Trương Phàm trước nay không phải loại thích giả trang làm người thanh nhã, hắn chỉ dùng nửa buổi tối mất ngủ để xác định lòng mình, nửa buổi tối còn lại mỉm cười đi vào giấc ngủ cùng gương mặt người kia.
Hắn thấy thích nhau thì ở bên nhau là chuyện đơn giản nhất trên đời.
Về phần Đường Vũ Địch là con trai… nếu không thể nhét hắn vào trong bụng mẹ chế tạo lại, vậy thì thản nhiên tiếp nhận sự thật thôi.
Đường Vũ Địch là Đường Vũ Địch, Trương Phàm thậm chí còn kì dị nghĩ, nếu Tiểu Địch của mình là con gái, lông mi có cong hơn một chút, vóc dáng có cao hơn một chút, dù cho chỗ nào thay đổi dù chỉ một chút thôi, bất luận đẹp xấu, hình như cũng không còn là dáng vẻ mình thích nữa.
Giống như lúc này, Đường Vũ Địch hiện tại mới là tốt nhất.
Nhưng yêu một người cũng giống như thích một bông hoa hồng, ngay lúc quyết định hái hoa cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, bởi vì hoa hồng không chỉ có hương sắc, trên thân nó còn có thứ có thể gây thương tổn con người.
Xuân tâm Trương Phàm vừa xao động, ngày tiếp theo đã bị giáng cho một cú thật mạnh.
Sáng sớm tới trường, giáo viên tiếng Anh hào hứng bước vào lớp, tuyên bố một tin tốt lành.
Nhà trường muốn chọn ra bốn học sinh tham gia cuộc thi diễn thuyết tranh luận của học sinh trung học trên quy mô toàn quốc, thời gian gấp gáp, hai tuần sau đã phải dự thi, theo lý mà nói, chuyện quan trọng nhất giờ này của học sinh mười hai là thi vào trường đại học, thế nhưng lãnh đạo nhà trường lại cứ một mực coi trọng lần tranh tài này, tính toán thế nào cũng phải rước được một cái giải ba về. Vì vậy, binh tôm tướng cua bình thường tất nhiên là không được ra tay, chỉ có thể chọn ra những học sinh đứng đầu trong số những học sinh đứng đầu.
Giáo viên tiếng Anh cười toe toét, “Lớp ta có hai người được chọn, Đường Vũ Địch và Lâm Băng Nghiên, hai em cùng với một người ở lớp một, một người ở lớp ba nhất định phải lấy được giải thưởng về. Thời gian chuẩn bị và đợt thi chính thức cộng lại cũng còn không quá hai mươi ngày, cô tin hai em sẽ không vì chuyện này mà làm ảnh hưởng tới thành tích học tập.”
Tin tức này vừa tuyên bố xong, Trương Phàm lại tự hào theo thói quen một hồi.
Nhìn đi, Tiểu Địch nhà hắn thật lợi hại.
Thế nhưng hắn lại nhanh chóng phát hiện, sự tình phát triển có đôi chút chệch choạc…
“Tiểu Địch, trưa nay ăn cơm cùng nhau nhé, chúng ta bàn bạc chuyện thi đấu một tẹo.”
“Tiểu Địch, chiều tan học chờ tớ về nhà cùng với, chúng ta luyện nói nhé!”
“Tiểu Địch, cô giáo nói sau này mỗi giờ tự học chúng ta không cần lên lớp, chỉ cần đến phòng bộ môn chuẩn bị cùng hai người kia là được.”
Tiểu Địch, Tiểu Địch, Tiểu Địch…
Mẹ nó!
Trọn một ngày, Đường Vũ Địch cứ hở ra một cái là bị đứa con gái đáng ghét Lâm Băng Nghiên lôi đi, Trương Phàm còn chưa kịp nói với cậu được mấy câu. Sau khi tan học, khi con nhóc kia lại tới kéo người đi một lần nữa, Trương Phàm rốt cục phát hỏa.
“Em đi với nó?”
