“Mẹ, mẹ phải thay con xả hận.”
Vũ Mị nhi tức giận, hùng hổ xông vào nhà, chạy vọt lên phòng Lâm Á gào khóc.
Đang ở trong phòng trang điểm Lâm Á nghe bảo bối nữ nhi khóc liền dừng trang điểm, xoay người lau đi hai hàng nước mắt cá sấu của ả, ôn nhu hỏi:
“Làm sao? Là ai dám to gan lớn mật bắt nạt con gái cưng của mẹ a? Nói cho mẹ biết, mẹ giúp con xả hận nha!”
Lời nói ôn nhu, hành động dịu dàng là thế, nhưng trong đôi ba ba liễm diễm mâu kia không chút ôn nhu gì cho cam, ngược lại là ngoan độc cùng sát khí trùng trùng điệp điệp đánh sâu vào.
Vũ Mị nhi cũng không để ý mấy, ôm cánh tay bà ta liền uỷ khuất kể lại hôm nay sự việc, một bên nói còn không quên thêm mắm dặm muối đợi chút.
Làm cho ả ta trở thành thụ hại giả, mà Bảo Bảo nhóm thực vinh hạnh trở thành độc ác vai phản diện.
Lâm Á là loại nào nhân? Há lại không biết nữ nhi lời nói đâu thật đâu giả? Chỉ là mụ cùng con gái rất giống nhau một điểm, thì phải là mình là nhất, con gái mình cũng nhất. Ai cũng không bằng mình một cọng lông chân.
Tuy nhiên, mụ cũng không phải loại não liệt như nữ nhi mình, sau khi suy xét tiền căn hậu quả, lời nói thấm thía:
“Mị nhi a, sao con có thể bất cẩn như vậy chứ? Vũ Thiên Bảo tiểu tiện nhân này cùng mẹ nàng một dạng đều rất ngu xuẩn.
Chỉ cần khích bác một chút, lời nói uyển chuyển một chút thì tốt rồi, nhưng mà con lại không nhìn xem trường hợp ra sao liền gây sự, như vậy đối với con tuyệt không có lợi.
Lẽ ra sau khi hôn ước hủy bỏ con phải vờ thương tâm một chút, chạy lại an ủi an ủi mấy đứa não tàn kia, kích phát trong lòng chúng hận ý, không cam lòng, làm chúng đánh mắng một tý, như thế mới khiến thanh danh chúng xấu đi được.
Đằng này con...aiz.... Mẹ cũng không biết lấy con làm sao bây giờ.”
Nghe Lâm Á phân tích rõ ràng, Vũ Mị nhi nhất thời hối hận bản thân lỗ mãng, làm tụi Bảo Bảo đi trước tiên cơ.
Ả trái lo phải nghĩ, cố tìm cách cứu hồi cục diện, bất đắc dĩ lâu lắm không sử dụng, não đã sớm tê liệt, tìm hoài không thấy cách, gấp đến độ kiến bò trên chảo nóng hỏi Lâm Á:
“Mẹ, vậy giờ phải làm sao đây?”
“Hừm, theo lời con thì mấy thằng công tử kia đã hủy hôn rồi đúng không?”
Không hổ danh là tiểu tam chuyên phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, âm mưu qủy kế tuyệt không thiếu, không ra một lát liền có cách.
“Dạ! Mẹ, mẹ tìm được cách rồi phải không?” Hai mắt Vũ Mị nhi tỏa sáng, biết ngay là mẹ sẽ có cách mà, aiz, đến bao giờ mình có thể tài giỏi như mẹ đây a?
“Như vầy....Như vậy...hiểu Không? Dù sao mấy tên nam nhân kia cũng không phải bạch câu dẫn. Giờ là lúc phát huy công dụng, con...phải học tập mẹ đi là vừa. Aiz, còn non lắm con à.”
