi đều tích cực thanh toán! Cô nhanh lên một chút đi!”
Y tá nhỏ rốt cuộc có phản ứng, gương mặt ửng hồng hạnh phúc: “–Vệ Hồng!”
Vệ Hồng hóa đá.
Y tá nhỏ xoay gương mặt đẫm lệ chạy vào bên trong: “Các chị em, mình gặp được Vệ Hồng rồi! Vệ Hồng đến bệnh viện của chúng ta chữa bệnh! Mau ra đây xem đi, các chị em!”
…Không phải tôi chữa bệnh… Vệ Hồng thống khổ nhắm mắt lại.
Y tá nhỏ bỗng nhiên quay đầu lại, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Vệ Hồng chăm chú, giậm chân nắm tay, ánh mắt sáng ngời: “Cứ yên tâm, con chó này giao cho chúng em! Bất kể là sinh thường hay sinh mổ, cho dù là quái thai cũng hoàn toàn không thành vấn đề! –Các chị em, muốn xin chữ ký thì mau ra đây ~~~~~”
*****
“Cho nên, cậu bởi vì ngồi bên giường bệnh với một con chó, mà để tôi ở trung tâm spa ngâm mình đến năm tiếng đồng hồ?” Đoàn Hàn Chi nói.
Lúc sủng vật nho nhỏ kia nằm trong phòng khám, trên giường là một con cún bự lông đen hết hơi hết sức, chân trước chìa ra, liều mạng bảo vệ khúc xương yêu quý bẩn thỉu không thôi. Y tá từng nghĩ đến chuyện lấy khúc xương ra, nhưng bất cứ ai đi đến gần, đại hắc cẩu sẽ lập tức không màng thương thế, tận lực hung ác nhe răng.
Vệ Hồng tựa như nàng dâu nhỏ phạm sai lầm, vừa nhăn nhó xoay xoay mấy ngón tay vừa vẫy đuôi với Đoàn Hàn Chi: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, a không phải, mọi người ai ai cũng có trách nhiệm bảo vệ động vật, yêu thương sinh mạng là biểu hiện cụ thể của người đàn ông tốt!”
Đoàn Hàn Chi dùng ánh mắt cao cao thượng nhìn chằm chằm đại hắc cẩu.
Đại hắc cẩu ngẩng mặt lên, dùng đôi mắt chó nhìn lại Đoàn Hàn Chi.
Một người một chó giằng co trong im lặng, cảnh tượng quỷ dị đến mức Vệ Hồng nhịn không nổi phải rùng mình, hung hăng đẩy lui da gà mọc khắp toàn thân.
Sau một lúc lâu, Đoàn Hàn Chi thản nhiên cười, dời ánh nhìn đi: “–Con chó này bẩn quá.”
Đại hắc cẩu ‘gâu’ một tiếng, thê thảm chôn mặt mình xuống dưới, không muốn ngẩng đầu lên nữa.
Vệ Hồng đột nhiên nảy sinh một loại ảo giác kỳ diệu, hắn kỳ tích cảm thấy chính mình trong phút chốc cùng con chó kia tâm ý tương thông — thời điểm Đoàn Hàn Chi vào đêm hôm mỗi ngày dùng ngữ khí ôn nhu thân thiết nói cậu từ trên người y lăn xuống đi, cậu quá nặng, cậu cần phải giảm béo nếu không thì dùng dao nhỏ đem sáu múi cơ bụng trên người cắt bỏ, Vệ Hồng dám khẳng định, tâm tình của hắn hẳn là không có gì khác biệt so với con chó trước mắt này.
Đoàn Hàn Chi dịu dàng vuốt ve lớp lông của đại hắc cẩu: “Nhìn đứa nhỏ này đi, bộ dáng cúi đầu của nó thật sự khiến tôi liên tưởng đến cậu. Tôi thấy sau này chúng ta kêu nó là Tiểu Hồng Hồng đi, rất thích hợp với nó, cậu nói đúng không Vệ Hồng?”
