Kề từ sau đêm hôm đó, Mạc Vũ Thường hoàn toàn tránh xa cuộc sống của nhà họ Cố.
Nà ng chuyển đến kí túc xá của đại học thiết kế thời trang T, nơi nàng đã đậu vào và bắt đậu cuộc sống độc lập. Không một ai biết chuyện phát sinh đêm hộm độ, ngay cả mẹ nàng cũng không hề hay. Ðó Vĩnh Viễn lậ bí mật của nàng, một bí mật Vừa đau đớn nhưng cũng rất ngọt ngào.
Vốn đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ nàng bước chận vào nhà họ Cố nữa, nhưng đến học kỳ thứ hai, có một ngày, nàng nhận được điện thoậi của Bác Cố gọi đến trường, báo cho cô là mẹ nàng - Mạc Tâm Như đã không may bị tại nạn xe cộ mậ chết, bảo nàng nhanh chóng trở về nhà họ Cố đề chịu tang.
Mạc Vũ Thường tinh thần Vỡ Vụn trở về Cố gia, trong mắt nàng không hề thắy bất cứ một ai khác, chỉ có ban thờ của người mẹ đx cũng nàng nương tựa nhau mà sống suốt gần 20 năm qua! Nàng đau thương đến mức không thể khóc nổi, chỉ có thể tư lự nhìn di ảnh của mẹ.
“Vũ Thường, Bác Cố thật xin lỗi cháu! Lúc bị tai nạn, mẹ cháu Vì vào Vệ ta mà ôm chật lấy ta,chắn cho ta khỏi những mảnh Vụn thủy tinh bay tới!”
Lữ Thiển Dung đứng một bên nức nở khóc nói. Mạc Vũ Thường chỉ lắc đầu, nàng không trách Bác Cố. Nàng nhớ mẹ đã từng nói rằng, nhà họ Cố có ơn rắt lớn đối với hai mẹ con, tương lai nếu có cơ hội, nhất định phải đem hết khả năng có thể làm được để báo đáp nhà họ Cố. Nay mẹ nàng coi như đã cầu gì được nấy!
Có lẽ kiếp trước hai mẹ con nàng nợ nhà họ Cố nên kiếp này nhất định phải hoàn trả lại.Sau tang lễ, Mạc Vũ Thường khước từ ý tốt của Bác Cố, nhất quyết không chịu ở lại nhà họ Cố,nhưng nàng hứa sẽ giữ liên hệ với Bác Cô. CỨ như Vậy, nàng hoàn toàn rời khỏi nhà họ Cố, không còn chút Vướng bận nào nữa cả.
Nàng lẻ loi đơn đọc bước ra khỏi cửa nhà họ Cố mà không biết rằng trên ban công lầu hai, có một đôi mắt tối sầm đang gắt gao nhìn hàng,trong ánh mắt có nét thâm trầm thương Xót......................... 4 năm sau, trong phòng tồng giám đốc tại toà nhà của tập đoàn thời trang Thái Phong...
Phòng tồng giám đốc đặc biệt cao, lại là một Văn phòng rất rộng lớn, thiết kế mới mẻ độc đáo, rắt khác biệt, còn có một cửa sổ cưc lớn để ngắm cảnh. Ngồi trong đó, có thể quan sát được toàn bộ khu Bài Bắc phồn hoa rộng lớn qua cửa sổ này.
Cố Văn Dã nới lỏng cả Vạt, ngả người ra ghế, đem hai chân gác lện mặt bàn, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Hắn Vừa Xem Xong tài liệu tám tháng của năm nay và kế hoạch quảng bá trang phục mùa đông sắp tới của Thái Phong. Hàng năm, tập đoàn Thái Phong đều phải tổ chức hội diễn thời trang xuân, hạ, thu, đông. Ðây là truyền thống nhiều năm qua của Thái Phong, cũng là sự kiện thời trang lớn nhất Bài Bắc. Không thể nghi ngờ, nhờ vào sự cải cách và đổi mới của hắn mấy năm qua, tập đoàn thời trang Thái Phong trở thành một trong những tập đoàn đứng đầu ngành thời trang.
Hắn đã đào tạo được rắt nhiều kỳ tài, chẳng hạn như những nhà thiết kế hàng đầu, hơn thế nữa, hắn còn có những siêu mẫu hàng đầu của Bài Loan. Thanh thế của Thái Phong ngày càng lớn, vang danh khắp trường quốc tế, là một tập đoàn thu được nhiều thành công. Nhưng mà hắn cắm thấy mệt mỏi, trong lòng rất trống trải, mệt mỏi đến mức không cách nào thoát ra được. Hắn uống một ngụm rượu Whiskey, để rượu đốt cháy cổ họng, rồi nhắm
Chặt mắt lại, khẽ thở dài. Hắn thật Sự không thích cắm giác bất lưc, cảm giác kiệt sức mà hiện giờ hắn đều cảm thắy. Mặc dù công ty đang ngày càng thành công, phát đạt nhưng hắn luôn cắm thấy thiếu đi điều gì đó! Ðôi mắt nặng trĩu của Cố Văn Dắ hơi hé mớ, đôi mắt đen sâu thắm nhìn khắp Văn phòng.
Bỗng nhiên mắt hắn quay lại nhìn lên bàn, đôi mắt đen trở nên thâm trầm hơn. BỨC ảnh kia chup hai thiếu nữ đang nở nu cười Vui tươi, mặt mày sáng rạng rỡ đều nhìn về phía trước. Trong hai thiếu nữ này, một người là em gái hắn - Cố Văn Nhu, người còn lại chính là Mạc Vũ Thường. Cố Văn Dã không dám, cũng như cũng không muốn nghĩ sâu xa hơn, Vì sao tấm ảnh đó lại lọt vào mắt hắn và choán hết tâm trí hắn. Người khác thì luôn nghĩ bởi Vì hắn quá yêu quý em gái mình, luyến tiếc Cố Văn Nhu đã gả Sang Hồng Kông nên mới đặt ảnh của cô trong phòng làm việc.
Nhưng trong lòng hắn hiểu rắt rõ, số lần hắn nhìn Mạc Vũ Thường hơn Vân Nhu rất nhiều. Bốn năm rồi, suốt bốn năm qua, hắn không thể nào quên được ánh mắt đau khổ u buồn và mờ mịt của Mạc Vũ Thường cũng bóng hình mơ hồ kia, càng không thể quên đêm hộm đó. Theo lý thuyết, nàng rời khỏi cuộc sống của hắn thì đáng ra hắn có thể thở phào nhẹ nhõm một tiếng mà quên nàng đi. Nhưng ngược lại, càng cố quên thì hắn lại càng nhớ đến nàng nhiều hơn.
Chết tiệt! có Vận Dã thầm chửi một tiếng, không có chuyện gì xảy ra với hắn cả. Năm đó hắn làm như Vậy không có gì sai trái, nếu không thì Vận Nhu làm sao có thể thuận lợi mà gả cho người nàng yêu - Ðường Ngận Hạo, có được cuộc sống hạnh phúc. Đậy chỉ là cảm giác mắc tội và áy náy mà thôi.
Nhưng tâm trí hắn hiểu rắt rõ, mỗi khi nhớ đến đêm hoan ái đó, toàn thân sẽ bốc lên một luồng khi rắt mãnh liệt, làm cả cơ thể chấn động, kích thích ham muốn của hắn. Cảm giác khi được chạm vào nàng, mùi hương của da thịt nàng, cho đến bậy giờ hắn Vẫn không thể quên được, Vẫn ám ảnh quắy nhiễu trong tâm trí hắn. Tắt cả những điều này cùng cảm giác áy náy tội lỗi không thể phủ nhận được một sự thật rằng Ị Hắn muốn nàng!
Edit: Cbellz
Beta: T.B.Van charon
Studio thời trang Quý Hiên.
Mạc Vũ Thường toàn thân mặc quần áo ở nhà, lo lắng mở cửa studio, căn phòng hơi tối, chỉ có ánh đèn neon bên ngoài hắt vào qua cửa sổ.
Thấy bên cửa sổ có một đốm sáng đỏ cùng làn khói trắng bay lượn, Mạc Vũ Thường đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một cái. Nàng với tay bật đèn. Cạnh cửa sổ là một người phụ nữ trung niên.
“Tại sao cô không bật đèn lên?” – Mạc Vũ Thường quan tâm hỏi. Người phụ nữ đứng bên cửa sổ là bà chủ của nàng, cũng là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng – Thẩm Hồng.
“Bởi vì không muốn thấy cảnh sa sút của mình.” Thẩm Hồng âm trầm nói, vẫn tiếp tục hút thuốc.
Vũ Thường chợt cảm thấy mắt mình nóng lên “Đừng như vậy, chúng ta có thể bắt đầu lại…” nàng cố gắng khích lệ.
“Làm thế nào để bắt đầu lại? Cô đã 40 tuổi rồi, không còn trẻ nữa! Mấy năm qua, sự sáng tạo và khéo léo cũng đã khô kiệt rồi” Thẩm Hồng nói với vẻ u sầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Cổ họng Mạc Vũ Thường như nghẹn lại, mấy năm rồi, đối với nàng, Thẩm Hồng vừa là thầy cũng vừa là mẹ, nàng cũng đã học được không ít từ Thẩm Hồng, thậm chí còn trở thành người mẫu độc quyền cho Thầm Hồng, cũng có chút danh tiếng. Giữa hai người họ sớm đã có một thứ tình cảm giống như tình mẹ con vậy.
Đáng tiếc là khoảng thời gian tốt đẹp không kéo dài, chồng cũ của Thầm Hồng làm bậy ở ngoài rồi muốn ly hôn, không những thế còn lấy luôn cả sổ tiết kiệm của Thẩm Hồng, làm cho việc kinh doanh không thể tiếp tục, thậm chí còn phải gánh lấy nợ nần.
“Cô quyết định đóng cửa studio!” Thẩm Hồng đột nhiên nói.
Mạc Vũ Thường tròn mắt ngạc nhiên, “ Rồi sau đó cô sẽ làm gì?” nàng bất giác hỏi.
Thẩm Hồng bật cười, quay lại nói: “Cháu chỉ biết lo cho người khác, chẳng bao giờ biết nghĩ đến mình!” Vẻ mặt của Thẩm Hồng hơi tang thương, có chút đau lòng.
Mạc Vũ Thường lắc đầu, “cháu sẽ ổn thôi, nhưng cô, cháu biết rằng cô không thể không có thời trang. Nó là sân khấu của cô, là sinh mệnh của cô.”
“Đừng nói về cô nữa”, Thầm Hồng thản nhiên chuyển chủ đề, “Gần đây có vài công ty thời trang đến tìm cô, bọn họ rất hứng thú đối với cháu, đưa ra những điều kiện rất tốt, có thể đưa cháu lên đỉnh cao trong giới người mẫu”. Thẩm Hồng vừa nói vừa đưa một tập tài liệu cho Mạc Vũ Thường.
“Mấy tài liệu này cháu xem cho kỹ, đánh giá xong hãy quyết định ký chọn một công ty mà ký hợp đồng” Thẩm Hồng tiếp tục nói.
“Vậy còn cô thì sao? Nếu bọn họ chọn cháu thì cũng sẽ chọn cô phải không? Dù sao cô cũng là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, có nhiều năm kinh nghiệm mà.” Mạc Vũ Thường vẫn không bỏ cuộc.
“Đừng có ngốc như vậy chứ! Nói trắng ra, cô cũng chỉ là nhà thiết kế bình thường. Bao năm qua, nếu không có cháu đưa ra lời khuyên và cảm hứng cho cô, thì cô không thể nào có được ngày hôm nay. Làm sao có người cần cô chứ!” Thẩm Hồng bĩu môi tự chế giễu chính mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười thê lương.
Nhìn dáng vẻ này của Thẩm Hồng, Mạc Vũ Thường cảm thấy tim nàng đau đớn và không đành lòng. Kể từ khi mẹ nàng mất, Thẩm Hồng đã trở thành người thân duy nhất của nàng. Nàng không thể và cũng sẽ không ngồi nhìn Thẩm Hồng tiếp tục hành hạ bản thân, tiếp tục nản chí mà sa sút. Nàng cúi đầu nhìn vào tập tài liệu trong tay, trong lòng đã thầm đưa ra quyết đinh, bằng mọi giá nàng sẽ phải làm Thẩm Hồng có lại ý chí chiến đấu và hy vọng. Hiện nay có rất nhiều công ty muốn có nàng, vậy điều kiện duy nhất của nàng chính là bọn họ cũng phải nhận Thẩm Hồng. Nếu công ty nào đồng ý, nàng sẽ ký hợp đồng với công ty đó.
