Đoàn Hàn Chi luôn luôn không mặc trang phục đạo diễn, thời điểm ra khỏi nhà chỉ mặc áo thun quần jean. Y đã hơn ba mươi tuổi, thế nhưng dù là làn da hay dáng người đều chăm sóc vô cùng tốt, bộ dáng lúc y nghiêng mặt mỉm cười cùng kẻ khác, rõ ràng vẫn là thanh niên trẻ tuổi mới tốt nghiệp đại học, có nói y với Vệ Hồng là bạn học cũng không ai không tin.
Không biết là do thời điểm hay do giá cả mà siêu thị rất vắng người. Đoàn Hàn Chi vừa bước vào cửa liền đem kính râm tháo xuống, cũng không quay đầu lại tiện tay nhét vào người Vệ Hồng.
Vệ Hồng ngoan ngoãn cất kính râm, xách giỏ mua sắm của siêu thị, nhắm mắt đi theo phía sau Đoàn Hàn Chi, tựa như người vợ gấu thân cao một mét tám xin chỉ thị: “Tối nay xào thịt gà với nấm mèo nhé?”
“Ừ.”
“Mua ít thuốc lá một chút nhé?”
“Ừ, được.”
“Đã nói được rồi còn lấy! Gói thuốc này chúng tôi không cần, vâng, cám ơn cô! Phổi của y không tốt, không thể hút nhiều.”
Tiểu cô nương đứng cạnh quầy trưng bày thuốc lá ngây ngốc nhìn Vệ Hồng chăm chú: “Tôi… tôi hình như biết anh…”
Vệ Hồng mỉm cười thân thiện, sau đó lại tiếp tục quay đầu dụ dỗ Đoàn Hàn Chi: “Chúng ta mua một chút cà chua rau cải vân vân đi, mùa hè nên ăn nhiều trái cây, dù ăn cái gì vẫn tốt hơn hút thuốc.”
Đoàn Hàn Chi thờ ơ đáp ứng, tùy tiện nhặt một đống mân côi bồ đào, ném vào giỏ mua sắm.
Vệ Hồng vẫy đuôi bước theo y, khiến người đi ngang qua đều không khỏi liếc nhìn. Nhưng Vệ Hồng đơn thuần ngốc nghếch tự nhiên không nhận thấy, chỉ toàn tâm toàn ý đi theo Đoàn nữ vương thân ái nhất của hắn. Mấy tiểu cô nương bên cạnh nhịn không được lén lút che miệng: “Cậu xem cậu xem, người kia là Vệ đội phó trong ‘Đào thoát rừng sâu’ đúng không?”
“Đúng thật nha! Anh ấy không phải ngôi sao ư?”
“Mình tận mắt gặp được ngôi sao rồi… Nhưng cậu khẳng định chứ? Người đi trước anh ấy là ai?”
Nhóm tiểu cô nương đưa mắt nhìn nhau: “Đồng nghiệp?” “Người nhà?” “Bạn bè?” “Anh em?”
Đoàn Hàn Chi dù sao cũng không thường xuyên xuất hiện trên TV, tuy rất nhiều người nhìn y thấy quen mắt, nhưng quả thật có thể lần đầu gặp đã gọi đúng tên y thì không nhiều. Người này ngoại hình xinh đẹp, cử chỉ ưu nhã lịch sự, khi ra ngoài luôn có người nhìn lầm y là diễn viên mới ra nghề, không thể ngờ được y là đạo diễn đã thành danh nhiều năm.
Đám người thứ ba làm bộ đi ngang qua có vẻ quan tâm tin tức giải trí, rốt cuộc nhận ra: “Đây không phải Đoàn Hàn Chi sao? Là đạo diễn a!”
Đoàn Hàn Chi nhướng một bên mắt, sau đó quay đầu hỏi Vệ Hồng: “Bộ dạng tôi không giống đạo diễn sao?”
Vệ Hồng cúi đầu khom lưng: “Giống, tuyệt đối giống, cực kỳ giống còn hơn cả giống.”
“Tôi không nổi tiếng nhiều hơn cậu sao?”
“Nhiều, tuyệt đối nhiều, cực kỳ nhiều còn hơn cả nhiều.”
“Vậy tại sao cậu giúp tôi xách giỏ lái xe, người khác đều cảm thấy rất kinh ngạc rất không hợp lẽ thường?”
Vệ Hồng cũng ngây dại: “Không hợp lẽ thường ư? Tôi cảm thấy rất bình thường nha… Ây dà, anh không cần quan tâm, có lẽ kia chỉ là mấy người lập dị quái gở thôi.”
Nhóm người lập dị quái gở trốn vào một góc, yên lặng rơi lệ…
Đoàn Hàn Chi tâm cao khí ngạo ra lệnh: “Cậu qua bên kia xếp hàng thanh toán, tôi ngồi đợi cậu.”
Vệ Hồng vì thế vui vẻ xách giỏ chạy đi tính tiền. Một loạt động tác lưu loát hết sức thuần thục không gì sánh được, chẳng hề có chút tự giác bản thân hắn đã trở thành đại thần.
*****
Thời gian thử vai là chín giờ sáng, thế nhưng nhờ cuộc hành trình ở siêu thị của Đoàn Hàn Chi ban tặng — Vệ Hồng nghi ngờ là y cố ý — khi bọn họ tới nơi đã là mười giờ rưỡi sáng.
Vệ Hồng từ khi ra nghề đến khi nổi tiếng vẫn dùng cẩn trọng làm lời răn, đi làm chưa bao giờ đến muộn về sớm, cũng không cùng đạo diễn nổi cáu. Cho dù trên đường thật sự bị kẹt xe hắn nhiều nhất cũng chỉ đến trễ năm mười phút, cuối giờ còn nhất định mời cả đoàn phim đi uống rượu tạ lỗi.
