Lưu Cẩm Doanh chết lặng như hóa đá, cô ta thậm chí còn không biết mình nên buông tay hay nên nhanh chóng rút con dao đó ra. Con dao này vốn là của Tăng Đống đưa cho cô ta, con dao vô cùng sắc nhọn cứ thế đâm sâu vào ngực Tăng Đống, tiếng lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt cùng với cảm giác từ bàn tay khiến toàn bộ lông tơ trên người cô ta dường như đều dựng đứng.
Bản thân Tăng Đống cũng không thể ngờ tới, đưa mắt nhìn xuống máu mình đang chảy ra, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Dựa vào sự tính toán đo lường của Hệ thống Tiểu Nhất ở đặc điểm tâm lý và hành vi của những người bình thường, sẽ đều cảm thấy Tề Tiểu Tô ít nhiều cũng có chút kinh sợ. Thế nhưng ngược lại, Tề Tiểu Tô hoàn toàn không có bất kì do dự nào, lập tức kéo căng cổ áo phía sau của Lưu Cẩm Doanh đồng thời giơ chân lên hung dữ đạp một cái thật mạnh vào bụng Tăng Đống.
Cú đạp này khiến Tăng Đống phải lùi lại sau hai bước.
Tề Tiểu Tô lập tức hét lớn: “Mau đến bắt người xấu!” Đương nhiên cô không thể cho rằng bản thân có thể đấu nổi với một gã đàn ông trưởng thành thân hình cao to hơn nữa bàn tay hắn ta còn nhuốm máu của mấy mạng người. Vừa rồi cô đánh bất ngờ khi đối phương không đề phòng, khiến hắn ta không kịp trở tay, nhưng đợi đến khi hắn ta định thần lại cho dù hắn đã bị thương cũng không hẳn sẽ không đánh được cô. Bởi vậy chân cô giơ lên đạp hắn lùi sau hai bước chính là để hét lớn gọi người đến cứu.
Bốn viên cảnh sát ở lại đây canh chừng vốn đã chú ý đến phía này nên khi vừa nghe thấy tiếng hét của Tề Tiểu Tô, viên cảnh sát trẻ khi nãy ngay lập tức cầm súng xông đến.
Cùng nghe thấy tiếng hét của Tề Tiểu Tô còn có Bạch Dư Tây và Hồ Tu Trạch đang điên cuồng chạy quay lại.
“Tiểu Tô?”
Bạch Dư Tây nghe thấy tiếng hét của Tề Tiểu Tô sắc mặt liền thay đổi, lập tức chạy theo hướng đó. Hồ Tu Trạch rớt lại phía sau anh ta hai bước, trơ mắt nhìn Bạch Dư Tây nhào về phía Tề Tiểu Tô kéo cô vào lòng, sau đó vô cùng khí phách giơ chân đạp một cái khiến gã đàn ông cao to kia ngã sấp xuống đất, hai viên cảnh sát cùng chạy lên khống chế hắn ta.
Tề Tiểu Tô nhìn qua Lưu Cẩm Doanh, dưới ánh mắt trộn lẫn sợ hãi và kinh hoàng đó, chầm chậm nói: “Cô ta là bạn gái của người đàn ông này, là đồng bọn.”
Lưu Cẩm Doanh nhìn cô chằm chằm, đáy mắt hiện lên vẻ căm hận, Tề Tiểu Tô lại cảm thấy trái tim mình như bị phủ lên một lớp băng lạnh. Người phụ nữ này muốn giúp cái tên Tăng Đống giết cô và cậu của cô, lẽ nào cô vẫn phải từ bi bỏ qua cho cô ta sao?
Lấy đức báo thù có thể nhận lại đức sao?
“Kí chủ, xin mau chóng rời khỏi vòng tay người đàn ông này, xin mau chóng rời khỏi vòng tay người đàn ông này, cô phải giữ mình như ngọc vì Thiếu soái.”
Giọng nói của Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên vang lên, Tề Tiểu Tô đang tràn ngập lạnh lùng bỗng lập tức bị ngã nhào một cái, đầu đầy vạch đen. “Tiểu Nhất, lần trước người chủ nhân đó của cậu có xuất hiện rồi, rõ ràng anh ta không hề có ý muốn thân thiết với tôi, cậu có thể đừng lúc nào cũng nhiệt tình như vậy được không?”
Ngoan ngoãn làm nhiệm vụ của một Hệ thống thông minh cao cấp không được sao?
“Nếu Thiếu soái nhìn thấy ảnh của cô thì xác suất tình yêu sét đánh sẽ là 65%.” Hệ thống Tiểu Nhất trịnh trọng trả lời.
