“Họp lớp?” Lê Cẩn cảm thấy không khí đang rất tuyệt, định thử tâm tình với nhau xem sao, bỗng nghe được một tin tức như vậy, anh nhíu mày hỏi: “Họp lớp gì?”
“Họp lớp đại học.” Tiêu Dĩ Thư cầm di động, hơi do dự, cậu không biết có nên đi hay không. “Lớp trưởng sắp sang Úc định cư cùng gia đình, nên muốn họp lớp đại học trước khi đi.” Nói xong thì đưa di động cho Lê Cẩn xem, cậu muốn Lê Cẩn quyết định giúp cậu. “Em không đi liệu có được không?”
Cậu thì muốn đi tiễn lớp trưởng, nhưng lại sợ gặp người kia – Người yêu trước đây của cậu, Chung Khải.
Đương nhiên Lê Cẩn có biết Chung Khải, chính vì Chung Khải nên Tiêu Dĩ Thư mới không đáp lại tình cảm của anh, sau này hai người chia tay, anh vẫn không đắc thủ, cuối cùng phải lừa người ta mới miễn cưỡng thành công.
Được rồi, hiện tại cũng không thể coi là thành công được…
Hiện nay người mà anh không muốn để Tiêu Dĩ Thư gặp nhất chính là Chung Khải, Tiêu Dĩ Thư vẫn mãi không động tâm với anh, rất có khả năng là vì vẫn nhớ đến Chung Khải, nếu gặp mặt thì xong thật rồi! Cho nên ngàn vạn lần không được!
“Đừng đi, em tặng quà là được rồi, miễn cho gặp phải kẻ đáng ghét!” Kẻ đáng ghét mà Lê Cẩn nói chính là Chung Khải, trước đây tại sao Tiêu Dĩ Thư và Chung Khải chia tay, anh biết rõ đến mức không thể rõ hơn được nữa.
“… Vậy được rồi.” Tiêu Dĩ Thư ngẫm nghĩ, vẫn quyết định nghe theo Lê Cẩn, quả thật cậu rất sợ gặp Chung Khải, tặng quà là được rồi.
Lê Cẩn thở phào nhẹ nhõm một hơi, dù rằng anh đã âm thầm dùng không ít cách, nhưng vẫn rất sợ Tiểu Thư của anh và cái tên họ Chung kia tro tàn lại cháy, quan trọng nhất là, anh không muốn trong lòng bà xã vẫn bận tâm về tên kia, lâu không gặp mặt nhau tất nhiên sẽ phai nhạt thôi.
Tin nhắn cũng là do Lê Cẩn nhắn giúp cho, anh nói câu nào ra câu nấy, vô cùng hợp tình hợp lý, Tiêu Dĩ Thư xem mà gật đầu liên tục.
Thấy Tiêu Dĩ Thư như vậy, Lê Cẩn cũng yên lòng hơn, thế này chắc là không còn nhớ tên họ Chung đó nữa đâu, nếu không sao có thể dễ dàng đồng ý không đi họp lớp như thế được.
Nhắn tin trả lời xong, hai người lại chuyển chủ đề mới, nghĩ xem nên chuẩn bị quà gì mới được. Một lát sau, di động của Tiêu Dĩ Thư lại vang lên, là do lớp trưởng vừa mới gửi tin nhắn kia gọi điện tới.
Lê Cẩn hơi bất ngờ, người này bị làm sao vậy, đã từ chối rồi mà còn gọi điện!
Ý tứ của cậu ta là, vẫn còn chưa định ngày, hỏi Tiêu Dĩ Thư rảnh rỗi vào ngày nào, cậu ta sẽ hẹn gặp vào khoảng thời gian mà tất cả mọi người đều trống, quà thì cậu ta không cần, chỉ muốn gặp mặt bạn bè thôi.
Đã nói tình cảm đến mức đó, Tiêu Dĩ Thư thấy không tiện từ chối tiếp, cuối cùng cậu chỉ hỏi: “… Chung Khải có đi không?”
