Tui thấy đa số độc giả của tui toàn mới không nên chắc không ai biết lịch ra chương đâu heheheheh.
164.
Cứ tưởng mọi thứ như thế đã đủ tệ với nhưng đời mà, chẳng ai nói trước được điều gì.
Trong ngôi nhà này ngoài cha thì còn một người có quyền lực cao nhất, con đầu lòng của cha.
Hắn ta là một nghiêng cứu sinh đầy tham vọng và cuồng công việc.
Nhờ gia cảnh đằng sau cùng tài năng của mình mà hắn ta dễ dàng vô được viện nghiêng cứu và làm chủ ở đó.
Thay vì có những thí nghiệm bình thường như nghiêng cứu hạt nhân, mô tế bào,... thì hắn ta lại có một suy nghĩ cao xa hơn như thế.
Đó là những lời đồn thổi xung quanh còn thực chất anh ta nghiêng cứu về cái gì thì chẳng ai ở bên ngoài viện nghiêng cứu biết cả. Chỉ biết rằng, thay vì chọn động vật, thực vật làm mẫu thí nghiệm thì anh ta chọn con người.
165.
Người con trưởng kia lúc trước nó không hay gặp lắm nhưng dạo này thì về nhà thường xuyên.
Mỗi lần gặp là anh ta lại dán đôi mắt mình vào nó khiến nó khó chịu nhưng cũng chẳng làm gì được.
Nhưng mà nhớ có hắn mà lượng thức ăn cho vào miệng được nhiều hơn. Nó biết, hắn ta đụng tay vào việc này.
Nhờ thế mà nó cũng ít khi bị bắt nạt đồng thời một ngày ba bữa cơm đều đẩy đủ, chất dinh dưỡng cũng không thiếu.
Ngược lại lòng biết ơn thì nó biết người đàn ông này chắc chắn có ý đồ với nó, sẽ không có ai rãnh rỗi mà giúp một đứa chẳng thân thiết gì mà không thu lợi cả.
Quả là như vậy, năm nó tròn mười tám. Lúc đi học về thì bị đánh thuốc mê bắt đi.
Khi tỉnh dậy chỉ thấy mình ở một nơi u tối, ẩm ước. Phía trước có vài thanh sắc chắn không cho người bên trong ra được.
Xung quanh còn có vài người, có già có trẻ, khi thì khóc khi thì ôm gối chẳng biết họ đang nghĩ gì.
Đây như là một nhà tù vậy.
Nó có chút hoang mang đi hỏi người xung quanh về sự tình mà chẳng ai nói cho nó biết cả, bọn họ chỉ một bộ né tránh.
166.
Giờ nó mới biết được đây là đâu, qua việc cố gắng hỏi một người có vẻ bằng tuổi.
Nơi đây là viện nghiêng cứu hay nói chính xác hơn là nơi nghiêng cứu của người con trưởng kia.
Hắn ta say mê với việc nghiêng cứu kết hợp giữa người và động vật.
Nói đơn giản rằng bọn họ sẽ lấy từng bộ phận của động vật ghép lên bộ phận tương ứng của con người và tất nhiên bộ phận bị bỏ đi để thay vào sẽ phải cắt đi.
Mục đích làm thí nghiệm này nghe có vẻ vì thế giới lắm, muốn cho con người có một bước tiến mới trong khoa học, nếu thành công kết hợp gen của nhân loại và động vật thì con người sẽ trở nên mạnh mẽ và tài giỏi hơn.
Nhưng thực chất đây là một việc làm vô nhân đạo, việc ép buộc con người cắt bỏ bộ phận cơ thể thay thế bằng bộ phận động vật là trái pháp luật.
Hơn nữa việc này đa số mọi người đều không đồng ý làm mẫu thử cho thí nghiệm này nhưng người con trưởng kia không vì vậy mà từ bỏ.
Hắn ta dùng quyền lực của mình để bắt những người không có địa vị trong xã hội về phòng thí nghiệm của mình mà cưỡng chế làm thí nghiệm.
Nó biết tại sao hắn ta lại nhắm tới nó, đơn giản nó sống dai, sống trong môi trường khắc nghiệt nơi ổ chuột vẫn còn sống qua ngày với những bết thương trên mình đúng là kì lạ. Hơn nữa hắn ta ghen tị với cái đẹp của nó, hắn không chỉ đam mê nghiêng cứu mà còn theo đuổi cái đẹp vì vậy hắn ghét những người đẹp hơn hắn.
167.
Sống ở đây chả khác nào gia súc được nuôi cả, chỉ việc ăn rồi ăn và ngủ.
Nó biết đây là những chuẩn bị để mẫu thí nghiệm không phải chết trên bàn mỗ.
Ngoài ăn ra thì bị đánh, những người nghiêng cứu kia có tâm địa ác độc, họ chuốc những hận thù, áp lực công việc lên mẫu thí nghiệm.
Những đòn roi đau nhất có lẻ phải nói đến Hà Nghi, một người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp trông như chỉ mới đôi mươi nhưng thực chất chẳng phải vậy vì có một vài người tới đây đã mười năm, mười năm trước Hà Nghi vẫn như mười năm sau, chả thay đổi tí nào.
Hoa hồng đẹp đều có gai, nhan sắc có đẹp tới đâu thì thâm tâm Hà Nghi vẫn như rắn rết.
Cô ta thường bắt đám mẫu thí nghiệm ra đánh đập, trích điện thỏa mãn vọng của cô ta.