Dưới nhà ăn, Vũ Thiên Hùng khó hiểu nhìn đám người hầu tay xách nách mang. Một vị quản gia bước đến trước mặt ông nói:
“Ông chủ, chúng tôi rất cảm ơn ngài vì thời gian qua. Nhưng ngài biết đó, chúng tôi được bà chủ mang về, chúng tôi chỉ chấp nhận bà ấy là chủ.
Vậy mà, người đàn bà này lại dám cướp đi vị trí thiêng liêng ấy trong lòng chúng tôi, còn đối xử không tốt với người hầu chúng tôi, vì ơn đức khi xưa của ngài và vì nhị tiểu thư, chúng tôi nguyện ý cam chịu.
Nay, cô chủ đã đi rồi, người cuối cùng để chúng tôi chăm sóc đã ra đi, chúng tôi không còn lý do gì để ở lại đây cả.”
Ngừng một lát, ông nhìn sang hai kẻ đang trong trạng thái chết lâm sàng, nói:
“Ông chủ, đây cũng không phải là tất cả. Nguyên nhân chính là chúng tôi không muốn một ngày nào đó sẽ phải chết vì mình chỉ là một osin, không muốn phải nhập viện như Tiểu Lệ. Xin lỗi và cảm ơn. Xin ngài hãy cẩn thận hai kẻ này.”
Nói rồi, cả đám cúi chào ông đồng loạt, xoay người rời khỏi biệt thự.
Vũ Thiên Hùng kinh ngạc vẫn không nói gì, đến khi họ đã đi xa thì nhìn sang hai xác chết bên cạnh, ưng mâu nheo lại, lạnh lùng hỏi:
“Này là sao? “
Lâm Á là người đầu tiên tỉnh lại, bà ta “thống khổ” nói:
“Em nào biết, từ khi tiểu Bảo về thì họ mới như thế, chứ trước kia...hức hức hức...” Ngụ ý, tất cả là do Bảo Bảo, chính cô đã làm ra tất cả mọi chuyện chứ mẹ con bà ta thì vô tội.
Nói nói, bà ta liền ôm mặt khóc nức nở, Vũ Mị nhi thấy thế cũng ôm mặt theo, nghẹn ngào:
“Hức hức hức...tại sao con bé lại làm như thế chứ...con và mẹ có làm gì đâu...hức hức hức...thật là quá đáng mà...”
Bởi vậy mới nói a, có mẫu ắt có nữ. Mẹ con hai người này không làm diễn viên đúng là một tổn thất lớn cho ngành điện ảnh mà. Tội lỗi a tội lỗi.
Trong một ngày, cả Vũ gia đồ sộ, đông đúc, thoắt cái chỉ còn lại bốn người. Vũ Thiên Hùng, Vũ Thiên Anh, Vũ Mị nhi và Lâm Á (mẹ nữ chủ). Chuyện nhanh chóng được truyền lưu trong giới quý tộc, cánh chó săn cũng đánh hơi thấy có tin hot nên chạy tới liền.
Dù sao, Vũ gia không phải nhỏ, lượng người hầu cũng khỏi nói, đông vô cùng, mà họ còn theo Vũ gia từ lúc Vũ Thiên Hùng chưa có gì cả, có thể nói là tình cảm thâm hậu, vậy mà một đám dắt nhau bỏ đi, làm sao khiến người khác không chú ý cho được.
Về phần người hầu nhóm thôi, đến nữa đường tự nhiên tách ra hết. Khi tụ tập lại đã là ba tiếng sau. Họ vào một căn biệt thự xa hoa, khổng lồ còn hơn Vũ gia nữa. Bác Phúc đưa họ vào nhà, sắp xếp chỗ ở cho họ rồi lên lầu tìm cô.
Cạch.
