Đêm nay vẫn không có chuyện gì to tát xảy ra. Tất cả mọi người đều đã leo núi suốt mấy tiếng đồng hồ nên ai nấy đều mệt lử, tùy tiện ăn một chút rồi qua bên suối rửa chân tay sau đó chui vào lều đi ngủ.
Nhưng ở trong núi muốn ngủ ngon cũng là một việc khó có thể làm được, nền đất lạnh lẽo, gió thổi vù vù, thỉnh thoảng lại có vài tiếng thú rừng gầm rú, không biết tiếng dế kêu phát ra từ bụi cỏ rậm rạp nào, nếu không phải thực sự quá mệt thì có lẽ bọn họ đã không thể nào ngủ nổi.
Tình trạng này khiến bọn họ đều hiểu rõ, tình hình thực tế của việc cắm trại dã ngoại nơi núi rừng hoang vu khó khăn hơn tưởng tượng rất nhiều.
Rạng sáng Tề Tiểu Tô bị đánh thức bởi một cơn đau.
Chính là cái cảm giác dần dần đau đến thấu xương, sự đau đớn cứ lan rộng ra từng chút từng chút một, cộng thêm khi nãy cô lại mơ về vụ tai nạn xe của bố mẹ, rất hỗn loạn, tim đau không chịu nổi. Vậy nên nhất thời cô không tài nào phân biệt được chỗ nào đang đau, liệu có phải do khung cảnh trong giấc mơ đó.
Thật ra đã từ rất lâu Tề Tiểu Tô không còn gặp phải những giấc mơ như thế nữa, trong mơ, cô đứng trong hành lang của bệnh viện, nghe thấy bác sĩ trong phòng bệnh thông báo kết quả là bố mẹ mình đã qua đời, chỉ cảm thấy trái tim mình như vừa bị rơi xuống vực thẳm. Trước đây cô rất hay mơ thấy cảnh này nhưng sau này trái tim cô đã trở nên cứng rắn hơn nhiều, có lẽ ám thị tâm lý có hiệu quả nên đã rất lâu không còn mơ thấy nữa, đêm nay cũng không biết tại sao lại mơ thấy nó.
Hơn nữa lần này, cảnh vật trong giấc mơ lại càng rõ nét hơn, bởi trong giấc mơ, dưới ánh sáng chiếu rọi vào mắt, cô dường như nhìn thấy một người phụ nữ khi ấy đang đứng bên ngoài cửa phòng bệnh, sau khi bác sĩ tuyên bố bố mẹ cô tử vong, người phụ nữ kia liền cúi đầu rồi vội vã rời đi.
Khi tỉnh lại Tề Tiểu Tô vẫn còn nhớ đến cảnh tượng ấy trong giấc mơ. Đó chỉ là mơ hay năm ấy thật sự có người phụ nữ như vậy? Cô nhất thời không thể nhớ ra.
Lúc này cô mới cảm nhận được cái đau đến thấu xương là từ cánh tay và hai chân của mình truyền tới.
Thực sự rất đau.
Cơn đau kì lạ tự dưng vô cớ xuất hiện khiến Tề Tiểu Tô hơi sợ hãi, thầm nghĩ lẽ nào bản thân đang có căn bệnh nào ẩn nấp, đúng lúc này bắt đầu phát tác? Hay là bệnh hiểm nghèo?
Cô đau đến nỗi không còn sức lực để ngồi dậy, mở miệng cũng không thể nói được, chỉ mới một lúc mà mồ hôi trên đầu, trên người cô đều túa ra khiến toàn thân cô ướt đẫm.
“Tiểu Nhất, Tiểu Nhất.”
Không thể mở miệng, cô chỉ có thể gào lớn gọi Hệ thống Tiểu Nhất trong đầu, chẳng phải nó nói năng lượng đủ rồi sẽ có rất nhiều chức năng sao? Hôm nay còn có thể nhìn ra Tô Vận Đạt không bị gãy chân, vậy có phải nó cũng có thể nhìn ra rốt cuộc cô đang bị làm sao đúng không?
