Note: Àn-nhông ~ Bởi vì sắp tới hồi gay cấn nên khởi động bằng ngoại truyện đi ha.... Ừm... Nói trước là sẽ hơi bị lãng đó....
Màn 1.
Nguyễn Thị Thúy Hồng, xuất thân từ một gia đình có truyền thống hiếu học, coi trọng học vấn, vô cùng danh giá. Truyền từ đời này sang đời khác, Nguyễn Gia đều và chỉ sinh quý tử - tất nhiên là làm quan lớn rồi, không phẩm này phẩm nọ thì cũng giáo sư tiến sĩ, thiên hướng tư tưởng thì không cần nói cũng có thể hình dung ra. Nhưng lạ lùng thay, tới đời này, Nguyễn phu nhân không biết vì lí do gì, một ngày đẹp trời liền bất tỉnh nhân sự, một tuần sau thì có thai, hơn chín tháng thì sinh ra một... con nhóc!
Con nhóc đó, bất ngờ trở thành tâm điểm chú ý của dòng họ, dưới vô vàn ánh mắt chăm chú theo dõi mà lớn lên, khỏe mạnh, bình thường, hạnh phúc, quyết định kế nghiệp ông cha, đeo đuổi con đường tri thức....
Lưu Thiên Vũ nghe xong liền phản biện:
- Bịa đặt! Làm thế nào lại có chuyện như vậy được ?
- Cái gì mà không thể có? Đều là thật đó!
- Hừ, cứ cho là thật, chi tiết cuối cùng lại quá phi lý.
- .... - Cái này....
- Cái gì mà "con đường tri thức"? Là "con đường ngôn tình" thì có!
- ....
Xóa xóa....
E hèm, thật ra thì.... Nguyễn Thị Thúy Hồng lớn lên, khỏe mạnh thì có khỏe mạnh, thông minh thì có thông minh, xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng tư tưởng thì lại lấy tiền làm gốc, tri thức làm cành, còn ngôn tình chính là thân cây! Vì vậy, Thúy Hồng, sống thì cứ sống, học thì cứ học, thiên tài thì cứ thiên tài, trở về cuộc sống đời thường thì ngay lập tức sẽ dính lấy ngôn tình, một phút cũng không tha!
- Hừ! Có một con tác giả như ngươi quả là thảm họa của nhân loại.
- ....
Thục Nguyên đứng bên cạnh nhìn tôi bằng ánh mắt đồng cảm. Tôi dùng ánh mắt kiểu như "quen rồi" để đáp lại.
- Ai, nói tóm lại, Nguyễn Thị Thúy Hồng là như vậy, lúc nào cũng nói Thục Nguyên quỷ dị nhưng chính mình lại quỷ dị chẳng kém. Thục Nguyên nhỉ ?
- Đúng vậy, đúng vậy! Đã thế, chúng ta phải cho nó biết, thế nào là "bất ngờ"...
- Thôi ngay, Thục Nguyên! Cô còn muốn cùng hội cùng thuyền với tên kia làm gì? Không còn chuyện gì làm à?
- A A... Tiểu Vũ... A... Em biết rồi... Đau...
Thôi thôi hạ màn tại đây. Màn đầu đơn giản chỉ muốn giới thiệu như vậy thôi. Còn phải để đôi phu thê kia có chút riêng tư nữa.....
Màn 2
Đứng ngoài. Ôm cửa. Nhìn vào trong. Im lặng.
Suỵt suỵt, đừng làm ồn! Bên trong đang có chiến tranh lạnh. Gì... Giữa ai ấy hả? Hừ, còn có thể giữa ai nữa? Tất nhiên là giữa Nguyễn Thị Thúy Hồng và Dương Lịch Hi - hai nhân vật nổi có tiếng ở ngôi trường kì cục mang tên Dương Đức này rồi!
Hai kẻ, một quân vương, một nữ vương, ngồi đối diện nhau, thẳng lưng, bình thản, lãnh tâm, lãnh thần. Trong căn phòng im lặng la liệt mùi thuốc súng, mà ánh mắt thản nhiên nhìn nhau như thăm dò kia, vừa đáng sợ vừa khó đoán, vừa vặn lại tuyệt mĩ. Cuối cùng, qua biết bao nhiêu nén nhan, nữ vương mới cất tiếng trước, nổ phát súng đầu tiên :
- Điều kiện?
- Trợ lý. 2 tháng.
- Trợ lý? Không công?
- Đúng vậy.
- Bắt ép. 1 tháng.
- 2 tháng.
- .....
Kẻ ngoài nhìn vào lần lượt lau tầng mồ hôi mỏng, tiếp tục theo dõi cuộc chiến.
- 1.
- 2.
- Ép người.
- Hoàn toàn hợp lý.
Nữ vương khẽ hừ giọng, mi hơi nhăn, quân vương nghiêm nghị, tầm nhìn trực diện. Họ cứ như vậy duy trì bầu không khí im lặng trong khi Ngô Nữ Thục Nguyên đã muốn xông vào tự tay cào nát mặt chính hai kẻ kia.
- 1.
- 2.
- .....
Grừ! Rốt cuộc họ đang nói về cái quần gì thế???
- Trả giá cuối cùng: 2 tháng.
- Sao có thể?
- Hoàn toàn có thể!
- "Thầy".... 1 tháng thôi!
- Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Là 2 tháng! Không đổi được!
- "Thầy" đang muốn dồn tôi đến chân tường sao?
- Ngay từ đầu cô đã ở chân tường rồi! Điều kiện 2 tháng. Có chấp nhận hay không?
- Cái gì? Dương Lịch Hi! Anh.... Anh nghĩ là mình hoàn toàn có quyền nắm trong tay sự kiểm soát tuyệt đối với tôi sao? Lại còn hai tháng nữa? Hai tháng? Anh muốn bắt tôi làm trợ lý không công suốt hai tháng trời sao? Oa, Dương Lịch Hi, anh quá lắm rồi đó nha!
Nữ vương không thể giữ được bình tĩnh cùng "lễ độ" nữa mà bùng nổ, đứng phắt dậy, ngón tay ngọc ngà run run chỉ vào mặt quân vương, phẫn nộ hét. Quân vương dường như cũng tháo kíp, mìn nổ hoàn toàn mà vùng lên cãi ngay lại. Thoáng chốc, súng đạn bắn nổ khắp nơi, bom lần lượt nổ oanh làm tim Thục Nguyên run nhè nhẹ...
- Cô nói ai tàn nhẫn? Nguyễn Thị Thúy Hồng! Là cô gây ra chuyện, chọc giận lão giáo sư khó tính, giờ chạy đến đây yêu cầu sự giúp đỡ của tôi vì bị triệu tập họp phụ huynh, tôi muốn giúp hay không, điều kiện thế nào là quyền của tôi, có thể gọi là tàn nhẫn ư? Hơn nữa chỉ đưa ra điều kiện trợ lý trong hai tháng, không phải là vô cùng hời cho cô sao?