* * *
Mạc Vũ Thường thở dài một tiếng, ngả lưng xuống ghế sofa, mệt mỏi mà nhắm mắt lại.
Mấy ngày hôm nay nàng đã đàm phán với một số công ty. Sự đãi ngộ cũng như những điều kiện của họ cho nàng thật sự rất tốt. Nhưng khi nàng đưa ra điều kiện duy nhất của mình – muốn họ thuê thêm Thẩm Hồng thì tất cả bọn họ đều từ chối.
Đây đúng là một thế giới tàn nhẫn, con người ta chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt. Đối với họ, Thẩm Hồng đã không còn giá trị, thuê Thẩm Hồng thì chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho họ.
Mạc Vũ Thường từ từ mở mắt ra. Nàng chỉ còn một hy vọng duy nhất, chính là tập đoàn thời trang Thái Phong. Nhưng mỉa mai thay đó cũng là nơi cô cần tránh né.
Bốn năm rồi, nàng không thể quên đi hình ảnh Cố Vân Dã trong lòng. Mấy năm qua, mặc dù nàng vẫn cùng Cố bá mẫu duy trì liên lạc, nhưng số lần liên lạc cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hơn nữa thư của nàng rất ngắn, cũng chẳng đề cập đến chuyện gì quan trọng, chỉ là mấy câu hỏi thăm lễ phép và kể lại một số việc lặt vặt trong cuộc sống, không hề nhắc đến mấy chuyện xảy ra với nàng, càng không bao giờ hỏi thăm về cuộc sống của anh em Cố Vân Dã.
Tuy nhiên, ngay cả như vậy, Bác Cố vẫn hồi âm rất nhiệt tình. Bà giống như mẹ cô vậy, vẫn luôn đối xử với cô như với con gái ruột của mình, kể hết cho cô những chuyện trong nhà.
Theo như thư của Bác Cố, nàng biết được Vân Nhu đã được toại ý gả cho Đường Ngạn Hào vào mùa xuân năm nay, định cư tại Hồng Kông cùng với anh ta. Tin tức này làm cho nàng vừa vui nhưng cũng vừa thấy rất khổ sở. Vui là vì Vân Nhu đã lấy được người mình yêu, còn khổ sở vì nàng nghĩ đến tình yêu không cần đáp trả của Cố Vân Dã đối với Vân Nhu sẽ ra sao. Hắn nhất định là thống khổ vô cùng.
Mạc Vũ Thường lắc mạnh đầu. Những chuyện này đều không có gì liên quan đến mình nữa. Nàng vốn nghĩ cả đời này sẽ không còn dính dáng đến nhà họ Cố nữa. Nhưng mà vì Thẩm Hồng, nàng không thể không gạt sang một bên những băn khoăn trăn trở của mình.Có lẽ nàng không cần gặp lại Cố Vân Dã, không cần đàm phán với hắn mà vẫn có thể giải quyết được chuyện này! Dù sao hắn cũng là một tổng giám đốc chức cao vọng trọng, đối với mấy chuyện nhỏ nhặt như ký hợp đồng với người mẫu này sẽ có cấp dưới thay hắn giải quyết, nàng chỉ cần trực tiếp tìm người phụ trách việc này là được.
Nghĩ vậy, Mạc Vũ Thường lấy danh thiếp công ty ra, bấm dãy số được in trên đó rồi bấm nút gọi điện thoại. __________________ Ch.4-3
Edit: Cbellz
Beta: T.B.Van charon
Mạc Vũ Thường mặc một chiếc váy trắng điểm xuyết những bông hoa màu hồng, mái tóc thẳng dài xõa sau lưng, chân đi một đôi xăng đan Gypsy (*loại này hay gọi là bôhêmiêng ở nhà đó), bước vào một quán cà phê nhỏ.
Đó là một quá cà phê khá lạ, vừa ấm áp, yên tĩnh, lại vừa độc đáo, tao nhã, rất thích hợp để nói chuyện. Mạc Vũ Thường hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào. Nàng nhìn nhanh trong quán một lần, quả nhiên người bàn bạc với nàng – La tiên sinh vẫn chưa đến. Nàng chọn một góc và ngồi xuống, gọi một tách Capuchino và bắt đầu chờ đợi.
Mạc Vũ Thường vừa đợi vừa uống cà phê, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất ổn. Thành thực mà nói nàng cũng không chắc chắn phía bên kia có chấp nhận điều kiện của nàng hay không, nếu Thái Phong cũng từ chối điều kiện của nàng thì nàng nên làm sao đây? Theo tình hình hiện tại của nàng và Thẩm Hồng thì việc làm cần thiết nhất lúc này là kí hợp đồng để có thể có tiền trả nợ cho Thẩm Hồng. Hơn nữa, việc sớm giúp Thẩm Hồng yên ổn cuộc sống cũng là việc hữu ích nhất!
“Xin lỗi, cô có phải là Mạc Vũ Thường không?” Trong khi nàng đang đắm chìm trong suy tư thì tiếng gọi trầm thấp ấy đã đánh thức nàng trở lại thực tại.
Mạc Vũ Thường nhanh chóng ngẩng đầu lên, trước mắt nàng là một người đàn ông nhã nhặn, nho nhã, lễ độ. Từ người đó nàng cảm nhận được sự nồng hậu của anh ta, vẻ mặt ấm áp nở nụ cười tươi làm cho người khác không thể nào không có hảo cảm với anh.
“Vâng, xin chào, tôi là Mạc Vũ Thường” nàng cũng đáp lại bằng nụ cười tươi thân mật như thế, nhưng vẫn thoáng chút vẻ lo âu.
“Xin chào, tôi là người từ tập đoàn thời trang Thái Phong, đến đây để bàn về chuyện kí kết hợp đồng. Tôi họ La, tên chỉ có một chữ Minh” người đàn ông tự giới thiệu về bản thân.
Sau đó hai người ngồi xuống chỗ của mình, im lặng đánh giá đối phương. Trải qua một khoảng lặng, La Minh nở một nụ cười tán thưởng, rút từ trong cặp ra một tập hợp đồng đưa cho Mạc Vũ Thường.
“Tôi nghĩ cô đã xem qua nội dung hợp đồng, đây là bản có nội dung đầy đủ hơn, nếu không ngại thì cô có thể đọc kĩ lại.” La Minh trực tiếp giải thích.
Mạc Vũ Thường cảm thấy có chút không tự nhiên, nàng không biết nên bắt đầu như thế nào. Một lúc sau, nàng khẽ ho nhẹ, cố lấy dũng khí nói: “La tiên sinh, tôi rất hài lòng đối với nội dung của hợp đồng, không có điểm nào là không tốt, nhưng … nhưng cá nhân tôi có một yêu cầu, hy vọng anh có thể chấp nhận.” Nàng nói một hơi xong, căng thẳng quan sát phản ứng của đối phương.
Trên mặt La Minh xuất hiện chút khó hiểu, rất nhanh, anh ta lại nở nụ cười và nói: “Không sao, Mạc tiểu thư cứ nói không cần phải ngại”
Mạc Vũ Thường hơi hơi hạ mí mắt, chậm rãi nói: “Tôi hy vọng quý công ty có thể đồng ý thuê cả Thẩm Hồng” nàng dừng lại một chút, quan sát phản ứng của La Minh, vẻ mặt của anh ta có chút bối rối, nhưng vẫn yên lặng tiếp tục nghe nàng nói.
“Thẩm Hồng là chủ cũ của tôi, đồng thời cũng là một nhà thiết kế thời trang rất xuất sắc. Chỉ là gần đây cô ấy gặp một số chuyện, tôi hy vọng mình có thể giúp cô ấy một chút. Kinh nghiệm phong phú của cô ấy có thể dùng cho việc giảng dạy chuyện nghiệp hàng ngày, đối với quý công ty tuyệt đối giúp ích rất nhiều” Mạc Vũ Thường đem hết khả năng ra để thuyết phục, nhìn La Minh với vẻ mặt khẩn cầu.
Trên mặt La Minh không có chút biểu tình nào, cũng không nói gì, chỉ nhìn nàng. Sau một lúc lâu, anh ta mới xin lỗi mà nói: “Mạc tiểu thư, tôi hiểu tâm ý của cô đối với bạn bè, nhưng chuyện này không có trong kế hoạch của công ty chúng tôi, tôi e là …” anh ta không nói rõ ra, nhưng ý tứ trong lời nói thì đã quá rõ ràng.
Mạc Vũ Thường vội vàng nói: “La tiên sinh, xin hãy nghe tôi nói, chuyện này rất quan trọng với tôi. Tôi không yêu cầu trả lương cao, tôi nguyện ý trích từ tiền lương của mình ra, chỉ cần quý công ty thuê Thẩm Hồng, cho cô ấy một cơ hội để phát huy sở trường của mình.” Đôi mắt trong sáng của nàng nhìn vào La Minh, vẻ cầu xin lẫn nóng lòng trong ánh mắt của nàng làm người ta không thể không cảm động.
La Minh trầm tư trong chốc lát, sau đó anh ta quyết định sẽ giúp nàng!
“Mạc tiểu thư, tôi sẵn lòng đem điều kiện của cô nói lại cho cấp trên, nhưng quyết định cuối cùng còn tùy vào tổng giám đốc của chúng tôi, hiện tại tôi không thể lập tức đáp ứng cô được. Anh ta mỉm cười với nàng.
Mạc Vũ Thường vui mừng gật mạnh đầu, “Cảm ơn anh, anh là người đầu tiên không lập tức từ chối tôi.” Từ trong đáy lòng, nàng thầm cảm tạ anh ta. La Minh nhìn gương mặt xinh đẹp tinh thuần, không một chút tỳ vết của Mạc Vũ Thường, trong lòng không khỏi thầm cười, có ai có thể cự tuyệt thỉnh cầu của một vị tiểu thư xinh đẹp như vậy, huống chi bây giờ cũng có rất ít người phụ nữ có tình có nghĩa giống cô ấy. Nàng làm anh ta có cảm tình, không tự chủ được mà nảy sinh ý nghĩ giúp đỡ nàng. “Nếu có bất cứ thông tin hay tin tức gì, tôi sẽ báo cho cô.” La Minh gật đầu với Mạc Vũ Thường, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Mạc Vũ Thường cũng lập tức đứng lên, nói với anh ta: “Mọi chuyện xin nhờ cả vào anh, cảm ơn anh.” Nhìn La Minh rời đi, những chuyện khiến nàng căng thẳng cũng dần nhẹ nhàng khuây khoả. Lúc này, nàng chỉ có thể cầu nguyện ông trời ọi chuyện có thể được giải quyết thuận lợi. Ch.4-3
Edit: Cbellz
Beta: T.B.Van charon
Mạc Vũ Thường mặc một chiếc váy trắng điểm xuyết những bông hoa màu hồng, mái tóc thẳng dài xõa sau lưng, chân đi một đôi xăng đan Gypsy (*loại này hay gọi là bôhêmiêng ở nhà đó), bước vào một quán cà phê nhỏ.
Đó là một quá cà phê khá lạ, vừa ấm áp, yên tĩnh, lại vừa độc đáo, tao nhã, rất thích hợp để nói chuyện. Mạc Vũ Thường hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào. Nàng nhìn nhanh trong quán một lần, quả nhiên người bàn bạc với nàng – La tiên sinh vẫn chưa đến. Nàng chọn một góc và ngồi xuống, gọi một tách Capuchino và bắt đầu chờ đợi.
Mạc Vũ Thường vừa đợi vừa uống cà phê, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất ổn. Thành thực mà nói nàng cũng không chắc chắn phía bên kia có chấp nhận điều kiện của nàng hay không, nếu Thái Phong cũng từ chối điều kiện của nàng thì nàng nên làm sao đây? Theo tình hình hiện tại của nàng và Thẩm Hồng thì việc làm cần thiết nhất lúc này là kí hợp đồng để có thể có tiền trả nợ cho Thẩm Hồng. Hơn nữa, việc sớm giúp Thẩm Hồng yên ổn cuộc sống cũng là việc hữu ích nhất!