“Bản Hệ thống đây.”
“Cánh tay và hai chân tôi đều rất đau, cậu có thể xem tôi bị làm sao không?” Tề Tiểu Tô cảm giác như mình sắp bị chết vì đau rồi.
Giọng nói của cô vừa dứt Hệ thống Tiểu Nhất liền thản nhiên trả lời: “Bản Hệ thống đang giúp cô cường hóa, đau đớn là phản ứng rất bình thường của quá trình cường hóa.”
Tề Tiểu Tô vừa nghe đến đây liền nổi điên.
“Cậu nói cái gì?” Cô thực sự không dám tin, trước đây Hệ thống luôn miệng nói sẽ giúp cô cường hóa nhưng cô vẫn cho rằng cường hóa chính là thay cô quản lý tốt chế độ dinh dưỡng và chế độ vận động cơ thể, ai mà biết cách hiểu của cô lại là sai lầm, đây mới chính là cái cường hóa mà nó nói đến phải không?
“Khi chức năng và sinh dưỡng cơ thể của kí chủ đạt đến một mức độ nhất định sẽ có thể tiếp nhận một lần cường hóa, nội dung chủ yếu của cường hóa chính là làm mạnh mẽ xương cốt và chức năng cơ thể, tất nhiên sẽ có đau đớn. Có điều, khi trị số mệt mỏi đạt đến mức nhất định thì cảm giác đau đớn này sẽ thuyên giảm một chút, đó cũng chính là lý do vì sao chiều nay bản Hệ thống muốn cô phải leo núi nhiều một chút.”
Hệ thống giải thích rất rõ ràng tỉ mỉ nhưng Tề Tiểu Tô vẫn muốn chửi bới. Đau đến thế này mà còn là thuyên giảm rồi sao? Vậy nếu không thuyên giảm thì chẳng phải sẽ giết sống cô à!
“Cường hóa thế này cần bao nhiêu thời gian?”
“Tùy vào mức độ cường hóa, lần này cần hai tiếng.”
Chết tiệt, hai tiếng á? Muốn bắt cô phải chịu đau đớn như thế này trong suốt hai tiếng à?
Cô có thể kháng nghị không? Có thể ra lệnh dừng không?
Đáp án là không thể.
Cho nên buổi sáng sớm ngày hôm nay, trong một cái lều thô sơ trên đỉnh núi hoang, Tề Tiểu Tô nằm yên bất động trong đó chịu đựng đau đớn hai tiếng đồng hồ, khóc không ra nước mắt, môi cũng bị tự cô cắn đến bật máu.
Tiếng chim hót véo von trong buổi sáng sớm nhắc nhở bọn họ nơi đây là núi rừng.
Lúc Hồ Tu Trạch kéo lều của mình ra, những người khác vẫn chưa hề có động tĩnh. Anh ta mang theo bàn chải đánh răng, khăn mặt đi về phía khe suối thì phát hiện ở đó đã có người.
“Tiểu Tô?”
Tề Tiểu Tô sợ hết hồn, không phải vì cô không nghĩ có người đi đến mà bởi vì trước khi Hồ Tu Trạch mở lời cô lại có thể nghe thấy tiếng bước chân của anh ta từ rất xa, hơn nữa còn phán đoán được là anh ta. Thính giác của cô trước đây đâu có được nhạy bén như vậy chứ.
Lẽ nào đây là kết quả sau khi cường hóa?
Sau hai tiếng đồng hồ chịu đựng cô đã có thể bò ra ngoài, bởi toàn thân đều là mồ hôi nên cô đi đến con suối này để lau rửa rồi hỏi Hệ thống Tiểu Nhất một vài câu hỏi liên quan đến cường hóa, không để ý trời đã sáng.
“Anh Tu Trạch, anh dậy rồi à.” Cô gái ngồi bên khe suối lúc sáng sớm đã thay một bộ quần áo thể thao màu xanh nhạt, mái tóc ngắn nhìn có vẻ rất mát mẻ sảng khoái, khuôn mặt như tranh vẽ, cảnh tượng ấy khiến trái tim Hồ Tu Trạch khẽ rung động.