Hai mẹ con chúi đầu vào lảm nhãm gì đó hồi lâu, Lâm Á một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép biểu tình nhìn Vũ Mị nhi nói.Vũ Mị nhi mặt đỏ tai hồng, một bộ thẹn thùng nhìn mụ đáp:
“Mẹ a, cứ chọc nhân gia không hà. Nhưng mà, mẹ cứ như vậy hoài không sợ lão già kia phát hiện sao? Với lại, làm vậy hai cha con kia có khả năng sẽ nghi ngờ mất.”
“Hừ, sợ cái méo. Lão già đó, hồi trước thanh xuân thời kỳ còn chịu động vào mẹ, giờ chắc không cử rồi.
Dù biết thì sao chứ? Mẹ chỉ là một người phụ nữ bình thường, cũng có nhu cầu thôi. Lão không cấp được mẹ còn không cho mẹ tìm nam nhân bất thành?”
“Nhưng...số lượng nhiều như vậy...” Vũ Mị nhi vẫn lo sợ.
“Xùy, con đó. Sợ ma sợ qủy, lo mà học mẹ đi này. Hừ, tuy mẹ đã được 45 tuổi rồi nhưng vẫn còn ngon chán, đàn ông tìm mẹ nhiều như ong tìm mật vậy, một ngày không có một thì cũng có hai người tìm mẹ.
Này là mẹ mị lực tốt nhất chứng minh, lão mà biết cũng phải tự hào vì có một người vợ tuyệt vời, đầy quyến rũ như mẹ thôi.”
Lâm Á hào không e ngại, còn đúng tình hợp lý dạy dỗ con gái một phen.
“Ừm! Mẹ nói cũng đúng.”
Mẹ con đúng là mẹ con, Vũ Mị nhi chẳng những không thấy sai còn cảm thấy mẹ mình thật tuyệt vời, thật may mắn khi mình có một người mẹ như vậy.
Hai mẹ con cứ thế ở trong phòng tự kỷ một phen, không hề biết một người đàn ông vừa đi ngang qua đem lời họ nói không thừa thu hết vào tai.
--------
Cạch.
“Ba!”
Vũ Thiên Anh không thèm gõ đã mở toang cửa thư phòng, thấy cha mình ngồi trên bàn làm việc cầm một tấm ảnh đã sờn màu ngẩn người, nhịn không được gọi.
Từ trong suy nghĩ phục hồi tinh thần, Vũ Thiên Hùng cau mày nhìn con trai lớn vô phép vào phòng, cực kỳ không vui nói:
“Thiên Anh, lễ nghi của con ở đâu rồi hả?”
Vũ Thiên Anh mệt mỏi ngồi xuống ghế, rút trong lòng mình ra chiếc hộp tím biếc khắc hoa đưa cho ông nói:
“Ba, giờ không phải lúc nói điều đó, con có chuyện gấp muốn nói với ba.
Cái này...Là...Vũ Thiên Bảo đưa con. Cô ta nói phải là ba mới mở ra được, ba mở đi.”
Xoảng!
Chén trà vừa được đổ đầy nháy mắt rơi xuống đất, ông ta ngây người nhìn chiếc hộp lẩm bẩm:
“Không...Không thể nào....Làm sao có thể đâu....”
Mảnh vỡ của ly trà cứa vào da thịt, máu chảy ra nhưng ông ta không để ý, run run chạm vào chiếc hộp, nháy mắt chiếc hộp đem máu hút sạch vào bên trong.
Chiếc hộp phát ra ánh sáng tím nhu hoà, trong đầu Vũ Thiên Hùng hiện lên hình ảnh năm đó của ông cùng...vợ.
“Bảo bối, đây là gì?” Tuổi trẻ anh tuấn Vũ Thiên Hùng ôm lấy đồng dạng tuổi trẻ mỹ lệ Vũ Thiên Hồng ( vì bỏ gia tộc theo chồng nên mẹ Bảo Bảo đã theo họ chồng mà không dùng tên thật) hỏi.
“Cái này a! Đây là của em khế ước vật. Trong gia tộc, mỗi thành viên khi sinh ra đều sẽ có một khế ước vật, nó sẽ mãi mãi theo em cho tới khi em chết mới có thể tách ra.”