“Xin lỗi, cô có phải là Mạc Vũ Thường không?” Trong khi nàng đang đắm chìm trong suy tư thì tiếng gọi trầm thấp ấy đã đánh thức nàng trở lại thực tại.
Mạc Vũ Thường nhanh chóng ngẩng đầu lên, trước mắt nàng là một người đàn ông nhã nhặn, nho nhã, lễ độ. Từ người đó nàng cảm nhận được sự nồng hậu của anh ta, vẻ mặt ấm áp nở nụ cười tươi làm cho người khác không thể nào không có hảo cảm với anh.
“Vâng, xin chào, tôi là Mạc Vũ Thường” nàng cũng đáp lại bằng nụ cười tươi thân mật như thế, nhưng vẫn thoáng chút vẻ lo âu.
“Xin chào, tôi là người từ tập đoàn thời trang Thái Phong, đến đây để bàn về chuyện kí kết hợp đồng. Tôi họ La, tên chỉ có một chữ Minh” người đàn ông tự giới thiệu về bản thân.
Sau đó hai người ngồi xuống chỗ của mình, im lặng đánh giá đối phương. Trải qua một khoảng lặng, La Minh nở một nụ cười tán thưởng, rút từ trong cặp ra một tập hợp đồng đưa cho Mạc Vũ Thường.
“Tôi nghĩ cô đã xem qua nội dung hợp đồng, đây là bản có nội dung đầy đủ hơn, nếu không ngại thì cô có thể đọc kĩ lại.” La Minh trực tiếp giải thích.
Mạc Vũ Thường cảm thấy có chút không tự nhiên, nàng không biết nên bắt đầu như thế nào. Một lúc sau, nàng khẽ ho nhẹ, cố lấy dũng khí nói: “La tiên sinh, tôi rất hài lòng đối với nội dung của hợp đồng, không có điểm nào là không tốt, nhưng … nhưng cá nhân tôi có một yêu cầu, hy vọng anh có thể chấp nhận.” Nàng nói một hơi xong, căng thẳng quan sát phản ứng của đối phương.
Trên mặt La Minh xuất hiện chút khó hiểu, rất nhanh, anh ta lại nở nụ cười và nói: “Không sao, Mạc tiểu thư cứ nói không cần phải ngại”
Mạc Vũ Thường hơi hơi hạ mí mắt, chậm rãi nói: “Tôi hy vọng quý công ty có thể đồng ý thuê cả Thẩm Hồng” nàng dừng lại một chút, quan sát phản ứng của La Minh, vẻ mặt của anh ta có chút bối rối, nhưng vẫn yên lặng tiếp tục nghe nàng nói.
“Thẩm Hồng là chủ cũ của tôi, đồng thời cũng là một nhà thiết kế thời trang rất xuất sắc. Chỉ là gần đây cô ấy gặp một số chuyện, tôi hy vọng mình có thể giúp cô ấy một chút. Kinh nghiệm phong phú của cô ấy có thể dùng cho việc giảng dạy chuyện nghiệp hàng ngày, đối với quý công ty tuyệt đối giúp ích rất nhiều” Mạc Vũ Thường đem hết khả năng ra để thuyết phục, nhìn La Minh với vẻ mặt khẩn cầu.
Trên mặt La Minh không có chút biểu tình nào, cũng không nói gì, chỉ nhìn nàng. Sau một lúc lâu, anh ta mới xin lỗi mà nói: “Mạc tiểu thư, tôi hiểu tâm ý của cô đối với bạn bè, nhưng chuyện này không có trong kế hoạch của công ty chúng tôi, tôi e là …” anh ta không nói rõ ra, nhưng ý tứ trong lời nói thì đã quá rõ ràng.
Mạc Vũ Thường vội vàng nói: “La tiên sinh, xin hãy nghe tôi nói, chuyện này rất quan trọng với tôi. Tôi không yêu cầu trả lương cao, tôi nguyện ý trích từ tiền lương của mình ra, chỉ cần quý công ty thuê Thẩm Hồng, cho cô ấy một cơ hội để phát huy sở trường của mình.” Đôi mắt trong sáng của nàng nhìn vào La Minh, vẻ cầu xin lẫn nóng lòng trong ánh mắt của nàng làm người ta không thể không cảm động.
La Minh trầm tư trong chốc lát, sau đó anh ta quyết định sẽ giúp nàng!
“Mạc tiểu thư, tôi sẵn lòng đem điều kiện của cô nói lại cho cấp trên, nhưng quyết định cuối cùng còn tùy vào tổng giám đốc của chúng tôi, hiện tại tôi không thể lập tức đáp ứng cô được. Anh ta mỉm cười với nàng.
Mạc Vũ Thường vui mừng gật mạnh đầu, “Cảm ơn anh, anh là người đầu tiên không lập tức từ chối tôi.” Từ trong đáy lòng, nàng thầm cảm tạ anh ta. La Minh nhìn gương mặt xinh đẹp tinh thuần, không một chút tỳ vết của Mạc Vũ Thường, trong lòng không khỏi thầm cười, có ai có thể cự tuyệt thỉnh cầu của một vị tiểu thư xinh đẹp như vậy, huống chi bây giờ cũng có rất ít người phụ nữ có tình có nghĩa giống cô ấy. Nàng làm anh ta có cảm tình, không tự chủ được mà nảy sinh ý nghĩ giúp đỡ nàng. “Nếu có bất cứ thông tin hay tin tức gì, tôi sẽ báo cho cô.” La Minh gật đầu với Mạc Vũ Thường, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Mạc Vũ Thường cũng lập tức đứng lên, nói với anh ta: “Mọi chuyện xin nhờ cả vào anh, cảm ơn anh.” Nhìn La Minh rời đi, những chuyện khiến nàng căng thẳng cũng dần nhẹ nhàng khuây khoả. Lúc này, nàng chỉ có thể cầu nguyện ông trời ọi chuyện có thể được giải quyết thuận lợi.
La Minh không cần gõ cửa mà bước thẳng vào phòng tổng giám đốc Cố Vân Dã của tập đoàn Thái Phong. Anh ta là trợ lý đặc biệt của Cố Vân Dã, cũng là trợ thủ đắc lực của hắn, lại là bạn tốt của nhau nên được hưởng một ít đặc quyền như vậy. “Có chuyện gì sao? Cậu đi hơi nhanh đấy.” Cố Vân Dã cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn mà hỏi luôn. La Minh nhún vai, “Cũng không phải là chuyện gì quan trọng cả, chỉ là có một chuyện đặc biệt muốn xin ý kiến của cậu, chính là chuyện ký kết hợp đồng với một người mẫu mới.” Anh ta vừa nói, vừa đưa một tập hồ sơ cho Cố Vân Dã.
Cố Vân Dã cầm tập tài liệu lên, nhướng một bên mày, “Chuyện này không phải giao toàn quyền cho cậu xử lý rồi sao?”
La Minh kéo một chiếc ghế, ngồi xuống trước mặt hắn. “Cứ xem qua tập hồ sơ này đã! Vị tiểu thư xinh đẹp trong này chính là người mà mình muốn chiêu mộ, nhưng mà, có chút vấn đề nảy sinh.” Anh ta đẩy tập hồ sơ về phía Cố Vân Dã.
Cố Vân Dã nghi hoặc mở tập hồ sơ ra, vốn dĩ không thèm để mắt tới, nhưng vừa nhìn thấy tấm ảnh trong hồ sơ thì nhanh chóng dán chặt mắt vào, trong mắt cũng nhanh chóng loé lên những tia nhìn cực nóng. Trong lòng hắn cuộn lên một đợt sóng mãnh liệt, nhưng hắn che giấu được rất tốt.
“Cô ta thật sự tốt như cậu nói sao?” Hắn hỏi với vẻ mặt lạnh nhạt, cố che giấu sự kích động không thể hiểu nổi trong lòng mình.
La Minh cười lớn, “Mình đã gặp cô ta rồi, tốt không chê vào đâu được. Không kể là gương mặt, dáng người hay là khí chất, đều là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta tuyển.”
Cố Vân Dã liếc La Minh một cái rồi nhìn vào tấm ảnh trên bàn. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ gặp lại Mạc Vũ Thường theo cách này. Rõ ràng, sau bốn năm, nàng ngày càng trở nên xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn. Nàng có một loại khí chất chỉ của riêng mình. Còn mái tóc dài như thác nước đổ khiến nàng trông càng nữ tính hơn. Chỉ nhìn vào ảnh chụp của nàng mà toàn thân hắn không hiểu sao đã dâng lên một luồng khí khô nóng.
Một tiếng “sập”, Cố Vân Dã cáu kỉnh đóng tập tài liệu lại, “Vậy cậu đã ký được hợp đồng với cô ta?”, Hắn thô lỗ nói một cách thiếu kiên nhẫn. Đáng chết! Hắn rất ghét loại cảm giác không thể khống chế cảm xúc của chính mình như thế này.
La Minh hơi ngạc nhiên trước phản ứng của hắn, nhưng vẫn không nói nhiều. “Tôi rất muốn thế, nhưng cô ta có một yêu cầu đặc biệt, cần phải có sự đồng ý của cậu.” Anh ta dè dặt nhìn hắn một cái.
Cố Vân Dã cười khẩy một tiếng, cô ta vẫn chỉ là một người đàn bà tầm thường như thế, cuối cùng cũng chỉ là một người đàn bà hám tiền.
“Yêu cầu đặc biệt gì? Tiền ư? Mình nghĩ chúng ta có thể trả cao nhất.” Vẻ mặt của hắn vẫn không thay đổi, nói với giọng khinh miệt.
“Ồ… không, không phải như cậu nghĩ đâu! Cô ấy chỉ hy vọng chúng ta có thể thuê Thẩm Hồng, cho Thẩm Hồng một chỗ làm việc.” La Minh vội vàng lắc đầu giải thích.
Cố Vân Dã nhíu mày, “Mình có biết Thẩm Hồng, cô ấy từng là một nhà thiết kế cực kì xuất sắc. Nhưng hai năm qua, cô ta bỗng nhiên tụt dốc rồi im ắng, đã hết thời rồi”
La Minh gật đầu, “Đúng vậy! Mà Thẩm Hồng lại là chủ cũ của cô Mạc, có vẻ tình cảm của bọn họ cực kì tốt, cô Mạc cũng vì Thẩm Hồng mà từ chối vài công ty, chỉ vì bọn họ không muốn thuê Thẩm Hồng.” Anh ta nói với vẻ khâm phục.
“ Cậu có vẻ thích cô ta!” Cố Vân Dã chua chát nói.
La Minh lại nhún vai, “Mình có thích cô ta cũng chẳng có ích gì, cơ bản là cậu phải đồng ý mới được. Tuy nhiên cô ta thực sự là một người phụ nữ đặc biệt! Có nhan sắc, lại thiện lương, trọng tình nghĩa, phụ nữ như thế bây giờ hiếm lắm!” Anh ta thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
Cố Vân Dã trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên, khuôn mặt cương nghị lạnh lùng của hắn hiện lên một nụ cười tà mị, trong lòng hắn đã có kế hoạch của mình. “Nói với cô ta là mình muốn trực tiếp bàn chuyện điều kiện của cô ta.” Hắn phân phó với La Minh.
Trong thâm tâm La Minh thầm có chút kinh ngạc, anh biết Cố Vân Dã chưa từng gặp riêng người mẫu nào. Tuy trong lòng đầy nghi vấn nhưng anh ta vẫn khôn ngoan trả lời, “Được rồi, mình sẽ sắp xếp thời gian để cậu gặp cô ấy.”Với tay lấy tài liệu, La Minh quay đi.
Ra đến cửa, La Minh đột nhiên dừng lại, “Đúng rồi, mình cảm thấy cô Mạc rất quen, hình như đã từng thấy ở đâu rồi.” Anh ta quay đầu nhìn Cố Vân Dã, ánh mắt không biết là cố ý hay vô ý nhìn vào tấm ảnh đặt trên bàn làm việc của Cố Vân Dã. Thấy bộ dạng trầm mặc của Cố Vân Dã, anh ta sờ mũi, nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Mạc Vũ Thường rụt rè đi vào công ty của Cố Vân Dã.
Kể từ khi nhận được điện thoại của La Minh vào ngày hôm trước, tâm trạng của nàng như sợi dây đã bị kéo căng hết mức, hơn nữa cả hai đêm rồi nàng đều mất ngủ. Trong lòng nàng thầm đấu tranh một thời gian dài, do dự có nên từ bỏ hay không. Nhưng nhìn thấy Thẩm Hồng bất lực, tiều tụy, chật vật vì chuyện nợ nần tiền bạc, nàng hiểu rằng mình đã không thể có lựa chọn nào khác nữa rồi.
