Sáng sớm tinh mơ, Ngô Nữ Thục Nguyên rời giường, đi chuẩn bị bữa sáng với món sandwich và bánh nướng. Lần quần trong bếp nửa buổi cũng xong sandwwich. Giờ chỉ cần chờ khoảng 20 phút nữa là lấy bánh nướng ra khỏi lò được rồi! Lần này cô đã đặc biệt coi đi coi lại sách hướng dẫn, đảm bảo hương vị tuyệt hảo chứ không kinh khủng như lần trước, cuối cùng cũng có thể cho Lưu Thiên Vũ thưởng thức tài nghệ của cô rồi! Ha ha! Chắc chắn Tiểu Vũ sẽ phải bái phục!
Thục Nguyên đắc ý đi qua đi lại trước mặt cái lò nướng. Hừm, còn những 20 phút, chi bằng cô đi tắm đã rồi lấy bánh ra cũng không muộn. Quyết định như thế, Thục Nguyên vội chạy đi ngay, môi cười như hoa nở.
Đi ngang qua phòng Tiểu Vũ, đầu óc không bình thường của cô lại nghĩ. Nếu Tiểu Vũ thức dậy trước khi cô tắm xong, thấy cái bánh cô đặc biệt chuẩn bị thì chẳng phải là sẽ không bất ngờ gì hay sao? Hay là, cô cứ tạm khóa cửa phòng của Tiểu Vũ lại, tắm táp xong rồi chạy ra mở là được rồi, vừa tiên lại vừa lợi. Đúng thế, như vậy đi! (Rinny: -_- Con gái à, kiểu gì con cũng sẽ gây ra chuyện thôi. Nam mô ai di đà phật...)
Một cái "như vậy đi" của Ngô Nữ Thục Nguyên lại sản sinh ra vô vàn cái "hậu quả sự việc"...
...
Một tiếng sau, Lưu Thiên Vũ thức dậy, vừa định ra khỏi phòng thì trợn tròn mắt khi nhận ra cửa đã khóa. Gào thét, đập phá cũng chẳng có ma nào nghe thấy, im lìm không một động tĩnh.
Lúc này đây, anh thấy hận loại cửa siêu chất lượng này ghê gớm...
Náo loạn, kêu thét không xong, Thiên Vũ quay qua nghĩ cách khác. Nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định... leo từ cửa sổ xuống. Anh nghiến răng trèo trẹo. Kẻ nào khiến Lưu Thiên Vũ phải rơi vào thảm cảnh này, nhất định phải sống không bằng chết!!!
Trong khi đó, Ngô Nữ Thục Nguyên từ khi bước vào nhà tắm đã nằm ngủ li bì suốt mấy chục phút đồng hồ... (==!)
Cô ngủ quên. Chính xác là nằm ngủ quên trong bồn tắm nước nóng mà bỏ bê luôn cái bánh nướng. Cái bánh vô tư nằm trong lò nướng, tiếp tục chín đến mức cháy khét, khói đen bốc lên. Một tiếng trôi qua, sức nóng dư thừa khiến cái lò nướng bắt đầu rung rinh. Đúng lúc đó, Lưu Thiên Vũ thong dong đi vào sau khi leo xuống thành công như mới tập thể dục xong...
...
...
-Ôi, em ngủ quên mất...
-... Ngô Nữ Thục Nguyên!!!
Đó chỉ mới là bắt đầu cho kế hoạch "chinh phục trái tim băng giá" của Kẻ Sát Nhân.
Sau buổi sáng "kinh hoàng", Thục Nguyên tiến hành bám theo Lưu Thiên Vũ dai như đỉa đói.
-Cô đi theo tôi làm cái gì?
Trước vẻ mặt gầm thét như sư tử của Tiểu Vũ, Thục Nguyên tỉnh rụi như không:
-Có việc gì cần, em sẽ giúp anh.
-Tôi không cần!!! Đi chỗ khác!
Thiên Vũ múa may như con rối, hầm hực hét lên. Thục Nguyên ngây thơ mỉm cười:
-Anh cứ kệ em đi.
