Thúy Thiên Thành nhìn sắc mặt Thượng Khai một chút, rất thông minh không nói lời nào. Thượng Khai đau lòng con trai mình chết thảm, tạm thời không để ý tới vấn đề mặt mũi, chỉ đỏ mắt cười lạnh: “Phong Chưởng môn cảm thấy nên xử trí thế nào? Chẳng lẽ mặc cho Nhan nhi chết thảm hay sao?”
Phong Thúc Minh lạnh nhạt nói: “Thượng huynh hiểu lầm, đương nhiên ý ta không phải vậy. Không bằng đổi lại, để thiếu niên này nhận roi hình, mười ngày sau, nếu hắn vẫn còn sống liền coi như hắn có phúc, Thượng huynh cảm thấy thế nào?”
Nếu nói đến roi hình, dĩ nhiên không chỉ đơn giản như bề ngoài, mà là dùng da ma thú cấp ba chế luyện thành roi, mỗi ngày quất đệ tử phạm sai lầm mười cái, trong vòng mười ngày phơi dưới ánh nắng chói chang không cho ăn uống.
Nói như vậy, có hơn phân nửa người chịu đựng không được, không đến ba ngày liền mất hết sức mà chết.
Phong Thúc Minh nói vậy, một mặt là vì mặt mũi Thành Vân Tiêu, mặt khác cũng cho thiếu niên này một phần cơ hội sống. Nói như vậy, chỉ cần ý chí đủ mạnh là có thể sống sót.
Thượng Khai nhìn thân thể yếu đuối của thiếu niên đang quỳ một chút, hắn cũng biết không thể không cho Phong Thúc Minh mấy phần mặt mũi, dù sao nhi tử mình cũng có lỗi trước, vì vậy hừ lạnh nói: “Được rồi! vậy liền phiền Phong Chưởng môn sớm thi hành hình phạt!”
Dù thiếu niên này chịu qua roi hình, sớm muộn gì hắn cũng có thủ đoạn khác báo thù cho Nhan nhi!
Thủy Nguyệt cau mày, hắn không ngờ vẫn là kết quả này, trong lòng bất mãn hết sức. Nhưng dù sao hắn là khách, không thể nói quá nhiều.
Lăng Hạ mặc dù nói không biết nội dung cụ thể, nhưng nghe hai từ “Mười ngày, roi hình”, trong lòng cũng đoán được đại khái, ngay cả khi mặt mũi bình tĩnh, trong lòng cũng đã bắt đầu rơi lệ rồi.
Sá! Không cần như vậy! Chi bằng một đao chém sảng khoái ! Ông đây muốn về nhà!
Rất nhanh, có hai đệ tử áo đen đi vào đè Lăng Hạ xuống, dẫn hắn tới Chấp Pháp đường.
Thượng Khai không chút do dự ôm Thượng Nhan đi trước, muốn tận mắt thấy Lăng Hạ chịu hình.
Thủy Nguyệt nhàn nhạt hành lễ với hai đại Chưởng môn nói: “Không còn chuyện gì đệ tử liền cáo từ. Gia muội còn bé, không thể xem cảnh máu tươi dầm dề.” Lúc này hắn chẳng còn sót lại chút hảo cảm nào với hai người danh môn chính phái, mơ hồ có chút hối hận khi dùng Cấm Thuật trợ giúp bọn họ.
Thúy Thiên Thành gật đầu nói: “Đa tạ hiền chất tương trợ lần này, xin thay ta trí tạ Thủy huynh.”
Ở trong sân hình pháp đường, hai tay của Lăng Hạ đã bị cột chặt hai bên, sợ hãi trong lòng so với lần bị đánh phạt trước kia càng mãnh liệt gấp mấy lần. Hắn cắn răng cúi đầu, không muốn để người khác phát hiện ánh mắt sợ hãi, chỉ là, lồng ngực phập phồng kịch liệt đã tiết lộ hắn khẩn trương.
Thượng Khai ôm thi cốt nhi tử ngồi bên cạnh quan sát, trong lòng thật hả hê, nếu không phải ngại Thượng gia danh vọng, hắn nhất định phải tự mình hành hình!
