Gió nhẹ phảng phất qua tai, Tiền Văn Kiệt đạp xe, cảm nhận cảm giác cô độc đã lâu không gặp lại.
Hai người bạn của hắn đã đạp xe đi được một quãng rất xa rồi.
Chỉ còn dư lại một mình hắn, thở hổn hển mà đạp, đuổi theo bóng dáng hài hòa tốt đẹp của hai người họ.
Hai người đi chung có thể một người đạp, một người ngắm phong cảnh.
Thiệu Hiển vừa rồi vì đạp giúp Tiền Văn Kiệt, hai chân dùng sức quá đà, bây giờ vẫn còn chút căng, may mà có Trần Bách Châu thay Văn Kiệt hắn mới có thể ngồi đằng sau ngắm cảnh.
Thiếu niên trước mặt mặc đồ nông dân rộng thùng thình, người hơi khom khom, phác họa hình dáng vai lưng.
Tốc độ xe cũng không chậm, gió thổi phần phật vào bụng, vào cổ, vào eo.
Trần Bách Châu nhìn sơ qua khá mảnh khảnh, nhưng Thiệu Hiển biết rõ, trải qua rèn luyện mấy năm nay, thân thể đứa nhỏ này đã không còn yếu ớt như hồi nhỏ nữa.
Nếu bàn về sức, Trần Bách Châu có lẽ còn vượt qua cả Tiền Văn Kiệt.
Thiệu Hiển thì không cần so đến, hắn dù có luyện tập thế nào thì cơ bắp cũng chỉ được một tầng mỏng, sức lực cũng không khá hơn.
Đại khái chính là do trời sinh thể chất như vậy rồi, đôi khi cũng rất bất đắc dĩ.
Trần Bách Châu dường như là di truyền từ người phương Tây, cho nên chỉ cần ăn uống đầy đủ, rèn luyện hợp lí thì sẽ rất cứng cáp.
Như vậy cũng tốt, nếu vậy thì hắn quay về Phó gia cũng coi như có đủ sức bảo vệ mình, Thiệu Hiển chăm chú nhìn vào sau lưng Bách Châu, vui vẻ nghĩ thầm.
Nhưng đứa nhỏ này dù sao cũng đã ở chung với mình mấy năm, vẫn là có chút luyến tiếc trong lòng.
Đứa nhỏ này là do hắn nuôi, dựa vào đâu mà cho vào ổ sói ăn thịt Phó gia kia?
Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được, hỏi ra chuyện vẫn luôn canh cánh trong lòng.
"Bách Châu, nếu có một ngày, cha ruột của cậu tìm đến, cậu có muốn quay về không?"
"Không muốn."
Trả lời chắc như đinh.
"Tại sao?"
Thiếu niên đằng trước trầm mặc thật lâu, lát sau mới nói: "Mình không quen ông ta."
Không có cảm tình, đâu ra muốn với nghĩ?
Thiệu Hiển ngưng vài giây lại hỏi: "Nếu ông ấy cưỡng chế cậu trở về, cậu sẽ làm thế nào?"
Lần này, thời gian Bách Châu trầm mặc còn dài hơn, phải qua một lúc lâu sau mới có tiếng đáp.
"Cậu hi vọng mình quay về sao?"
Thiệu Hiển nghiêm túc nói: "Hi vọng, cũng không hi vọng."
"Tại sao?" Trần Bách Châu bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Thiệu Hiện.
Đôi mắt ánh lam lộ ra chút hoang mang, lại thêm vài phần khổ sở.
"Đang chạy xe, nhìn đằng trước." Thiệu Hiển nhắc nhở một câu.
Trần Bách Châu quay đầu lại, ở nơi Thiệu Hiển không nhìn thấy, hai mắt trở nên sâu thẳm.
Mặc dù ngày đó có thực sự xảy ra, hắn nhất định cũng không rời bỏ Thiệu Hiển.
Hai người sau đó trở nên trầm mặc, vấn đề bỏ ngang cũng không ai dò hỏi nữa.
Cảnh sắc thôn quê đẹp lòng người, sông nhỏ chảy ven đường, hai bên bờ là cỏ lau phiêu diêu, lá xanh phát ra tiếng xào xạc.
Thiệu Hiển nhắm mắt, khẽ hít mùi cỏ xanh nhàn nhạt cùng với mùi mát lạnh sạch sẽ trên người đứa nhỏ đằng trước.