Lớp trưởng lớp đại học của Tiêu Dĩ Thư tên là Triệu Hiểu Quân, cậu ta cười ha ha nói: “Không phải cậu là người thân nhất với Chung Khải sao, cậu ta có đi không mà cậu không biết? Nhưng mà tớ vừa liên lạc với cậu ta, cậu ta nói gần đây trong nhà có việc, không có thời gian rảnh, chắc là không đi được đâu.”
Chuyện yêu đương của Tiêu Dĩ Thư và Chung Khải không hề được nói với bạn bè, hai người cũng rất bận rộn, lúc đến trường thì đều ở trong ký túc xá, sau khi tốt nghiệp thì ở tách ra, Tiêu Dĩ Thư thuê nhà, Chung Khải về ở nhà mình, cho nên hầu như không ai biết quan hệ giữa hai người, chỉ coi hai người là bạn tốt của nhau.
Vốn dĩ Lê Cẩn cũng không biết, đến lúc Tiêu Dĩ Thư từ chối anh mới nói cho anh biết, không thì anh cũng không dừng lại đâu.
Nghe nói Chung Khải không đến, Tiêu Dĩ Thư thở nhẹ một hơi, thật tốt quá, nếu không cậu thật sự không biết phải đối mặt với người kia như thế nào.
Sau cùng Tiêu Dĩ Thư không thể chịu nổi lời mời nhiệt tình của Triệu Hiểu Quân, bèn quyết định đồng ý đi họp lớp, nhưng lúc cúp điện thoại, đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng buồn phiền của Lê Cẩn. Tuy hai người kết hôn giả, nhưng cậu vẫn thấy áy náy, nên chột dạ nói: “Lớp trưởng bảo Chung Khải có việc không đi được.”
Lúc này Lê Cẩn mới cười tươi.
Tiêu Dĩ Thư thấy hơi lúng túng, mình đúng là không tốt, tự nhiên lại làm anh ấy nôn nóng như thế, đành phải cố gắng giải thích: “Anh cũng biết, em sẽ không tái hợp với anh ta đâu, em và anh ta sẽ không có bất cứ quan hệ nào hết.” Là Chung Khải có lỗi với cậu, tuy cậu thấy không cam tâm, nhưng tôn nghiêm thì vẫn phải có, tuyệt đối sẽ không tái hợp với loại người như thế!
Lê Cẩn nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Dĩ Thư, rồi nói khẽ vào tai cậu: “Tiểu Thư, anh biết anh không có tư cách để ghen, nhưng anh không muốn em bị lừa, anh thật sự rất lo cho em.”
Đây chỉ là lý do để nói cho Tiêu Dĩ Thư nghe, chứ suy nghĩ trong lòng anh thì kịch liệt hơn nhiều, đương nhiên anh có ghen, ghen tới mức sắp phát điên lên, bao nhiêu ý nghĩ xấu xa đều ào ào xuất hiện, thế nhưng điều đó không thể để Tiểu Thư của anh biết, không thể để Tiểu Thư của anh biết được…
“Không có gì đâu, em biết rõ trong lòng, em và anh ta thật sự không thể nào đâu.” So sánh với Lê Cẩn, hiển nhiên Tiêu Dĩ Thư rất đơn thuần, cậu chỉ tưởng Lê Cẩn lo lắng vì cậu bị lừa, vô cùng cảm động, dù anh ôm cậu cũng thấy không có gì bất ổn.