“…” Đại hắc cẩu nói.
“…” Vệ Hồng nói.
“Cứ quyết định như vậy nhé.” Đoàn Hàn Chi cao hứng vỗ tay.
Di động của Đoàn Hàn Chi đột nhiên vang lên. Y lười biếng nhìn dãy số: “Ý, Quan Phong?”
Quan Phong là người nếu không có chuyện gì quan trọng sẽ không bao giờ tùy tiện gọi điện thoại — hắn hận hết thảy các loại phóng xạ, tất cả những tia phóng xạ nào có khả năng tổn hại làn da trên gương mặt hắn, hắn đều hận không thể trục xuất khỏi địa cầu, tống đến hành tinh Namek*. Đáng tiếc món đồ chơi điện thoại di động này rất khó bị diệt sạch ở địa cầu, đây là một phát minh tiên tiến trong lĩnh vực công nghệ, Quan Phong có lẽ chỉ có thể tự mình chạy đến hành tinh Namek mà sống thôi.
*hành tinh Namek xuất hiện trong bộ manga nổi tiếng Dragon Balls – Bảy viên ngọc rồng.
“Alo?” Đoàn Hàn Chi nói, “Anh không sao chứ Quan Phong? Anh đang đặt di động bên cạnh lỗ tai sao? Tia phóng xạ không bị thứ gì ngăn cản đang gần gũi chiếu rọi lên từng lỗ chân lông trên mặt anh đúng không?”
“…Tại sao cậu sau khi đụng xe không bị mất trí nhớ hay bị biến đổi nhân cách rất lớn chứ? Dù sao đi nữa đều so với cậu hiện tại tốt hơn nhiều. Tại sao đầu lưỡi cùng ruột gan của cậu lúc đụng xe không văng đi bốn phía sau đó vĩnh viễn rời khỏi cơ thể cậu?” Quan Phong buồn bã thở dài, kế tiếp nhân lúc Đoàn Hàn Chi chưa kịp phun chất độc ngược trở lại, kiên quyết thay đổi chủ đề: “Đoàn Hàn Chi, còn nhớ rõ hiệp nghị của chúng ta không? Tôi cung cấp tất cả điều kiện cho cậu chữa bệnh, cậu đảm nhiệm chức tổng giám nghệ thuật cho công ty giải trí Minh Hoa của tôi?”
Thứ gọi là công ty giải trí Minh Hoa — chính là công ty mới Quan Phong đặc biệt chuẩn bị cho Quan Tiệp, không thuộc danh nghĩa Quan gia mà là do Quan Phong tự mình lo liệu, ngay cả đám người Quan Duệ cũng không thể nhúng tay vào công việc của công ty.
Nghiêm túc mà nói, lãnh đạo tối cao của công ty giải trí này chỉ có hai người: Quan Phong phụ trách cung cấp tài chính cùng Đoàn Hàn Chi phụ trách vận hành công tác. Đừng nghĩ đội ngũ này mười phần hoa lệ — số lượng nhân viên trong công ty kỳ thực là bằng không, Quan Phong dự tính mấy tuần nữa mới phát đi thông báo tuyển dụng.
“Anh tính để tôi vừa làm tổng giám nghệ thuật vừa kiêm luôn tài vụ, quảng cáo, trợ lý, nhân sự, hậu cần sao?” Đoàn Hàn Chi kinh ngạc choáng váng, “Quan Phong, cho dù anh trả tôi tiền lương gấp mười lần cũng không được đâu, anh đừng có mơ.”
“Chính cậu mới đừng có mơ.” Quan Phong khinh miệt phản bác, “Tôi chỉ muốn nói với cậu, công ty hiện tại đang gặp phiền toái lớn khủng khiếp, tôi hy vọng cậu thân là tổng giám nghệ thuật kiêm toàn bộ chân sai vặt có thể giúp tôi giải quyết vấn đề này. Thân ái, xin cậu xuất ra khí thế bá vương của người lãnh đạo đi.”