Đóng lại máy vi tính, cô xoa xoa thái dương, nằm ngửa ra ghế, trong đầu vang lên âm thanh của con chuột lang nước, giờ giọng của nó vì sự thăng cấp của cô mà dần trong trẻo hơn, không còn máy móc như trước:
“Bíp, hoàn thành ấn tượng khó phai, quý khách đã trở thành ngôi sao bí ẩn của làng giải trí âm nhạc.
Thưởng 2000exp, thăng cấp con chuột lang cùi bắp từ ấu kỳ sơ cấp thành ấu kỳ cao cấp, mở ra khả năng giao tiếp, thiên phú bắt chước, kỹ năng hỏa hoa cuồng nộ, tặng một bí kíp Cửu Thiên Huyết nữ. Quý khách đang làm rất tốt, hãy tiếp tục cố gắng nhoa, cuối cùng tặng một nụ hôn khích lệ của ta, moaz!”
“Huyết nữ? Không phải huyền nữ sao?” Cô thắc mắc.
“Huyền nữ kia chỉ là bí kíp tầm thường của nhân loại, sao có thể so với của ta chớ.” Mỗ lang khinh thường nói.
“Chảnh dữ!” Cô bĩu môi.
“Không phải chảnh mà là ta giỏi ta có quyền!” Mỗ lang phản bác.
“Xí, mi thì có gì giỏi? Không phải là người quản lý phần mềm thôi. Có gì ghê gớm, lại không phải mi tạo ra, ngươi kiêu cái mao lông a!”
Ây da, sau một ngày ở cùng bạn nhỏ Tiểu Tuyết và Thanh Loan, trang giấy trắng Bảo Bảo của chúng ta đã bị nhuộm đen phần nào a, độc miệng dễ sợ.
Phập phập phập.
Mỗ lang bị nói trúng tim đen, vô ngữ khả biện, đang định kháng nghị thì.
Cốc cốc cốc.
Ba tiếng gõ cửa vang lên, mỗ lang ngậm ngùi chui góc xó họa quyển quyển.
“Bảo Bảo, mọi người đến đủ rồi, con xuống đi!”
“Dạ vâng, bác cứ xuống trước đi, con gọi mẹ rồi xuống luôn. Bác cũng chuẩn bị đi, xong rồi ta đi luôn.
“Ừm!” Bác Phúc nghe vậy liền xuống lầu ổn định mọi người.
Cô cất máy tính, thu thập phòng ngủ một lát rồi sang phòng mẹ mình gọi bà. Hiện giờ, tâm trạng bà đã ổn hơn nhưng hai mắt thì đỏ hoe, cô đau lòng đỡ bà xuống dưới, khi thấy mọi người trợn mắt nhìn họ thì mỉm cười:
“Xin chào mọi người, lâu không gặp. Mọi người vẫn khỏe chứ?”
.
.
.
Tua nhanh ra sân bay.
Sau khi dàn xếp ổn thỏa mọi người trong biệt thự, cô dẫn theo mẹ và bác Phúc ra sân bay, theo lý họ phải sang Pháp để gặp ông ngoại cô từ hôm qua. Khả, vì lý do thân phận của cô có chút đặc biệt nên phải bay sang Anh vào hôm nay.
Nơi đó có chi nhánh của gia tộc đứng đầu tất cả các gia tộc khác, họ sẽ kiểm tra giúp cô, tất nhiên ở đó cũng có gia tộc mẹ cô nữa. Dù sao thì, để tìm kiếm các cận vệ của Linh nữ, họ phải rãi rác các thế lực của mình. Phạm vi càng rộng càng tốt.
“Chuyến bay số XYZ sẽ cất cánh trong vòng 20' nữa, xin quý khách nhanh chóng lên máy bay, hy vọng quý khách sẽ có một chuyến đi vui vẻ và thoải mái. Xin chân thành cảm ơn.”
Giọng nói của cô tiếp viên ngọt ngào vang lên, cô đưa hành lý qua trạm kiểm soát, vừa định đi thì một giọng nói gấp gáp níu chân cô lại.
“Bảo Bảo!”
