Hóa ra thư tình không gửi cho mình, đó là do Lâm Băng Nghiên đưa cậu, cậu không cẩn thận kẹp nó trong vở rồi đưa nhầm cho mình mà thôi.
Tận tâm tận lực giúp đỡ hắn như vậy, đối xử với hắn tốt như vậy, là bởi vì… là bởi vì cậu vẫn luôn coi hắn là anh trai…
Hóa ra cho tới giờ, cho tới giờ, cậu vẫn chưa từng thích hắn…
Trương Phàm mở hộp giữ ấm Đường Vũ Địch mang tới lúc ban ngày ra, sủi cảo nguội ngắt bên trong đã dính vào nhau. Hắn ngồi xổm bên cạnh bàn trà, nhét mấy miếng vào miệng một lúc, nhai vài cái rồi nuốt cả vào bụng, chịu cơn quặn thắt trong dạ dày, sau đó lại bốc thêm mấy miếng, nhét đầy vào miệng.
Sau khi ăn xong, hắn đi vào phòng ngủ, nằm trên giường, không bật đèn, đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm trần nhà cho tới khi trước mắt dần dần ướt đẫm, có vật gì nong nóng trượt ra từ trong mắt, thấm ướt khuôn mặt.
Mấy năm trước, khi người đàn bà kia không quay đầu lại rời bỏ cái nhà này, hắn hình như cũng không thấy khổ sở như vậy.
Nhưng có sao đâu, trao đi tình ái nào có giống tát nước ra ngoài, chung quy vẫn có thể thu hồi được.
…
Ngày hôm sau tới lớp, Đường Vũ Địch theo lệ thường mang đồ ăn sáng cho Trương Phàm. Cậu cho rằng hôm qua nói ra tất cả, mọi chuyện đã được giải quyết rồi.
Thế nhưng tới lớp rồi cậu mới biết, mọi chuyện không giống như mình tưởng tượng.
Chỗ ngồi của Trương Phàm rời đi, bên người đổi lại thành một bạn nữ không thể nào quen thuộc hơn.
Đường Vũ Địch giật mình sửng sốt một hồi mới quay đầu tìm kiếm cái dáng người thân thuộc, rốt cục thấy người kia ngồi trong lớp, bên cửa sổ thứ nhất đếm từ dưới lên.
Đường Vũ Địch cầm hộp cơm đi tới, “Anh, sao anh lại ngồi đây?”
Trương Phàm không ngẩng đầu mà hí hoáy nghịch điện thoại, chẳng thèm nhìn cậu, “Tôi nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm, thành tích của tôi đã tiến bộ, không cần cậu giúp nữa.”
Đường Vũ Địch không ngờ Trương Phàm lại chủ động yêu cầu đổi chỗ ngồi. Trầm mặc một lát, cậu đột nhiên mở miệng, “Anh vẫn còn giận em.”
Trương Phàm chợt bật cười, “Tôi giận cậu cái gì, tôi vô lương tâm đến thế sao, tôi cảm ơn cậu còn không kịp.”
Triệu Vũ Minh không biết bên này có chuyện gì xảy ra, lúc đi đến vừa kịp nghe thấy câu nói cuối cùng thì cười hì hì nhào tới góp vui, “Há, tao thấy mày đúng là thằng vô lương tâm mà, uống nước còn phải nhớ nguồn, mày thì lại ăn cháo đá bát. Tiểu Địch đừng để ý tới nó, tôi ngồi cùng bàn với cậu, cậu cũng giúp tôi đứng trước năm trăm người trong khóa, ha ha!”
Triệu Vũ Minh tự cho là mình đã pha trò rất hài hước lại phát hiện ra không có ai cười cả, cậu ta sờ sờ mũi, tự cảm thấy mất mặt nhanh chóng tránh đi.
Trương Phàm thờ ơ ngẩng đầu, liếc mắt lại thấy Đường Vũ Địch vẫn ở tại chỗ nhìn mình, “Sắp đến giờ tự học rồi, nhanh về chỗ đi, lớp trưởng.”
Đường Vũ Địch lặng lẽ cắn môi, siết chặt hộp trong tay rồi tiến lên hai bước đặt trên bàn Trương Phàm, “Vậy, anh nhớ phải ăn điểm tâm đấy.”