Nói đến đây bà ngừng lại, xoay người lại nhéo mũi chồng, nửa đùa nửa thật nói:
“Cho nên a! Anh không được phản bội em đâu đó, nếu anh phản bội em trong lời nói, chiếc hộp này sẽ ghi lại hết, nhân sinh trung của em cùng những người bên cạnh em.
Đến lúc đó a, nếu để em biết anh phản bội hại em chết, em cũng không buông tha anh đâu.”
“Nói bậy bạ không à, anh sẽ không. Anh hứa đó.” Vũ Thiên Hùng nghiêm mặt nhìn vợ, cam đoan nói.
Vũ Thiên Hồng vỡ ra một cái tuyệt mỹ chi cười, ôm lấy ông hôn một cái, thỏa mãn nói:
“Em biết, chỉ là...có lẽ em sẽ đi trước anh, khi đó em sẽ đưa anh chiếc hộp này, nó sẽ là vật tín của đôi ta. Là đóa hoa thời gian ghi lại từng khoảnh khắc hạnh phúc nhất của gia đình ta, như vậy anh sẽ không quên được em....ưm...Hùng...”
Nhìn vợ yêu buồn bã nói, trái tim ông như có hàng vạn mũi kim châm, đau đớn vô cùng, chặn đứng cái miệng nhỏ nhắn chỉ biết nói bậy kia, ông kéo vợ vào phòng ngủ của cả hai, trừng phạt cắn lên môi bà nói:
“Tiểu yêu tinh, toàn nói gở, phải phạt.”
Đèn ngủ được bật sáng, rèm cửa sổ bay bay, Nguyệt nhi thẹn thùng đưa ánh trăng soi rõ một chút hai thân ảnh trên giường đang quấn lấy nhau.
.....
Một hồi hoan ái qua đi, Vũ Thiên Hùng mệt mỏi ôm vợ ngủ, trước khi lâm vào giấc ngủ say ông loáng thoáng nghe xong tiếng nỉ non:
“Thiên Hùng, trên đời vĩnh viễn không có hai từ tuyệt đối.....nếu lỡ một mai anh vô tình hay cố ý phản bội em.....hứa với em....hãy nói cho em biết....Như vậy em mới có thể ở bên anh và các con...lâu hơn một chút....mà không phải....chết trong đau đớn....cuối đời...”
Mơ mơ màng màng ôm lấy vợ, hôn nhẹ lên môi bà, lại nỉ non:
“Anh...biết mà....sẽ không...ngủ đi em...”
Một giọt ẩm ướt gì đó lăn dài trên lồng ngực tinh tráng, Vũ Thiên Hồng mỉm cười hạnh phúc:
“Ân! Sẽ không!”
.
.
.
Thình thịch.
Đột nhiên nhớ tới lời nói ấy, trái tim Vũ Thiên Hùng đập loạn nhịp, sẽ không....không đâu...
'Dù cố ý hay vô tình phản bội em, hứa với em hãy nói cho em biết. Như vậy em mới có thể ở bên anh và các con lâu hơn một chút mà không phải...chết trong đau đớn...cuối đời.'
Không, không thể nào. Chỉ là lời nói đùa vui thôi, nó sẽ không phải sự thật.
Vũ Thiên Hùng ở trong lòng không ngừng điên cuồng phản bác, ý định quên đi sự thật phũ phàng nhưng chiếc hộp cũng không cho ông ta thời gian chuẩn bị tâm lý, hấp đủ máu về sau nó phát ra một tiếng ợ vang, chiếc khóa hộp dần mở ra.
Hai cha con Vũ Thiên Hùng không thể tin nhìn những thứ bên trong đó.
Nào, mọi người đoán thử xem người đàn ông nghe lén hai mẹ con Lâm Á nói chuyện là ai? Đoán đúng có thưởng nga! ^^!
Gợi ý nè! Đây là một nhân vật mém bị Mew và mọi người quên mất.