Tề Tiểu Tô: “...”
Việc này mà cậu cũng biết à?
“Bản Hệ thống đã từng phân tích trọn vẹn sở thích của Thiếu soái, đây là kết luận đã trải qua tính toán đo lường khoa học. Xin kí chủ mau rời khỏi vòng tay người đàn ông này.”
Thật ra không cần nó nói, Tề Tiểu Tô cũng không có ý định cứ ở mãi trong lòng của Bạch Dư Tây.
Nhưng cô còn chưa kịp lui ra thì đã có một cánh tay khác đưa đến, đập tan ý định của cô, kéo cô ra khỏi lòng của Bạch Dư Tây rồi lại đẩy cô vào lòng của Hồ Tu Trạch.
“Hồ Tu Trạch, cậu chăm sóc cho Tề Tiểu Tô đi.”
Úc Hà Tâm nói rồi đưa tay sờ bả vai của Bạch Dư Tây, “Dư Tây, anh có sao không?”
Bạch Dư Tây nghiêng đầu, từ trên vai của cô nhìn xuống Tề Tiểu Tô, “Không sao.”
Tề Tiểu Tô đã cúi đầu xuống, giấu đi ánh mắt có đôi chút phức tạp.
Cô cảm thấy chuyến đi lần này cũng giúp cô hiểu hơn về lòng người, đầu tiên là Lưu Cẩm Doanh, sau đó là Úc Hà Tâm. Cũng may cô không phải là người dễ dàng trả giá toàn bộ tình cảm như thế.
“Có bị thương ở đâu không?” Hồ Tu Trạch nắm lấy vai cô rồi hỏi.
“Không.” Tề Tiểu Tô nói rồi lùi lại hai bước. Cô nhìn theo Tăng Đống và Lưu Cẩm Doanh bị áp giải đi trước, thầm thở phào một hơi. Lúc này Tô Vận Đạt cũng tập tễnh đi đến, trợn mắt nhìn cô một cái: “Sao cháu lại to gan thế hả?”
“Cậu út, lẽ nào cháu chờ người ta ra tay giết mình trước sao?” Tề Tiểu Tô hừ một tiếng rồi nhìn anh ta một cái, quyết định nói thêm gì đó: “Sau này cậu phải nhớ nhìn người cho cẩn thận vào.”
Lần này nếu không phải cô đi cùng, vừa khéo gặp phải chuyện của Tăng Đống và Lưu Cẩm Doanh thì Tô Vận Đạt đã sớm mất mạng rồi.
Thế nhưng kiếp trước Tô Vận Đạt lại không hề chết, tuy cô không rõ liệu có phải cậu đã nhặt phôi ngọc kiếm được tiền hay không, có điều cô căn bản không hề nghe qua cậu xảy ra chuyện gì, lẽ nào sự tái sinh của cô đã thay đổi nhiều như vậy sao?
Vấn đề này Tề Tiểu Tô cũng hỏi Hệ thống Tiểu Nhất, Hệ thống nói: “Một hiệu ứng cánh bướm nhất định đương nhiên là có, nhưng nếu dựa vào quỹ đạo của kiếp trước thì cuối cùng Tô Vận Đạt cũng chết vì xảy ra sự cố ngoài ý muốn, chỉ có điều muộn hơn cô một chút nên cô không biết.”
“Vậy đồng nghĩa với việc cái chết của cậu ấy đã xảy ra trước năm năm, sau đó vừa hay được tôi hóa giải giúp đúng không?”
“Cũng có thể nói là như vậy.”
Tô Vận Đạt bị câu nói của Tề Tiểu Tô chặn lại đến không nói được lời nào, anh ta nghĩ lại, cũng cảm thấy hối hận.
Úc Hà Tâm tập hợp đội ngũ lại rồi quay sang nói với bọn họ: “Quả núi này là của chính quyền thị trấn Minh Quang, chính quyền đã chuẩn bị phái người bao vây khu vực này lại. Mọi người cũng đừng ở lại đây nữa, mau chóng xuống núi đi.” Nói xong liền kéo tay của Bạch Dư Tây, “Dư Tây, chúng ta cũng đi thôi, ngày mai đã hẹn dì uống trà sáng rồi mà? Nếu về muộn quá ngày mai sẽ không tỉnh táo đâu.”
“Tiểu Tô, em...” Bạch Dư Tây nhìn về phía Tề Tiểu Tô.