- Hời cái đầu anh! Giúp đỡ là phải giúp tới cùng, ai lại đưa ra điều kiện như đồ đạo đức giả anh? Hai tháng nhìn thì tưởng ngắn nhưng thực sự không ngắn đâu a! Ai mà biết anh muốn sai vặt tôi như thế nào trong suốt hai tháng điều kiện đó? Không chừng cuối cùng còn đưa tới một kết quả....
- Này này Nguyễn Thị Thúy Hồng! Cô có thôi suy diễn lung tung hay không thì bảo? Cô nghĩ tôi là hạng người như vậy sao? Mục đích của tôi rất đơn giản. Trợ lý của tôi đang trong thời gian nghỉ phép nên tôi cần người thay thế. Không phải cô gặp khó khăn sao? Cô có chấp nhận điều kiện không? Nếu không thì mời tự xử lý!
- Anh....
- ......
- ......
- Như vậy là....
- ......
- Không đồng ý?
- ......
- Được rồi, coi như chấm dứt....
- Khoan khoan.... - Thúy Hồng nghe Dương Lịch Hi muốn chấm dứt điều kiện liền kêu lên. Ai, thật sự thì tình hình lúc này quá mức quẫn bách mà! Đề nghị cùng điều kiện kia tuy khó chấp nhận nhưng cũng thật hấp dẫn. Nếu cô đồng ý thì anh ta sẽ xử lý giúp vụ chuyện cô trêu chọc lão đầu hói đến mức phải bỏ dạy. Hừ, cơ hội ngàn năm có một, nếu bỏ qua thì đúng là ngu ngốc không chịu nổi! Tự trọng cái khỉ gì, kiêu ngạo cái quái gì giờ cũng không quan trọng bằng cơn thịnh nộ của onii-chan a! Đôi con ngươi màu nâu khói khẽ đảo vòng quanh, suy nghĩ chớp nhoáng trong một phút rồi lập tức đưa ra quyết định, nắm lấy thời cơ. - Tôi đồng ý. Hai tháng làm trợ lý không công đổi lấy sự bỏ qua của lão đầu hói kia.
Đồng ý thì đồng ý. Có điều, sao cứ thấy lành lạnh sống lưng là thế nào nhỉ?
Khóe môi quân vương vừa mới nằm im giờ đã kéo ra, nhếch lên một đường vừa quái dị vừa kinh hỉ. Những ngón tay bạc theo thói quen đưa lên, vuốt vuốt, cào nhè nhẹ những sợi tóc màu đỏ thẫm, bộ dáng vừa ngạo nghễ vừa đắc ý, nhìn thế nào cũng không ra hiệu trưởng trường đại học. Đôi mắt sắc lẻm như dao, ranh mãnh như cáo, nhưng cao cao tại thượng và đẹp đến lạ kì. Đồng tử đen láy hiện lên mênh mang hình ảnh một cô gái kiêu ngạo thoáng ngây người ra, tạo ảo giác cô ta đang dần lọt thỏm, rơi vào cái hố sâu không thấy đáy. Mắt khẽ chớp, môi lại nhếch, thong thả phun ra từng chữ.
- Giao dịch hoàn tất.
Màn 3
- Aaaa........
- Thục Nguyên! Mi mau ra đây cho lão nương! Ngô Nữ Thục Nguyên! Mi mau mau bước ra đây!
- Có chuyện gì?
- Lưu Thiên Vũ! Con nhỏ kia đâu, mau giao ra đây cho tôi!
- Ngô Nữ Thục Nguyên ấy à? - Lưu Thiên Vũ nâng mi, nét mặt lạnh lùng không đổi một tia, quét mắt lia đến bên trong nhà rồi nghiêng người để chủ nhân của những cú đập cửa dữ dội vừa rồi đi vào, nhàn nhạt đứng ngoài xem kịch. Nguyễn Thị Thúy Hồng mặt đỏ bừng, tay nắm chặt, dây thần kinh nóng đến muốn tan chảy trong giận dữ. Trong khi đó, "mục tiêu" cần tìm thì đang run rẩy sợ hãi, quỳ nép sau ghế sô pha, căn bản biết rõ kết cục của mình thế nào nếu để hung thần kia nắm đầu được. Quả nhiên, Thúy Hồng tìm ra ngay, túm lấy áo con mồi đem ra pháp trường, hai mắt trừng lớn làm Thục Nguyên chưa nhìn thấy dây treo cổ đã lập tức khóc lóc cầu xin!
- Ô... Ô.... Thúy Hồng đại nhân, mọi chuyện không giống như đại nhân nghĩ đâu.....
- Cái gì mà không giống? Mi.... Mi rõ ràng đã biết trước! Là mi và con nhỏ kia lên kế hoạch giăng bẫy hại ta phải không???
- Không có! Tiểu nhân không liên quan gì đến chuyện này! Mọi chuyện đều do con nhỏ kia một tay dàn xếp.... Ô.... Đại nhân phải xét lại cho kĩ càng!
Tôi trốn trong tủ, nghe thấy thế liền tung ra, nhảy dựng lên hét:
- Ngụy tạo! Mọi ý tưởng đều do ngươi một tay vẽ ra, sau đó đem đến bảo ta thực hiện! Ngô Nữ Thục Nguyên! Ngươi không thể đổ hết lên cho ta!
- Ta không ngụy tạo! Còn không phải ngươi bày ra câu đầu tiên rồi bảo ta vẽ những câu tiếp theo trong khi ngươi mài mực, chuẩn bị giấy sao?
- Này, Ngô Nữ Thục Nguyên! Tất cả đều do ngươi rủ rê, lôi kéo ta vào con đường tội lỗi, ta căn bản cũng là kẻ bị hại....
- Ngươi.... Hai ngươi..... Vậy ra hai ngươi thật sự..... thật sự bày trò hại ta.....
Oa, Nguyễn Thị Thúy Hồng tức giận thật sự trông thật đáng sợ! Oa, không thể đùa được đâu a! Giống như là quỷ vậy đó! Tôi và Thục Nguyên không dám hé răng nửa lời, ôm nhau thành một đống, run rẩy nhìn hung thần đang bùng nổ.
- Các ngươi.... Thật đáng giận! Các ngươi có biết đã làm gì với ta không hả??? Ôi... Tức chết mất! Cái lũ ngốc nghếch đáng ghét các ngươi!
Ừm.... Chính xác thì.... Bọn tôi đã làm một việc không thể tha thứ.
Để đẩy nhanh "tiến độ" giữa cặp đôi nước và lửa, tôi và Ngô Nữ Thục Nguyên đã chạy đến xúi giục Dương Lịch Hi giúp đỡ Thúy Hồng thoát khỏi kiếp nạn với lão giáo sư hói đầu, đổi lại là cái điều kiện là trợ lý quái đản kia.
