Lưu Thiên Vũ ngồi trong phòng, thần nhãn lãnh tĩnh không gợn sóng, chăm chú xem bảng số liệu trên máy tính, tay trái cầm gõ gõ nhè nhẹ trên mặt bàn, tay phải cầm hờ tập tài liệu. Xấp giấy trắng quen thuộc in hàng tá chữ, kẻ khác không hiểu sẽ không biết tại sao nó có thể khiến người người chú tâm vào mỗi ngày. Quên luôn giờ giấc, quên luôn bản thân, lâu ngày sinh bệnh công việc.
Lưu Thiên Vũ chạy trốn, không muốn gặp mặt Ngô Nữ Thục Nguyên là vì bức bối trong lòng kia, và cũng vì muốn mắc cái "bệnh công việc" đó để quên đi những gì xung quanh, để ép buộc bản thân ngừng nghĩ về một hình bóng.
Đúng vậy, đây coi như cũng là một dạng ngược đãi bản thân.
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy anh thực sự quá chú tâm vào công việc, nhà cũng không về, hoặc nếu về cũng là lúc ai cũng đã ngủ, chỉ để thay một bộ quần áo rồi lại đến công ty. Phong thái quá đỗi bình tĩnh, lạnh lùng và nghiêm túc, cứ như một cái máy, không biết đến từ cảm xúc viết như thế nào.
Đúng vậy, quá đỗi thanh thuần và lạnh lẽo. Đôi mắt kia, cứ như một cái hố không đáy,dù rằng nhìn vào thì không thể rời mắt nhưng cũng chẳng thể nào biết nó ánh lên những tia sáng gì.
Tuy nhiên đó là suy nghĩ của những người bình thường.
Kẻ có bản chất tinh tế và nhạy cảm sẽ nhận ra, đôi mắt chẳng phải là đang lãnh tĩnh không gợn sóng gì. Nhầm to, ánh nhìn nghiêm túc và vô định đó là đang che dấu chính mình!
Phải, là che dấu chính mình, che dấu một tâm trạng, che dấu một kiểu cảm xúc, che đậy tất cả suy nghĩ trong đầu - những thứ dường như không thể để cho kẻ khác nhìn thấy được. Và cũng có thể là một kiểu chạy trốn. Người bình thường sẽ không thể nhận ra, bởi Lưu Thiên Vũ được nỗi đau rèn luyện trở thành một kẻ che đậy cảm xúc quá đỗi xuất sắc. Chẳng ai có thể biết sâu thẳm trong trái tim kia đang cảm thấy như thế nào, trừ khi đôi môi bạc tình tự động thổ lộ hết thảy......
- Lưu Tổng, chúng tôi về trước đây. Anh cũng nên về sớm đi, dự án đã sắp hoàn thành xong rồi. - Nghiêm trợ lý thu dọn tài liệu, chào một tiếng rồi đi về luôn. Chuyện này cũng chả có gì mới mẻ, lúc nào mà Lưu Thiên Vũ chẳng vùi đầu vào công việc?.......
Chờ cho đến khi tất cả mọi người tan ca đi về nhà, Lưu Thiên Vũ mới buông xấp giấy mình giữ khư khư trên tay xuống, ngả đầu ra sau ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Lòng bàn tay chảy mồ hôi, ướt đẫm.
Kì thực, nói là làm việc, anh thế mà chẳng thể mang cái gì vào đầu óc trống rỗng, lại càng không thể suy nghĩ. Xấp giấy tuy là cầm trên tay nhưng lại thoắt ẩn thoắt hiện, giống như đang trong sương mù, cái gì cũng không rõ ràng.
Lưu Thiên Vũ lại chậm rãi mở mắt ra, hơi nhìn tờ giấy trắng trên bàn chằng chịt những nét vẽ loạn xạ, chữ không ra chữ, hình không ra hình, sau đó vươn tay vò nát, vứt vào thùng rác - nơi đầy ắp những tờ giấy như vậy.
Mấy ngày không gặp, hình bóng kia lúc nào cũng chực sẵn mà ùa ra trong trí óc.
Thật sự, có quên cũng không được.
Lưu Thiên Vũ buồn cười nghĩ.