Đệ tử chấp pháp đường nhúng roi qua nước trong, sau đó đột nhiên giũ lên không trung, phát ra một tiếng vang thanh thúy. Lăng Hạ chỉ cảm thấy phần lưng đột nhiên nóng lên, sau đó liền có một trận đau đớn khó có thể miêu tả đánh tới, mắt hắn tối sầm lại, không nhịn được hét thảm một tiếng, mồ hôi cùng không cách nào ức chế, nước mắt cũng bắt đầu tuôn rơi.
Đệ tử hành hình hiển nhiên không đợi hắn thích ứng, đã quy luật có tiết tấu tiếp tục quật lên.
Trong đầu Lăng Hạ, tất cả suy nghĩ nhất thời biến mất, chỉ lưu lại một chữ —— đau!
Hắn cũng không bảo trì được bình tĩnh, thân thể không tự chủ được muốn tránh né, nhưng dù chuyển tới chỗ nào roi cũng giống như hình với bóng với da thịt.
Kịch liệt đau đớn, bờ môi của hắn bị cắn máu rỉ ra, mỗi vết thương trên người đều đau đớn tê dại từng trận sau tiếp trước xông lên đầu.
Hơn nữa roi này nhúng nước năng lượng đủ mạnh để bức người giữ vững tỉnh táo, khi hắn không chịu nổi cầu xin có thể ngất đi, trong đầu lại rõ ràng cảm nhận được nỗi đau đớn do mỗi một roi mang tới.
“Cầu. . . . . .” Lăng Hạ không nhịn được kêu cứu yếu ớt, giọng nói bị chôn vùi trong tiếng roi quật xuống.
Hắn không ngăn được thân thể mình run rẩy, chết lặng cầu nguyện roi hình có thể kết thúc nhanh một chút.
Thời gian giống như bị kéo dài, trong lúc hành hình hình như hắn nhìn thấy Thượng Khai vừa lòng cười gằn.
Chờ lúc kết thúc, Lăng Hạ vô lực cúi đầu, miệng mở to thở hổn hển, chờ hắn hoàn toàn tỉnh hồn lại mới phát hiện đệ tử hành hình và Thượng Khai đã biến mất.
Dưới hai mặt trời thay nhau chiếu, Lăng Hạ rất nhanh biết được cái gì kinh khủng hơn cả roi kinh.
Lượng mồ hơi lớn vì đau đớn kích động dưới ánh mặt trời chói chang ngưng kết thành muối làm miệng vết thương đau đớn khó nhịn càng thêm khó chịu, cổ họng khô khát dường như muốn nổ tung.
Hắn cắn răng dùng lực tinh thần che giấu ngũ giác, lúc này mới từ từ bình tĩnh lại. Với những con ruồi côn trùng nghe thấy được mùi máu tươi bay đến, hắn đã vô lực xua đuổi.
Một đôi giầy thêu tinh xảo đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt hắn, còn có áo hồng đào quen thuộc. Lăng Hạ nỗ lực ngẩng đầu, tầm mắt tan rã một hồi lâu mới nhìn rõ người tới trước mặt, môi hắn vô lực mấp máy: “Thủy Vũ?”
Thủy Vũ hiển nhiên bị vết thương của hắn hù sợ, vẻ mặt chán ghét lui về sau một bước, đỏ bừng mắt hỏi: “Có phải là ngươi giết Thượng sư huynh hay không? Người ác nhân này tại sao lại ác độc như vậy?”
Ngay cả khi nàng luôn ghét Thượng Nhan lấy lòng mình, nhưng nghe tin tức vẫn khơi dậy tình đồng môn.
Lăng Hạ cười khổ, má, ông đây oan uổng chết!
Thủy Vũ dò xét cẩn thận mặt mũi hắn, khẽ ngạc nhiên: “Là ngươi! Ngươi là ca ca Chi Tuyệt đúng không?”
Thấy hắn vô lực gật đầu một cái, Thủy Vũ ngẩn ngơ, ý niệm đầu tiên đúng là, nếu Ngự Chi Tuyệt biết có thể càng không để ý mình hay không?
Lăng Hạ dùng hết toàn lực, cuối cùng phun ra một chữ: “Nước. . . . . .”