Đường Vũ Địch nhìn Trương Phàm đột nhiên nổi giận thì không biết phải làm sao, “Em…”
“Em đi với nó hay với anh?”
Lâm Băng Nghiên nhìn không vừa mắt, “Cậu hung dữ nỗi gì!”
Đúng! Mình hung dữ cái gì mà hung dữ! Đây là chuyện người ta tình nguyện mà!
Trương Phàm xốc cặp đẩy mạnh bàn bước ra ngoài, mẹ nó, còn nói thích mình, không nhìn thấy mình đang giận sao, còn không mau mau theo anh đi, mẹ nó mẹ nó mẹ nó.
Đi tới cửa thì đứng khựng lại, hắn quay đầu hung dữ trừng mắt với Đường Vũ Địch đang sững sờ đứng một chỗ, “Rốt cục thì có đi không!”
Hai mắt Trương Phàm lặng yên nhìn Đường Vũ Địch, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện, sâu trong đôi mắt ấy còn ẩn chứa mong chờ và căng thẳng.
Dám nói không đi em chết chắc…
“A a.” Đường Vũ Địch nắm cặp sách chạy chậm theo.
…
Trương Phàm vênh váo tới tận trời đi nhanh phía trước, Đường Vũ Địch chạy chầm chậm theo sau.
“Anh, anh lại giận rồi.”
Trương Phàm hừ, “Ngày hôm nay em vui vẻ quá nhỉ.”
“Em cũng đâu còn cách nào, trường muốn đoạt giải, cô giáo yêu cầu phải luyện tập thật kĩ càng.”
“Hừ.”
Đường Vũ Địch tội nghiệp kéo tay áo hắn, “Anh, chúng ta đi ăn đi, trưa nay không ăn cùng nhau, em chẳng ăn được bao nhiêu.”
Đường Vũ Địch trước giờ chưa từng làm nũng, lần đầu tiên làm lại tốt ngoài ý muốn.
Sau tai Trương Phàm ửng một màu hồng khả nghi. Hắn bước chậm lại, nét mặt không còn căng cứng nữa, đến thanh âm cũng trở nên êm ái hơn, “Em muốn ăn gì?”
Hai người ăn ở một quán gần trường xong thì vẫn còn sớm, mới hơn bảy giờ, Trương Phàm không muốn về nhà sớm thế, cả ngày hôm nay lại chưa nói được mấy câu, vì vậy, cả hai quay lại cổng trường, vào sân bóng chẳng có một ai.
Vừa ăn no không muốn nhúc nhích, Trương Phàm thấy Đường Vũ Địch có vẻ không có hăng hái làm gì nên kéo cậu nằm xuống một bãi cỏ sạch sẽ.
“Nghỉ ngơi một lát đi.”
“Ừ.” Đường Vũ Địch nhắm hai mắt lại, sau đó, khóe miệng chợt nhếch lên, “Thật thoải mái.”
Trương Phàm quay đầu nhìn cậu, cũng mỉm cười theo, “Này, em đừng có ngủ.”
Đường Vũ Địch nhìn lại hắn, nụ cười hòa trong ánh nắng còn sót lại của buổi chiều tà, “Anh, nếu em ngủ thật, anh còn cõng em về nhà như lần trước không?”
Trương Phàm nhìn một lúc, giọng nói mềm như ngâm nước.
“Em muốn anh mệt chết sao.” Dừng một lát rồi lại thêm một câu, “Cõng em.”
Ánh mắt Đường Vũ Địch càng thêm ngời sáng, sau đó từ từ nhắm lại.
Trương Phàm không phải chưa từng có người yêu, thế nhưng lại là lần đầu chân chân thành thành cảm thán thầm một câu trong lòng: Cảm giác ve vãn này cũng thật mẹ nó quá tuyệt vời.
Đến mức hắn bỗng muốn đứng lên nhảy nhót vài cái.
Thế nhưng bạn học Tiểu Đường lại không coi đây là ve vãn.
Người ta… Người ta ngủ thật.
Đợi đến khi Trương Phàm phát hiện ra sự thật này, cậu nhóc kia đã thở đều đều chầm chậm rơi vào giấc ngủ.