“Phiền toái? Phiền toái gì? Anh lên giường với con gái tổng thống Mỹ sao?”
“Thân ái, cậu đang nói gì thế, tổng thống Mỹ có con gái hử?… Được rồi, cho dù là có, nhìn qua người chịu thiệt có vẻ cũng là tôi.” Quan Phong tạm dừng một chút, thanh âm phát ra có điểm buồn bực không rõ: “Tôi ở Quan gia chờ cậu, khi nào tới nhớ dẫn Vệ Hồng theo.”
“Để làm gì?”
“Muốn giải quyết phiền toái này, tôi cần lợi dụng nhan sắc của Vệ Hồng.” Khi Quan Phong thốt ra những lời này, giọng điệu không có chút nào khác thường, từ da mặt đến thanh âm đều đã võ trang thành độ dày hết sức kinh người, “Xin cậu nhắc nhở anh bạn Vệ Hồng vài câu, khi tới phải rửa mặt cho sạch, tốt nhất là mặc trang phục kawaii* một chút.
*kawaii: tiếng Nhật nghĩa là dễ thương, đáng yêu.
“…” Đoàn Hàn Chi yên lặng cúp máy.
“Hai người đang bàn bạc chuyện gì?” Vệ Hồng thuận miệng hỏi.
“…Mười tám phương pháp chế biến thịt chó.” Đoàn Hàn Chi nói.
Đầu gối Vệ Hồng bất giác mềm nhũn, lòng bàn chân trơn tuột, bùm một tiếng ngã xuống đất.
Cái Đoàn Hàn Chi gọi là dễ chịu khoan khoái, đương nhiên không phải là trở về nhà sau chặng đường dài, mà là bảo người ta đem hành lý về, chính y một mình chạy đến trung tâm spa quen thuộc, ngâm mình ở đó mấy tiếng mới chịu về.
Những người trong giới nghệ thuật bọn họ bình thường đều có địa điểm nghỉ ngơi giải trí, trên cơ bản đều là nơi tiêu tiền như nước, nơi xa xỉ có chế độ bảo mật hết sức chu đáo, giống như nhà hàng a, trung tâm spa a, câu lạc bộ a, quán ăn đêm a… Đấy đều là những nơi bọn họ có thể yên tâm ghé đến.
Nhân viên ở những nơi này đều vô cùng lanh lợi, tương đối hiểu rõ mỗi khách quen có sở thích đặc biệt gì, cần phải chuẩn bị thứ gì. Những vị khách nào có ân oán với nhau thì phải tránh không để bọn họ đại giá quang lâm cùng ngày; Những vị khách nào có kiêng kị hay chán ghét thứ gì, nhất định phải tận lực nói điều dễ nghe, không thể vô ý lỡ lời khiến họ tức giận.
Trên cơ bản, vị khách nào hạ cố ghé thăm ngày nào đều có sổ sách ghi chép kỹ lưỡng. Thấy báo chí đăng tin ngày Đoàn Hàn Chi về nước, bọn họ liền có thể dự đoán y sẽ trực tiếp đến trung tâm spa mấy tiếng, cho nên từ sáng sớm đã chuẩn bị một căn phòng riêng. Đoàn Hàn Chi xưa nay vẫn thích toàn bộ trang trí phải tỉ mỉ chu đáo, phải có bộ sôpha bằng da màu trắng, mành cửa sổ sát đất bằng lụa trắng, sàn nhà lát đá cẩm thạch trắng, phối hợp với đồ trang trí thủy tinh màu xanh nhạt, ở góc tường, trên bậu cửa sổ phải có bình hoa cổ bằng sừng tê giác cắm hoa sơn chi; hết thảy từ trên xuống dưới phải công phu như thế.