“Vậy anh thì sao?” Lê Cẩn thấy đây là một cơ hội tốt để thăm dò. Anh buông Tiêu Dĩ Thư ra, nhìn thẳng vào mắt cậu. “Không phải chúng ta kết hôn rồi sao, em cũng không có đối tượng nào, tại sao không cho anh một cơ hội? Nhất định anh sẽ tốt với em, anh sẽ không làm Chung Khải thứ hai!” Nói xong, giơ tay lên muốn chạm vào má Tiêu Dĩ Thư…
Thật muốn chạm vào cậu…
Không chỉ là một cái ôm đơn giản, mà là muốn tiếp xúc thân mật nhiều hơn, muốn hôn đôi môi cậu, muốn vuốt ve làn da cậu, muốn…
“… Xin lỗi.” Tiêu Dĩ Thư không để tay Lê Cẩn chạm vào má cậu, nhưng lại rũ mắt xuống…
Tay Lê Cẩn hơi cứng lại, rồi từ từ rút lại: Quả nhiên vẫn không được, quả nhiên vẫn không chạm vào được, trong lòng em không có vị trí nào cho anh, chạm nhiều hơn nữa cũng không thấy đủ…
“Chuyện này có gì mà xin lỗi với không xin lỗi.” Lê Cẩn gắng gượng cười tươi. “Anh không sao, không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”
“Anh cũng vậy, ngủ sớm một chút.” Tiêu Dĩ Thư nghe anh nói vậy, giống như nhận được lệnh đặc xá. Không khí giữa hai người có phần xấu hổ, cậu thấy sắp không thở nổi, từ chối người thích mình, thật sự không phải là chuyện dễ dàng, cậu không muốn làm Lê Cẩn đau lòng, nhưng mà…
Sống với người không thích mình, sau này cũng không hạnh phúc được đâu, đến lúc đó nhất định Lê Cẩn sẽ hối hận.
“Ngủ ngon.” Tiêu Dĩ Thư đứng dậy rời đi.
“… Ngủ ngon.” Lê Cẩn vẫn ngồi trong phòng khách. Tiêu Dĩ Thư đứng trên cầu thang chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh, vẫn ngồi đó không động đậy.
“…” Miệng há ra lại ngậm vào, cuối cùng không nói gì hết, từ từ đi về phòng mình.
Haizzz…
__Hết__
“Họp lớp?” Lê Cẩn cảm thấy không khí đang rất tuyệt, định thử tâm tình với nhau xem sao, bỗng nghe được một tin tức như vậy, anh nhíu mày hỏi: “Họp lớp gì?”
“Họp lớp đại học.” Tiêu Dĩ Thư cầm di động, hơi do dự, cậu không biết có nên đi hay không. “Lớp trưởng sắp sang Úc định cư cùng gia đình, nên muốn họp lớp đại học trước khi đi.” Nói xong thì đưa di động cho Lê Cẩn xem, cậu muốn Lê Cẩn quyết định giúp cậu. “Em không đi liệu có được không?”
Cậu thì muốn đi tiễn lớp trưởng, nhưng lại sợ gặp người kia – Người yêu trước đây của cậu, Chung Khải.
Đương nhiên Lê Cẩn có biết Chung Khải, chính vì Chung Khải nên Tiêu Dĩ Thư mới không đáp lại tình cảm của anh, sau này hai người chia tay, anh vẫn không đắc thủ, cuối cùng phải lừa người ta mới miễn cưỡng thành công.
Được rồi, hiện tại cũng không thể coi là thành công được…
Hiện nay người mà anh không muốn để Tiêu Dĩ Thư gặp nhất chính là Chung Khải, Tiêu Dĩ Thư vẫn mãi không động tâm với anh, rất có khả năng là vì vẫn nhớ đến Chung Khải, nếu gặp mặt thì xong thật rồi! Cho nên ngàn vạn lần không được!
“Đừng đi, em tặng quà là được rồi, miễn cho gặp phải kẻ đáng ghét!” Kẻ đáng ghét mà Lê Cẩn nói chính là Chung Khải, trước đây tại sao Tiêu Dĩ Thư và Chung Khải chia tay, anh biết rõ đến mức không thể rõ hơn được nữa.