Sau thoáng chốc ngạc nhiên lại là càng nhiều cưng chiều và yêu thương, trái tim hắn như bị tiêm cho thứ thuốc gì mà trở nên mềm mại, mệt đến mức nào mới có thể trở thành thế này đây, tùy tùy tiện tiện là có thể ngủ, đồ ngốc.
Trương Phàm trở mình, chống cằm nhìn gương mặt nhu thuận của Đường Vũ Địch khi đang say ngủ. Hai lần trước ở sau lưng không nhìn thấy, lần này, hắn rốt cục có thể ngắm kĩ càng.
Cái trán đẹp đẽ mịn màng, lông mi dày như chổi quét, ánh mắt luôn luôn tràn ngập thần thái, cái mũi đáng yêu mượt mà, ngón tay mà chạm vào hẳn sẽ khiến người mê muội, còn có đôi môi đầy đặn ửng hồng, môi, môi…
Trương Phàm đột nhiên nhớ tới xúc cảm tối qua ở quán lẩu, khi mình dùng ngón tay chạm vào, vừa nghĩ thế, cảm xúc càng trở nên không thể khống chế.
Vươn tay nhẹ nhàng tháo xuống cặp kính đen, nhìn ngắm gương mặt kia, hắn cứ như bị quỷ ám dần dần tiến tới, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
Trương Phàm đã từng nghĩ xem cảm giác ăn tên nhóc này vào miệng sẽ có cảm giác gì, có lẽ là giống như nếm đường.
Giờ hắn lại bổ sung thêm một câu ở trong lòng, là kẹo bạc hà.
Tên nhóc này của hắn giống như kẹo bạc hà vậy, tinh sạch mà sảng khoái.
Chỉ là hai đôi cánh môi khẽ khàng chạm nhau mà thôi, thậm chí ngay cả việc hôn nhẹ cũng không dám làm, Trương Phàm lại cảm thấy tiếng tim mình đập dồn. Hắn choáng váng suy nghĩ, nụ hôn đầu được miêu tả trong tiểu thuyết chắc hẳn có cảm giác thế này.
Làm một thiếu niên phản nghịch côn đồ có thâm niên, môi đã hôn hít không biết bao nhiêu lần, thế nhưng Trương Phàm vẫn không biết xấu hổ nghĩ: Hóa ra đây mới là cảm giác của nụ hôn đầu.
…
Trương Phàm không dám để Đường Vũ Địch ngủ lâu, sợ cậu bị gió đêm thổi đến mức bị cảm, một lát sau đã đánh thức. Đường Vũ Địch vừa tỉnh ngủ ngồi trên đất có chút mơ màng, Trương Phàm ngồi xổm xuống trước mặt cậu, cười cười nhìn cậu, “Lên đi.”
Vừa đi được mấy bước, Đường Vũ Địch đã tỉnh táo hoàn toàn, cậu nằm trên lưng Trương Phàm ha ha bật cười, “Anh, anh đúng là cõng em thật.”
Trương Phàm ngọt ngào nhếch mép, “Hừ, đã bao giờ lừa em đâu.”
Đường Vũ Địch cẩn thận suy xét một hồi, “Ừ, hình như là chưa bao giờ thật.”
Trương Phàm, “…”
Nhưng Đường Vũ Địch cũng không muốn để hắn cõng lâu, vừa ra khỏi sân bóng đã tự giác nhảy xuống, “Bị người khác nhìn thấy thì mất mặt lắm.”
“Thích nhìn thì nhìn.” Trương Phàm còn có chút không cam lòng.
Sắc trời đã tối, bên ngoài bắt đầu bày quán xá nho nhỏ, hai người thong thả đi đường, không vội bắt xe về nhà. Đi ngang qua một sạp nhỏ, Đường Vũ Địch ngừng chân bước.
Đó là sạp hàng của một bà lão, quán chỉ bán một vài loại vòng tay, dây đỏ lặt vặt. Đường Vũ Địch cầm mấy sợi dây đỏ lên ngắm nghía. Chỉ là hai sợi dây rất đơn giản mà thôi, nút buộc được thắt thành một bông hoa nhỏ, thế là thành một cái vòng tay.