Trương Phàm không kìm được liếc mắt, “Sao cậu rảnh rỗi như vậy, tôi ăn uống ngủ nghỉ gì cậu cũng quản… Triệu Vũ Minh! Cút sang đây! Không phải là chưa ăn sáng sao, nhanh đến cầm cái thứ vướng víu này đi, ông mày buồn ngủ.”
“…” Đường Vũ Địch nắm chặt tay, xoay người không quay đầu lại trở về chỗ ngồi.
Triệu Vũ Minh cứ như thần thú hô một tiếng là xuất hiện, “Làm sao làm sao, tao tới đây! Tiểu Địch đúng là tri kỷ, mày không ăn tao được mang đi thật à?” Ngẩng đầu thấy Trương Phàm không biết vì sao lại đang ngẩn ngơ không thèm phản ứng, cậu ta bĩu môi ôm cặp lồng đi.
Trương Phàm nhìn bóng lưng thon gầy của Đường Vũ Địch, trong lòng không vì tổn thương cậu mà thấy dễ chịu hơn, trái lại lại càng thấy đau đớn vạn phần, đau đến mức hắn phải nắm chặt nắm tay, cố sức để móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Thật muốn chạy đến kéo em lại, ôm em vào lòng, vuốt tóc em, sau đó nói lời xin lỗi.
Anh yêu em như vậy, làm sao nỡ tổn thương em.
…
Dường như hai người đã trở về trạng thái của hơn một tháng trước, một ngồi ở ngay đầu phòng học, một ngồi ở góc sau cùng trong phòng, chỉ là khoảng cách một gian phòng mà thôi, thế nhưng lại giống như đã xa vạn dặm.
Đội tranh biện cuối tuần sẽ tới Bắc Kinh so tài, cô giáo yêu cầu việc luyện tập càng thêm gấp gáp, Đường Vũ Địch và Lâm Băng Nghiên hầu như mỗi ngày chỉ học ở trong lớp có vài tiết, sau đó sẽ bị gọi đi huấn luyện, từ đó đến tận khi tan học không thấy được bóng người.
Trương Phàm nằm trên bàn, người bên cạnh cho là hắn đang ngủ, chỉ có hắn tự biết tầm mắt mình vẫn luôn rơi về phương nào, mặc dù đại đa số thời gian, hắn chỉ có thể đờ ra nhìn về một chỗ ngồi không người, đến cả bóng lưng của ai kia cũng không thấy được.
Sáng ngày tiếp theo, Trương Phàm đến lớp, Đường Vũ Địch đã ngồi ở chỗ của mình rồi. Nếu Trương Phàm muốn đến chỗ ngồi nhất định sẽ phải đi qua chỗ Đường Vũ Địch, hắn dừng lại vài giây, sau đó cố tình làm bộ vô lương tâm, hai tay đút trong túi quần, cứ thế đi qua trước bàn Đường Vũ Địch mà không thèm liếc mắt.
Chờ khi đi qua rồi, lớp ngụy trạng hắn tự cho là hoàn hảo lắm tan thành từng mảnh nhỏ chỉ trong chớp mắt. Đến lúc hắn tới chỗ mình ngồi, ngực càng đập thình thịch liên hồi, sau khi ngẩn người, trong lòng lại tràn đầy cay đắng.
Trên bàn lẳng lặng đặt một hộp giữ ấm.
Trương Phàm quay đầu nhìn sang lại chỉ thấy bóng lưng người nọ cúi đầu đọc sách.
A, anh đối xử với em như vậy, em cần gì phải làm như thế nữa, đồ ngốc…
“Triệu Vũ Minh, mẹ nó, mày lại được hưởng lợi! Đến lấy cái thứ rách nát này đi!” Trương Phàm cố ý tỏ vẻ khinh thường nói thật lớn, hắn vốn muốn để người kia nghe thấy, thế nhưng lại không có một chút dũng khí nào quay đầu xác nhận hiệu quả.
Đợi đến khi mặt bàn đã không còn gì, hắn lại theo lệ thường nằm úp sấp xuống bàn ngủ gật.
Mấy ngày rồi hắn không ăn cơm cẩn thận, bụng cứ đói là lại uống bia vào, dạ dày bắt đầu tùy ý giở chứng, cảm giác thật giống như có một bàn tay lạnh lẽo bóp chặt, đau đớn từng cơn, từng cơn.
Trương Phàm hơi hơi cong người, môi đã bị hàm răng cắn đến mức trắng bệch.