“… Vậy được rồi.” Tiêu Dĩ Thư ngẫm nghĩ, vẫn quyết định nghe theo Lê Cẩn, quả thật cậu rất sợ gặp Chung Khải, tặng quà là được rồi.
Lê Cẩn thở phào nhẹ nhõm một hơi, dù rằng anh đã âm thầm dùng không ít cách, nhưng vẫn rất sợ Tiểu Thư của anh và cái tên họ Chung kia tro tàn lại cháy, quan trọng nhất là, anh không muốn trong lòng bà xã vẫn bận tâm về tên kia, lâu không gặp mặt nhau tất nhiên sẽ phai nhạt thôi.
Tin nhắn cũng là do Lê Cẩn nhắn giúp cho, anh nói câu nào ra câu nấy, vô cùng hợp tình hợp lý, Tiêu Dĩ Thư xem mà gật đầu liên tục.
Thấy Tiêu Dĩ Thư như vậy, Lê Cẩn cũng yên lòng hơn, thế này chắc là không còn nhớ tên họ Chung đó nữa đâu, nếu không sao có thể dễ dàng đồng ý không đi họp lớp như thế được.
Nhắn tin trả lời xong, hai người lại chuyển chủ đề mới, nghĩ xem nên chuẩn bị quà gì mới được. Một lát sau, di động của Tiêu Dĩ Thư lại vang lên, là do lớp trưởng vừa mới gửi tin nhắn kia gọi điện tới.
Lê Cẩn hơi bất ngờ, người này bị làm sao vậy, đã từ chối rồi mà còn gọi điện!
Ý tứ của cậu ta là, vẫn còn chưa định ngày, hỏi Tiêu Dĩ Thư rảnh rỗi vào ngày nào, cậu ta sẽ hẹn gặp vào khoảng thời gian mà tất cả mọi người đều trống, quà thì cậu ta không cần, chỉ muốn gặp mặt bạn bè thôi.
Đã nói tình cảm đến mức đó, Tiêu Dĩ Thư thấy không tiện từ chối tiếp, cuối cùng cậu chỉ hỏi: “… Chung Khải có đi không?”
Lớp trưởng lớp đại học của Tiêu Dĩ Thư tên là Triệu Hiểu Quân, cậu ta cười ha ha nói: “Không phải cậu là người thân nhất với Chung Khải sao, cậu ta có đi không mà cậu không biết? Nhưng mà tớ vừa liên lạc với cậu ta, cậu ta nói gần đây trong nhà có việc, không có thời gian rảnh, chắc là không đi được đâu.”
Chuyện yêu đương của Tiêu Dĩ Thư và Chung Khải không hề được nói với bạn bè, hai người cũng rất bận rộn, lúc đến trường thì đều ở trong ký túc xá, sau khi tốt nghiệp thì ở tách ra, Tiêu Dĩ Thư thuê nhà, Chung Khải về ở nhà mình, cho nên hầu như không ai biết quan hệ giữa hai người, chỉ coi hai người là bạn tốt của nhau.
Vốn dĩ Lê Cẩn cũng không biết, đến lúc Tiêu Dĩ Thư từ chối anh mới nói cho anh biết, không thì anh cũng không dừng lại đâu.
Nghe nói Chung Khải không đến, Tiêu Dĩ Thư thở nhẹ một hơi, thật tốt quá, nếu không cậu thật sự không biết phải đối mặt với người kia như thế nào.
Sau cùng Tiêu Dĩ Thư không thể chịu nổi lời mời nhiệt tình của Triệu Hiểu Quân, bèn quyết định đồng ý đi họp lớp, nhưng lúc cúp điện thoại, đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng buồn phiền của Lê Cẩn. Tuy hai người kết hôn giả, nhưng cậu vẫn thấy áy náy, nên chột dạ nói: “Lớp trưởng bảo Chung Khải có việc không đi được.”
Lúc này Lê Cẩn mới cười tươi.