Anh vừa thấy phiền vừa thấy buồn cười. Tự nhiên xuất hiện cái đuôi nhỏ, anh đi "nó" cũng đi, anh ngồi "nó" cũng ngồi, phản bác không được anh đành mặc kệ.
Kệ. Nhưng thực sự là không kệ được!
Lưu Thiên Vũ đi uống nước, cô lăng xăng lại rót giúp, vụng về thế nào lại làm nước đổ hết lên người anh.
Anh nhịn.
Lưu Thiên Vũ xem cơ cấu tài chính, xử lý công việc, cô lanh chanh mang cà phê lên, lại đứng cạnh quạt mát. Quờ quạng thế nào lại quơ trúng tách cà phê, làm đổ lênh láng, máy tình thì không sao nhưng cái áo của anh lại...
Anh nhịn lần hai.
Đến giờ cơm tối, Tổng Quản lại đi về quê mãi chưa về nên Lưu Thiên Vũ đành tự đi làm cơm ăn. Cô nghĩ thế nào lại cười cười đuổi anh ra khỏi bếp, nói mình sẽ nấu cơm.
-Cô nấu được không đấy?
-Được mà! Vụ lúc sáng là ngoài ý muốn thôi, lần này em sẽ làm một bữa ăn hoành tráng!
Anh miễn cưỡng tin cô một lần.
Xoắn tay áo, lui cui trong bếp, chẳng mấy chốc Thục Nguyên đã dọn cơm xong.
Lưu Thiên Vũ ngồi vào bàn, hoài nghi nhìn những món ăn hoa lệ trên bàn. Có ăn được không đây?
-Tiểu Vũ, thử đi, thử đi!
Cô náo nức nhìn theo tay Tiểu Vũ. Những ngón tay thuôn dài cầm đôi đũa lên, chần chừ trong không trung một lát rồi gắp thức ăn, lại chần chừ một lát rồi bỏ vào miệng.
...
...
Một người lạnh lùng, điềm tĩnh như Lưu Thiên Vũ cũng phải nắm chặt tay thành đấm, tiếng thét vang vọng hết thảy toàn khu phố.
-Cút!!!
Thục Nguyên chu chu môi, lủi một góc, đan những ngón tay vào nhau. Không ăn được thì thôi, anh đâu cần phải nạt nộ lên như thế? Suýt nữa thì cô đã trở thành người khiếm thính rồi. Tiểu Vũ mặt mày trắng bệch, ngồi trên ghế sofa xoa xoa trán, chừng như suy nghĩ cái gì đó. Cô đánh bạo ngước lên nhìn, bị anh quắc mắt trừng một cái thì giật mình cúi đầu, vò vò gấu áo.
Anh trừng trừng một lát rồi dịu lại, thở dài. Thế này thì đúng là không nhịn được nữa rồi. Đồ cô nấu, ăn vào giống như đi dạo ở Quỷ Môn Quan, kinh khủng còn hơn rác rưởi. Giận thì đúng là giận. Nhưng trông cô thế kia quả thật rất đáng thương và có vẻ hối lỗi. Thôi, người quân tử không chấp nhặt những tiểu tiết làm gì. Việc hôm nay... bỏ qua đi cho xong chuyện.
Cô rụt rè ngước đầu. Tiểu Vũ đứng lên, rời ghế sofa rồi đi vào bếp. Ô, anh ấy định làm gì thế nhỉ?
-Tiểu Vũ... - Cô ngập ngừng gọi. - Anh tha thứ cho em được không?
Tiểu Vũ nhìn cô bằng nửa con mắt, không nói gì.
-Tiểu Vũ...
-Có ăn không?
-Hả?
-Cô không định ăn tối sao?
Nhìn Tiểu Vũ đi vào bếp, cô ngớ người một lát rồi mừng rỡ chạy theo. Nói thế thì anh đã tha thứ cho cô rồi. Tốt quá!
Lưu Thiên Vũ lại thở dài. Cuối cùng cũng phải tự thân vận động mà thôi. "Muốn ăn thì lăn vào bếp", tục ngữ nói cấm có sai.
-Á! Anh biết nấu ăn sao?