Tiểu Tuyết chạy vội lại ôm chầm lấy cô, cả lớp 6D và cô chủ nhiệm cũng tới rồi, nhìn vẻ mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại của họ vì chạy, cô nhếch miệng cười, trong lòng xẹt qua một tia ấm áp.
“Hộc hộc...may quá...kịp..kịp rồi...”
Thanh Loan hổn hển nói, đẩy ra tiểu Tuyết cũng ôm chặt cô nức nở, cả lớp thay phiên nhau nói lời chia tay, cô Phượng_ GVCN của cô thì luôn miệng càm ràm, nào là nhớ ăn uống đầy đủ, lạnh thì mặc thêm áo ấm, có gì nhớ lên webcam liên lạc với mọi người,....Gia Ngạo Luân (lớp trưởng đóa) đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, anh lại gần cô, đưa tay vén lọn tóc mai sang hai bên tai cô, nói:
“Đi đường cẩn thận.”
Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đặt lên môi cô một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, vành tai anh đỏ lên, anh bá đạo phán một câu:
“Tôi sẽ chờ em trở về, ở bên đó nhớ không được chọc hoa đào cho tôi đấy. Nếu không nở một đóa tôi vặt một đóa, nở hai đóa vặt một đôi. Em là của tôi, nhớ đó.”
“Áaaaaaaa!”
Rồi lại trong ánh mắt của toàn thể những người trong sân bay, lần hai hôn cô đắm đuối, những ba phút cơ.
Còn cô thì ngốc rớt, đến khi tỉnh lại tính đẩy anh ra thì bị anh kẹp cứng, bất đắc dị không thể dùng nội lực, thế là Bảo Bảo nhà ta oanh oanh liệt liệt bị người ăn mất một mảng đậu hủ non mềm, còn khuyến mãi cả nụ hôn đầu của cô nữa chứ.
Bảo Minh đứng phía sau nhìn hai người, bàn tay nắm chặt lại, các đốt tay trắng bệch, đôi mắt hoa đào ngả ngớn hằng ngày không còn, thay vào đó là sự sắc bén, lãnh liệt đến đáng sợ.
Vì ai cũng nhìn chằm chằm vào cặp đôi kia nên không chú ý đến Minh, cũng chẳng phát hiện ra khác thường gì.
Đến khi giọng cô tiếp viên hàng không hối thúc vang lên, anh mới để cô đi.
Cô như được đặc xá, tại ánh mắt ái muội của mọi người bỏ chạy trối chết.
Nhạ, phong ba chia tay đến đây là kết thúc. Nhưng không, sau khi lên máy bay, cô lại đối mặt với hai vị đại phật, bắt đầu một đợt thẩm vấn gian khổ suốt vài tiếng đồng hồ.
Trong lòng có khổ không nói hết, Gia Ngạo Luân, anh được lắm, tui trù anh ba năm không có bạn gái.
Ách xì
“Hửm, bị Bảo Bảo nhắc hả? Sướng nha!”
Tiểu Tuyết trêu chọc, anh chỉ cười bất đắc dĩ, chắc cô trù ẻo anh, rồi đưa tay lên chạm nhẹ vào môi mình, anh cười khẽ, nhưng mà, cô quả thật là rất ngọt nha, lần tới gặp lại chắc anh sẽ không nhịn được mà ăn cô mất.
Về phần lời trù ẻo kia, vâng, nó đã thành hiện thực, mà thực ra cô không cần trù nó vẫn thành hiện thực. Dù sao anh đã nói: cô là của anh rồi mà. Thế nên, cô không ở, anh đâu cần bạn gái, lời trù ẻo kia là có cũng được không có cũng chẳng sao.
Trên máy bay.
“Hừ, tạm tha cho con đấy. À mà con có liên lạc với ông bà nội chưa vậy?” Mẹ cô hùng hổ nói rồi như nhớ ra gì đó, bà chợt hỏi cô.
“À có mẹ.”
.
.
.