Thủy Vũ thấy hắn máu mồ hôi đan xen vào nhau bộ dạng thật đáng thương, nhìn trái phải một cái không có người nào, liền đem trái cây trong túi nhét vào miệng Lăng Hạ.
Quả này trong veo ngon miệng, vào mồm liền tan, Lăng Hạ cảm thấy cổ họng sưng đau rất nhanh đã thoải mái hơn. Ha ha, đồ trên người thiên kim Chưởng môn quả nhiên đều là đồ tốt.
Hắn cười khổ nhìn Thủy Vũ, sá, mệnh vật hy sinh của mình nhất định phải hy sinh rồi ! Không dự liệu được, người cuối cùng gặp không phải là Tống Tiểu Hổ, cũng không phải là Ngự Chi Tuyệt, mà là Thủy Vũ. . . . . .
Tổng cộng mười ngày, hắn cũng không thấy hắn có thể tiếp tục chịu đựng. Mẹ nó, nếu không phải nghĩ dù thế nào cũng phải lưu lại ít lời cho Ngự Chi Tuyệt, hắn chắc chắn sẽ chọc giận Thượng Khai để ông ta một chưởng đánh chết mình.
Sá! Những vết thương này không phải ai cũng có thể nhận! Ông đây không dám chơi với kẻ điên!
Bây giờ không bỏ được nhất, chính là hai đứa bé. . . . . .
Nguồn :
Hắn khàn khàn cổ họng hỏi: “A Tuyệt ở đâu muội biết không?”
Thủy Vũ nhìn bàn tay quấn băng gạc của mình, quệt mồm nói: “Lúc trước huynh ấy phạm sai lầm, bị Phong bá bá nhốt ở sau núi suy nghĩ một tháng. Người ác nhân này, vấn đề ta hỏi ngươi ngươi vẫn chưa trả lời đấy.”
Lăng Hạ nghe vậy ngược lại quyết tâm, như vậy đứa bé sẽ bớt gây rối. Hắn nhìn kỹ Thủy Vũ, đôi môi khô nứt đầy máu khô thoáng nhướng lên: “Muội thích A Tuyệt sao?”
Thủy Vũ liền đỏ mặt, thiếu niên trước mắt cười hết sức ôn hòa, kỳ tích là nàng không ghét, chỉ nhăn nhó một hồi nói: “Thích cái gì? Chỉ có người khác thích bổn tiểu thư, Hừ! Chỉ là. . . . . . Chỉ là A Tuyệt huynh ấy luôn không để ý tới ta.”
Lăng Hạ gật đầu một cái, nhắm mắt lại định thần một lần, lại mở ra nói: “Như vậy, ta nói muội phải nghe rõ, muội giúp ta chuyển lời cho A Tuyệt, như vậy nó sẽ không trách muội nữa.”
Giọng nói hắn hết sức bình tĩnh, giống như không có một chút khổ sở.
Thủy Vũ cũng ngẩn ngơ, âm điệu không khỏi chậm lại: “Ngươi nói.”
“Muội nói cho nó biết, chuyện thứ nhất, ta sẽ không chết.” Ta chỉ trở về một thế giới khác.
“Chuyện thứ hai, nói nó nhất định phải ở chung thật tốt với tiểu Hổ, vĩnh viễn là huynh đệ.” Nếu không ông đây chết không nhắm mắt!
“Còn nữa, ta không đau chút nào, không chịu khổ.” Mẹ nó, lời nói thánh mẫu như vậy ngươi cũng tin sao? Ông đây đau muốn gào khóc!
Lăng Hạ dùng hết toàn lực khó khăn nói xong, mồ hôi trên trán rơi xuống như mưa.
Thủy Vũ cảm thấy mũi cay cay, trong lòng nàng mơ hồ có ý niệm kỳ lạ, thiếu niên thân thiện như vậy sao có thể giết người? Nàng lấy hết linh quả trong túi ra, đút cho Lăng Hạ.
Lăng Hạ lắc đầu một cái né tránh, hắn còn phải chịu hình chín ngày, nếu ăn những thứ này khỏe lên, ngày mai còn phải lặp lại một lần khổ sở hôm nay, khổ sao chịu nổi?