Không phải mùi hương lạnh nhạt như trong trí nhớ mà là một mùi nhu hòa, thuần khiết hơn.
Chỉ lát sau, xe ngừng lại.
Thiệu Hiển mở to mắt, liền nhìn thấy vẻ mặt đầy kiêu ngạo của Triệu Tư Khâm.
"Thiệu nhị thiếu gia đúng là biết thưởng thức ghê." Hắn trêu chọc một câu, lại cẩn thận nhìn qua Trần Bách Châu vài lần.
Thiệu Hiển từ sau xe bước ra, đưa tay gác lên vai Bách Châu, trả lời: "Triệu đại thiếu gia nếu ghen tị có thể nhờ bạn học Đỗ giúp đỡ mà.
Đỗ Trạch còn chưa đáp lời, Triệu Tư Khâm đã phản bác.
"Nhưng mình luyến tiếc Tiểu Trạch nhà mình, không nhẫn tâm được như cậu."
Thiệu Hiển: "..."
Đúng là không ai giỏi chọc tức người khác như Triệu Tư Khâm, cũng chỉ có Đỗ Trạch mới có thể chịu nổi hắn.
Thiệu Hiển không muốn nhiều lời với hắn, ai ngờ giây tiếp theo, Trần Bách Châu thế nhưng lại nghiêm trang đáp: "Mình cũng luyến tiếc Hiển Hiển."
"Phụt—" Triệu Tư Khâm bỗng phá lên cười, hai vai run bần bật theo.
Hắn vừa cười vừa nhìn Trần Bách Châu, thiếu niên đối mặt càng thêm lạnh nhạt, không thèm để ý chút nào.
"Bạn học Trần, cậu mắc cười quá đi mất!"
Thiệu Hiển thấy người nào đó sắp cười đến phát điên, không khỏi nhìn về phía Đỗ Trạch, lộ ra một nụ cười khó hiểu.
"Bạn học Đỗ, nghe nói cậu luôn đứng đầu trong trường, cậu định sẽ thi vào trường cấp ba đúng không?"
Đỗ Trạch thành thật gật đầu: "Đúng vậy."
[Ở mấy chương trước, mình có chút nhầm lẫm nên tưởng bọn họ thi vào một trường top đầu, thật ra chỉ là thi vào trường cấp nào đó trong tỉnh thôi nha, xin lỗi các cậu nhiều ;;-;;]
"Trùng hợp thật, mình cũng thế." thấy sắc mặt Triệu Tư Khâm khẽ thay đổi, Thiệu Hiển tiếp tục nói: "Có khi bọn mình sẽ học chung lớp, đến lúc đó có thể cùng nhau thảo luận bài tập rồi."
Triệu Tư Khâm cười không nổi nữa.
Hắn bước ra trước, che Đỗ Trạch sau lưng, nghiêm túc nói: "Nếu có chung lớp, cậu ấy cũng chỉ thảo luận chung với mình."
Ý cười trên mặt Thiệu Hiển cũng nhạt dần: "Triệu Tư Khâm, Trần Bách Châu là bạn của mình."
Không cần nói trắng ra, Triệu Tư Khâm đã hiểu được mục đích của Thiệu Hiển.
Hắn không phải không điều tra qua Trần Bách Châu.
Xem qua hoàn cảnh của Trần Bách Châu, trong lòng hắn, Trần Bách Châu chỉ là kẻ ăn bám Thiệu Hiển, sau này cũng sẽ chỉ trở thành "trợ thủ" của Thiệu gia.
Này dường như đều là ý nghĩ của mọi người, không có gì đáng trách.
Triệu Tư Khâm vừa rồi trêu chọc Thiệu Hiển, cười vào mặt Trần Bách Châu, đã sắp chạm đến giới hạn của Thiệu Hiển rồi.
Hắn trước giờ không xem đứa nhỏ này như trợ thủ của mình, cũng không muốn người khác vì vậy mà coi thường Trần Bách Châu.
Thấy hắn nghiêm túc như vậy, Triệu Tư Khâm phát hiện lúc nãy mình có hơi quá đáng.
Bọn họ không quá thân, loại đùa kiểu vậy đúng là có chút không tôn trọng, hơn nữa trong lòng hắn vừa rồi cũng không nghĩ Trần Bách Châu như vậy.bg-ssp-{height:px}
"Thật ngại quá, Trần Bách Châu, vừa nãy là mình không đúng."
Thiếu niên tuấn lãng trên mặt mang theo nét cười, đôi mắt có chút áy náy.