Chưa có gì với nhau mà mới mấy ngày đã thành cái dạng này, nếu sau này có biến, mấy năm trời không trông thấy thì chẳng thể tưởng tượng nổi nó sẽ phát triển thành cái dạng gì. Được rồi, đến lúc này anh đúng là chỉ có thể vô lực thừa nhận, mình đã để người con gái kia ảnh hưởng quá nhiều vào cuộc sống của chính bản thân.
Cơn hốt hoảng qua đi rồi tới cơn giận dữ, cơn giận dữ qua đi rồi tới cơn đau khổ, cơn đau khổ qua đi rồi chỉ còn lại sợ hãi tràn ngập.
Anh sợ rằng mình sẽ rơi vào bẫy tình một lần nữa.
Anh không hiểu rõ tình yêu nhiều lắm nhưng con tim vốn đã trải qua đau khổ tự biết với lòng mình rằng, sự việc đã bắt đầu nghiêm trọng.
Kể cả Vương Mỹ Anh cũng chưa từng khiến Thiên Vũ cảm thấy nhiều cảm giác đến như vậy.
Rung động có, yêu thương có, quý mến có, hờn giận có, buồn bực có, thậm chí còn có nỗi sợ hãi tuy vô hình nhưng cực kì lợi hại khiến cho Lưu Thiên Vũ trở nên cảnh giác cao độ, lúc nào cũng phải trừng mắt, giương kiếm đối phó......
.... với kẻ địch thậm chí mình còn không biết mặt, ở đâu và hiện diện như thế nào.
Miên man suy nghĩ, càng suy nghĩ càng thấy trống rỗng. Mấy ngày nay, Lưu Thiên Vũ đã quá mệt mỏi để nổi giận hay như thế nào nữa rồi. Đầu óc thậm chí còn lười đến mức không muốn định hình bất cứ thứ gì, ngoại trừ hình bóng cứ vô thức lặp đi lặp lại trong tâm trí.
Bất chợt điện thoại rung lên.
- Vâng, Tổng Quản ạ.
- "Lưu Thiên Vũ, sao giờ này con chưa về? Cũng đã mấy ngày rồi con không có mặt ở nhà, ta gọi thế nào cũng chẳng được!"
Thật có lỗi. Chạy trốn luôn luôn làm ảnh hưởng đến người khác.
- Con bận chút việc......
- "Dù là việc gì cũng phải chú ý đến sức khỏe chứ! Đứa nhỏ ngốc này..... Ta mặc kệ là việc gì, con mau về đi. Con chưa ăn tối đúng không?"
- Đã ăn rồi.
- "Chắc lại là mấy bữa ăn qua loa bên ngoài chứ gì? Mặc kệ, con mau về đi, ta nấu cơm. Ta muốn tận mắt nhìn thấy con ăn cơm và khỏe mạnh bình thường. Lưu Thiên Vũ ,con phải biết chăm sóc bản thân mình."
- Vâng, con về ngay đây.
Đành vậy. Dù có gặp nhau hay không, dù muốn trốn tránh thế nào, Tổng Quản lo như vậy, không thể nào không về nhà.
Lưu Thiên Vũ nhẹ đặt cái bút máy xuống bàn, cầm lấy chiếc chìa khóa xe. Cảm giác lành lạnh của kim loại chạm nhẹ vào lòng bàn tay nóng hổi, trong khi những đầu ngón tay vẫn lạnh buốt giá.
Anh chẳng thể nghĩ thêm gì nữa rồi, đành mặc kệ vậy.
Về thôi.
Cuối cùng cũng rời khỏi bàn làm việc, đứng dậy, đi về nơi mình đã tận lực trốn tránh.
Không phải không sợ, không phải không căng thẳng, cũng không phải đã có thể làm rõ ràng mọi chuyện.
Mà là quá mệt mỏi để làm bất cứ thứ gì.
Và cũng quá mệt mỏi đã xác định rõ cái gì.
Có lẽ đúng như lời Dương Lịch Hi nói.
Lưu Thiên Vũ, luôn luôn cần thêm thời gian hơn, so với một người bình thường.
...... Chiếc xe màu bạc độc nhất vô nhị thong thả băng băng trên đường. Ừm, là thong thả, không phải là vận tốc lướt nhanh như mũi tên mà ngạo mạn vụt đi, không thèm quay đầu lại nhìn một cái. Bởi vì "thong thả", chiếc xe chầm chậm lăn đi, con đường như dài thêm ra, cảnh vật như trải rộng hơn. Tuy nói đã sống ở đây đủ lâu để coi nó là quê hương, nhưng chưa bao giờ, đôi mắt sâu thẳm kia được dịp dừng lại ở nơi cảnh vật, ngắm nhìn một chút. Chiếc xe màu bạc có thể đã lướt qua con đường này không biết bao nhiêu lần, nhưng đôi mắt kia thì chính là lần đầu tiên, lướt qua bức tranh muôn màu bên cạnh.