Tiểu Vũ nhìn cô khinh khỉnh. Anh đúng là biết nấu ăn, nấu rất ngon là đằng khác. Cô tròn mắt nhìn. Tiểu Vũ nấu ăn rất khéo, đôi tay nhanh nhẹn làm hết công đoạn này đến công đoạn khác mà vẫn không mất hình tượng. Bất kì hành động hay tư thế nào của Lưu Thiên Vũ cũng vô cùng tiêu sái, phong lưu, thoát tục. Thục Nguyên thèm thuồng đưa tay định nếm thử thì bị Thiên Vũ dùng đũa gõ một phát rõ đau. Cô rụt tay lại, chu môi bất mãn.
-Em chỉ muốn ăn thử thôi mà.
-Mất vệ sinh.
-Anh đâu cần phải học nấu ăn đâu, chỉ cần phẩy tay một cái là đồ ăn dâng đến tận miệng mà. Sao lại...
Anh ngừng tay, cụp mắt trầm ngâm.
-Là vì... Vương Mĩ Anh...
Lời vừa thốt ra, Lưu Thiên Vũ giật mình, xem chừng phản ứng của Thục Nguyên.
Không khí đặc quánh, cảm giác như oxi bị rút hết, khó thở vô cùng.
Nhưng người thấy khó thở lại không phải cô. Mà là Tiểu Vũ.
Anh lỡ miệng nói ra như thế, không phải sẽ khiến con cáo nhỏ ấy buồn lòng sao? Lúc cô vui vẻ nói cười thì như gió xuân ấm áp; lúc cô phiền muộn, buồn bã thì như mùa đông ào tới, kẻ ngoài cuộc cũng thấy đau đớn thay. Có phải vì thế mà giờ anh đang thấy tội lỗi khi nhìn con cáo nhỏ cứng ngắc và bất động?
Cô đơ ra một hồi, sau đó lại bình thản mỉm cười. Anh ngớ người nhìn. Cười? Cô cười cái gì?
-Hóa ra anh vẫn chưa quên cô gái đó.
Lòng anh gợn sóng lăn tăn vì kinh ngạc. Cái cười của cô, không lẽ là khinh bỉ?
-Anh chưa quên... vậy em sẽ khiến anh quên! Em sẽ khiến anh phải yêu em đến tận xương tủy, khóc cũng vì em, vui cũng vì em, đau cũng vì em, thậm chí phải quằn quại vì em! Từ nay, hình bóng trong tim anh phải là em!
Thật sự mà nói thì Kẻ Sát Nhân, vừa là tên dị hợm, vừa là kẻ cố chấp, lại vừa vặn làm người si tình.
Kẻ Sát Nhân, một khi đã rơi vào bể tình thì không có cách nào thoát ra được. Nói cô chung thủy thì không sai, nói cô cuồng tình cũng đúng, có điều, tình yêu của cô dành cho Lưu Thiên Vũ nhất định khiến người khác cảm phục. Người được cô yêu thương, chính là kẻ hạnh phúc nhất thế gian này.
Lưu Thiên Vũ không nói gì, cũng không định sẽ nói gì. Anh lặng lẽ xào xào nấu nấu, gương mặt bình thản, không rõ là đang nghĩ về điều gì.
Mùi hương ngào ngạt của thức ăn lượn lờ khắp gian phòng.
Thục Nguyên đứng im một góc, sau những lời nói hào hùng kia thì không biết phải làm gì tiếp theo, đành đưa tay, định ăn vụng lần hai.
Thiên Vũ gõ đũa lên đôi tay lì lợm của cô. Cô lại bất mãn rút tay về, khóc không ra nước mắt.
-Em chỉ muốn thử chút...
Chưa kịp nói hết câu thì Lưu Thiên Vũ đã lấy đũa gắp một miếng thịt to đùng nhét vào miệng cô. Sau đó lại quay lưng đi, chú tâm vào công việc dang dở, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Cô liếm liếm môi, nhai nhai miếng thịt rồi mỉm cười như hoa. Tâm hồn cô ngất ngây tại chỗ, còn miệng thì lẩm bẩm vài từ, đôi mắt lấp lánh không giấu nổi hạnh phúc.
-Ngon tuyệt.
Khóe môi khẽ nhếch lên trong thầm lặng.
