- Thy! Thyyy!!! - ông anh đáng kính vừa cầm em gấu hello kitty của tôi phũ phàng phang vào đầu tôi một nhát. Đang bận nghĩ kế chia rẽ mà bị phá đám, bực cả mình.
- Anh điên à? Định giết người à?? - tôi vừa vuốt lại tóc vừa lườm lão.
- Gọi mãi mà mày có thưa đâu. Mà đang nghĩ gì mà nhìn mặt mày dâm thế?
- Cái gì? - tôi tức quá cầm gối phi thẳng mặt lão.
- Nói nhầm. Nhìn mặt mày gian thế? - Đăng Khoa vứt lại chiếc gối rồi ngồi xuống giường tôi. - Nhìn mày gian lắm em ạ. Mày lại đang bàn mưu tính kế hại người đấy hả em?
- Gì mà bày mưu tính kế hại người? Anh đừng có mà ngậm máu phun người. Anh em với nhau mà thế đấy.
- Đừng có bày đặt giả nai với anh. Anh hiểu mày quá mà. Lúc nãy nhìn mặt mày gian lắm! Tháng trước mày vừa nhát ma mấy thằng bạn anh làm chúng nó chạy mất dép xong còn gì?
- Ai bảo anh nhân lúc bố mẹ đi vắng đưa cả đám bạn về nhà ăn chơi nhảy múa. Nhà thì có em gái mới lớn mà dám rước một đám con trai về thế à? Em chẳng qua là muốn bảo vệ bản thân.
- Mày không hại người ta thì thôi chứ ai dám động đến sợi tóc của mày. Mà đã ai làm gì mày đâu?
- Phòng còn hơn chống. Mà em chưa mách bố mẹ là còn may cho anh đấy lại còn lắm chuyện.
- Rồi. Anh biết mày tốt rồi, tốt quá cơ. Tốt đến nỗi lấy cái quần đùi mà anh thích nhất lau nhà hả? Ôi! An Thy à! Em quả là một đứa em gái đáng yêu. - cái giọng the thé muốn nổi da gà của lão Khoa làm tôi liên tưởng đến người hoàng tộc Kenny Sang.
- Anh cứ quá khen. Em chỉ lấy lau nhà thôi chứ có vứt đi đâu. Nếu thích anh vẫn có thể mặc mà. Mà em dùng nó để lau dọn cái bãi chiến trường anh bày ra chứ ai?
- Thật là! Ai đời em gái cãi anh trai nhem nhẻm như thế?
- Tại anh đã không lắm tài mà nhiều tật bị em bắt thóp nên mới thế thôi!
- À mà lúc nãy anh đang định nói chuyện gì thế em gái nhỉ? - lão lại đánh trống lảng đấy.
- Sinh sản và giới tính. - tôi tỉnh bơ.
- Cái con...này. Mày không troll anh không chịu được à? - lão Khoa nhăn mặt.
- Thôi được rồi. Em cũng không rảnh mà nói chuyện tào lao với anh. Thực ra em đang bị thích một người....
- Thích thì nhích. Thế thôi, sao phải xoắn?
- Đừng có nhảy vào họng em như thế. Đã nói hết đâu? Vấn đề ở đâu là "hoa đã có chậu" hiểu chưa?
- Thì đập chậu cướp hoa.
- Cảm ơn anh đã nói ra điều mà ai cũng biết.
- !!!!
- Em đang nghĩ kế chia rẽ đây. Tự dưng anh vào phá còn gì?
- Không biết là con nhà xấu số nào đây? Haizz...
- Tuy biết mẹ nhặt anh ở gầm cầu nhưng bao nhiêu năm chung sống cũng phải nảy nở tình thân chứ?
- An-Thy! Muốn chết hả? Cái gì mà gầm cầu ở đây??
- Hihi...Em đùa tí ấy mà. Anh trai yêu quí của em ơi!! - tôi bỗng đổi tông giọng mà đến chính mình cũng thấy ớn.
- Lại gì đấy? Mắc ói quá! Muốn nhờ vả gì thì nói luôn đi! - lão bĩu môi.
- Thực ra thì...Em chợt nhớ ra anh ở câu lạc bộ bóng đá...hì hì...
- Thì sao? Liên quan??
- Anh ý hình như cũng thế á.
- Thì sao? Chẳng liên quan - lão ta khoanh tay vênh mặt tự đắc tỏ vẻ không quan tâm. Nhìn rất muốn đấm cho nhát. Nếu không phải do nể tình anh em thì với một đứa nhất đẳng huyền đai karate như tôi, chỉ cần một nhát là lão tàn một đời hoa tan ba đời chuối lâu rồi.
- Nếu anh không giúp em thì ngày mai mẹ sẽ biết anh chính là người đánh vỡ lọ hoa pha lê của mẹ. Anh à! Đổ lỗi cho động vật là không tốt đâu! Con mèo đó thật đáng thương, mẹ đã cho nó nhịn nguyên một ngày đấy anh biết không? Cái bình hoa đó rất đắt tiền. Không biết...