Đến muộn một tiếng rưỡi đối với hắn mà nói quả thật là tội ác không thể tha thứ. Lúc đến phim trường, ngay cả đầu hắn cũng không dám ngẩng lên, lần lượt cười làm lành với tất cả nhân viên trong đoàn phim.
Khi nam diễn viên ngôi sao gật đầu cười làm lành với ngươi sẽ là cảm giác gì? Một đám người vô tội vừa mừng vừa sợ, mau chóng mỉm cười trả lễ, toàn bộ trường quay nhất thời anh cười tôi cười mọi người cười, một mảnh thân thiết hài hòa, nơi nơi hòa thuận vui vẻ.
So sánh với thái độ thản nhiên của Đoàn Hàn Chi lại càng đáng sợ hơn. Vào cửa đã là mười giờ rưỡi vẫn không nhanh không chậm tiêu sái đi vào phòng hóa trang, pha ấm trà, nhàn nhã ngồi xuống ghế đạo diễn, trước xem bố trí bối cảnh, sau quay đầu cùng nữ diễn viên chính liếc mắt đưa tình. Cuối cùng, dưới ánh mắt cơ khát của ba phó đạo diễn nước ngoài, y chậm rãi xoay người, cười nói: “Mọi người ăn sáng chưa?”
Phó đạo diễn sụp đổ: “Đạo diễn Đoàn tôn kính, hiện tại đã sắp tới giờ cơm trưa rồi. Hơn nữa, chúng ta khi nào mới có thể bắt đầu mở máy thử vai? Eisenach tiên sinh đã chờ ngài rất lâu rồi!”
Đoàn Hàn Chi di chuyển ánh mắt. Eisenach đứng ở giữa trường quay, mặc áo choàng rách nát tả tơi của nhân vật nam chính, tóc xịt keo dựng thẳng lên trời, gương mặt đặc trưng của người phương Tây đầy nét lập thể, khi mỉm cười ánh mắt chăm chú dường như mang theo ngọn lửa.
Tạo hình này, kỳ thật vô cùng phù hợp nguyên tác, cũng thực phù hợp với phong cách nam chính trong định nghĩa của người Mỹ, có chút lưu manh tao nhã, đôi mắt hút hồn, có chút ngây ngô, nhưng vẫn phi thường anh tuấn tiêu sái. Có thể nhìn ra hắn vì tạo hình này đã tốn không ít tâm tư, chắc hẳn ba tên phó đạo diễn kia cũng đã giúp hắn rất nhiều.
Đây tuyệt đối không hề kì quái. Eisenach và Louis là anh em, cùng Guansider – giám đốc công ty đầu tư bên Mỹ rốt cuộc vẫn là người nhà, ít nhiều cũng xem như cổ đông, mà ba gã người Mỹ kia lại làm công cho họ. Trong cuộc chiến phòng vé không khói súng, nhà đầu tên bên Mỹ vẫn tận lực muốn bộ phim này quay theo phong cách phim bom tấn Hollywood, vì thế ba phó đạo diễn người Mỹ cùng Eisenach đều là nhân tố bắt buộc phải tham gia. Bọn họ muốn đoạt quyền đầu tư của Quan Phong, muốn đoạt quyền của đạo diễn Đoàn Hàn Chi, cuối cùng thay thế luôn vai nam chính, khiến nó trở thành phim bom tấn đậm chất anh hùng ảo tưởng nước Mỹ.
Cho dù doanh thu phòng vé của bộ phim này không tốt, thậm chí lỗ thảm hại, Guansider của công ty đầu tư bên Mỹ vẫn hoàn toàn không quan tâm. Thứ bọn họ chân chính muốn có là ba cụm rạp chiếu phim dưới danh nghĩa công ty giải trí Minh Hoa, là thị trường tiềm năng về phim kì huyễn chưa khai phá của Trung Quốc, là hàng đống xấp tiền mặt chảy vào túi cuồn cuộn trong suốt tương lai mười năm tới.
Đoàn Hàn Chi nhẹ nhàng liếc nhìn Eisenach một cái: “Tạo hình rất tốt.”
Trong thoáng chốc, Eisenach không dám tin vào lỗ tai mình: “Tôi biết ngay mà, Đoàn thân ái–”
“Nhưng mà…” Đoàn Hàn Chi cắt ngang lời hắn, “Quá đẹp.”
Eisenach khó hiểu đứng sững sờ.
Quá đẹp, không phải thứ tôi muốn. Những lời này Đoàn Hàn Chi không nói ra, chỉ quay đầu nhìn chằm chằm ba tên phó đạo diễn, thản nhiên nói: “Trước khi bắt đầu thử vai, tôi có một tin tức muốn nói với mọi người.”
Đám người Mỹ quốc liếc mắt nhìn nhau, không tự chủ được mà ngồi thẳng lưng.
“Đêm qua trong bệnh viện Ân Từ, Quan Phong – chủ tịch công ty trách nhiệm hữu hạn giải trí Minh Hoa đã tỉnh lại.”
Eisenach kinh ngạc, ba phó đạo diễn người Mỹ cũng khó mà che giấu, hít vào một ngụm khí lạnh.
“Sau đó…” Đoàn Hàn Chi bình thản nói tiếp, “Hắn đã ký tên lên hợp đồng.”
Trường quay rơi vào một sự yên lặng đáng sợ.
“Tôi nghĩ đối với vài người trong số chúng ta, đây không phải tin tốt, nhưng tôi thì cảm thấy vô cùng vui mừng. Công ty giải trí Minh Hoa đầu tư cho chúng ta ba triệu tiền vốn, số còn lại cứ dựa theo điều khoản trong hợp đồng — nhà đầu tư Guansider bên Mỹ cung cấp.”
Đoàn Hàn Chi chuyển hướng nhìn ra giữa trường quay, cứ như vậy thật lâu thật ngắm nhìn sân khấu dưới ngọn đèn tỏa sáng. Nửa bên mặt y nhìn qua vô cùng tĩnh mịch, thậm chí còn trầm lắng, ánh mắt yên ả tựa như mặt nước.