“Sao thế, không ngủ được à?” Hồ Tu Trạch vừa hỏi vừa rửa mặt.
Tất nhiền Tề Tiểu Tô sẽ không nói sự thật, “Cũng không phải, chỉ là ngủ không được ngon.”
“Chà, đúng là người trẻ tuổi có khác, dậy sớm thật đấy.”
Giọng nói này nghe còn mang theo chút cợt nhả, vừa nghe đã biết đó là Hồ Nghi Giai.
Hồ Nghi Giai vừa cắn cái bánh đang cầm trong tay vừa quan sát một lượt từ trên xuống dưới Tề Tiểu Tô thanh xuân phơi phới, xinh đẹp vô song, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy ngưa ngứa. Vốn dĩ hắn ta đã rất háo sắc, ở nơi núi rừng hoang vu này lại càng tăng thêm vài phần, nhìn Tề Tiểu Tô xinh đẹp như một tiểu mỹ nhân khiến hắn không thể kìm chế nổi mà liên tục nuốt nước bọt.
Tuy hơi gầy gò nhưng khuôn mặt đó thực sự quá xinh đẹp, thật muốn đè cô ta xuống ngay lúc này, làm cô ta khóc lóc cầu xin.
Vừa nhìn thấy ánh mắt của Hồ Nghi Giai, Tề Tiểu Tô đã cảm thấy buồn nôn, nếu không phải năng lực hiện giờ của cô chưa đủ, đánh hắn ta sẽ gây phiền phức thì cô đã sớm giơ chân đạp cho hắn ta một phát rồi.
“Anh Tu Trạch, em đi qua bên kia đi dạo trước.”
Cô không thèm để ý đến cái tên Hồ Nghi Giai này, vừa đứng lên liền nhảy qua khe suối, bước nhanh khỏi chỗ này. Thế nhưng đã đi được một khoảng rất xa cô vẫn có thể nhận ra ánh mắt khiến người khác ghê tởm của Hồ Nghi Giai còn đang dán lên sau lưng mình. Tề Tiểu Tô đành phải tăng tốc độ.
Có điều lần này cô đi dạo cả một vòng cũng không tìm thấy được một mảnh phôi ngọc nào.
Sau khi quay lại khu dựng lều, ông chủ Quảng tập hợp mọi người lại, nói qua vài câu ý là từ bây giờ mọi người có thể tự do hành động, đồ vật tìm được cũng thuộc về bản thân, không ai được cướp của người khác, đồng thời nhắc nhở mọi người đều phải cẩn thận chú ý an toàn.
Ăn xong nồi cháo được nấu bằng lò đá xếp, mọi người ai nấy đều khó giấu nổi sự hưng phấn tản đi mỗi người một hướng.
“Tiểu Tô, cháu đỡ cậu đi về hướng này đi.” Tô Vận Đạt gọi với lại Tề Tiểu Tô vừa đứng dậy, qua một đêm chân hình như đã đỡ đau hơn.
Tề Tiểu Tô lắc lắc đầu nói: “Cậu út, một mình cậu đi chầm chậm cũng được, cháu muốn tự mình đi tìm.”
“Cái gì?” Tô Vận Đạt sững sờ, nhưng Tề Tiểu Tô không đợi anh ta nói tiếp đã vội bước đi rất xa, làm Tô Vận Đạt suýt chút nữa giậm chân.
“Không phải cháu đến đây để giúp cậu à? Đứa trẻ như cháu thì cần đến mấy thứ này làm gì hả?”
Tô Vận Đạt đồng ý dẫn theo Tề Tiểu Tô đến đây là vì anh ta cho rằng Tề Tiểu Tô sẽ giúp anh ta tìm đá, cùng lắm đến khi bán số đá đó anh ta sẽ cho cô tám trăm, một nghìn tệ gì đó coi như phí dịch vụ.