Cuối cùng, Lưu Thiên Vũ cũng chạm đến câu hỏi mà anh-nên-tự-hỏi-từ-lâu-lắm-rồi.
Quãng thời gian kia, anh đã làm gì với bản thân mình vậy?
Rời đi, bỏ lại mảnh đất chôn cùng đau thương ấy, đến nơi xa lạ này, ép buộc bản thân, ngừng lại tưởng niệm quá khứ. Để rồi bây giờ, khi đột nhiên nhận ra, Lưu Thiên Vũ thực không hiểu nổi, chính mình đã như thế nào mà khiến bản thân thay đổi như vậy. Từ bản chất, đến con tim, từ quan niệm, đến lý trí. Tất cả, đều thay đổi..... kia chẳng phải Ngô Nữ Thục Nguyên sao......
Thuận theo phản xạ nhanh, chân đạp phanh gấp lại. Không phải vì đã đến nhà hay hồi hộp hay căng thẳng khi sắp gặp người kia, mà là, ngạc nhiên tột độ.
Người kia, vì cái gì, người kia......
Đôi mắt phượng vốn sâu không đáy giờ bàng hoàng mở to hết cỡ.
Đốt ngón tay bất giác siết chặt vô lăng, đầu ngón tay run run.
Hô hấp nghẹn lại, tim như bị ai đó bóp nghẹt, chậm rãi mang đến cảm giác đau đớn và vô vàn khó chịu.
Giống như có hàng ngàn con kiến bò qua bò lại trên quả tim đang đập nhanh, bất kể nhịp điệu.
Đôi mắt phượng, hướng tầm nhìn lên phía trước. Trong đôi đồng tử hiện lên hình bóng Ngô Nữ Thục Nguyên.
Và một người đàn ông khác.
Người con trai ôm chầm lấy con mèo nhỏ, mặc cho con mèo nhỏ nhăn mày cau có, cố hết sức đẩy người kia ra.
Hình ảnh này tưởng như đối lập, nhưng vào mắt Lưu Thiên Vũ lại hết sức hài hòa.
Còn không phải đi? Bộ dạng đẩy đẩy như vậy, cái ôm ôn nhu mà thật chặt như vậy, gắn bó như vậy, thân thiết như vậy, còn không phải đi? Gương mặt cau có của người kia, nét cười sủng nịnh của người nọ, tất cả vô tình tạo nên một bức tranh có quan hệ vô cùng đồng nhất. Chẳng tựa hai người xa lạ, mà giống như một cặp đôi yêu nhau, thật thắm thiết, thật sâu sắc - người con gái đang giận. Dỗi.
Chính suy nghĩ đó, làm Lưu Thiên Vũ chết lặng.
Trong mắt anh, chẳng thể nhìn ra một ý nghĩa nào khác ngoài hình tượng như vậy.
Sức sống. Tuy rằng không thể nói đã quay lại, nhưng sự thật là, bộ não vốn dĩ không thể nghĩ được gì, lúc này lại quay cuồng trong ngàn vạn suy nghĩ. Cùng cảm xúc.
Chung quy, không thể diễn tả được.
Chúng làm cho anh muốn nhắm mắt lại rời khỏi.
Và cũng làm cho anh muốn hung hăng tiến tới, mặc kệ cảm xúc bộc phát.
Và cũng làm cho anh, ngưng đọng trong mọi cảm xúc.
Tế bào não vừa nóng rực vừa lạnh ngắt.
Chỉ có thâm tâm đang gào lên với chính bản thân trong gương.
Lưu Thiên Vũ, mi đang thấy gì đây???
(còn nữa)
Author's Note: Hị hị, chương này nói qua nói lại cũng chỉ là Lưu Thiên Vũ ngồi tự kỉ thôi nhỉ?
Lâu lắm rồi mới viết xong, ai, thật sự khâm phục tốc độ chậm như rùa của mình :3
Hị hị, cách dòng hơi nhiều nhể? Thôi kệ, chỉ cần nó dài ra là được rồi.