Nếu Đoàn Hàn Chi không đến, căn phòng riêng này đương nhiên sẽ dùng để đón khách; Nhưng nếu Đoàn Hàn Chi đến, nhất định đối với sự phục vụ của trung tâm spa quen thuộc hài lòng không thôi.
Bất quá ông chủ trung tâm spa này tuyệt đối không nghĩ tới, Đoàn Hàn Chi xưa nay đều đến một thân rồi lại rời đi một mình, lần này thế nhưng còn hiếm thấy dẫn bạn theo.
Thật ra nói bạn cũng không giống lắm, bởi vì nam nhân đi theo y từ đầu đến cuối chỉ tận tâm giúp y lấy phòng lấy chìa khóa, chuẩn bị đồ dùng lặt vặt như khăn mặt quần áo, giống y hệt tùy tùng hay trợ lý; Nhưng nếu nói hắn là trợ lý thì lại có một vài điểm không hợp lý, bởi vì nam nhân kia chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể khiến người khác nhận ra hắn là ai – dù sao ‘Đào thoát rừng sâu’ đều được các đài truyền hình lớn thay nhau hâm nóng, gương mặt Vệ Hồng hiện tại nhà nhà đều biết.
Đoàn Hàn Chi chắp tay sau lưng, ngắm nhìn bức họa ‘Tuế hàn tam hữu’ trên bức bình phong bằng gấm trắng giữa đại sảnh. Vệ Hồng đã làm xong thủ tục, xoạt xoạt mấy cái, đem hết vật dụng tẩy rửa, vật dụng bảo dưỡng, hóa đơn cùng chìa khóa cho vào chiếc túi kín, một bên đưa túi cho trưởng nhóm phụ trách phòng spa riêng của Đoàn Hàn Chi một bên tỉ mỉ dặn dò người ta: “Đạo diễn Đoàn ngồi máy bay mười mấy giờ liền, vẫn chưa được ăn uống tốt nghỉ ngơi tốt. Các người đến nhà hàng cháo Đông Nhai mua về một chén cháo ngô gạch cua, nhớ rõ phải bắt đạo diễn Đoàn dùng hết… Với lại đừng để y ngâm mình quá lâu, cẩn thận coi chừng huyết khí không thông, ngất xỉu trong phòng tắm.”
Tuế hàn tam hữu: ba loại cây tiêu biểu làm bạn với nhau trong mùa đông, gồm tùng – trúc – mai.
Có thể tham khảo thêm ở đây ...
Sau khi nhân viên phục vụ dùng tánh mạng bảo đảm tuyệt đối sẽ không phải sinh sự cố ngu xuẩn gì, Vệ Hồng mới hết sức âu sầu kéo tay Đoàn Hàn Chi: “Xe của tôi đang đậu bên ngoài, sắp hết xăng rồi, tôi đi đổ xăng thêm. Anh nhất định phải chờ tôi trở về a, đừng có tôi chưa trở về anh đã đi trước rồi a, anh trăm ngàn lần không thể lái xe trong nước a…”
Đoàn Hàn Chi hời hợt rút tay về: “Vệ Hồng.”
“Cậu dứt khoát đừng làm diễn viên nữa.” Đoàn Hàn Chi cũng không quay đầu lại, bước về phía căn phòng riêng “Cha mẹ tôi ở dưới quê lúc trước có một người bảo mẫu, là một bác gái hơn sáu mươi tuổi, cũng giống như cậu vậy đó. Tôi cảm thấy, cậu không đi làm bảo mẫu đúng là uổng phí nhân tài, thực sự.”
Vệ Hồng ỉu xìu lái xe đi đổ xăng.
Bất cứ người nào lần đầu tiên ghé đến trung tâm spa này, nếu không có sự trợ giúp của GPS, tám chín phần đều sẽ lạc đường. Xung quanh đều là những con đường nhỏ giống nhau như đúc, phải quẹo trái quẹo phải chừng bảy tám lần mới ra đến đường lớn, hơn nữa trừ khi ngươi đối với đường xá vùng này vô cùng quen thuộc, bằng không ngươi sẽ rất dễ lạc trong mê cung rắc rối phức tạp đầy ngõ cụt.