“Tôi rốt cuộc có thể tĩnh tâm quay bộ phim này rồi.” Y nói.
Ba phó đạo diễn người Mỹ trao đổi ánh mắt phức tạp với nhau. Bọn họ vốn nghĩ rằng bên mình đã hoàn toàn nắm quyền đầu tư, cho nên tin tức Quan Phong tỉnh lại tựa như sấm sét giữa trời quang, lập tức phá hủy tất cả kế hoạch. Quyền đầu tư thuộc về bên nào, bên đó liền có tiếng nói; Hiện tại ba triệu tiền vốn đầu tư là do Quan Phong cung cấp, như vậy mặc kệ là tư cách, địa vị, thanh danh hay quyền uy đều thuộc về Đoàn Hàn Chi.
Kết quả thử vai thế nào, không thể đoán trước được.
……
[Thiếu niên đứng trước vực sâu, ngẩng đầu về phía đối thủ hùng mạnh: “Mặc kệ phải trả giá đắt thế nào, mặc kệ cuối cùng sẽ biến thành thế nào, ta nhất định đánh bại ngươi!”
Boss nhẹ nhàng mỉm cười: “Mấy lời nói trẻ con như thế, ta không chấp.” Y cúi đầu, nhìn chăm chú vào những vết thương chi chít trên người thiếu niến, sóng mắt ôn nhu như mặt nước mùa xuân, “Ta sẽ ở Cơ Ngạ chi tháp đợi cậu.”
Thiếu niên hung hăng nắm chặt tay. Không biết qua bao lâu, hàm răng nghiến chặt mới chậm rãi phun ra một lời thề vụn vặt: “Ta nhất định…!”
Mưa to tầm tã trút xuống, tưới lên mặt đất đen.
Cánh đồng bát ngát một mảnh hoang vu, toàn bộ thế giới đều tựa như đang khóc.]
“Cắt!”
Máy quay tạm dừng, Eisenach trồi lên từ đống đạo cụ, tràn ngập cõi lòng hy vọng nhìn về phía Đoàn Hàn Chi.
Đoàn Hàn Chi cao cao tại thượng nhìn hắn, sâu một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu, quay đầu hỏi phó đạo diễn: “Các vị cũng là những bậc tiền bối vô cùng có kinh nghiệm cùng phẩm vị thẩm mỹ, đối với cảnh quay này có cảm giác thế nào?”
Ba phó đạo diễn nhanh chóng dùng ánh mắt trao đổi ý kiến với nhau một chút, sau đó chọn ra một người làm đại diện, thành khẩn nói với Đoàn Hàn Chi: “Tôi cảm thấy hết sức thành công, hết sức có cảm giác! Tuy là biểu cảm dưới ống kính hơi thiếu một chút, nhưng chờ đến khi có ánh sáng đầy đủ hỗ trợ, toàn bộ hiệu quả sẽ lập tức rõ nét!”
Đoàn Hàn Chi lười biếng phất tay: “Đừng lấy chuyện hậu kỳ ra mà nói, tôi là kiểu đạo diễn chán ghét bộ phim phải trông đợi vào giai đoạn hậu kỳ.”
“Ai da, đạo diễn Đoàn tôn kính! Ngài phải biết rằng, Eisenach trước đây là ca sĩ kiêm người mẫu, danh tiếng trong giới nghệ thuật Âu Mỹ rất cao, có điều hơi thiếu kinh nghiệm diễn xuất. Bất quá, làm diễn viên tôi cảm thấy chỉ cần động tác cùng biểu tình hợp lý thì được rồi. Với bộ phim có bối cảnh hoành tráng thế này, chẳng lẽ không cần thêm hiệu ứng 3D sao…”
Đoàn Hàn Chi muốn nói gì đó, nhưng không biết sao vẫn cứ ngậm miệng, thật lâu mới thản nhiên mỉm cười: “Được rồi, một khi đã như vậy, chúng ta trước hết cứ xem ứng cử viên thứ hai diễn thử.”
Vệ Hồng chưa kịp hóa trang, dù sao khuôn mặt hắn Đoàn Hàn Chi đã nhìn quen rồi. Hắn cũng chỉ mặc áo choàng đạo cụ, đội bộ tóc giả màu đen mất trật tự, cùng đại hắc cẩu bẩn thỉu trong nguyên tác không hiểu sao giống đến bất ngờ =.=
Thử vai là tùy tiện chọn một phân cảnh trong kịch bản. Vệ Hồng nhắm mắt chọn đại, kết quả chọn được một phân cảnh giữa phim, thiếu niên cùng nhóm bạn đồng hành ngồi quanh đống lửa nói chuyện phiếm.
[Thiếu niên vô cùng chăm chú nhìn đống lửa, chăm chỉ quay đều con chim trĩ nướng trong tay. Nam tinh linh, bạn đồng hành của hắn ngồi bên cạnh, lười biếng ngắm nhìn bầu trời.
“A, ta rất thích khu rừng này. Nếu để cho ta lựa chọn, ta nhất định ở mãi nơi đây không đi đâu hết. Nghe nói Cơ Ngạ chi tháp sừng sững nơi đồng bằng quanh năm mưa như trút nước, mặt đất bị đầm lầy bao phủ, bùn lầy sâu đến hơn đầu gối ngươi.”
“Ngươi không muốn đi thì đừng đi.”
“Nhưng nếu cứ ở đây, cả đời ta cũng không rời đi được…” Thiếu niên buông nhánh cây, đáy mắt đen phản chiếu mênh mông sao trời, “Ta đời đời đều sống nơi đây, phụ thân, tổ phụ, tổ phụ phụ thân, tổ phụ tổ phụ… chưa từng có bất cứ ai rời khỏi khu rừng mưa này. Mỗi người đều sống trong bùn lầy, không có phương hướng, mờ mịt vượt qua cả đời.”