Nàng ngồi ở quầy lễ tân chờ nhân viên thông báo, nhìn quanh căn phòng rộng lớn mà gọn gàng ngăn nắp. Quả nhiên, Cố Vân Dã đã quản lí công ty rất tốt. Mấy năm qua, danh tiếng của hắn trong giới thời trang rất lớn, không ai là không biết đến.
Khi nhân viên lễ tân thông báo cho nàng dùng thang máy cá nhân lên tầng 12, Mạc Vũ Thường cảm thấy càng căng thẳng, hồi hộp lẫn bất an. Trong lòng nàng thầm kinh hoàng, thật ra, ngoài vẻ khẩn trương bên ngoài, nàng còn cảm thấy một chút háo hức. Không thể phủ nhận, dù mấy năm đã qua, nhưng nàng vẫn mong muốn được nhìn thấy hắn, vẫn yêu hắn như cũ, chỉ là nàng luôn cố gắng kìm nén tình cảm và khát khao đó. Cảm giác sợ hãi lẫn chờ mong này làm cho nàng cảm thấy vừa nóng lại vừa lạnh, cơ thể trở nên hơi run run.
Đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, Mạc Vũ Thường chần chừ hồi lâu, sau đó hít một hơi thật sâu mới đưa tay lên gõ cửa.
“Mời vào!” một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía trong phòng.
Cả người Mạc Vũ Thường như phát run, nàng mãi mãi không quên được giọng nói này. Nàng mở cửa bước vào, mí mắt vẫn cụp xuống, nàng không có đủ can đảm để đối mặt với hắn.
“Ngẩng đầu lên nhìn tôi, không cần phải sợ hãi như vậy, dù sao chúng ta cũng là người quen phải không nào.” Cố Vân Dã nói với giọng điệu châm chọc.
Cái giọng điệu ấy của hắn lập tức làm Mạc Vũ Thường đỏ bừng mặt. Nàng ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Cố Vân Dã. “Tôi… Anh… Đã lâu không gặp, anh dạo này khỏe không?” Chân tay nàng trong chốc lát đã trở nên luống cuống, kể cả nói cũng nói lắp.
Hai con mắt sắc bén của Cố Vân Dã nhìn nàng chằm chặp, từ đầu đến chân đều nhìn thật kỹ. Nàng có vẻ gầy hơn, tóc búi gọn sau đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng đôi mắt trong suốt sáng ngời, đôi môi hồng hồng ướt át khẽ mở. Gương mặt vô tội mà mê hoặc lòng người này đã luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn, phiền quấy hắn bằng mọi cách.
Đôi mắt của Cố Vân Dã bỗng trở nên thâm trầm hơn, trong ánh mắt nổi lên khát khao dục vọng, nhưng rất nhanh, hắn kiềm chế được chính mình. “ Điều kiện của cô, người của tôi đã nói lại cho tôi…” hắn ung dung nói, ánh mắt lười nhắc nhìn khắp người Mạc Vũ Thường.
Dưới cái nhìn của hắn, Mạc Vũ Thường cảm thấy không thoải mái, hô hấp cũng như nhịp đập của trái tim cũng trở nên nhanh hơn. Nàng cố gắng chuyển sự chú ý của hắn đang để trên người nàng “Anh… không biết ý của anh như thế nào?”
Cố Vân Dã bật cười khẽ “Cô thật là quá ngây thơ! Đây là một thế giới coi trọng hiệu quả và lợi ích, sẽ không ai vì cô mà tăng thêm gánh nặng ình cả, cho dù cô là một mặt hàng có giá trị thế nào đi nữa.” Hắn nói một cách trào phúng.
Khuôn mặt Mạc Vũ Thường tối sầm lại, đáng lẽ nàng nên sớm biết sẽ không có ai chấp nhận điều kiện của nàng. Hiện giờ một tia hy vọng nàng cũng không thể có.
“Tôi… Tôi xin lỗi vì làm mất thời gian của anh. Cảm ơn vì đã gọi cho tôi.” Nàng miễn cưỡng cúi đầu nói. Một vài lọn tóc rớt ra từ búi tóc, nhẹ nhàng rơi xuống bên cần cổ trắng nõn của nàng, làm người khác không thể kiềm chế chỉ muốn đưa tay chạm vào.
Nàng xoay người định rời đi, Cố Vân Dã đột nhiên gọi lớn: “Đợi đã! Tôi có nói là không chấp nhận sao?”
Mạc Vũ Thường lập tức xoay người lại, trên mặt nở một nụ cười đầy hy vọng. “Anh… Anh sẵn sàng đồng ý với điều kiện của tôi sao?” Nàng không tin nổi hỏi lại.
Cố Vân Dã không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ đứng dậy, chậm rãi bước về phía nàng. Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười khó hiểu, trong cặp mắt hiện lên một tia cuồng dã nhìn cô.
Trước cái nhìn của hắn Mạc Vũ Thường bỗng đỏ hết cả mặt, toàn thân bỗng có một luồng điện. Bốn năm rồi hắn vẫn cao lớn như vậy, gương mặt ngăm đen tuấn dật trải qua năm tháng càng làm hắn thêm cương nghị, toàn thân tỏa ra sự nam tính mãnh liệt. Ánh mắt của hắn làm nàng không thể khống chế mà chỉ biết tuân lệnh. Ở trước mặt hắn, nàng dường như vẫn chỉ là cô gái si ngốc của bốn năm về trước.
Ý thức được bản thân đang mê mang, Mạc Vũ Thường cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng Cố Vân Dã.
Cố Vân Dã quan sát mọi hành động của nàng, trong lòng không khỏi có một chút tự mãn, đắc ý. Hóa ra không chỉ có hắn là không quên được, nàng cũng vậy. Có lẽ nàng vẫn lưu luyến si mê hắn như trước, nghĩ vậy, trong lòng hắn bỗng có cảm giác vui mừng to lớn không hiểu được.
“Tôi có thể đáp ứng điều kiện của cô, nhưng tôi cũng có một điều kiện.” Hắn đi đến bên cạnh nàng, đưa tay nâng cằm nàng lên.
Mạc Vũ Thường nhìn thẳng vào mắt hắn, có chút vô thố hỏi: “Điều kiện gì?”
Khóe miệng Cố Vân Dã nhếch lên nở một nụ cười mờ ám, cũng không trả lời ngay câu hỏi của nàng. Hắn buông cằm nàng ra, tháo búi tóc của nàng, trong nháy mắt mái tóc dài buông xuống như một tấm lụa đen cao cấp.
Mạc Vũ Thường kinh ngạc kêu lên một tiếng, nàng không thể đoán được hắn sẽ có những hành động như thế này.
Cố Vân Dã áp mặt vào tóc nàng, hít thật sâu. Rồi hắn chạm môi vào vành tai mẫn cảm của nàng.
“ Điều kiện của tôi rất đơn giản, tôi muốn em!” Hắn thì thầm vào tai nàng. Hắn đã quyết định rồi, thay vì chọn một người phụ nữ khác làm tình nhân, chẳng bằng chọn Mạc Vũ Thường. Dục vọng của hắn là do nàng khơi lên, có lẽ khi có được nàng rồi thì cảm giác dây dưa phiền toái không hiểu được này sẽ biến mất.
Cả người Mạc Vũ Thường run rẩy, nàng quay đầu, đôi mắt to tròn nhìn hắn « Anh… anh… tôi không hiểu anh muốn gì! » Nàng đã khiếp sợ đến mức không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Cố Vân Dã cười nhẹ một tiếng, tay vuốt mái tóc mềm mại của nàng. “ Ý của tôi là tôi muốn em làm tình nhân của tôi.” Giọng nói của hắn trầm thấp mà khàn khàn.
Mạc Vũ Thường cảm thấy đầu nàng như nổ tung một tiếng. Nàng sợ hãi, không thể nói gì, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Cố Vân Dã. Nàng không hiểu vì sao mà hắn lại đưa ra điều kiện như vậy, không phải hắn rất ghét nàng sao?
“ Tôi… tôi không biết, tôi… tôi không thể đáp ứng những chuyện như thế này.” Nàng bối rối cự tuyệt.
Cố Vân Dã quay lại chỗ ngồi của mình. “Em hãy suy nghĩ cho kỹ! Tôi không những có thể cho Thẩm Hồng một công việc để cô ta có thể tiếp tục phát huy tài năng mà còn có thể trả cho cô ta mức lương thật hậu đãi. Thậm chí, tôi còn có thể giúp cô ta trả hết nợ nần” Hắn liếc nàng mà nói.
Mạc Vũ Thường thống khổ, trong lòng thầm đấu tranh. Nếu nàng đồng ý điều kiện của hắn, những khó khăn trước mắt lập tức sẽ được giải quyết. Nhưng đồng thời nàng cũng phải trả một cái giá thật đắt, nàng sẽ không thể thoát khỏi tình cảnh tan nát cõi lòng, khiến cho chính mình mãi mãi không thể thoát ra được.
“ Tôi… Tôi không thể …”
Chưa dứt lời, Cố Vân Dã như đã đoán được trong lòng nàng suy nghĩ những gì, hắn lạnh lùng ngắt lời nàng. “ Không thể! Tôi muốn có câu trả lời ngay lập tức. Chỉ cần cô đáp ứng, những chuyện tôi hứa sẽ lập tức có hiệu lực. Hơn nữa hợp đồng của chúng ta chỉ có lần này thôi, tôi không muốn dành nhiều thời gian với nó.” Vẻ mặt hắn kiên định và không thể thỏa hiệp.
Nhìn vào khuôn mặt tự đắc và mạnh mẽ của hắn, Mạc Vũ Thường bất lực cắn môi nói “ Tôi… Tôi đáp ứng anh.”
Giọng nói của nàng rất nhỏ, dường như không nghe thấy được, nhưng Cố Vân Dã đã nghe thấy rất rõ. Thoáng chốc, hắn như cảm thấy trút được một gánh nặng và vui sướng, thoải mái, song hắn vẫn lạnh lùng lấy bản hợp đồng ra đưa cho Mạc Vũ Thường.
“Kí tên cô vào” Hắn ra lệnh.
Mạc Vô Thường máy móc làm theo lời hắn, tâm trí nàng vẫn đang còn hỗn loạn.
“Tuần sau cùng Thẩm Hồng đến công ty báo danh, bắt đầu làm việc.” Cố Vân Dã nói với giọng điệu cấp trên.
Mạc Vũ Thường gật đầu, “Như vậy, hợp đồng kia của chúng ta bao giờ bắt đầu?” Nàng lo sợ hỏi.
Cố Vân Dã cười tà mị “Đến lúc đó tôi sẽ cho cô biết.” Hắn dừng lại, nói tiếp mà không cười, “Chuyện này, tôi không muốn có người thứ ba biết. Hơn nữa, tôi nói trước, cô cũng đừng vọng tưởng là làm tình nhân của tôi thì cô có thể được hưởng đặc quyền trong công việc.”
Giọng điệu hắn trầm mà mạnh, rõ ràng muốn nói rõ rằng bọn họ chỉ là đương làm một vụ giao dịch trao đổi, hắn không hề có chút tình cảm nào đối với nàng!
Mạc Vũ Thường cắn môi, gật đầu xác nhận, nhưng trong lòng nổi lên một trận chua xót. Sau bốn năm, những lời vô tình lạnh lùng kia của hắn vẫn có sức sát thương cực mạnh. Nàng cố giữ nước mắt đang chực rơi ra trong khóe mắt, bước thẳng ra khỏi văn phòng của hắn mà không quay đầu lại.
Sau khi Mạc Vũ Thường rời đi, Cố Vân Dã cầm hợp đồng lên, nhìn chằm chằm vào chữ ký của nàng. Bản hợp đồng này tuyên bố nàng là người mẫu mới của công ty, cũng có nghĩa là nàng thuộc về hắn!
Hắn nở một nụ cười đắc ý và thỏa mãn. Trong mấy tháng tới, hắn sẽ ở trên thân thể nàng để chứng minh rằng những cảm giác xáo động không hiểu nổi kia chỉ là khát khao dục vọng thuần túy mà thôi, xóa đi hỉnh ảnh của nàng trong mỗi giấc mơ của hắn, rồi trở về dáng vẻ bình tĩnh thực sự của hắn trước kia.
