Tử Đồng cũng mặc áo thun trắng có chữ bad boy, quần jean đen dài ngang đùi, áo khoác đen, đồng dạng giày ba ta trắng luôn.
Mái tóc trắng rối bù đêm qua bị cô cắt tỉa cẩn thận, đôi mắt tím không còn vẻ u buồn, nó sáng rực như hai viên ngọc mỗi khi nhìn cô.
Thoạt nhìn thì cả hai cứ như mặc đồ tình nhân vậy, Richard nhìn mà ngứa cả mắt.
Bính bong.
“Bảo Bảo, có một chàng trai tự nhận là vị hôn phu của cháu đến tìm nè.” Bác Nga đi vào phòng ăn nói.
“Phụtttttttt! Khụ khụ, cháu không có vị hôn phu gì hết, đừng cho anh ta vào!” Bảo Bảo đang uống sữa, nghe vậy phun sạch, vội vàng nói.
“Nhưng mà...” Bác Nga còn tính nói thêm gì thì...
Rầm.
“Honey, em thật tàn nhẫn mà. Anh đã tốn bao công sức để đến đây tìm em, sao em có thể đối xử với anh như vậy chứ?”
Một chàng trai với mái tóc màu nâu, cùng đôi mắt màu xám khói đã đạp cửa xông vào, lên án cô.
“Kei, sao anh lại đến đây? Mà sao anh biết địa chỉ nhà tôi hay vậy?” Bảo Bảo còn đang lau miệng, thấy thế trợn to mắt hỏi
“Kei, sao anh lại đến đây? Mà sao anh biết địa chỉ nhà tôi hay vậy?” Bảo Bảo còn đang lau miệng, thấy thế trợn to mắt hỏi.
“Haiz, em còn không hiểu sao? Anh đến đây là vì em, đây là sức mạnh của tình yêu đấy! Baby à, là một vị hôn phu tuyệt vời, dĩ nhiên anh phải có địa chỉ nhà em rồi.
Muốn biết sao anh có được sao? Đơn giản lắm, chỉ cần alo cho Nguyệt Liên một cú là xong!
Cô ấy bảo anh phải chăm sóc thật tốt cho em nên anh đã thức cả đêm chạy từ Hà Nội đến đây nè.”
Kei phất tóc, nở một nụ cười tự cho là điên đảo chúng sinh nói.
'Nguyệt nhi, cô hại chết tôi rồi! Tôi trù cô bị mấy tên nam nhân kia 'mần thịt', ba ngày ba đêm không xuống giường được!'
Bảo Bảo thầm hối hận vì lúc trước đã nói cho Dạ Nguyệt biết địa chỉ nhà mình, đồng thời không quên trù ẻo.
[ Dạ Nguyệt: đâu liên quan gì đến tui! Tại có người hỏi thì tui trả lời thui mà. Thật oan uổng]
“Chị, ai vậy ạ?” Tử Đồng kéo áo cô, sợ hãi gọi.
“Anh hả? Anh là vị hôn phu đẹp trai, tuyệt vời, tốt bụng, bla blo,...ủa mà nhóc, em là ai vậy? Sao lại bám dính vào vợ anh thế kia?”
Kei vuốt cằm, hất tóc, xoay a xoay làm dáng, tự kỷ nói một hồi mới nhận ra vấn đề 'nghiêm trọng', nhăn mày hỏi.
“A! Chị ơi! Anh ấy trừng mắt nhìn em, thật đáng sợ. Ô ô ô! Có phải là ảnh ghét em không chị?”
Tử Đồng hai tay ôm lấy eo của cô, gương mặt tinh xảo dán chặt vào bộ ngực căng tròn không ngừng chà xát, ngước một đôi ngập nước tử mâu nhìn cô nức nở.