“Bảo Bảo, sao con lại đến đây? Lâu rồi mấy đứa không xuống thăm ông bà già này. Bọn ta cứ ngỡ con quên chúng ta luôn rồi chứ!”
Bà nội Vũ chạy ra ôm lấy cô, đùa giỡn nói, ông nội Vũ tuy không nói gì nhưng cũng vẻ mặt trách cứ nhìn cô.
“Con xin lỗi, đúng là con không thể xuống thăm ông bà được nên lần này con ráng đến thăm hai người lần cuối.” Cô bất đắc dĩ cười rồi nghiêm túc nói.
“Hả?” Lần này hai ông bà chấn kinh rồi, vội hỏi thăm rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Cô từ từ kể lại chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, tất nhiên, phần lời nguyền sẽ được thay thế bằng buồn bã sinh bệnh, cô cũng không muốn họ biết quá nhiều, biết nhiều chỉ đem lại nguy hiểm cho họ thôi.
Họ nghe mà lòng đau thắt lại, thầm trách mình sao vô tâm thế, chỉ vì lười mà không một lần lên trển thăm cô để mẹ con cô chịu khổ.
“Những gì cần nói con đã nói rồi, bây giờ con sẽ xuất ngoại cùng mẹ, bà sống không được bao lâu nữa, con không muốn mẹ tiếp tục bị ông ta dày vò cho đến chết. Ông bà nội, thực xin lỗi.”
“Không, là gđ ta có lỗi với các con, mẹ con vì nó hy sinh nhiều thế, đổi lại chỉ là như vậy thôi sao?”
.
.
.
Hai ông bà định cùng đi với mẹ con cô nhưng cô từ chối. Vậy là xong, đã không còn gì khiến mình tiếc nuối nữa, lần này thì, Vũ Thiên Bảo đã hoàn toàn chết. Trở lại đây là lúc, mình sẽ trả lại đủ những gì đã chịu. Mà Hoa Tuyết Lam cũng nên tái xuất giới hắc đạo chứ nhỉ?
Ps: Chương kế tiếp sẽ là phần mà mn mong đợi nhất: ngược.
Tiếp tục ủng hộ mình nha!
“Ông chủ, chúng tôi rất cảm ơn ngài vì thời gian qua. Nhưng ngài biết đó, chúng tôi được bà chủ mang về, chúng tôi chỉ chấp nhận bà ấy là chủ.
Vậy mà, người đàn bà này lại dám cướp đi vị trí thiêng liêng ấy trong lòng chúng tôi, còn đối xử không tốt với người hầu chúng tôi, vì ơn đức khi xưa của ngài và vì nhị tiểu thư, chúng tôi nguyện ý cam chịu.
Nay, cô chủ đã đi rồi, người cuối cùng để chúng tôi chăm sóc đã ra đi, chúng tôi không còn lý do gì để ở lại đây cả.”
Ngừng một lát, ông nhìn sang hai kẻ đang trong trạng thái chết lâm sàng, nói:
“Ông chủ, đây cũng không phải là tất cả. Nguyên nhân chính là chúng tôi không muốn một ngày nào đó sẽ phải chết vì mình chỉ là một osin, không muốn phải nhập viện như Tiểu Lệ. Xin lỗi và cảm ơn. Xin ngài hãy cẩn thận hai kẻ này.”
Nói rồi, cả đám cúi chào ông đồng loạt, xoay người rời khỏi biệt thự.
Vũ Thiên Hùng kinh ngạc vẫn không nói gì, đến khi họ đã đi xa thì nhìn sang hai xác chết bên cạnh, ưng mâu nheo lại, lạnh lùng hỏi:
“Này là sao? “
Lâm Á là người đầu tiên tỉnh lại, bà ta “thống khổ” nói:
“Em nào biết, từ khi tiểu Bảo về thì họ mới như thế, chứ trước kia...hức hức hức...” Ngụ ý, tất cả là do Bảo Bảo, chính cô đã làm ra tất cả mọi chuyện chứ mẹ con bà ta thì vô tội.