Trương Phàm không biết dây đỏ đơn giản mộc mạc như vậy đẹp ở chỗ nào, thế mà Đường Vũ Địch cứ một mực cầm trong tay nhìn không rời mắt.
“Thích à?”
Đường Vũ Địch nhìn lại dây đỏ một hồi, sau đó giương mắt hỏi Trương Phàm, “Anh, anh nói xem, truyền thuyết kể Nguyệt lão dùng dây tơ hồng giúp người dẫn dắt nhân duyên có phải là thật không?”
“Hả?”
“Không phải chỉ là một sợi dây thôi sao, là giả phải không?”
Trương Phàm dở khóc dở cười, ngốc nghếch, tất nhiên là giả rồi, chuyện truyền thuyết thần thoại nhàm chán thế mà cũng tin.
Hắn ngồi xổm xuống, cầm lấy một sợi dây đỏ nghiêm túc thắt ở trên cổ tay phải của cậu nhóc, “Thử xem chẳng phải sẽ biết sao?” Hắn buồn cười nhìn Đường Vũ Địch đang ngẩn người, vươn cổ tay trái của mình ra, cầm một sợi dây đỏ khác huơ huơ trước mắt cậu, nở nụ cười như tên côn đồ đang đùa giỡn tiểu thiếu gia nhà lành, “Đeo cho anh.”
…
Đường Vũ Địch mặt mày tươi tắn nhìn dây đỏ trên cổ tay, chạy chậm theo phía sau Trương Phàm, “Anh, ai cũng nói là nam trái nữ phải, tại sao em phải đeo bên tay phải?”
“Cho em đeo thì cứ đeo đi, không được tháo.”
“Ừm. Anh ơi, tơ hồng thực sự có thể dẫn lối nhân duyên sao?”
“Không phải là đã dẫn rồi đấy sao?”
“Hả?”
“… Ngốc.”
Trương Phàm trước nay không phải loại thích giả trang làm người thanh nhã, hắn chỉ dùng nửa buổi tối mất ngủ để xác định lòng mình, nửa buổi tối còn lại mỉm cười đi vào giấc ngủ cùng gương mặt người kia.
Hắn thấy thích nhau thì ở bên nhau là chuyện đơn giản nhất trên đời.
Về phần Đường Vũ Địch là con trai… nếu không thể nhét hắn vào trong bụng mẹ chế tạo lại, vậy thì thản nhiên tiếp nhận sự thật thôi.
Đường Vũ Địch là Đường Vũ Địch, Trương Phàm thậm chí còn kì dị nghĩ, nếu Tiểu Địch của mình là con gái, lông mi có cong hơn một chút, vóc dáng có cao hơn một chút, dù cho chỗ nào thay đổi dù chỉ một chút thôi, bất luận đẹp xấu, hình như cũng không còn là dáng vẻ mình thích nữa.
Giống như lúc này, Đường Vũ Địch hiện tại mới là tốt nhất.
Nhưng yêu một người cũng giống như thích một bông hoa hồng, ngay lúc quyết định hái hoa cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, bởi vì hoa hồng không chỉ có hương sắc, trên thân nó còn có thứ có thể gây thương tổn con người.
Xuân tâm Trương Phàm vừa xao động, ngày tiếp theo đã bị giáng cho một cú thật mạnh.
Sáng sớm tới trường, giáo viên tiếng Anh hào hứng bước vào lớp, tuyên bố một tin tốt lành.
Nhà trường muốn chọn ra bốn học sinh tham gia cuộc thi diễn thuyết tranh luận của học sinh trung học trên quy mô toàn quốc, thời gian gấp gáp, hai tuần sau đã phải dự thi, theo lý mà nói, chuyện quan trọng nhất giờ này của học sinh mười hai là thi vào trường đại học, thế nhưng lãnh đạo nhà trường lại cứ một mực coi trọng lần tranh tài này, tính toán thế nào cũng phải rước được một cái giải ba về. Vì vậy, binh tôm tướng cua bình thường tất nhiên là không được ra tay, chỉ có thể chọn ra những học sinh đứng đầu trong số những học sinh đứng đầu.