GPS: Global Positioning System – Hệ thống Định vị Toàn cầu.
Nhưng mà cũng chính nơi này, lại có mạch suối nước nóng hết sức gần gũi thiên nhiên, trong không khí ngập tràn mùi vị lưu huỳnh nhàn nhạt, non xanh nước biếc, rời xa khói bụi ồn ào chốn đô thị, cho nên không ít ông chủ có tiền đều thích chạy đến đây ngâm mình mấy tiếng.
Vệ Hồng lơ đãng lái xe qua con phố chỉ cho phép hai chiếc xe chạy song song, đột nhiên một bóng đen ngay lối rẽ phía trước thình lình nhào ra, ngay sau đó tiếng chó rên rỉ thảm thiết vang lên. Vệ Hồng điếng người, vội vàng phanh gấp, trong thoáng chốc chỉ nghe tiếng bánh xe ma sát với mặt đường bén ngót, rồi một con chó bay lướt ngang đầu xe hắn.
Không xong! Đụng phải chó của người ta rồi!
Vệ Hồng khẩn cấp bước xuống xe, chung quanh chỉ có vài con chó hoang đang rên rỉ kêu mấy tiếng, còn lại đều chạy hết.
Hắn bước lên nhìn kỹ, thì ra bị hắn đụng trúng là một con đại hắc cẩu, tướng tá to lớn, toàn thân đều là vết sẹo do tranh giành thức ăn với những con chó hoang khác lưu lại, có vài vết cắn xé xem ra khá mới, đang ào ạt chảy máu… Bị chiếc Land Rover đụng trúng một phát, con chó kia không còn nhúc nhích nổi, chỉ biết nằm trên mặt đất run rẩy, miệng phát ra tiếng rên rỉ nức nở nhỏ xíu.
Nhưng cho dù nhìn thống khổ như vậy, miệng con chó kia vẫn gắt gao ngậm chặt một khúc xương, giá nào cũng không chịu nhả ra. Xem bụng nó có mấy vết cắn xé do đánh nhau thế này, chắc hẳn là vì muốn bảo vệ khúc xương mà lưu lại.
Rất rõ ràng, nó là một con chó hoang, thân mình bẩn thỉu, lớp da ở trên đùi còn bị ghẻ lở rụng lông. Vệ Hồng tuyệt đối không phải hạng người có thể thản nhiên lái xe bỏ đi, hắn dự định ôm con chó lên, nhưng chỉ vừa bước tới gần, đại hắc cẩu liền liều mạng ngậm chặt khúc xương bẩn kia, đồng thời phát ra tiếng rên ư ử ngoài mạnh trong yếu để phản đối.
“Cho tao xin đi, tao không phải muốn cướp miếng ăn của mày đâu!” Vệ Hồng một bên đổ mồ hôi, một bên luống cuống chân tay, định ôm nó lên nhưng lại sợ nếu ôm sẽ làm nó tổn thương nội tạng, chưa kể còn sợ bị nó cắn. Rơi vào bước đường cùng, hắn cởi áo khoác của mình ra, tạo thành chiếc cáng cứu thương thô sơ, rất cẩn thận đặt con chó lên, sau đó một tay xách phần cổ áo một tay xách phần góc áo, cứ như vậy khiêng chiếc cáng cứu thương có con chó nằm chính giữa lên xe.
Vệ Hồng nhìn GPS một chút, bệnh viện thú y gần nhất là ở trong thành phố, cách đây chừng bảy tám km, nếu chạy nhanh thì chỉ hơn mười phút.
Đại hắc cẩu lại nức nở mấy tiếng, miệng chảy máu, thấm ướt khúc xương từ đầu đến cuối không hề rời khỏi miệng.