-Thôi được rồi! Mày đúng là quỷ chứ không phải em tao. Mà thằng vô phước đấy là thằng nào?
- Vương Hoàng Nguyên, 12 Lý.
- Hả? Là nó?
- Anh quen à? Anh ấy mới chuyển đến mà? Anh ấy từ chối lời tỏ tình của anh hả?
- Con điên. Mày nghĩ anh mày thế đấy hả?... Đúng là ông trời sắp đặt mà! - lão xoa cằm nhìn xa xăm.
- Anh nói cái quái gì đấy? Em chẳng hiểu gì cả. Ah! Hay gia đình anh ấy và gia đình mình quen nhau, rồi em và anh ấy có hôn ước từ nhỏ mà em không hề hay biết? Uầy! Như film ý nhỉ? Thích thế!
- Mày bị ảo hả em? Xem film nhiều quá đây mà! - lão nhăn mặt lắc đầu.
- Thế thì là gì? - thật đúng là làm người ta mất hứng, ảo tưởng nãy giờ >.
- Mày biết nhỏ Phan Thuỳ Dương 11 Anh không?
- Không biết và cũng chẳng cần biết. Em trước nay chỉ quan tâm trai thôi.
- Ngu thế!! Bạn gái thằng Hoàng Nguyên đấy đấy! Tình địch mà không biết hả?
- Hả thật á? Nhưng mà sao anh biết rõ thế?...Hay là.... - tôi cười gian.
- Ờ. Thực ra thì anh cũng thích nó. Nhưng mà nó bảo nó có bạn trai rồi. Định áp dụng chính sách "đẹp trai không bằng chai mặt" cơ mà bây giờ thằng đấy lại chuyển đến trường mình. Muốn chai mặt cũng chẳng được. - lão thở dài.
- Quá tốt rồi. Anh em mình hợp sức chia rẽ cặp đôi vịt trời chúng nó nhá?
- Anh em với nhau có khác. Hợp ý nhau ghê.
- Em tưởng anh được nhặt ở gầm cầu?
- Cái con này!! Lại nữa? Muốn chết à?
- Người ta đùa tí thôi mà! Hì hì... Em tính cả rồi, kế hoạch bây giờ như thế này @#$%^&*#$%#.... OK?
- Có vẻ hay đấy! OK luôn.
- Thy! Thyyy!!! - ông anh đáng kính vừa cầm em gấu hello kitty của tôi phũ phàng phang vào đầu tôi một nhát. Đang bận nghĩ kế chia rẽ mà bị phá đám, bực cả mình.
- Anh điên à? Định giết người à?? - tôi vừa vuốt lại tóc vừa lườm lão.
- Gọi mãi mà mày có thưa đâu. Mà đang nghĩ gì mà nhìn mặt mày dâm thế?
- Cái gì? - tôi tức quá cầm gối phi thẳng mặt lão.
- Nói nhầm. Nhìn mặt mày gian thế? - Đăng Khoa vứt lại chiếc gối rồi ngồi xuống giường tôi. - Nhìn mày gian lắm em ạ. Mày lại đang bàn mưu tính kế hại người đấy hả em?
- Gì mà bày mưu tính kế hại người? Anh đừng có mà ngậm máu phun người. Anh em với nhau mà thế đấy.
- Đừng có bày đặt giả nai với anh. Anh hiểu mày quá mà. Lúc nãy nhìn mặt mày gian lắm! Tháng trước mày vừa nhát ma mấy thằng bạn anh làm chúng nó chạy mất dép xong còn gì?
- Ai bảo anh nhân lúc bố mẹ đi vắng đưa cả đám bạn về nhà ăn chơi nhảy múa. Nhà thì có em gái mới lớn mà dám rước một đám con trai về thế à? Em chẳng qua là muốn bảo vệ bản thân.
- Mày không hại người ta thì thôi chứ ai dám động đến sợi tóc của mày. Mà đã ai làm gì mày đâu?
- Phòng còn hơn chống. Mà em chưa mách bố mẹ là còn may cho anh đấy lại còn lắm chuyện.
- Rồi. Anh biết mày tốt rồi, tốt quá cơ. Tốt đến nỗi lấy cái quần đùi mà anh thích nhất lau nhà hả? Ôi! An Thy à! Em quả là một đứa em gái đáng yêu. - cái giọng the thé muốn nổi da gà của lão Khoa làm tôi liên tưởng đến người hoàng tộc Kenny Sang.
- Anh cứ quá khen. Em chỉ lấy lau nhà thôi chứ có vứt đi đâu. Nếu thích anh vẫn có thể mặc mà. Mà em dùng nó để lau dọn cái bãi chiến trường anh bày ra chứ ai?