Xin lỗi, em coi anh là anh trai, anh lại không cách nào tiếp tục mỉm cười sắm vai em muốn.
Tiểu Địch, Tiểu Địch của anh…
Mặc dù ở cùng một lớp, cơ hội gặp mặt của hai người lại ít một cách kì lạ, thỉnh thoảng gặp nhau ở hành lang, hai mắt chạm nhau, phản ứng đầu tiên của Trương Phàm luôn là thờ ơ chủ động né tránh. Đường Vũ Địch lại tựa hồ tái phát cái tính bướng bỉnh của mình, dù Trương Phàm có thái độ gì, sáng ngày tiếp theo đi học luôn có thể thấy một hộp giữ ấm đặt trên mặt bàn.
Hôm nay là thứ sáu, ngày mai, bọn Đường Vũ Địch sẽ theo cô giáo tới Bắc Kinh tham dự cuộc thi vào thứ hai. Hai tuần nay ngày nào cũng luyện tập, đến ngày cuối cùng này, Đường Vũ Địch và Lâm Băng Nghiên ngay từ tiết đầu tiên đã không có ở trong lớp.
Trương Phàm vì đau dạ dày, lại vì cả chỗ kia không có ai ngồi nên suốt buổi sáng, tinh thần đều mệt mỏi. Buổi trưa ngồi trong phòng ăn nghe đứa bạn ở bên cạnh pha trò, hắn ngay cả hứng thú nói một câu cũng không có, chỉ đờ người dùng đũa đâm đâm đĩa cá trích cay.
Ngay lúc này, hắn thấy được người mình yêu tận trong tâm khảm.
Cái người kia thoạt nhìn lạnh lùng cao ngạo, thế nhưng chỉ có hắn mới biết, bề ngoài giả trang lãnh đạm ấy ẩn giấu một tâm hồn đáng yêu tới mức nào.
Đội tranh biện tập xong muộn, khi đến căn tin ăn cơm thì toàn bộ căn tin đã ngồi đầy người, hai người chỉ có thể bưng khay thức ăn đứng đó tìm chỗ, lại đột nhiên nghe thấy có tiếng người gọi.
“Lâm Băng Nghiên, Tiểu Địch, đến đây đến đây, đến ngồi đây này!”
Lâm Băng Nghiên quay đầu nhìn lại, hóa ra là Triệu Vũ Minh, cái tên kia đang chỉ vào vị trí đối diện bỏ trống mà gọi mình.
Đường Vũ Địch nhìn thấy Triệu Vũ Minh, vì vậy đương nhiên cũng nhìn thấy Trương Phàm đang ngồi cạnh cậu ta, chỉ là người kia đang cúi đầu ăn cơm, căn bản không thèm nhìn qua đây.
“Hừ, tớ không đi đâu.” Lâm Băng Nghiên bị Triệu Vũ Minh quấy rầy phiền muốn chết, có chửi cũng không chịu đi, mặt dày mày dạn như thằng lưu manh.
Đường Vũ Địch nhìn cô nàng, “Chúng ta tới đó đi, tất cả mọi người đều đang nhìn kìa.”
Lâm Băng Nghiên nhìn xung quanh một chút, những người đang dùng cơm quanh đây quả nhiên đều ngẩng đầu nhìn bọn họ. Lòng hậm hực mắng toàn thân trên dưới Triệu Vũ Minh một lượt, cô nàng đành phải bất đắc dĩ tới cùng Đường Vũ Địch.
Bọn Triệu Vũ Minh tổng cộng có ba người, Lâm Băng Nghiên cố ý muốn tránh cậu ta nên ngồi đối diện Trương Phàm, vì vậy, Đường Vũ Địch ngồi đối diện Triệu Vũ Minh.
Triệu Vũ Minh có chút hưng phấn, “Này, Tiểu Địch tôi bảo này, giờ muốn nhìn thấy cái mặt cậu cũng thật không dễ dàng!”
Đường Vũ Địch nhếch mép, cầm đũa lên bắt đầu ăn, “Chờ tới khi thi xong là được.”
Triệu Vũ Minh tinh mắt nhìn thấy thứ trên cổ tay của cậu, “Ha! Cậu cũng có cái dây đỏ đó!”