Vũ Mị nhi tức giận, hùng hổ xông vào nhà, chạy vọt lên phòng Lâm Á gào khóc.
Đang ở trong phòng trang điểm Lâm Á nghe bảo bối nữ nhi khóc liền dừng trang điểm, xoay người lau đi hai hàng nước mắt cá sấu của ả, ôn nhu hỏi:
“Làm sao? Là ai dám to gan lớn mật bắt nạt con gái cưng của mẹ a? Nói cho mẹ biết, mẹ giúp con xả hận nha!”
Lời nói ôn nhu, hành động dịu dàng là thế, nhưng trong đôi ba ba liễm diễm mâu kia không chút ôn nhu gì cho cam, ngược lại là ngoan độc cùng sát khí trùng trùng điệp điệp đánh sâu vào.
Vũ Mị nhi cũng không để ý mấy, ôm cánh tay bà ta liền uỷ khuất kể lại hôm nay sự việc, một bên nói còn không quên thêm mắm dặm muối đợi chút.
Làm cho ả ta trở thành thụ hại giả, mà Bảo Bảo nhóm thực vinh hạnh trở thành độc ác vai phản diện.
Lâm Á là loại nào nhân? Há lại không biết nữ nhi lời nói đâu thật đâu giả? Chỉ là mụ cùng con gái rất giống nhau một điểm, thì phải là mình là nhất, con gái mình cũng nhất. Ai cũng không bằng mình một cọng lông chân.
Tuy nhiên, mụ cũng không phải loại não liệt như nữ nhi mình, sau khi suy xét tiền căn hậu quả, lời nói thấm thía:
“Mị nhi a, sao con có thể bất cẩn như vậy chứ? Vũ Thiên Bảo tiểu tiện nhân này cùng mẹ nàng một dạng đều rất ngu xuẩn.
Chỉ cần khích bác một chút, lời nói uyển chuyển một chút thì tốt rồi, nhưng mà con lại không nhìn xem trường hợp ra sao liền gây sự, như vậy đối với con tuyệt không có lợi.
Lẽ ra sau khi hôn ước hủy bỏ con phải vờ thương tâm một chút, chạy lại an ủi an ủi mấy đứa não tàn kia, kích phát trong lòng chúng hận ý, không cam lòng, làm chúng đánh mắng một tý, như thế mới khiến thanh danh chúng xấu đi được.
Đằng này con...aiz.... Mẹ cũng không biết lấy con làm sao bây giờ.”
Nghe Lâm Á phân tích rõ ràng, Vũ Mị nhi nhất thời hối hận bản thân lỗ mãng, làm tụi Bảo Bảo đi trước tiên cơ.
Ả trái lo phải nghĩ, cố tìm cách cứu hồi cục diện, bất đắc dĩ lâu lắm không sử dụng, não đã sớm tê liệt, tìm hoài không thấy cách, gấp đến độ kiến bò trên chảo nóng hỏi Lâm Á:
“Mẹ, vậy giờ phải làm sao đây?”
“Hừm, theo lời con thì mấy thằng công tử kia đã hủy hôn rồi đúng không?”
Không hổ danh là tiểu tam chuyên phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, âm mưu qủy kế tuyệt không thiếu, không ra một lát liền có cách.
“Dạ! Mẹ, mẹ tìm được cách rồi phải không?” Hai mắt Vũ Mị nhi tỏa sáng, biết ngay là mẹ sẽ có cách mà, aiz, đến bao giờ mình có thể tài giỏi như mẹ đây a?
“Như vầy....Như vậy...hiểu Không? Dù sao mấy tên nam nhân kia cũng không phải bạch câu dẫn. Giờ là lúc phát huy công dụng, con...phải học tập mẹ đi là vừa. Aiz, còn non lắm con à.”