Trần Bách Châu căn bản không để ý tới Triệu Tư Khâm, nhưng dáng vẻ che chở vừa rồi của Thiệu Hiển làm hắn vui vẻ vô cùng.
Hắn không trả lời ngay mà nhìn về phía Thiệu Hiển.
Thần sắc Thiệu Hiển hòa hoãn một chút, cười cười: "Cậu ta vừa rồi chê cười cậu, cho nên mới xin lỗi."
"Được."
Khóe mắt Trần Bách Châu tràn đầy ý cười, lát sau mới đáp lời Triệu Tư Khâm: "Không có gì."
"Các cậu đang đợi mình sao?" Tiếng hét của Tiền Văn Kiệt từ xa vọng lại
Bốn người quay đầu qua nhìn, chỉ thấy hắn đang đạp xe chậm rì rì như sắp dừng lại đến nơi vậy.
"Giờ đã tới giờ ăn trưa luôn rồi." Đỗ Trạch nhỏ giọng đáp.
Tiền Văn Kiệt vừa mới dừng lại, nghe vậy không khỏi kêu rên: "Đừng nói là giờ đạp về nha?"
Đỗ Trạch mỉm cười: "Không sao, có thể ngồi thuyền về mà."
Bọn họ vừa rồi đạp dọc theo bờ sông, giờ đã đến một bến đò, có thể đi thuyền để quay lại.
"Vậy là tốt rồi."
Năm người cùng ngồi thuyền qua bờ bên kia.
Trên thuyền, Triệu Tư Khâm luôn âm thầm quan sát Thiệu Hiển và Trần Bách Châu, cuối cùng xác định, quan hệ hai người này xác thực khác với suy nghĩ của người khác.
Nghĩ đến đây, hắn nảy sinh vài phần bội phục với Thiệu Hiển.
Theo hắn biết, so về mọi mặt, Trần Bách Châu không hề thua kém Thiệu Hiển, thế nhưng Thiệu Hiển không hề có chút ghen ghét nào, ngược lại còn không keo kiệt tài nguyên, nhìn là thấy thật lòng muốn bồi dưỡng Trần Bách Châu.
Chẳng lẽ Thiệu gia không sợ sau này Trần Bách Châu sẽ lấn át Thiệu Hiển sao?
Triệu Tư Khâm dù mới chỉ mười lăm tuổi, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt của hắn từ nhỏ đã tạo cho hắn thói quen nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu nhất.
Dù sao Phó gia cũng không phải công viên trò chơi, chỗ nào cũng toàn là lang, là sói. Hơi vô ý một chút sẽ rơi vào bẫy của người khác ngay.
Cho nên dụng tâm của Thiệu Hiển đối với Bách Châu, hắn thế nào cũng không hiểu được.
Chơi năm ngày, ba người Thiệu Hiển tuy rằng từng khó chịu với Triệu Tư Khâm, nhưng không thể không thừa nhận, Triệu Tư Khâm là kẻ người gặp người thích.
Hắn hơn bọn Thiệu Hiển hai tuổi, tự xem mình là anh lớn, ba ngày sau còn rất quan tâm đến ba người bọn họ.
Tiền Văn Kiệt không tị nạnh với hắn nữa, thậm chí hai người còn kết bạn với nhau.
Sau mấy ngày ở chung, Triệu Tư Khâm nhận thấy rõ tình cảm sâu đậm giữa ba người Thiệu Hiển, hơn nữa còn vô tình sinh ra vài phần ghen tị và hâm mộ.
Hắn tuy là Triệu gia đại thiếu gia, là cháu ngoại Phó gia, nhưng một người bạn tri giao cũng không có.
Tiềm thức Triệu Tư Khâm tự giác không tính Đỗ Trạch là bạn.
Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã đến cuối tháng sáu, kết quả thi cũng có rồi.
Mới vừa có kết quả, Tiền Văn Kiệt liền chạy như bay vào Thiệu gia, ngồi trên sofa cùng Thiệu Hiển và Bách Châu, mặt mày hớn hở: "Hiển Hiển, Bách Châu, mình chắc chắc có thể đậu vào cấp ba."
Thiệu Hiển vừa bóc vải vừa cười: "Chúc mừng, cậu bao nhiêu điểm vậy?"
Mỗi năm, trường sẽ lập ra một lớp chuyên, chọn ra thí sinh cao điểm nhất.