Nói nói, bà ta liền ôm mặt khóc nức nở, Vũ Mị nhi thấy thế cũng ôm mặt theo, nghẹn ngào:
“Hức hức hức...tại sao con bé lại làm như thế chứ...con và mẹ có làm gì đâu...hức hức hức...thật là quá đáng mà...”
Bởi vậy mới nói a, có mẫu ắt có nữ. Mẹ con hai người này không làm diễn viên đúng là một tổn thất lớn cho ngành điện ảnh mà. Tội lỗi a tội lỗi.
Trong một ngày, cả Vũ gia đồ sộ, đông đúc, thoắt cái chỉ còn lại bốn người. Vũ Thiên Hùng, Vũ Thiên Anh, Vũ Mị nhi và Lâm Á (mẹ nữ chủ). Chuyện nhanh chóng được truyền lưu trong giới quý tộc, cánh chó săn cũng đánh hơi thấy có tin hot nên chạy tới liền.
Dù sao, Vũ gia không phải nhỏ, lượng người hầu cũng khỏi nói, đông vô cùng, mà họ còn theo Vũ gia từ lúc Vũ Thiên Hùng chưa có gì cả, có thể nói là tình cảm thâm hậu, vậy mà một đám dắt nhau bỏ đi, làm sao khiến người khác không chú ý cho được.
Về phần người hầu nhóm thôi, đến nữa đường tự nhiên tách ra hết. Khi tụ tập lại đã là ba tiếng sau. Họ vào một căn biệt thự xa hoa, khổng lồ còn hơn Vũ gia nữa. Bác Phúc đưa họ vào nhà, sắp xếp chỗ ở cho họ rồi lên lầu tìm cô.
Cạch.
Đóng lại máy vi tính, cô xoa xoa thái dương, nằm ngửa ra ghế, trong đầu vang lên âm thanh của con chuột lang nước, giờ giọng của nó vì sự thăng cấp của cô mà dần trong trẻo hơn, không còn máy móc như trước:
“Bíp, hoàn thành ấn tượng khó phai, quý khách đã trở thành ngôi sao bí ẩn của làng giải trí âm nhạc.
Thưởng 2000exp, thăng cấp con chuột lang cùi bắp từ ấu kỳ sơ cấp thành ấu kỳ cao cấp, mở ra khả năng giao tiếp, thiên phú bắt chước, kỹ năng hỏa hoa cuồng nộ, tặng một bí kíp Cửu Thiên Huyết nữ. Quý khách đang làm rất tốt, hãy tiếp tục cố gắng nhoa, cuối cùng tặng một nụ hôn khích lệ của ta, moaz!”
“Huyết nữ? Không phải huyền nữ sao?” Cô thắc mắc.
“Huyền nữ kia chỉ là bí kíp tầm thường của nhân loại, sao có thể so với của ta chớ.” Mỗ lang khinh thường nói.
“Chảnh dữ!” Cô bĩu môi.
“Không phải chảnh mà là ta giỏi ta có quyền!” Mỗ lang phản bác.
“Xí, mi thì có gì giỏi? Không phải là người quản lý phần mềm thôi. Có gì ghê gớm, lại không phải mi tạo ra, ngươi kiêu cái mao lông a!”
Ây da, sau một ngày ở cùng bạn nhỏ Tiểu Tuyết và Thanh Loan, trang giấy trắng Bảo Bảo của chúng ta đã bị nhuộm đen phần nào a, độc miệng dễ sợ.
Phập phập phập.
Mỗ lang bị nói trúng tim đen, vô ngữ khả biện, đang định kháng nghị thì.
Cốc cốc cốc.
Ba tiếng gõ cửa vang lên, mỗ lang ngậm ngùi chui góc xó họa quyển quyển.
“Bảo Bảo, mọi người đến đủ rồi, con xuống đi!”
“Dạ vâng, bác cứ xuống trước đi, con gọi mẹ rồi xuống luôn. Bác cũng chuẩn bị đi, xong rồi ta đi luôn.