“Thế nhưng, ta nghĩ là ta có chút chuyện khác muốn làm.” Thiếu niên quay sang bạn đồng hành, ánh lửa chiếu rọi gương mặt trẻ tuổi của hắn “Ta muốn biết ở những nơi bên ngoài rừng rậm có thứ gì, có những người khác lạ thế nào, nói ra những ngôn ngữ kì lạ, làm những chuyện kì lạ. Ta muốn mạnh hơn, rồi lại mạnh hơn chút nữa, tuy rằng có khả năng ta cả đời không cách nào đạt đến trình độ cường giả, nhưng ít nhất ta đã từng cố gắng! Sau này ta có thể chứng minh với người trong tộc, chúng ta dựa vào cố gắng có thể trở nên mạnh mẽ!”
Nam tinh linh ngáp một cái, liếc mắt nhìn hắn: “Nói vậy, ngươi muốn trở thành con người?”
Thiếu niên do dự một chút, nhưng ngay sau đó đã phủ nhận: “Không.”
“Hử?”
“Mặc kệ ta biến biến thành hình dạng gì, ta vẫn sẽ sống cuộc sống quần thể của hắc cẩu.” Thiếu niên để tay lên ngực, nghiêm túc gằn từng tiếng một: “Con người, thành thị, phố chợ, cửa hàng… Những thứ này đều vô cùng tốt đẹp, nhưng nó không liên quan tới ta. Ta vốn là hắc cẩu, vậy sau này cũng mãi là hắc cẩu. Mặc kệ thế giới bên ngoài tươi đẹp cỡ nào, lòng ta muôn đời vẫn thuộc về vùng đất đen.”]
“Cắt!” Trợ lý thuần thục đóng máy, ánh đèn chậm rãi tắt.
Đoàn Hàn Chi từ ghế dựa đứng lên, bộ dáng nghiêm túc: “Các vị cảm thấy thế nào?”
Ba phó đạo diễn do dự một lúc lâu, sau cùng người đại diện thoạt nhìn lớn tuổi nhất khi nãy mới khéo léo ho khan một tiếng: “Đương nhiên, vị Vệ tiên sinh này diễn xuất cũng vô cùng tốt… Động tác lẫn biểu tình đều vô cùng hợp lý…”
Đoàn Hàn Chi dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn tiếp tục nói.
“Nhưng mà… Nên hình dung thế nào nhỉ, tôi nghĩ một đoạn đối thoại bình thường như vậy, trong phim bất quá cũng chỉ kéo dài từ ba mươi giây cho đến một phút. Độ khó không cao, độ mạnh yếu biểu hiện cũng không rõ nét, thật sự không phải cảnh quay thích hợp dùng để thử vai.”
Vệ Hồng bên ngoài phim trường đứng lên, ra dấu với Đoàn Hàn Chi một chút, nhỏ giọng nói: “Tôi đi tháo trang sức.”
Đoàn Hàn Chi một bên gật đầu tỏ ý đã biết, một bên quay đầu nhìn chằm chằm tên phó đạo diễn kia, thản nhiên nói: “Tôi thì lại không cho rằng như thế.”
“…Nếu vậy, xin mạo muội hỏi một câu.” Phó đạo diễn nhìn Vệ Hồng và Đoàn Hàn Chi ăn ý với nhau, nhịn không được thấp giọng đặt câu hỏi: “Mối quan hệ giữa ngài và vị Vệ tiên sinh này là…”
Đoàn Hàn Chi vừa định đi điều chỉnh máy quay, nghe vậy đột nhiên xoay người, thật sâu nhìn hắn một cái.
Ánh mắt kia cực kỳ lạnh lẽo, càng tăng thêm nét lãnh tuấn đặc biệt ngày thường. Tên phó đạo diễn nhất thời bị y ép phải thối lui một bước, không ngừng tan chảy như thùng nước đá dưới ánh nắng trưa hè.
“Đạo diễn Đoàn…”
Đoàn Hàn Chi mỉm cười ôn nhu: “Chúng ta đến xem lại cảnh vừa rồi của Vệ Hồng đi.”
Phó đạo diễn cứng đờ người, không thể nhúc nhích. Đoàn Hàn Chi nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, tựa hồ hết sức thân mật dịu dàng, thế nhưng đáy mắt lại lóe lên tia hung ác không thể nhầm lẫn.
“…” Phó đạo diễn yên lặng đổ mồ hôi.
Hắn không chút nghi ngờ, nếu bây giờ hắn dám nhắc lại bất cứ ý kiến phản đối nào, Đoàn Hàn Chi sẽ tuyệt không do dự trực tiếp bóp nát xương cốt hắn.
Cùng lúc đó, trong phòng hóa trang.
Khi Vệ Hồng đẩy cửa bước vào, Eisenach đã tháo xong trang sức. Bất quá, cái hắn gọi là tháo đồ trang sức chỉ là đem tóc giả bỏ xuống, tẩy sạch phấn trang điểm, kế tiếp ở trên lỗ tai, đuôi mắt, cánh mũi, quần áo lần lượt gắn lên từng chiếc khoen một. Cho nên, nhìn qua so với lúc chưa tháo đồ trang sức còn khoa trương hơn.
Vệ Hồng mỉm cười tiêu sái, đi đến chặn ngay trước mặt Eisenach.
Eisenach đối với gã tình địch này, một chút hảo cảm cũng không có: “Sao hả, cậu có gì muốn nói sao?”
Vệ Hồng phất tay áo: “Tôi cái gì cũng không muốn nói.”
“Vậy cậu muốn làm gì?”
“Anh có biết đàn ông dùng cách gì để tranh giành người yêu không?”
Eisenach ù ù cạc cạc: “…Cách gì?”
Vệ Hồng thân thiện mỉm cười: “Không phải dùng lời nói…” Ngay sau đó, hắn “Bốp!” một tiếng tung ra một quyền, trực tiếp tàn nhẫn tống thẳng vào bụng Eisenach: “–Mà là dùng nắm đấm!”