Sáng sớm tinh mơ, Ngô Nữ Thục Nguyên rời giường, đi chuẩn bị bữa sáng với món sandwich và bánh nướng. Lần quần trong bếp nửa buổi cũng xong sandwwich. Giờ chỉ cần chờ khoảng phút nữa là lấy bánh nướng ra khỏi lò được rồi! Lần này cô đã đặc biệt coi đi coi lại sách hướng dẫn, đảm bảo hương vị tuyệt hảo chứ không kinh khủng như lần trước, cuối cùng cũng có thể cho Lưu Thiên Vũ thưởng thức tài nghệ của cô rồi! Ha ha! Chắc chắn Tiểu Vũ sẽ phải bái phục!
Thục Nguyên đắc ý đi qua đi lại trước mặt cái lò nướng. Hừm, còn những phút, chi bằng cô đi tắm đã rồi lấy bánh ra cũng không muộn. Quyết định như thế, Thục Nguyên vội chạy đi ngay, môi cười như hoa nở.
Đi ngang qua phòng Tiểu Vũ, đầu óc không bình thường của cô lại nghĩ. Nếu Tiểu Vũ thức dậy trước khi cô tắm xong, thấy cái bánh cô đặc biệt chuẩn bị thì chẳng phải là sẽ không bất ngờ gì hay sao? Hay là, cô cứ tạm khóa cửa phòng của Tiểu Vũ lại, tắm táp xong rồi chạy ra mở là được rồi, vừa tiên lại vừa lợi. Đúng thế, như vậy đi! (Rinny: -_- Con gái à, kiểu gì con cũng sẽ gây ra chuyện thôi. Nam mô ai di đà phật...)
Một cái "như vậy đi" của Ngô Nữ Thục Nguyên lại sản sinh ra vô vàn cái "hậu quả sự việc"...
...
Một tiếng sau, Lưu Thiên Vũ thức dậy, vừa định ra khỏi phòng thì trợn tròn mắt khi nhận ra cửa đã khóa. Gào thét, đập phá cũng chẳng có ma nào nghe thấy, im lìm không một động tĩnh.
Lúc này đây, anh thấy hận loại cửa siêu chất lượng này ghê gớm...
Náo loạn, kêu thét không xong, Thiên Vũ quay qua nghĩ cách khác. Nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định... leo từ cửa sổ xuống. Anh nghiến răng trèo trẹo. Kẻ nào khiến Lưu Thiên Vũ phải rơi vào thảm cảnh này, nhất định phải sống không bằng chết!!!
Trong khi đó, Ngô Nữ Thục Nguyên từ khi bước vào nhà tắm đã nằm ngủ li bì suốt mấy chục phút đồng hồ... (==!)
Cô ngủ quên. Chính xác là nằm ngủ quên trong bồn tắm nước nóng mà bỏ bê luôn cái bánh nướng. Cái bánh vô tư nằm trong lò nướng, tiếp tục chín đến mức cháy khét, khói đen bốc lên. Một tiếng trôi qua, sức nóng dư thừa khiến cái lò nướng bắt đầu rung rinh. Đúng lúc đó, Lưu Thiên Vũ thong dong đi vào sau khi leo xuống thành công như mới tập thể dục xong...
...
...
-Ôi, em ngủ quên mất...
-... Ngô Nữ Thục Nguyên!!!
Đó chỉ mới là bắt đầu cho kế hoạch "chinh phục trái tim băng giá" của Kẻ Sát Nhân.
Sau buổi sáng "kinh hoàng", Thục Nguyên tiến hành bám theo Lưu Thiên Vũ dai như đỉa đói.
-Cô đi theo tôi làm cái gì?
Trước vẻ mặt gầm thét như sư tử của Tiểu Vũ, Thục Nguyên tỉnh rụi như không:
-Có việc gì cần, em sẽ giúp anh.
-Tôi không cần!!! Đi chỗ khác!
Thiên Vũ múa may như con rối, hầm hực hét lên. Thục Nguyên ngây thơ mỉm cười:
-Anh cứ kệ em đi.