Hắn nhắm mắt lại, cổ họng khàn khàn đứt quãng nói: “Còn nữa, A Tuyệt từ nhỏ không cha không mẹ, nếu muội thích nó phải đối tốt với nó, đừng dùng phương thức gây gổ để hấp dẫn lực chú ý của nó, ta không còn gì muốn nói nữa.”
Thủy Vũ ngạc nhiên trợn to hai mắt, trong lòng đăm chiêu, lần đầu tiên bắt đầu suy tư cái gì gọi là “Thích”. Nàng chậm rãi trở về, lại không nhịn được nhìn lại. Thiếu niên bị trói cúi thấp đầu, ướt mồ hôi, gương mặt bị tóc che kín, giống như chỉ ngủ say mà thôi.
Đợi đến ngày hành hình thứ hai, Thượng Khai như cũ ôm Thượng Nhan tới. Lăng Hạ nhìn thấy hắn liền thở nhẹ một hơi, còn sợ không tới chứ.
Đệ tử hành hình giơ roi lên đang muốn đánh xuống, Lăng Hạ đột nhiên nhìn chằm chằm Thượng Khai suy yếu nở nụ cười: “Thượng tiền bối, ta nhất định sẽ chịu qua mười ngày này.”
Sá, có thiên tài mới chịu được mười ngày, xin ngươi qua đây cho ông đây một kết quả đi!
Thượng Khai nghe vậy sững sờ, nhất thời giận tím mặt, nắm chặt cái ghế trong tay. Ngày hôm qua dáng vẻ thiếu niên này nhẫn nhục chịu đựng tiếp nhận roi hình, hắn thấy cũng chưa hả hết giận.
Hắn cười lạnh nói: “Thật sao? Ngươi muốn nói gì?” Hắn phất tay, ngăn đệ tử thi hành đang muốn hạ roi xuống lại.
“Ta chỉ muốn nói xin lỗi mà thôi.” Lăng Hạ yếu ớt nói, “Ngày đó nếu không phải lỡ tay đâm xuống, có lẽ ta và Thượng sư huynh còn có thể trở thành bạn tốt.”
Hắn nói mỗi một câu, dường như đâm vào lòng Thượng Khai một đao. Thượng Khai cẩn thận an trí Thượng Nhan trên mặt đất, từng bước một đi tới.
Lăng Hạ giống như không phát hiện, như cũ nhẹ giọng nói: “Thượng tiền bối, lúc ngươi an táng Thượng sư huynh ta nhất định sẽ tới trước mộ phần hắn. . . . . .”
Hắn còn chưa nói hết những lời này, con mắt Thượng Khai run lên, năng lượng nguyên tố trên tay ngưng tụ thành vô số lưỡi đao chém ra!
Một ngọn lửa năng lượng kịch liệt đột nhiên toát ra từ một bên, triệt tiêu hơn phân nửa lưỡi đao Thượng Khai phóng ra, nhưng có gần nửa rơi vào người Lăng Hạ. Đôi môi Lăng Hạ hít hít khạc ra hai chữ: “A Ly. . . . . .”
Ma thú tuyết trắng khổng lồ nhe răng nhọn, dùng tròng mắt huyết sắc gần như phun lửa nhìn chằm chằm Thượng Khai.
Thượng Khai ngạc nhiên: “Tuyết Viêm Ma thú?” Ma thú cấp sáu trở lên đã hiếm thấy, con tuyết viêm này, vậy mà gần cấp tám rồi !
Khi hắn ngây người một lúc, tuyết viêm đã cắn đứt dây thừng trói thiếu niên kia, dùng miệng cắn hắn nhảy ra ngoài, tốc độ nhanh như thiểm điện.
Mặc dù Thượng Khai không hiểu, nhưng hắn có thể xác định, có một lưỡi đao cắm vào tim thiếu niên kia, hắn không sống nổi. Hắn đưa ánh mắt nhìn xuống thi thể con trai mình, lẩm bẩm nói: “Nhan nhi, coi như cha đã báo thù cho con!”
Trong truyện《 Dị giới tiếu ngạo thiên hạ 》không nóng không nắng dành cho giống ngựa đực, người giỏi nhất chính là nhân vật chính, thứ hai chính là nhân vật phản diện.