Thôi, mị lượn nga ~ ~ ~ Đọc truyện vui vể ~ ~ ~
-Nơi này là....
-Trường đua ngựa.
Nếu muốn tâm hồn mình sôi động, dồn dập trong cơn hồi hộp, phấn khích đến cực điểm, không đâu thú vị hơn trường đua ngựa The Weekend.
Ngô Nữ Thục Nguyên ngay lập tức bị choáng ngợp bởi nơi này.
Những con tuấn mã khỏe mạnh thong thả đứng bên cạnh chủ nhân của nó. Hàng ngàn người đi lại tấp nập trong sân khán giả hòng kiếm một chỗ xem tốt. Bảng số màu xanh nhấp nháy trên cao, không khí tươi vui và đông đúc đến mức dồn sôi cả bụng. Ngay cả một nhân vật "tầm cỡ" như cô, bước vào đây liền trở thành một phần tử nhỏ nhoi, lọt thỏm giữa biển người như ong vỡ tổ.
Như thế này... Phải như thế này mới là trường đua ngựa chứ!
Thục Nguyên căng tròn mắt ra nhìn, thở ra một hơi.
-Cha mẹ ơi.....
Dương Tuấn nhếch môi cười nhìn con mèo nhỏ reo lên thích thú.
-Các bạn có thấy hồi hộp giống tôi không? - Tiếng của bình luận viên vang vọng trong trường đua ngựa rộng thênh thang vừa phát ra, lập tức cả trường đua liền vang dậy tiếng trả lời, vang dội như tiếng sấm rền, dội vào lồng ngực con người một cú phấn khích.
-Ha ha, hồi hộp cũng đúng thôi. Bởi chúng ta biết rõ, tại sao chúng ta lại có mặt ở đây và tại sao lại cảm thấy như thế này. Vào ngày hôm nay, tất cả các bạn, kể cả tôi sẽ được chứng kiến những viễn cảnh có thể làm nên lịch sử. Hơn hàng trăm các tay đua từ khắp thế giới tập trung về đây, thi đấu trong cuộc thi The Weekend quy mô toàn thế giới lần thứ ; và qua ba đợt thi đấu trong suốt mấy tuần vừa rồi, cuối cùng, chúng ta cũng có thể biết những tay đua vào vòng chung kết là ai. Trên tất cả, sau ngày hôm nay, Vua của bộ môn đua ngựa sẽ được tôn vinh thế giới!
Thục Nguyên hét lên một tiếng sảng khoái. Tiếng hét hòa vào biển người thành một bản âm dữ dội. Được rồi, giết chết cô đi! Nơi này quá mức tuyệt vời! Thục Nguyên cười rạng rỡ, hận không thể đập phá cái gì đó để thỏa sự kích động tột cùng. Những buồn bã sầu muộn liền lập tức tan như bong bóng xà phòng, nhường chỗ cho sự ham vui của một tính cách lập dị bị đè nén mấy ngày nay. Theo đuổi Lưu Thiên Vũ, cô đã phải cố gắng ra dáng một tiểu thư cao sang đài các, thùy mị nết na mà đè nén bản chất dị hợm của mình. Giờ phút này, nỗi đè nén bị giải tỏa, tính cách thật sự được bộc lộ, Thục Nguyên cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Đúng rồi! Phải thế chứ! Cô cực thích những nơi như thế này, mạnh mẽ, cá tính và đầy điên loạn. Thục Nguyên quay sang Dương Tuấn, cười đến mức muốn rách quai hàm ra. Cô cố nói thật lớn, để tiếng của mình không bị nhấn chìm giữa sự ồ ạt của không gian:
-Dương Tuấn, tôi thích nơi này!
Dương Tuấn đứng im bất động, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt say mê và mông lung nhìn.
Đúng thế. Cậu cũng thích chỗ này....
-Thục Nguyên.
-Gì?
-Sao chúng ta không tham gia cuộc thi này nhỉ?
Ô, tham gia?
-Ba tay đua lọt vào chung kết đang tiến lên vạch xuất phát cùng với người bạn đồng hành của họ. Sau ba hồi chuông, chung kết sẽ chính thức bắt đầu.
Tiếng bình luận viên lại vang lên, mở đầu một cuộc đua đầy mong đợi.
"Reng."
Tiếng chuông thứ nhất vang vọng. Ba tay đua gắt gao nhìn đường đua.