Bảo Bảo đau lòng xoa mặt bé, yêu thương nói:
“Không đâu, Tử Đồng đáng yêu như vậy, sao lại có người ghét em được chứ? Anh ấy chỉ là lên cơn thôi, lâu lâu lên một lần ý mà, vô sự!”
“Thật sao?” Hai mắt còn ngấn lệ, Tử Đồng mơ hồ hỏi.
“So với kim cương còn thật.”
“Ân! Em tin Bảo Bảo, anh ơi! Bị bệnh phải đi bệnh viện cho bác sĩ khám nha. Đừng chạy loạn làm mn sợ hãi nga!”
Lau đi trên mặt nước mắt, Tử Đồng cười tươi với cô rồi thương hại nhìn Kei, chân thành nói.
Kei: “....” Trong gió hỗn độn.
Richard: “...” Nín cười đến nội thương.
Người hầu nhóm: “...” nghẹn cười đỏ mặt.
Bảo Bảo: “ha ha ha! Tử Đồng thực đáng yêu nga! Lại còn lương thiện nữa chứ. Chị yêu em chết mất.”
“Thật sao?” Hai mắt long lanh, Tử Đồng hỏi.
“Ân!” Mỗ nữ vô tâm nói bậy.
“Vậy khi em lớn lên chị làm cô dâu của em nha?”
“Ân! Ha ha!” Mỗ Bảo chỉ cho là lời nói đùa của con nít, không bận tâm đáp ứng rồi. Chỉ là tương lai bị người đến cửa cưỡng hôn thì....
“Tuyệt quá! Em cũng yêu Bảo Bảo nhất!” Tử Đồng reo lên, ôm chầm lấy cô nhảy tưng tưng.
“Rồi, chúng ta ăn sáng lẹ còn đi chơi nữa. Phải rồi! Em có muốn đi học không?” Bảo Bảo yêu thương xoa đầu bé cười nói.
“Có a! Em muốn học cùng Bảo Bảo nha!”
“Xuy, nhìn em chắc được 10 tuổi là cùng! Vợ yêu của anh nhưng là thiên tài nga! Đã tốt nghiệp các trường ĐH danh tiếng bên Anh rồi, không cần học nữa, mà dù có thì em cũng không học chung với cô ấy được đâu.”
Kei khinh thường trêu chọc Tử Đồng, đổi lại một đôi ngấn nước mắt to cùng một loạt ánh mắt giết người của Bảo Bảo cùng người hầu nhóm.
'Má ơi! Đầu năm nay nói đùa cũng không dễ dàng gì! Có ngày chết như chơi!' Kei thầm nghĩ.
“Không, em muốn đi học.” Bảo Bảo thản nhiên nói.
Richard cùng Kei kinh ngạc, đồng thanh hỏi:
“Tại sao?”
“Dù sao cũng không có việc gì làm. Chi bằng đi học, ôn lại kỷ niệm với mn. Với lại, cô ta cũng học trong trường, em còn chưa thanh toán nợ nần với hai mẹ con họ đâu!” Bảo Bảo mâu lóe hàn quang, lạnh lẽo cười.
Tử Đồng cảm nhận được sự phẫn nộ cùng hận ý trong cô, hàng mi dài cụp xuống che đi ánh sáng kỳ dị chợt lóe mà qua. Bàn tay nhỏ bé cầm lấy tay cô, im lặng không nói gì.
Bảo Bảo mỉm cười nhìn bé, trong lòng ấm áp. Kei chợt lên tiếng:
“Honey! Em chắc là không có gì làm? Vậy mấy cái công ty em quăng cho anh thì sao?”
Bảo Bảo bắn ánh mắt giết người qua, cậu chàng chợt im lặng, Tử Đồng lại lên tiếng:
“Bảo Bảo, trong hè này em sẽ cố gắng để được học chung với chị.”
Ánh mắt bé lóe kiên định, trịnh trọng nói, Bảo Bảo cười, nắm chặt tay bé:
“Chị chờ em!”