- Quái đản a? Không quái đản đâu. Dương Lịch Hi, cậu nghĩ thử mà xem. Một con nhỏ kiêu ngạo, nữ vương như thế, tư tưởng tôn sùng ngôn tình một cái kinh khủng như thế, khi mà trở thành trợ lý của cậu, tiếp theo sẽ thế nào?
Dương Lịch Hi vừa khẳng định vừa thấy tò mò mà nói:
- Chắc chắn bất mãn khi bị coi là cấp dưới. Nhưng như thế cũng chả thú vị gì lắm.
Tôi che miệng cười.
- Vấn đề không nằm ở đó a. Nữ vương như nhỏ ta sớm đã không xem cậu lọt vào mắt rồi, hai người gặp nhau cứ như nước với lửa, giờ đùng một cái lại càng dính vào nhau thêm, đến cuối cùng, cậu có nghĩ điều kì diệu sẽ xảy ra không? Cậu không tò mò sao?
- Cái gì kì diệu? - Dương Lịch Hi càng thấy tò mò xen hưng phấn, kìm nén kích động. Bản tính của lửa tuy là nóng hừng hực nhưng luôn không thể kìm nổi trí tò mò với cái mới, với chiếc hộp bí mật thế nên đã rất nhanh muốn lật tung đáy hộp lên xem có cái gì. Tôi lại cười, một cách bí hiểm.
- Nước sẽ tan thành lửa. Điều không thể sẽ trở thành một điều có thể. Cậu có muốn xem xem như thế nào không? Đến cuối cùng ấy, liệu nước có thể tan thành, lửa?
Đôi mắt khẽ chớp. Lưng hơi tựa ra sau, tay dựa lên thành ghế, tựa hồ hiểu những gì tôi đã nói - tâm hơi dao động. Đúng vậy, anh thật sự muốn, thật sự rất muốn xem xem biểu hiện của nữ vương ngạo kiều kia sẽ ra sao nếu, giống như tôi nói, nước tan thành lửa.
Chính vì vậy, chớp nhoáng quyết định, làm theo cây đèn mở đường sẵn trên tay.
Và đây là tình hình hiện tại, dưới cái nhìn của nạn nhân.
Thúy Hồng, sau khi xác định chính mình không thể thoát khỏi lời đề nghị vừa hấp dẫn vừa chặt chém kia đành cắn răng chấp nhận. Một chữ đồng ý vừa thoát ra cũng là lúc cô một bước trở thành trợ lý không công cho Dương Lịch Hi trong hai tháng.
Hừ, sẽ chẳng có gì to tát nếu thật sự chỉ như thế. Đằng này....
Dương Lịch Hi thong thả đút tay vào túi quần, một thân tiêu sái, ngời ngời khí khái của bậc vương giả. Đang bước đi, Dương công tử đột nhiên xoay người lại, bình thản xen đĩnh đạc, khẽ ngoắc ngoắc tay gọi cái người đi chậm như rùa đằng sau tới.
Cái người đó, rất không may chính là Nguyễn Thị Thúy Hồng.
- Ngoắc cái gì mà ngoắc! "Thầy" không mau lại giúp tôi một tay đi, còn đứng đó mà bảo tôi đi làm sao nhanh hơn được hả?
Ngay lập tức, những kẻ đang mê mẩn ngắm nhìn con người phi phàm như Dương Lịch Hi liền liếc mắt, trừng trừng nhìn, vài tiếng quát:
- Thật không có lễ độ, đường đường là một sinh viên của trường Dương Đức lại dám ăn nói như thế với thầy hiệu trưởng!
Cô giật mình, há hốc mồm nghe mắng, không dám nói thêm lời nào.
Hừ, từ khi nào mấy người kia coi anh ta là thầy hiệu trưởng thế? Trước đây mỗi lần gặp là chỉ có kêu thét lên "oppa oppa" rồi chạy lại vây lấy, bây giờ còn dám lên giọng với lão nương sao? Hơn nữa Dương Lịch Hi chỉ tạm thời làm hiệu trưởng thêm ba tháng nữa thôi, mà đây vốn là trường của gia đình anh ta, thật sự là muốn tác oai tác oái như thế là cùng!
Grừ! Còn cái đống đồ đây nữa, muốn lão nương vác đến rục xương à! Ha, thực sự không biết làm trợ lý lại nhiều việc đến thế đấy!!!
Nguyễn Thị Thúy Hồng hạ giọng mắng, đem cả họ hàng, tổ tông nhà "lão hiệu trưởng" kia ra "cúng"! Cái miệng nhỏ đang bặm lại liền thả lỏng, ngạc nhiên cực độ. Đôi mắt nâu khói mở to, căng tròng ra hết cỡ, đầu oanh liệt nổ tung.
Dương Lịch Hi không biết khi nào đã bước đến gần, nhẹ nhàng và khoan thai, lại có nhu hòa, êm dịu đến bất ngờ. Thân ảnh cao lớn hơi cúi xuống, tay vòng ra sau lưng Thúy Hồng, với cầm lấy mấy cái túi cô đeo lộn xộn đằng sau. Nguyễn Thị Thúy Hồng trừng lớn mắt, cả người bất động, mạch máu cũng như đông lại, không thể chảy nữa. Vành tai đỏ lên, ngay cả cái cổ cũng trở nên hồng hồng, tim đập loạn bất chấp nhịp điệu. Cô cứng ngắc người, đứng như thế, cảm nhận cả hơi thở nóng ấm của người đối diện, khẽ thoáng qua tai. Bởi vì cúi xuống, lại muốn cầm lấy mấy cái túi nặng trịch nên Dương Lịch Hi trở nên gần sát với Thúy Hồng, gần đến nỗi nếu nhìn ở góc độ khác còn có thể tưởng tượng ra hai người đang hôn nhau. Cũng không thể trách được, tư thế này quá mức thân mật và ái muội. Ánh mắt của Dương Lịch Hi, đôi mắt đen dài dài, trông bây giờ thật dịu dàng và ôn nhu, tựa như chỉ cần nhìn vào thôi đã đủ tan chảy.
Nếu chỉ nhìn vào mà đã tan chảy thì cô gái gần như ở trong lòng anh ta kia chắc không còn nhận thức nữa rồi!
Còn không phải sao? Nguyễn Thị Thúy Hồng, căn bản đã không phân biệt được trời trăng mây gió gì được nữa!
Thật sự thì, khung cảnh ngọt ngào đầy lãng mạn như thế, ái muội như thế, tràn ngập ý vị như thế, như từ trong ngôn tình bước ra như thế, chính là những gì mà "biên kịch viên" mong muốn! Và cũng bởi quá mức ngọt ngào, đùng một cái, Nguyễn Thị Thúy Hồng liền bị biến thành mục tiêu xác định của toàn thể sinh viên thiên tài vốn rảnh rỗi của trường Dương Đức.