"Reng."
Tiếng chuông thứ hai vang vọng. Ba tay đua nắm chặt dây cương.
"Reng."
Tiếng chuông thứ ba vang vọng. Ba con tuấn mã lập tức xuất phát trong tiếng reo hò vỡ òa sau sự lẳng lặng nín thở của tất cả.
-Mới bắt đầu mà ba tay đua kiệt xuất của chúng ta đã bộc lộ rõ tài năng của mình rồi. Cả ba con tuấn mã phi với vận tốc ánh sáng xem chừng đều ngang ngửa nhau. Chà, thật khó đoán trước được ai sẽ là kẻ thắng cuộc phải..... Ô! Có thể tin không? Trên đường đua bỗng nhiên xuất hiện hai vị khách không mời bí ẩn!
Ba con ngựa màu xám-xám-đen phi thân với vận tốc ánh sáng, vụt qua lòng người một tiếng trống hồi hộp. Người ta mải chú tâm vào đó mà chẳng để ý đến "những vị khách không mời". Cho đến khi hai con ngựa màu trắng toát suýt sao đuổi kịp ba tay đua chính thì mới giật mình tròn mắt nhìn.
Hai tay đua mới xuất hiện, vận phục trang màu đen tuyền nhưng vẫn dễ nhận ra là một nam một nữ. Kĩ thuật cưỡi ngựa vô cùng thuần thục và điêu luyện, phóng như chớp trên đường đua. Ba tay đua kia không cam chịu bị vượt mặt, liền thúc ngựa tiến lên, dùng kinh nghiệm lão luyện của mình, "phi thân" nhanh như cắt. Khán giả vốn dĩ đã hồi hộp, bây giờ lại càng hồi hộp hơn. Những con tuấn mã vượt qua chướng ngại vật một cách suôn sẻ và dễ dàng, dường như chẳng có gì làm khó được họ. Đánh cua, vượt rào, băng băng chạy như lướt trên đường đua nhưng chẳng ai vượt nổi hai con ngựa màu trắng toát phi song song nhau. Khán giả reo hò phấn khích. Ban tổ chức cuộc đua lập tức phái người kiểm tra xem ai là người cưỡi hai con ngựa trắng kia. Những người giám sát liên tục tuýt còi, thậm chí nói trên mic, yêu cầu "vị khách không mời" dừng lại và bước ra khỏi cuộc đua. "Hai vị khách không mời" vẫn thản nhiên cưỡi ngựa, băng băng trên đường đua, chẳng đếm xỉa gì đến những lời cảnh báo, yêu cầu kia. Tư thế phi phàm như tiên giáng trần, bình thản mà tuyệt đẹp.
Khán giả càng ngày càng thấy thú vị, reo hò mãi không thôi. Bình luận viên cũng không làm chủ được tình yêu say mê dành cho đua ngựa đích thực, liên tục bình luận và đánh giá. Không khí mỗi lúc mỗi sôi động và nghẹt thở.
Hết cách, giám sát viên phải cưỡi ngựa, đứng ngay tại đích, cản trở để yêu cầu dừng lại. Ba tay đua kia dừng ngay lại những hai con ngựa màu trắng vẫn phi điên cuồng, bất chấp một "rào người" đứng chắn ngay tại vạch đích. Giống như là không chịu từ bỏ và quyết định sẽ tiếp tục tiến lên, mặc kệ sẽ có thể đâm vào "hàng rào chắn" kia.
Khán giả bắt đầu thấy hoảng loạn. Bình luận viên cũng căng mắt hồi hộp dõi theo.
-Các vị. Không lẽ những tay đua cừ khôi của chúng ta định đâm vào giám sát viên thật sự?
Hai con ngựa phóng đến, nhanh như điện, vốn dĩ là sẽ đâm vào "rào chắn" nhưng lại không làm điều đó.
Hai bóng người ngựa màu đen trắng hòa lẫn, phi đến, thực hiện cú nhảy vụt lên cao, vượt qua đầu những người giám sát, phi phàm như thần thánh.
Tất cả tròn mắt nhìn, không dám tin là thật.
"Hàng rào chắn" đứng đó, ngơ ngẩn nhìn, buông lơi cả chiếc còi, cầu mong chính mình đang nằm mơ.
-Không thể tin nổi. Họ - những tay đua trong lịch sử đã làm điều tưởng như không tưởng được. Thật tuyệt vời!!!!