Tiếng nói của Triệu Vũ Minh vừa dứt, động tác của Đường Vũ Địch vừa cầm lấy đũa và Trương Phàm vẫn cúi đầu làm bộ như không có chuyện gì đều dừng lại. Đường Vũ Địch ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trương Phàm, không ngạc nhiên chút nào khi thấy vẻ mặt dửng dưng của hắn. Cậu rũ mắt, vừa định mở miệng nói, không ngờ Lâm Băng Nghiên bên cạnh bỗng vươn cổ tay ra huơ huơ, “Có cái gì đâu, tôi cũng có!”
Đường Vũ Địch cúi đầu bắt đầu ăn cơm, không tiếp tục nhìn Trương Phàm, vì vậy bỏ lỡ vẻ mặt bại lộ vì rốt cục không giả bộ được nữa của người kia.
Triệu Vũ Minh khó hiểu, “Sao cậu cũng có?”
Lâm Băng Nghiên quay đầu nhìn Đường Vũ Địch, cười nói, “Tiểu Địch tặng tôi.”
“Hừ!” Triệu Vũ Minh thấy dáng vẻ đắc ý của Lâm Băng Nghiên khi nhìn Đường Vũ Địch, không hiểu vì sao lại thấy tức giận. Cậu ta liếc mắt khinh thường, “Có gì hay đâu mà khoe khoang, Phàm Tử, tao nhớ mày cũng có một cái, của mày đâu, lấy ra cho nó xem đi?”
Trương Phàm nở nụ cười, “Xem cái rắm, có gì đẹp mà phải nhìn.” Hắn cởi dây đỏ đeo trên cổ tay trái ra, “Đây đây đây, nhìn đủ chưa, nhìn xong thì để tao vứt đi.” Nói xong, hắn cúi đầu, giơ tay ném cái dây đỏ kia vào thùng rác phía dưới bàn ăn.
Người bạn ngồi cùng bàn vẫn chưa nói năng gì bỗng kêu lên, “Đờ, mày vừa nói ném là ném luôn à.”
Trương Phàm thờ ơ cầm đũa gắp cơm, “Đã sớm muốn vứt đi rồi, ngây thơ đến vậy, trưng ra ngoài cũng sợ mất mặt, ném đi cho đỡ rách việc.”
Hóa ra thư tình không gửi cho mình, đó là do Lâm Băng Nghiên đưa cậu, cậu không cẩn thận kẹp nó trong vở rồi đưa nhầm cho mình mà thôi.
Tận tâm tận lực giúp đỡ hắn như vậy, đối xử với hắn tốt như vậy, là bởi vì… là bởi vì cậu vẫn luôn coi hắn là anh trai…
Hóa ra cho tới giờ, cho tới giờ, cậu vẫn chưa từng thích hắn…
Trương Phàm mở hộp giữ ấm Đường Vũ Địch mang tới lúc ban ngày ra, sủi cảo nguội ngắt bên trong đã dính vào nhau. Hắn ngồi xổm bên cạnh bàn trà, nhét mấy miếng vào miệng một lúc, nhai vài cái rồi nuốt cả vào bụng, chịu cơn quặn thắt trong dạ dày, sau đó lại bốc thêm mấy miếng, nhét đầy vào miệng.
Sau khi ăn xong, hắn đi vào phòng ngủ, nằm trên giường, không bật đèn, đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm trần nhà cho tới khi trước mắt dần dần ướt đẫm, có vật gì nong nóng trượt ra từ trong mắt, thấm ướt khuôn mặt.
Mấy năm trước, khi người đàn bà kia không quay đầu lại rời bỏ cái nhà này, hắn hình như cũng không thấy khổ sở như vậy.
Nhưng có sao đâu, trao đi tình ái nào có giống tát nước ra ngoài, chung quy vẫn có thể thu hồi được.
…
Ngày hôm sau tới lớp, Đường Vũ Địch theo lệ thường mang đồ ăn sáng cho Trương Phàm. Cậu cho rằng hôm qua nói ra tất cả, mọi chuyện đã được giải quyết rồi.
Thế nhưng tới lớp rồi cậu mới biết, mọi chuyện không giống như mình tưởng tượng.
Chỗ ngồi của Trương Phàm rời đi, bên người đổi lại thành một bạn nữ không thể nào quen thuộc hơn.
Đường Vũ Địch giật mình sửng sốt một hồi mới quay đầu tìm kiếm cái dáng người thân thuộc, rốt cục thấy người kia ngồi trong lớp, bên cửa sổ thứ nhất đếm từ dưới lên.