Anh vừa thấy phiền vừa thấy buồn cười. Tự nhiên xuất hiện cái đuôi nhỏ, anh đi "nó" cũng đi, anh ngồi "nó" cũng ngồi, phản bác không được anh đành mặc kệ.
Kệ. Nhưng thực sự là không kệ được!
Lưu Thiên Vũ đi uống nước, cô lăng xăng lại rót giúp, vụng về thế nào lại làm nước đổ hết lên người anh.
Anh nhịn.
Lưu Thiên Vũ xem cơ cấu tài chính, xử lý công việc, cô lanh chanh mang cà phê lên, lại đứng cạnh quạt mát. Quờ quạng thế nào lại quơ trúng tách cà phê, làm đổ lênh láng, máy tình thì không sao nhưng cái áo của anh lại...
Anh nhịn lần hai.
Đến giờ cơm tối, Tổng Quản lại đi về quê mãi chưa về nên Lưu Thiên Vũ đành tự đi làm cơm ăn. Cô nghĩ thế nào lại cười cười đuổi anh ra khỏi bếp, nói mình sẽ nấu cơm.
-Cô nấu được không đấy?
-Được mà! Vụ lúc sáng là ngoài ý muốn thôi, lần này em sẽ làm một bữa ăn hoành tráng!
Anh miễn cưỡng tin cô một lần.
Xoắn tay áo, lui cui trong bếp, chẳng mấy chốc Thục Nguyên đã dọn cơm xong.
Lưu Thiên Vũ ngồi vào bàn, hoài nghi nhìn những món ăn hoa lệ trên bàn. Có ăn được không đây?
-Tiểu Vũ, thử đi, thử đi!
Cô náo nức nhìn theo tay Tiểu Vũ. Những ngón tay thuôn dài cầm đôi đũa lên, chần chừ trong không trung một lát rồi gắp thức ăn, lại chần chừ một lát rồi bỏ vào miệng.
...
...
Một người lạnh lùng, điềm tĩnh như Lưu Thiên Vũ cũng phải nắm chặt tay thành đấm, tiếng thét vang vọng hết thảy toàn khu phố.
-Cút!!!
Thục Nguyên chu chu môi, lủi một góc, đan những ngón tay vào nhau. Không ăn được thì thôi, anh đâu cần phải nạt nộ lên như thế? Suýt nữa thì cô đã trở thành người khiếm thính rồi. Tiểu Vũ mặt mày trắng bệch, ngồi trên ghế sofa xoa xoa trán, chừng như suy nghĩ cái gì đó. Cô đánh bạo ngước lên nhìn, bị anh quắc mắt trừng một cái thì giật mình cúi đầu, vò vò gấu áo.
Anh trừng trừng một lát rồi dịu lại, thở dài. Thế này thì đúng là không nhịn được nữa rồi. Đồ cô nấu, ăn vào giống như đi dạo ở Quỷ Môn Quan, kinh khủng còn hơn rác rưởi. Giận thì đúng là giận. Nhưng trông cô thế kia quả thật rất đáng thương và có vẻ hối lỗi. Thôi, người quân tử không chấp nhặt những tiểu tiết làm gì. Việc hôm nay... bỏ qua đi cho xong chuyện.
Cô rụt rè ngước đầu. Tiểu Vũ đứng lên, rời ghế sofa rồi đi vào bếp. Ô, anh ấy định làm gì thế nhỉ?
-Tiểu Vũ... - Cô ngập ngừng gọi. - Anh tha thứ cho em được không?
Tiểu Vũ nhìn cô bằng nửa con mắt, không nói gì.
-Tiểu Vũ...
-Có ăn không?
-Hả?
-Cô không định ăn tối sao?
Nhìn Tiểu Vũ đi vào bếp, cô ngớ người một lát rồi mừng rỡ chạy theo. Nói thế thì anh đã tha thứ cho cô rồi. Tốt quá!
Lưu Thiên Vũ lại thở dài. Cuối cùng cũng phải tự thân vận động mà thôi. "Muốn ăn thì lăn vào bếp", tục ngữ nói cấm có sai.
-Á! Anh biết nấu ăn sao?