Ai, đã bao giờ nghe câu này chưa? Thiên tài toàn những kẻ lập dị. Do quá mức thông minh nên mới có những quan điểm khác người, cực kì dị hợm.
Rất không may, trường Dương Đức lại là nơi tập hợp nhiều nhất những kẻ như thế.
Chậc, ba chấm a.... Giờ thì mọi việc đã ra ngoài vòng kiểm soát rồi, Dương Lịch Hi hình như cũng hoàn thành vai trò của mình, tốt một cách.... ừm..... thái quá...
-Nơi này là....
-Trường đua ngựa.
Nếu muốn tâm hồn mình sôi động, dồn dập trong cơn hồi hộp, phấn khích đến cực điểm, không đâu thú vị hơn trường đua ngựa The Weekend.
Ngô Nữ Thục Nguyên ngay lập tức bị choáng ngợp bởi nơi này.
Những con tuấn mã khỏe mạnh thong thả đứng bên cạnh chủ nhân của nó. Hàng ngàn người đi lại tấp nập trong sân khán giả hòng kiếm một chỗ xem tốt. Bảng số màu xanh nhấp nháy trên cao, không khí tươi vui và đông đúc đến mức dồn sôi cả bụng. Ngay cả một nhân vật "tầm cỡ" như cô, bước vào đây liền trở thành một phần tử nhỏ nhoi, lọt thỏm giữa biển người như ong vỡ tổ.
Như thế này... Phải như thế này mới là trường đua ngựa chứ!
Thục Nguyên căng tròn mắt ra nhìn, thở ra một hơi.
-Cha mẹ ơi.....
Dương Tuấn nhếch môi cười nhìn con mèo nhỏ reo lên thích thú.
-Các bạn có thấy hồi hộp giống tôi không? - Tiếng của bình luận viên vang vọng trong trường đua ngựa rộng thênh thang vừa phát ra, lập tức cả trường đua liền vang dậy tiếng trả lời, vang dội như tiếng sấm rền, dội vào lồng ngực con người một cú phấn khích.
-Ha ha, hồi hộp cũng đúng thôi. Bởi chúng ta biết rõ, tại sao chúng ta lại có mặt ở đây và tại sao lại cảm thấy như thế này. Vào ngày hôm nay, tất cả các bạn, kể cả tôi sẽ được chứng kiến những viễn cảnh có thể làm nên lịch sử. Hơn hàng trăm các tay đua từ khắp thế giới tập trung về đây, thi đấu trong cuộc thi The Weekend quy mô toàn thế giới lần thứ ; và qua ba đợt thi đấu trong suốt mấy tuần vừa rồi, cuối cùng, chúng ta cũng có thể biết những tay đua vào vòng chung kết là ai. Trên tất cả, sau ngày hôm nay, Vua của bộ môn đua ngựa sẽ được tôn vinh thế giới!
Thục Nguyên hét lên một tiếng sảng khoái. Tiếng hét hòa vào biển người thành một bản âm dữ dội. Được rồi, giết chết cô đi! Nơi này quá mức tuyệt vời! Thục Nguyên cười rạng rỡ, hận không thể đập phá cái gì đó để thỏa sự kích động tột cùng. Những buồn bã sầu muộn liền lập tức tan như bong bóng xà phòng, nhường chỗ cho sự ham vui của một tính cách lập dị bị đè nén mấy ngày nay. Theo đuổi Lưu Thiên Vũ, cô đã phải cố gắng ra dáng một tiểu thư cao sang đài các, thùy mị nết na mà đè nén bản chất dị hợm của mình. Giờ phút này, nỗi đè nén bị giải tỏa, tính cách thật sự được bộc lộ, Thục Nguyên cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Đúng rồi! Phải thế chứ! Cô cực thích những nơi như thế này, mạnh mẽ, cá tính và đầy điên loạn. Thục Nguyên quay sang Dương Tuấn, cười đến mức muốn rách quai hàm ra. Cô cố nói thật lớn, để tiếng của mình không bị nhấn chìm giữa sự ồ ạt của không gian:
-Dương Tuấn, tôi thích nơi này!
Dương Tuấn đứng im bất động, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt say mê và mông lung nhìn.
Đúng thế. Cậu cũng thích chỗ này....
-Thục Nguyên.
-Gì?
-Sao chúng ta không tham gia cuộc thi này nhỉ?
Ô, tham gia?
-Ba tay đua lọt vào chung kết đang tiến lên vạch xuất phát cùng với người bạn đồng hành của họ. Sau ba hồi chuông, chung kết sẽ chính thức bắt đầu.
Tiếng bình luận viên lại vang lên, mở đầu một cuộc đua đầy mong đợi.
"Reng."
Tiếng chuông thứ nhất vang vọng. Ba tay đua gắt gao nhìn đường đua.
"Reng."
Tiếng chuông thứ hai vang vọng. Ba tay đua nắm chặt dây cương.
"Reng."
Tiếng chuông thứ ba vang vọng. Ba con tuấn mã lập tức xuất phát trong tiếng reo hò vỡ òa sau sự lẳng lặng nín thở của tất cả.
-Mới bắt đầu mà ba tay đua kiệt xuất của chúng ta đã bộc lộ rõ tài năng của mình rồi. Cả ba con tuấn mã phi với vận tốc ánh sáng xem chừng đều ngang ngửa nhau. Chà, thật khó đoán trước được ai sẽ là kẻ thắng cuộc phải..... Ô! Có thể tin không? Trên đường đua bỗng nhiên xuất hiện hai vị khách không mời bí ẩn!
Ba con ngựa màu xám-xám-đen phi thân với vận tốc ánh sáng, vụt qua lòng người một tiếng trống hồi hộp. Người ta mải chú tâm vào đó mà chẳng để ý đến "những vị khách không mời". Cho đến khi hai con ngựa màu trắng toát suýt sao đuổi kịp ba tay đua chính thì mới giật mình tròn mắt nhìn.
Hai tay đua mới xuất hiện, vận phục trang màu đen tuyền nhưng vẫn dễ nhận ra là một nam một nữ. Kĩ thuật cưỡi ngựa vô cùng thuần thục và điêu luyện, phóng như chớp trên đường đua. Ba tay đua kia không cam chịu bị vượt mặt, liền thúc ngựa tiến lên, dùng kinh nghiệm lão luyện của mình, "phi thân" nhanh như cắt. Khán giả vốn dĩ đã hồi hộp, bây giờ lại càng hồi hộp hơn. Những con tuấn mã vượt qua chướng ngại vật một cách suôn sẻ và dễ dàng, dường như chẳng có gì làm khó được họ. Đánh cua, vượt rào, băng băng chạy như lướt trên đường đua nhưng chẳng ai vượt nổi hai con ngựa màu trắng toát phi song song nhau. Khán giả reo hò phấn khích. Ban tổ chức cuộc đua lập tức phái người kiểm tra xem ai là người cưỡi hai con ngựa trắng kia. Những người giám sát liên tục tuýt còi, thậm chí nói trên mic, yêu cầu "vị khách không mời" dừng lại và bước ra khỏi cuộc đua. "Hai vị khách không mời" vẫn thản nhiên cưỡi ngựa, băng băng trên đường đua, chẳng đếm xỉa gì đến những lời cảnh báo, yêu cầu kia. Tư thế phi phàm như tiên giáng trần, bình thản mà tuyệt đẹp.