Đường Vũ Địch cầm hộp cơm đi tới, “Anh, sao anh lại ngồi đây?”
Trương Phàm không ngẩng đầu mà hí hoáy nghịch điện thoại, chẳng thèm nhìn cậu, “Tôi nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm, thành tích của tôi đã tiến bộ, không cần cậu giúp nữa.”
Đường Vũ Địch không ngờ Trương Phàm lại chủ động yêu cầu đổi chỗ ngồi. Trầm mặc một lát, cậu đột nhiên mở miệng, “Anh vẫn còn giận em.”
Trương Phàm chợt bật cười, “Tôi giận cậu cái gì, tôi vô lương tâm đến thế sao, tôi cảm ơn cậu còn không kịp.”
Triệu Vũ Minh không biết bên này có chuyện gì xảy ra, lúc đi đến vừa kịp nghe thấy câu nói cuối cùng thì cười hì hì nhào tới góp vui, “Há, tao thấy mày đúng là thằng vô lương tâm mà, uống nước còn phải nhớ nguồn, mày thì lại ăn cháo đá bát. Tiểu Địch đừng để ý tới nó, tôi ngồi cùng bàn với cậu, cậu cũng giúp tôi đứng trước năm trăm người trong khóa, ha ha!”
Triệu Vũ Minh tự cho là mình đã pha trò rất hài hước lại phát hiện ra không có ai cười cả, cậu ta sờ sờ mũi, tự cảm thấy mất mặt nhanh chóng tránh đi.
Trương Phàm thờ ơ ngẩng đầu, liếc mắt lại thấy Đường Vũ Địch vẫn ở tại chỗ nhìn mình, “Sắp đến giờ tự học rồi, nhanh về chỗ đi, lớp trưởng.”
Đường Vũ Địch lặng lẽ cắn môi, siết chặt hộp trong tay rồi tiến lên hai bước đặt trên bàn Trương Phàm, “Vậy, anh nhớ phải ăn điểm tâm đấy.”
Trương Phàm không kìm được liếc mắt, “Sao cậu rảnh rỗi như vậy, tôi ăn uống ngủ nghỉ gì cậu cũng quản… Triệu Vũ Minh! Cút sang đây! Không phải là chưa ăn sáng sao, nhanh đến cầm cái thứ vướng víu này đi, ông mày buồn ngủ.”
“…” Đường Vũ Địch nắm chặt tay, xoay người không quay đầu lại trở về chỗ ngồi.
Triệu Vũ Minh cứ như thần thú hô một tiếng là xuất hiện, “Làm sao làm sao, tao tới đây! Tiểu Địch đúng là tri kỷ, mày không ăn tao được mang đi thật à?” Ngẩng đầu thấy Trương Phàm không biết vì sao lại đang ngẩn ngơ không thèm phản ứng, cậu ta bĩu môi ôm cặp lồng đi.
Trương Phàm nhìn bóng lưng thon gầy của Đường Vũ Địch, trong lòng không vì tổn thương cậu mà thấy dễ chịu hơn, trái lại lại càng thấy đau đớn vạn phần, đau đến mức hắn phải nắm chặt nắm tay, cố sức để móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Thật muốn chạy đến kéo em lại, ôm em vào lòng, vuốt tóc em, sau đó nói lời xin lỗi.
Anh yêu em như vậy, làm sao nỡ tổn thương em.
…
Dường như hai người đã trở về trạng thái của hơn một tháng trước, một ngồi ở ngay đầu phòng học, một ngồi ở góc sau cùng trong phòng, chỉ là khoảng cách một gian phòng mà thôi, thế nhưng lại giống như đã xa vạn dặm.
Đội tranh biện cuối tuần sẽ tới Bắc Kinh so tài, cô giáo yêu cầu việc luyện tập càng thêm gấp gáp, Đường Vũ Địch và Lâm Băng Nghiên hầu như mỗi ngày chỉ học ở trong lớp có vài tiết, sau đó sẽ bị gọi đi huấn luyện, từ đó đến tận khi tan học không thấy được bóng người.
Trương Phàm nằm trên bàn, người bên cạnh cho là hắn đang ngủ, chỉ có hắn tự biết tầm mắt mình vẫn luôn rơi về phương nào, mặc dù đại đa số thời gian, hắn chỉ có thể đờ ra nhìn về một chỗ ngồi không người, đến cả bóng lưng của ai kia cũng không thấy được.