Giáo viên tiếng Anh cười toe toét, “Lớp ta có hai người được chọn, Đường Vũ Địch và Lâm Băng Nghiên, hai em cùng với một người ở lớp một, một người ở lớp ba nhất định phải lấy được giải thưởng về. Thời gian chuẩn bị và đợt thi chính thức cộng lại cũng còn không quá hai mươi ngày, cô tin hai em sẽ không vì chuyện này mà làm ảnh hưởng tới thành tích học tập.”
Tin tức này vừa tuyên bố xong, Trương Phàm lại tự hào theo thói quen một hồi.
Nhìn đi, Tiểu Địch nhà hắn thật lợi hại.
Thế nhưng hắn lại nhanh chóng phát hiện, sự tình phát triển có đôi chút chệch choạc…
“Tiểu Địch, trưa nay ăn cơm cùng nhau nhé, chúng ta bàn bạc chuyện thi đấu một tẹo.”
“Tiểu Địch, chiều tan học chờ tớ về nhà cùng với, chúng ta luyện nói nhé!”
“Tiểu Địch, cô giáo nói sau này mỗi giờ tự học chúng ta không cần lên lớp, chỉ cần đến phòng bộ môn chuẩn bị cùng hai người kia là được.”
Tiểu Địch, Tiểu Địch, Tiểu Địch…
Mẹ nó!
Trọn một ngày, Đường Vũ Địch cứ hở ra một cái là bị đứa con gái đáng ghét Lâm Băng Nghiên lôi đi, Trương Phàm còn chưa kịp nói với cậu được mấy câu. Sau khi tan học, khi con nhóc kia lại tới kéo người đi một lần nữa, Trương Phàm rốt cục phát hỏa.
“Em đi với nó?”
Đường Vũ Địch nhìn Trương Phàm đột nhiên nổi giận thì không biết phải làm sao, “Em…”
“Em đi với nó hay với anh?”
Lâm Băng Nghiên nhìn không vừa mắt, “Cậu hung dữ nỗi gì!”
Đúng! Mình hung dữ cái gì mà hung dữ! Đây là chuyện người ta tình nguyện mà!
Trương Phàm xốc cặp đẩy mạnh bàn bước ra ngoài, mẹ nó, còn nói thích mình, không nhìn thấy mình đang giận sao, còn không mau mau theo anh đi, mẹ nó mẹ nó mẹ nó.
Đi tới cửa thì đứng khựng lại, hắn quay đầu hung dữ trừng mắt với Đường Vũ Địch đang sững sờ đứng một chỗ, “Rốt cục thì có đi không!”
Hai mắt Trương Phàm lặng yên nhìn Đường Vũ Địch, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện, sâu trong đôi mắt ấy còn ẩn chứa mong chờ và căng thẳng.
Dám nói không đi em chết chắc…
“A a.” Đường Vũ Địch nắm cặp sách chạy chậm theo.
…
Trương Phàm vênh váo tới tận trời đi nhanh phía trước, Đường Vũ Địch chạy chầm chậm theo sau.
“Anh, anh lại giận rồi.”
Trương Phàm hừ, “Ngày hôm nay em vui vẻ quá nhỉ.”
“Em cũng đâu còn cách nào, trường muốn đoạt giải, cô giáo yêu cầu phải luyện tập thật kĩ càng.”
“Hừ.”
Đường Vũ Địch tội nghiệp kéo tay áo hắn, “Anh, chúng ta đi ăn đi, trưa nay không ăn cùng nhau, em chẳng ăn được bao nhiêu.”
Đường Vũ Địch trước giờ chưa từng làm nũng, lần đầu tiên làm lại tốt ngoài ý muốn.
Sau tai Trương Phàm ửng một màu hồng khả nghi. Hắn bước chậm lại, nét mặt không còn căng cứng nữa, đến thanh âm cũng trở nên êm ái hơn, “Em muốn ăn gì?”