Nà ng chuyển đến kí túc xá của đại học thiết kế thời trang T, nơi nàng đã đậu vào và bắt đậu cuộc sống độc lập. Không một ai biết chuyện phát sinh đêm hộm độ, ngay cả mẹ nàng cũng không hề hay. Ðó Vĩnh Viễn lậ bí mật của nàng, một bí mật Vừa đau đớn nhưng cũng rất ngọt ngào.
Vốn đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ nàng bước chận vào nhà họ Cố nữa, nhưng đến học kỳ thứ hai, có một ngày, nàng nhận được điện thoậi của Bác Cố gọi đến trường, báo cho cô là mẹ nàng - Mạc Tâm Như đã không may bị tại nạn xe cộ mậ chết, bảo nàng nhanh chóng trở về nhà họ Cố đề chịu tang.
Mạc Vũ Thường tinh thần Vỡ Vụn trở về Cố gia, trong mắt nàng không hề thắy bất cứ một ai khác, chỉ có ban thờ của người mẹ đx cũng nàng nương tựa nhau mà sống suốt gần 20 năm qua! Nàng đau thương đến mức không thể khóc nổi, chỉ có thể tư lự nhìn di ảnh của mẹ.
“Vũ Thường, Bác Cố thật xin lỗi cháu! Lúc bị tai nạn, mẹ cháu Vì vào Vệ ta mà ôm chật lấy ta,chắn cho ta khỏi những mảnh Vụn thủy tinh bay tới!”
Lữ Thiển Dung đứng một bên nức nở khóc nói. Mạc Vũ Thường chỉ lắc đầu, nàng không trách Bác Cố. Nàng nhớ mẹ đã từng nói rằng, nhà họ Cố có ơn rắt lớn đối với hai mẹ con, tương lai nếu có cơ hội, nhất định phải đem hết khả năng có thể làm được để báo đáp nhà họ Cố. Nay mẹ nàng coi như đã cầu gì được nấy!
Có lẽ kiếp trước hai mẹ con nàng nợ nhà họ Cố nên kiếp này nhất định phải hoàn trả lại.Sau tang lễ, Mạc Vũ Thường khước từ ý tốt của Bác Cố, nhất quyết không chịu ở lại nhà họ Cố,nhưng nàng hứa sẽ giữ liên hệ với Bác Cô. CỨ như Vậy, nàng hoàn toàn rời khỏi nhà họ Cố, không còn chút Vướng bận nào nữa cả.
Nàng lẻ loi đơn đọc bước ra khỏi cửa nhà họ Cố mà không biết rằng trên ban công lầu hai, có một đôi mắt tối sầm đang gắt gao nhìn hàng,trong ánh mắt có nét thâm trầm thương Xót......................... 4 năm sau, trong phòng tồng giám đốc tại toà nhà của tập đoàn thời trang Thái Phong...
Phòng tồng giám đốc đặc biệt cao, lại là một Văn phòng rất rộng lớn, thiết kế mới mẻ độc đáo, rắt khác biệt, còn có một cửa sổ cưc lớn để ngắm cảnh. Ngồi trong đó, có thể quan sát được toàn bộ khu Bài Bắc phồn hoa rộng lớn qua cửa sổ này.
Cố Văn Dã nới lỏng cả Vạt, ngả người ra ghế, đem hai chân gác lện mặt bàn, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Hắn Vừa Xem Xong tài liệu tám tháng của năm nay và kế hoạch quảng bá trang phục mùa đông sắp tới của Thái Phong. Hàng năm, tập đoàn Thái Phong đều phải tổ chức hội diễn thời trang xuân, hạ, thu, đông. Ðây là truyền thống nhiều năm qua của Thái Phong, cũng là sự kiện thời trang lớn nhất Bài Bắc. Không thể nghi ngờ, nhờ vào sự cải cách và đổi mới của hắn mấy năm qua, tập đoàn thời trang Thái Phong trở thành một trong những tập đoàn đứng đầu ngành thời trang.
Hắn đã đào tạo được rắt nhiều kỳ tài, chẳng hạn như những nhà thiết kế hàng đầu, hơn thế nữa, hắn còn có những siêu mẫu hàng đầu của Bài Loan. Thanh thế của Thái Phong ngày càng lớn, vang danh khắp trường quốc tế, là một tập đoàn thu được nhiều thành công. Nhưng mà hắn cắm thấy mệt mỏi, trong lòng rất trống trải, mệt mỏi đến mức không cách nào thoát ra được. Hắn uống một ngụm rượu Whiskey, để rượu đốt cháy cổ họng, rồi nhắm
Chặt mắt lại, khẽ thở dài. Hắn thật Sự không thích cắm giác bất lưc, cảm giác kiệt sức mà hiện giờ hắn đều cảm thắy. Mặc dù công ty đang ngày càng thành công, phát đạt nhưng hắn luôn cắm thấy thiếu đi điều gì đó! Ðôi mắt nặng trĩu của Cố Văn Dắ hơi hé mớ, đôi mắt đen sâu thắm nhìn khắp Văn phòng.
Bỗng nhiên mắt hắn quay lại nhìn lên bàn, đôi mắt đen trở nên thâm trầm hơn. BỨC ảnh kia chup hai thiếu nữ đang nở nu cười Vui tươi, mặt mày sáng rạng rỡ đều nhìn về phía trước. Trong hai thiếu nữ này, một người là em gái hắn - Cố Văn Nhu, người còn lại chính là Mạc Vũ Thường. Cố Văn Dã không dám, cũng như cũng không muốn nghĩ sâu xa hơn, Vì sao tấm ảnh đó lại lọt vào mắt hắn và choán hết tâm trí hắn. Người khác thì luôn nghĩ bởi Vì hắn quá yêu quý em gái mình, luyến tiếc Cố Văn Nhu đã gả Sang Hồng Kông nên mới đặt ảnh của cô trong phòng làm việc.
Nhưng trong lòng hắn hiểu rắt rõ, số lần hắn nhìn Mạc Vũ Thường hơn Vân Nhu rất nhiều. Bốn năm rồi, suốt bốn năm qua, hắn không thể nào quên được ánh mắt đau khổ u buồn và mờ mịt của Mạc Vũ Thường cũng bóng hình mơ hồ kia, càng không thể quên đêm hộm đó. Theo lý thuyết, nàng rời khỏi cuộc sống của hắn thì đáng ra hắn có thể thở phào nhẹ nhõm một tiếng mà quên nàng đi. Nhưng ngược lại, càng cố quên thì hắn lại càng nhớ đến nàng nhiều hơn.
Chết tiệt! có Vận Dã thầm chửi một tiếng, không có chuyện gì xảy ra với hắn cả. Năm đó hắn làm như Vậy không có gì sai trái, nếu không thì Vận Nhu làm sao có thể thuận lợi mà gả cho người nàng yêu - Ðường Ngận Hạo, có được cuộc sống hạnh phúc. Đậy chỉ là cảm giác mắc tội và áy náy mà thôi.
Nhưng tâm trí hắn hiểu rắt rõ, mỗi khi nhớ đến đêm hoan ái đó, toàn thân sẽ bốc lên một luồng khi rắt mãnh liệt, làm cả cơ thể chấn động, kích thích ham muốn của hắn. Cảm giác khi được chạm vào nàng, mùi hương của da thịt nàng, cho đến bậy giờ hắn Vẫn không thể quên được, Vẫn ám ảnh quắy nhiễu trong tâm trí hắn. Tắt cả những điều này cùng cảm giác áy náy tội lỗi không thể phủ nhận được một sự thật rằng Ị Hắn muốn nàng!
Edit: Cbellz
Beta: T.B.Van charon
Studio thời trang Quý Hiên.
Mạc Vũ Thường toàn thân mặc quần áo ở nhà, lo lắng mở cửa studio, căn phòng hơi tối, chỉ có ánh đèn neon bên ngoài hắt vào qua cửa sổ.
Thấy bên cửa sổ có một đốm sáng đỏ cùng làn khói trắng bay lượn, Mạc Vũ Thường đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một cái. Nàng với tay bật đèn. Cạnh cửa sổ là một người phụ nữ trung niên.
“Tại sao cô không bật đèn lên?” – Mạc Vũ Thường quan tâm hỏi. Người phụ nữ đứng bên cửa sổ là bà chủ của nàng, cũng là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng – Thẩm Hồng.
“Bởi vì không muốn thấy cảnh sa sút của mình.” Thẩm Hồng âm trầm nói, vẫn tiếp tục hút thuốc.
Vũ Thường chợt cảm thấy mắt mình nóng lên “Đừng như vậy, chúng ta có thể bắt đầu lại…” nàng cố gắng khích lệ.
“Làm thế nào để bắt đầu lại? Cô đã 40 tuổi rồi, không còn trẻ nữa! Mấy năm qua, sự sáng tạo và khéo léo cũng đã khô kiệt rồi” Thẩm Hồng nói với vẻ u sầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Cổ họng Mạc Vũ Thường như nghẹn lại, mấy năm rồi, đối với nàng, Thẩm Hồng vừa là thầy cũng vừa là mẹ, nàng cũng đã học được không ít từ Thẩm Hồng, thậm chí còn trở thành người mẫu độc quyền cho Thầm Hồng, cũng có chút danh tiếng. Giữa hai người họ sớm đã có một thứ tình cảm giống như tình mẹ con vậy.
Đáng tiếc là khoảng thời gian tốt đẹp không kéo dài, chồng cũ của Thầm Hồng làm bậy ở ngoài rồi muốn ly hôn, không những thế còn lấy luôn cả sổ tiết kiệm của Thẩm Hồng, làm cho việc kinh doanh không thể tiếp tục, thậm chí còn phải gánh lấy nợ nần.
“Cô quyết định đóng cửa studio!” Thẩm Hồng đột nhiên nói.
Mạc Vũ Thường tròn mắt ngạc nhiên, “ Rồi sau đó cô sẽ làm gì?” nàng bất giác hỏi.
Thẩm Hồng bật cười, quay lại nói: “Cháu chỉ biết lo cho người khác, chẳng bao giờ biết nghĩ đến mình!” Vẻ mặt của Thẩm Hồng hơi tang thương, có chút đau lòng.
Mạc Vũ Thường lắc đầu, “cháu sẽ ổn thôi, nhưng cô, cháu biết rằng cô không thể không có thời trang. Nó là sân khấu của cô, là sinh mệnh của cô.”
“Đừng nói về cô nữa”, Thầm Hồng thản nhiên chuyển chủ đề, “Gần đây có vài công ty thời trang đến tìm cô, bọn họ rất hứng thú đối với cháu, đưa ra những điều kiện rất tốt, có thể đưa cháu lên đỉnh cao trong giới người mẫu”. Thẩm Hồng vừa nói vừa đưa một tập tài liệu cho Mạc Vũ Thường.
“Mấy tài liệu này cháu xem cho kỹ, đánh giá xong hãy quyết định ký chọn một công ty mà ký hợp đồng” Thẩm Hồng tiếp tục nói.
“Vậy còn cô thì sao? Nếu bọn họ chọn cháu thì cũng sẽ chọn cô phải không? Dù sao cô cũng là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, có nhiều năm kinh nghiệm mà.” Mạc Vũ Thường vẫn không bỏ cuộc.
“Đừng có ngốc như vậy chứ! Nói trắng ra, cô cũng chỉ là nhà thiết kế bình thường. Bao năm qua, nếu không có cháu đưa ra lời khuyên và cảm hứng cho cô, thì cô không thể nào có được ngày hôm nay. Làm sao có người cần cô chứ!” Thẩm Hồng bĩu môi tự chế giễu chính mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười thê lương.
Nhìn dáng vẻ này của Thẩm Hồng, Mạc Vũ Thường cảm thấy tim nàng đau đớn và không đành lòng. Kể từ khi mẹ nàng mất, Thẩm Hồng đã trở thành người thân duy nhất của nàng. Nàng không thể và cũng sẽ không ngồi nhìn Thẩm Hồng tiếp tục hành hạ bản thân, tiếp tục nản chí mà sa sút. Nàng cúi đầu nhìn vào tập tài liệu trong tay, trong lòng đã thầm đưa ra quyết đinh, bằng mọi giá nàng sẽ phải làm Thẩm Hồng có lại ý chí chiến đấu và hy vọng. Hiện nay có rất nhiều công ty muốn có nàng, vậy điều kiện duy nhất của nàng chính là bọn họ cũng phải nhận Thẩm Hồng. Nếu công ty nào đồng ý, nàng sẽ ký hợp đồng với công ty đó.