Những người đủ tiêu chuẩn còn lại sẽ sắp xếp ngẫu nhiên vào lớp thường.
Điểm của Thiệu Hiển và Bách Châu dư sức vào lớp chuyên.
Sau khi Tiền Văn Kiệt nói điểm, nếu so với điểm chuẩn năm ngoái thì vẫn có thể vào lớp chuyên.
Hắn nhớ rõ điểm chuẩn kiếp trước khi hắn thi vào lớp chuyên, nhưng dù sao đó cũng là điểm chuẩn của hai năm sau, không thể căn cứ vào đó được.
"Không tệ, cậu làm tốt đó." Thiệu Hiển nói, thưởng hắn một quả vải vừa bóc vỏ.
Tiền Văn Kiệt hí hửng ngồi nhai.
Trần Bách Châu vừa lúc đưa cho Thiệu Hiển một quả đã bóc xong, Thiệu Hiển vui vẻ kéo tay Bách Châu đưa quả vải vào miệng mình.
Hành động này bọn họ đã làm quá nhiều lần, Tiền Văn Kiệt nhìn quen rồi.
"Hai cậu thi bao nhiêu điểm vậy?"
Vừa dứt lời, chuông điện thoại phòng khách vang lên, Thiệu Hiển đứng lên nghe máy.
Từ micro truyền đến giọng nói kích động của giáo viên chủ nhiệm: "Là Thiệu Hiển sao? Chúc mừng em đậu thủ khoa năm nay! Cũng chúc mừng Bách Châu đã đứng thứ hai luôn nha!"
"Cảm ơn thầy ạ." Thiệu Hiển lễ phép đáp lời, nói thêm mấy câu sau đó cúp máy.
Vừa rồi giọng giáo viên có hơi lớn, Tiền Văn Kiệt nghe được rõ từng từ một, nếu trong tay hắn đang cầm dưa thì chắc có lẽ đã đánh rơi xuống đất luôn rồi.
Không phải hắn không chuẩn bị tâm lí trước, ngày thường Thiệu Hiển với Bách Châu luôn cầm cờ dẫn đầu, đậu thủ khoa nói làm gì?
Ước chừng hơn mười giây sau, Tiền bút chì mới tìm lại được giọng mình: "Hai cậu cách nhau mấy điểm?"
"Một điểm." Thiệu Hiển trả lời.
Tiền Văn Kiệt nhìn Bách Châu bằng ánh mắt đầy vẻ cảm thông: "Chỉ có một điểm à, tiếc ghê."
"Không tiếc, Hiển Hiển vốn dĩ lợi hại nhất mà." Trần Bách Châu nghiêm túc nói.
Hắn thật lòng nghĩ như vậy.
Thiệu Hiển quá ưu tú, hắn nếu làm trợ thủ vẫn còn kém rất xa.
Lời Trần Bách Châu ngược lại làm Thiệu Hiển có chút chột dạ.
Hai người chênh lệch điểm văn.
Môn học này, ngoại trừ về trình độ ra còn phải dựa vào may mắn. Điểm văn Thiệu Hiển cao hơn Bách Châu, này chỉ có thể nói là do vận khí rồi.
Hơn nữa hắn trọng sinh, vẫn cảm thấy thắng không công bằng.
Trong lòng Thiệu Hiển, Trần Bách Châu mới xứng đáng là thủ khoa.
"Hiển Hiển đúng là rất lợi hại." Tiền Văn Kiệt cũng ba hoa "Mình từ nhỏ đã cảm thấy Hiển Hiển không giống với người khác rồi, nhìn xem, đúng là mắt nhìn người của mình tốt!"
Hắn thật lòng cảm thấy điều vui vẻ nhất từ bé đến giờ chính là kết bạn với Thiệu Hiển và Bách Châu. Tuy hắn thường ngày vẫn có cảm giác bị bội thực "cẩu lương", nhưng cái này vẫn không thể ngăn cản hắn thích hai người bạn này được.
"Không biết Hách Lộ thi thế nào rồi." Tiền Văn Kiệt nói thầm.
Mối quan hệ giữa Hách Lộ với người trong nhà vốn không tốt, bọn họ không thể gọi điện hỏi thăm được, Thiệu Hiển liền đề nghị: "Bọn mình đi tìm cậu ấy đi."
Đương nhiên, hắn tìm Hách Lộ không chỉ để hỏi thành tích, hắn còn một thỉnh cầu nhỏ muốn nhờ Hách Lộ giúp đỡ.