Hai người ăn ở một quán gần trường xong thì vẫn còn sớm, mới hơn bảy giờ, Trương Phàm không muốn về nhà sớm thế, cả ngày hôm nay lại chưa nói được mấy câu, vì vậy, cả hai quay lại cổng trường, vào sân bóng chẳng có một ai.
Vừa ăn no không muốn nhúc nhích, Trương Phàm thấy Đường Vũ Địch có vẻ không có hăng hái làm gì nên kéo cậu nằm xuống một bãi cỏ sạch sẽ.
“Nghỉ ngơi một lát đi.”
“Ừ.” Đường Vũ Địch nhắm hai mắt lại, sau đó, khóe miệng chợt nhếch lên, “Thật thoải mái.”
Trương Phàm quay đầu nhìn cậu, cũng mỉm cười theo, “Này, em đừng có ngủ.”
Đường Vũ Địch nhìn lại hắn, nụ cười hòa trong ánh nắng còn sót lại của buổi chiều tà, “Anh, nếu em ngủ thật, anh còn cõng em về nhà như lần trước không?”
Trương Phàm nhìn một lúc, giọng nói mềm như ngâm nước.
“Em muốn anh mệt chết sao.” Dừng một lát rồi lại thêm một câu, “Cõng em.”
Ánh mắt Đường Vũ Địch càng thêm ngời sáng, sau đó từ từ nhắm lại.
Trương Phàm không phải chưa từng có người yêu, thế nhưng lại là lần đầu chân chân thành thành cảm thán thầm một câu trong lòng: Cảm giác ve vãn này cũng thật mẹ nó quá tuyệt vời.
Đến mức hắn bỗng muốn đứng lên nhảy nhót vài cái.
Thế nhưng bạn học Tiểu Đường lại không coi đây là ve vãn.
Người ta… Người ta ngủ thật.
Đợi đến khi Trương Phàm phát hiện ra sự thật này, cậu nhóc kia đã thở đều đều chầm chậm rơi vào giấc ngủ.
Sau thoáng chốc ngạc nhiên lại là càng nhiều cưng chiều và yêu thương, trái tim hắn như bị tiêm cho thứ thuốc gì mà trở nên mềm mại, mệt đến mức nào mới có thể trở thành thế này đây, tùy tùy tiện tiện là có thể ngủ, đồ ngốc.
Trương Phàm trở mình, chống cằm nhìn gương mặt nhu thuận của Đường Vũ Địch khi đang say ngủ. Hai lần trước ở sau lưng không nhìn thấy, lần này, hắn rốt cục có thể ngắm kĩ càng.
Cái trán đẹp đẽ mịn màng, lông mi dày như chổi quét, ánh mắt luôn luôn tràn ngập thần thái, cái mũi đáng yêu mượt mà, ngón tay mà chạm vào hẳn sẽ khiến người mê muội, còn có đôi môi đầy đặn ửng hồng, môi, môi…
Trương Phàm đột nhiên nhớ tới xúc cảm tối qua ở quán lẩu, khi mình dùng ngón tay chạm vào, vừa nghĩ thế, cảm xúc càng trở nên không thể khống chế.
Vươn tay nhẹ nhàng tháo xuống cặp kính đen, nhìn ngắm gương mặt kia, hắn cứ như bị quỷ ám dần dần tiến tới, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
Trương Phàm đã từng nghĩ xem cảm giác ăn tên nhóc này vào miệng sẽ có cảm giác gì, có lẽ là giống như nếm đường.
Giờ hắn lại bổ sung thêm một câu ở trong lòng, là kẹo bạc hà.
Tên nhóc này của hắn giống như kẹo bạc hà vậy, tinh sạch mà sảng khoái.
Chỉ là hai đôi cánh môi khẽ khàng chạm nhau mà thôi, thậm chí ngay cả việc hôn nhẹ cũng không dám làm, Trương Phàm lại cảm thấy tiếng tim mình đập dồn. Hắn choáng váng suy nghĩ, nụ hôn đầu được miêu tả trong tiểu thuyết chắc hẳn có cảm giác thế này.