Đoàn Hàn Chi luôn luôn không mặc trang phục đạo diễn, thời điểm ra khỏi nhà chỉ mặc áo thun quần jean. Y đã hơn ba mươi tuổi, thế nhưng dù là làn da hay dáng người đều chăm sóc vô cùng tốt, bộ dáng lúc y nghiêng mặt mỉm cười cùng kẻ khác, rõ ràng vẫn là thanh niên trẻ tuổi mới tốt nghiệp đại học, có nói y với Vệ Hồng là bạn học cũng không ai không tin.
Không biết là do thời điểm hay do giá cả mà siêu thị rất vắng người. Đoàn Hàn Chi vừa bước vào cửa liền đem kính râm tháo xuống, cũng không quay đầu lại tiện tay nhét vào người Vệ Hồng.
Vệ Hồng ngoan ngoãn cất kính râm, xách giỏ mua sắm của siêu thị, nhắm mắt đi theo phía sau Đoàn Hàn Chi, tựa như người vợ gấu thân cao một mét tám xin chỉ thị: “Tối nay xào thịt gà với nấm mèo nhé?”
“Ừ.”
“Mua ít thuốc lá một chút nhé?”
“Ừ, được.”
“Đã nói được rồi còn lấy! Gói thuốc này chúng tôi không cần, vâng, cám ơn cô! Phổi của y không tốt, không thể hút nhiều.”
Tiểu cô nương đứng cạnh quầy trưng bày thuốc lá ngây ngốc nhìn Vệ Hồng chăm chú: “Tôi… tôi hình như biết anh…”
Vệ Hồng mỉm cười thân thiện, sau đó lại tiếp tục quay đầu dụ dỗ Đoàn Hàn Chi: “Chúng ta mua một chút cà chua rau cải vân vân đi, mùa hè nên ăn nhiều trái cây, dù ăn cái gì vẫn tốt hơn hút thuốc.”
Đoàn Hàn Chi thờ ơ đáp ứng, tùy tiện nhặt một đống mân côi bồ đào, ném vào giỏ mua sắm.
Vệ Hồng vẫy đuôi bước theo y, khiến người đi ngang qua đều không khỏi liếc nhìn. Nhưng Vệ Hồng đơn thuần ngốc nghếch tự nhiên không nhận thấy, chỉ toàn tâm toàn ý đi theo Đoàn nữ vương thân ái nhất của hắn. Mấy tiểu cô nương bên cạnh nhịn không được lén lút che miệng: “Cậu xem cậu xem, người kia là Vệ đội phó trong ‘Đào thoát rừng sâu’ đúng không?”
“Đúng thật nha! Anh ấy không phải ngôi sao ư?”
“Mình tận mắt gặp được ngôi sao rồi… Nhưng cậu khẳng định chứ? Người đi trước anh ấy là ai?”
Nhóm tiểu cô nương đưa mắt nhìn nhau: “Đồng nghiệp?” “Người nhà?” “Bạn bè?” “Anh em?”
Đoàn Hàn Chi dù sao cũng không thường xuyên xuất hiện trên TV, tuy rất nhiều người nhìn y thấy quen mắt, nhưng quả thật có thể lần đầu gặp đã gọi đúng tên y thì không nhiều. Người này ngoại hình xinh đẹp, cử chỉ ưu nhã lịch sự, khi ra ngoài luôn có người nhìn lầm y là diễn viên mới ra nghề, không thể ngờ được y là đạo diễn đã thành danh nhiều năm.
Đám người thứ ba làm bộ đi ngang qua có vẻ quan tâm tin tức giải trí, rốt cuộc nhận ra: “Đây không phải Đoàn Hàn Chi sao? Là đạo diễn a!”
Đoàn Hàn Chi nhướng một bên mắt, sau đó quay đầu hỏi Vệ Hồng: “Bộ dạng tôi không giống đạo diễn sao?”
Vệ Hồng cúi đầu khom lưng: “Giống, tuyệt đối giống, cực kỳ giống còn hơn cả giống.”
“Tôi không nổi tiếng nhiều hơn cậu sao?”
“Nhiều, tuyệt đối nhiều, cực kỳ nhiều còn hơn cả nhiều.”
“Vậy tại sao cậu giúp tôi xách giỏ lái xe, người khác đều cảm thấy rất kinh ngạc rất không hợp lẽ thường?”
Vệ Hồng cũng ngây dại: “Không hợp lẽ thường ư? Tôi cảm thấy rất bình thường nha… Ây dà, anh không cần quan tâm, có lẽ kia chỉ là mấy người lập dị quái gở thôi.”
Nhóm người lập dị quái gở trốn vào một góc, yên lặng rơi lệ…
Đoàn Hàn Chi tâm cao khí ngạo ra lệnh: “Cậu qua bên kia xếp hàng thanh toán, tôi ngồi đợi cậu.”
Vệ Hồng vì thế vui vẻ xách giỏ chạy đi tính tiền. Một loạt động tác lưu loát hết sức thuần thục không gì sánh được, chẳng hề có chút tự giác bản thân hắn đã trở thành đại thần.Thời gian thử vai là chín giờ sáng, thế nhưng nhờ cuộc hành trình ở siêu thị của Đoàn Hàn Chi ban tặng — Vệ Hồng nghi ngờ là y cố ý — khi bọn họ tới nơi đã là mười giờ rưỡi sáng.
Vệ Hồng từ khi ra nghề đến khi nổi tiếng vẫn dùng cẩn trọng làm lời răn, đi làm chưa bao giờ đến muộn về sớm, cũng không cùng đạo diễn nổi cáu. Cho dù trên đường thật sự bị kẹt xe hắn nhiều nhất cũng chỉ đến trễ năm mười phút, cuối giờ còn nhất định mời cả đoàn phim đi uống rượu tạ lỗi.