Khán giả càng ngày càng thấy thú vị, reo hò mãi không thôi. Bình luận viên cũng không làm chủ được tình yêu say mê dành cho đua ngựa đích thực, liên tục bình luận và đánh giá. Không khí mỗi lúc mỗi sôi động và nghẹt thở.
Hết cách, giám sát viên phải cưỡi ngựa, đứng ngay tại đích, cản trở để yêu cầu dừng lại. Ba tay đua kia dừng ngay lại những hai con ngựa màu trắng vẫn phi điên cuồng, bất chấp một "rào người" đứng chắn ngay tại vạch đích. Giống như là không chịu từ bỏ và quyết định sẽ tiếp tục tiến lên, mặc kệ sẽ có thể đâm vào "hàng rào chắn" kia.
Khán giả bắt đầu thấy hoảng loạn. Bình luận viên cũng căng mắt hồi hộp dõi theo.
-Các vị. Không lẽ những tay đua cừ khôi của chúng ta định đâm vào giám sát viên thật sự?
Hai con ngựa phóng đến, nhanh như điện, vốn dĩ là sẽ đâm vào "rào chắn" nhưng lại không làm điều đó.
Hai bóng người ngựa màu đen trắng hòa lẫn, phi đến, thực hiện cú nhảy vụt lên cao, vượt qua đầu những người giám sát, phi phàm như thần thánh.
Tất cả tròn mắt nhìn, không dám tin là thật.
"Hàng rào chắn" đứng đó, ngơ ngẩn nhìn, buông lơi cả chiếc còi, cầu mong chính mình đang nằm mơ.
-Không thể tin nổi. Họ - những tay đua trong lịch sử đã làm điều tưởng như không tưởng được. Thật tuyệt vời!!!!
Tiếng bình luận viên đánh thức tất cả khỏi trạng thái mộng mị. Ai nấy tỉnh dậy liền reo lên, hò hét, hận không thể chạy đến ôm thấy những "tay đua lịch sử đó".
Nhưng đến khi nhận ra thì đã chẳng thấy họ đâu. Hai con ngựa màu trắng đứng thong thả gặm cỏ, tay đua lại biến mất dạng. Bí ẩn và khó tin như khi họ xuất hiện....
~_~
Dương Tuấn ném vào lòng Ngô Nữ Thục Nguyên một lon bia. Sau đó ngồi xuống bên cạnh rồi tự mình bật nắp lon, tu một hơi ừng ực.
-Thật tuyệt! Chưa bao giờ tôi cảm thấy vui như thế này. Cảm ơn cậu, Dương Tuấn!
Thục Nguyên mỉm cười, tay vân vê lon bia nhìn xa xa.
Dương Tuấn im lặng nhìn theo đôi mắt cô nhưng cũng không rõ mình đang nhìn cái gì. Có lẽ là trường đua ngựa thấp thoáng xa xa. Có lẽ là bóng hai con ngựa màu trắng mà mình vừa cưỡi xa xa. Hay cũng có lẽ là ánh mặt trời tà tà phía tây.
-Thục Nguyên.
-Ừm?
-Tôi thích em.
-Tôi không quan tâm.
Thục Nguyên thờ ơ và lãnh đạm, đôi mắt vẫn nhìn xa xăm.
Dương Tuấn cười khẩy nhìn con mèo nhỏ đáng yêu mà nhẫn tâm.
-Vẫn yêu hắn sao?
-Yêu đến mức không dứt ra nổi.
-Thật trớ trêu. Sao tôi lại thích một người độc ác như em chứ?
-Đúng vậy. Sao lại như thế chứ?
Thục Nguyên lặng lẽ thở dài. Sao cô lại thích Lưu Thiên Vũ chứ? Sao cô cứ cố gắng mà Lưu Thiên Vũ vẫn sắt đá như thế chứ?
Lạnh đến thấu xương.
-Lưu Thiên Vũ thật quá ngốc nghếch.
-Đàn ông đều là một lũ ngốc.
-Thế sao em không cho tôi một cơ hội đi. Kẻ Sát Nhân sẽ không sống cùng một kẻ ngốc đến mức không rõ tình cảm của mình như Lưu Thiên Vũ phải không?
Thục Nguyên nhìn Dương Tuấn. Đôi mắt long lanh, hút hồn, tựa hiền dịu như làn nước mùa thu, mà thực ra là lãnh đạm đến đáng sợ. Cô cười. Cười người trước mặt và tự cười chính mình.
-Đúng vậy. Sao tôi lại sống với một kẻ ngu ngốc như thế?
-.....
Làn nước dợn hơi hanh nhẹ của nắng.
-Là vì tôi yêu anh ta. Còn tha thiết hơn tình cảm của cậu đối với tôi. Hiểu không?
Biển tình như một lỗ xoáy, có thể hút tất cả vào đó, nhấn chìm đến chết, hoặc đưa họ đến nơi tốt đẹp hơn. Vì thế, chẳng ai đoán trước được điều gì cả. Bởi đã bị hút vào đó thì chỉ có thể chờ bàn tay của số phận quyết định....
Thục Nguyên đứng dậy, phủi đi bụi dính trên quần, quay lưng bước đi.
Dương Tuấn ngồi một hồi, thở dài, sau đó đứng dậy đi theo.
Giống như Ngô Nữ Thục Nguyên, cậu cũng rơi vào hố xoáy biển tình rồi, không thoát nổi.
Haizz.... Như thế này thì đành chờ thời cơ mà hối lộ thần số mệnh để được đến một nơi tốt đẹp thôi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Note: Àn-nhông ~ Bởi vì sắp tới hồi gay cấn nên khởi động bằng ngoại truyện đi ha.... Ừm... Nói trước là sẽ hơi bị lãng đó....
Màn 1.
Nguyễn Thị Thúy Hồng, xuất thân từ một gia đình có truyền thống hiếu học, coi trọng học vấn, vô cùng danh giá. Truyền từ đời này sang đời khác, Nguyễn Gia đều và chỉ sinh quý tử - tất nhiên là làm quan lớn rồi, không phẩm này phẩm nọ thì cũng giáo sư tiến sĩ, thiên hướng tư tưởng thì không cần nói cũng có thể hình dung ra. Nhưng lạ lùng thay, tới đời này, Nguyễn phu nhân không biết vì lí do gì, một ngày đẹp trời liền bất tỉnh nhân sự, một tuần sau thì có thai, hơn chín tháng thì sinh ra một... con nhóc!