“Ừm!” Bác Phúc nghe vậy liền xuống lầu ổn định mọi người.
Cô cất máy tính, thu thập phòng ngủ một lát rồi sang phòng mẹ mình gọi bà. Hiện giờ, tâm trạng bà đã ổn hơn nhưng hai mắt thì đỏ hoe, cô đau lòng đỡ bà xuống dưới, khi thấy mọi người trợn mắt nhìn họ thì mỉm cười:
“Xin chào mọi người, lâu không gặp. Mọi người vẫn khỏe chứ?”
.
.
.
Tua nhanh ra sân bay.
Sau khi dàn xếp ổn thỏa mọi người trong biệt thự, cô dẫn theo mẹ và bác Phúc ra sân bay, theo lý họ phải sang Pháp để gặp ông ngoại cô từ hôm qua. Khả, vì lý do thân phận của cô có chút đặc biệt nên phải bay sang Anh vào hôm nay.
Nơi đó có chi nhánh của gia tộc đứng đầu tất cả các gia tộc khác, họ sẽ kiểm tra giúp cô, tất nhiên ở đó cũng có gia tộc mẹ cô nữa. Dù sao thì, để tìm kiếm các cận vệ của Linh nữ, họ phải rãi rác các thế lực của mình. Phạm vi càng rộng càng tốt.
“Chuyến bay số XYZ sẽ cất cánh trong vòng 20' nữa, xin quý khách nhanh chóng lên máy bay, hy vọng quý khách sẽ có một chuyến đi vui vẻ và thoải mái. Xin chân thành cảm ơn.”
Giọng nói của cô tiếp viên ngọt ngào vang lên, cô đưa hành lý qua trạm kiểm soát, vừa định đi thì một giọng nói gấp gáp níu chân cô lại.
“Bảo Bảo!”
Tiểu Tuyết chạy vội lại ôm chầm lấy cô, cả lớp 6D và cô chủ nhiệm cũng tới rồi, nhìn vẻ mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại của họ vì chạy, cô nhếch miệng cười, trong lòng xẹt qua một tia ấm áp.
“Hộc hộc...may quá...kịp..kịp rồi...”
Thanh Loan hổn hển nói, đẩy ra tiểu Tuyết cũng ôm chặt cô nức nở, cả lớp thay phiên nhau nói lời chia tay, cô Phượng_ GVCN của cô thì luôn miệng càm ràm, nào là nhớ ăn uống đầy đủ, lạnh thì mặc thêm áo ấm, có gì nhớ lên webcam liên lạc với mọi người,....Gia Ngạo Luân (lớp trưởng đóa) đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, anh lại gần cô, đưa tay vén lọn tóc mai sang hai bên tai cô, nói:
“Đi đường cẩn thận.”
Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đặt lên môi cô một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, vành tai anh đỏ lên, anh bá đạo phán một câu:
“Tôi sẽ chờ em trở về, ở bên đó nhớ không được chọc hoa đào cho tôi đấy. Nếu không nở một đóa tôi vặt một đóa, nở hai đóa vặt một đôi. Em là của tôi, nhớ đó.”
“Áaaaaaaa!”
Rồi lại trong ánh mắt của toàn thể những người trong sân bay, lần hai hôn cô đắm đuối, những ba phút cơ.
Còn cô thì ngốc rớt, đến khi tỉnh lại tính đẩy anh ra thì bị anh kẹp cứng, bất đắc dị không thể dùng nội lực, thế là Bảo Bảo nhà ta oanh oanh liệt liệt bị người ăn mất một mảng đậu hủ non mềm, còn khuyến mãi cả nụ hôn đầu của cô nữa chứ.
Bảo Minh đứng phía sau nhìn hai người, bàn tay nắm chặt lại, các đốt tay trắng bệch, đôi mắt hoa đào ngả ngớn hằng ngày không còn, thay vào đó là sự sắc bén, lãnh liệt đến đáng sợ.