Tiếng bình luận viên đánh thức tất cả khỏi trạng thái mộng mị. Ai nấy tỉnh dậy liền reo lên, hò hét, hận không thể chạy đến ôm thấy những "tay đua lịch sử đó".
Nhưng đến khi nhận ra thì đã chẳng thấy họ đâu. Hai con ngựa màu trắng đứng thong thả gặm cỏ, tay đua lại biến mất dạng. Bí ẩn và khó tin như khi họ xuất hiện....
~_~
Dương Tuấn ném vào lòng Ngô Nữ Thục Nguyên một lon bia. Sau đó ngồi xuống bên cạnh rồi tự mình bật nắp lon, tu một hơi ừng ực.
-Thật tuyệt! Chưa bao giờ tôi cảm thấy vui như thế này. Cảm ơn cậu, Dương Tuấn!
Thục Nguyên mỉm cười, tay vân vê lon bia nhìn xa xa.
Dương Tuấn im lặng nhìn theo đôi mắt cô nhưng cũng không rõ mình đang nhìn cái gì. Có lẽ là trường đua ngựa thấp thoáng xa xa. Có lẽ là bóng hai con ngựa màu trắng mà mình vừa cưỡi xa xa. Hay cũng có lẽ là ánh mặt trời tà tà phía tây.
-Thục Nguyên.
-Ừm?
-Tôi thích em.
-Tôi không quan tâm.
Thục Nguyên thờ ơ và lãnh đạm, đôi mắt vẫn nhìn xa xăm.
Dương Tuấn cười khẩy nhìn con mèo nhỏ đáng yêu mà nhẫn tâm.
-Vẫn yêu hắn sao?
-Yêu đến mức không dứt ra nổi.
-Thật trớ trêu. Sao tôi lại thích một người độc ác như em chứ?
Dương Tuấn thích Ngô Nữ Thục Nguyên, đó là điều không thể thay đổi được, cho tới thời điểm này.
Nhưng đáng tiếc, ngoài Lưu Thiên Vũ, kẻ si tình như Ngô Nữ Thục Nguyên sẽ chẳng động lòng với ai cả.
Thế mà, Lưu Thiên Vũ lại nỡ lòng cự tuyệt....
-Đúng vậy. Sao lại như thế chứ?
Thục Nguyên lặng lẽ thở dài. Sao cô lại thích Lưu Thiên Vũ chứ? Sao cô cứ cố gắng mà Lưu Thiên Vũ vẫn sắt đá như thế chứ?
Lạnh đến thấu xương.
-Lưu Thiên Vũ thật quá ngốc nghếch.
-Đàn ông đều là một lũ ngốc.
-Thế sao em không cho tôi một cơ hội đi. Kẻ Sát Nhân sẽ không sống cùng một kẻ ngốc đến mức không rõ tình cảm của mình như Lưu Thiên Vũ phải không?
Thục Nguyên nhìn Dương Tuấn. Đôi mắt long lanh, hút hồn, tựa hiền dịu như làn nước mùa thu, mà thực ra là lãnh đạm đến đáng sợ. Cô cười. Cười người trước mặt và tự cười chính mình.
-Đúng vậy. Sao tôi lại sống với một kẻ ngu ngốc như thế?
-.....
Làn nước dợn hơi hanh nhẹ của nắng.
-Là vì tôi yêu anh ta. Còn tha thiết hơn tình cảm của cậu đối với tôi. Hiểu không?
Biển tình như một lỗ xoáy, có thể hút tất cả vào đó, nhấn chìm đến chết, hoặc đưa họ đến nơi tốt đẹp hơn. Vì thế, chẳng ai đoán trước được điều gì cả. Bởi đã bị hút vào đó thì chỉ có thể chờ bàn tay của số phận quyết định....
Thục Nguyên đứng dậy, phủi đi bụi dính trên quần, quay lưng bước đi.
Dương Tuấn ngồi một hồi, thở dài, sau đó đứng dậy đi theo.
Giống như Ngô Nữ Thục Nguyên, cậu cũng rơi vào hố xoáy biển tình rồi, không thoát nổi.
Haizz.... Như thế này thì đành chờ thời cơ mà hối lộ thần số mệnh để được đến một nơi tốt đẹp thôi.
Rất tiếc. Vì tình ai cũng trở nên ích kỉ.