Cứ mỗi lần nhân vật phản diện muốn phá hoại, đều bị nhân vật chính chống lại.
Làm nhân vật phản diện nản lòng, cố chấp lần lượt bị đánh bật trở về, thành công thuyết minh sinh mệnh không bao giờ chấm dứt, chứng minh chân lý yêu nhau thì giết nhau không ngừng nghỉ với nhân vật chính.
Tối nay là một ngày quan trọng, là ngày câu chuyện này kết thúc, Lăng Hạ dường như thủ trước máy tính trắng đêm, một lần lại một lần nhấn nút làm mới trang.
Tác giả nói qua đêm nay sẽ post kết cục vào đúng giờ, nói cách khác, theo dõi truyện này một năm lẻ ba tháng, cuối cùng cuộc tranh đấu giữa nhân vật phản diện và nhân vật chính cũng đến thời điểm cao trào kết thúc!
Chẳng qua là, lúc hắn làm mới rồi làm mới chờ được chương cuối đọc xong ba lần, hai mắt không dám tin mà trừng đến cực hạn, một ngụm máu tươi phun thẳng vào màn hình ——
Cái gì, ông đây theo dõi lâu như vậy, mỗi tháng đau khổ cay đắng chờ đợi, chính là vì cái kết cục gần như chết hết này sao? !
Đúng vậy, lúc boss nhân vật phản diện bị nhân vật chính đánh bại, tác giả liền kết thúc!
Trong chương cuối có năm nghìn chữ này, vị sư phụ cao nhân tiên phong đạo cốt của nhân vật chính chết!
Những cô gái đáng yêu vô địch chết!
Anh em của nhân vật chính không cần phải nói cũng đều chết sạch!
Quá đáng nhất là, nữ nhân vật chính đứng đầu hậu cung, nữ thần xuất trần thoát tục trong lòng hắn – em gái Mộ Dung Tuyết thế mà cũng vì che chở cho nhân vật chính mà chết!
Chính xác là, trừ nhân vật chính và các nữ nhân vật chính trong hậu cung, toàn bộ người trong dị giới đại lục đều bị binh đoàn con rối khổng lồ của nhân vật phản diện hủy diệt!
Đối mặt mới mảnh đại lục mênh mông vắng vẻ cùng xác chết la liệt khắp nơi, thánh mẫu nhân vật chính rốt cục cũng rút ra kinh nghiệm xương máu lựa chọn tiêu diệt hoàn toàn nhân vật phản diện, trong sách miêu tả như vậy ——
Màn đêm từ từ buông xuống, bầu trời oanh đùng từng trận đổ cơn mưa lớn ầm ầm xuống, Tống Tiểu Hổ ( nhân vật chính ) cúi đầu, mặt không đổi sắc nhìn Ngự Chi Tuyệt ( nhân vật phản diện ) nằm trong bùn lầy hấp hối, không chút vui sướng.
Ngự Chi Tuyệt chậm rãi mở ánh mắt tối tăm đờ đẫn, bên khóe miệng là một nụ cười nhạt: “Rốt cục… Giải thoát rồi… Thế giới ghê tởm thế này… Tất cả hủy diệt đi…”
Hủy diệt cái đầu mày á! ! !
Lăng Hạ suýt nữa lật bàn, hận không thể thông qua icon phun một búng máu lên mặt tác giả!
Chương này tác giả chính là muốn trả thù độc giả đúng không?
Cuối cùng ý là nhân vật chính phải dẫn đoàn em gái của hắn một lần nữa thành lập thế giới mới làm nông săn bắn sao? ! Nếu nữ thần và các anh em khác đều chết hết thì nhân vật chính hắn còn sống làm gì? Sao không chết luôn đi? !
Bình thường khu bình luận truyện luôn bình tĩnh nay lại sôi trào, nhóm chị em yêu thích nhân vật phản diện sôi nổi phát biểu kháng nghị tỏ vẻ không tiếp nhận được kết cục này.