Con nhóc đó, bất ngờ trở thành tâm điểm chú ý của dòng họ, dưới vô vàn ánh mắt chăm chú theo dõi mà lớn lên, khỏe mạnh, bình thường, hạnh phúc, quyết định kế nghiệp ông cha, đeo đuổi con đường tri thức....
Lưu Thiên Vũ nghe xong liền phản biện:
- Bịa đặt! Làm thế nào lại có chuyện như vậy được ?
- Cái gì mà không thể có? Đều là thật đó!
- Hừ, cứ cho là thật, chi tiết cuối cùng lại quá phi lý.
- .... - Cái này....
- Cái gì mà "con đường tri thức"? Là "con đường ngôn tình" thì có!
- ....
Xóa xóa....
E hèm, thật ra thì.... Nguyễn Thị Thúy Hồng lớn lên, khỏe mạnh thì có khỏe mạnh, thông minh thì có thông minh, xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng tư tưởng thì lại lấy tiền làm gốc, tri thức làm cành, còn ngôn tình chính là thân cây! Vì vậy, Thúy Hồng, sống thì cứ sống, học thì cứ học, thiên tài thì cứ thiên tài, trở về cuộc sống đời thường thì ngay lập tức sẽ dính lấy ngôn tình, một phút cũng không tha!
- Hừ! Có một con tác giả như ngươi quả là thảm họa của nhân loại.
- ....
Thục Nguyên đứng bên cạnh nhìn tôi bằng ánh mắt đồng cảm. Tôi dùng ánh mắt kiểu như "quen rồi" để đáp lại.
- Ai, nói tóm lại, Nguyễn Thị Thúy Hồng là như vậy, lúc nào cũng nói Thục Nguyên quỷ dị nhưng chính mình lại quỷ dị chẳng kém. Thục Nguyên nhỉ ?
- Đúng vậy, đúng vậy! Đã thế, chúng ta phải cho nó biết, thế nào là "bất ngờ"...
- Thôi ngay, Thục Nguyên! Cô còn muốn cùng hội cùng thuyền với tên kia làm gì? Không còn chuyện gì làm à?
- A A... Tiểu Vũ... A... Em biết rồi... Đau...
Thôi thôi hạ màn tại đây. Màn đầu đơn giản chỉ muốn giới thiệu như vậy thôi. Còn phải để đôi phu thê kia có chút riêng tư nữa.....
Màn 2
Đứng ngoài. Ôm cửa. Nhìn vào trong. Im lặng.
Suỵt suỵt, đừng làm ồn! Bên trong đang có chiến tranh lạnh. Gì... Giữa ai ấy hả? Hừ, còn có thể giữa ai nữa? Tất nhiên là giữa Nguyễn Thị Thúy Hồng và Dương Lịch Hi - hai nhân vật nổi có tiếng ở ngôi trường kì cục mang tên Dương Đức này rồi!
Hai kẻ, một quân vương, một nữ vương, ngồi đối diện nhau, thẳng lưng, bình thản, lãnh tâm, lãnh thần. Trong căn phòng im lặng la liệt mùi thuốc súng, mà ánh mắt thản nhiên nhìn nhau như thăm dò kia, vừa đáng sợ vừa khó đoán, vừa vặn lại tuyệt mĩ. Cuối cùng, qua biết bao nhiêu nén nhan, nữ vương mới cất tiếng trước, nổ phát súng đầu tiên :
- Điều kiện?
- Trợ lý. 2 tháng.
- Trợ lý? Không công?
- Đúng vậy.
- Bắt ép. 1 tháng.
- 2 tháng.
- .....
Kẻ ngoài nhìn vào lần lượt lau tầng mồ hôi mỏng, tiếp tục theo dõi cuộc chiến.
- 1.
- 2.
- Ép người.
- Hoàn toàn hợp lý.
Nữ vương khẽ hừ giọng, mi hơi nhăn, quân vương nghiêm nghị, tầm nhìn trực diện. Họ cứ như vậy duy trì bầu không khí im lặng trong khi Ngô Nữ Thục Nguyên đã muốn xông vào tự tay cào nát mặt chính hai kẻ kia.
- 1.
- 2.
- .....
Grừ! Rốt cuộc họ đang nói về cái quần gì thế???
- Trả giá cuối cùng: 2 tháng.
- Sao có thể?
- Hoàn toàn có thể!
- "Thầy".... 1 tháng thôi!
- Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Là 2 tháng! Không đổi được!
- "Thầy" đang muốn dồn tôi đến chân tường sao?
- Ngay từ đầu cô đã ở chân tường rồi! Điều kiện 2 tháng. Có chấp nhận hay không?
- Cái gì? Dương Lịch Hi! Anh.... Anh nghĩ là mình hoàn toàn có quyền nắm trong tay sự kiểm soát tuyệt đối với tôi sao? Lại còn hai tháng nữa? Hai tháng? Anh muốn bắt tôi làm trợ lý không công suốt hai tháng trời sao? Oa, Dương Lịch Hi, anh quá lắm rồi đó nha!
Nữ vương không thể giữ được bình tĩnh cùng "lễ độ" nữa mà bùng nổ, đứng phắt dậy, ngón tay ngọc ngà run run chỉ vào mặt quân vương, phẫn nộ hét. Quân vương dường như cũng tháo kíp, mìn nổ hoàn toàn mà vùng lên cãi ngay lại. Thoáng chốc, súng đạn bắn nổ khắp nơi, bom lần lượt nổ oanh làm tim Thục Nguyên run nhè nhẹ...
- Cô nói ai tàn nhẫn? Nguyễn Thị Thúy Hồng! Là cô gây ra chuyện, chọc giận lão giáo sư khó tính, giờ chạy đến đây yêu cầu sự giúp đỡ của tôi vì bị triệu tập họp phụ huynh, tôi muốn giúp hay không, điều kiện thế nào là quyền của tôi, có thể gọi là tàn nhẫn ư? Hơn nữa chỉ đưa ra điều kiện trợ lý trong hai tháng, không phải là vô cùng hời cho cô sao?
- Hời cái đầu anh! Giúp đỡ là phải giúp tới cùng, ai lại đưa ra điều kiện như đồ đạo đức giả anh? Hai tháng nhìn thì tưởng ngắn nhưng thực sự không ngắn đâu a! Ai mà biết anh muốn sai vặt tôi như thế nào trong suốt hai tháng điều kiện đó? Không chừng cuối cùng còn đưa tới một kết quả....