Hai mẹ con chúi đầu vào lảm nhãm gì đó hồi lâu, Lâm Á một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép biểu tình nhìn Vũ Mị nhi nói.Vũ Mị nhi mặt đỏ tai hồng, một bộ thẹn thùng nhìn mụ đáp:
“Mẹ a, cứ chọc nhân gia không hà. Nhưng mà, mẹ cứ như vậy hoài không sợ lão già kia phát hiện sao? Với lại, làm vậy hai cha con kia có khả năng sẽ nghi ngờ mất.”
“Hừ, sợ cái méo. Lão già đó, hồi trước thanh xuân thời kỳ còn chịu động vào mẹ, giờ chắc không cử rồi.
Dù biết thì sao chứ? Mẹ chỉ là một người phụ nữ bình thường, cũng có nhu cầu thôi. Lão không cấp được mẹ còn không cho mẹ tìm nam nhân bất thành?”
“Nhưng...số lượng nhiều như vậy...” Vũ Mị nhi vẫn lo sợ.
“Xùy, con đó. Sợ ma sợ qủy, lo mà học mẹ đi này. Hừ, tuy mẹ đã được 45 tuổi rồi nhưng vẫn còn ngon chán, đàn ông tìm mẹ nhiều như ong tìm mật vậy, một ngày không có một thì cũng có hai người tìm mẹ.
Này là mẹ mị lực tốt nhất chứng minh, lão mà biết cũng phải tự hào vì có một người vợ tuyệt vời, đầy quyến rũ như mẹ thôi.”
Lâm Á hào không e ngại, còn đúng tình hợp lý dạy dỗ con gái một phen.
“Ừm! Mẹ nói cũng đúng.”
Mẹ con đúng là mẹ con, Vũ Mị nhi chẳng những không thấy sai còn cảm thấy mẹ mình thật tuyệt vời, thật may mắn khi mình có một người mẹ như vậy.
Hai mẹ con cứ thế ở trong phòng tự kỷ một phen, không hề biết một người đàn ông vừa đi ngang qua đem lời họ nói không thừa thu hết vào tai.
--------
Cạch.
“Ba!”
Vũ Thiên Anh không thèm gõ đã mở toang cửa thư phòng, thấy cha mình ngồi trên bàn làm việc cầm một tấm ảnh đã sờn màu ngẩn người, nhịn không được gọi.
Từ trong suy nghĩ phục hồi tinh thần, Vũ Thiên Hùng cau mày nhìn con trai lớn vô phép vào phòng, cực kỳ không vui nói:
“Thiên Anh, lễ nghi của con ở đâu rồi hả?”
Vũ Thiên Anh mệt mỏi ngồi xuống ghế, rút trong lòng mình ra chiếc hộp tím biếc khắc hoa đưa cho ông nói:
“Ba, giờ không phải lúc nói điều đó, con có chuyện gấp muốn nói với ba.
Cái này...Là...Vũ Thiên Bảo đưa con. Cô ta nói phải là ba mới mở ra được, ba mở đi.”
Xoảng!
Chén trà vừa được đổ đầy nháy mắt rơi xuống đất, ông ta ngây người nhìn chiếc hộp lẩm bẩm:
“Không...Không thể nào....Làm sao có thể đâu....”
Mảnh vỡ của ly trà cứa vào da thịt, máu chảy ra nhưng ông ta không để ý, run run chạm vào chiếc hộp, nháy mắt chiếc hộp đem máu hút sạch vào bên trong.
Chiếc hộp phát ra ánh sáng tím nhu hoà, trong đầu Vũ Thiên Hùng hiện lên hình ảnh năm đó của ông cùng...vợ.
“Bảo bối, đây là gì?” Tuổi trẻ anh tuấn Vũ Thiên Hùng ôm lấy đồng dạng tuổi trẻ mỹ lệ Vũ Thiên Hồng ( vì bỏ gia tộc theo chồng nên mẹ Bảo Bảo đã theo họ chồng mà không dùng tên thật) hỏi.
“Cái này a! Đây là của em khế ước vật. Trong gia tộc, mỗi thành viên khi sinh ra đều sẽ có một khế ước vật, nó sẽ mãi mãi theo em cho tới khi em chết mới có thể tách ra.”