Sáng ngày tiếp theo, Trương Phàm đến lớp, Đường Vũ Địch đã ngồi ở chỗ của mình rồi. Nếu Trương Phàm muốn đến chỗ ngồi nhất định sẽ phải đi qua chỗ Đường Vũ Địch, hắn dừng lại vài giây, sau đó cố tình làm bộ vô lương tâm, hai tay đút trong túi quần, cứ thế đi qua trước bàn Đường Vũ Địch mà không thèm liếc mắt.
Chờ khi đi qua rồi, lớp ngụy trạng hắn tự cho là hoàn hảo lắm tan thành từng mảnh nhỏ chỉ trong chớp mắt. Đến lúc hắn tới chỗ mình ngồi, ngực càng đập thình thịch liên hồi, sau khi ngẩn người, trong lòng lại tràn đầy cay đắng.
Trên bàn lẳng lặng đặt một hộp giữ ấm.
Trương Phàm quay đầu nhìn sang lại chỉ thấy bóng lưng người nọ cúi đầu đọc sách.
A, anh đối xử với em như vậy, em cần gì phải làm như thế nữa, đồ ngốc…
“Triệu Vũ Minh, mẹ nó, mày lại được hưởng lợi! Đến lấy cái thứ rách nát này đi!” Trương Phàm cố ý tỏ vẻ khinh thường nói thật lớn, hắn vốn muốn để người kia nghe thấy, thế nhưng lại không có một chút dũng khí nào quay đầu xác nhận hiệu quả.
Đợi đến khi mặt bàn đã không còn gì, hắn lại theo lệ thường nằm úp sấp xuống bàn ngủ gật.
Mấy ngày rồi hắn không ăn cơm cẩn thận, bụng cứ đói là lại uống bia vào, dạ dày bắt đầu tùy ý giở chứng, cảm giác thật giống như có một bàn tay lạnh lẽo bóp chặt, đau đớn từng cơn, từng cơn.
Trương Phàm hơi hơi cong người, môi đã bị hàm răng cắn đến mức trắng bệch.
Xin lỗi, em coi anh là anh trai, anh lại không cách nào tiếp tục mỉm cười sắm vai em muốn.
Tiểu Địch, Tiểu Địch của anh…
Mặc dù ở cùng một lớp, cơ hội gặp mặt của hai người lại ít một cách kì lạ, thỉnh thoảng gặp nhau ở hành lang, hai mắt chạm nhau, phản ứng đầu tiên của Trương Phàm luôn là thờ ơ chủ động né tránh. Đường Vũ Địch lại tựa hồ tái phát cái tính bướng bỉnh của mình, dù Trương Phàm có thái độ gì, sáng ngày tiếp theo đi học luôn có thể thấy một hộp giữ ấm đặt trên mặt bàn.
Hôm nay là thứ sáu, ngày mai, bọn Đường Vũ Địch sẽ theo cô giáo tới Bắc Kinh tham dự cuộc thi vào thứ hai. Hai tuần nay ngày nào cũng luyện tập, đến ngày cuối cùng này, Đường Vũ Địch và Lâm Băng Nghiên ngay từ tiết đầu tiên đã không có ở trong lớp.
Trương Phàm vì đau dạ dày, lại vì cả chỗ kia không có ai ngồi nên suốt buổi sáng, tinh thần đều mệt mỏi. Buổi trưa ngồi trong phòng ăn nghe đứa bạn ở bên cạnh pha trò, hắn ngay cả hứng thú nói một câu cũng không có, chỉ đờ người dùng đũa đâm đâm đĩa cá trích cay.
Ngay lúc này, hắn thấy được người mình yêu tận trong tâm khảm.
Cái người kia thoạt nhìn lạnh lùng cao ngạo, thế nhưng chỉ có hắn mới biết, bề ngoài giả trang lãnh đạm ấy ẩn giấu một tâm hồn đáng yêu tới mức nào.
Đội tranh biện tập xong muộn, khi đến căn tin ăn cơm thì toàn bộ căn tin đã ngồi đầy người, hai người chỉ có thể bưng khay thức ăn đứng đó tìm chỗ, lại đột nhiên nghe thấy có tiếng người gọi.