Nhưng anh ta không thể ngờ tới Tề Tiểu Tô lại tham vọng như vậy, còn muốn tự mình đi tìm à?
Nhưng ở trong núi muốn ngủ ngon cũng là một việc khó có thể làm được, nền đất lạnh lẽo, gió thổi vù vù, thỉnh thoảng lại có vài tiếng thú rừng gầm rú, không biết tiếng dế kêu phát ra từ bụi cỏ rậm rạp nào, nếu không phải thực sự quá mệt thì có lẽ bọn họ đã không thể nào ngủ nổi.
Tình trạng này khiến bọn họ đều hiểu rõ, tình hình thực tế của việc cắm trại dã ngoại nơi núi rừng hoang vu khó khăn hơn tưởng tượng rất nhiều.
Rạng sáng Tề Tiểu Tô bị đánh thức bởi một cơn đau.
Chính là cái cảm giác dần dần đau đến thấu xương, sự đau đớn cứ lan rộng ra từng chút từng chút một, cộng thêm khi nãy cô lại mơ về vụ tai nạn xe của bố mẹ, rất hỗn loạn, tim đau không chịu nổi. Vậy nên nhất thời cô không tài nào phân biệt được chỗ nào đang đau, liệu có phải do khung cảnh trong giấc mơ đó.
Thật ra đã từ rất lâu Tề Tiểu Tô không còn gặp phải những giấc mơ như thế nữa, trong mơ, cô đứng trong hành lang của bệnh viện, nghe thấy bác sĩ trong phòng bệnh thông báo kết quả là bố mẹ mình đã qua đời, chỉ cảm thấy trái tim mình như vừa bị rơi xuống vực thẳm. Trước đây cô rất hay mơ thấy cảnh này nhưng sau này trái tim cô đã trở nên cứng rắn hơn nhiều, có lẽ ám thị tâm lý có hiệu quả nên đã rất lâu không còn mơ thấy nữa, đêm nay cũng không biết tại sao lại mơ thấy nó.
Hơn nữa lần này, cảnh vật trong giấc mơ lại càng rõ nét hơn, bởi trong giấc mơ, dưới ánh sáng chiếu rọi vào mắt, cô dường như nhìn thấy một người phụ nữ khi ấy đang đứng bên ngoài cửa phòng bệnh, sau khi bác sĩ tuyên bố bố mẹ cô tử vong, người phụ nữ kia liền cúi đầu rồi vội vã rời đi.
Khi tỉnh lại Tề Tiểu Tô vẫn còn nhớ đến cảnh tượng ấy trong giấc mơ. Đó chỉ là mơ hay năm ấy thật sự có người phụ nữ như vậy? Cô nhất thời không thể nhớ ra.
Lúc này cô mới cảm nhận được cái đau đến thấu xương là từ cánh tay và hai chân của mình truyền tới.
Thực sự rất đau.
Cơn đau kì lạ tự dưng vô cớ xuất hiện khiến Tề Tiểu Tô hơi sợ hãi, thầm nghĩ lẽ nào bản thân đang có căn bệnh nào ẩn nấp, đúng lúc này bắt đầu phát tác? Hay là bệnh hiểm nghèo?
Cô đau đến nỗi không còn sức lực để ngồi dậy, mở miệng cũng không thể nói được, chỉ mới một lúc mà mồ hôi trên đầu, trên người cô đều túa ra khiến toàn thân cô ướt đẫm.
“Tiểu Nhất, Tiểu Nhất.”
Không thể mở miệng, cô chỉ có thể gào lớn gọi Hệ thống Tiểu Nhất trong đầu, chẳng phải nó nói năng lượng đủ rồi sẽ có rất nhiều chức năng sao? Hôm nay còn có thể nhìn ra Tô Vận Đạt không bị gãy chân, vậy có phải nó cũng có thể nhìn ra rốt cuộc cô đang bị làm sao đúng không?
“Bản Hệ thống đây.”