Đến muộn một tiếng rưỡi đối với hắn mà nói quả thật là tội ác không thể tha thứ. Lúc đến phim trường, ngay cả đầu hắn cũng không dám ngẩng lên, lần lượt cười làm lành với tất cả nhân viên trong đoàn phim.
Khi nam diễn viên ngôi sao gật đầu cười làm lành với ngươi sẽ là cảm giác gì? Một đám người vô tội vừa mừng vừa sợ, mau chóng mỉm cười trả lễ, toàn bộ trường quay nhất thời anh cười tôi cười mọi người cười, một mảnh thân thiết hài hòa, nơi nơi hòa thuận vui vẻ.
So sánh với thái độ thản nhiên của Đoàn Hàn Chi lại càng đáng sợ hơn. Vào cửa đã là mười giờ rưỡi vẫn không nhanh không chậm tiêu sái đi vào phòng hóa trang, pha ấm trà, nhàn nhã ngồi xuống ghế đạo diễn, trước xem bố trí bối cảnh, sau quay đầu cùng nữ diễn viên chính liếc mắt đưa tình. Cuối cùng, dưới ánh mắt cơ khát của ba phó đạo diễn nước ngoài, y chậm rãi xoay người, cười nói: “Mọi người ăn sáng chưa?”
Phó đạo diễn sụp đổ: “Đạo diễn Đoàn tôn kính, hiện tại đã sắp tới giờ cơm trưa rồi. Hơn nữa, chúng ta khi nào mới có thể bắt đầu mở máy thử vai? Eisenach tiên sinh đã chờ ngài rất lâu rồi!”
Đoàn Hàn Chi di chuyển ánh mắt. Eisenach đứng ở giữa trường quay, mặc áo choàng rách nát tả tơi của nhân vật nam chính, tóc xịt keo dựng thẳng lên trời, gương mặt đặc trưng của người phương Tây đầy nét lập thể, khi mỉm cười ánh mắt chăm chú dường như mang theo ngọn lửa.
Tạo hình này, kỳ thật vô cùng phù hợp nguyên tác, cũng thực phù hợp với phong cách nam chính trong định nghĩa của người Mỹ, có chút lưu manh tao nhã, đôi mắt hút hồn, có chút ngây ngô, nhưng vẫn phi thường anh tuấn tiêu sái. Có thể nhìn ra hắn vì tạo hình này đã tốn không ít tâm tư, chắc hẳn ba tên phó đạo diễn kia cũng đã giúp hắn rất nhiều.
Đây tuyệt đối không hề kì quái. Eisenach và Louis là anh em, cùng Guansider – giám đốc công ty đầu tư bên Mỹ rốt cuộc vẫn là người nhà, ít nhiều cũng xem như cổ đông, mà ba gã người Mỹ kia lại làm công cho họ. Trong cuộc chiến phòng vé không khói súng, nhà đầu tên bên Mỹ vẫn tận lực muốn bộ phim này quay theo phong cách phim bom tấn Hollywood, vì thế ba phó đạo diễn người Mỹ cùng Eisenach đều là nhân tố bắt buộc phải tham gia. Bọn họ muốn đoạt quyền đầu tư của Quan Phong, muốn đoạt quyền của đạo diễn Đoàn Hàn Chi, cuối cùng thay thế luôn vai nam chính, khiến nó trở thành phim bom tấn đậm chất anh hùng ảo tưởng nước Mỹ.
Cho dù doanh thu phòng vé của bộ phim này không tốt, thậm chí lỗ thảm hại, Guansider của công ty đầu tư bên Mỹ vẫn hoàn toàn không quan tâm. Thứ bọn họ chân chính muốn có là ba cụm rạp chiếu phim dưới danh nghĩa công ty giải trí Minh Hoa, là thị trường tiềm năng về phim kì huyễn chưa khai phá của Trung Quốc, là hàng đống xấp tiền mặt chảy vào túi cuồn cuộn trong suốt tương lai mười năm tới.
Đoàn Hàn Chi nhẹ nhàng liếc nhìn Eisenach một cái: “Tạo hình rất tốt.”
Trong thoáng chốc, Eisenach không dám tin vào lỗ tai mình: “Tôi biết ngay mà, Đoàn thân ái–”
“Nhưng mà…” Đoàn Hàn Chi cắt ngang lời hắn, “Quá đẹp.”
Eisenach khó hiểu đứng sững sờ.
Quá đẹp, không phải thứ tôi muốn. Những lời này Đoàn Hàn Chi không nói ra, chỉ quay đầu nhìn chằm chằm ba tên phó đạo diễn, thản nhiên nói: “Trước khi bắt đầu thử vai, tôi có một tin tức muốn nói với mọi người.”
Đám người Mỹ quốc liếc mắt nhìn nhau, không tự chủ được mà ngồi thẳng lưng.
“Đêm qua trong bệnh viện Ân Từ, Quan Phong – chủ tịch công ty trách nhiệm hữu hạn giải trí Minh Hoa đã tỉnh lại.”
Eisenach kinh ngạc, ba phó đạo diễn người Mỹ cũng khó mà che giấu, hít vào một ngụm khí lạnh.
“Sau đó…” Đoàn Hàn Chi bình thản nói tiếp, “Hắn đã ký tên lên hợp đồng.”
Trường quay rơi vào một sự yên lặng đáng sợ.
“Tôi nghĩ đối với vài người trong số chúng ta, đây không phải tin tốt, nhưng tôi thì cảm thấy vô cùng vui mừng. Công ty giải trí Minh Hoa đầu tư cho chúng ta ba triệu tiền vốn, số còn lại cứ dựa theo điều khoản trong hợp đồng — nhà đầu tư Guansider bên Mỹ cung cấp.”
Đoàn Hàn Chi chuyển hướng nhìn ra giữa trường quay, cứ như vậy thật lâu thật ngắm nhìn sân khấu dưới ngọn đèn tỏa sáng. Nửa bên mặt y nhìn qua vô cùng tĩnh mịch, thậm chí còn trầm lắng, ánh mắt yên ả tựa như mặt nước.