“À đúng rồi, Tề Tiểu Tô, ngày mai em phải đến đội để làm một bản tường trình đó biết chưa? Hồ Tu Trạch, ngày mai nếu anh không có việc gì thì đưa Tề Tiểu Tô đến, chăm sóc em ấy cho tốt nhé, em ấy là học sinh trong trường của Dư Tây đấy. Có điều, nhìn anh như vậy chắc cũng không cần chúng tôi nhắc nhở đâu nhỉ, anh có vẻ quan tâm đến em ấy thế cơ mà.”
Nói đến đoạn sau Úc Hà Tâm còn nháy mắt ra hiệu với hai người bọn họ: “Yên tâm, tôi cũng sẽ bắt Dư Tây không được báo gì với trường.”
“Em cũng có yêu sớm đâu.” Tề Tiểu Tô thản nhiên nói, kéo Tô Vận Đạt rời đi.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Bạch Dư Tây và Hồ Tu Trạch đang nhìn theo sau lưng mình.
Không thể ở lại đây nữa, kế hoạch tiếp tục tìm phôi ngọc cũng bị lỡ. Ông chủ Quảng và Hồ Nghi Giai cũng có chút sợ hãi, vội vàng thu dọn đồ đạc đi theo cảnh sát cùng xuống núi.
Lần lên núi này, một người chết, một người trở thành bạn gái của phạm nhân giết người thực sự khiến bọn họ cảm thấy quá sức.
Sau khi lòng vòng cả mấy tiếng đồng hồ, về đến thành phố D cũng đã gần mười một giờ đêm.
Tô Vận Đạt mở cổng Tô gia, hai người đột nhiên trở về làm cho ông ngoại và bà ngoại Tô đều giật mình sợ hãi, lại lòng vòng thêm một hồi lâu. Đến khi Tề Tiểu Tô thu dọn xong, tắm rửa rồi nằm vật lên giường cũng đã nửa đêm.
Tô Vận Đạt nằm hưởng thụ để cô vợ Hà Mỹ Tú xoa bóp, kể lại tỉ mỉ một lượt những chuyện đã xảy ra trên núi, nói đến cuối chợt cau mày: “Em thấy con bé Tiểu Tô nhà mình có kỳ quặc không?”
“Rất dũng cảm.” Hà Mỹ Tú nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Có điều, ngày mai anh lên sở cảnh sát phải hỏi cho rõ ràng, nói không chừng thật sự là Tiểu Tô đã cứu anh.”
“Được được được, ngày mai anh đi với nó.”
Ngày hôm sau, quả nhiên Tô Vận Đạt đưa Tề Tiểu Tô đến sở cảnh sát, Hồ Tu Trạch đã có mặt ở đó từ trước.
Bản thân Tăng Đống cũng không thể ngờ tới, đưa mắt nhìn xuống máu mình đang chảy ra, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Dựa vào sự tính toán đo lường của Hệ thống Tiểu Nhất ở đặc điểm tâm lý và hành vi của những người bình thường, sẽ đều cảm thấy Tề Tiểu Tô ít nhiều cũng có chút kinh sợ. Thế nhưng ngược lại, Tề Tiểu Tô hoàn toàn không có bất kì do dự nào, lập tức kéo căng cổ áo phía sau của Lưu Cẩm Doanh đồng thời giơ chân lên hung dữ đạp một cái thật mạnh vào bụng Tăng Đống.
Cú đạp này khiến Tăng Đống phải lùi lại sau hai bước.
Tề Tiểu Tô lập tức hét lớn: “Mau đến bắt người xấu!” Đương nhiên cô không thể cho rằng bản thân có thể đấu nổi với một gã đàn ông trưởng thành thân hình cao to hơn nữa bàn tay hắn ta còn nhuốm máu của mấy mạng người. Vừa rồi cô đánh bất ngờ khi đối phương không đề phòng, khiến hắn ta không kịp trở tay, nhưng đợi đến khi hắn ta định thần lại cho dù hắn đã bị thương cũng không hẳn sẽ không đánh được cô. Bởi vậy chân cô giơ lên đạp hắn lùi sau hai bước chính là để hét lớn gọi người đến cứu.
Bốn viên cảnh sát ở lại đây canh chừng vốn đã chú ý đến phía này nên khi vừa nghe thấy tiếng hét của Tề Tiểu Tô, viên cảnh sát trẻ khi nãy ngay lập tức cầm súng xông đến.
Cùng nghe thấy tiếng hét của Tề Tiểu Tô còn có Bạch Dư Tây và Hồ Tu Trạch đang điên cuồng chạy quay lại.
“Tiểu Tô?”