“Cánh tay và hai chân tôi đều rất đau, cậu có thể xem tôi bị làm sao không?” Tề Tiểu Tô cảm giác như mình sắp bị chết vì đau rồi.
Giọng nói của cô vừa dứt Hệ thống Tiểu Nhất liền thản nhiên trả lời: “Bản Hệ thống đang giúp cô cường hóa, đau đớn là phản ứng rất bình thường của quá trình cường hóa.”
Tề Tiểu Tô vừa nghe đến đây liền nổi điên.
“Cậu nói cái gì?” Cô thực sự không dám tin, trước đây Hệ thống luôn miệng nói sẽ giúp cô cường hóa nhưng cô vẫn cho rằng cường hóa chính là thay cô quản lý tốt chế độ dinh dưỡng và chế độ vận động cơ thể, ai mà biết cách hiểu của cô lại là sai lầm, đây mới chính là cái cường hóa mà nó nói đến phải không?
“Khi chức năng và sinh dưỡng cơ thể của kí chủ đạt đến một mức độ nhất định sẽ có thể tiếp nhận một lần cường hóa, nội dung chủ yếu của cường hóa chính là làm mạnh mẽ xương cốt và chức năng cơ thể, tất nhiên sẽ có đau đớn. Có điều, khi trị số mệt mỏi đạt đến mức nhất định thì cảm giác đau đớn này sẽ thuyên giảm một chút, đó cũng chính là lý do vì sao chiều nay bản Hệ thống muốn cô phải leo núi nhiều một chút.”
Hệ thống giải thích rất rõ ràng tỉ mỉ nhưng Tề Tiểu Tô vẫn muốn chửi bới. Đau đến thế này mà còn là thuyên giảm rồi sao? Vậy nếu không thuyên giảm thì chẳng phải sẽ giết sống cô à!
“Cường hóa thế này cần bao nhiêu thời gian?”
“Tùy vào mức độ cường hóa, lần này cần hai tiếng.”
Chết tiệt, hai tiếng á? Muốn bắt cô phải chịu đau đớn như thế này trong suốt hai tiếng à?
Cô có thể kháng nghị không? Có thể ra lệnh dừng không?
Đáp án là không thể.
Cho nên buổi sáng sớm ngày hôm nay, trong một cái lều thô sơ trên đỉnh núi hoang, Tề Tiểu Tô nằm yên bất động trong đó chịu đựng đau đớn hai tiếng đồng hồ, khóc không ra nước mắt, môi cũng bị tự cô cắn đến bật máu.
Tiếng chim hót véo von trong buổi sáng sớm nhắc nhở bọn họ nơi đây là núi rừng.
Lúc Hồ Tu Trạch kéo lều của mình ra, những người khác vẫn chưa hề có động tĩnh. Anh ta mang theo bàn chải đánh răng, khăn mặt đi về phía khe suối thì phát hiện ở đó đã có người.
“Tiểu Tô?”
Tề Tiểu Tô sợ hết hồn, không phải vì cô không nghĩ có người đi đến mà bởi vì trước khi Hồ Tu Trạch mở lời cô lại có thể nghe thấy tiếng bước chân của anh ta từ rất xa, hơn nữa còn phán đoán được là anh ta. Thính giác của cô trước đây đâu có được nhạy bén như vậy chứ.
Lẽ nào đây là kết quả sau khi cường hóa?
Sau hai tiếng đồng hồ chịu đựng cô đã có thể bò ra ngoài, bởi toàn thân đều là mồ hôi nên cô đi đến con suối này để lau rửa rồi hỏi Hệ thống Tiểu Nhất một vài câu hỏi liên quan đến cường hóa, không để ý trời đã sáng.
“Anh Tu Trạch, anh dậy rồi à.” Cô gái ngồi bên khe suối lúc sáng sớm đã thay một bộ quần áo thể thao màu xanh nhạt, mái tóc ngắn nhìn có vẻ rất mát mẻ sảng khoái, khuôn mặt như tranh vẽ, cảnh tượng ấy khiến trái tim Hồ Tu Trạch khẽ rung động.