- Này này Nguyễn Thị Thúy Hồng! Cô có thôi suy diễn lung tung hay không thì bảo? Cô nghĩ tôi là hạng người như vậy sao? Mục đích của tôi rất đơn giản. Trợ lý của tôi đang trong thời gian nghỉ phép nên tôi cần người thay thế. Không phải cô gặp khó khăn sao? Cô có chấp nhận điều kiện không? Nếu không thì mời tự xử lý!
- Anh....
- ......
- ......
- Như vậy là....
- ......
- Không đồng ý?
- ......
- Được rồi, coi như chấm dứt....
- Khoan khoan.... - Thúy Hồng nghe Dương Lịch Hi muốn chấm dứt điều kiện liền kêu lên. Ai, thật sự thì tình hình lúc này quá mức quẫn bách mà! Đề nghị cùng điều kiện kia tuy khó chấp nhận nhưng cũng thật hấp dẫn. Nếu cô đồng ý thì anh ta sẽ xử lý giúp vụ chuyện cô trêu chọc lão đầu hói đến mức phải bỏ dạy. Hừ, cơ hội ngàn năm có một, nếu bỏ qua thì đúng là ngu ngốc không chịu nổi! Tự trọng cái khỉ gì, kiêu ngạo cái quái gì giờ cũng không quan trọng bằng cơn thịnh nộ của onii-chan a! Đôi con ngươi màu nâu khói khẽ đảo vòng quanh, suy nghĩ chớp nhoáng trong một phút rồi lập tức đưa ra quyết định, nắm lấy thời cơ. - Tôi đồng ý. Hai tháng làm trợ lý không công đổi lấy sự bỏ qua của lão đầu hói kia.
Đồng ý thì đồng ý. Có điều, sao cứ thấy lành lạnh sống lưng là thế nào nhỉ?
Khóe môi quân vương vừa mới nằm im giờ đã kéo ra, nhếch lên một đường vừa quái dị vừa kinh hỉ. Những ngón tay bạc theo thói quen đưa lên, vuốt vuốt, cào nhè nhẹ những sợi tóc màu đỏ thẫm, bộ dáng vừa ngạo nghễ vừa đắc ý, nhìn thế nào cũng không ra hiệu trưởng trường đại học. Đôi mắt sắc lẻm như dao, ranh mãnh như cáo, nhưng cao cao tại thượng và đẹp đến lạ kì. Đồng tử đen láy hiện lên mênh mang hình ảnh một cô gái kiêu ngạo thoáng ngây người ra, tạo ảo giác cô ta đang dần lọt thỏm, rơi vào cái hố sâu không thấy đáy. Mắt khẽ chớp, môi lại nhếch, thong thả phun ra từng chữ.
- Giao dịch hoàn tất.
Màn 3
- Aaaa........
- Thục Nguyên! Mi mau ra đây cho lão nương! Ngô Nữ Thục Nguyên! Mi mau mau bước ra đây!
- Có chuyện gì?
- Lưu Thiên Vũ! Con nhỏ kia đâu, mau giao ra đây cho tôi!
- Ngô Nữ Thục Nguyên ấy à? - Lưu Thiên Vũ nâng mi, nét mặt lạnh lùng không đổi một tia, quét mắt lia đến bên trong nhà rồi nghiêng người để chủ nhân của những cú đập cửa dữ dội vừa rồi đi vào, nhàn nhạt đứng ngoài xem kịch. Nguyễn Thị Thúy Hồng mặt đỏ bừng, tay nắm chặt, dây thần kinh nóng đến muốn tan chảy trong giận dữ. Trong khi đó, "mục tiêu" cần tìm thì đang run rẩy sợ hãi, quỳ nép sau ghế sô pha, căn bản biết rõ kết cục của mình thế nào nếu để hung thần kia nắm đầu được. Quả nhiên, Thúy Hồng tìm ra ngay, túm lấy áo con mồi đem ra pháp trường, hai mắt trừng lớn làm Thục Nguyên chưa nhìn thấy dây treo cổ đã lập tức khóc lóc cầu xin!
- Ô... Ô.... Thúy Hồng đại nhân, mọi chuyện không giống như đại nhân nghĩ đâu.....
- Cái gì mà không giống? Mi.... Mi rõ ràng đã biết trước! Là mi và con nhỏ kia lên kế hoạch giăng bẫy hại ta phải không???
- Không có! Tiểu nhân không liên quan gì đến chuyện này! Mọi chuyện đều do con nhỏ kia một tay dàn xếp.... Ô.... Đại nhân phải xét lại cho kĩ càng!
Tôi trốn trong tủ, nghe thấy thế liền tung ra, nhảy dựng lên hét:
- Ngụy tạo! Mọi ý tưởng đều do ngươi một tay vẽ ra, sau đó đem đến bảo ta thực hiện! Ngô Nữ Thục Nguyên! Ngươi không thể đổ hết lên cho ta!
- Ta không ngụy tạo! Còn không phải ngươi bày ra câu đầu tiên rồi bảo ta vẽ những câu tiếp theo trong khi ngươi mài mực, chuẩn bị giấy sao?
- Này, Ngô Nữ Thục Nguyên! Tất cả đều do ngươi rủ rê, lôi kéo ta vào con đường tội lỗi, ta căn bản cũng là kẻ bị hại....
- Ngươi.... Hai ngươi..... Vậy ra hai ngươi thật sự..... thật sự bày trò hại ta.....
Oa, Nguyễn Thị Thúy Hồng tức giận thật sự trông thật đáng sợ! Oa, không thể đùa được đâu a! Giống như là quỷ vậy đó! Tôi và Thục Nguyên không dám hé răng nửa lời, ôm nhau thành một đống, run rẩy nhìn hung thần đang bùng nổ.
- Các ngươi.... Thật đáng giận! Các ngươi có biết đã làm gì với ta không hả??? Ôi... Tức chết mất! Cái lũ ngốc nghếch đáng ghét các ngươi!
Ừm.... Chính xác thì.... Bọn tôi đã làm một việc không thể tha thứ.
Để đẩy nhanh "tiến độ" giữa cặp đôi nước và lửa, tôi và Ngô Nữ Thục Nguyên đã chạy đến xúi giục Dương Lịch Hi giúp đỡ Thúy Hồng thoát khỏi kiếp nạn với lão giáo sư hói đầu, đổi lại là cái điều kiện là trợ lý quái đản kia.
- Quái đản a? Không quái đản đâu. Dương Lịch Hi, cậu nghĩ thử mà xem. Một con nhỏ kiêu ngạo, nữ vương như thế, tư tưởng tôn sùng ngôn tình một cái kinh khủng như thế, khi mà trở thành trợ lý của cậu, tiếp theo sẽ thế nào?
Dương Lịch Hi vừa khẳng định vừa thấy tò mò mà nói:
- Chắc chắn bất mãn khi bị coi là cấp dưới. Nhưng như thế cũng chả thú vị gì lắm.