Vì ai cũng nhìn chằm chằm vào cặp đôi kia nên không chú ý đến Minh, cũng chẳng phát hiện ra khác thường gì.
Đến khi giọng cô tiếp viên hàng không hối thúc vang lên, anh mới để cô đi.
Cô như được đặc xá, tại ánh mắt ái muội của mọi người bỏ chạy trối chết.
Nhạ, phong ba chia tay đến đây là kết thúc. Nhưng không, sau khi lên máy bay, cô lại đối mặt với hai vị đại phật, bắt đầu một đợt thẩm vấn gian khổ suốt vài tiếng đồng hồ.
Trong lòng có khổ không nói hết, Gia Ngạo Luân, anh được lắm, tui trù anh ba năm không có bạn gái.
Ách xì
“Hửm, bị Bảo Bảo nhắc hả? Sướng nha!”
Tiểu Tuyết trêu chọc, anh chỉ cười bất đắc dĩ, chắc cô trù ẻo anh, rồi đưa tay lên chạm nhẹ vào môi mình, anh cười khẽ, nhưng mà, cô quả thật là rất ngọt nha, lần tới gặp lại chắc anh sẽ không nhịn được mà ăn cô mất.
Về phần lời trù ẻo kia, vâng, nó đã thành hiện thực, mà thực ra cô không cần trù nó vẫn thành hiện thực. Dù sao anh đã nói: cô là của anh rồi mà. Thế nên, cô không ở, anh đâu cần bạn gái, lời trù ẻo kia là có cũng được không có cũng chẳng sao.
Trên máy bay.
“Hừ, tạm tha cho con đấy. À mà con có liên lạc với ông bà nội chưa vậy?” Mẹ cô hùng hổ nói rồi như nhớ ra gì đó, bà chợt hỏi cô.
“À có mẹ.”
.
.
.
“Bảo Bảo, sao con lại đến đây? Lâu rồi mấy đứa không xuống thăm ông bà già này. Bọn ta cứ ngỡ con quên chúng ta luôn rồi chứ!”
Bà nội Vũ chạy ra ôm lấy cô, đùa giỡn nói, ông nội Vũ tuy không nói gì nhưng cũng vẻ mặt trách cứ nhìn cô.
“Con xin lỗi, đúng là con không thể xuống thăm ông bà được nên lần này con ráng đến thăm hai người lần cuối.” Cô bất đắc dĩ cười rồi nghiêm túc nói.
“Hả?” Lần này hai ông bà chấn kinh rồi, vội hỏi thăm rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Cô từ từ kể lại chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, tất nhiên, phần lời nguyền sẽ được thay thế bằng buồn bã sinh bệnh, cô cũng không muốn họ biết quá nhiều, biết nhiều chỉ đem lại nguy hiểm cho họ thôi.
Họ nghe mà lòng đau thắt lại, thầm trách mình sao vô tâm thế, chỉ vì lười mà không một lần lên trển thăm cô để mẹ con cô chịu khổ.
“Những gì cần nói con đã nói rồi, bây giờ con sẽ xuất ngoại cùng mẹ, bà sống không được bao lâu nữa, con không muốn mẹ tiếp tục bị ông ta dày vò cho đến chết. Ông bà nội, thực xin lỗi.”
“Không, là gđ ta có lỗi với các con, mẹ con vì nó hy sinh nhiều thế, đổi lại chỉ là như vậy thôi sao?”
.
.
.
Hai ông bà định cùng đi với mẹ con cô nhưng cô từ chối. Vậy là xong, đã không còn gì khiến mình tiếc nuối nữa, lần này thì, Vũ Thiên Bảo đã hoàn toàn chết. Trở lại đây là lúc, mình sẽ trả lại đủ những gì đã chịu. Mà Hoa Tuyết Lam cũng nên tái xuất giới hắc đạo chứ nhỉ?
Ps: Chương kế tiếp sẽ là phần mà mn mong đợi nhất: ngược.
Tiếp tục ủng hộ mình nha!