Bạch Dư Tây nghe thấy tiếng hét của Tề Tiểu Tô sắc mặt liền thay đổi, lập tức chạy theo hướng đó. Hồ Tu Trạch rớt lại phía sau anh ta hai bước, trơ mắt nhìn Bạch Dư Tây nhào về phía Tề Tiểu Tô kéo cô vào lòng, sau đó vô cùng khí phách giơ chân đạp một cái khiến gã đàn ông cao to kia ngã sấp xuống đất, hai viên cảnh sát cùng chạy lên khống chế hắn ta.
Tề Tiểu Tô nhìn qua Lưu Cẩm Doanh, dưới ánh mắt trộn lẫn sợ hãi và kinh hoàng đó, chầm chậm nói: “Cô ta là bạn gái của người đàn ông này, là đồng bọn.”
Lưu Cẩm Doanh nhìn cô chằm chằm, đáy mắt hiện lên vẻ căm hận, Tề Tiểu Tô lại cảm thấy trái tim mình như bị phủ lên một lớp băng lạnh. Người phụ nữ này muốn giúp cái tên Tăng Đống giết cô và cậu của cô, lẽ nào cô vẫn phải từ bi bỏ qua cho cô ta sao?
Lấy đức báo thù có thể nhận lại đức sao?
“Kí chủ, xin mau chóng rời khỏi vòng tay người đàn ông này, xin mau chóng rời khỏi vòng tay người đàn ông này, cô phải giữ mình như ngọc vì Thiếu soái.”
Giọng nói của Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên vang lên, Tề Tiểu Tô đang tràn ngập lạnh lùng bỗng lập tức bị ngã nhào một cái, đầu đầy vạch đen. “Tiểu Nhất, lần trước người chủ nhân đó của cậu có xuất hiện rồi, rõ ràng anh ta không hề có ý muốn thân thiết với tôi, cậu có thể đừng lúc nào cũng nhiệt tình như vậy được không?”
Ngoan ngoãn làm nhiệm vụ của một Hệ thống thông minh cao cấp không được sao?
“Nếu Thiếu soái nhìn thấy ảnh của cô thì xác suất tình yêu sét đánh sẽ là 65%.” Hệ thống Tiểu Nhất trịnh trọng trả lời.
Tề Tiểu Tô: “...”
Việc này mà cậu cũng biết à?
“Bản Hệ thống đã từng phân tích trọn vẹn sở thích của Thiếu soái, đây là kết luận đã trải qua tính toán đo lường khoa học. Xin kí chủ mau rời khỏi vòng tay người đàn ông này.”
Thật ra không cần nó nói, Tề Tiểu Tô cũng không có ý định cứ ở mãi trong lòng của Bạch Dư Tây.
Nhưng cô còn chưa kịp lui ra thì đã có một cánh tay khác đưa đến, đập tan ý định của cô, kéo cô ra khỏi lòng của Bạch Dư Tây rồi lại đẩy cô vào lòng của Hồ Tu Trạch.
“Hồ Tu Trạch, cậu chăm sóc cho Tề Tiểu Tô đi.”
Úc Hà Tâm nói rồi đưa tay sờ bả vai của Bạch Dư Tây, “Dư Tây, anh có sao không?”
Bạch Dư Tây nghiêng đầu, từ trên vai của cô nhìn xuống Tề Tiểu Tô, “Không sao.”
Tề Tiểu Tô đã cúi đầu xuống, giấu đi ánh mắt có đôi chút phức tạp.
Cô cảm thấy chuyến đi lần này cũng giúp cô hiểu hơn về lòng người, đầu tiên là Lưu Cẩm Doanh, sau đó là Úc Hà Tâm. Cũng may cô không phải là người dễ dàng trả giá toàn bộ tình cảm như thế.
“Có bị thương ở đâu không?” Hồ Tu Trạch nắm lấy vai cô rồi hỏi.
“Không.” Tề Tiểu Tô nói rồi lùi lại hai bước. Cô nhìn theo Tăng Đống và Lưu Cẩm Doanh bị áp giải đi trước, thầm thở phào một hơi. Lúc này Tô Vận Đạt cũng tập tễnh đi đến, trợn mắt nhìn cô một cái: “Sao cháu lại to gan thế hả?”
“Cậu út, lẽ nào cháu chờ người ta ra tay giết mình trước sao?” Tề Tiểu Tô hừ một tiếng rồi nhìn anh ta một cái, quyết định nói thêm gì đó: “Sau này cậu phải nhớ nhìn người cho cẩn thận vào.”
Lần này nếu không phải cô đi cùng, vừa khéo gặp phải chuyện của Tăng Đống và Lưu Cẩm Doanh thì Tô Vận Đạt đã sớm mất mạng rồi.