* * *
Mạc Vũ Thường thở dài một tiếng, ngả lưng xuống ghế sofa, mệt mỏi mà nhắm mắt lại.
Mấy ngày hôm nay nàng đã đàm phán với một số công ty. Sự đãi ngộ cũng như những điều kiện của họ cho nàng thật sự rất tốt. Nhưng khi nàng đưa ra điều kiện duy nhất của mình – muốn họ thuê thêm Thẩm Hồng thì tất cả bọn họ đều từ chối.
Đây đúng là một thế giới tàn nhẫn, con người ta chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt. Đối với họ, Thẩm Hồng đã không còn giá trị, thuê Thẩm Hồng thì chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho họ.
Mạc Vũ Thường từ từ mở mắt ra. Nàng chỉ còn một hy vọng duy nhất, chính là tập đoàn thời trang Thái Phong. Nhưng mỉa mai thay đó cũng là nơi cô cần tránh né.
Bốn năm rồi, nàng không thể quên đi hình ảnh Cố Vân Dã trong lòng. Mấy năm qua, mặc dù nàng vẫn cùng Cố bá mẫu duy trì liên lạc, nhưng số lần liên lạc cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hơn nữa thư của nàng rất ngắn, cũng chẳng đề cập đến chuyện gì quan trọng, chỉ là mấy câu hỏi thăm lễ phép và kể lại một số việc lặt vặt trong cuộc sống, không hề nhắc đến mấy chuyện xảy ra với nàng, càng không bao giờ hỏi thăm về cuộc sống của anh em Cố Vân Dã.
Tuy nhiên, ngay cả như vậy, Bác Cố vẫn hồi âm rất nhiệt tình. Bà giống như mẹ cô vậy, vẫn luôn đối xử với cô như với con gái ruột của mình, kể hết cho cô những chuyện trong nhà.
Theo như thư của Bác Cố, nàng biết được Vân Nhu đã được toại ý gả cho Đường Ngạn Hào vào mùa xuân năm nay, định cư tại Hồng Kông cùng với anh ta. Tin tức này làm cho nàng vừa vui nhưng cũng vừa thấy rất khổ sở. Vui là vì Vân Nhu đã lấy được người mình yêu, còn khổ sở vì nàng nghĩ đến tình yêu không cần đáp trả của Cố Vân Dã đối với Vân Nhu sẽ ra sao. Hắn nhất định là thống khổ vô cùng.
Mạc Vũ Thường lắc mạnh đầu. Những chuyện này đều không có gì liên quan đến mình nữa. Nàng vốn nghĩ cả đời này sẽ không còn dính dáng đến nhà họ Cố nữa. Nhưng mà vì Thẩm Hồng, nàng không thể không gạt sang một bên những băn khoăn trăn trở của mình.Có lẽ nàng không cần gặp lại Cố Vân Dã, không cần đàm phán với hắn mà vẫn có thể giải quyết được chuyện này! Dù sao hắn cũng là một tổng giám đốc chức cao vọng trọng, đối với mấy chuyện nhỏ nhặt như ký hợp đồng với người mẫu này sẽ có cấp dưới thay hắn giải quyết, nàng chỉ cần trực tiếp tìm người phụ trách việc này là được.
Nghĩ vậy, Mạc Vũ Thường lấy danh thiếp công ty ra, bấm dãy số được in trên đó rồi bấm nút gọi điện thoại. __________________ Ch.4-3
Edit: Cbellz
Beta: T.B.Van charon
Mạc Vũ Thường mặc một chiếc váy trắng điểm xuyết những bông hoa màu hồng, mái tóc thẳng dài xõa sau lưng, chân đi một đôi xăng đan Gypsy (*loại này hay gọi là bôhêmiêng ở nhà đó), bước vào một quán cà phê nhỏ.
Đó là một quá cà phê khá lạ, vừa ấm áp, yên tĩnh, lại vừa độc đáo, tao nhã, rất thích hợp để nói chuyện. Mạc Vũ Thường hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào. Nàng nhìn nhanh trong quán một lần, quả nhiên người bàn bạc với nàng – La tiên sinh vẫn chưa đến. Nàng chọn một góc và ngồi xuống, gọi một tách Capuchino và bắt đầu chờ đợi.
Mạc Vũ Thường vừa đợi vừa uống cà phê, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất ổn. Thành thực mà nói nàng cũng không chắc chắn phía bên kia có chấp nhận điều kiện của nàng hay không, nếu Thái Phong cũng từ chối điều kiện của nàng thì nàng nên làm sao đây? Theo tình hình hiện tại của nàng và Thẩm Hồng thì việc làm cần thiết nhất lúc này là kí hợp đồng để có thể có tiền trả nợ cho Thẩm Hồng. Hơn nữa, việc sớm giúp Thẩm Hồng yên ổn cuộc sống cũng là việc hữu ích nhất!
“Xin lỗi, cô có phải là Mạc Vũ Thường không?” Trong khi nàng đang đắm chìm trong suy tư thì tiếng gọi trầm thấp ấy đã đánh thức nàng trở lại thực tại.
Mạc Vũ Thường nhanh chóng ngẩng đầu lên, trước mắt nàng là một người đàn ông nhã nhặn, nho nhã, lễ độ. Từ người đó nàng cảm nhận được sự nồng hậu của anh ta, vẻ mặt ấm áp nở nụ cười tươi làm cho người khác không thể nào không có hảo cảm với anh.
“Vâng, xin chào, tôi là Mạc Vũ Thường” nàng cũng đáp lại bằng nụ cười tươi thân mật như thế, nhưng vẫn thoáng chút vẻ lo âu.
“Xin chào, tôi là người từ tập đoàn thời trang Thái Phong, đến đây để bàn về chuyện kí kết hợp đồng. Tôi họ La, tên chỉ có một chữ Minh” người đàn ông tự giới thiệu về bản thân.
Sau đó hai người ngồi xuống chỗ của mình, im lặng đánh giá đối phương. Trải qua một khoảng lặng, La Minh nở một nụ cười tán thưởng, rút từ trong cặp ra một tập hợp đồng đưa cho Mạc Vũ Thường.
“Tôi nghĩ cô đã xem qua nội dung hợp đồng, đây là bản có nội dung đầy đủ hơn, nếu không ngại thì cô có thể đọc kĩ lại.” La Minh trực tiếp giải thích.
Mạc Vũ Thường cảm thấy có chút không tự nhiên, nàng không biết nên bắt đầu như thế nào. Một lúc sau, nàng khẽ ho nhẹ, cố lấy dũng khí nói: “La tiên sinh, tôi rất hài lòng đối với nội dung của hợp đồng, không có điểm nào là không tốt, nhưng … nhưng cá nhân tôi có một yêu cầu, hy vọng anh có thể chấp nhận.” Nàng nói một hơi xong, căng thẳng quan sát phản ứng của đối phương.
Trên mặt La Minh xuất hiện chút khó hiểu, rất nhanh, anh ta lại nở nụ cười và nói: “Không sao, Mạc tiểu thư cứ nói không cần phải ngại”
Mạc Vũ Thường hơi hơi hạ mí mắt, chậm rãi nói: “Tôi hy vọng quý công ty có thể đồng ý thuê cả Thẩm Hồng” nàng dừng lại một chút, quan sát phản ứng của La Minh, vẻ mặt của anh ta có chút bối rối, nhưng vẫn yên lặng tiếp tục nghe nàng nói.
“Thẩm Hồng là chủ cũ của tôi, đồng thời cũng là một nhà thiết kế thời trang rất xuất sắc. Chỉ là gần đây cô ấy gặp một số chuyện, tôi hy vọng mình có thể giúp cô ấy một chút. Kinh nghiệm phong phú của cô ấy có thể dùng cho việc giảng dạy chuyện nghiệp hàng ngày, đối với quý công ty tuyệt đối giúp ích rất nhiều” Mạc Vũ Thường đem hết khả năng ra để thuyết phục, nhìn La Minh với vẻ mặt khẩn cầu.
Trên mặt La Minh không có chút biểu tình nào, cũng không nói gì, chỉ nhìn nàng. Sau một lúc lâu, anh ta mới xin lỗi mà nói: “Mạc tiểu thư, tôi hiểu tâm ý của cô đối với bạn bè, nhưng chuyện này không có trong kế hoạch của công ty chúng tôi, tôi e là …” anh ta không nói rõ ra, nhưng ý tứ trong lời nói thì đã quá rõ ràng.
Mạc Vũ Thường vội vàng nói: “La tiên sinh, xin hãy nghe tôi nói, chuyện này rất quan trọng với tôi. Tôi không yêu cầu trả lương cao, tôi nguyện ý trích từ tiền lương của mình ra, chỉ cần quý công ty thuê Thẩm Hồng, cho cô ấy một cơ hội để phát huy sở trường của mình.” Đôi mắt trong sáng của nàng nhìn vào La Minh, vẻ cầu xin lẫn nóng lòng trong ánh mắt của nàng làm người ta không thể không cảm động.
La Minh trầm tư trong chốc lát, sau đó anh ta quyết định sẽ giúp nàng!
“Mạc tiểu thư, tôi sẵn lòng đem điều kiện của cô nói lại cho cấp trên, nhưng quyết định cuối cùng còn tùy vào tổng giám đốc của chúng tôi, hiện tại tôi không thể lập tức đáp ứng cô được. Anh ta mỉm cười với nàng.
Mạc Vũ Thường vui mừng gật mạnh đầu, “Cảm ơn anh, anh là người đầu tiên không lập tức từ chối tôi.” Từ trong đáy lòng, nàng thầm cảm tạ anh ta. La Minh nhìn gương mặt xinh đẹp tinh thuần, không một chút tỳ vết của Mạc Vũ Thường, trong lòng không khỏi thầm cười, có ai có thể cự tuyệt thỉnh cầu của một vị tiểu thư xinh đẹp như vậy, huống chi bây giờ cũng có rất ít người phụ nữ có tình có nghĩa giống cô ấy. Nàng làm anh ta có cảm tình, không tự chủ được mà nảy sinh ý nghĩ giúp đỡ nàng. “Nếu có bất cứ thông tin hay tin tức gì, tôi sẽ báo cho cô.” La Minh gật đầu với Mạc Vũ Thường, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Mạc Vũ Thường cũng lập tức đứng lên, nói với anh ta: “Mọi chuyện xin nhờ cả vào anh, cảm ơn anh.” Nhìn La Minh rời đi, những chuyện khiến nàng căng thẳng cũng dần nhẹ nhàng khuây khoả. Lúc này, nàng chỉ có thể cầu nguyện ông trời ọi chuyện có thể được giải quyết thuận lợi. Ch.4-3
Edit: Cbellz
Beta: T.B.Van charon
Mạc Vũ Thường mặc một chiếc váy trắng điểm xuyết những bông hoa màu hồng, mái tóc thẳng dài xõa sau lưng, chân đi một đôi xăng đan Gypsy (*loại này hay gọi là bôhêmiêng ở nhà đó), bước vào một quán cà phê nhỏ.
Đó là một quá cà phê khá lạ, vừa ấm áp, yên tĩnh, lại vừa độc đáo, tao nhã, rất thích hợp để nói chuyện. Mạc Vũ Thường hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào. Nàng nhìn nhanh trong quán một lần, quả nhiên người bàn bạc với nàng – La tiên sinh vẫn chưa đến. Nàng chọn một góc và ngồi xuống, gọi một tách Capuchino và bắt đầu chờ đợi.
Mạc Vũ Thường vừa đợi vừa uống cà phê, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất ổn. Thành thực mà nói nàng cũng không chắc chắn phía bên kia có chấp nhận điều kiện của nàng hay không, nếu Thái Phong cũng từ chối điều kiện của nàng thì nàng nên làm sao đây? Theo tình hình hiện tại của nàng và Thẩm Hồng thì việc làm cần thiết nhất lúc này là kí hợp đồng để có thể có tiền trả nợ cho Thẩm Hồng. Hơn nữa, việc sớm giúp Thẩm Hồng yên ổn cuộc sống cũng là việc hữu ích nhất!
“Xin lỗi, cô có phải là Mạc Vũ Thường không?” Trong khi nàng đang đắm chìm trong suy tư thì tiếng gọi trầm thấp ấy đã đánh thức nàng trở lại thực tại.
