233.
Bỗng Lâm Huy thấy tay mình đang mờ dần, biết rõ bản thân lại phải đi.
Cậu nhìn vào mắt Kiều Túc rồi nói: "Chờ em, xã Thôn Định phía Nam Trung Quốc, năm 2007, chúng ta sẽ gặp nhau."
Nói xong câu này Lâm Huy cũng biến mất, Kiều Túc đưa tay muốn nắm lấy tay cậu nhưng trong tay hắn chỉ còn bọt khí bay đi.
- -
Lâm Huy tỉnh dậy trong căn phòng trắng quen thuộc, cậu thẩn thời nhìn trần nhà một lúc rồi bỗng mỉm cười đầy ẩn ý.
Đợi lúc nhóm người viện trưởng đi vô, ông ta không nói gì đã ra hiệu cho mấy thanh niên cường tráng phía sau lôi Lâm Huy đi.
Lúc bị nhấc lên thì cậu lại mở miệng nói:
"Tôi suy nghĩ lại rồi, tôi vẫn là muốn làm người bình thường."
Viện trưởng nghe vậy thì nhoẻn miệng cười với cậu: "Tôi rất khi vui khi cậu tỉnh ngộ nhưng mà để có thể xuất viện thì cần làm một bài kiểm tra để có thể cấp giấy chứng nhận người hết bệnh."
Lâm Huy nghe vậy thì gật gật đầu, viện trưởng lại bảo: "Trước hết, cậu sẽ được nghỉ ngơi dưỡng sức ba ngày rồi làm kiểm tra."
"Được."
Hài lòng với thái độ ngoan ngoãn của cậu, ông ta quay người bỏ lại câu: "Đi theo tôi."
Trên đường đi, Lâm Huy quan sát xung quanh thấy bản thân như đang đi trong tầng hầm vậy.
Xung quanh toàn sắt, sàn nhà cũng chỉ phủ kính xi măng màu xám, không gian hẹp chỉ đủ cho ba người đi hàng ngang.
Viện trưởng dẫn Lâm Huy đến trước một cánh cửa, khi mở ra thì phát hiện đây là một căn phòng rất lớn.
Là phòng dành cho nhiều người ngủ, hai bên có tổng cộng hai mươi chiếc giường xếp cách nhau chưa tới một mét.
Giữa căn phòng có hai chiếc bàn tròn lớn cùng những chiếc ghế xếp xung quanh, hình như là để ngồi ăn cơm.
Viện trưởng quay qua nói: "Cậu sẽ nghỉ ngơi tại đây cùng những người khác."
Lâm Huy im lặng không đáp lại lời ông ta.
"Hay là cậu muốn ở phòng riêng?"
Cậu gật đầu.
Viện trưởng đóng cửa, khóa lại rồi dẫn Lâm Huy sang một hướng khác.
Trên đường đi Lâm Huy cũng thấy nhiều căn phòng khác nhau, trên cửa có kính trong suốt ngang tầm mắt đủ để nhìn vô bên trong.
Đa số bên trong đều có người nằm, đệm giường còn dính chất lỏng màu đỏ.
Cậu đi ngang qua một căn phòng khác, thấy bên trong phát ta tiếng động thì tò mò nhìn vào.
Bên trong có đôi nam nữ cởi chuồng làm với nhau, bên cạnh bọn họ còn có bốn người trung niên khác, hai nam hai nữ đang ngồi xem bọn họ làm .
"Haha đó là bài kiểm tra mà cậu phải làm đấy, cậu nên nghỉ ngơi lấy sức để tình."
234.
Ngày thứ nhất nghỉ ngơi, Lâm Huy ăn uống đầy đủ, cho gì ăn đó, rất ngoan ngoãn.
Gã viện trưởng rất hài lòng với thái độ này của cậu.
Ngày thứ hai, cậu gặp bà Lâm- người mà cậu đã từng yêu thương gọi một tiếng: "Mẹ"
Bà Lâm vui mừng khi biết tin Lâm Huy hết bệnh, bà ta ôm lấy cậu vui vẻ ríu rít như một con chim nhưng Lâm Huy vẫn mảy may không để ý.
Ngày thứ ba, Lâm Huy ngồi trên giường nhằm mắt nhớ lại những điều Kiều Túc dạy cho mình.
235.
Lâm Huy theo hai người đàn ông đến một căn phòng làm bài kiểm tra.
Khi bước vào căn phòng đã thấy bà Lâm ngồi sẵn ở đó cùng với viện trưởng.
Hai người nhìn nhau cười ẩn ý với cậu xong đánh ánh mắt qua người đang ngồi trên giường.
Lâm Huy hiểu ý, cậu nhìn sang chiếc giường.
Có một cô gái trông khoảng 16 17, gương mặt nhỏ nhắn cuối gầm xuống.
Cô mặc một chiếc đầm trắng dài, trên đầm còn dính vài vết máu, có lẻ là do những trận tra tấn gây nên.
Đôi tay gầy nhỏ kia chi chít vết roi đáng sợ, gương mặt bé nhỏ kia dán hai ba băng keo cá nhân nhưng trên gò má vẫn còn hiện dấu vết năm ngón tay.
Đôi môi cô bé vẫn còn in dấu răng, chắc đau lắm nhỉ?
Sau khi chuẩn bị xong, Lâm Huy đứng trước mặt cô gái.
Cô cuối mặt xuống, đôi tay nhỏ nắm chặt lấy váy. Xong lại có từng giọt từng giọt nước rơi xuống chiếc váy đã ố vàng.
Lâm Huy xoa đầu cô rồi đưa tay ôm lấy cả cơ thể thiếu nữ, cậu ghé vào bên tai cô nàng dịu giọng trấn an.
"Đừng khóc, không sao đâu."