“Lâm Băng Nghiên, Tiểu Địch, đến đây đến đây, đến ngồi đây này!”
Lâm Băng Nghiên quay đầu nhìn lại, hóa ra là Triệu Vũ Minh, cái tên kia đang chỉ vào vị trí đối diện bỏ trống mà gọi mình.
Đường Vũ Địch nhìn thấy Triệu Vũ Minh, vì vậy đương nhiên cũng nhìn thấy Trương Phàm đang ngồi cạnh cậu ta, chỉ là người kia đang cúi đầu ăn cơm, căn bản không thèm nhìn qua đây.
“Hừ, tớ không đi đâu.” Lâm Băng Nghiên bị Triệu Vũ Minh quấy rầy phiền muốn chết, có chửi cũng không chịu đi, mặt dày mày dạn như thằng lưu manh.
Đường Vũ Địch nhìn cô nàng, “Chúng ta tới đó đi, tất cả mọi người đều đang nhìn kìa.”
Lâm Băng Nghiên nhìn xung quanh một chút, những người đang dùng cơm quanh đây quả nhiên đều ngẩng đầu nhìn bọn họ. Lòng hậm hực mắng toàn thân trên dưới Triệu Vũ Minh một lượt, cô nàng đành phải bất đắc dĩ tới cùng Đường Vũ Địch.
Bọn Triệu Vũ Minh tổng cộng có ba người, Lâm Băng Nghiên cố ý muốn tránh cậu ta nên ngồi đối diện Trương Phàm, vì vậy, Đường Vũ Địch ngồi đối diện Triệu Vũ Minh.
Triệu Vũ Minh có chút hưng phấn, “Này, Tiểu Địch tôi bảo này, giờ muốn nhìn thấy cái mặt cậu cũng thật không dễ dàng!”
Đường Vũ Địch nhếch mép, cầm đũa lên bắt đầu ăn, “Chờ tới khi thi xong là được.”
Triệu Vũ Minh tinh mắt nhìn thấy thứ trên cổ tay của cậu, “Ha! Cậu cũng có cái dây đỏ đó!”
Tiếng nói của Triệu Vũ Minh vừa dứt, động tác của Đường Vũ Địch vừa cầm lấy đũa và Trương Phàm vẫn cúi đầu làm bộ như không có chuyện gì đều dừng lại. Đường Vũ Địch ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trương Phàm, không ngạc nhiên chút nào khi thấy vẻ mặt dửng dưng của hắn. Cậu rũ mắt, vừa định mở miệng nói, không ngờ Lâm Băng Nghiên bên cạnh bỗng vươn cổ tay ra huơ huơ, “Có cái gì đâu, tôi cũng có!”
Đường Vũ Địch cúi đầu bắt đầu ăn cơm, không tiếp tục nhìn Trương Phàm, vì vậy bỏ lỡ vẻ mặt bại lộ vì rốt cục không giả bộ được nữa của người kia.
Triệu Vũ Minh khó hiểu, “Sao cậu cũng có?”
Lâm Băng Nghiên quay đầu nhìn Đường Vũ Địch, cười nói, “Tiểu Địch tặng tôi.”
“Hừ!” Triệu Vũ Minh thấy dáng vẻ đắc ý của Lâm Băng Nghiên khi nhìn Đường Vũ Địch, không hiểu vì sao lại thấy tức giận. Cậu ta liếc mắt khinh thường, “Có gì hay đâu mà khoe khoang, Phàm Tử, tao nhớ mày cũng có một cái, của mày đâu, lấy ra cho nó xem đi?”
Trương Phàm nở nụ cười, “Xem cái rắm, có gì đẹp mà phải nhìn.” Hắn cởi dây đỏ đeo trên cổ tay trái ra, “Đây đây đây, nhìn đủ chưa, nhìn xong thì để tao vứt đi.” Nói xong, hắn cúi đầu, giơ tay ném cái dây đỏ kia vào thùng rác phía dưới bàn ăn.
Người bạn ngồi cùng bàn vẫn chưa nói năng gì bỗng kêu lên, “Đờ, mày vừa nói ném là ném luôn à.”
Trương Phàm thờ ơ cầm đũa gắp cơm, “Đã sớm muốn vứt đi rồi, ngây thơ đến vậy, trưng ra ngoài cũng sợ mất mặt, ném đi cho đỡ rách việc.”