Vệ Hồng rất sợ con chó này cứ như vậy bị hắn đâm chết, vội vã nhấn mạnh chân ga chạy như bay vào thành phố. Kết quả lúc qua đường sơ ý chạy lấn tuyến, chỉ nghe tiếng cameras tít tít vang lên, hắn dứt khoát cắn răng một cái, trực tiếp vượt đèn đỏ.
Suốt chặng đường bảy tám km, hết đèn đỏ lại kẹt xe, Vệ Hồng thế nhưng chỉ mất đúng năm phút đồng hồ đã vững vàng dừng trước cửa bệnh viện thú y. Hắn đoán chắc giấy phạt sẽ trực tiếp gởi đến chỗ Đoàn Hàn Chi, nhưng về phần Đoàn Hàn Chi sẽ như thế nào tận lực cười nhạo hắn, đùa bỡn hắn, hả hê nhìn hắn, Vệ Hồng cũng không dám nghĩ đến.
“Mau lên mau lên! Có ai ở đây không? Con chó này không ổn rồi!” Vệ Hồng một bên ấn còi xe một bên gào thét điên cuồng.
Y tá đứng trước quầy tiếp tân bị dọa sợ, vội vội vàng vàng chạy ra cửa lớn: “Làm sao làm sao? Chó nhà ai không ổn?”
“Tôi cũng không biết là chó nhà ai, bất quá mau đưa nó vào phòng ICU đi, để lâu thêm chút nữa sẽ nguy hiểm đó.” Vệ Hồng nhảy xuống xe, thật cẩn thận dè dặt ôm đại hắc cẩu trong cáng cứu thương chạy vào trong bệnh viện: “Nhanh lên một chút a, lão tử không muốn tạo cái gì sát nghiệt đâu, mau phẫu thuật đi! Vạn nhất ruột gan vị cẩu huynh đệ này bị tôi đụng nát bét thì làm sao bây giờ?”
Y tá nhỏ ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Vệ Hồng sốt ruột: “Cô đứng đấy làm gì? Mau kêu bác sĩ tới cứu nó a.”
Y tá nhỏ tiếp tục thất thần.
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ trả tiền mà! Tuyệt đối không quỵt nợ đâu! Mấy khoản nợ của bệnh viện tôi đều tích cực thanh toán! Cô nhanh lên một chút đi!”
Y tá nhỏ rốt cuộc có phản ứng, gương mặt ửng hồng hạnh phúc: “–Vệ Hồng!”
Vệ Hồng hóa đá.
Y tá nhỏ xoay gương mặt đẫm lệ chạy vào bên trong: “Các chị em, mình gặp được Vệ Hồng rồi! Vệ Hồng đến bệnh viện của chúng ta chữa bệnh! Mau ra đây xem đi, các chị em!”
…Không phải tôi chữa bệnh… Vệ Hồng thống khổ nhắm mắt lại.
Y tá nhỏ bỗng nhiên quay đầu lại, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Vệ Hồng chăm chú, giậm chân nắm tay, ánh mắt sáng ngời: “Cứ yên tâm, con chó này giao cho chúng em! Bất kể là sinh thường hay sinh mổ, cho dù là quái thai cũng hoàn toàn không thành vấn đề! –Các chị em, muốn xin chữ ký thì mau ra đây ~~~~~”
“Cho nên, cậu bởi vì ngồi bên giường bệnh với một con chó, mà để tôi ở trung tâm spa ngâm mình đến năm tiếng đồng hồ?” Đoàn Hàn Chi nói.
Lúc sủng vật nho nhỏ kia nằm trong phòng khám, trên giường là một con cún bự lông đen hết hơi hết sức, chân trước chìa ra, liều mạng bảo vệ khúc xương yêu quý bẩn thỉu không thôi. Y tá từng nghĩ đến chuyện lấy khúc xương ra, nhưng bất cứ ai đi đến gần, đại hắc cẩu sẽ lập tức không màng thương thế, tận lực hung ác nhe răng.