“Tôi rốt cuộc có thể tĩnh tâm quay bộ phim này rồi.” Y nói.
Ba phó đạo diễn người Mỹ trao đổi ánh mắt phức tạp với nhau. Bọn họ vốn nghĩ rằng bên mình đã hoàn toàn nắm quyền đầu tư, cho nên tin tức Quan Phong tỉnh lại tựa như sấm sét giữa trời quang, lập tức phá hủy tất cả kế hoạch. Quyền đầu tư thuộc về bên nào, bên đó liền có tiếng nói; Hiện tại ba triệu tiền vốn đầu tư là do Quan Phong cung cấp, như vậy mặc kệ là tư cách, địa vị, thanh danh hay quyền uy đều thuộc về Đoàn Hàn Chi.
Kết quả thử vai thế nào, không thể đoán trước được.
……
[Thiếu niên đứng trước vực sâu, ngẩng đầu về phía đối thủ hùng mạnh: “Mặc kệ phải trả giá đắt thế nào, mặc kệ cuối cùng sẽ biến thành thế nào, ta nhất định đánh bại ngươi!”
Boss nhẹ nhàng mỉm cười: “Mấy lời nói trẻ con như thế, ta không chấp.” Y cúi đầu, nhìn chăm chú vào những vết thương chi chít trên người thiếu niến, sóng mắt ôn nhu như mặt nước mùa xuân, “Ta sẽ ở Cơ Ngạ chi tháp đợi cậu.”
Thiếu niên hung hăng nắm chặt tay. Không biết qua bao lâu, hàm răng nghiến chặt mới chậm rãi phun ra một lời thề vụn vặt: “Ta nhất định…!”
Mưa to tầm tã trút xuống, tưới lên mặt đất đen.
Cánh đồng bát ngát một mảnh hoang vu, toàn bộ thế giới đều tựa như đang khóc.]
“Cắt!”
Máy quay tạm dừng, Eisenach trồi lên từ đống đạo cụ, tràn ngập cõi lòng hy vọng nhìn về phía Đoàn Hàn Chi.
Đoàn Hàn Chi cao cao tại thượng nhìn hắn, sâu một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu, quay đầu hỏi phó đạo diễn: “Các vị cũng là những bậc tiền bối vô cùng có kinh nghiệm cùng phẩm vị thẩm mỹ, đối với cảnh quay này có cảm giác thế nào?”
Ba phó đạo diễn nhanh chóng dùng ánh mắt trao đổi ý kiến với nhau một chút, sau đó chọn ra một người làm đại diện, thành khẩn nói với Đoàn Hàn Chi: “Tôi cảm thấy hết sức thành công, hết sức có cảm giác! Tuy là biểu cảm dưới ống kính hơi thiếu một chút, nhưng chờ đến khi có ánh sáng đầy đủ hỗ trợ, toàn bộ hiệu quả sẽ lập tức rõ nét!”
Đoàn Hàn Chi lười biếng phất tay: “Đừng lấy chuyện hậu kỳ ra mà nói, tôi là kiểu đạo diễn chán ghét bộ phim phải trông đợi vào giai đoạn hậu kỳ.”
“Ai da, đạo diễn Đoàn tôn kính! Ngài phải biết rằng, Eisenach trước đây là ca sĩ kiêm người mẫu, danh tiếng trong giới nghệ thuật Âu Mỹ rất cao, có điều hơi thiếu kinh nghiệm diễn xuất. Bất quá, làm diễn viên tôi cảm thấy chỉ cần động tác cùng biểu tình hợp lý thì được rồi. Với bộ phim có bối cảnh hoành tráng thế này, chẳng lẽ không cần thêm hiệu ứng D sao…”
Đoàn Hàn Chi muốn nói gì đó, nhưng không biết sao vẫn cứ ngậm miệng, thật lâu mới thản nhiên mỉm cười: “Được rồi, một khi đã như vậy, chúng ta trước hết cứ xem ứng cử viên thứ hai diễn thử.”
Vệ Hồng chưa kịp hóa trang, dù sao khuôn mặt hắn Đoàn Hàn Chi đã nhìn quen rồi. Hắn cũng chỉ mặc áo choàng đạo cụ, đội bộ tóc giả màu đen mất trật tự, cùng đại hắc cẩu bẩn thỉu trong nguyên tác không hiểu sao giống đến bất ngờ =.=
Thử vai là tùy tiện chọn một phân cảnh trong kịch bản. Vệ Hồng nhắm mắt chọn đại, kết quả chọn được một phân cảnh giữa phim, thiếu niên cùng nhóm bạn đồng hành ngồi quanh đống lửa nói chuyện phiếm.
[Thiếu niên vô cùng chăm chú nhìn đống lửa, chăm chỉ quay đều con chim trĩ nướng trong tay. Nam tinh linh, bạn đồng hành của hắn ngồi bên cạnh, lười biếng ngắm nhìn bầu trời.
“A, ta rất thích khu rừng này. Nếu để cho ta lựa chọn, ta nhất định ở mãi nơi đây không đi đâu hết. Nghe nói Cơ Ngạ chi tháp sừng sững nơi đồng bằng quanh năm mưa như trút nước, mặt đất bị đầm lầy bao phủ, bùn lầy sâu đến hơn đầu gối ngươi.”
“Ngươi không muốn đi thì đừng đi.”
“Nhưng nếu cứ ở đây, cả đời ta cũng không rời đi được…” Thiếu niên buông nhánh cây, đáy mắt đen phản chiếu mênh mông sao trời, “Ta đời đời đều sống nơi đây, phụ thân, tổ phụ, tổ phụ phụ thân, tổ phụ tổ phụ… chưa từng có bất cứ ai rời khỏi khu rừng mưa này. Mỗi người đều sống trong bùn lầy, không có phương hướng, mờ mịt vượt qua cả đời.”