Kei và Richard không cho là đúng bĩu môi, người hầu nhóm chỉ cười nhìn họ.
Mái tóc trắng rối bù đêm qua bị cô cắt tỉa cẩn thận, đôi mắt tím không còn vẻ u buồn, nó sáng rực như hai viên ngọc mỗi khi nhìn cô.
Thoạt nhìn thì cả hai cứ như mặc đồ tình nhân vậy, Richard nhìn mà ngứa cả mắt.
Bính bong.
“Bảo Bảo, có một chàng trai tự nhận là vị hôn phu của cháu đến tìm nè.” Bác Nga đi vào phòng ăn nói.
“Phụtttttttt! Khụ khụ, cháu không có vị hôn phu gì hết, đừng cho anh ta vào!” Bảo Bảo đang uống sữa, nghe vậy phun sạch, vội vàng nói.
“Nhưng mà...” Bác Nga còn tính nói thêm gì thì...
Rầm.
“Honey, em thật tàn nhẫn mà. Anh đã tốn bao công sức để đến đây tìm em, sao em có thể đối xử với anh như vậy chứ?”
Một chàng trai với mái tóc màu nâu, cùng đôi mắt màu xám khói đã đạp cửa xông vào, lên án cô.
“Kei, sao anh lại đến đây? Mà sao anh biết địa chỉ nhà tôi hay vậy?” Bảo Bảo còn đang lau miệng, thấy thế trợn to mắt hỏi
“Kei, sao anh lại đến đây? Mà sao anh biết địa chỉ nhà tôi hay vậy?” Bảo Bảo còn đang lau miệng, thấy thế trợn to mắt hỏi.
“Haiz, em còn không hiểu sao? Anh đến đây là vì em, đây là sức mạnh của tình yêu đấy! Baby à, là một vị hôn phu tuyệt vời, dĩ nhiên anh phải có địa chỉ nhà em rồi.
Muốn biết sao anh có được sao? Đơn giản lắm, chỉ cần alo cho Nguyệt Liên một cú là xong!
Cô ấy bảo anh phải chăm sóc thật tốt cho em nên anh đã thức cả đêm chạy từ Hà Nội đến đây nè.”
Kei phất tóc, nở một nụ cười tự cho là điên đảo chúng sinh nói.
'Nguyệt nhi, cô hại chết tôi rồi! Tôi trù cô bị mấy tên nam nhân kia 'mần thịt', ba ngày ba đêm không xuống giường được!'
Bảo Bảo thầm hối hận vì lúc trước đã nói cho Dạ Nguyệt biết địa chỉ nhà mình, đồng thời không quên trù ẻo.
[ Dạ Nguyệt: đâu liên quan gì đến tui! Tại có người hỏi thì tui trả lời thui mà. Thật oan uổng]
“Chị, ai vậy ạ?” Tử Đồng kéo áo cô, sợ hãi gọi.
“Anh hả? Anh là vị hôn phu đẹp trai, tuyệt vời, tốt bụng, bla blo,...ủa mà nhóc, em là ai vậy? Sao lại bám dính vào vợ anh thế kia?”
Kei vuốt cằm, hất tóc, xoay a xoay làm dáng, tự kỷ nói một hồi mới nhận ra vấn đề 'nghiêm trọng', nhăn mày hỏi.
“A! Chị ơi! Anh ấy trừng mắt nhìn em, thật đáng sợ. Ô ô ô! Có phải là ảnh ghét em không chị?”
Tử Đồng hai tay ôm lấy eo của cô, gương mặt tinh xảo dán chặt vào bộ ngực căng tròn không ngừng chà xát, ngước một đôi ngập nước tử mâu nhìn cô nức nở.
Bảo Bảo đau lòng xoa mặt bé, yêu thương nói:
“Không đâu, Tử Đồng đáng yêu như vậy, sao lại có người ghét em được chứ? Anh ấy chỉ là lên cơn thôi, lâu lâu lên một lần ý mà, vô sự!”