Tiểu Vũ nhìn cô khinh khỉnh. Anh đúng là biết nấu ăn, nấu rất ngon là đằng khác. Cô tròn mắt nhìn. Tiểu Vũ nấu ăn rất khéo, đôi tay nhanh nhẹn làm hết công đoạn này đến công đoạn khác mà vẫn không mất hình tượng. Bất kì hành động hay tư thế nào của Lưu Thiên Vũ cũng vô cùng tiêu sái, phong lưu, thoát tục. Thục Nguyên thèm thuồng đưa tay định nếm thử thì bị Thiên Vũ dùng đũa gõ một phát rõ đau. Cô rụt tay lại, chu môi bất mãn.
-Em chỉ muốn ăn thử thôi mà.
-Mất vệ sinh.
-Anh đâu cần phải học nấu ăn đâu, chỉ cần phẩy tay một cái là đồ ăn dâng đến tận miệng mà. Sao lại...
Anh ngừng tay, cụp mắt trầm ngâm.
-Là vì... Vương Mĩ Anh...
Lời vừa thốt ra, Lưu Thiên Vũ giật mình, xem chừng phản ứng của Thục Nguyên.
Không khí đặc quánh, cảm giác như oxi bị rút hết, khó thở vô cùng.
Nhưng người thấy khó thở lại không phải cô. Mà là Tiểu Vũ.
Anh lỡ miệng nói ra như thế, không phải sẽ khiến con cáo nhỏ ấy buồn lòng sao? Lúc cô vui vẻ nói cười thì như gió xuân ấm áp; lúc cô phiền muộn, buồn bã thì như mùa đông ào tới, kẻ ngoài cuộc cũng thấy đau đớn thay. Có phải vì thế mà giờ anh đang thấy tội lỗi khi nhìn con cáo nhỏ cứng ngắc và bất động?
Cô đơ ra một hồi, sau đó lại bình thản mỉm cười. Anh ngớ người nhìn. Cười? Cô cười cái gì?
-Hóa ra anh vẫn chưa quên cô gái đó.
Lòng anh gợn sóng lăn tăn vì kinh ngạc. Cái cười của cô, không lẽ là khinh bỉ?
-Anh chưa quên... vậy em sẽ khiến anh quên! Em sẽ khiến anh phải yêu em đến tận xương tủy, khóc cũng vì em, vui cũng vì em, đau cũng vì em, thậm chí phải quằn quại vì em! Từ nay, hình bóng trong tim anh phải là em!
Thật sự mà nói thì Kẻ Sát Nhân, vừa là tên dị hợm, vừa là kẻ cố chấp, lại vừa vặn làm người si tình.
Kẻ Sát Nhân, một khi đã rơi vào bể tình thì không có cách nào thoát ra được. Nói cô chung thủy thì không sai, nói cô cuồng tình cũng đúng, có điều, tình yêu của cô dành cho Lưu Thiên Vũ nhất định khiến người khác cảm phục. Người được cô yêu thương, chính là kẻ hạnh phúc nhất thế gian này.
Lưu Thiên Vũ không nói gì, cũng không định sẽ nói gì. Anh lặng lẽ xào xào nấu nấu, gương mặt bình thản, không rõ là đang nghĩ về điều gì.
Mùi hương ngào ngạt của thức ăn lượn lờ khắp gian phòng.
Thục Nguyên đứng im một góc, sau những lời nói hào hùng kia thì không biết phải làm gì tiếp theo, đành đưa tay, định ăn vụng lần hai.
Thiên Vũ gõ đũa lên đôi tay lì lợm của cô. Cô lại bất mãn rút tay về, khóc không ra nước mắt.
-Em chỉ muốn thử chút...
Chưa kịp nói hết câu thì Lưu Thiên Vũ đã lấy đũa gắp một miếng thịt to đùng nhét vào miệng cô. Sau đó lại quay lưng đi, chú tâm vào công việc dang dở, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Cô liếm liếm môi, nhai nhai miếng thịt rồi mỉm cười như hoa. Tâm hồn cô ngất ngây tại chỗ, còn miệng thì lẩm bẩm vài từ, đôi mắt lấp lánh không giấu nổi hạnh phúc.
-Ngon tuyệt.
Khóe môi khẽ nhếch lên trong thầm lặng.