Thế nhưng kiếp trước Tô Vận Đạt lại không hề chết, tuy cô không rõ liệu có phải cậu đã nhặt phôi ngọc kiếm được tiền hay không, có điều cô căn bản không hề nghe qua cậu xảy ra chuyện gì, lẽ nào sự tái sinh của cô đã thay đổi nhiều như vậy sao?
Vấn đề này Tề Tiểu Tô cũng hỏi Hệ thống Tiểu Nhất, Hệ thống nói: “Một hiệu ứng cánh bướm nhất định đương nhiên là có, nhưng nếu dựa vào quỹ đạo của kiếp trước thì cuối cùng Tô Vận Đạt cũng chết vì xảy ra sự cố ngoài ý muốn, chỉ có điều muộn hơn cô một chút nên cô không biết.”
“Vậy đồng nghĩa với việc cái chết của cậu ấy đã xảy ra trước năm năm, sau đó vừa hay được tôi hóa giải giúp đúng không?”
“Cũng có thể nói là như vậy.”
Tô Vận Đạt bị câu nói của Tề Tiểu Tô chặn lại đến không nói được lời nào, anh ta nghĩ lại, cũng cảm thấy hối hận.
Úc Hà Tâm tập hợp đội ngũ lại rồi quay sang nói với bọn họ: “Quả núi này là của chính quyền thị trấn Minh Quang, chính quyền đã chuẩn bị phái người bao vây khu vực này lại. Mọi người cũng đừng ở lại đây nữa, mau chóng xuống núi đi.” Nói xong liền kéo tay của Bạch Dư Tây, “Dư Tây, chúng ta cũng đi thôi, ngày mai đã hẹn dì uống trà sáng rồi mà? Nếu về muộn quá ngày mai sẽ không tỉnh táo đâu.”
“Tiểu Tô, em...” Bạch Dư Tây nhìn về phía Tề Tiểu Tô.
“À đúng rồi, Tề Tiểu Tô, ngày mai em phải đến đội để làm một bản tường trình đó biết chưa? Hồ Tu Trạch, ngày mai nếu anh không có việc gì thì đưa Tề Tiểu Tô đến, chăm sóc em ấy cho tốt nhé, em ấy là học sinh trong trường của Dư Tây đấy. Có điều, nhìn anh như vậy chắc cũng không cần chúng tôi nhắc nhở đâu nhỉ, anh có vẻ quan tâm đến em ấy thế cơ mà.”
Nói đến đoạn sau Úc Hà Tâm còn nháy mắt ra hiệu với hai người bọn họ: “Yên tâm, tôi cũng sẽ bắt Dư Tây không được báo gì với trường.”
“Em cũng có yêu sớm đâu.” Tề Tiểu Tô thản nhiên nói, kéo Tô Vận Đạt rời đi.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Bạch Dư Tây và Hồ Tu Trạch đang nhìn theo sau lưng mình.
Không thể ở lại đây nữa, kế hoạch tiếp tục tìm phôi ngọc cũng bị lỡ. Ông chủ Quảng và Hồ Nghi Giai cũng có chút sợ hãi, vội vàng thu dọn đồ đạc đi theo cảnh sát cùng xuống núi.
Lần lên núi này, một người chết, một người trở thành bạn gái của phạm nhân giết người thực sự khiến bọn họ cảm thấy quá sức.
Sau khi lòng vòng cả mấy tiếng đồng hồ, về đến thành phố D cũng đã gần mười một giờ đêm.
Tô Vận Đạt mở cổng Tô gia, hai người đột nhiên trở về làm cho ông ngoại và bà ngoại Tô đều giật mình sợ hãi, lại lòng vòng thêm một hồi lâu. Đến khi Tề Tiểu Tô thu dọn xong, tắm rửa rồi nằm vật lên giường cũng đã nửa đêm.
Tô Vận Đạt nằm hưởng thụ để cô vợ Hà Mỹ Tú xoa bóp, kể lại tỉ mỉ một lượt những chuyện đã xảy ra trên núi, nói đến cuối chợt cau mày: “Em thấy con bé Tiểu Tô nhà mình có kỳ quặc không?”
“Rất dũng cảm.” Hà Mỹ Tú nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Có điều, ngày mai anh lên sở cảnh sát phải hỏi cho rõ ràng, nói không chừng thật sự là Tiểu Tô đã cứu anh.”
“Được được được, ngày mai anh đi với nó.”
Ngày hôm sau, quả nhiên Tô Vận Đạt đưa Tề Tiểu Tô đến sở cảnh sát, Hồ Tu Trạch đã có mặt ở đó từ trước.