Lăng Hạ cũng bi phẫn không thôi, một mạch kéo đến cuối cùng bắt đầu gõ mạnh bàn phím, theo dõi lâu như vậy, kết cục hắn muốn xem không phải là thế giới bị nhân vật phản diện tà mị cuồng ngạo hủy diệt! Hắn muốn xem chính là nhân vật chính mang theo đoàn em gái đáng yêu cùng chúng anh em tiếu ngạo nơi dị giới! Mọi người đều chết sạch còn tiếu ngạo cái rắm gì! Hắn kiên quyết không tiếp nhận kết cục này!
Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! !
Truyện này độc giả cũng không nhiều, bình thường tác giả cũng chỉ yên lặng viết văn, rất ít giao lưu với độc giả, lần này Lăng Hạ kháng nghị lại lập tức nhận được phản hồi của tác giả——
“Ngự Chi Tuyệt là nhân vật phản diện tôi yêu thích nhất, cho nên kết cục như vậy, vốn chỉ là viết đùa, không cần quá nghiêm túc, ha hả, bình tĩnh.”
—— Ha hả cái đầu mày! Bình tĩnh cái rắm!
Mày viết đùa, ông đây lại rất nghiêm túc theo dõi đến bây giờ nha!
Mày yêu nhân vật phản diện nên để cho hắn mạnh mẽ hủy diệt cả thế giới! Còn nữ thần của ông đây thì sao hả!
Phải biết trước đó nhân vật phản diện lớn lớn nhỏ nhỏ không bị nhân vật chính đánh bại thì cũng đều bị cảm hóa trở thành anh em của nhân vật chính nha!
Loại tác giả như mày, quả nhiên chỉ viết ra được cái loại kết cục lừa đảo này!
Lăng Hạ đỏ mặt tỏ vẻ, so với kết cục lừa đảo này, hắn tình nguyện chấp nhận kết cục nhân vật phản diện bị nhân vật chính cảm hóa, dắt tay nhau tạo nên thời đại mới khoa trương giả tạo này!
Đây đã không còn thuộc về phạm vi thích hay không thích, đây rõ ràng đã thăng cấp lên phạm vi trả thù độc giả!
Lăng Hạ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm câu này của tác giả mấy phút đồng hồ, tâm trạng biến thành màu đen rất nhanh.
Hắn đau triệt nội tâm bắt đầu viết lời bình dài nhất từ trước tới nay, hơn nữa còn viết vài lời chúc phúc chân thành——
Chúc tác giả ăn mì ăn liền không có gói gia vị!
Đi wc chỉ có gói gia vị mì ăn liền đi ra!
Theo đuổi bạn gái đều gặp phải bách hợp! Cuối cùng bản thân biến thành gay!
Bị bạo cúc hoa một vạn một vạn lần!
Xuyên tới dị giới thành vật hi sinh! Chết vì chắn cho nhân vật chính!
Sau khi duy trì liên tục không ngừng nửa giờ phẫn nộ gõ “Bang bang” nhập page view “phản hồi”, xem lại hai lần màn hình đầy dấu chấm than phẫn nộ rồi Lăng Hạ mới đi lấy lon bia lạnh hớp một hơi, bi phẫn tràn ngập cuối cùng cũng phát tiết được một chút, hùng hùng hổ hổ đi ngủ.
Đương nhiên, nếu hắn biết vận mệnh mình sau này, nhất định chấp nhận dù bị băm ngón tay cũng không viết mấy câu bình luận xui xẻo đó, ít nhất cũng sẽ thu lại mấy câu nguyền rủa xuyên thành vậy hi sinh bị bạo cúc hoa.
Sáng ngày hôm sau, bị tiếng ồn ào đánh thức, Lăng Hạ xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ, còn cho rằng mình đang nằm mơ. Hắn hơi dại ra rồi chống người ngồi dậy, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trên đống rơm rạ ở góc tường, một con chó đang giơ chân sau đi tiểu cách chỗ hắn không xa. Hắn mờ mịt ngẩng đầu, trên mái hiên cũ nát quỷ dị có hai mặt trời.
Hai… mặt trời?
Lăng Hạ cúi đầu, lúc này mới phát hiện thân thể cũng không được bình thường, trước mắt hai tay bẩn thiểu hiển nhiên vô cùng gầy yếu, vốn không phải tay mình!