Mạc Vũ Thường nhanh chóng ngẩng đầu lên, trước mắt nàng là một người đàn ông nhã nhặn, nho nhã, lễ độ. Từ người đó nàng cảm nhận được sự nồng hậu của anh ta, vẻ mặt ấm áp nở nụ cười tươi làm cho người khác không thể nào không có hảo cảm với anh.
“Vâng, xin chào, tôi là Mạc Vũ Thường” nàng cũng đáp lại bằng nụ cười tươi thân mật như thế, nhưng vẫn thoáng chút vẻ lo âu.
“Xin chào, tôi là người từ tập đoàn thời trang Thái Phong, đến đây để bàn về chuyện kí kết hợp đồng. Tôi họ La, tên chỉ có một chữ Minh” người đàn ông tự giới thiệu về bản thân.
Sau đó hai người ngồi xuống chỗ của mình, im lặng đánh giá đối phương. Trải qua một khoảng lặng, La Minh nở một nụ cười tán thưởng, rút từ trong cặp ra một tập hợp đồng đưa cho Mạc Vũ Thường.
“Tôi nghĩ cô đã xem qua nội dung hợp đồng, đây là bản có nội dung đầy đủ hơn, nếu không ngại thì cô có thể đọc kĩ lại.” La Minh trực tiếp giải thích.
Mạc Vũ Thường cảm thấy có chút không tự nhiên, nàng không biết nên bắt đầu như thế nào. Một lúc sau, nàng khẽ ho nhẹ, cố lấy dũng khí nói: “La tiên sinh, tôi rất hài lòng đối với nội dung của hợp đồng, không có điểm nào là không tốt, nhưng … nhưng cá nhân tôi có một yêu cầu, hy vọng anh có thể chấp nhận.” Nàng nói một hơi xong, căng thẳng quan sát phản ứng của đối phương.
Trên mặt La Minh xuất hiện chút khó hiểu, rất nhanh, anh ta lại nở nụ cười và nói: “Không sao, Mạc tiểu thư cứ nói không cần phải ngại”
Mạc Vũ Thường hơi hơi hạ mí mắt, chậm rãi nói: “Tôi hy vọng quý công ty có thể đồng ý thuê cả Thẩm Hồng” nàng dừng lại một chút, quan sát phản ứng của La Minh, vẻ mặt của anh ta có chút bối rối, nhưng vẫn yên lặng tiếp tục nghe nàng nói.
“Thẩm Hồng là chủ cũ của tôi, đồng thời cũng là một nhà thiết kế thời trang rất xuất sắc. Chỉ là gần đây cô ấy gặp một số chuyện, tôi hy vọng mình có thể giúp cô ấy một chút. Kinh nghiệm phong phú của cô ấy có thể dùng cho việc giảng dạy chuyện nghiệp hàng ngày, đối với quý công ty tuyệt đối giúp ích rất nhiều” Mạc Vũ Thường đem hết khả năng ra để thuyết phục, nhìn La Minh với vẻ mặt khẩn cầu.
Trên mặt La Minh không có chút biểu tình nào, cũng không nói gì, chỉ nhìn nàng. Sau một lúc lâu, anh ta mới xin lỗi mà nói: “Mạc tiểu thư, tôi hiểu tâm ý của cô đối với bạn bè, nhưng chuyện này không có trong kế hoạch của công ty chúng tôi, tôi e là …” anh ta không nói rõ ra, nhưng ý tứ trong lời nói thì đã quá rõ ràng.
Mạc Vũ Thường vội vàng nói: “La tiên sinh, xin hãy nghe tôi nói, chuyện này rất quan trọng với tôi. Tôi không yêu cầu trả lương cao, tôi nguyện ý trích từ tiền lương của mình ra, chỉ cần quý công ty thuê Thẩm Hồng, cho cô ấy một cơ hội để phát huy sở trường của mình.” Đôi mắt trong sáng của nàng nhìn vào La Minh, vẻ cầu xin lẫn nóng lòng trong ánh mắt của nàng làm người ta không thể không cảm động.
La Minh trầm tư trong chốc lát, sau đó anh ta quyết định sẽ giúp nàng!
“Mạc tiểu thư, tôi sẵn lòng đem điều kiện của cô nói lại cho cấp trên, nhưng quyết định cuối cùng còn tùy vào tổng giám đốc của chúng tôi, hiện tại tôi không thể lập tức đáp ứng cô được. Anh ta mỉm cười với nàng.
Mạc Vũ Thường vui mừng gật mạnh đầu, “Cảm ơn anh, anh là người đầu tiên không lập tức từ chối tôi.” Từ trong đáy lòng, nàng thầm cảm tạ anh ta. La Minh nhìn gương mặt xinh đẹp tinh thuần, không một chút tỳ vết của Mạc Vũ Thường, trong lòng không khỏi thầm cười, có ai có thể cự tuyệt thỉnh cầu của một vị tiểu thư xinh đẹp như vậy, huống chi bây giờ cũng có rất ít người phụ nữ có tình có nghĩa giống cô ấy. Nàng làm anh ta có cảm tình, không tự chủ được mà nảy sinh ý nghĩ giúp đỡ nàng. “Nếu có bất cứ thông tin hay tin tức gì, tôi sẽ báo cho cô.” La Minh gật đầu với Mạc Vũ Thường, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Mạc Vũ Thường cũng lập tức đứng lên, nói với anh ta: “Mọi chuyện xin nhờ cả vào anh, cảm ơn anh.” Nhìn La Minh rời đi, những chuyện khiến nàng căng thẳng cũng dần nhẹ nhàng khuây khoả. Lúc này, nàng chỉ có thể cầu nguyện ông trời ọi chuyện có thể được giải quyết thuận lợi.
La Minh không cần gõ cửa mà bước thẳng vào phòng tổng giám đốc Cố Vân Dã của tập đoàn Thái Phong. Anh ta là trợ lý đặc biệt của Cố Vân Dã, cũng là trợ thủ đắc lực của hắn, lại là bạn tốt của nhau nên được hưởng một ít đặc quyền như vậy. “Có chuyện gì sao? Cậu đi hơi nhanh đấy.” Cố Vân Dã cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn mà hỏi luôn. La Minh nhún vai, “Cũng không phải là chuyện gì quan trọng cả, chỉ là có một chuyện đặc biệt muốn xin ý kiến của cậu, chính là chuyện ký kết hợp đồng với một người mẫu mới.” Anh ta vừa nói, vừa đưa một tập hồ sơ cho Cố Vân Dã.
Cố Vân Dã cầm tập tài liệu lên, nhướng một bên mày, “Chuyện này không phải giao toàn quyền cho cậu xử lý rồi sao?”
La Minh kéo một chiếc ghế, ngồi xuống trước mặt hắn. “Cứ xem qua tập hồ sơ này đã! Vị tiểu thư xinh đẹp trong này chính là người mà mình muốn chiêu mộ, nhưng mà, có chút vấn đề nảy sinh.” Anh ta đẩy tập hồ sơ về phía Cố Vân Dã.
Cố Vân Dã nghi hoặc mở tập hồ sơ ra, vốn dĩ không thèm để mắt tới, nhưng vừa nhìn thấy tấm ảnh trong hồ sơ thì nhanh chóng dán chặt mắt vào, trong mắt cũng nhanh chóng loé lên những tia nhìn cực nóng. Trong lòng hắn cuộn lên một đợt sóng mãnh liệt, nhưng hắn che giấu được rất tốt.
“Cô ta thật sự tốt như cậu nói sao?” Hắn hỏi với vẻ mặt lạnh nhạt, cố che giấu sự kích động không thể hiểu nổi trong lòng mình.
La Minh cười lớn, “Mình đã gặp cô ta rồi, tốt không chê vào đâu được. Không kể là gương mặt, dáng người hay là khí chất, đều là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta tuyển.”
Cố Vân Dã liếc La Minh một cái rồi nhìn vào tấm ảnh trên bàn. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ gặp lại Mạc Vũ Thường theo cách này. Rõ ràng, sau bốn năm, nàng ngày càng trở nên xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn. Nàng có một loại khí chất chỉ của riêng mình. Còn mái tóc dài như thác nước đổ khiến nàng trông càng nữ tính hơn. Chỉ nhìn vào ảnh chụp của nàng mà toàn thân hắn không hiểu sao đã dâng lên một luồng khí khô nóng.
Một tiếng “sập”, Cố Vân Dã cáu kỉnh đóng tập tài liệu lại, “Vậy cậu đã ký được hợp đồng với cô ta?”, Hắn thô lỗ nói một cách thiếu kiên nhẫn. Đáng chết! Hắn rất ghét loại cảm giác không thể khống chế cảm xúc của chính mình như thế này.
La Minh hơi ngạc nhiên trước phản ứng của hắn, nhưng vẫn không nói nhiều. “Tôi rất muốn thế, nhưng cô ta có một yêu cầu đặc biệt, cần phải có sự đồng ý của cậu.” Anh ta dè dặt nhìn hắn một cái.
Cố Vân Dã cười khẩy một tiếng, cô ta vẫn chỉ là một người đàn bà tầm thường như thế, cuối cùng cũng chỉ là một người đàn bà hám tiền.
“Yêu cầu đặc biệt gì? Tiền ư? Mình nghĩ chúng ta có thể trả cao nhất.” Vẻ mặt của hắn vẫn không thay đổi, nói với giọng khinh miệt.
“Ồ… không, không phải như cậu nghĩ đâu! Cô ấy chỉ hy vọng chúng ta có thể thuê Thẩm Hồng, cho Thẩm Hồng một chỗ làm việc.” La Minh vội vàng lắc đầu giải thích.
Cố Vân Dã nhíu mày, “Mình có biết Thẩm Hồng, cô ấy từng là một nhà thiết kế cực kì xuất sắc. Nhưng hai năm qua, cô ta bỗng nhiên tụt dốc rồi im ắng, đã hết thời rồi”
La Minh gật đầu, “Đúng vậy! Mà Thẩm Hồng lại là chủ cũ của cô Mạc, có vẻ tình cảm của bọn họ cực kì tốt, cô Mạc cũng vì Thẩm Hồng mà từ chối vài công ty, chỉ vì bọn họ không muốn thuê Thẩm Hồng.” Anh ta nói với vẻ khâm phục.
“ Cậu có vẻ thích cô ta!” Cố Vân Dã chua chát nói.
La Minh lại nhún vai, “Mình có thích cô ta cũng chẳng có ích gì, cơ bản là cậu phải đồng ý mới được. Tuy nhiên cô ta thực sự là một người phụ nữ đặc biệt! Có nhan sắc, lại thiện lương, trọng tình nghĩa, phụ nữ như thế bây giờ hiếm lắm!” Anh ta thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
Cố Vân Dã trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên, khuôn mặt cương nghị lạnh lùng của hắn hiện lên một nụ cười tà mị, trong lòng hắn đã có kế hoạch của mình. “Nói với cô ta là mình muốn trực tiếp bàn chuyện điều kiện của cô ta.” Hắn phân phó với La Minh.
Trong thâm tâm La Minh thầm có chút kinh ngạc, anh biết Cố Vân Dã chưa từng gặp riêng người mẫu nào. Tuy trong lòng đầy nghi vấn nhưng anh ta vẫn khôn ngoan trả lời, “Được rồi, mình sẽ sắp xếp thời gian để cậu gặp cô ấy.”Với tay lấy tài liệu, La Minh quay đi.
Ra đến cửa, La Minh đột nhiên dừng lại, “Đúng rồi, mình cảm thấy cô Mạc rất quen, hình như đã từng thấy ở đâu rồi.” Anh ta quay đầu nhìn Cố Vân Dã, ánh mắt không biết là cố ý hay vô ý nhìn vào tấm ảnh đặt trên bàn làm việc của Cố Vân Dã. Thấy bộ dạng trầm mặc của Cố Vân Dã, anh ta sờ mũi, nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Mạc Vũ Thường rụt rè đi vào công ty của Cố Vân Dã.
Kể từ khi nhận được điện thoại của La Minh vào ngày hôm trước, tâm trạng của nàng như sợi dây đã bị kéo căng hết mức, hơn nữa cả hai đêm rồi nàng đều mất ngủ. Trong lòng nàng thầm đấu tranh một thời gian dài, do dự có nên từ bỏ hay không. Nhưng nhìn thấy Thẩm Hồng bất lực, tiều tụy, chật vật vì chuyện nợ nần tiền bạc, nàng hiểu rằng mình đã không thể có lựa chọn nào khác nữa rồi.