Vệ Hồng tựa như nàng dâu nhỏ phạm sai lầm, vừa nhăn nhó xoay xoay mấy ngón tay vừa vẫy đuôi với Đoàn Hàn Chi: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, a không phải, mọi người ai ai cũng có trách nhiệm bảo vệ động vật, yêu thương sinh mạng là biểu hiện cụ thể của người đàn ông tốt!”
Đoàn Hàn Chi dùng ánh mắt cao cao thượng nhìn chằm chằm đại hắc cẩu.
Đại hắc cẩu ngẩng mặt lên, dùng đôi mắt chó nhìn lại Đoàn Hàn Chi.
Một người một chó giằng co trong im lặng, cảnh tượng quỷ dị đến mức Vệ Hồng nhịn không nổi phải rùng mình, hung hăng đẩy lui da gà mọc khắp toàn thân.
Sau một lúc lâu, Đoàn Hàn Chi thản nhiên cười, dời ánh nhìn đi: “–Con chó này bẩn quá.”
Đại hắc cẩu ‘gâu’ một tiếng, thê thảm chôn mặt mình xuống dưới, không muốn ngẩng đầu lên nữa.
Vệ Hồng đột nhiên nảy sinh một loại ảo giác kỳ diệu, hắn kỳ tích cảm thấy chính mình trong phút chốc cùng con chó kia tâm ý tương thông — thời điểm Đoàn Hàn Chi vào đêm hôm mỗi ngày dùng ngữ khí ôn nhu thân thiết nói cậu từ trên người y lăn xuống đi, cậu quá nặng, cậu cần phải giảm béo nếu không thì dùng dao nhỏ đem sáu múi cơ bụng trên người cắt bỏ, Vệ Hồng dám khẳng định, tâm tình của hắn hẳn là không có gì khác biệt so với con chó trước mắt này.
Đoàn Hàn Chi dịu dàng vuốt ve lớp lông của đại hắc cẩu: “Nhìn đứa nhỏ này đi, bộ dáng cúi đầu của nó thật sự khiến tôi liên tưởng đến cậu. Tôi thấy sau này chúng ta kêu nó là Tiểu Hồng Hồng đi, rất thích hợp với nó, cậu nói đúng không Vệ Hồng?”
“…” Đại hắc cẩu nói.
“…” Vệ Hồng nói.
“Cứ quyết định như vậy nhé.” Đoàn Hàn Chi cao hứng vỗ tay.
Di động của Đoàn Hàn Chi đột nhiên vang lên. Y lười biếng nhìn dãy số: “Ý, Quan Phong?”
Quan Phong là người nếu không có chuyện gì quan trọng sẽ không bao giờ tùy tiện gọi điện thoại — hắn hận hết thảy các loại phóng xạ, tất cả những tia phóng xạ nào có khả năng tổn hại làn da trên gương mặt hắn, hắn đều hận không thể trục xuất khỏi địa cầu, tống đến hành tinh Namek. Đáng tiếc món đồ chơi điện thoại di động này rất khó bị diệt sạch ở địa cầu, đây là một phát minh tiên tiến trong lĩnh vực công nghệ, Quan Phong có lẽ chỉ có thể tự mình chạy đến hành tinh Namek mà sống thôi.
hành tinh Namek xuất hiện trong bộ manga nổi tiếng Dragon Balls – Bảy viên ngọc rồng.
“Alo?” Đoàn Hàn Chi nói, “Anh không sao chứ Quan Phong? Anh đang đặt di động bên cạnh lỗ tai sao? Tia phóng xạ không bị thứ gì ngăn cản đang gần gũi chiếu rọi lên từng lỗ chân lông trên mặt anh đúng không?”