“… Giấc mơ này cũng quá quỷ dị .” Lăng Hạ tự nhủ xoa huyệt Thái Dương, nhưng khi hắn nhéo mạnh bản thân suýt nữa nhảy dựng lên —— mẹ kiếp, chẳng lẽ ông đây xuyên không? !
Là trạch nam chuyên trú trong nhà, Lăng Hạ đương nhiên đọc không ít tiểu thuyết xuyên không nổi danh, hắn luôn luôn khinh bỉ đủ loại mấy tình tiết nam chính xuyên không đến Dị giới làm mưa làm gió, đó cũng là nguyên nhân hắn duy trì theo dõi《 Dị giới tiếu ngạo thiên hạ 》, bởi vì nhân vật chính trong đó không phải người xuyên không.
Xuyên không một cái cuộc đời liền biến thành người thắng là điều không khoa học đến cỡ nào!
Trước kia Lăng Hạ thấy loại tình tiết này đều “Ha hả” cười hai tiếng, nhưng khi hắn tự mình xuyên không thì ha hả không nổi.
Hắn không còn lời nào để nói mà nhìn hai mặt trời chiếu rọi trên đầu, nhìn lại mấy đám mây màu tím quỷ dị nơi chân trời, khó hiểu cảm thấy cảnh sắc này hình như đã gặp qua trong truyện.
Hai… mặt trời? !
Đồng tử Lăng Hạ đột nhiên co rụt lại suýt nữa ngất xỉu, trong《 Dị giới tiếu ngạo thiên hạ 》cũng có hai mặt trời!? Hơn nữa vì kế hoạch tiêu cực hủy diệt của nhân vật phản diện, không chỉ toàn bộ thềm lục địa bị phá hủy, năng lượng kịch liệt rung chuyển cũng ảnh hưởng đến mặt trời có khoảng cách gần nhất khiến nó bị phá hủy. Nhân vật chính dựa vào bàn tay vàng mới ngăn được cơn sóng dữ cứu mặt trời cùng đại bộ phận hậu cung của mình.
Cũng chính vì điều này, lúc này nhân vật chính vô lực chống cự thế công của nhân vật phản diện, nữ thần trong lòng Lăng Hạ – Mộ Dung Tuyết mới có thể che trước mặt nhân vật chính, không chùn bước thay nhân vật chính đón lấy một kích kinh người của nhân vật phản diện, dẫn đến hương tiêu ngọc vẫn.
—— Mẹ kiếp, loại tình tiết này không khoa học đến cỡ nào! ! !
Mặc kệ gió táp mưa sa đến đâu, Lăng Hạ vẫn đứng dậy rất nhanh, hắn muốn xác nhận bản thân có phải thật sự xuyên vào câu chuyện lừa đảo này hay không. Hắn nhìn quần áo rách rưới trên người mình, biểu tình trên mặt liền thành đau khổ —— quả nhiên, thân phận người hắn xuyên vào này không phải tốt.
Bây giờ còn sớm, trên con đường không rộng lắm không có nhiều người đi đường, Lăng Hạ hất tóc mái rối tung phủ loạn che trước mặt ra sau đầu, vừa quay đầu lại liền thấy cách đó không xa có một nhà cửa hàng treo bốn chữ to “Bánh nướng Long Phi”.
Tâm Lăng Hạ chợt lạnh, hoàn toàn xác định dự đoán của mình. Bởi vì mở đầu câu chuyện chính là nhân vật chính đi ra khỏi núi hoang, lưu lạc đến một quán ăn ở trấn nhỏ có cái tên nghe rất khí phách —— Long Phi, nhân vật chính và nhân vật phản diện đúng là gặp nhau ở đây.
Lựa chọn bây giờ là làm lệch quỹ đạo nội dung vở kịch hay là gia nhập nội dung vở kịch? Phải biết rằng ở bên nhân vật chính rất nguy hiểm, đặc biệt là lúc nhân vật chính còn nhỏ, quả thực chính là một Conan, đi tới chỗ nào gặp chuyện bất bình thì không có chỗ nào không có vầng hào quang của nhân vật chính. Nhưng dù nội dung vở kịch tả nhân vật chính như thế nào, kết cục cuối cùng không cần phải nói vẫn là đại lục này bị nhân vật phản diện hủy diệt…
Hơn nữa điểm mấu chốt nhất là, bây giờ nội dung truyện tiến hành đến chỗ nào rồi?