Nàng ngồi ở quầy lễ tân chờ nhân viên thông báo, nhìn quanh căn phòng rộng lớn mà gọn gàng ngăn nắp. Quả nhiên, Cố Vân Dã đã quản lí công ty rất tốt. Mấy năm qua, danh tiếng của hắn trong giới thời trang rất lớn, không ai là không biết đến.
Khi nhân viên lễ tân thông báo cho nàng dùng thang máy cá nhân lên tầng 12, Mạc Vũ Thường cảm thấy càng căng thẳng, hồi hộp lẫn bất an. Trong lòng nàng thầm kinh hoàng, thật ra, ngoài vẻ khẩn trương bên ngoài, nàng còn cảm thấy một chút háo hức. Không thể phủ nhận, dù mấy năm đã qua, nhưng nàng vẫn mong muốn được nhìn thấy hắn, vẫn yêu hắn như cũ, chỉ là nàng luôn cố gắng kìm nén tình cảm và khát khao đó. Cảm giác sợ hãi lẫn chờ mong này làm cho nàng cảm thấy vừa nóng lại vừa lạnh, cơ thể trở nên hơi run run.
Đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, Mạc Vũ Thường chần chừ hồi lâu, sau đó hít một hơi thật sâu mới đưa tay lên gõ cửa.
“Mời vào!” một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía trong phòng.
Cả người Mạc Vũ Thường như phát run, nàng mãi mãi không quên được giọng nói này. Nàng mở cửa bước vào, mí mắt vẫn cụp xuống, nàng không có đủ can đảm để đối mặt với hắn.
“Ngẩng đầu lên nhìn tôi, không cần phải sợ hãi như vậy, dù sao chúng ta cũng là người quen phải không nào.” Cố Vân Dã nói với giọng điệu châm chọc.
Cái giọng điệu ấy của hắn lập tức làm Mạc Vũ Thường đỏ bừng mặt. Nàng ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Cố Vân Dã. “Tôi… Anh… Đã lâu không gặp, anh dạo này khỏe không?” Chân tay nàng trong chốc lát đã trở nên luống cuống, kể cả nói cũng nói lắp.
Hai con mắt sắc bén của Cố Vân Dã nhìn nàng chằm chặp, từ đầu đến chân đều nhìn thật kỹ. Nàng có vẻ gầy hơn, tóc búi gọn sau đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng đôi mắt trong suốt sáng ngời, đôi môi hồng hồng ướt át khẽ mở. Gương mặt vô tội mà mê hoặc lòng người này đã luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn, phiền quấy hắn bằng mọi cách.
Đôi mắt của Cố Vân Dã bỗng trở nên thâm trầm hơn, trong ánh mắt nổi lên khát khao dục vọng, nhưng rất nhanh, hắn kiềm chế được chính mình. “ Điều kiện của cô, người của tôi đã nói lại cho tôi…” hắn ung dung nói, ánh mắt lười nhắc nhìn khắp người Mạc Vũ Thường.
Dưới cái nhìn của hắn, Mạc Vũ Thường cảm thấy không thoải mái, hô hấp cũng như nhịp đập của trái tim cũng trở nên nhanh hơn. Nàng cố gắng chuyển sự chú ý của hắn đang để trên người nàng “Anh… không biết ý của anh như thế nào?”
Cố Vân Dã bật cười khẽ “Cô thật là quá ngây thơ! Đây là một thế giới coi trọng hiệu quả và lợi ích, sẽ không ai vì cô mà tăng thêm gánh nặng ình cả, cho dù cô là một mặt hàng có giá trị thế nào đi nữa.” Hắn nói một cách trào phúng.
Khuôn mặt Mạc Vũ Thường tối sầm lại, đáng lẽ nàng nên sớm biết sẽ không có ai chấp nhận điều kiện của nàng. Hiện giờ một tia hy vọng nàng cũng không thể có.
“Tôi… Tôi xin lỗi vì làm mất thời gian của anh. Cảm ơn vì đã gọi cho tôi.” Nàng miễn cưỡng cúi đầu nói. Một vài lọn tóc rớt ra từ búi tóc, nhẹ nhàng rơi xuống bên cần cổ trắng nõn của nàng, làm người khác không thể kiềm chế chỉ muốn đưa tay chạm vào.
Nàng xoay người định rời đi, Cố Vân Dã đột nhiên gọi lớn: “Đợi đã! Tôi có nói là không chấp nhận sao?”
Mạc Vũ Thường lập tức xoay người lại, trên mặt nở một nụ cười đầy hy vọng. “Anh… Anh sẵn sàng đồng ý với điều kiện của tôi sao?” Nàng không tin nổi hỏi lại.
Cố Vân Dã không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ đứng dậy, chậm rãi bước về phía nàng. Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười khó hiểu, trong cặp mắt hiện lên một tia cuồng dã nhìn cô.
Trước cái nhìn của hắn Mạc Vũ Thường bỗng đỏ hết cả mặt, toàn thân bỗng có một luồng điện. Bốn năm rồi hắn vẫn cao lớn như vậy, gương mặt ngăm đen tuấn dật trải qua năm tháng càng làm hắn thêm cương nghị, toàn thân tỏa ra sự nam tính mãnh liệt. Ánh mắt của hắn làm nàng không thể khống chế mà chỉ biết tuân lệnh. Ở trước mặt hắn, nàng dường như vẫn chỉ là cô gái si ngốc của bốn năm về trước.
Ý thức được bản thân đang mê mang, Mạc Vũ Thường cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng Cố Vân Dã.
Cố Vân Dã quan sát mọi hành động của nàng, trong lòng không khỏi có một chút tự mãn, đắc ý. Hóa ra không chỉ có hắn là không quên được, nàng cũng vậy. Có lẽ nàng vẫn lưu luyến si mê hắn như trước, nghĩ vậy, trong lòng hắn bỗng có cảm giác vui mừng to lớn không hiểu được.
“Tôi có thể đáp ứng điều kiện của cô, nhưng tôi cũng có một điều kiện.” Hắn đi đến bên cạnh nàng, đưa tay nâng cằm nàng lên.
Mạc Vũ Thường nhìn thẳng vào mắt hắn, có chút vô thố hỏi: “Điều kiện gì?”
Khóe miệng Cố Vân Dã nhếch lên nở một nụ cười mờ ám, cũng không trả lời ngay câu hỏi của nàng. Hắn buông cằm nàng ra, tháo búi tóc của nàng, trong nháy mắt mái tóc dài buông xuống như một tấm lụa đen cao cấp.
Mạc Vũ Thường kinh ngạc kêu lên một tiếng, nàng không thể đoán được hắn sẽ có những hành động như thế này.
Cố Vân Dã áp mặt vào tóc nàng, hít thật sâu. Rồi hắn chạm môi vào vành tai mẫn cảm của nàng.
“ Điều kiện của tôi rất đơn giản, tôi muốn em!” Hắn thì thầm vào tai nàng. Hắn đã quyết định rồi, thay vì chọn một người phụ nữ khác làm tình nhân, chẳng bằng chọn Mạc Vũ Thường. Dục vọng của hắn là do nàng khơi lên, có lẽ khi có được nàng rồi thì cảm giác dây dưa phiền toái không hiểu được này sẽ biến mất.
Cả người Mạc Vũ Thường run rẩy, nàng quay đầu, đôi mắt to tròn nhìn hắn « Anh… anh… tôi không hiểu anh muốn gì! » Nàng đã khiếp sợ đến mức không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Cố Vân Dã cười nhẹ một tiếng, tay vuốt mái tóc mềm mại của nàng. “ Ý của tôi là tôi muốn em làm tình nhân của tôi.” Giọng nói của hắn trầm thấp mà khàn khàn.
Mạc Vũ Thường cảm thấy đầu nàng như nổ tung một tiếng. Nàng sợ hãi, không thể nói gì, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Cố Vân Dã. Nàng không hiểu vì sao mà hắn lại đưa ra điều kiện như vậy, không phải hắn rất ghét nàng sao?
“ Tôi… tôi không biết, tôi… tôi không thể đáp ứng những chuyện như thế này.” Nàng bối rối cự tuyệt.
Cố Vân Dã quay lại chỗ ngồi của mình. “Em hãy suy nghĩ cho kỹ! Tôi không những có thể cho Thẩm Hồng một công việc để cô ta có thể tiếp tục phát huy tài năng mà còn có thể trả cho cô ta mức lương thật hậu đãi. Thậm chí, tôi còn có thể giúp cô ta trả hết nợ nần” Hắn liếc nàng mà nói.
Mạc Vũ Thường thống khổ, trong lòng thầm đấu tranh. Nếu nàng đồng ý điều kiện của hắn, những khó khăn trước mắt lập tức sẽ được giải quyết. Nhưng đồng thời nàng cũng phải trả một cái giá thật đắt, nàng sẽ không thể thoát khỏi tình cảnh tan nát cõi lòng, khiến cho chính mình mãi mãi không thể thoát ra được.
“ Tôi… Tôi không thể …”
Chưa dứt lời, Cố Vân Dã như đã đoán được trong lòng nàng suy nghĩ những gì, hắn lạnh lùng ngắt lời nàng. “ Không thể! Tôi muốn có câu trả lời ngay lập tức. Chỉ cần cô đáp ứng, những chuyện tôi hứa sẽ lập tức có hiệu lực. Hơn nữa hợp đồng của chúng ta chỉ có lần này thôi, tôi không muốn dành nhiều thời gian với nó.” Vẻ mặt hắn kiên định và không thể thỏa hiệp.
Nhìn vào khuôn mặt tự đắc và mạnh mẽ của hắn, Mạc Vũ Thường bất lực cắn môi nói “ Tôi… Tôi đáp ứng anh.”
Giọng nói của nàng rất nhỏ, dường như không nghe thấy được, nhưng Cố Vân Dã đã nghe thấy rất rõ. Thoáng chốc, hắn như cảm thấy trút được một gánh nặng và vui sướng, thoải mái, song hắn vẫn lạnh lùng lấy bản hợp đồng ra đưa cho Mạc Vũ Thường.
“Kí tên cô vào” Hắn ra lệnh.
Mạc Vô Thường máy móc làm theo lời hắn, tâm trí nàng vẫn đang còn hỗn loạn.
“Tuần sau cùng Thẩm Hồng đến công ty báo danh, bắt đầu làm việc.” Cố Vân Dã nói với giọng điệu cấp trên.
Mạc Vũ Thường gật đầu, “Như vậy, hợp đồng kia của chúng ta bao giờ bắt đầu?” Nàng lo sợ hỏi.
Cố Vân Dã cười tà mị “Đến lúc đó tôi sẽ cho cô biết.” Hắn dừng lại, nói tiếp mà không cười, “Chuyện này, tôi không muốn có người thứ ba biết. Hơn nữa, tôi nói trước, cô cũng đừng vọng tưởng là làm tình nhân của tôi thì cô có thể được hưởng đặc quyền trong công việc.”
Giọng điệu hắn trầm mà mạnh, rõ ràng muốn nói rõ rằng bọn họ chỉ là đương làm một vụ giao dịch trao đổi, hắn không hề có chút tình cảm nào đối với nàng!
Mạc Vũ Thường cắn môi, gật đầu xác nhận, nhưng trong lòng nổi lên một trận chua xót. Sau bốn năm, những lời vô tình lạnh lùng kia của hắn vẫn có sức sát thương cực mạnh. Nàng cố giữ nước mắt đang chực rơi ra trong khóe mắt, bước thẳng ra khỏi văn phòng của hắn mà không quay đầu lại.
Sau khi Mạc Vũ Thường rời đi, Cố Vân Dã cầm hợp đồng lên, nhìn chằm chằm vào chữ ký của nàng. Bản hợp đồng này tuyên bố nàng là người mẫu mới của công ty, cũng có nghĩa là nàng thuộc về hắn!
Hắn nở một nụ cười đắc ý và thỏa mãn. Trong mấy tháng tới, hắn sẽ ở trên thân thể nàng để chứng minh rằng những cảm giác xáo động không hiểu nổi kia chỉ là khát khao dục vọng thuần túy mà thôi, xóa đi hỉnh ảnh của nàng trong mỗi giấc mơ của hắn, rồi trở về dáng vẻ bình tĩnh thực sự của hắn trước kia.