Tôi che miệng cười.
- Vấn đề không nằm ở đó a. Nữ vương như nhỏ ta sớm đã không xem cậu lọt vào mắt rồi, hai người gặp nhau cứ như nước với lửa, giờ đùng một cái lại càng dính vào nhau thêm, đến cuối cùng, cậu có nghĩ điều kì diệu sẽ xảy ra không? Cậu không tò mò sao?
- Cái gì kì diệu? - Dương Lịch Hi càng thấy tò mò xen hưng phấn, kìm nén kích động. Bản tính của lửa tuy là nóng hừng hực nhưng luôn không thể kìm nổi trí tò mò với cái mới, với chiếc hộp bí mật thế nên đã rất nhanh muốn lật tung đáy hộp lên xem có cái gì. Tôi lại cười, một cách bí hiểm.
- Nước sẽ tan thành lửa. Điều không thể sẽ trở thành một điều có thể. Cậu có muốn xem xem như thế nào không? Đến cuối cùng ấy, liệu nước có thể tan thành, lửa?
Đôi mắt khẽ chớp. Lưng hơi tựa ra sau, tay dựa lên thành ghế, tựa hồ hiểu những gì tôi đã nói - tâm hơi dao động. Đúng vậy, anh thật sự muốn, thật sự rất muốn xem xem biểu hiện của nữ vương ngạo kiều kia sẽ ra sao nếu, giống như tôi nói, nước tan thành lửa.
Chính vì vậy, chớp nhoáng quyết định, làm theo cây đèn mở đường sẵn trên tay.
Và đây là tình hình hiện tại, dưới cái nhìn của nạn nhân.
Thúy Hồng, sau khi xác định chính mình không thể thoát khỏi lời đề nghị vừa hấp dẫn vừa chặt chém kia đành cắn răng chấp nhận. Một chữ đồng ý vừa thoát ra cũng là lúc cô một bước trở thành trợ lý không công cho Dương Lịch Hi trong hai tháng.
Hừ, sẽ chẳng có gì to tát nếu thật sự chỉ như thế. Đằng này....
Dương Lịch Hi thong thả đút tay vào túi quần, một thân tiêu sái, ngời ngời khí khái của bậc vương giả. Đang bước đi, Dương công tử đột nhiên xoay người lại, bình thản xen đĩnh đạc, khẽ ngoắc ngoắc tay gọi cái người đi chậm như rùa đằng sau tới.
Cái người đó, rất không may chính là Nguyễn Thị Thúy Hồng.
- Ngoắc cái gì mà ngoắc! "Thầy" không mau lại giúp tôi một tay đi, còn đứng đó mà bảo tôi đi làm sao nhanh hơn được hả?
Ngay lập tức, những kẻ đang mê mẩn ngắm nhìn con người phi phàm như Dương Lịch Hi liền liếc mắt, trừng trừng nhìn, vài tiếng quát:
- Thật không có lễ độ, đường đường là một sinh viên của trường Dương Đức lại dám ăn nói như thế với thầy hiệu trưởng!
Cô giật mình, há hốc mồm nghe mắng, không dám nói thêm lời nào.
Hừ, từ khi nào mấy người kia coi anh ta là thầy hiệu trưởng thế? Trước đây mỗi lần gặp là chỉ có kêu thét lên "oppa oppa" rồi chạy lại vây lấy, bây giờ còn dám lên giọng với lão nương sao? Hơn nữa Dương Lịch Hi chỉ tạm thời làm hiệu trưởng thêm ba tháng nữa thôi, mà đây vốn là trường của gia đình anh ta, thật sự là muốn tác oai tác oái như thế là cùng!
Grừ! Còn cái đống đồ đây nữa, muốn lão nương vác đến rục xương à! Ha, thực sự không biết làm trợ lý lại nhiều việc đến thế đấy!!!
Nguyễn Thị Thúy Hồng hạ giọng mắng, đem cả họ hàng, tổ tông nhà "lão hiệu trưởng" kia ra "cúng"! Cái miệng nhỏ đang bặm lại liền thả lỏng, ngạc nhiên cực độ. Đôi mắt nâu khói mở to, căng tròng ra hết cỡ, đầu oanh liệt nổ tung.
Dương Lịch Hi không biết khi nào đã bước đến gần, nhẹ nhàng và khoan thai, lại có nhu hòa, êm dịu đến bất ngờ. Thân ảnh cao lớn hơi cúi xuống, tay vòng ra sau lưng Thúy Hồng, với cầm lấy mấy cái túi cô đeo lộn xộn đằng sau. Nguyễn Thị Thúy Hồng trừng lớn mắt, cả người bất động, mạch máu cũng như đông lại, không thể chảy nữa. Vành tai đỏ lên, ngay cả cái cổ cũng trở nên hồng hồng, tim đập loạn bất chấp nhịp điệu. Cô cứng ngắc người, đứng như thế, cảm nhận cả hơi thở nóng ấm của người đối diện, khẽ thoáng qua tai. Bởi vì cúi xuống, lại muốn cầm lấy mấy cái túi nặng trịch nên Dương Lịch Hi trở nên gần sát với Thúy Hồng, gần đến nỗi nếu nhìn ở góc độ khác còn có thể tưởng tượng ra hai người đang hôn nhau. Cũng không thể trách được, tư thế này quá mức thân mật và ái muội. Ánh mắt của Dương Lịch Hi, đôi mắt đen dài dài, trông bây giờ thật dịu dàng và ôn nhu, tựa như chỉ cần nhìn vào thôi đã đủ tan chảy.
Nếu chỉ nhìn vào mà đã tan chảy thì cô gái gần như ở trong lòng anh ta kia chắc không còn nhận thức nữa rồi!
Còn không phải sao? Nguyễn Thị Thúy Hồng, căn bản đã không phân biệt được trời trăng mây gió gì được nữa!
Thật sự thì, khung cảnh ngọt ngào đầy lãng mạn như thế, ái muội như thế, tràn ngập ý vị như thế, như từ trong ngôn tình bước ra như thế, chính là những gì mà "biên kịch viên" mong muốn! Và cũng bởi quá mức ngọt ngào, đùng một cái, Nguyễn Thị Thúy Hồng liền bị biến thành mục tiêu xác định của toàn thể sinh viên thiên tài vốn rảnh rỗi của trường Dương Đức.
Ai, đã bao giờ nghe câu này chưa? Thiên tài toàn những kẻ lập dị. Do quá mức thông minh nên mới có những quan điểm khác người, cực kì dị hợm.
Rất không may, trường Dương Đức lại là nơi tập hợp nhiều nhất những kẻ như thế.
Chậc, ba chấm a.... Giờ thì mọi việc đã ra ngoài vòng kiểm soát rồi, Dương Lịch Hi hình như cũng hoàn thành vai trò của mình, tốt một cách.... ừm..... thái quá...