Nói đến đây bà ngừng lại, xoay người lại nhéo mũi chồng, nửa đùa nửa thật nói:
“Cho nên a! Anh không được phản bội em đâu đó, nếu anh phản bội em trong lời nói, chiếc hộp này sẽ ghi lại hết, nhân sinh trung của em cùng những người bên cạnh em.
Đến lúc đó a, nếu để em biết anh phản bội hại em chết, em cũng không buông tha anh đâu.”
“Nói bậy bạ không à, anh sẽ không. Anh hứa đó.” Vũ Thiên Hùng nghiêm mặt nhìn vợ, cam đoan nói.
Vũ Thiên Hồng vỡ ra một cái tuyệt mỹ chi cười, ôm lấy ông hôn một cái, thỏa mãn nói:
“Em biết, chỉ là...có lẽ em sẽ đi trước anh, khi đó em sẽ đưa anh chiếc hộp này, nó sẽ là vật tín của đôi ta. Là đóa hoa thời gian ghi lại từng khoảnh khắc hạnh phúc nhất của gia đình ta, như vậy anh sẽ không quên được em....ưm...Hùng...”
Nhìn vợ yêu buồn bã nói, trái tim ông như có hàng vạn mũi kim châm, đau đớn vô cùng, chặn đứng cái miệng nhỏ nhắn chỉ biết nói bậy kia, ông kéo vợ vào phòng ngủ của cả hai, trừng phạt cắn lên môi bà nói:
“Tiểu yêu tinh, toàn nói gở, phải phạt.”
Đèn ngủ được bật sáng, rèm cửa sổ bay bay, Nguyệt nhi thẹn thùng đưa ánh trăng soi rõ một chút hai thân ảnh trên giường đang quấn lấy nhau.
.....
Một hồi hoan ái qua đi, Vũ Thiên Hùng mệt mỏi ôm vợ ngủ, trước khi lâm vào giấc ngủ say ông loáng thoáng nghe xong tiếng nỉ non:
“Thiên Hùng, trên đời vĩnh viễn không có hai từ tuyệt đối.....nếu lỡ một mai anh vô tình hay cố ý phản bội em.....hứa với em....hãy nói cho em biết....Như vậy em mới có thể ở bên anh và các con...lâu hơn một chút....mà không phải....chết trong đau đớn....cuối đời...”
Mơ mơ màng màng ôm lấy vợ, hôn nhẹ lên môi bà, lại nỉ non:
“Anh...biết mà....sẽ không...ngủ đi em...”
Một giọt ẩm ướt gì đó lăn dài trên lồng ngực tinh tráng, Vũ Thiên Hồng mỉm cười hạnh phúc:
“Ân! Sẽ không!”
.
.
.
Thình thịch.
Đột nhiên nhớ tới lời nói ấy, trái tim Vũ Thiên Hùng đập loạn nhịp, sẽ không....không đâu...
'Dù cố ý hay vô tình phản bội em, hứa với em hãy nói cho em biết. Như vậy em mới có thể ở bên anh và các con lâu hơn một chút mà không phải...chết trong đau đớn...cuối đời.'
Không, không thể nào. Chỉ là lời nói đùa vui thôi, nó sẽ không phải sự thật.
Vũ Thiên Hùng ở trong lòng không ngừng điên cuồng phản bác, ý định quên đi sự thật phũ phàng nhưng chiếc hộp cũng không cho ông ta thời gian chuẩn bị tâm lý, hấp đủ máu về sau nó phát ra một tiếng ợ vang, chiếc khóa hộp dần mở ra.
Hai cha con Vũ Thiên Hùng không thể tin nhìn những thứ bên trong đó.
Nào, mọi người đoán thử xem người đàn ông nghe lén hai mẹ con Lâm Á nói chuyện là ai? Đoán đúng có thưởng nga! ^^!
Gợi ý nè! Đây là một nhân vật mém bị Mew và mọi người quên mất.