Làm một thiếu niên phản nghịch côn đồ có thâm niên, môi đã hôn hít không biết bao nhiêu lần, thế nhưng Trương Phàm vẫn không biết xấu hổ nghĩ: Hóa ra đây mới là cảm giác của nụ hôn đầu.
…
Trương Phàm không dám để Đường Vũ Địch ngủ lâu, sợ cậu bị gió đêm thổi đến mức bị cảm, một lát sau đã đánh thức. Đường Vũ Địch vừa tỉnh ngủ ngồi trên đất có chút mơ màng, Trương Phàm ngồi xổm xuống trước mặt cậu, cười cười nhìn cậu, “Lên đi.”
Vừa đi được mấy bước, Đường Vũ Địch đã tỉnh táo hoàn toàn, cậu nằm trên lưng Trương Phàm ha ha bật cười, “Anh, anh đúng là cõng em thật.”
Trương Phàm ngọt ngào nhếch mép, “Hừ, đã bao giờ lừa em đâu.”
Đường Vũ Địch cẩn thận suy xét một hồi, “Ừ, hình như là chưa bao giờ thật.”
Trương Phàm, “…”
Nhưng Đường Vũ Địch cũng không muốn để hắn cõng lâu, vừa ra khỏi sân bóng đã tự giác nhảy xuống, “Bị người khác nhìn thấy thì mất mặt lắm.”
“Thích nhìn thì nhìn.” Trương Phàm còn có chút không cam lòng.
Sắc trời đã tối, bên ngoài bắt đầu bày quán xá nho nhỏ, hai người thong thả đi đường, không vội bắt xe về nhà. Đi ngang qua một sạp nhỏ, Đường Vũ Địch ngừng chân bước.
Đó là sạp hàng của một bà lão, quán chỉ bán một vài loại vòng tay, dây đỏ lặt vặt. Đường Vũ Địch cầm mấy sợi dây đỏ lên ngắm nghía. Chỉ là hai sợi dây rất đơn giản mà thôi, nút buộc được thắt thành một bông hoa nhỏ, thế là thành một cái vòng tay.
Trương Phàm không biết dây đỏ đơn giản mộc mạc như vậy đẹp ở chỗ nào, thế mà Đường Vũ Địch cứ một mực cầm trong tay nhìn không rời mắt.
“Thích à?”
Đường Vũ Địch nhìn lại dây đỏ một hồi, sau đó giương mắt hỏi Trương Phàm, “Anh, anh nói xem, truyền thuyết kể Nguyệt lão dùng dây tơ hồng giúp người dẫn dắt nhân duyên có phải là thật không?”
“Hả?”
“Không phải chỉ là một sợi dây thôi sao, là giả phải không?”
Trương Phàm dở khóc dở cười, ngốc nghếch, tất nhiên là giả rồi, chuyện truyền thuyết thần thoại nhàm chán thế mà cũng tin.
Hắn ngồi xổm xuống, cầm lấy một sợi dây đỏ nghiêm túc thắt ở trên cổ tay phải của cậu nhóc, “Thử xem chẳng phải sẽ biết sao?” Hắn buồn cười nhìn Đường Vũ Địch đang ngẩn người, vươn cổ tay trái của mình ra, cầm một sợi dây đỏ khác huơ huơ trước mắt cậu, nở nụ cười như tên côn đồ đang đùa giỡn tiểu thiếu gia nhà lành, “Đeo cho anh.”
…
Đường Vũ Địch mặt mày tươi tắn nhìn dây đỏ trên cổ tay, chạy chậm theo phía sau Trương Phàm, “Anh, ai cũng nói là nam trái nữ phải, tại sao em phải đeo bên tay phải?”
“Cho em đeo thì cứ đeo đi, không được tháo.”
“Ừm. Anh ơi, tơ hồng thực sự có thể dẫn lối nhân duyên sao?”
“Không phải là đã dẫn rồi đấy sao?”
“Hả?”
“… Ngốc.”