Tiêu Dĩ Thư thấy hơi lúng túng, mình đúng là không tốt, tự nhiên lại làm anh ấy nôn nóng như thế, đành phải cố gắng giải thích: “Anh cũng biết, em sẽ không tái hợp với anh ta đâu, em và anh ta sẽ không có bất cứ quan hệ nào hết.” Là Chung Khải có lỗi với cậu, tuy cậu thấy không cam tâm, nhưng tôn nghiêm thì vẫn phải có, tuyệt đối sẽ không tái hợp với loại người như thế!
Lê Cẩn nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Dĩ Thư, rồi nói khẽ vào tai cậu: “Tiểu Thư, anh biết anh không có tư cách để ghen, nhưng anh không muốn em bị lừa, anh thật sự rất lo cho em.”
Đây chỉ là lý do để nói cho Tiêu Dĩ Thư nghe, chứ suy nghĩ trong lòng anh thì kịch liệt hơn nhiều, đương nhiên anh có ghen, ghen tới mức sắp phát điên lên, bao nhiêu ý nghĩ xấu xa đều ào ào xuất hiện, thế nhưng điều đó không thể để Tiểu Thư của anh biết, không thể để Tiểu Thư của anh biết được…
“Không có gì đâu, em biết rõ trong lòng, em và anh ta thật sự không thể nào đâu.” So sánh với Lê Cẩn, hiển nhiên Tiêu Dĩ Thư rất đơn thuần, cậu chỉ tưởng Lê Cẩn lo lắng vì cậu bị lừa, vô cùng cảm động, dù anh ôm cậu cũng thấy không có gì bất ổn.
“Vậy anh thì sao?” Lê Cẩn thấy đây là một cơ hội tốt để thăm dò. Anh buông Tiêu Dĩ Thư ra, nhìn thẳng vào mắt cậu. “Không phải chúng ta kết hôn rồi sao, em cũng không có đối tượng nào, tại sao không cho anh một cơ hội? Nhất định anh sẽ tốt với em, anh sẽ không làm Chung Khải thứ hai!” Nói xong, giơ tay lên muốn chạm vào má Tiêu Dĩ Thư…
Thật muốn chạm vào cậu…
Không chỉ là một cái ôm đơn giản, mà là muốn tiếp xúc thân mật nhiều hơn, muốn hôn đôi môi cậu, muốn vuốt ve làn da cậu, muốn…
“… Xin lỗi.” Tiêu Dĩ Thư không để tay Lê Cẩn chạm vào má cậu, nhưng lại rũ mắt xuống…
Tay Lê Cẩn hơi cứng lại, rồi từ từ rút lại: Quả nhiên vẫn không được, quả nhiên vẫn không chạm vào được, trong lòng em không có vị trí nào cho anh, chạm nhiều hơn nữa cũng không thấy đủ…
“Chuyện này có gì mà xin lỗi với không xin lỗi.” Lê Cẩn gắng gượng cười tươi. “Anh không sao, không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”
“Anh cũng vậy, ngủ sớm một chút.” Tiêu Dĩ Thư nghe anh nói vậy, giống như nhận được lệnh đặc xá. Không khí giữa hai người có phần xấu hổ, cậu thấy sắp không thở nổi, từ chối người thích mình, thật sự không phải là chuyện dễ dàng, cậu không muốn làm Lê Cẩn đau lòng, nhưng mà…
Sống với người không thích mình, sau này cũng không hạnh phúc được đâu, đến lúc đó nhất định Lê Cẩn sẽ hối hận.
“Ngủ ngon.” Tiêu Dĩ Thư đứng dậy rời đi.
“… Ngủ ngon.” Lê Cẩn vẫn ngồi trong phòng khách. Tiêu Dĩ Thư đứng trên cầu thang chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh, vẫn ngồi đó không động đậy.
“…” Miệng há ra lại ngậm vào, cuối cùng không nói gì hết, từ từ đi về phòng mình.
Haizzz…
__Hết__