- Thật là! Ai đời em gái cãi anh trai nhem nhẻm như thế?
- Tại anh đã không lắm tài mà nhiều tật bị em bắt thóp nên mới thế thôi!
- À mà lúc nãy anh đang định nói chuyện gì thế em gái nhỉ? - lão lại đánh trống lảng đấy.
- Sinh sản và giới tính. - tôi tỉnh bơ.
- Cái con...này. Mày không troll anh không chịu được à? - lão Khoa nhăn mặt.
- Thôi được rồi. Em cũng không rảnh mà nói chuyện tào lao với anh. Thực ra em đang bị thích một người....
- Thích thì nhích. Thế thôi, sao phải xoắn?
- Đừng có nhảy vào họng em như thế. Đã nói hết đâu? Vấn đề ở đâu là "hoa đã có chậu" hiểu chưa?
- Thì đập chậu cướp hoa.
- Cảm ơn anh đã nói ra điều mà ai cũng biết.
- !!!!
- Em đang nghĩ kế chia rẽ đây. Tự dưng anh vào phá còn gì?
- Không biết là con nhà xấu số nào đây? Haizz...
- Tuy biết mẹ nhặt anh ở gầm cầu nhưng bao nhiêu năm chung sống cũng phải nảy nở tình thân chứ?
- An-Thy! Muốn chết hả? Cái gì mà gầm cầu ở đây??
- Hihi...Em đùa tí ấy mà. Anh trai yêu quí của em ơi!! - tôi bỗng đổi tông giọng mà đến chính mình cũng thấy ớn.
- Lại gì đấy? Mắc ói quá! Muốn nhờ vả gì thì nói luôn đi! - lão bĩu môi.
- Thực ra thì...Em chợt nhớ ra anh ở câu lạc bộ bóng đá...hì hì...
- Thì sao? Liên quan??
- Anh ý hình như cũng thế á.
- Thì sao? Chẳng liên quan - lão ta khoanh tay vênh mặt tự đắc tỏ vẻ không quan tâm. Nhìn rất muốn đấm cho nhát. Nếu không phải do nể tình anh em thì với một đứa nhất đẳng huyền đai karate như tôi, chỉ cần một nhát là lão tàn một đời hoa tan ba đời chuối lâu rồi.
- Nếu anh không giúp em thì ngày mai mẹ sẽ biết anh chính là người đánh vỡ lọ hoa pha lê của mẹ. Anh à! Đổ lỗi cho động vật là không tốt đâu! Con mèo đó thật đáng thương, mẹ đã cho nó nhịn nguyên một ngày đấy anh biết không? Cái bình hoa đó rất đắt tiền. Không biết...
-Thôi được rồi! Mày đúng là quỷ chứ không phải em tao. Mà thằng vô phước đấy là thằng nào?
- Vương Hoàng Nguyên, Lý.
- Hả? Là nó?
- Anh quen à? Anh ấy mới chuyển đến mà? Anh ấy từ chối lời tỏ tình của anh hả?
- Con điên. Mày nghĩ anh mày thế đấy hả?... Đúng là ông trời sắp đặt mà! - lão xoa cằm nhìn xa xăm.
- Anh nói cái quái gì đấy? Em chẳng hiểu gì cả. Ah! Hay gia đình anh ấy và gia đình mình quen nhau, rồi em và anh ấy có hôn ước từ nhỏ mà em không hề hay biết? Uầy! Như film ý nhỉ? Thích thế!
- Mày bị ảo hả em? Xem film nhiều quá đây mà! - lão nhăn mặt lắc đầu.
- Thế thì là gì? - thật đúng là làm người ta mất hứng, ảo tưởng nãy giờ >.
- Mày biết nhỏ Phan Thuỳ Dương Anh không?
- Không biết và cũng chẳng cần biết. Em trước nay chỉ quan tâm trai thôi.
- Ngu thế!! Bạn gái thằng Hoàng Nguyên đấy đấy! Tình địch mà không biết hả?
- Hả thật á? Nhưng mà sao anh biết rõ thế?...Hay là.... - tôi cười gian.
- Ờ. Thực ra thì anh cũng thích nó. Nhưng mà nó bảo nó có bạn trai rồi. Định áp dụng chính sách "đẹp trai không bằng chai mặt" cơ mà bây giờ thằng đấy lại chuyển đến trường mình. Muốn chai mặt cũng chẳng được. - lão thở dài.
- Quá tốt rồi. Anh em mình hợp sức chia rẽ cặp đôi vịt trời chúng nó nhá?
- Anh em với nhau có khác. Hợp ý nhau ghê.
- Em tưởng anh được nhặt ở gầm cầu?
- Cái con này!! Lại nữa? Muốn chết à?
- Người ta đùa tí thôi mà! Hì hì... Em tính cả rồi, kế hoạch bây giờ như thế này @$%^&$%.... OK?
- Có vẻ hay đấy! OK luôn.