“Sao thế, không ngủ được à?” Hồ Tu Trạch vừa hỏi vừa rửa mặt.
Tất nhiền Tề Tiểu Tô sẽ không nói sự thật, “Cũng không phải, chỉ là ngủ không được ngon.”
“Chà, đúng là người trẻ tuổi có khác, dậy sớm thật đấy.”
Giọng nói này nghe còn mang theo chút cợt nhả, vừa nghe đã biết đó là Hồ Nghi Giai.
Hồ Nghi Giai vừa cắn cái bánh đang cầm trong tay vừa quan sát một lượt từ trên xuống dưới Tề Tiểu Tô thanh xuân phơi phới, xinh đẹp vô song, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy ngưa ngứa. Vốn dĩ hắn ta đã rất háo sắc, ở nơi núi rừng hoang vu này lại càng tăng thêm vài phần, nhìn Tề Tiểu Tô xinh đẹp như một tiểu mỹ nhân khiến hắn không thể kìm chế nổi mà liên tục nuốt nước bọt.
Tuy hơi gầy gò nhưng khuôn mặt đó thực sự quá xinh đẹp, thật muốn đè cô ta xuống ngay lúc này, làm cô ta khóc lóc cầu xin.
Vừa nhìn thấy ánh mắt của Hồ Nghi Giai, Tề Tiểu Tô đã cảm thấy buồn nôn, nếu không phải năng lực hiện giờ của cô chưa đủ, đánh hắn ta sẽ gây phiền phức thì cô đã sớm giơ chân đạp cho hắn ta một phát rồi.
“Anh Tu Trạch, em đi qua bên kia đi dạo trước.”
Cô không thèm để ý đến cái tên Hồ Nghi Giai này, vừa đứng lên liền nhảy qua khe suối, bước nhanh khỏi chỗ này. Thế nhưng đã đi được một khoảng rất xa cô vẫn có thể nhận ra ánh mắt khiến người khác ghê tởm của Hồ Nghi Giai còn đang dán lên sau lưng mình. Tề Tiểu Tô đành phải tăng tốc độ.
Có điều lần này cô đi dạo cả một vòng cũng không tìm thấy được một mảnh phôi ngọc nào.
Sau khi quay lại khu dựng lều, ông chủ Quảng tập hợp mọi người lại, nói qua vài câu ý là từ bây giờ mọi người có thể tự do hành động, đồ vật tìm được cũng thuộc về bản thân, không ai được cướp của người khác, đồng thời nhắc nhở mọi người đều phải cẩn thận chú ý an toàn.
Ăn xong nồi cháo được nấu bằng lò đá xếp, mọi người ai nấy đều khó giấu nổi sự hưng phấn tản đi mỗi người một hướng.
“Tiểu Tô, cháu đỡ cậu đi về hướng này đi.” Tô Vận Đạt gọi với lại Tề Tiểu Tô vừa đứng dậy, qua một đêm chân hình như đã đỡ đau hơn.
Tề Tiểu Tô lắc lắc đầu nói: “Cậu út, một mình cậu đi chầm chậm cũng được, cháu muốn tự mình đi tìm.”
“Cái gì?” Tô Vận Đạt sững sờ, nhưng Tề Tiểu Tô không đợi anh ta nói tiếp đã vội bước đi rất xa, làm Tô Vận Đạt suýt chút nữa giậm chân.
“Không phải cháu đến đây để giúp cậu à? Đứa trẻ như cháu thì cần đến mấy thứ này làm gì hả?”
Tô Vận Đạt đồng ý dẫn theo Tề Tiểu Tô đến đây là vì anh ta cho rằng Tề Tiểu Tô sẽ giúp anh ta tìm đá, cùng lắm đến khi bán số đá đó anh ta sẽ cho cô tám trăm, một nghìn tệ gì đó coi như phí dịch vụ.
Nhưng anh ta không thể ngờ tới Tề Tiểu Tô lại tham vọng như vậy, còn muốn tự mình đi tìm à?