“Thật sao?” Hai mắt còn ngấn lệ, Tử Đồng mơ hồ hỏi.
“So với kim cương còn thật.”
“Ân! Em tin Bảo Bảo, anh ơi! Bị bệnh phải đi bệnh viện cho bác sĩ khám nha. Đừng chạy loạn làm mn sợ hãi nga!”
Lau đi trên mặt nước mắt, Tử Đồng cười tươi với cô rồi thương hại nhìn Kei, chân thành nói.
Kei: “....” Trong gió hỗn độn.
Richard: “...” Nín cười đến nội thương.
Người hầu nhóm: “...” nghẹn cười đỏ mặt.
Bảo Bảo: “ha ha ha! Tử Đồng thực đáng yêu nga! Lại còn lương thiện nữa chứ. Chị yêu em chết mất.”
“Thật sao?” Hai mắt long lanh, Tử Đồng hỏi.
“Ân!” Mỗ nữ vô tâm nói bậy.
“Vậy khi em lớn lên chị làm cô dâu của em nha?”
“Ân! Ha ha!” Mỗ Bảo chỉ cho là lời nói đùa của con nít, không bận tâm đáp ứng rồi. Chỉ là tương lai bị người đến cửa cưỡng hôn thì....
“Tuyệt quá! Em cũng yêu Bảo Bảo nhất!” Tử Đồng reo lên, ôm chầm lấy cô nhảy tưng tưng.
“Rồi, chúng ta ăn sáng lẹ còn đi chơi nữa. Phải rồi! Em có muốn đi học không?” Bảo Bảo yêu thương xoa đầu bé cười nói.
“Có a! Em muốn học cùng Bảo Bảo nha!”
“Xuy, nhìn em chắc được 10 tuổi là cùng! Vợ yêu của anh nhưng là thiên tài nga! Đã tốt nghiệp các trường ĐH danh tiếng bên Anh rồi, không cần học nữa, mà dù có thì em cũng không học chung với cô ấy được đâu.”
Kei khinh thường trêu chọc Tử Đồng, đổi lại một đôi ngấn nước mắt to cùng một loạt ánh mắt giết người của Bảo Bảo cùng người hầu nhóm.
'Má ơi! Đầu năm nay nói đùa cũng không dễ dàng gì! Có ngày chết như chơi!' Kei thầm nghĩ.
“Không, em muốn đi học.” Bảo Bảo thản nhiên nói.
Richard cùng Kei kinh ngạc, đồng thanh hỏi:
“Tại sao?”
“Dù sao cũng không có việc gì làm. Chi bằng đi học, ôn lại kỷ niệm với mn. Với lại, cô ta cũng học trong trường, em còn chưa thanh toán nợ nần với hai mẹ con họ đâu!” Bảo Bảo mâu lóe hàn quang, lạnh lẽo cười.
Tử Đồng cảm nhận được sự phẫn nộ cùng hận ý trong cô, hàng mi dài cụp xuống che đi ánh sáng kỳ dị chợt lóe mà qua. Bàn tay nhỏ bé cầm lấy tay cô, im lặng không nói gì.
Bảo Bảo mỉm cười nhìn bé, trong lòng ấm áp. Kei chợt lên tiếng:
“Honey! Em chắc là không có gì làm? Vậy mấy cái công ty em quăng cho anh thì sao?”
Bảo Bảo bắn ánh mắt giết người qua, cậu chàng chợt im lặng, Tử Đồng lại lên tiếng:
“Bảo Bảo, trong hè này em sẽ cố gắng để được học chung với chị.”
Ánh mắt bé lóe kiên định, trịnh trọng nói, Bảo Bảo cười, nắm chặt tay bé:
“Chị chờ em!”
Kei và Richard không cho là đúng bĩu môi, người hầu nhóm chỉ cười nhìn họ.