Trời ạ, trước đây hắn chỉ là một kỹ thuật viên nho nhỏ, trừ xem tiểu thuyết, chơi vài trò chơi của con trai trên mạng ra thì chưa làm chuyện gì tàn nhẫn nha! Không phải chỉ khiển trách tác giả vô lương tâm viết ra cái kết lừa đảo một chút thôi sao, sao đại thần xuyên không lại ném hắn vào trong câu chuyện hắc ám đầy máu này?
Bụng bắt đầu thầm thì kêu, không biết đói bụng bao lâu mà dạ dày đã cuộn lại một đống. Lăng Hạ phờ phạc ỉu xìu xoa bụng trống trơn, nhất thời không biết mình nên làm gì bây giờ.
“Nhị Đản, ngươi đói bụng sao? Cho ngươi một cái bánh nướng này.” Một cái tay bẩn đột nhiên đưa qua, nắm cái bánh nướng khô vàng rõ ràng có mấy dấu tay.
Lăng Hạ ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy một cậu bé cỡ mười tuổi, tuy rằng mặt nó đen tuyền nhìn không rõ tướng mạo, nhưng cặp mắt kia đen láy hết sức sáng ngời, hai má núng nính mơ hồ lộ ra hai lúm đồng tiền. Lúc Lăng Hạ thấy trên cổ nó đeo một sợi tơ hồng xuyên qua mặt dây chuyền hình tia chớp, nhất thời trợn tròn mắt —— mẹ ơi, nhân vật chính!
Phải biết, trong sách viết tạo hình nhân vật chính lên sân khấu lúc bấy giờ là một tên ăn mày, nhưng sau này thân phận cứ từng hồi từng hồi lộ rõ sự lợi lại vô cùng! Mặt dây chuyền này chính là chứng cớ mấu chốt về thân phận của hắn, lúc trước theo dõi truyện, Lăng Hạ một bên chém gió một bên đập bàn kêu hay.
Hơn nữa bề ngoài nhân vật chính tuy rằng không thể sánh bằng nhân vật phản diện, nhưng lại có một đôi mắt sâu có thể làm rung động tâm hồn thánh nữ cùng ma nữ, bây giờ đối mặt với đôi mắt đen lúng liếng to như quả nho, Lăng Hạ thực không còn lời nào để nói.
“Hắn là kẻ ngốc, đói bụng cũng không biết ăn, cho hắn cũng chỉ lãng phí.” Một giọng trẻ con trong veo phát ra những lời thật thối vang lên phía sau, mang theo vài phần không kiên nhẫn.
Lăng Hạ cứng ngắc nhìn ra sau, quả nhiên thấy một cậu bé khác, khác với tạo hình quần áo tả tơi của nhân vật chính, quần áo của nó tuy cũ nát nhưng lại sạch sẽ lạ thường, nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn rất thanh tú cũng được rửa ráy sạch sẽ. Lúc thấy nốt rồi đỏ chói dưới khóe mắt phải của nó, mắt Lăng Hạ nhất thời tối sầm —— mẹ ơi, nhân vật phản diện!
Nhóm chị em theo dõi câu chuyện lừa đảo này dường như toàn bộ đều nói, nhân vật phản diện tuy rằng hư hỏng đủ điều nhưng lại khiến cho người người đổ, thích sạch sẽ, cố chấp, dục vọng chiếm hữu mạnh, không thích khuôn phép, đặc biệt là cái nốt ruồi mất hồn kia, quả thực là chọc chết người! (Lăng Hạ: ông đây rất muốn phun vào mặt tên Ngự Chi Tuyệt này ! )
Bây giờ, nhìn hai khuôn mặt bánh bao của nhân vật chính và nhân vật phản diện, Lăng Hạ yên lặng cào tường —— nhanh như vậy đã tiếp xúc nội dung truyện là sao hả! ! !
Xem ra thần vận mệnh đã thay mình lựa chọn, quả nhiên, xuyên vào quyển sách này chính là để chứng kiến nhân vật chính và nhân vật phản diện yêu nhau giết nhau mà…