“…Tại sao cậu sau khi đụng xe không bị mất trí nhớ hay bị biến đổi nhân cách rất lớn chứ? Dù sao đi nữa đều so với cậu hiện tại tốt hơn nhiều. Tại sao đầu lưỡi cùng ruột gan của cậu lúc đụng xe không văng đi bốn phía sau đó vĩnh viễn rời khỏi cơ thể cậu?” Quan Phong buồn bã thở dài, kế tiếp nhân lúc Đoàn Hàn Chi chưa kịp phun chất độc ngược trở lại, kiên quyết thay đổi chủ đề: “Đoàn Hàn Chi, còn nhớ rõ hiệp nghị của chúng ta không? Tôi cung cấp tất cả điều kiện cho cậu chữa bệnh, cậu đảm nhiệm chức tổng giám nghệ thuật cho công ty giải trí Minh Hoa của tôi?”
Thứ gọi là công ty giải trí Minh Hoa — chính là công ty mới Quan Phong đặc biệt chuẩn bị cho Quan Tiệp, không thuộc danh nghĩa Quan gia mà là do Quan Phong tự mình lo liệu, ngay cả đám người Quan Duệ cũng không thể nhúng tay vào công việc của công ty.
Nghiêm túc mà nói, lãnh đạo tối cao của công ty giải trí này chỉ có hai người: Quan Phong phụ trách cung cấp tài chính cùng Đoàn Hàn Chi phụ trách vận hành công tác. Đừng nghĩ đội ngũ này mười phần hoa lệ — số lượng nhân viên trong công ty kỳ thực là bằng không, Quan Phong dự tính mấy tuần nữa mới phát đi thông báo tuyển dụng.
“Anh tính để tôi vừa làm tổng giám nghệ thuật vừa kiêm luôn tài vụ, quảng cáo, trợ lý, nhân sự, hậu cần sao?” Đoàn Hàn Chi kinh ngạc choáng váng, “Quan Phong, cho dù anh trả tôi tiền lương gấp mười lần cũng không được đâu, anh đừng có mơ.”
“Chính cậu mới đừng có mơ.” Quan Phong khinh miệt phản bác, “Tôi chỉ muốn nói với cậu, công ty hiện tại đang gặp phiền toái lớn khủng khiếp, tôi hy vọng cậu thân là tổng giám nghệ thuật kiêm toàn bộ chân sai vặt có thể giúp tôi giải quyết vấn đề này. Thân ái, xin cậu xuất ra khí thế bá vương của người lãnh đạo đi.”
“Phiền toái? Phiền toái gì? Anh lên giường với con gái tổng thống Mỹ sao?”
“Thân ái, cậu đang nói gì thế, tổng thống Mỹ có con gái hử?… Được rồi, cho dù là có, nhìn qua người chịu thiệt có vẻ cũng là tôi.” Quan Phong tạm dừng một chút, thanh âm phát ra có điểm buồn bực không rõ: “Tôi ở Quan gia chờ cậu, khi nào tới nhớ dẫn Vệ Hồng theo.”
“Để làm gì?”
“Muốn giải quyết phiền toái này, tôi cần lợi dụng nhan sắc của Vệ Hồng.” Khi Quan Phong thốt ra những lời này, giọng điệu không có chút nào khác thường, từ da mặt đến thanh âm đều đã võ trang thành độ dày hết sức kinh người, “Xin cậu nhắc nhở anh bạn Vệ Hồng vài câu, khi tới phải rửa mặt cho sạch, tốt nhất là mặc trang phục kawaii một chút.
kawaii: tiếng Nhật nghĩa là dễ thương, đáng yêu.
“…” Đoàn Hàn Chi yên lặng cúp máy.
“Hai người đang bàn bạc chuyện gì?” Vệ Hồng thuận miệng hỏi.
“…Mười tám phương pháp chế biến thịt chó.” Đoàn Hàn Chi nói.
Đầu gối Vệ Hồng bất giác mềm nhũn, lòng bàn chân trơn tuột, bùm một tiếng ngã xuống đất.