“Thế nhưng, ta nghĩ là ta có chút chuyện khác muốn làm.” Thiếu niên quay sang bạn đồng hành, ánh lửa chiếu rọi gương mặt trẻ tuổi của hắn “Ta muốn biết ở những nơi bên ngoài rừng rậm có thứ gì, có những người khác lạ thế nào, nói ra những ngôn ngữ kì lạ, làm những chuyện kì lạ. Ta muốn mạnh hơn, rồi lại mạnh hơn chút nữa, tuy rằng có khả năng ta cả đời không cách nào đạt đến trình độ cường giả, nhưng ít nhất ta đã từng cố gắng! Sau này ta có thể chứng minh với người trong tộc, chúng ta dựa vào cố gắng có thể trở nên mạnh mẽ!”
Nam tinh linh ngáp một cái, liếc mắt nhìn hắn: “Nói vậy, ngươi muốn trở thành con người?”
Thiếu niên do dự một chút, nhưng ngay sau đó đã phủ nhận: “Không.”
“Hử?”
“Mặc kệ ta biến biến thành hình dạng gì, ta vẫn sẽ sống cuộc sống quần thể của hắc cẩu.” Thiếu niên để tay lên ngực, nghiêm túc gằn từng tiếng một: “Con người, thành thị, phố chợ, cửa hàng… Những thứ này đều vô cùng tốt đẹp, nhưng nó không liên quan tới ta. Ta vốn là hắc cẩu, vậy sau này cũng mãi là hắc cẩu. Mặc kệ thế giới bên ngoài tươi đẹp cỡ nào, lòng ta muôn đời vẫn thuộc về vùng đất đen.”]
“Cắt!” Trợ lý thuần thục đóng máy, ánh đèn chậm rãi tắt.
Đoàn Hàn Chi từ ghế dựa đứng lên, bộ dáng nghiêm túc: “Các vị cảm thấy thế nào?”
Ba phó đạo diễn do dự một lúc lâu, sau cùng người đại diện thoạt nhìn lớn tuổi nhất khi nãy mới khéo léo ho khan một tiếng: “Đương nhiên, vị Vệ tiên sinh này diễn xuất cũng vô cùng tốt… Động tác lẫn biểu tình đều vô cùng hợp lý…”
Đoàn Hàn Chi dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn tiếp tục nói.
“Nhưng mà… Nên hình dung thế nào nhỉ, tôi nghĩ một đoạn đối thoại bình thường như vậy, trong phim bất quá cũng chỉ kéo dài từ ba mươi giây cho đến một phút. Độ khó không cao, độ mạnh yếu biểu hiện cũng không rõ nét, thật sự không phải cảnh quay thích hợp dùng để thử vai.”
Vệ Hồng bên ngoài phim trường đứng lên, ra dấu với Đoàn Hàn Chi một chút, nhỏ giọng nói: “Tôi đi tháo trang sức.”
Đoàn Hàn Chi một bên gật đầu tỏ ý đã biết, một bên quay đầu nhìn chằm chằm tên phó đạo diễn kia, thản nhiên nói: “Tôi thì lại không cho rằng như thế.”
“…Nếu vậy, xin mạo muội hỏi một câu.” Phó đạo diễn nhìn Vệ Hồng và Đoàn Hàn Chi ăn ý với nhau, nhịn không được thấp giọng đặt câu hỏi: “Mối quan hệ giữa ngài và vị Vệ tiên sinh này là…”
Đoàn Hàn Chi vừa định đi điều chỉnh máy quay, nghe vậy đột nhiên xoay người, thật sâu nhìn hắn một cái.
Ánh mắt kia cực kỳ lạnh lẽo, càng tăng thêm nét lãnh tuấn đặc biệt ngày thường. Tên phó đạo diễn nhất thời bị y ép phải thối lui một bước, không ngừng tan chảy như thùng nước đá dưới ánh nắng trưa hè.
“Đạo diễn Đoàn…”
Đoàn Hàn Chi mỉm cười ôn nhu: “Chúng ta đến xem lại cảnh vừa rồi của Vệ Hồng đi.”
Phó đạo diễn cứng đờ người, không thể nhúc nhích. Đoàn Hàn Chi nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, tựa hồ hết sức thân mật dịu dàng, thế nhưng đáy mắt lại lóe lên tia hung ác không thể nhầm lẫn.
“…” Phó đạo diễn yên lặng đổ mồ hôi.
Hắn không chút nghi ngờ, nếu bây giờ hắn dám nhắc lại bất cứ ý kiến phản đối nào, Đoàn Hàn Chi sẽ tuyệt không do dự trực tiếp bóp nát xương cốt hắn.
Cùng lúc đó, trong phòng hóa trang.
Khi Vệ Hồng đẩy cửa bước vào, Eisenach đã tháo xong trang sức. Bất quá, cái hắn gọi là tháo đồ trang sức chỉ là đem tóc giả bỏ xuống, tẩy sạch phấn trang điểm, kế tiếp ở trên lỗ tai, đuôi mắt, cánh mũi, quần áo lần lượt gắn lên từng chiếc khoen một. Cho nên, nhìn qua so với lúc chưa tháo đồ trang sức còn khoa trương hơn.
Vệ Hồng mỉm cười tiêu sái, đi đến chặn ngay trước mặt Eisenach.
Eisenach đối với gã tình địch này, một chút hảo cảm cũng không có: “Sao hả, cậu có gì muốn nói sao?”
Vệ Hồng phất tay áo: “Tôi cái gì cũng không muốn nói.”
“Vậy cậu muốn làm gì?”
“Anh có biết đàn ông dùng cách gì để tranh giành người yêu không?”
Eisenach ù ù cạc cạc: “…Cách gì?”
Vệ Hồng thân thiện mỉm cười: “Không phải dùng lời nói…” Ngay sau đó, hắn “Bốp!” một tiếng tung ra một quyền, trực tiếp tàn nhẫn tống thẳng vào bụng Eisenach: “–Mà là dùng nắm đấm!”